Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 55: 55: Aww!





Mặc dù Thẩm Thanh Đường đã nói như vậy, mọi người cũng đã nghe thấy tiếng kêu thích thú của “hung thú”, nhưng lúc này bọn họ đưa mắt nhìn nhau, ngược lại cũng không dám nói gì.
Chủ yếu là bởi vì phần lớn thời gian con hung thú này được nuôi dưỡng bởi Phượng Thanh Hàm, một bán yêu trưởng lão của ban quản lý yêu thú.
Thời gian này đúng dịp Phượng Thanh Hàm đi du lịch rèn luyện, vì vậy nhiệm vụ này đã được bàn giao lại.
Kết quả là trong vòng vài tháng sau khi bàn giao, đã có rất nhiều thương vong trong tông môn.
Trưởng môn đã truyền tin cho Phượng Thanh Hàm xin giúp đỡ, nhưng không có phản hồi, nhưng ngọc bài bản mệnh được cất giữ trong môn phái vẫn bình an vô sự, chỉ có thể suy đoán rằng Phượng Thanh Hàm đã tìm được một nơi thích hợp để tu luyện tâm cảnh, bế quan rồi.
Những trưởng lão vừa rồi hung hăng nhất lúc này lại ấp a ấp úng, đang định đổ trách nhiệm cho Lê Trường Phong hoặc Vũ Khai Tế, thì Thẩm Thanh Đường đã cười nói: “Các trưởng lão yên tâm, ta đi là được rồi.


Các trưởng lão: ?
Cả đám không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Cung Phất Vũ là người cau mày trước tiên: “Con điên hả?!”
Thẩm Thanh Đường đang suy nghĩ ý tứ của Tần Di trong ngọc bài truyền tin, sau đó chậm rãi giải thích: “Lúc truyền tin Tần sư huynh có nói, thị lực của hung thú không tốt, năng lực cảm ứng cũng không quá mạnh, cho nên hai người họ đã thu lại tu vi trên người, hung thú liền không cảm thấy bọn họ là mối đe dọa, chỉ chăm chăm ăn cơm thôi.

Con chỉ là Luyện Khí tầng ba, càng không phải là mối uy hiếp đối với hung thú.


Mấy trưởng lão hai mặt nhìn nhau, cho rằng Thẩm Thanh Đường đang kể chuyện cổ tích.
Nhưng trước đây bọn họ đều đã từng lĩnh giáo uy lực của hung thú, hiện tại chỉ có thể nửa tin nửa ngờ mà không dám đi xác minh.
Không phải bọn họ thật sự không đánh lại con hung thú đó, chỉ là con hung thú đó được nuôi dưỡng như là thần thú trấn phái, nếu bị trọng thương hoặc bị giế/t chết, họ không gánh nổi trách nhiệm, nhưng nếu hung thú đả thương hay giết họ, họ cũng chỉ đành chịu thiệt thôi.
“Không được, ta không thể nhìn con đi nộp mạng được.” Cung Phất Vũ lạnh lùng từ chối đề nghị của Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường hơi sửng sốt, có chút bất đắc dĩ, nhưng vào lúc này, ngọc bài truyền tin trên eo Lê Trường Phong lại sáng lên.
Lê Trường Phong lấy ngọc bài truyền tin ở bên hông ra, nhìn lướt qua, liền nói: “Trong kia đang thúc giục, nói nó không đợi được nữa rồi.”
Cung Phất Vũ: “Vậy cũng không thể để đồ đệ của ta đi nộp mạng được?!”
Lê Trường Phong lắc đầu: “Ta không có nói để đồ đệ của ngươi đi, ta đi.”
Sắc mặt Cung Phất Vũ khẽ biến.
Lê Trường Phong nói dứt lời, cũng không nhìn Cung Phất Vũ, trực tiếp đi tới bên cạnh nhấc một thùng gỗ đựng thịt lên, sau đó đi về hướng phía sau.
Thấy vậy, Cung Phất Vũ nhảy lên phía trước, một ánh sáng vàng phát ra từ chiếc quạt xếp trong lòng bàn tay y, bay đến ngăn cản Lê Trường Phong.
Lê Trường Phong cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể đặt thùng thịt xuống đỡ đòn của Cung Phất Vũ, hai người họ lại bắt đầu đánh nhau.
Quần chúng vây xem: …
Chỉ là những trưởng lão biết quan hệ cũ của hai người cũng không dám đi lên khuyên hai người, chỉ có thể nhanh chóng né tránh, đỡ phải bị dư âm đả thương.
Nhất thời, phía trước ngọn núi loạn thành một đống.

Thấy cảnh này, Thẩm Thanh Đường bất đắc dĩ cười cười, lặng lẽ nhấc thùng gỗ mà Lê Trường Phong đặt xuống ở bên cạnh lên chuồn mất.
Cung Phất Vũ đang hăng hái đánh nhau không chú ý đến chuyện này, nhưng những trưởng lão khác đã nhìn thấy, nhưng họ không có ý định ngăn cản.
Suy cho cùng, chẳng ai muốn chuyện này dính dáng tới mình.
· ·
Sau thời gian một tách trà
Cung Phất Vũ và Lê Trường Phong đã đánh xong, thở hổn hển đứng ôm ngực, vừa định mắng Lê Trường Phong ỷ lớn ăn hiếp nhỏ, lại đột nhiên biến sắc, cả giận nói: “Đồ đệ của ta đâu? !”
Mọi người: Im lặng.
Lê Trường Phong nghe Cung Phất Vũ nói vậy, nhíu mày, nhưng hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, lập tức ngẩng đầu nhìn về hướng phía sau núi.
Vừa nhìn, quả nhiên đã thấy cửa nhỏ phía sau núi đã bị mở ra, dấu vết rõ ràng là đi về phía sau núi.
Cung Phất Vũ theo tầm mắt của Lê Trường Phong nhìn sang, tự nhiên thấy rõ ràng, y tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: “Lê Trường Phong, nếu đồ đệ của ta xảy ra chuyện gì, ta sẽ bắt đồ đệ của ngươi tế trời!”
Lê Trường Phong: …
Một lát sau, Lê Trường Phong vẻ mặt u sầu nói: “Yên tâm đi, nếu như xảy ra chuyện, ta tự nhiên sẽ không trốn tránh trách nhiệm.”
Cung Phất Vũ á khẩu.
Một lúc sau, Cung Phất Vũ vẻ mặt cáu kỉnh lắc quạt, nhưng giọng điệu lại dịu đi khó hiểu, cũng không còn tàn nhẫn như trước: “Vậy bây giờ nên làm gì đây?”
Y không dám nói rằng y cũng sợ con hung thú đó, nên không dám đi vào.
Phải biết rằng lần đầu tiên y đối mặt với con hung thú đó, nó đã đuổi theo y và gặm tóc y, suýt chút nữa là gặm trọc y, nếu Phượng Thanh Hàm không kịp thời ra tay chặn nó lại.

Có khi y đã bị gặm hói rồi.
Lê Trường Phong trầm mặc một lát: “Chờ một chút, đừng để quá nhiều người đi vào, lỡ như chọc giận hung thú thì rất khó xử lý.”
Những người khác sửng sốt một chút, nhao nhao hùa theo.
Cung Phất Vũ im lặng một hồi, cũng không nói nữa.
Cung Phất Vũ mặc dù cảm thấy lo lắng cho Thẩm Thanh Đường, nhưng ám ảnh của việc bị hói lúc xưa quá sâu, vì vậy y chỉ có thể ngước mắt lên và lặng lẽ nhìn về phía sau ngọn núi, cầu nguyện rằng Thẩm Thanh Đường và những người khác sẽ không xảy ra chuyện gì.
· ·
Lúc này, trong một hang động ở phía sau núi.
Theo sự hướng dẫn của Tần Di và Mộ Phi, Thẩm Thanh Đường cuối cùng đã tìm thấy hang động.
Nhưng nhìn hình dáng chật hẹp của hang động, Thẩm Thanh Đường có chút nghi ngờ – con hung thú này không phải rất lớn sao? Hang động nhỏ như này có thể chứa nó sao?
Hay là Tần Di bọn họ thật sự không có tìm thấy hung thú, bọn họ chỉ đang gạt người để ngụy trang thôi?
Khi Thẩm Thanh Đường đang thắc mắc thì một bóng đen quen thuộc nhanh chóng bước ra khỏi hang, chính là Tần Di.
Tần Di cầm lấy thùng gỗ trong tay Thẩm Thanh Đường, nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, sau đó thần sắc nghiêm túc đè thấp giọng nói: “Mau vào trong.”
Khi Thẩm Thanh Đường nhìn thấy Tần Di, cậu không nghi ngờ gì nữa, lập tức đi theo Tần Di vào trong động.
Sau khi vào hang, Thẩm Thanh Đường nhìn thấy Mộ Phi ngồi trên mặt đất, bên cạnh đặt một cái thùng gỗ rỗng.
Thẩm Thanh Đường vẻ mặt khó hiểu.

Lúc này, Tần Di đem thùng gỗ chất đầy thịt vừa đưa tới đổ ào ào xuống đất, nói về hướng Mộ Phi: “Đi ra đi, đồ ăn đến rồi.”
Thẩm Thanh Đường: ? ? ?
Ngay khi Thẩm Thanh Đường nghi ngờ có khi nào mình nghe lầm hay không, thì có tiếng “bẹp bẹp” vang lên rất nhỏ, một con giao long nhỏ màu xanh lam giống như thằn lằn từ phía sau Mộ Phi nhảy ra, phe phẩy chiếc đuôi dài của nó phi nhanh đến đống thịt, há to cái miệng như chậu máu, nhồm nhoàm nhồm nhoàm nhai thịt như điên.
“Nó……?”
“Nó… chính là con hung thú kia sao?” Vẻ mặt Thẩm Thanh Đường sững sờ một lúc, khi định thần lại, không khỏi vươn tay nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương, cảm thấy cảnh tượng trước mắt quá quỷ dị.
Nghe thấy giọng nói của Thẩm Thanh Đường, Tiểu Giao mặt vô biểu tình ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Thanh Đường một cái, sau đó lại cúi đầu xuống nhồm nhoàm gặm thịt.
Thẩm Thanh Đường: …
Tần Di ở một bên đau đầu nói: “Chuyện dài dòng lắm, nếu không ta cũng sẽ không để em vào đây.”
Thẩm Thanh Đường ho khan một tiếng: “Vậy thì nói ngắn gọn thôi, hai sư tôn đang đánh nhau bên ngoài kìa.”
Tần Di: ?
· ·
“Chuyện là thế đó.” Tần Di trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ liếc nhìn “hung thú” vừa mới ăn xong một đống thịt, đang lật mình lộ ra cái bụng trắng nõn nằm ở dưới đất bắt Tiểu Phi gãi ngứa cho mình.
Thẩm Thanh Đường trầm mặc một lúc, không khỏi khẽ mỉm cười: “Nói cách khác, tuổi của nó còn rất nhỏ nhưng bị bắt nhầm đến đây, vì để giữ mạng mới biến thành hình thù khổng lồ.

Chàng lúc nãy dọa nó về lại nguyên hình, nó lại bị đói lâu ngày nên không thể biến trở lại phải không.”
Vẻ mặt của Tần Di có chút hậm hực: “Đúng vậy.”
Thẩm Thanh Đường không khỏi thấp giọng cười.
Kết quả là vừa cười xong, Thẩm Thanh Đường liền cảm thấy ớn lạnh.
Cậu khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn sang, thấy Tiểu Giao không biết từ lúc nào đã ngẩng đầu lên kiêu ngạo trừng mắt với cậu.
Thẩm Thanh Đường và Tiểu Giao nhìn nhau một lúc, cũng không tức giận, ngược lại mỉm cười, vỗ nhẹ xuống đất bên cạnh mình: “Lại đây, ta gãi ngứa cho mi.”
Tiểu Giao vẫn trợn mắt nhìn.
Thẩm Thanh Đường chỉ nhìn nó mỉm cười.
Một lúc sau, Tiểu Giao hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang sải bước về phía trước bằng bốn cái chân ngắn ngủn, bẹp bẹp bẹp nhanh chóng bò tới, ngã lên đầu gối của Thẩm Thanh Đường, để lộ cái bụng trắng nõn, còn thoải mái uốn éo.
Ba người bọn họ đồng thời câm nín.
Tần Di thấy vậy, thế mà cũng không nổi máu ghen, ngược lại còn hơi thở phào nhẹ nhõm.
“Nó thích em là tốt rồi, nếu không chúng ta cũng thật sự không có cách nào mang nó ra ngoài.”
Thẩm Thanh Đường đang gãi bụng Tiểu Giao hơi sửng sốt: “Mang ra ngoài? Tại sao phải mang ra ngoài?”
Tần Di ánh mắt khẽ động, còn chưa kịp giải thích, Tiểu Giao trong lòng Thẩm Thanh Đường đột nhiên lộ ra vẻ hung ác, hướng về Tần Di gào lên mấy tiếng.
Tần Di vô cảm nhìn Tiểu Giao.
Tiểu Giao đột nhiên cảm thấy chột dạ, nó tức khắc ngã vào lòng của Thẩm Thanh Đường, giả chết.

Thấy Tiểu Giao giả chết, Tần Di thản nhiên cong lên khóe môi, nói: “Nhóc thúi này tính tình bá đạo, ở trong núi này đã chọc không ít kẻ thù, bây giờ không thể khôi phục lại kích thước trước kia, nếu không mang nó ra, sớm muộn gì cũng bị ăn thịt để trả thù.”
Thẩm Thanh Đường đã hiểu.
“Dù sao mỗi lần đều phải nhận nhiệm vụ, đem nó ra ngoài trước, lúc làm nhiệm vụ lại thả nó ra ngoài hóng gió cũng được.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Đường chuyển động: “Vậy tại sao vừa rồi chàng không không mang nó ra luôn?”
Tần Di trầm mặc một lát: “Ta và Tiểu Phi đều có máu của yêu thú, cho nên không thể ký khế ước với nó, cũng không thể thu nó vào trong cơ thể, mang ra ngoài rất dễ bị phát hiện, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tìm đến em.”
Tiểu Giao nằm trong lòng Thẩm Thanh Đường: “Aww…”
Thẩm Thanh Đường sửng sốt, sau đó cúi đầu cười nhìn Tiểu Giao: “Vậy mi có đồng ý ký khế ước với ta không?”
Tiểu Giao bắt đầu vặn vẹo, bắt đầu giả ngu.
Nó đã quen với việc được tự do, mặc dù cảm thấy cơ thể Thẩm Thanh Đường thơm tho, cũng rất mềm mại, nhưng trong tiềm thức, nó luôn cảm thấy Tần Di đang gài bẫy nó.
Nhưng Tần Di đã quen với mấy đứa nhóc con miệng còn hôi sữa như vậy, luôn có cách đối phó với nó, lúc này mới nhẹ giọng nói với Thẩm Thanh Đường: “Không sao, nó không muốn thì ném nó ở đây.

Dù sao có bị chết đói hay bị ăn thịt thì cũng không liên quan đến chúng ta.”
Tiểu Giao đột nhiên nhảy dựng lên, vẻ mặt kháng nghị nhìn về phía Tần Di: “Aww!”
Tần Di cũng không nói nhảm với nó nữa, chỉ lãnh đạm nhìn nó: “Có ký khế ước không?”
Tiểu Giao nhìn chằm chằm Tần Di một hồi, cuối cùng mặt ủ mày ê bĩu môi: “Aw…”
· ·
Thẩm Thanh Đường cuối cùng cũng thành công ký khế ước với Tiểu Giao.
Sau khi ký khế ước với Tiểu Giao, Thẩm Thanh Đường có thể nghe được hoạt động nội tâm của Tiểu Giao, lúc này không khỏi mỉm cười.
Vốn dĩ Tiểu Giao đang mắng Tần Di và Thẩm Thanh Đường vô số lần ở trong lòng, nhưng sau khi phát hiện Thẩm Thanh Đường có thể nghe thấy nội tâm của mình, nó đột nhiên thay đổi thái độ và bắt đầu khen ngợi Thẩm Thanh Đường một cách cuồng nhiệt, nói rằng Thẩm Thanh Đường vừa xinh đẹp vừa thiện lương, nhất định sẽ đối xử tốt với nó.
Thẩm Thanh Đường không nhịn được cười, thầm nghĩ Tiểu Giao này thật biết bày trò.
Nhìn vẻ mặt của Thẩm Thanh Đường, Tần Di đại khái cũng đoán được Tiểu Giao nói gì, nhưng lúc này hắn cũng không thèm để ý, đứng dậy cầm thùng gỗ nói: “Đi thôi, cũng muộn rồi, nếu còn không rời đi, sư tôn và những người khác sẽ nghi ngờ.”
Thẩm Thanh Đường định thần lại, mỉm cười gật đầu: “Được.”
· ·
Biết hai người bình thường không có thời gian ở bên nhau, Mộ Phi lần đầu tiên trở thành người thông minh, vội vàng đi trước mở đường.
Thẩm Thanh Đường và Tần Di nắm tay nhau lặng lẽ đi phía sau.
Lúc này, mặt trời đang lặn, những tia nắng dịu dàng chiếu xuống khắp núi rừng và đồng bằng, rải ánh vàng khắp núi rừng, dịu dàng và lãng mạn.
Tóc Thẩm Thanh Đường phủ một tầng vàng nhạt, y phục màu trắng tung bay trong gió, cả người giống như một điểm trắng trong lớp mực dày, vô cùng tinh khiết.
Vết chai do cầm kiếm trên đầu ngón tay Tần Di dày lên thấy rõ, lúc này hắn khẽ vuốt ve lòng bàn tay Thẩm Thanh Đường, sau đó nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Thanh Đường, không khỏi mỉm cười.
Lúc này, Tiểu Giao ở trong đầu Thẩm Thanh Đường vẫn còn đang lẩm bẩm càu nhàu gì đó.
Thẩm Thanh Đường đang lắng nghe suy nghĩ của Tiểu Giao, lại bị Tần Di kín đáo nhẹ nhàng nắm lấy tay, đột nhiên nhớ tới một chuyện, không khỏi nở nụ cười khó hiểu.
Thấy vậy, Tần Di theo bản năng hỏi: “Làm sao vậy?”
Thẩm Thanh Đường cười lắc đầu: “Em nhớ lại hồi chàng còn nhỏ.”
Tần Di: …
Đừng đề cập đến khoảng thời gian đó mà.
Tuy nhiên, Thẩm Thanh Đường vẫn muốn nói: “Khi đó chàng không đáng yêu như Tiểu Giao, cũng không biết làm nũng, tính tình còn đáng ghét lắm, đút chàng ăn còn bị chàng cắn.”
Sắc mặt Tần Di dần dần trở nên cổ quái.
Tiểu Giao phá lên cười trong đầu Thẩm Thanh Đường.

Thẩm Thanh Đường liếc Tần Di một cái, đến lúc thích hợp mới dừng lại, chỉ mím môi cười, thấp giọng nói: “Khi đó em còn tưởng chàng rất ghét em.”
Tần Di trầm mặc chốc lát, sau đó không nhịn được nữa nói: “Còn không phải bởi vì cha của em… Thôi bỏ đi!”
“Cha của em làm sao vậy?” Thẩm Thanh Đường hơi kinh ngạc.
Tần Di ủ rũ không nói gì.
Thẩm Thanh Đường cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng sau khi nhớ lại một hồi, cậu không nhớ được cha mình năm đó đã đối xử với Tần Di như thế nào.
Chỉ có nói Tần Di khi còn bé quá xấu, có lẽ là bị biến dị thôi mà.
Chẳng lẽ Tần Di cũng để ý chuyện này sao?
Lúc này, Tiểu Giao trong tâm trí của Thẩm Thanh Đường tiếp tục phá lên cười: Thật là xấu hổ hahahaha.
Tần Di tựa hồ cảm giác được gì đó:…
Còn Thẩm Thanh Đường thấy sắc mặt Tần Di càng ngày càng khó coi, ánh mắt chuyển động, khẽ lắc lắc tay Tần Di, nhẹ giọng nói: “Được rồi, chuyện xảy ra năm đó em cũng quên mất rồi, nhưng cha em vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng, có vài lời chàng đừng để trong lòng.”
Nghe thấy những lời này của Thẩm Thanh Đường, Tần Di quay lại, lặng lẽ liếc nhìn cậu.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Thanh Đường chăm chú nhìn vào đôi mắt đỏ thẫm của Tần Di, dịu dàng cười với hắn.
Nụ cười này âm thầm đánh thẳng vào tim của Tần Di.
Trong lúc nhất thời, cảm xúc ẩn nhẫn trong lòng Tần Di từ từ bộc phát, hắn trầm mặc một lúc, liếc nhìn Mộ Phi đang đi ở phía xa xa trước mặt, đột nhiên quay đầu nghiêng người qua, nắm lấy vai Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường: ?
Thẩm Thanh Đường còn chưa kịp phản ứng, một bờ môi ấm áp đã dán lên, nhưng có vẻ là hơi vội vàng không có chuẩn bị trước, đụng vào khiến Thẩm Thanh Đường có chút đau.
Đồng tử của Thẩm Thanh Đường hơi phóng to.
Nhưng rất nhanh, nụ hôn của Tần Di lại sâu hơn một chút, mang theo tiết tấu vừa nóng bỏng vừa ẩm ướt, bàn tay đặt trên vai Thẩm Thanh Đường cũng hơi siết chặt.
Hơi thở của Thẩm Thanh Đường trở nên có chút dồn dập.
Sau khoảng mấy chục hơi thở, Tần Di mới lặng lẽ kết thúc nụ hôn, buông tay Thẩm Thanh Đường ra, chậm rãi đứng thẳng lên.
Lúc này Thẩm Thanh Đường đã bị Tần Di hôn đến ánh mắt có chút mơ màng, môi mỏng hơi đỏ, lông mi dài cũng ướt át, cơ thể hơi run rẩy.
Khi Tần Di nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Thanh Đường, sự ấm ức trong lòng hắn cuối cùng cũng tiêu tan, sau đó hắn đưa tay nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt sinh lý đang ứa ra do thở d/ốc của Thẩm Thanh Đường, trầm giọng nói: “Ta không thích em nói mấy lời này, sau này đừng nói nữa.”
Thẩm Thanh Đường khẽ mở to mắt, giật mình một cái: “Hở?”
Ánh mắt Tần Di tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào mi tâm của Thẩm Thanh Đường, nhàn nhạt nói: “Ta đáng yêu hơn Tiểu Giao nhiều.”
Câu nói này, có nhiều ý nghĩa.
Tiểu Giao ở trong cơ thể Thẩm Thanh Đường rùng mình một cách khó hiểu.
Thẩm Thanh Đường thì ngược lại, im lặng một lúc rồi khẽ mỉm cười.
Sau đó, cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay Tần Di, nghiêm túc thấp giọng nói: “Ừm, em thích Lan Đình nhất, không ai có thể so sánh được.”
Tần Di hơi sửng sốt, hiếm thấy lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi nắm chặt bàn tay mềm mại trong lòng bàn tay, trân trọng nói: “Ừm.”
Đoạn đường còn lại rõ ràng nhẹ nhàng và yên bình hơn đoạn trước rất nhiều.
Thỉnh thoảng, Thẩm Thanh Đường quay đầu nhìn Tần Di, ngước khuôn mặt trắng nõn dịu dàng lên, cười nói với hắn.
Vẻ mặt Tần Di rõ ràng dễ chịu hơn nhiều.

Vừa nói chuyện, Thẩm Thanh Đường nhìn Tần Di khôi phục lại dáng vẻ ôn hòa, trong lòng không khỏi nghĩ thầm—— rốt cuộc Tần Di đang để ý chuyện gì thế?
------oOo------