An Thành vừa để đồ xuống, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cái ghế dựa trong sân.
Anh đi tới nhìn trái nhìn phải, đưa tay sờ sờ, sau đó hỏi Thẩm Lương: "Lương này, cái ghế này ngồi được không? Có gãy không?"
Thẩm Lương đứng cách đó không xa lườm anh: "Cậu không nhìn xem là ai làm, có mấy người ngồi thử rồi, cậu cứ yên tâm đi."
An Thành cười hehe, nhẹ nhàng dựa vào ghế.
"A... Thoải mái!" An Thành biến thành con cá muối, nhào nặn cái chăn lót bên dưới: "Thiên tài nào nghĩ ra chuyện lót chăn vào vậy?"
"Tôi." Thẩm Lương không chút khiêm tốn tự khen bản thân, vừa rửa rau vừa đáp: "Nhưng chăn là do Mạc Lâm làm."
"Ngại quá." An thành ngoài miệng thì nói ngại quá, thân thể thì uốn tới ẹo lui trên chăn: "Mọi người đến nằm đi, trong sân có gió thoảng, đừng làm bẩn là được."
"Không sao hết!" Mạc Lâm chặt đầu cá: "Tôi với Lạc Lạc đắp chung một cái, nhiệt độ cơ thể Lạc Lạc thấp, đắp chung vẫn rất mát."
Vẻ mặt An Thành như bị nghẹn: "..."
Chưa kịp chuẩn bị đã bị thồn một họng cơm.
Mọi người nhìn vẻ mặt của An Thành, không nhịn được cười.
Thật ra An Thành rất đẹp trai, nhân duyên cũng không tồi, chỉ không biết đường tình duyên bị chặn ở đâu, người anh thích không thích anh, người thích anh thì anh không thích, mấy quả dưa lê trong quá khứ toàn là giả.
Một người ngoài ba mươi trông vẫn y như đứa trẻ, khi đặt cạnh Thẩm Lương ai cũng nghĩ An Thành nhỏ tuổi hơn nhưng thực chất Thẩm Lương chỉ mới hai mươi bảy.
An Thành không hề che giấu sự cô quạnh của bản thân, mỗi lần nhìn thấy các cặp đôi ngọt ngào trong chương trình, trông anh như chú cún to xác, mọi người cảm thấy anh và Thẩm Lương hai người sống nương tựa lẫn nhau ở đây rất tốt, sau đó họ mới phát hiện ra, bản chất của Thẩm Lương khác hoàn toàn so với anh.
Thẩm Lương ấy à, anh vốn chẳng quan tâm bên cạnh có ai hay không.
Thật ra dựa theo tiêu chuẩn, Thẩm Lương không được coi là đẹp trai, xếp cùng với ca sĩ thì không sao, nhưng đặt cùng với diễn viên, nói đến vẻ ngoài quả thật anh không có chỗ chen chân. Có lẽ có người kỳ lạ thế, chỉ cần đứng yên một chỗ, khí chất của người đó đã đủ để đè bẹp một đám thịnh thế mỹ nhân xung quanh, huống chi diễn xuất của anh còn tốt hơn đại đa số diễn viên khác.
Chính vì thế mà xung quanh anh xưa nay không thiếu người chủ động đeo bám.
Tại chương trình nọ, một ngôi sao nữ tham gia vì Thẩm Lương, toàn bộ quá trình ghi hình lúc nào cô kè kè theo Thẩm Lương, nhưng Thẩm Lương hoàn toàn không bị lung lay, sau đó An Thành chỉ tiếc mài sắt không thành kim, nói Thẩm Lương cô độc tới cuối đời.
An Thành không ngờ rằng ngay sau đó, Thẩm Lương ngừng chơi đàn, hình như nghiêm túc suy nghĩ, trong mắt hiện lên tia khao khát: "À, vậy thì tốt quá."
An Thành: "..."
Từ đó về sau anh không bao giờ muốn nói chuyện hôn nhân gia đình với Thẩm Lương nữa, nói thì chán mà kết thúc thì nhanh.
Thái độ của hai người đối với cơm chó người khác phát không giống nhau, tạo nên phản ứng hóa học trước ống kính, một người nhìn mà thèm, muốn chia sẻ cảm nhận của mình với một người khác, nhưng người khác kiểu 'không liên quan tới tôi', có quá nhiều cảnh như thế này, tổ chương trình cảm thấy rất thú vị.
Lúc này, An Thành nằm trên ghế dựa nhìn Thẩm Sơ Hành và Vân Ngạn người rửa rau người cắt rau cười đùa vui vẻ, Mạc Lâm và Diệp Lạc thì đánh vảy cá, Dư Tiểu Ngư thân thiết chơi đùa cùng mèo con, anh thấy lòng mình rất chua xót.
Khi anh đang một mình chìm trong ưu sầu, Thẩm Lương từ phía sau đi đến đá vào mông anh, dù sao thì có vẻ hôm nay sẽ không đắp cái chăn này.
"... Làm tôi sợ muốn chết, cậu làm gì đấy hả?" An Thành xoa ngực quay đầu lại.
Trong mắt Thẩm Lương mang theo ý cười: "Đừng buồn nữa, đi làm việc đi."
An Thành đáng thương lên án: "Tôi mới vừa nghỉ được một lát thôi!"
"Vẫn chưa hết nhiệm vụ ẩn đâu, bắt đầu làm việc đi."
"Cậu tàn nhẫn quá!"
"Có người còn tàn nhẫn hơn." Thẩm Lương cười vỗ vai anh: "Đi lấy vỉ nướng ra đây, đốt than nướng vài xiên, chút nữa vừa nấu cơm vừa ăn."
Mặc dù An Thành trông rất đáng thương, nhưng anh chỉ giữ được ba giây, nghĩ tới thịt cừu hấp dẫn anh lập tức đứng dậy, đi vào phòng lấy vỉ nướng, phát huy hết kinh nghiệm nướng thịt tích lũy được của mình.
Thẩm Sơ Hành chia con gà thành nhiều phần, cánh gà và đùi gà giao cho An Thành nướng, ức gà làm gà xào sả ớt, còn lại cổ gà với đầu gà dùng để nấu canh, cắt nấm hương và nấm nữ hoàng cho vào cùng, chốc lát đã tỏa ra mùi thơm lừng.
Thời điểm Thẩm Sơ Hành xử lý ức gà, Thẩm Lương đứng bên cạnh xem, không nhịn được than thở: "Tay nghề tốt quá! Bình thường ở nhà cậu có nấu ăn không?"
Cả buổi chiều hai người không nói lời nào, đến giờ họ mới giao lưu với nhau.
Thẩm Sơ Hành gật đầu: "Thỉnh thoảng."
Vân Ngạn nói tiếp: "Không nhiều lắm, lúc cả hai ở nhà sẽ tự nấu cơm, coi như là sở thích đi."
Thẩm Sơ Hành quay đầu nhìn Vân Ngạn với ánh mắt dịu dàng.
"Vậy xem ra là rất hay nấu." Thẩm Lương cảm khái: "Sau khi nhận chương trình này tôi mới biết nấu cơm, mỗi tuần xuống bếp vài lần, tôi thấy kỹ năng dùng dao của cậu còn tốt hơn tôi."
Ý cười trong mắt Thẩm Sơ Hành chưa tan, ngẩng đầu nhìn anh, nhàn nhạt nói: "Cũng tạm thôi."
Người trong tổ chương trình đã đói bụng từ sớm, chẳng qua quay chương trình lâu rồi, họ đã quen với việc bị mùi thơm của đồ ăn dằn vặt, nhân cơ hội này quay một lát, đầy đầu đều là làm sao để quay trọn vẹn hết tay nghề của chủ tịch Thẩm, đằng sau sự xa cách lạnh lùng của chủ tịch Thẩm là người đàn ông gia đình ấm áp, cảnh đẹp vậy phải quay nhiều hơn nữa!
Tiến độ của thịt nướng là nhanh nhất, An Thành dùng xiên xiên mấy viên thịt được cắt khối sẵn, rắc gia vị rồi đem nướng cháy xém, đưa cho mọi người.
Thẩm Sơ Hành và Mạc Lâm không ngừng tay, Vân Ngạn và Diệp Lạc đứng bên cạnh đút thịt cừu cho họ, mấy người ăn rất vui vẻ.
Dư Tiểu Ngư ngồi xổm bên lò nướng thịt, một mình ăn một cái cánh gà thật lớn, vui vẻ gặm cắn. Thỉnh thoảng bé muốn xé một miếng đút cho con mèo, nhưng bị An Thành ngăn lại, sợ mèo ăn mặn sẽ gặp vấn đề.
Thẩm Lương kín đáo đưa cái cánh còn lại cho Vân Ngạn, nói là phần thưởng khi mở được nhiệm vụ ẩn, Vân Ngạn thản nhiên nhận lấy, thỉnh thoảng còn đút chồng mình một miếng.
Món thịt cừu nhanh chóng nướng xong, mùi hương cá hấp, thịt gà hầm nhừ, gà xào sả ớt lan tỏa trong không khí, An Thành nướng nấm và rau hẹ dưới sự hướng dẫn của Thẩm Lương.
Không lâu sau đó, đủ loại thức ăn được đặt lên bàn, màu sắc mùi vị đầy đủ, Coca để trong tủ lạnh hơn một tiếng, giờ lấy ra uống là chuẩn. Dư Tịnh Tiêu không bao giờ cho Dư Tiểu Ngư uống Cola và các loại đồ uống tương tự, Vân Ngạn lại sợ Tiểu Ngư ham ăn, vậy nên cậu dùng nồi nhỏ nấu cho bé một bát súp táo gai nhiệt độ vừa phải.
Làm việc vất vả cả buổi chiều chỉ vì một bữa ăn này, mọi người ngồi vây quanh bàn, trong lúc nhất thời đều có cảm giác yên lòng.
"Đến đây đến đây, bắt đầu thôi!" An Thành nhìn một bàn đồ ăn ngon, tất cả mệt nhọc đều bị quét sạch, hưng phấn mời mọi người ăn cơm.
Trời đã tối, trong sân được thắp sáng bởi ánh sáng ấm áp của vài ngọn đèn, sau máy quay, nhân viên tổ chương trình cũng bắt đầu thay phiên nhau ăn cơm hộp, rồi sờ sờ cái bụng no nê của mình nhìn khách mời ăn cơm, bị niềm vui sướng thuần túy của họ lây sang, tất cả cùng nhau nở nụ cười.
Dù sao Dư Tiểu Ngư cũng còn nhỏ, ngủ trưa xong lại bay lượn chạy nhảy đến giờ cũng không dễ gì, ăn uống no say liền nằm nhoài lên đầu gối Vân Ngạn ngủ.
"Dư Tiểu Ngư, em hết pin rồi à?" Vân Ngạn nhìn bộ dạng của bé, không nhịn được cười.
Mắt Dư Tiểu Ngư đã híp cả vào, dùng sức gật đầu: "Anh ơi em muốn tắt điện thoại..."
Mọi người trong bàn bị sự dễ thương của bé chọc cười.
Vân Ngạn ôm Dư Tiểu Ngư lên, chuẩn bị đưa bé về phòng ngủ, ai ngờ Dư Tiểu Ngư híp mắt thấy Vân Ngạn dẫn một mình bé vào nhà, chết sống không vui.
"Vậy em buồn ngủ thế phải làm sao bây giờ?" Vân Ngạn ôm bé, bất đắc dĩ nói.
"Nhưng mà, nhưng mà em không muốn ngủ một mình..." Dư Tiểu Ngư uất ức.
Trái tim của mọi người xung quanh sắp tan chảy cả rồi.
Lúc này Thẩm Lương đột nhiên có cách: "Đúng rồi, ở đây có cái lều, không thì dựng lều ngoài sân, lấy chăn ra đắp là được, khí trời không lạnh không lo bị cảm."
"Ý kiến hay!" An Thành bên cạnh tán thành: "Để tôi đi lấy lều."
Vì vậy, ăn được một nửa, Thẩm Lương và An Thành đi dựng lều trong sân.
Dư Tiểu Ngư nằm trong lòng Vân Ngạn, bé vốn định ngủ, nhưng thấy lều của bọn họ, cả người lại phấn chấn trở lại.
Bé chưa từng thấy lều bao giờ!
Rõ ràng đã rất buồn ngủ, nhưng sau khi Thẩm Lương dọn sẵn giường chiếu, Dư Tiểu Ngư lại nhảy nhót ồn ào trong lều, lúc thì chui ra lát lại chui vào, chơi đến quên trời quên đất, vừa chơi vừa ngáp, nhưng không chịu đi ngủ khiến Vân Ngạn phải dở khóc dở cười.
Lúc này, Thẩm Lương lại có cách.
"Mọi người ăn đi, vừa rồi An Thành nướng thịt tôi có ăn không ít, nên giờ không đói lắm." Thẩm Lương lấy đàn guitar trong phòng ra, dời cái ghế đẩu nhỏ, ngồi xuống đối diện với lối vào lều, nói với Dư Tiểu Ngư: "Cá Nhỏ, em ngoan ngoãn nằm xuống, anh đàn cho em nghe được không?"
"Được ạ!"
Dư Tiểu Ngư trở thành bé gái ngoan ngoãn, bé nhỏ con nên nằm ngang trong lều, đối mặt với Thẩm Lương, trong mắt đều là mong đợi.
Thẩm Lương nhìn đôi mắt sáng long lanh của Dư Tiểu Ngư, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.
Nghĩ một chút, anh gảy dây đàn.
Một giai điệu chậm rãi tao nhã vang lên trong sân, giọng nói của mấy người đang ăn uống nhỏ hơn rất nhiều.
Bản nhạc anh chơi rất kinh điển, đó là bản 'Nocturne" của Chopin, rất khó chuyển sang bản guitar nhưng anh chơi rất mượt mà.
Vân Ngạn vừa ăn vừa bí mật quan sát Dư Tiểu Ngư, thấy bé yên lặng nhìn Thẩm Lương, trong mắt như chứa sao trời.
"Chà chà." Vân Ngạn ngậm đuã phát sầu: "Lần này xong rồi... sau này lớn lên cô nương này sao nói chuyện yêu đương được nữa đây..."
Một bên khác, Dư Tiểu Ngư mặc kệ nỗi lo lắng của anh trai mình, mí mắt của bé rốt cuộc cũng từ từ khép lại, cách đó không xa là sự hối hả và nhộn nhịp, còn trong giấc mơ của bé, có một anh trai cực kỳ đẹp rắc cho bé một bầu trời đầy sao.
*******
(Mình đã sửa phiên ngoại 4 thành bản có Dư Tiểu Ngư, bạn nào muốn có thể đọc lại nha.)
Tác giả có lời muốn nói:
Đột nhiên thấy kết thúc ở đây rất thích hợp ~
Chương trình giải trí này tôi vốn định chỉ viết một ngày, các đoạn vụn vặt phía sau sẽ không viết nha ~
Thời khắc này, tôi là Cá Nhỏ, Cá Nhỏ là tôi, tôi đi mơ đây.
Ha ha ha ha ha ha.
Cảm ơn mọi người bầu bạn suốt quãng đường này.