Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 95: 95: Người Đã Cứu Cung Minh Trạch Chính Là Thẩm Thanh Đường





Nam tử áo trắng bỏ đi rồi.

Tần Di một mình đứng yên tại chỗ hồi lâu, cảm giác lạnh lẽo trên người dần dần tan biến, liền giơ tay lên nắm một cái, lại phát hiện mu bàn tay và lòng bàn tay đã bị bao phủ bởi những giọt nước ngưng tụ từ sương mù ở đây.

Dinh dính khó chịu.

Nhưng nghĩ đến Thẩm Thanh Đường vẫn đang đợi mình, Tần Di nhíu mày, thở ra một hơi, quay về thành Thủ Dương.

Khi Tần Di về đến thành Thủ Dương, mặt trời đã ló dạng khỏi đám mây, ánh nắng ấm áp xua tan sương mù, cộng thêm tiếng rao bán hàng uể oải và khói bốc lên từ đồ ăn ở trong thành, khiến cho cả người đang phát lạnh của Tần Di dần dần ấm lên.

Lúc này, hắn tìm đến một sạp bán đồ ăn sáng náo nhiệt, mua canh gà hoành thánh, bánh bao hấp gạch cua và sữa đậu nành thơm ngọt mà Thẩm Thanh Đường thích ăn, đồng thời còn mua thêm một đống bánh ngọt và kẹo, sau đó hắn xách theo mấy cái túi giấy trở về Thủ Dương Tông.

Khi Tần Di trở về, đúng như dự đoán Thẩm Thanh Đường đã thức dậy, nhưng cậu cũng không xuống giường, chỉ mặc quần áo rộng thùng thình tựa trên đầu giường, gác hai chân trắng nõn thon dài lên, chống cằm đọc thoại bản, lâu lâu lại mím môi cười.

Thấy Thẩm Thanh Đường như vậy, Tần Di bất giác nở một nụ cười nhẹ, sau đó nhỏ giọng nói: “Bữa sáng đến rồi, em có muốn ăn không?”
Thẩm Thanh Đường chuyên tâm đọc sách, không để ý Tần Di đã trở về, lúc này vừa nghe thấy giọng nói của Tần Di, cậu liền từ trên giường ngồi dậy, vừa tò mò vừa vui mừng nói: “Chàng còn mua bữa sáng cho em sao? Chàng mua gì thế?”
Lúc này, Tần Di tiến lên một bước, cầm một cái bàn nhỏ đặt lên trên giường, lần lượt đem tất cả đồ ăn hắn mua đặt lên trên bàn nhỏ.

Một bàn đầy ắp đồ ăn, đều là những món mà Thẩm Thanh Đường thích ăn.

Thẩm Thanh Đường nhìn thấy những món ăn này, đầu tiên là vui vẻ, sau đó đưa tay chạm vào bát canh gà hoành thánh còn nóng hổi, ​​không khỏi liếc nhìn Tần Di.

Sau đó, cậu yên lặng cười cười, xốc chăn trên người lên, nói: “Chàng cũng chưa ăn phải không, nào, lên giường ăn đi.


Tần Di còn đang do dự, Thẩm Thanh Đường đã nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn.

Tần Di trầm mặc một hồi, cười nhẹ một tiếng, cởi áo khoác đi lên giường.

Hai người rúc vào trong lớp chăn bông mềm mại, Thẩm Thanh Đường hơi co người lại vì cái lạnh trên người Tần Di, nhưng rất nhanh cậu lại cúi người xuống, dùng đôi tay ấm áp mềm mại của mình bao phủ lấy tay Tần Di, nhỏ giọng nói: “Hai người đi đâu thế, sao lại lạnh như vậy?”
Tần Di được Thẩm Thanh Đường xoa tay như thế, trong lòng rất ấm áp, lúc này hắn mới cười nói: “Bọn ta đã vào trong núi, nhiệt độ trên núi thấp, buổi sáng lại có sương mù, quả thật là có hơi lạnh một chút.


Thẩm Thanh Đường lộ ra vẻ mặt đau lòng, vươn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước đọng trên mặt nạ và trên mặt của Tần Di, thấp giọng phàn nàn: “Vị tiền bối này thật không biết chọn chỗ gì hết.


Nói xong, Thẩm Thanh Đường lại cúi đầu nhìn bát sữa đậu nành nóng hổi, nhẹ nhàng cầm sữa đậu nành lên, nhỏ giọng nói: “Khoan nói đã, chàng uống chút sữa cho ấm đi.


Ánh mắt của Thẩm Thanh Đường dịu dàng và trong sáng, dưới lớp lông mi dày, chúng lấp lánh động lòng người, lúc này nhìn Thẩm Thanh Đường như vậy, Tần Di sẽ luôn tỏ ra rất im lặng và ngoan ngoãn.

Hắn lặng lẽ nhận lấy sữa đậu nành từ tay Thẩm Thanh Đường, dưới ánh mắt của Thẩm Thanh Đường, hắn chậm rãi uống hết nửa bát sữa đậu nành ngọt lịm.

Uống xong, hắn đưa bát lại cho Thẩm Thanh Đường.

Thẩm Thanh Đường biết ý của Tần Di, lúc này vỗ nhẹ vào cánh tay hắn, cười nói: “Không sao, chàng uống hết đi, em ăn hoành thánh là được.


Tần Di gật đầu, quả nhiên ngửa cổ uống nốt nửa bát sữa đậu nành còn lại.

Uống xong sữa đậu nành, cả người Tần Di quả nhiên từ từ ấm lên.


Thẩm Thanh Đường đúng lúc nhận lấy cái bát từ trong tay Tần Di, lại sờ mu bàn tay Tần Di, cảm thấy nhiệt độ quả thật đã tăng lên, da dẻ cũng trở nên mềm mại hơn, cậu mới yên tâm cười một tiếng, xoay người đặt bát xuống.

Thấy vậy, Tần Di nói: “Ta đâu có yếu ớt như vậy, em ăn đi, không ăn là hoành thánh sẽ nở ra hết.


“Được rồi, em ăn đây.


Trên mặt Tần Di hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, lúc này hắn vươn tay ôm lấy eo thon của Thẩm Thanh Đường từ phía sau.

Cảm nhận được động tác của Tần Di, Thẩm Thanh Đường cũng mím môi cười, mặc cho hắn ôm mình không nói lời nào, cầm thìa chậm rãi ăn hoành thánh.

Thẩm Thanh Đường đang ăn hoành thánh, Tần Di thừa dịp lúc này kể cho Thẩm Thanh Đường nghe một chút về cuộc gặp gỡ với người đàn ông mặc áo trắng vừa rồi.

Giọng Tần Di trầm ấm, hắn nói rất chậm rãi, Thẩm Thanh Đường vừa ăn hoành thánh vừa yên lặng lắng nghe.

Từ đầu đến cuối, Thẩm Thanh Đường chăm chú lắng nghe, không hề xen vào, chỉ thỉnh thoảng nhíu đôi lông mày thanh tú lại, hoặc lộ ra vẻ mặt suy nghĩ.

Cuối cùng, khi Tần Di nói xong, Thẩm Thanh Đường đã ăn gần hết.

Lúc này, Thẩm Thanh Đường chậm rãi đặt bát xuống, suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nói: “Lan Đình, hay là mấy ngày tới chàng trở về thành Thanh Ngọc đi, đợi cuộc thi kết thúc rồi tới đón em.

Lỡ như vị quốc sư đó thực sự xuất hiện, vậy thì rất rắc rối.


Trong nguyên tác, quốc sư đứng về phía Lâm Cẩn Du, nhưng bây giờ theo cách nhìn của Thẩm Thanh Đường, phàm là người ở bên cạnh Lâm Cẩn Du thì chẳng có mấy ai là người tốt, đương nhiên cậu phải cảnh giác.

Tần Di nhíu mày: “Sao ta có thể bỏ lại em một mình ở nơi này?”
Thẩm Thanh Đường: “Cũng đâu phải sau này sẽ không gặp nhau nữa.


Nói rồi, Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng đặt tay lên tay Tần Di, thấp giọng nói: “Hai ngày nữa có lẽ cha mẹ sẽ đến thành Thanh Ngọc, em hơi lo lắng cho hai người họ, Lan Đình, chàng thay em đi xem một chút, vừa đúng lúc tránh được trận sóng gió này.


“Thái Tử làm việc, em luôn có chút bất an.


Nói chuyện khác Tần Di có thể dễ dàng từ chối, nhưng câu này của Thẩm Thanh Đường lại khiến Tần Di không có cách nào từ chối.

Bởi vì những gì Thẩm Thanh Đường nói hoàn toàn là sự thật.

Thẩm Thanh Đường quan sát biểu tình của Tần Di, nói tiếp: “Chàng thay em trông nom cha mẹ mấy ngày, khi cuộc thi kết thúc, nếu có điều kiện, có thể đưa cha mẹ đến thành Thủ Dương đi dạo một chút.

Không phải sẽ có tiệc khánh công sao? Đến lúc đó nhất định sẽ rất náo nhiệt.


Cuối cùng, Tần Di môi mỏng mấp máy, hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói: “Được, ta đồng ý với em là được chứ gì.


Thẩm Thanh Đường lập tức nở nụ cười dịu dàng, trên đôi má trắng như sứ hiện lên hai lúm đồng tiền ngọt ngào khiến bao trái tim tan chảy.


Tần Di thấy vậy, chỉ có thể thỏa hiệp, lắc đầu nói: “Em đó ——”
“Lan Đình đối tốt với em nhất.


Lời cũng đã nói vậy rồi, Tần Di không thể làm gì khác ngoài việc chiều chuộng cậu.

·
Để có thể quay về với Thẩm Thanh Đường càng sớm càng tốt, Tần Di đã lên đường vào ngày hôm sau.

Trận đấu của Thẩm Thanh Đường chỉ còn ba ngày nữa, cậu không thể cả ngày nhìn chằm chằm vào ngọc bài truyền tin để quan tâm đến tình hình của Tần Di.

Thẩm Thanh Đường nước tới chân mới nhảy bắt đầu ngày đêm ngâm nga kiến thức về phù chú, trong khi Tần Di vội vã đến thành Thanh Ngọc vào buổi tối ngày hôm đó.

Tần Di đã hỏi thăm rất nhiều, phải tốn một thời gian dài mới tìm được nơi Cung Minh Trạch đã thu xếp cho Thẩm Đình và những người khác.

Trong một ngôi nhà nhỏ tương đối hẻo lánh và yên tĩnh ở thành Thanh Ngọc.

Khi Tần Di tìm thấy họ, hắn phát hiện ra, mặc dù Thẩm Đình và Liễu Nhứ Lam đều bình an vô sự, Liễu Nhứ Lam cũng đã bình phục, nhưng Thẩm gia vẫn đang bị canh gác.

Khi hắn hỏi, họ đều là người của Thái Tử.

Tần Di: …
Chẳng trách Thẩm Thanh Đường lại lo lắng, lo lắng này không phải không có lý.

Cung Minh Trạch không có việc gì đi coi chừng Thẩm gia làm gì?
Cũng may Tần Di là đệ tử của Thanh Ngọc Kiếm Tông, trước đó đã từng gặp qua một vài vị Kim Đan, bọn họ biết Tần Di cùng Thẩm gia có quan hệ, cho nên cũng không làm khó Tần Di, liền để Tần Di đi vào.

Vừa nhìn thấy Tần Di, Thẩm Đình và Liễu Nhứ Lam đều thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đón tiếp Tần Di vào nhà.

Tần Di nhìn thấy hai vị trưởng bối, lại nhìn đồ đạc đơn giản trong phòng, không khỏi nhíu mày, trầm giọng nói: “Hai người chịu cực rồi, là lỗi của Tần Di, không đến thăm hai người sớm hơn.


Nỗi lo lắng của Thẩm Thanh Đường thực sự không phải là không có lý, Thái Tử đã làm hơi quá rồi, tại sao lại không sắp xếp những thứ tốt cho bọn họ?
Lúc này, Liễu Nhứ Lam lặng lẽ mỉm cười, trên khuôn mặt ốm yếu lộ ra một chút dịu dàng, ngược lại còn an ủi Tần Di: “Những thứ chúng ta thường dùng vẫn còn, bọn ta hết thứ gì sẽ nói với mấy vị tiền bối kia, chỉ là bọn ta không cần mà thôi, không sao cả.


Tần Di thầm nghĩ, hết đồ dùng còn phải hỏi người ta, chuyện này quả thật quá đáng lắm rồi.

Cũng may hai vị trưởng bối của Thẩm gia tính tình tốt, cũng không làm ầm ĩ, nếu không rất có thể đã xảy ra chuyện.

Im lặng một lát, Tần Di nhìn Liễu Nhứ Lam và Thẩm Đình, hỏi lại: “Những vị tiền bối đó có nói cho hai người biết tại sao họ lại giam lỏng hai người như thế này không?”
Liễu Nhứ Lam và Thẩm Đình nhìn nhau, lắc đầu và nói với một nụ cười bất lực: “Thái Tử điện hạ dường như rất quan tâm đến chuyện tà tu của Lâm gia, đã phái người đến hỏi bọn ra rất nhiều câu hỏi, đều là hỏi về Lâm gia, nói rằng phải điều tra rõ ràng trước khi thả tự do cho chúng ta.


Nhưng nói đến đây, Liễu Nhứ Lam im lặng một lúc, sau đó nhẹ giọng nói: “Nhưng ta cứ cảm thấy, vị Thái Tử điện hạ kia dường như đang tìm kiếm ai đó.



Tần Di nghe thấy những lời này của Liễu Nhứ Lam, trái tim của hắn đập lệch một nhịp, hắn lập tức nghĩ đến câu hỏi mà người đàn ông mặc đồ trắng đã hỏi hắn ngày hôm đó.

Hắn biết rõ sự việc hơn Liễu Nhứ Lam – không sai, Lâm gia đã chết hết rồi, vậy thì tại sao cần phải chú ý đến Thẩm gia bị hại chứ?
Trừ khi … Cung Minh Trạch không chỉ đơn giản là quan tâm đến chuyện của Lâm gia, mà anh ta đang tìm kiếm một ai đó.

Rất có thể đó là người mà Lâm Cẩn Du đã nói trước khi chết.

Ngay cả Liễu Nhứ Lam cũng có thể nhìn ra điều này, có vẻ như Cung Minh Trạch đã không bí mật hành động.

Trong lòng Tần Di hơi trầm xuống, sau đó lại nói: “Nhưng cứ nhốt người như vậy cũng không phải cách, ta phải đi hỏi những vị tiền bối kia —— “
“Đừng đi!” Liễu Nhứ Lam vội vàng ngăn hắn lại.

Tần Di: “Nhạc mẫu yên tâm, ta tạm thời sẽ không đi.


Liễu Nhứ Lam lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó bà nhẹ giọng nói: “Nếu thực sự không có thời hạn, nhạc phụ của con đã nóng nảy rồi, bởi vì những vị tiền bối đó cũng đã nói rằng khi cuộc thi xếp hạng tứ đại tông môn kết thúc, Thái Tử trở về rồi sẽ thả tự do cho chúng ta.


Tần Di hơi sửng sốt, sau đó nhẹ thở ra —— Vậy thì cũng không quá lâu, cũng không làm quá đáng.

Liễu Nhứ Lam chú ý đến biểu hiện của Tần Di, thấy Tần Di thực sự thả lỏng rồi, bà mới âm thầm cười nói: “Đúng lúc, lần này bọn ta đến đây đã mang theo rất nhiều đồ, còn có rất nhiều thứ Đường nhi đã dùng khi còn bé, còn chưa kịp thu dọn xong.


“Nếu nhi tế không ngại, con cũng có thể lại đây giúp ta xem một chút, sắp xếp lại, có thứ nào con muốn mang về thì cứ mang về.


Tần Di vừa nghe nói đến chuyện thời thơ ấu của Thẩm Thanh Đường, ký ức đã giấu kín bấy lâu trong lòng hắn khẽ gõ một cái, lập tức đáp: “Được ạ.


·
Liễu Nhứ Lam thật sự đưa Tần Di đến một nhà kho nhỏ ở phía sau.

Quả nhiên, trong nhà kho còn có mấy thùng hàng đã mở nắp chất đống trong đó, rõ ràng là được đưa tới đây, còn chưa kịp thu dọn.

Lúc này, Liễu Nhứ Lam chỉ Tần Di vào một thùng hàng ở ngoài cùng bên phải, nói: “Đó là đồ của Đường nhi, con có thể tùy tiện xem chúng.

Bên này là đồ của ta và nhạc phụ con, tự bọn ta thu dọn là được.


Tần Di thấp giọng đáp một tiếng, ánh mắt không tự chủ bị hấp dẫn bởi thùng đồ đang mở ở phía bên kia.

Thẩm gia thực sự đối xử với Thẩm Thanh Đường rất tốt, mặc dù vội vàng chuyển nhà nhưng họ đã mang theo tất cả những thứ mà Thẩm Thanh Đường đã dùng khi còn bé.

Có những đôi giày và quần áo be bé, còn có khóa bình an mà em bé hay đeo.

Tất cả đều sạch sẽ ngăn nắp, chỉ là có chút cũ kỹ, hiển nhiên là được bảo quản rất tốt.

Khi Tần Di cầm đôi găng tay nhỏ thêu hình đầu hổ lên, mơ hồ ngửi thấy mùi sữa còn sót lại trên đó.

Nhìn chằm chằm vào chiếc bao tay nhỏ trong lòng bàn tay, trong đầu Tần Di bất giác hiện lên hình ảnh bánh bao trắng nhỏ đáng yêu, vừa mỏng manh vừa sợ lạnh, trời mùa đông rất lạnh, mặt mũi đỏ bừng, nhưng cậu vẫn nhất quyết muốn ra ngoài chơi tuyết.

Trong đôi mắt đỏ hẹp dài lóe lên một tia dịu dàng, Tần Di bình tĩnh để chiếc bao tay nhỏ xuống.

Sau đó, hắn đi xem xét những thứ khác.

Từng món, từng thứ, rất nhiều trong số chúng đều chứa đựng những kỷ niệm của hắn và Thẩm Thanh Đường.

Vốn dĩ Tần Di cảm thấy mình sắp quên những ký ức đó rồi, nhưng sau khi nhìn thấy những thứ nhỏ bé này, hắn lại nhớ tới tất cả.


Hắn chỉ cảm thấy trái tim mình như có một dòng nước ấm bao phủ.

Cuối cùng, Tần Di đã nhìn thấy một thứ mà hắn trước đây chưa từng thấy.

Một chiếc nhẫn có tạo hình phong cách cổ xưa và hoa mỹ.

Nó trông giống như một chiếc nhẫn trữ vật.

Nhẫn trữ vật?
Tần Di vô thức cau mày, trước khi gặp hắn, Thẩm Thanh Đường không thể tu luyện, vậy làm sao em ấy có thể giữ một chiếc nhẫn thoạt nhìn có phẩm chất cao như vậy?
Tần Di không khỏi cẩn thận nhìn nhẫn trữ vật trong tay.

Lúc này, Liễu Nhứ Lam nhìn về phía này, sau đó bà cười nói: “Đó không phải là nhẫn trữ vật, Đường nhi đã nhặt được nó khi ra ngoài chơi với bạn bè hồi còn nhỏ, cha của nó cũng cho rằng đó là một chiếc nhẫn trữ vật, nhưng căn bản không thể mở nó ra được, không có công dụng gì cả.


Tần Di nghe Liễu Nhứ Lam nói, bình tĩnh ậm ừ, nhưng lại im lặng giấu chiếc nhẫn vào lòng bàn tay.

Liễu Nhứ Lam nói sai rồi.

Đây thực sự là một chiếc nhẫn trữ vật.

Chỉ là đã bị tu sĩ cấp cao hạ cấm chế, tu sĩ dưới Trúc Cơ không thể mở ra được, chắc chắn Thẩm Đình lần đầu tiên nhìn thấy chiếc nhẫn này còn chưa lên Trúc Cơ, cho nên không nhìn ra manh mối gì.

Ngay cả Tần Di, người đã Trúc Cơ tầng ba, cũng phải nhìn một lúc mới nhận ra điều đó.

Thẩm Thanh Đường sao có được thứ này, lẽ nào…
Phỏng đoán ban đầu của hắn thực sự chính xác sao?
Bất quá, xét đến Liễu Nhứ Lam vẫn còn ở đây, Tần Di cũng không lập tức phá vỡ cấm chế trong nhẫn trữ vật, mà đợi đến khi Liễu Nhứ Lam thu dọn gần xong, hắn đưa Liễu Nhứ Lam đi nghỉ ngơi rồi trở về phòng khách, lại lấy ra chiếc nhẫn trữ vật này.

Khi Tần Di phá bỏ cấm chế trên chiếc nhẫn trữ vật, đã phát ra một tiếng nổ vang.

May mắn là hắn đã có chuẩn bị trước, đã hạ cấm chế ở xung quanh phòng, không làm kinh động đến người bên ngoài.

Sau đó, hắn chậm rãi đem linh lực của mình rót vào trong nhẫn trữ vật.

Sau khi nhìn rõ bên trong nhẫn trữ vật, Tần Di nhíu mày.

Bởi vì trong đó chỉ có một tấm ngọc bài khắc chữ.

Lấy tấm ngọc bài ra, Tần Di chậm rãi bắt đầu đọc nội dung trên đó, nhưng đọc được một lúc thì vẻ mặt của hắn lại trở nên kỳ lạ.

Đọc đến cuối cùng, trong mắt Tần Di đột nhiên hiện lên một tia cảm xúc rạn nứt.

Hắn đột nhiên đứng lên, bất giác nắm chặt ngọc bài trong lòng bàn tay, trong lòng như có sóng to gió lớn.

Hắn đã đoán đúng…
Người đã cứu Cung Minh Trạch chính là Thẩm Thanh Đường.

Mà trong tấm ngọc bài này, Cung Minh Trạch đã hứa rằng nếu sau này hai người có thể gặp lại nhau, anh ta sẽ cố gắng hết sức mang đến cho Thẩm Thanh Đường những điều tốt đẹp nhất.

Giọng điệu chắc chắn mà dịu dàng đó, trong mắt Tần Di chỉ cảm thấy ớn lạnh.

Sau một khắc, trong mắt Tần Di lóe lên hàn quang, sau đó không chút do dự bóp nát ngọc bài trong lòng bàn tay.

Cũng may, may là hắn không nói sự thật với người đàn ông mặc áo trắng, nếu không, Thẩm Thanh Đường thật sự sẽ vướng vào một vụ tranh chấp không rõ ràng.

 
------oOo------