Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài

Chương 104: “Thật Đúng Là Xã Hội Dạy Ngươi Làm Người”




Cha mẹ Cổ giáo sư bỗng nhìn thấy con trai đột nhiên trở về, cả hai liền đặc biệt kinh hỉ: “A Chính đã về rồi? Lão cổ, A Chính đã về!” La giáo sư vội đeo mắt kính lên, cẩn thận đánh giá con trai mình, vui sướиɠ mà nói: “Con trở về sao không gọi điện thoại cho ba mẹ? Có ăn gì không? Mẹ đi làm chút đồ ăn cho con.”

Nhìn ánh mắt kinh hỉ của mẹ và nếp nhăn dưới khóe mắt bà, Cổ Duệ Chính liền tiến lên một bước ôm mẹ hắn: “Ăn tùy tiện một chút là được rồi.”

“Sao lại có thể thế được?” La giáo sư cao hứng mà nói: “Con ngồi đây một lát, để mẹ đi mua chút đồ ăn.”

Cha hắn, Cổ giáo sư cũng đi ra từ trong phòng, trêи mũi đeo mắt kính giống như mẹ hắn, ông cũng rất kϊƈɦ động, nhưng lại không giống như mẹ Cổ thể hiện ra ngoài, mà là nghiêm túc đứng đắn nói: “Đã về rồi?”

“Vâng.” Cổ Duệ Chính đặt album ở trêи bàn nhỏ làm bằng gỗ lê, “Đây là album của ba.”

Cổ giáo sư đi tới nhìn nhìn, ra vẻ ghét bỏ mà bĩu môi, “Chỉ có như vậy thôi?”

Bên trong có tận hai mươi cuốn album.

“Trước tiên ba cứ đưa cho hội Trương thúc thúc Lưu bá bá cầm đã, quay về rồi con sẽ lấy thêm.”

“Này còn tạm được.” Cổ giáo sư xách túi album đi về thư phòng.

Đưa cho bọn lão Trương lão Lưu? Hừ, tưởng bở! Đây đều là của con trai ông cho ông!

Ông lấy một cuốn ra xem, đầu tiên là nghiêm túc cẩn thận nhìn bìa album, trêи bìa album chỉ lấy bối cảnh không gian đen nhánh lại có một con bướm sặc sỡ bảy màu đang thoát ra khỏi kén, tựa như con trai ông, rốt cuộc từ hai năm ở trong bóng tối không thấy ánh mặt trời đi ra.

Ông nhìn bìa mặt album hồi lâu, mới nhìn đến chữ ký trêи album được viết bằng bút hiệu Mark Twain*.

*Bút Mark Twain: dùng bút cao cấp gồm nhiều loại bút khác nhau nhằm vinh danh một nhà văn người Mỹ.

Chữ ký tươi mát phiêu dật, thanh thoát phóng khoáng.

Cổ Duệ Chính bưng chén nước đi vào thư phòng, thân thể khẽ tựa lên trêи giá sách của cha hắn, nghĩ đến khi cô ký tên còn nói giỡn với hắn: “May mà nghệ danh của tôi chỉ có hai chữ, nếu là viết hẳn tên Sở Triều Dương, thì chỉ sợ về sau nếu muốn ký nhiều album một chút sẽ chẳng còn đủ thời gian làm việc gì khác nữa mất, chỉ chuyên tâm ký tên.”

Sở Triều Dương là ba chữ phức tạp, nhưng ‘Vô Danh’ chỉ có hai chữ đơn giản, mặc dù là mới ký cái tên này, nhưng sau khi ký xong hai cuốn album, tay cô liền nhanh lên hẳn, rồng bay phượng múa, liền mạch lưu loát.

Cổ giáo sư thật cẩn thận đặt hai mươi cuốn album lên trêи kệ sách, cách bày trí không hề giống với các quyển sách khác, ông đem album như một khung ảnh, bày biện hoành tráng.

Phảng phất như kia không phải là một cuốn album, mà đó là một bức tranh nghệ thuật đắt đỏ.

Cổ Duệ Chính chú ý tới, bên cạnh bàn ghế trong thư phòng còn bày một thùng giấy, thùng giấy đang được mở ra một nửa, bên trong đều toàn là album, người chế tác cũng đều là hắn.

Buổi tối người một nhà cùng nhau ngồi ăn cơm, La giáo sư nhìn con trai suốt, bà gắp đồ ăn cho hắn, đau lòng mà nói: “Ăn nhiều một chút, con vẫn gầy như vậy.”

Buổi tối vợ chồng Cổ giáo sư nằm ngủ với nhau, đến đêm Cổ giáo sư nghe được thanh âm nức nở của La giáo sư ở bên cạnh, ông duỗi tay vòng qua ôm vợ, vỗ vỗ trêи người bà.

La giáo sư dùng giọng mũi nói: “Nhìn thấy A Chính chịu đi ra, cuối cùng tôi cũng yên tâm.”

“Đúng vậy, từ ca từ của nó cũng nghe ra được, nó xác thật là đã tỉnh lại, có ý chí đi lên.”

La giáo sư khóc ròng nói: “Nhưng nghe xong những ca khúc trước kia của nó, tâm tôi đều tan nát, tôi cũng không biết mấy năm nay trạng thái của nó lại kém thành như vậy, chúng ta thiếu chút nữa đã mất nó mãi mãi.”

Trong album của Vô Danh có tới một nửa ca khúc là do Cổ Duệ Chính viết, từ lúc hắn bắt đầu mê mang, luống cuống, cả người uể oải, chán đời, chết lặng, đến khi hắn tái sinh một lần nữa, album này cơ hồ đã đem biến hóa tâm tình mấy năm nay của hắn hoàn toàn hiện ra ở trước mặt mọi người.

Nghĩ đến con trai đã từng có ý nghĩ chán sống, nước mắt La giáo sư lại chảy ra.

“May mà có cô nương Vô Danh kia.”

Cổ Duệ Chính ngủ trêи giường ở trong phòng hắn.

Đây chính là phòng ở nằm bên trong cái đại viện của các giáo sư tiến sĩ cấp cao tại Kinh Thị mà hắn đã lớn lên từ nhỏ, tuy không bé, nhưng phòng ở đã không còn sáng ngời như trước nữa, có chút cổ xưa, tràn ngập hơi thở năm tháng lắng đọng lại.

Hồi còn là thiếu niên, hắn chỉ cảm thấy căn phòng này trói buộc hắn, trói buộc giấc mơ âm nhạc của hắn, cũng trói buộc hắn bước chân theo đuổi ước mơ, nhưng qua hai năm trở lại nơi này, hắn chỉ cảm thấy ấm áp và an bình.

Tình yêu thương của Sở Triều Dương dành cho tiểu Trừng Quang đã tác động tới hắn, ban đầu hắn chỉ là vì ý tưởng vô tư nhưng lại lớn lao của cô đó là thành lập một trường tiểu học mà động tâm, sau hắn lại là vì tình yêu thương vô điều kiện của cô đối với tiểu Trừng Quang mà xúc động.

Hắn nằm ở trêи giường, nhìn nóc nhà quen thuộc, bỗng nhiên ngồi dậy, hắn ôm đàn ghi-ta lên, đánh một đoạn lại cầm giấy bút viết một đoạn, lại đàn, lại viết.

Bất tri bất giác trời liền sáng.

Cổ giáo sư và La giáo sư nghe con trai đánh đàn cả đêm, nhưng bọn họ lại không cảm thấy ầm ĩ, ngược lại còn có vài phần vui mừng và an tâm.

Không biết như thế nào, bọn họ liền nhớ đến thời niên thiếu của con trai bọn họ, nó nói muốn học tập âm nhạc, không định từ bỏ, nó còn trịnh trọng mà nói: “Âm nhạc so với sinh mệnh của con còn quan trọng hơn nhiều lần!”

Khi đó nó mới mười mấy tuổi, còn vào thời kỳ vỡ giọng, chất giọng chẳng khác nào vịt đực, nhưng thanh âm lại phá lệ hữu lực.

Mặc kệ ước mơ của con trai là gì, là một nhà khoa học cũng tốt, là một âm nhạc gia cũng tốt, chỉ cần là nó thích, bọn họ đều đồng ý.

Ngày hôm qua là ngày album của Vô Danh được phát hành tròn một tháng, đồng thời cũng là thời khắc doanh số album tháng đầu của Lư Du Nhiên được công bố, trải qua một tháng tuyên truyền và cố tạo chỗ đứng, tuy rằng không thế nhấc lên một tý bọt nước gì, cũng không có bao nhiêu người chú ý, nhưng doanh số tháng đầu tiên của cô vẫn phải công bố.

88 vạn.

Doanh số tháng đầu tiên được như thế này đã là không tồi, nếu đây là ngày thường, doanh số của cô được như vậy đã giúp bọn họ mở rộng rất nhiều, cũng đủ khiến cho một số truyền thông giải trí tranh nhau đăng báo, nhưng đáng tiếc, lúc này đây cô lại đụng phải thanh thế to lớn Sở Triều Dương, cho nên doanh số album tháng đầu tiên của cô chỉ là được truyền thông dùng một đoạn văn rất nhỏ viết sơ lược qua qua.

Một số tiết mục giải trí như [Giải trí bạch tuộc] [Giải trí mỗi ngày] càng là chỉ nhắc tới đúng một câu: “Doanh số album [Cố nhân] tháng đầu tiên của Lư Du Nhiên đã đạt được 88 vạn, ngày mai chính là ngày doanh số album tháng đầu tiên của Vô Danh được công bố, rốt cuộc cuối cùng doanh số album của cô ấy sẽ được bao nhiêu đây? Chúng ta thật sự thực chờ mong!”

“Đúng vậy, theo như tôi được biết, tổng doanh số tuần thứ nhất và tuần thứ hai của cô ấy cũng đã hơn 500 vạn, doanh số tuần thứ ba cũng qua trăm vạn, tính toán như vậy mà nói, doanh số tháng đầu tiên của cô ấy phải đến gần ngàn vạn!”

“Đúng, bây giờ doanh số trăm vạn đã là doanh số bạch kim của thời đại, còn doanh số ngàn vạn, trời ạ, tôi nghĩ cũng không dám nghĩ!”

“Đây mới chỉ là tháng đầu thôi đấy!”

Một nam một nữ, hai người chủ trì trẻ tuổi vẫn luôn dùng thanh âm thập phần khoa trương nói, sau đó lại tiếp một câu: “Nói đến cái giới giải trí này, thật sự rất là phập phập phồng phồng, Vô Danh là một người mới, doanh số album đầu tay được gần ngàn vạn, mà tiểu thiên hậu Lư Du Nhiên của chúng ta, doanh số album tuần đầu tiên lại không thể nổi một số lẻ của người ta.”

Cái người chủ trì nữ này nói xong, Lư Du Nhiên ở trước TV tức giận đến mức thiếu chút nữa đem hàm răng ra cắn TV “Hiện tại đến cả người chủ trì tuyến mười tám tùy tùy tiện tiện cũng dám châm chọc tôi!”

“Địa vị âm nhạc của cô vẫn luôn ở đây, lúc trước là do chúng ta sơ ý thôi, ai có thể nghĩ đến album này của Vô Danh sẽ bán tốt như vậy.” Trình Vĩ mặt cũng âm trầm giống cô, nhưng hắn vẫn muốn an ủi Lư Du Nhiên: “Doanh số 88 vạn đã rất được rồi, sắp tới đây chính là Giải Ca Khúc Vàng, giám khảo bên kia tôi cũng đã đi qua xã giao trước, cô cứ yên tâm đi.”

Lư Du Nhiên nghe xong tâm tình mới tốt lên chút.

Hai người hợp tác thời gian dài như vậy, Trình Vĩ làm việc vẫn luôn khiến cô rất yên tâm.

Tố chất tâm lý của cô khá hơn hắn nhiều, sau khi nổi giận xong liền tắt TV, một khuôn mặt thanh tú lúc này tràn đầy thâm trầm, nói: “Đi tìm hiểu xem người trong mộng là ai, đem thông tin hắn đào về đây, tôi không tin hắn có thể viết ca khúc cho Vô Danh, lại không muốn viết cho tôi.” Mặt cô vô biểu tình, ánh mắt lại thập phần lãnh lệ: “Vừa đe dọa vừa dụ dỗ, mặc kệ anh dùng phương pháp gì……” Bỗng nhiên cô lại nghĩ, vừa đe dọa vừa dụ dỗ người khác nhất định sẽ không dụng tâm viết ca khúc cho cô, “Sau khi tìm được dùng tiền mua chuộc cho tôi, bất luận là xài bao nhiêu tiền, đều phải mang về đây.”

Giải Ca Khúc Vàng cô còn có thể dùng tiền lấy được, cô không tin trêи đời này còn có người nào không mua được bằng tiền.

Vô Danh lần này nổi tiểng được như vậy, ngoại trừ do có Cổ Duệ Chính viết ca khúc cho cô ta, còn có ‘người trong mộng’ thần bí kia, ca khúc hắn sáng tác mới là mấu chốt chân chính khiến cho Vô Danh trở nên nổi tiếng.

Mỗi một ca khúc đều là kinh điển, nhân tài như vậy, cô như thế nào lại không lấy về cho được?

Nghĩ đến ngày mai chính là thứ hai,doanh số album tháng đầu tiên của Vô Danh được công bố, tim cô liền ghen ghét như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn.

Sáng sớm thứ hai, doanh số album tháng đầu tiên của Vô Danh được công bố, 770 vạn!

Khϊế͙p͙ sợ!

Chẳng sợ bọn họ sớm đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy khϊế͙p͙ sợ như cũ!

Album này nhất định có thể đột phá ngàn vạn.

Trong lúc nhất thời, các loại giải thưởng đều mời cô tới, cái gì mà giải thưởng hàng năm dành cho ngôi sao xứng đáng được lọt vào sách đỏ, giải thưởng Kim Ngư dành cho 10 ca sĩ xuất sắc nhất, giải thưởng lớn của truyền thông âm nhạc Tiếng Hoa, các loại giải thưởng dù nghe qua hay chưa đều lần lượt theo nhau mà đến.

Tất cả đều là mời Vô Danh đi nhận giải, trong đó có lễ trao giải Giải Ca Khúc Vàng, và lễ trao giải nhạc Hoa Quốc thịnh hành, ở trong nước được xem như hai giải thưởng tương đối có trọng lượng.

Hoàng Hiểu Tuyền đem hai thư mời này chọn ra, đưa cho Sở Triều Dương, “Hai giải thưởng này cô vẫn là đi nhận đi, cô chuẩn bị trước một chút.”

Nhận thưởng, cần chuẩn bị lễ phục nhận thưởng, còn rất nhiều đồ vật khác, vừa lúc doanh số album tháng đầu đã ra, trước kia đã đưa cho Sở Triều Dương 30% khoản dự chi, nhưng Hoàng Hiểu Tuyền biết Sở Triều Dương thật sự rất nghèo, cho nên hắn liền tiếp tục đưa qua cho cô 30% khoản tiền nữa, trực tiếp giảm bớt áp lực kinh tế hiện tại của Sở Triều Dương.

Sở Triều Dương nghèo, thật nghèo!

Sau khi nhận được số tiền kia, trước tiên cô liền đưa cho cha Sở mẹ Sở, để bọn họ đem tiền nợ ở dưới quê trả hết.

Cả đời cha Sở mẹ Sở chưa bao giờ thiếu nợ người khác nhiều tiền như vậy, lần này bọn họ là bằng bất cứ giá nào cũng phải mượn được bằng hữu, bạn cũ, bạn học cũ, tất cả các loại, hồi ở trường học, chỉ cần nghĩ đến số nợ nần này, cha Sở liền buồn không ngủ được.

Tiền cũng không phải mượn được dễ dàng như vậy, cho dù là đồng nghiệp lâu năm hay là bạn học lâu năm nguyện ý cho mượn, nhưng người nhà bọn họ lại không muốn, thậm chí còn có người nhà đồng nghiệp đến trước mặt ông châm chọc mỉa mai, khiến cha Sở mặt đỏ tai hồng, cái gì cũng không thể nói được.

Sau khi con gái đưa tiền cho ông, trước tiên ông liền đem toàn bộ nợ nần ở quê trả hết.

Lúc Sở Triều Dương nhận được số tiền này, cái suy nghĩ đầu tiên của cô cũng là trả nợ, cô còn nợ người đại diện trước Dương tỷ 50 vạn.

Người ta cho ngươi mượn tiền là ngươi đã nợ người ta một cái nhân tình, ngươi không thể chỉ gọi qua điện thoại rồi chuyển tiền được. Vì để tỏ vẻ cảm tạ, Sở Triều Dương còn cố ý mời Dương Vân Lam đi ăn cơm.

Nói thật ra, làm người đại diện của nguyên chủ, Dương Vân Lam đối với nguyên chủ vẫn luôn thực hiện đủ chức trách, đây cũng là nguyên nhân Sở Triều Dương vẫn luôn có hảo cảm đối với Dương Vân Lam, đây là một bằng hữu đáng kết giao.

Chỉ tiếc hiện tại các cô không ở cùng một công ty.

Dương Vân Lam nhận được điện thoại của Sở Y Huyên, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô là Sở Y Huyên đã tiêu hết tiền, lại muốn vay tiền tiếp?

Cô đã nghĩ tốt, nếu Sở Triều Dương vay tiền, tiền cô sẽ không cho mượn, nhưng trong tay còn vài kịch bản, nên thật ra cô có thể giới thiệu qua đó.

Không nghĩ tới Sở Y Huyên vậy mà lại trả tiền.

Nghe được Sở Y Huyên hẹn cô ra ngoài, cô còn tưởng rằng là Sở Y Huyên muốn tiếp tục trở thành nghệ sĩ dưới trướng cô, nghĩ đến khoảng thời gian trước Sở Y Huyên vừa mới lên các đầu đề Giải Trí lớn, xem ra nhân khí còn chưa hoàn toàn đi xuống, lại có một mỹ mạo tựa thiên tiên như vậy, nếu chịu sửa tính tình, cũng không phải là không thể nổi trở lại.

Hiện tại trêи tay Dương Vân Lam đang có một nghệ sĩ, kỹ thuật diễn gọi là được, mỹ mạo cũng là có, nhưng lại không có độ công nhận, người xem nhìn mặt cô ấy, đảo mắt một cái đã quên cô ấy trông như thế nào.

Hai người hẹn ở một quán cà phê có tính tư mật tương đối cao, thời điểm nhìn thấy Dương Vân Lam lại đây, Sở Triều Dương còn đứng lên nghênh đón: “Dương tỷ, đã lâu không gặp.”

Dương Vân Lam thấy khí sắc cô không tồi, trải qua một phen đả kϊƈɦ như vậy, không chỉ không có chưa gượng dậy nổi, mà ngược lại nét mặt càng thêm toả sáng.

Nghĩ đến khoảng thời gian trước trêи mạng và truyền thông đăng báo, tổng tài Đỗ Cảnh Khôn lại đi tìm Sở Y Huyên muốn nói chuyện quay lại, cho nên Dương Vân Làm liền cho rằng Sở Y Huyên lại leo lên người Đỗ Cảnh Khôn, cô khuyên nhủ: “Nhìn thấy em vẫn ổn chị liền an tâm rồi, em ấy, cũng đừng quá tâm cơ, tuổi xuân thì của nữ nhân còn mấy năm nữa, em vẫn là thừa dịp hiện tại còn trẻ, đem tinh lực đặt ở trêи sự nghiệp, có sự nghiệp, nữ nhân muốn có cái gì mà chẳng được nữa?”

Lời nói của cô Sở Triều Dương thập phần tán đồng: “Dương tỷ, chị nói đúng.” Cô lấy ra một bọc tiền, đôi tay cầm bọc tiền ấy đưa cho Dương Vân Lam, “Dương tỷ, cảm ơn chị trước kia nguyện ý vươn tay giúp đỡ em.”

Lại cầm một bộ mỹ phẩm dưỡng da đưa qua, “Đây là mỹ phẩm dưỡng da mà khoảng thời gian trước bằng hữu em mang từ nước ngoài về.”

Dương Vân Lam duỗi tay, tùy ý mà nhìn thoáng qua, là một bộ mỹ phẩm của hãng lớn, một bộ mỹ phẩm dưỡng da này ít cũng phải tới mấy vạn*.

*Mấy vạn là khoảng trăm triệu đó:33

“Em quá khách khí.” Nói là nói như vậy, nhưng trong lòng cô lại là thở dài một hơi thật sâu.

Nhớ trước đây Sở Y Huyên thanh cao kiêu ngạo làm sao sẽ chịu thấu hiểu thói đời, chuyện gì cũng đều là cô thay cô ấy xử lý, không nghĩ tới trải qua một hồi nhân sinh, sống trong đáy bùn xong, hiện tại mới ba tháng ngắn ngủi, Sở Y Huyên cũng học được dáng người thấp hèn khách khí tặng quà.

Thật đúng là xã hội dạy ngươi làm người.