Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 130: 130: Xóa Bỏ Quân Chủ Tam Tộc Bình Đẳng





Gió thổi lướt qua, hai người lần lượt ngã xuống bãi cỏ mềm, Tần Di bị một cơ thể ấm áp nhào vào trong ngực, bất chợt hự một tiếng.

Nhưng sau đó, hắn liền bắt gặp một đôi mắt trong veo tinh nghịch đong đầy ý cười cùng lúm đồng tiền trắng nõn đáng yêu ngọt ngào tựa như mật.

Tần Di chợt im lặng, nhắm mắt lại, khẽ thở dài một tiếng, giơ tay lên, lặng lẽ ôm chặt lấy cơ thể mềm mại ấm áp vào trong lòng.

Bây giờ hắn không muốn hỏi quá nhiều, chỉ cần Thẩm Thanh Đường an toàn trong vòng tay hắn vậy là quá đủ rồi.

Cũng rất hiếm khi Thẩm Thanh Đường dịu ngoan tựa vào ngực Tần Di, yên lặng áp tai lên, lắng nghe nhịp tim ấm áp đều đặn mạnh mẽ của hắn.

Làn gió ấm khẽ thổi qua đỉnh đầu họ, khiến cho mặt cỏ và tay áo của hai người đung đưa trong gió.

Hai người cứ vậy mà ôm nhau một lúc, Thẩm Thanh Đường đột nhiên mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn Tần Di.

Trong lòng Tần Di khẽ động, đối diện với ánh mắt tươi cười của Thẩm Thanh Đường, hắn bất giác nhíu mày: “Em cứ nhìn ta như vậy làm gì?”
Lại có ý định quỷ quái gì nữa sao?
Chẳng qua câu sau cùng Tần Di không có nói ra, ít nhiều gì hắn cũng không muốn phá hỏng bầu không khí hiện tại.

Nhưng Thẩm Thanh Đường không trả lời câu hỏi của Tần Di mà nhẹ nhàng nắm lấy tay Tần Di, nhỏ giọng nói: “Đi, theo em đến nơi này.


Tần Di khẽ nhíu mày.

Nhưng nhìn ánh mắt và nụ cười dịu dàng như nước của Thẩm Thanh Đường, cuối cùng Tần Di vẫn không hỏi điều gì, tùy ý để Thẩm Thanh Đường kéo hắn đứng dậy.

Thẩm Thanh Đường phất tay áo, bạch y mang theo hắc y ngự phong bay nhanh đi.

Gió thổi tung bay phất phới mái tóc đen và tay áo của hai người.

Tay hai người nắm thật chặt, Tần Di cảm nhận được sự mềm mại trong lòng bàn tay, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp và vững vàng.

Nhưng lúc này hắn lại nhớ đến một chuyện, mặc dù cảm thấy sát phong cảnh, nhưng hắn vẫn không khỏi nhíu mày trầm giọng nói: “Đại ca của em còn chưa biết em không sao, chúng ta trở về gặp họ trước đi, đừng để họ lo lắng quá.


Thẩm Thanh Đường ở phía trước hơi sửng sốt, sau đó quay đầu bất đắc dĩ nhìn Tần Di: “Chuyện này quan trọng hơn, chỉ có thể để đại ca đợi một lát.


“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Tần Di nhịn không được hỏi.

Mà lúc này, Thẩm Thanh Đường đã lặng lẽ thu tay áo lại, đạp gió nhẹ nhàng đáp xuống.

Tần Di nhìn về phía trước, trái tim hắn không khỏi thắt lại – Vậy mà Thẩm Thanh Đường lại đưa hắn đến nơi mà Cung Minh Trạch vừa mới qua đời…
Khoan đã, có lẽ nào?
Quả nhiên, Tần Di đoán không sai.


Một lát sau, Thẩm Thanh Đường từ từ buông tay Tần Di ra, hai tay bấm quyết, đặt ở trước ngực.

Lập tức, từ cơ thể cậu tỏa ra một quầng sáng màu xanh lục, cây cối và bãi cỏ ở xung quanh cũng vươn mình tỏa sáng hô ứng với linh quang phát ra từ người Thẩm Thanh Đường.

Đủ loại màu xanh lá cây đậm nhạt dần dần hội tụ lại trong không trung, rơi xuống xung quanh người Thẩm Thanh Đường, tiếp đó, hình như Thẩm Thanh Đường trao đổi với chúng vài câu, rồi chúng lại bay đi.

Không lâu sau, một vài chùm sáng màu xanh lục bay trở về, mang theo vài đốm sáng trắng nhợt nhạt rơi vào lòng bàn tay Thẩm Thanh Đường.

Là mảnh vụn của linh hồn!
Mà những mảnh linh hồn này dường như vẫn còn ý thức của chính chúng, sau khi rơi vào lòng bàn tay của Thẩm Thanh Đường, ánh sáng rõ ràng còn nhấp nháy dữ dội hơn trước.

Thấy vậy, Thẩm Thanh Đường bình tĩnh dùng linh khí của mình bao bọc lấy những mảnh vụn linh hồn đó trước, sau đó quay sang nhìn Tần Di.

Lúc này Tần Di mới như sực tỉnh, lập tức hỏi: “Em cần ta làm gì?”
“Một giọt máu, một chiếc vảy là đủ rồi.


Tần Di không hề chần chừ lấy ra một giọt máu và một chiếc vảy.

Thẩm Thanh Đường khẽ phẩy mười ngón tay, từ từ dung hợp những mảnh linh hồn màu trắng với giọt máu và vảy mà Tần Di đưa cho mình.

Cứ như vậy, hào quang múa lượn, kỳ tích dần xuất hiện.

Sau khi mảnh vụn linh hồn ảm đạm yếu ớt dung hợp với giọt máu và vảy rồng, nó dần dần hóa thành một quả cầu ánh sáng trắng rõ ràng êm dịu hơn.

Chỉ là lúc này trên trán Thẩm Thanh Đường đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt cũng hơi tái nhợt, nhưng cậu vẫn chăm chú nhìn quả cầu ánh sáng trắng trong tay, không dám có chút sai sót nào.

Tần Di thấy thế, ánh sáng trong mắt hắn rung động, hắn lặng lẽ bước lên phía trước, đặt lòng bàn tay lên lưng Thẩm Thanh Đường.

Một luồng linh lực ấm áp hùng hậu rót vào cơ thể Thẩm Thanh Đường, sắc mặt Thẩm Thanh Đường liền nhẹ nhõm đi một chút, sau đó cậu lặng lẽ mỉm cười.

Tần Di cứ thế đứng sau lưng cậu, cho cậu một chỗ dựa vững chắc và ổn định nhất.

Cuối cùng, sau thời gian một tách trà, quả cầu ánh sáng trắng cũng đã bắt đầu ổn định.

“Sau khi thần hồn ổn định là có thể đặt xương vào rồi.

” Thẩm Thanh Đường chăm chú nhìn quả cầu sáng trắng đang ỷ lại mà dán vào lòng bàn tay mình, nhẹ giọng nói,
“Đặt xương vào?” Tần Di có vẻ không hiểu.

“Nhưng mà, cơ thể của anh ta đã sớm—”
Thẩm Thanh Đường mỉm cười: “Lan Đình, chàng có còn nhớ mình đã để em giữ một thứ giống như vậy không?”
Tần Di giật mình.


Xương thú của hắn!
Hóa rồng có thể không cần xương thú, chỉ cần vượt qua Thiên kiếp là được, dù sao đối với một số yêu thú đã mất đi xương thú mà nói, hóa rồng chính là con đường cuối cùng.

Lúc đầu hắn vội vàng hóa rồng, quên lấy xương thú ra, không ngờ bây giờ có thể sử dụng đến nó…
Nhất thời, Tần Di tâm tình phức tạp, không khỏi cảm khái —— nhân quả trên đời này thật sự huyền diệu khó lường…
Thẩm Thanh Đường nhìn vẻ mặt phức tạp của Tần Di, không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn nói: “Năm đó anh ta đã cứu mạng chàng, bây giờ chàng trả lại cho anh ta một mạng, chàng không cần tự trách mình.


Tần Di vốn dĩ sắp bình tĩnh lại rồi, nhưng nghe thấy Thẩm Thanh Đường nói câu này lại không khỏi giật mình, sững sờ nhìn Thẩm Thanh Đường.

Nhìn thấy ánh mắt của Tần Di, Thẩm Thanh Đường bình tĩnh giải thích: “Trước khi giết quốc sư, em đã đọc ký ức của hắn ta.


Trái tim Tần Di run lên, không kìm được nắm chặt tay Thẩm Thanh Đường, trái tim hắn lần nữa thắt lại.

Đã đọc ký ức của quốc sư…
Vậy chẳng phải Thẩm Thanh Đường đã?
Nhưng cố tình lúc này, Thẩm Thanh Đường vẫn cứ ung dung dịu dàng lặng lẽ cùng hắn đối mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, đối diện với đôi con ngươi dịu dàng sáng ngời của Thẩm Thanh Đường, những lo lắng trong lòng Tần Di giống như tảng băng mùa đông được gió xuân thổi bay.

Nhìn gương mặt trắng nõn xinh đẹp lại thuần khiết của Thẩm Thanh Đường, Tần Di đột nhiên cảm thấy —— có những chuyện, mình không cần phải hỏi nữa.

Dù sao đi nữa, người hắn muốn, vẫn luôn là người ở trước mặt hắn.

Sóng gió đã qua rồi, cần gì phải bận tâm đến quá khứ cay đắng nữa?
Một lúc lâu sau, trong đôi mắt vàng kim của Tần Di từ từ lộ ra ý cười kiên định, hắn nắm chặt tay Thẩm Thanh Đường, thấp giọng nói: “Chúng ta về nhà trước đi.


“Được, về nhà thôi.


Nhưng lần này, trước khi Thẩm Thanh Đường lên tiếng, Tần Di đã chủ động đi tới trước mặt Thẩm Thanh Đường, hơi khom lưng xuống, mỉm cười nói:
“Hôm nay em là đại anh hùng, lên đi.


Thẩm Thanh Đường tim đập lỡ một nhịp, sau khi định thần lại, cậu thoải mái nhảy lên lưng Tần Di, ôm lấy cổ Tần Di, nhẹ nhàng dán khuôn mặt trắng như tuyết mềm mại của mình vào vành tai Tần Di một cách trìu mến.

Tần Di cứ vậy mà nhẹ nhàng cõng cậu lên, bước từng bước đi về phía trước.

Phía sau họ, là rừng rậm xanh bát ngát và ánh dương quang rực rỡ vô tận.


Một cơn gió thổi qua, cây cỏ trong rừng phát ra từng đợt âm thanh khe khẽ, nhẹ nhàng mà vô biên, như là gửi đến người thân một lời tiễn biệt thân thiết nhất.

·
Trong thành Thiên Hoàn
Khi Thẩm Thanh Đường và Tần Di bình an vô sự xuất hiện trước mặt Thẩm Thanh Ngạn, Thẩm Thanh Ngạn đầu tiên là rất kích động, sau đó lại nghi ngờ.

Cuối cùng, anh có chút tức giận mắng cả Tần Di và Thẩm Thanh Đường một trận, sau đó mới dần hồi phục lại tinh thần.

Thở dài một hơi, Thẩm Thanh Ngạn cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Lúc này, anh đỏ mắt lặng lẽ đưa tay về phía Thẩm Thanh Đường.

Mắt Thẩm Thanh Đường cũng hơi đỏ lên, lần đầu tiên cậu không chút dè dặt vươn tay ôm lấy Thẩm Thanh Ngạn, nghẹn ngào gọi: “Ca ca.


Thẩm Thanh Ngạn nhắm mắt lại, dùng sức vỗ vỗ lưng Thẩm Thanh Đường: “Lần sau không cho phép đệ xông lên trước nữa, đệ là đệ đệ, không thể không hiểu chuyện như vậy được, nghe rõ chưa?”
Thẩm Thanh Đường hai mắt ngấn lệ im lặng mỉm cười, dụi dụi mắt, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, đều nghe lời ca ca hết.


Mộ Phi và Tần Di ở bên cạnh yên lặng nhìn một màn trước mắt, thần sắc cũng cực kỳ thoải mái nhẹ nhõm, không còn chút khúc mắc nào.

Sau khi trải qua sinh tử, cuối cùng mọi người cũng hiểu được, có thể bình an vô sự gặp mặt nhau mới là điều khó có được nhất.

Xúc động qua đi, Thẩm Thanh Ngạn bình tĩnh nhẹ đẩy Thẩm Thanh Đường ra, đưa tay nhẹ nhàng lau mắt cho cậu, thấp giọng nói: “Chúng ta cùng trở về đi.


Nghe Thẩm Thanh Ngạn nói vậy, Thẩm Thanh Đường im lặng một lúc, liếc nhìn Tần Di ở bên cạnh rồi nói: “Em và Lan Đình còn có việc chưa làm xong, đại ca và Tiểu Phi về trước đi, kẻo cha mẹ lo lắng.


Thẩm Thanh Ngạn không khỏi nhíu mày: “Tên quốc sư kia không phải đã chết rồi sao, hai người còn chuyện gì chưa làm xong?”
Thẩm Thanh Đường mím môi, có chút khó xử không nói thẳng.

Ngược lại Tần Di lại rất bình tĩnh nói: “Xóa bỏ quân chủ, tam tộc bình đẳng.


Lần này, không chỉ có Thẩm Thanh Ngạn, mà ngay cả Mộ Phi ở bên cạnh cũng kinh ngạc.

Cuối cùng, Thẩm Thanh Ngạn gãi gãi đầu, vẻ mặt kỳ quái nói: “Đó… đó là cả một quá trình, hai người có chắc không?”
Không phải Thẩm Thanh Ngạn không tin năng lực của Tần Di và Thẩm Thanh Đường, mà chỉ là anh cảm thấy hai việc này không khỏi có hơi làm ơn mắc oán.

Thẩm Thanh Đường cũng không giải thích nhiều, chỉ nhẹ giọng nói: “Đây là nội dung trong lời tiên tri.


Khi Thẩm Thanh Ngạn nghe thấy câu này, anh im lặng một lúc rồi cũng không còn nghi ngờ gì nữa.

Vỗ vai Thẩm Thanh Đường, Thẩm Thanh Ngạn nói: “Nếu đã nhận ân huệ của lời tiên tri rồi, vậy thì việc này phải làm cho bằng được, hai người muốn làm gì cứ làm đi, có chuyện gì cần đến bọn ta thì cứ nói một tiếng.


Sắc mặt Thẩm Thanh Đường lúc này mới thả lỏng: “Cám ơn ca ca.


Thẩm Thanh Ngạn mỉm cười: “Người một nhà cả, đừng cứ khách khí với ca ca như vậy.



“Vâng ạ, sau này sẽ không thế nữa.


·
Ngày hôm đó trước khi mặt trời lặn, Thẩm Thanh Đường và Tần Di chia tay với Thẩm Thanh Ngạn và Mộ Phi.

Trong ánh hoàng hôn vàng vô tận, một con chim loan vàng kim tuyệt đẹp bay vút lên bầu trời, tắm mình trong tia nắng rực rỡ cuối cùng bay về phía chân trời.

Thẩm Thanh Ngạn đứng trên lưng chim loan, lặng lẽ vẫy tay với Thẩm Thanh Đường và Tần Di.

Nhìn cảnh này, hốc mắt Thẩm Thanh Đường lại hơi đỏ lên – trước đây cậu luôn cho rằng tình cảm gia đình mình có được, tuy trân trọng nhưng vẫn có chút cảm giác xa cách.

Nhưng bây giờ cậu đã hiểu, sợi dây trăn trở vẫn luôn tồn tại trong lòng cậu đơn giản chính là máu mủ tình thâm, chứ không có gì khác.

Tần Di biết trong lòng Thẩm Thanh Đường đang nghĩ gì, hắn không khỏi đưa tay ra, lặng lẽ vòng tay qua vai cậu.

“Về sau còn có rất nhiều thời gian, chờ xử lý xong việc ở nơi này, chúng ta có thể trở về với bọn họ rồi.


Thẩm Thanh Đường dựa vào vai Tần Di, khẽ gật đầu: “Ừm.


Đôi mi dài xinh đẹp run rẩy, như muốn khóc.

“Ngốc.

” Tần Di không nhịn được đưa tay gãi nhẹ chóp mũi của Thẩm Thanh Đường, “Rõ ràng em đã trở thành đại năng rồi, sao lại càng ngày càng thích khóc nhè vậy?”
Thẩm Thanh Đường: …
“Em đâu có khóc nhè, do chàng nhìn lầm thôi.


Tần Di cười nói: “Vậy ta đang nhìn thấy gì đây?”
“Là tại gió lớn quá.


Sau một hồi im lặng, Tần Di đưa tay nhẹ nhàng kéo vai Thẩm Thanh Đường.

Thẩm Thanh Đường buộc phải đối mắt với Tần Di, nhất thời cậu có chút xấu hổ, ánh mắt lấp lóe muốn trốn tránh.

Nhưng cố tình lúc này, Tần Di lại nhẹ nhàng tiến đến gần, vuốt ve gò má Thẩm Thanh Đường, thấp giọng nói: “Không sao, thổi một chút liền hết.


Quả nhiên, có một hơi thở ấm áp lặng lẽ phả vào hốc mắt Thẩm Thanh Đường, khiến hàng mi dài của cậu khẽ run lên.

Con ngươi của Thẩm Thanh Đường hơi co lại, nhưng cậu lại triệt để từ bỏ giãy giụa, lần đầu tiên cậu hoàn toàn chìm đắm trong sự dịu dàng thầm lặng này của Tần Di.

 
------oOo------