Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài

Chương 110: Nhận thưởng giải ca khúc vàng 2






Đỗ Cảnh Minh dựa vào chính sức mình ngồi xuống, cầm khăn lông sạch sẽ xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, mới hơi hơi nghiêng sườn mặt, ánh mắt nhạt nhẽo nhìn về phía Trương Thành Huy, “Đỗ Cảnh Chí vẫn luôn ở Hạ gia, không có ý định ra ngoài sao ?”

Trương Thành Huy đem một chồng tư liệu trong tay đưa cho hắn: “Chủ tịch phu nhân đang định an bài tam thiếu xuất ngoại.”

“Xuất ngoại ?” Đỗ Cảnh Minh từ trong xoang mũi phát ra một tiếng cười khẽ, lần này chủ mưu tai nạn xe cộ tuy không phải Đỗ Cảnh Chí, nhưng hành trình của hắn lại là do cái tên ngu xuẩn này lộ ra, cho rằng xuất ngoại là có thể trốn được rồi ?

Đỗ Cảnh Chí xác thật không ở công ty Đỗ thị, nhưng thế lực nhà ông ngoại hắn lại không nhỏ, Đỗ Cảnh Chí và mẹ hắn Hạ Khanh thường quay về Hạ gia, hơn nữa còn có quan hệ không tồi với người nhà một ít nhân vật lớn, cho nên cũng coi là có con đường tin tức.

Hành trình lần này của Đỗ Cảnh Minh không tính là bí mật gì, người ngoài tuy rằng khó có thể biết được, nhưng Đỗ Cảnh Chí muốn biết lại không khó.

Chẳng qua Đỗ Cảnh Minh không nghĩ tới, bọn họ sẽ phát rồ như vậy.

“Hắn dám tiết lộ hành trình của tôi, chuyện này mà cũng dám làm, nếu hắn đã dám làm rồi, vậy thì tôi phải thay mẹ hắn dạy hắn gánh vác hậu quả thôi.” Đỗ Cảnh Minh cầm lấy khăn lông tuyết trắng, tinh tế từng chút từng chút một lau mồ hôi trêи ngón tay mình : “Đem chân đánh gãy, lại đưa đi làm bạn với mấy huynh đệ tốt của hắn, trước chờ hai năm đã.”

Hắn ngước mắt nhẹ nhàng bâng quơ nhìn về phía Trương Thành Huy, “Đừng quá nhẹ tay.”

Trương Thành Huy rùng mình: “Ngài yên tâm.”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, lễ trao giải Giải Ca Khúc Vàng đã bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Trong lúc nhất thời trong phòng chỉ có thanh âm nói chuyện của người chủ trì trêи TV, theo một minh tinh ngăn nắp đẹp đẽ đi qua thảm đỏ, thanh âm người chủ trì giới thiệu chương trình cũng từ trêи TV truyền ra tới.

Thời điểm Đỗ Cảnh Khôn hàn huyên xã giao với người khác, ánh mắt hắn vẫn luôn nhịn không được nhìn sang bên Sở Triều Dương, càng nhìn lửa càng lớn.


Không phải nói vẫn luôn chung tình với hắn sao ? Viết nhiều ca khúc cho hắn xem như vậy, còn không phải là muốn khiến hắn hồi tâm chuyển ý* ?” Lúc này mới qua ba tháng ngắn ngủi, liền cùng nam nhân khác dựa vào gần như vậy.

*Hồi tâm chuyển ý : Nhận ra một điều gì đó và trở lại ý định ban đầu.

Đỗ Cảnh Khôn thật sự không nhịn được nữa, hắn liền cùng nam nhân bên cạnh nói : “Xin lỗi không tiếp được một chút.”

Rồi vội đi nhanh qua bên Sở Triều Dương và Cổ Duệ Chính, ngồi ở bên người Sở Triều Dương, cánh tay đặt ở trêи lưng ghế, tư thế tựa như là đang đem cả người Sở Triều Dương đều ôm vào trong lòng ngực, hắn treo đuôi lông mày hỏi : “Nói cái gì đấy, nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy ?”

Sở Triều Dương thấy là hắn, trong lòng thật phiền, xốc xốc mí mắt, không chút khách khí nói: “Liên quan tới cái rắm nhà anh !”

Cổ Duệ Chính tất nhiên là biết hắn, biết hắn đúng là cha ruột của tiểu Trừng Quang, lúc này Cổ Duệ Chính hoàn toàn khác với bình thường lãnh đạm, chỉ biết âm nhạc, mà hắn giống như người bảo vệ cảm nhận được nguy cơ cao phải dựng lên bức tường thẳng, ánh mắt lạnh thấu xương mà nói : “Đỗ tổng.” Lại vỗ vỗ vai Sở Triều Dương, “Dương Dương, chúng ta đổi chỗ đi.”

Một tiếng ‘ Dương Dương ‘ kia tự nhiên lại thân mật.

Sở Triều Dương đương nhiên rất vui lòng đứng lên, lại bị Đỗ Cảnh Khôn bắt lấy : “Dương Dương ?”

Đỗ Cảnh Khôn nói lên một cách quái dị, cười nhạo mà nhìn về phía Sở Triều Dương, đáy mắt tràn ngập tức giận : “Hắn gọi cô là Dương Dương?” Đỗ Cảnh Khôn buồn cười mà nhìn hai người, đáy mắt lại một chút ý cười cũng không có, tức giận tận trời chất vấn : “Quan hệ của các ngươi là gì ?”

Sở Triều Dương rũ mắt nhìn về phía bàn tay hắn đang nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt lạnh băng hướng về phía Đỗ Cảnh Khôn.

Đỗ Cảnh Khôn tức khắc nghĩ đến cặp móng vuốt sắc bén của cô, tay không tự chủ được buông lỏng, sau khi làm lại cảm thấy phản ứng này của mình quá mức lúng túng, cô còn dám trước mặt mọi người cào hắn sao ?

Nhìn đi, hắn không bỏ tay ra cô cũng có dám cào hắn đâu ?

“Đỗ tổng, anh thật phiền !” Sở Triều Dương nói, mặt đầy sự không kiên nhẫn, không hề che dấu một chút nào, “Có thể cách xa tôi ra một chút không ?”

Đỗ Cảnh Khôn bị cô giận, đặc biệt lại là ở trước mặt Cổ Duệ Chính đối xử như vậy với hắn, làm hắn cảm thấy thật không có mặt mũi, ánh mắt cũng có chút không tốt.

Hắn dùng dư quang nhìn xem chung quanh có người đang nhìn bọn họ hay không, ngón tay chỉ vào cái mũi Sở Triều Dương, tức muốn hộc máu mà thấp giọng nói: “Cô đừng có hối hận.”

Sở Triều Dương tươi cười thân thiết mà quay đầu : “Đỗ tổng, tiệc tối sắp bắt đầu rồi, đây là chỗ Hoàng tổng của chúng tôi, anh có thể đi ra chỗ khác được không ?”

Thanh âm nói chuyện của bọn họ cũng không lớn, không có khiến cho những người chung quanh chú ý, người khác nhìn đến bọn họ cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm, cũng chỉ cho là tổng tài truyền thông Tinh Không và Vô Danh, Cổ Duệ Chính đàm luận chuyện công tác mà thôi.

Vô Danh và Cổ Duệ Chính hiện tại nổi tiếng như vậy, người muốn kết giao với bọn họ cũng không thiếu.

Đặc biệt là Cổ Duệ Chính, rất nhiều ca sĩ hiện trường cùng người đại diện của bọn họ đều muốn có thể được Cổ Duệ Chính viết ca khúc cho.

Đỗ Cảnh Khôn chính là cảm thấy thật mất mặt, Sở Y Huyên tự mình chọc giận hắn, hắn có thể coi như là tình thú, thế mà cô ấy cư nhiên lại lôi một tên nam nhân khác làm theo.

Đỗ Cảnh Khôn cảm thấy, thật sự cần phải cho cô một chút sắc mặt, bằng không cô lại cho rằng Đỗ Cảnh Khôn hắn không biết giận.

Lư Du Nhiên đã đi quy tắc ngầm qua với Giải Ca Khúc Vàng, làm tổng tài truyền thông Tinh Không, Đỗ Cảnh Khôn khẳng định là biết được, hắn cũng đã đồng ý với việc này, công việc quan trọng quan như vậy cần có rất nhiều giám khảo, cũng không phải chỉ cần một mình Lư Du Nhiên đã thâu tóm được giải này, còn cần hắn đồng ý.

Đỗ Cảnh Khôn tuy rằng muốn quay lại với Sở Y Huyên, nhưng thương trường là thương trường, hắn sẽ không lấy việc công và việc tư gộp làm một, nên vì Lư Du Nhiên tranh thủ, sẽ không bởi vì Sở Y Huyên đã từng là nữ nhân của hắn, liền nương tay đối với cô, ngược lại còn muốn mượn lần này cho cô một chút giáo huấn.

Nhưng ở phía trước, đã xảy ra một việc ngoài ý muốn, anh trai hắn biết Lư Du Nhiên dùng quy tắc ngầm đoạt giải thưởng vốn thuộc về Vô Danh, Đỗ Cảnh Minh liền nhúng tay.

Đỗ Cảnh Minh cũng không có làm cái gì nhiều, chỉ là bảo nhóm giám khảo Giải Ca Khúc Vàng phải giữ được chính kiến của mình.


Đỗ Cảnh Khôn biết trước kia Sở Y Huyên đã cứu đại ca nhà mình, anh trai hắn cũng nói như vậy, nên hắn liền không nhúng tay vào nữa.

Nhưng hiện tại thái độ của Sở Y Huyên làm Đỗ nhị thiếu hắn thật khó chịu, đây là cánh cứng rồi muốn bay ?

Ở trong vòng âm nhạc có câu nói ‘trong nước không có giải Grammy*’, vì sao ư ? Bởi vì các giải thưởng âm nhạc trong nước đều thiếu tính quyền uy cùng với thiếu quy chế bình chọn nghiêm túc, công bằng.

*Grammy : Giải Grammy là một giải thưởng được tổ chức bởi Viện Hàn lâm Khoa học và Nghệ thuật Thu âm Quốc gia của Hoa Kỳ cho những thành tựu xuất sắc trong ngành công nghiệp thu âm. Lễ trao giải thường có các màn trình diễn của các nghệ sĩ nổi tiếng.

Điều này cũng có quan hệ với ban tổ chức.

Có rất nhiều chủ thể tổ chức giải thưởng âm nhạc là truyền thông, truyền thông lại có bản chất là đều phải có lực truyền bá lực và lực ảnh hưởng.

Khi tổ chức lễ trao giải, vì có thể thu hút được càng nhiều sự chú ý, các ban tổ chức truyền thông này thường thường yêu cầu một ít nghệ sĩ có nhân khí cao tới giữ thể diện, nếu một công ty đĩa nhạc nắm giữ vài vị ca sĩ nổi tiếng, mà này vài vị ca sĩ nổi tiếng này lại cùng cộng đồng fans chống lại giải thưởng đấy, cũng không tham gia, như vậy độ chú ý của giải thưởng này sẽ bị hạ thấp, trêи cơ bản không cần mở nữa.

Đồng thời bọn họ còn muốn suy xét ý kiến của bên nhà tài trợ.

Cho nên mấy loại giải thưởng này đều giống nhau, đều sẽ bị một ít công ty đĩa nhạc lớn khống chế.

Công ty sẽ đưa ra yêu cầu với ban tổ chức, yêu cầu cần thiết phải có trao giải thưởng cho nghệ sĩ nhà mình tham dự.

Làm nhà tài trợ Giải Ca Khúc Vàng lần này, Đỗ Cảnh Khôn vốn là cố kỵ đại ca nhà mình, nên không có lên tiếng với Giải Ca Khúc Vàng, nói nhất định phải có giải thưởng trao cho nghệ sĩ nhà mình nữa, nhưng hiện tại hắn đang tức giận cực điểm, vì vậy liền chạy đi gọi điện thoại, yêu cầu ban tổ chức nhất định phải trao thưởng cho nghệ sĩ dưới trướng công ty mình.

Sở Y Huyên đã rời đi khỏi truyền thông Tinh Không, nghệ sĩ có thể ra tay nhất chỉ có thể là Lư Du Nhiên, tuy lần này doanh số album tháng đầu của cô không có cao bằng Vô Danh, nhưng ở giữa các ca sĩ đồng loại đã là một thành tích rất tốt.

Cái ‘Nghệ sĩ dưới trướng công ty mình’ này trừ bỏ Lư Du Nhiên, sẽ không có người khác.

Bên truyền thông Tinh Không tham gia tài trợ đã nói như vậy cũng không phải sai gì, cho dù hắn không nói, ban tổ chức cũng chuẩn bị trao giải cho Lư Du Nhiên, việc xã giao của Lư Du Nhiên không phải làm không.

Sau khi Đỗ Cảnh Khôn nói chuyện điện thoại xong , trong lòng hắn mạc danh có chút chột dạ, chột dạ này là đối với Sở Triều Dương, lại đối với đại ca nhà mình.

Anh trai hắn hẳn là sẽ không tức giận đi ?

Không biết vì sao, Đỗ nhị thiếu cứ cảm thấy trong lòng lo sợ, đứng ngồi không yên.

Đúng vậy, Đỗ nhị thiếu ở bên ngoài dỗi trời dỗi đất dỗi không khí, lại sợ đại ca nhà hắn.

Giải Ca Khúc Vàng có rất nhiều giải thưởng khác nhau, album tốt nhất, nam ca sĩ được hoan nghênh nhất, nữ ca sĩ được hoan nghênh nhất, ca sĩ xuất sắc nhất hàng năm…

Còn có giải thưởng người mới xuất sắc nhất, người chế tác tốt nhất, nhà biên khúc tốt nhất, người viết nhạc tốt nhất, nhà soạn nhạc tốt nhất, mười ca khúc nổi tiếng nhất cả nước.

Mọi người đều cho rằng năm nay giải người mới xuất sắc nhất cùng với nữ ca sĩ được hoan nghênh nhất sẽ là Vô Danh, không nghĩ tới giải nữ ca sĩ được hoan nghênh nhất cùng với giải ca sĩ xuất sắc nhất hàng năm đều bị Lư Du Nhiên thu vào trong túi.

Mà Vô Danh chỉ nhận được một giải thưởng người mới xuất sắc nhất và mười ca khúc nổi tiếng nhất cả nước.

Ban tổ chức còn mời sau khi trao giải cho Vô Danh xong thì cô lên đài biểu diễn một ca khúc chính trong album của cô.

Lần này doanh số album tháng đầu của Lư Du Nhiên được có 88 vạn, nếu ở năm trước, lấy được giải thưởng này cũng coi như là được, nhưng năm nay có yêu nghiệt Vô Danh xuất thế ngang trời, còn có thể bắt được giải thưởng như vậy, mọi người đều rất kinh ngạc.


Nhưng cũng không có quá mức giật mình, rốt cuộc mấy quy tắc ngầm trong vòng mọi người đều biết rõ ràng, rất nhiều giải thưởng đều không phải chỉ cần có thành tích là có thể bắt được, còn cần phải xã giao.

Đương nhiên, trừ phi thực lực của ngươi thật sự mạnh tới mức làm ban tổ chức không cách nào bỏ qua nổi, tựa như Vô Danh hiện tại, nhưng cái mệt của Vô Danh nằm ở, Vô Danh là người mới, căn cơ quá thấp.

Tựa như việc phân chia thịt heo, dù gì bọn họ cũng phải để lại giải cho album của Vô Danh, vì vậy nên giải thưởng người mới xuất sắc nhất cùng mười ca khúc nổi tiếng nhất năm, người chế tác tốt nhất là của album do Vô Danh và Cổ Duệ Chính hợp tác chung.

Một album, ba giải thưởng, ở góc nhìn của ban tổ chức, giải thưởng như vậy cũng đã đủ trấn an Cổ Duệ Chính và Vô Danh.

Các minh tinh tại hiện trường đều cảm thấy thập phần ngoài ý muốn, toàn bộ quay đầu lại nhìn về phía Cổ Duệ Chính và Vô Danh.

Hai người là hợp tác chung một album, cho nên giải thưởng người mới xuất sắc nhất cùng người chế tác tốt nhất là cùng nhau lên đài lãnh thưởng.

Mọi người đều xoay người mỉm cười vỗ tay, muốn nhìn xem biểu tình của Vô Danh.

Không nghĩ tới phong độ của Sở Triều Dương cực tốt, cô đứng lên, tươi cười trêи mặt không có bất luận biến hóa gì, đứng dậy đi nhận thưởng, nhưng thật ra Cổ Duệ Chính bên cạnh cô, vẫn luôn mặt vô biểu tình.

Chẳng qua hắn vẫn luôn như thế, tất cả mọi người cũng không có nghĩ quá nhiều.

Thời điểm trao giải, mọi người đứng thành một hàng, nhờ các khách mời quý đến trao giải.

Giải thưởng của Cô Duệ Chính là một trong những giải quan trọng nhất, hắn đứng ở vài người ở giữa, sau khi trao giải cho hắn là đến Sở Triều Dương.

Trước mỗi khi trao giải cho một người, người chủ trì sẽ giới thiệu chương trình.

Thời điểm khách quý cười cười trao giải cho hắn, hắn không có tiếp, mà là duỗi tay sang bên người chủ trì lấy microphone, đối với màn ảnh và người xem trước TV nói : “Tôi cự tuyệt tiếp thu cái giải thưởng này.”

Ban tổ chức ngốc luôn rồi.

Các khách quý tại hiện trường đều cảm thấy thật ngoài ý muốn, mặt lộ vẻ kinh ngạc nhìn Cổ Duệ Chính ở trêи đài.

Chỉ thấy trêи khuôn mặt anh tuấn của Cổ Duệ Chính khẽ nhíu mày, nghiêm túc mà nói : “Loại giải thưởng được trao không công bằng như này, có nhận cũng như không.”

Nói xong nghiêng người cúi đầu hỏi Sở Triều Dương : “Đi chưa ?”

Sở Triều Dương cũng bị một hành động tùy hứng xảy ra bất thình lình này của hắn làm cho ngốc đi rồi, nhưng cô hiểu rõ, hắn đây là bất bình thay cô, mơ màng mà gật đầu : “Ừ.”

Cổ Duệ Chính duỗi tay nắm lấy cổ tay Sở Triều Dương, dẫn cô rời đi không thèm quay đầu nhìn lại một lần.