Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 81: 81: Đảm Bảo Sẽ Ghen Đến Phát Điên Luôn





Nghe Thẩm Thanh Ngạn nói vậy, trong lòng Thẩm Thanh Đường cũng an tâm, lúc này cậu yên lặng cạo nốt cọng râu cuối cùng cho Thẩm Thanh Ngạn, lấy chiếc khăn trắng lau mặt cho Thẩm Thanh Ngạn, nhẹ nhàng nói: “Ca ca, xong rồi ạ.”
Thẩm Thanh Ngạn ngồi dậy, đi đến bên hồ soi mặt xuống nước hồ trong vắt.
Dáng vẻ chàng thanh niên được phản chiếu trong hồ trông thật đẹp trai và tươi tỉnh, bởi vì hốc mắt hơi trũng xuống do gầy yếu nên khiến anh mang thêm vẻ chín chắn và sâu sắc.
Thẩm Thanh Ngạn bất giác mỉm cười, sờ sờ chiếc cằm lúc này đã láng cón của mình, nói đùa: “Tay nghề của Đường nhi thật tốt, nếu ca ca tìm được một tẩu tẩu có tính cách giống như đệ thì tốt biết mấy.”
Nếu là trước đây, nghe Thẩm Thanh Ngạn trêu chọc như vậy, chắc chắn Thẩm Thanh Đường sẽ tức giận, nhưng bây giờ cậu không hề có ý tức giận mà ngược lại còn cảm thấy may mắn.
Vì Thẩm Thanh Ngạn có thể nói đùa, chứng tỏ tinh thần của anh lúc này rất tốt và đã ổn định trở lại.
Lúc này, Thẩm Thanh Đường lau dao cạo rồi cất đi, nhẹ giọng nói: “Nếu đại ca thật sự muốn tìm một người tẩu tẩu tốt, thì huynh nên dụng tâm một chút, mỗi ngày vẫn cứ như vầy thì không được đâu.”
Thẩm Thanh Ngạn mỉm cười: “Yên tâm đi, chờ cha mẹ ổn định xong ta sẽ nghĩ đến chuyện khác.”
Nghe được những lời này của Thẩm Thanh Ngạn, Thẩm Thanh Đường nhìn khuôn mặt tuấn tú tràn đầy ý cười và ước mơ của Thẩm Thanh Ngạn, trong lòng cậu âm thầm nảy ra chủ ý.
·
Thực ra Thẩm Thanh Đường vẫn luôn suy tính chuyện đưa cha mẹ đến thành Thanh Ngọc càng sớm càng tốt, nhưng mấy ngày trước đã có nhiều việc xảy ra cùng một lúc, nào là Trúc Cơ, giết Lâm Cẩn Du, vân vân…
Sau khi lên Trúc Cơ, Thẩm Thanh Đường lại phải tham gia cuộc thi nên không có thời gian lo chuyện gia đình.
Lúc đó, cậu chỉ đơn giản nghĩ rằng sau khi cuộc thi kết thúc, nếu có thể đạt được thứ hạng tốt, cậu chỉ cần đề cập chuyện này với tông môn, xem xem trưởng môn có thể châm chước hay không.
Dù sao những đệ tử muốn đưa cha mẹ vào thành Thanh Ngọc phải có cống hiến nhất định cho Kiếm Tông, nếu không Thẩm Thanh Ngạn sẽ không liều mạng tham gia cuộc thi như vậy.
Nhưng sau khi gặp Thẩm Thanh Ngạn hôm nay và hiểu được tình hình, Thẩm Thanh Đường nhận ra chuyện này không thể trì hoãn được nữa.
Mấy chuyện khác không quan trọng, chủ yếu là dì Điền…
Trong nguyên tác, dì Điền là người hầu được mẹ của Thẩm Thanh Đường mang về từ nhà ngoại, bà trung thành tận tâm với nhà họ Thẩm, sau này còn giúp đỡ Thẩm Thanh Đường.

Vì vậy, ngay cả bản thân Thẩm Thanh Đường cũng không nghĩ rằng dì Điền sẽ có vấn đề.
Bây giờ dì Điền có vấn đề, Thẩm Thanh Đường thực sự không yên tâm để Thẩm gia ở lại thành Lăng Dương.
Nhất định phải đưa về đây.
Vì vậy, chiều hôm đó, sau khi tiễn Thẩm Thanh Ngạn đi, đợi Cung Phất Vũ trở về, Thẩm Thanh Đường đã nói chuyện này với Cung Phất Vũ.
Cung Phất Vũ có thân phận đặc biệt, lời nói đôi khi còn có giá trị hơn cả trưởng môn, trước đây Thẩm Thanh Đường ít nhiều gì cũng cảm thấy dùng đặc quyền không hay lắm, nhưng bây giờ, cậu không quan tâm mấy chuyện đó nữa.
Sau khi nghe Thẩm Thanh Đường kể lại, Cung Phất Vũ bất giác nhíu mày: “Những gì con nói đều là sự thật sao? Lâm gia thật sự dùng tà pháp để nuôi dưỡng loại quái vật đó, lại còn tẩy linh căn nữa? Vậy sao con không nói sớm cho ta biết?”
Thẩm Thanh Đường cúi đầu, vừa bất lực vừa nghiêm túc nói: “Thanh Đường không dám giấu giếm sư tôn, chỉ là trước kia Thanh Đường không có chứng cứ, lại có người Lâm gia gia nhập tông môn, nếu nói ra có thể sẽ khơi mào tranh chấp giữa hai học viện, cho nên con không bẩm báo chuyện này với tông môn.”
Cung Phất Vũ liếc nhìn Thẩm Thanh Đường: “Bây giờ bọn họ hại đến trên đầu mẫu thân con rồi, con mới biết nói ra hả? Đúng là đần mà.”
Thẩm Thanh Đường cụp mắt xuống, xấu hổ nhỏ giọng nói: “Là tại Thanh Đường quá bất cẩn, cho rằng phụ thân Trúc Cơ rồi sẽ không sao.”
Cung Phất Vũ xỉa trán Thẩm Thanh Đường: “Con nha, vẫn còn quá ngây thơ mà.”
Thấy Thẩm Thanh Đường vô thức mím môi, vẻ mặt ngày càng xấu hổ, Cung Phất Vũ thở dài một hơi, cũng không nói được gì nữa, lúc này mới đưa tay kéo Thẩm Thanh Đường lên, nói: “Được rồi, đừng quỳ nữa, đứng dậy đi.

Ta sẽ phái người đi điều tra chuyện này, chuyện của cha mẹ con cũng không cần vội vàng, năm nay ta còn một lần đề cử nữa, để cho con cũng không thành vấn đề.”
Không ngờ Cung Phất Vũ lại đồng ý đơn giản gọn gàng như vậy, Thẩm Thanh Đường giật mình, trái tim nhất thời buông lỏng, sau đó chậm rãi đứng dậy, vô cùng cảm kích nhìn Cung Phất Vũ, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn sư tôn.”
Cung Phất Vũ nhìn đôi mắt trong veo dịu dàng của Thẩm Thanh Đường, cười cười, không kìm được vươn tay nhéo đôi má trắng nõn của Thẩm Thanh Đường, nói: “Con đó, đừng có lúc nào cũng ngoan ngoãn như vậy.

Loại chuyện không ảnh hưởng đến toàn cục này, nên nói liền nói, sư tôn của con cũng chỉ là nhấc tay một cái mà thôi, không có gì phải ngại.”
Thẩm Thanh Đường bị Cung Phất Vũ nhéo má có chút ngượng ngùng, mặt hơi đỏ lên, nhẹ giọng nói: “Vâng ạ, sư tôn dạy phải ạ.”

“Thật ngoan.”
·
Chỉ là Thẩm Thanh Đường không ngờ rằng Cung Phất Vũ ra ngoài thu xếp chuyện cậu cầu xin một phen, khi quay về liền hưng trí bừng bừng nói với cậu: “Ây da, cuối cùng cũng xong xuôi rồi, đồ đệ, mau thay quần áo đi uống rượu nào!”
Thẩm Thanh Đường: ?
“Sư tôn thật sự muốn đi sao?”
“Chứ sao nữa?”
Thẩm Thanh Đường im lặng một lúc, nhưng nhìn vẻ mặt phấn chấn của Cung Phất Vũ, cậu lại không nỡ làm phật ý Cung Phất Vũ, cuối cùng Thẩm Thanh Đường khẽ cười nói: “Vâng ạ, vậy hôm nay sư tôn muốn thay bộ quần áo nào?”
Cung Phất Vũ dùng ngón tay mảnh khảnh gõ gõ: “Không cần gấp, lấy hết ra từ từ chọn đi.”
Vì vậy, hơn chục bộ hoa phục được bày ra trước mặt Cung Phất Vũ.
Tương ứng với chúng là vô số đồ trang sức bằng vàng, bạc và ngọc, rực rỡ và lộng lẫy đến mức muốn chói mù mắt Thẩm Thanh Đường.
Lúc này, Cung Phất Vũ đã cởi bỏ bộ đồng phục giám khảo thừa thãi, chỉ mặc một bộ thường phục, để trần đôi chân ngọc trắng như tuyết, bước trên mặt đất, xoay tới xoay lui giữa hơn chục bộ quần áo đẹp.
Thẩm Thanh Đường đi bên cạnh y, không ngại mệt mỏi giúp y mặc thử tất cả những bộ trang phục này và phối với những phụ kiện phù hợp.
Sau khi thử hết đồ, trên trán Thẩm Thanh Đường đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng, cuối cùng Cung Phất Vũ cũng chịu chọn mặc một bộ trường bào màu vàng tím lộng lẫy.
Lớp ngoài của trường bào được làm bằng lụa ánh sao cực kỳ đẹp mắt, khi bạn đi lại nó sẽ tỏa sáng lấp lánh, kết hợp với những đồ trang sức bằng vàng, bạc và ngọc trên người Cung Phất Vũ, thật lộng lẫy và sang trọng khiến người ta không khỏi xuýt xoa.
Nhưng trang phục không phải là thứ đẹp nhất, hôm nay Cung Phất Vũ còn đặc biệt xõa tóc, mái tóc dài đen bóng hơi xoăn xõa ngang vai và sau lưng, được luồn qua một sợi dây chuyền bạc tua rua điểm xuyết những viên ngọc lục bảo.
Trước trán là một viên ngọc bích màu xanh biếc hình giọt nước, khiến cho làn da của Cung Phất Vũ trắng hơn cả tuyết, sáng chói động lòng người.
Ngược lại, đôi khuyên tai không quá lộng lẫy, chúng chỉ là hai chiếc khuyên tai bằng bạc hình con rắn nhỏ, treo lủng lẳng, không hiểu sao lại tăng thêm một chút khí chất ma mị cho Cung Phất Vũ.

Một Cung Phất Vũ như vậy, chỉ đứng ở đó thôi đã khiến mọi người cảm thấy người này thực sự là một đóa hoa tuyệt sắc cao quý nhất trong nhân gian.
Cung Phất Vũ thay y phục xong, đắc ý xoay người trước gương, cuối cùng vuốt cằm nói: “Được lắm nha đồ đệ, bộ đồ hôm nay con chọn quả nhiên rất đẹp, rất xứng với nhan sắc của ta.”
Thẩm Thanh Đường ở bên cạnh khẽ mỉm cười: “Sư tôn trời sinh đã đẹp, mặc gì cũng đẹp ạ.”
Cung Phất Vũ nghe vậy liếc Thẩm Thanh Đường một cái, vừa định nói Thẩm Thanh Đường nói rất đúng, nhưng ánh mắt lại đột nhiên rơi vào bộ đồng phục đệ tử nghiêm túc mà thanh nhã của Thẩm Thanh Đường.
Cung Phất Vũ nhíu mày, lập tức nói với Thẩm Thanh Đường: “Con ăn mặc như thế này thật làm mất mặt ta, mau đi thay đi.”
Thẩm Thanh Đường: …
Sư tôn vẫn cần được chiều chuộng, Thẩm Thanh Đường mặc dù không để ý đến nhưng vẫn ngoan ngoãn đi thay đồ.
Cung Phất Vũ biết khuôn mặt của Thẩm Thanh Đường mềm mại xinh đẹp, nên không bắt cậu mặc loại trường bào dày nặng lộng lẫy đó, nhưng y vẫn đích thân chọn một bộ trường bào bằng tơ lụa màu thiên thanh cho Thẩm Thanh Đường, còn khoác thêm một lớp voan mỏng ở bên ngoài.
Tà áo lụa mềm mịn bóng mượt, phất phơ trong gió, mượt mà êm ái.
Thêm một tầng vải voan mỏng trên làn da trắng nõn trong suốt của Thẩm Thanh Đường, thật là thanh nhã xuất trần.
Về phụ kiện, Cung Phất Vũ không chọn quá nhiều, chỉ chọn một chiếc trâm cài tóc hoa mộc lan trắng trong suốt mà đơn giản, cài lên mái tóc dài đen mượt của Thẩm Thanh Đường.
Tuy nhiên, điểm nổi bật không phải là chiếc trâm cài tóc hay quần áo, mà là một tấm màn che mặt bằng vải voan mỏng có đính kèm một hàng tua rua bằng ngọc trai màu bạc do Cung Phất Vũ lấy ra.
Tấm màn che mặt dài mắc sau tai Thẩm Thanh Đường, che đi nửa khuôn mặt của cậu từ mũi xuống dưới, chỉ để lộ một đôi mắt trong veo xinh đẹp và sống động.

Nó làm cho khí chất của cậu thêm mấy phần thanh lịch tao nhã không dính bụi trần.
Sau khi mặc quần áo cho Thẩm Thanh Đường, Cung Phất Vũ kéo tay cậu nhìn chằm chằm cậu một hồi, nhìn đến Thẩm Thanh Đường có chút ngại ngùng, sau đó y buông tay ra, rất tự đắc nói: “Tối nay đi Xuân Nguyệt Lâu, e là tất cả mọi người sẽ bị mê hoặc bởi sắc đẹp của hai sư đồ chúng ta mất.”
Thẩm Thanh Đường: …
Trước đây, Cung Phất Vũ còn bình thường được trong một lúc, nhưng bây giờ càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
·
Nhưng đã đồng ý rồi, cũng không thể nuốt lời được.
Thẩm Thanh Đường không một lời phàn nàn đi cùng Cung Phất Vũ đến Xuân Nguyệt Lâu.

Ngay khi họ xuất hiện, sự sang trọng và xinh đẹp của hai người đã thu hút mọi sự chú ý của hầu hết các tu sĩ.
Cung Phất Vũ lúc này đang ngồi trên đài cao, cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của các tu sĩ, không khỏi mỉm cười, vòng tay qua vai Thẩm Thanh Đường, ghé vào tai cậu nói: “Đồ đệ con nhìn đi, sư tôn của con có bao nhiêu là sức hấp dẫn.

Đi theo sư tôn có thịt ăn nha.”
Thẩm Thanh Đường đang cụp mắt chuyên chú đập quả óc chó cho Cung Phất Vũ, khi nghe Cung Phất Vũ nói vậy, cậu chỉ cười nhạt: “Sư tôn vốn đã tuyệt thế vô song, Thanh Đường cũng được hưởng lây hào quang của sư tôn.”
Cung Phất Vũ nghe vậy, lại duỗi một ngón tay ra lắc lắc nói một cách bí ẩn: “Con cũng đừng coi thường bản thân.

Chờ lát nữa tình lang của con tới đây, để nó nhìn thấy bộ dạng con thế này, đảm bảo sẽ ghen đến phát điên luôn.”
Nói đến đây, Cung Phất Vũ không khỏi cười ha hả một tiếng.
Thẩm Thanh Đường: …
Tuy nhiên, sau khi nghe những lời này của Cung Phất Vũ, Thẩm Thanh Đường bất giác mím môi, trong lòng không khỏi nghĩ thầm – nếu thật sự có thể nhìn thấy dáng vẻ ghen tuông của Tần Di, ngược lại cũng không tệ nhỉ?
Thẩm Thanh Đường đang nghĩ Tần Di mà ghen thì sẽ như thế nào, Cung Phất Vũ đã buông tha cho cậu, đi đến bên cạnh gọi người đến uống rượu.
Như thường lệ, lại là một đám mỹ nam muôn hình vạn trạng.
Thẩm Thanh Đường nhìn nhìn, có chút buồn cười, cũng có chút đau đầu – Hi vọng Lê Trường Phong khi nhìn thấy sẽ không nóng nảy quá độ.
Tuy rằng Cung Phất Vũ đang giận hờn, nhưng Thẩm Thanh Đường cũng nhìn ra được, bản tính của Cung Phất Vũ thích chơi bời, sau này nếu thật sự thành đôi với Lê Trường Phong rồi vẫn không kiềm chế lại.
Vậy thì cũng chỉ có mình Lê Trường Phong chịu được thôi.
 
 
------oOo------