Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 88: Phiên ngoại 6




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đến gần trưa trời có hơi âm u, không có dấu hiệu mưa chỉ là nắng không gắt, mọi người có thể ngồi ngoài sân ăn cơm. Kê một cái bàn tròn đơn giản và vài ghế đẩu gỗ nhỏ ra, bận rộn xong mọi người đều thấy đói, vui vẻ ăn cơm.

Bữa trưa rất phong phú.

Ba món chính là giò heo hầm đậu tương, gà ba chén, tôm rim mặn, ba món phụ điều chỉnh khẩu vị có đậu hũ sốt cà chua, măng tây xào tiêu đen, miến xào cải thảo, cuối cùng là súp nấm, mọi người rất hài lòng.

Ăn được nửa bữa, Thẩm Lương uống cạn nước trong cốc, bỗng thông báo một tin xấu: "Thấy mấy món này không? Anh em ăn nhiều vào, đây là nguyên liệu cuối cùng trong nhà đấy."

Mọi người dừng đũa.

"Cho nên nhiệm vụ buổi chiều của mọi người là đi tìm đồ ăn, nếu không buổi tối phải nhịn đói."

Mạc Lâm cười nói: "Vậy nếu chúng tôi không đi thì tối nay hai người ăn gì?"

An Thành nuốt một miếng gà ba chén xuống: "Chúng tôi giảm cân."

Nếu không phải anh ta cố gắng ăn như vậy, câu nói này còn có chút sức thuyết phục.

"Lỡ như không lấy đủ thức ăn thì ngày mai cũng nhịn đói nha." Thẩm Lương bưng nước, cụng ly với mọi người: "Mau ăn đi, cố gắng cho buổi chiều!"

Sau bữa trưa, mọi người trở về phòng ngủ một giấc, đã đến thời gian hoạt động buổi xế chiều.

"Chúng ta cần hai người đi câu cá, có ai có kinh nghiệm không?" Thẩm Lương cầm cần câu từ trong nhà đi ra.

Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành lắc đầu, xưa nay hai người họ chưa thử bao giờ.

Mạc Lâm càng ngơ ngác, một lúc sau, dĩ nhiên là bé mèo Diệp Lạc giơ tay lên: "Tôi đi."

"Hả?!"

Mọi người nhìn khuôn mặt không dính bụi trần của Diệp Lạc, dồn dập hỏi anh tại sao.

"À, lúc còn bé bố mẹ không ở canh, tôi lớn lên với ông bà, bình thường có vài hoạt động giải trí đặc biệt. Mấy bạn nhỏ khác được ba mẹ dẫn đến khu vui chơi, ông nội thì dẫn tôi đi câu cá. Ban đầu tôi đứng cạnh nhìn thôi, sau dần dần cũng biết câu... Chắc không có vấn đề gì đâu."

"Vậy giao cho cậu!" An Thành lấy cần câu trong tay Thẩm Lương đưa cho Diệp Lạc, vỗ vỗ lưng Thẩm Lương: "Người anh em, chiều nay cậu không cần đi câu cá, có phải cậu nên làm gì đó vinh quang vĩ đại hơn không?"

Thẩm Lương: " "

"Làm cái ghế xếp!"

Thẩm Lương: "... Chuyện phức tạp như vậy cậu thấy tôi có thể làm một mình không?"

"Vậy thì thêm một người nữa." An Thành hỏi: "Mọi người có ai làm thủ công khá ổn không?"

... Đây không phải là việc thủ công! Đây là việc chân tay!

Thẩm Sơ Hành vẫn luôn yên lặng không nhiều lời, lúc này hắn đứng dậy: "Để tôi đi."

"Tốt quá rồi tốt quá rồi." An Thành rất phấn khích: "Chủ tịch Thẩm vừa ra tay là biết ngay được hay không rồi, vậy hai người đi làm đi, cố lên nha!"

"Hừ hừ." Thẩm Lương bất chợt cười: "Tôi thấy cậu quá lười, cần tìm người nô dịch chút."

"Chủ yếu là do tôi yếu quá, cảm giác kết cấu kém, cho nên không làm được cái này. Chả phải tôi dẫn họ đi lấy đồ ăn à!"

Buổi chiều An Thành muốn dẫn mọi người ra ngoài, anh nhìn Mạc Lâm rồi nhìn Vân Ngạn: "Vậy hai người ai đi với tôi?"

"Tôi đi cho." Vân Ngạn nói: "Mạc Lâm đi câu cá với Lạc Lạc đi."

Mạc Lâm như nhớ ra gì đó bỗng cười rộ lên, gật đầu liên tục: "Đúng lúc tôi luôn lo lắng bé Lạc nhà tôi té xuống nước."

Diệp Lạc đỏ mặt, từ phía sau ôm lấy lưng hắn, một tay khóa cổ một tay bịt miệng hắn.

"A a!" Mạc Lâm giãy dụa cho có: "Mưu sát chồng...!"

"Còn Cá Nhỏ thì sao?"

Bây giờ chỉ còn người cuối cùng chưa xác định hướng đi.

"Cá Nhỏ, em muốn đi với ai?" Thẩm Lương bóp bóp mũi bé, hỏi.

Mạc Lâm đã ôm Diệp Lạc vào lòng, cười với Dư Tiểu Ngư: "Đi thôi, đi câu cá với anh, bên kia có núi có sông có rất nhiều cá nhỏ, không chỉ có cá nhỏ, còn có cá lớn..."

"Em không đi đâu!" Dư Tiểu Ngư trốn sau lưng Vân Ngạn, cảnh giác nhìn Mạc Lâm: "Anh chỉ thích bắt nạt em thôi!"

Bé nói xong, nhìn Diệp Lạc đang đỏ mặt, thu hết can đảm chạy ra từ phía sau Vân Ngạn, đạp lên chân Mạc Lâm: "Anh đừng bắt nạt anh Lạc Lạc!"

"A!" Mạc Lâm khoa trương kêu to, nhưng không nỡ buông Diệp Lạc ra, đáng thương nháy mắt: "Anh bắt nạt anh ấy bao giờ, đó gọi là anh thích anh ấy!"

Da mặt Diệp Lạc rất mỏng, mặt anh đỏ chót, nắm cổ tay Mạc Lâm rồi cầm đồ câu đi mất, anh muốn rời khỏi phạm vi máy quay phim để mặt của mình bình tĩnh hơn chút.

Cuối cùng họ quyết định Dư Tiểu Ngư đi theo An Thành và Vân Ngạn.

Sau khi chia nhiệm vụ xong, Thẩm Sơ Hành và Thẩm Lương bắt đầu nghiên cứu hướng dẫn làm đồ gỗ, trong phòng dụng cụ có nhiều công cụ và vật liệu được tổ chương trình chuẩn bị kỹ càng từ sớm.

Một lúc sau Vân Ngạn bước vào.

"Em đun nước sẵn cho hai người rồi, chẳng phải có mang theo chút Kim Tuấn Mi sao, ấm trà để ở trên bàn bên ngoài, lát nữa hai người mệt thì đi uống chút trà đi."

"Được." Thẩm Sơ Hành gật đầu, trong mắt mang theo ý cười đứng dậy hôn lên môi Vân Ngạn: "Đi đi, đừng để mệt quá."

Vân Ngạn cười vẫy tay với họ, dẫn Dư Tiểu Ngư đi theo An Thành ra ngoài.

An Thành chạy chiếc xe điện ba bánh chở Vân Ngạn và Dư Tiểu Ngư, thình thịch đi trên con đường nhỏ ở nông thôn.

Họ muốn đến mảnh đất của chương trình nhổ rau diếp ngồng, cà rốt và cải bắp, sau đó đem lên chợ trên trấn bán.

Nắng chiều hơi chói, ba người mỗi người đội một chiếc mũ rơm, An Thành đội mũ rơm lái xe rất đàng hoàng, Vân Ngạn ngồi ở phía sau dạy Dư Tiểu Ngư ca hát, hai người vẫy mũ rơm, như thể đang tổ chức buổi hòa nhạc nhỏ.

An Thành phàn nàn với máy quay: "Chậc, nhìn hai người này như đi chơi xa vậy, chỉ có tôi nhìn như anh nông dân buộc phải kiếm sống hàng ngày."

Nhưng khi ra đồng thì 'người nông dân buộc phải kiếm sống' này lại là người lười nhất.

Dư Tiểu Ngư lần đầu tiên ra đồng hưng phấn nhìn lá cây xanh mướt, cầm lấy xẻng nhỏ đào cà rốt, tay không đủ sức thì dùng chân, Vân Ngạn đứng bên cạnh nhìn hết hồn hết vía, năm lần bảy lượt nói với Dư Tiểu Ngư: "Cá Nhỏ em nhẹ tay chút, cà rốt bị xẻng cắt thành hai nửa không bán được!"

Dư Tiểu Ngư lau mồ hôi, nghiêm túc nói: "Anh yên tâm đi, em sẽ không làm tổn thương mấy bé cà rốt đâu!"

An Thành không vô trách nhiệm tới mức bỏ lại Dư Tiểu Ngư, vừa nhổ cà rốt vừa nói câu được câu không, nghe lời của bé, anh cười hì hì động viên: "Không có chuyện gì, đào hỏng thì để chúng ta ăn."

Nhổ cà rốt và rau diếp ngồng xong, An Thành thấy công việc nhàm chán nên hỏi Dư Tiểu Ngư: "Cá Nhỏ này, Cá Nhỏ ơi, anh Vân và anh Thẩm, anh Lạc Lạc còn có anh Mạc Lâm, em thích anh nào nhất?"

Dư Tiểu Ngư cầm xẻng nhỏ cào cào trên đất hai lần: "Em không thích ai nhất hết."

Vân Ngạn: "???"

An Thành phì cười nhìn vẻ mặt hoài nghi nhân sinh của Vân Ngạn.

Anh gõ nhẹ vào chóp mũi Dư Tiểu Ngư, chấm một miếng bùn nhỏ lên rồi trét xuống: "Tại sao vậy, Cá Nhỏ?"

"Tại vì mấy anh ấy không thích em nhất." Dư Tiểu Ngư đơn thuần nói: "Anh Vân thích anh Thẩm nhất, anh Thẩm cũng thích anh Vân nhất, anh Lạc Lạc và anh Mạc Lâm cũng thích đối phương nhất, mấy ảnh ai cũng thích làm chuyện thích nhất với đối phương thôi."

"Khụ!" An Thành nhịn cười, thiếu chút nữa đã nhịn không nổi.

Vân Ngạn che ngực, khó khăn hỏi: "Cá Nhỏ, ai nói với em chuyện này thế!"

"Chị gái ạ ~"

Vân Ngạn: "..."

Dương Kỳ Kỳ, em giỏi lắm, Tiểu Ngư còn nhỏ thế mà ngày nào cũng nói bé nghe 'chuyện thích làm!' gì đó.

"Em thấy chị em nói đúng lắm." Tiểu Ngư nghĩ tới gì đó, phồng má: "Lần trước anh Vân gạt em, lúc chơi với em nói thích em nhất, vừa vào bếp thì bảo với anh Thẩm là ảnh muốn hôn hôn!"

Cậu nhớ lâu rồi mình không đỏ mặt.

Không hiểu sao giờ nghe Tiểu Ngư nói cậu lại thấy xấu hổ quá!!!

"Hahahahaha!" An Thành cười đến cong người, hỏi Dư Tiểu Ngư: "Vậy Cá Nhỏ thích ai nhất?"

"Chị em." Dư Tiểu Ngư bình tĩnh nói như đây là chuyện hiển nhiên: "Em thích chị nhất, bởi vì chị em là chó độc thân, anh Vân hẹn hò với anh Thẩm, chị em nói chị thất tình hai lần, chị rất đáng thương, em không thích chị, chị sẽ buồn lắm."

An Thành: "Hahahahaha!"

Anh vừa cười vừa quay sang người quay phim, nhỏ giọng phàn nàn: "Tôi đã nghĩ ra phụ đề ghép cho cảnh này rồi: xin hỏi bóng ma tâm lý trong lòng chị em lớn đến chừng nào."

Nói xong, An Thành lại trêu Dư Tiểu Ngư: "Cá Nhỏ ơi, anh cũng là chó độc thân, vậy em cũng thích anh một chút đi ~"

Dư Tiểu Ngư: "Em rất thích anh mà ~"

An Thành hài lòng.

Dư Tiểu Ngư: "Nhưng em cũng rất thích anh Thẩm Lương!"

An Thành:...

Tình địch, rút dao đi!

Nhưng Dư Tiểu Ngư không nhận ra vẻ mặt của anh, nhét một búp măng to vào giỏ trong tay anh, mở to mắt hỏi: "Vậy, vậy anh An Thành, sao anh không thích hẹn hò với anh Thẩm Lương vậy?"

"Khụ... Khụ khụ khụ!"

An Thành thiếu chút nữa sặc chết.

Với cái tính của Thẩm Lương, nếu hẹn hò thật An Thành cảm thấy mình có thể bị buồn chết.

...

Sau khi mọi người rời đi, trong sân yên tĩnh trở lại.

Trong sân chỉ có Thẩm Lương và Thẩm Sơ Hành.

Giờ đây tổ chương trình bắt đầu cảm thấy để lại hai vị họ Thẩm này có lẽ là một sai lầm cực lớn.

Khi Vân Ngạn ở đây, Thẩm Sơ Hành trông rất hiền lành và thoải mái, thỉnh thoảng còn mỉm cười, Vân Ngạn vừa đi, trên cơ bản thì Thẩm Sơ Hành đã mất hết biểu cảm.

Đáng sợ nhất chính là Thẩm Lương cũng y như thế.

Thực ra lúc chương trình mời Thẩm Lương, vốn không định để anh dẫn dắt đề tài tạo bầu không khí sinh động, ban đầu chỉ là vì Thẩm Lương nổi tiếng mà thôi.

Một ca sĩ kiêm diễn viên nổi tiếng, một thiên vương hiếm khi xuất hiện trong các chương trình giải trí và không thích tiết lộ đời tư, bỗng nhiên nhận chương trình phật hệ này chính là một điểm nóng.

Phải nói rằng bản chất của tổ chương trình là vì lợi dụng danh tiếng của Thẩm Lương, ban đầu họ sợ khả năng tương tác của Thẩm Lương quá kém không hợp với chương trình, không ngờ khí chất của anh lại hợp với chương trình đến vậy.

Một chương trình thôn quê cần một người hưởng thụ cuộc sống nông thôn tạo ra linh hồn cho chương trình.

Sáng nào Thẩm Lương cũng dậy sớm trèo lên nóc nhà ngắm mặt trời mọc, khi không có ai xung quanh hoặc là lúc mọi người im lặng thì anh chơi đàn, sẽ đem tiếng côn trùng kêu tiếng chim hót, trời trăng sớm tối viết vào lời ca, nghiêm túc trồng rau trồng hoa, ngay cả khi nấu ăn cũng có một loại nghiêm túc không thể bắt chước được.

Người hâm mộ của anh gọi cảm giác này là 'cảm giác lễ nghi'.

Thẩm Lương là người sống cho hiện tại, dường như anh chưa từng có hy vọng gì với tương lai, không thể tìm ra khát vọng táo bạo do thời đại ban tặng trên người anh, có người nhìn anh thấy anh trống rỗng, nhưng nhiều người lại thấy anh là ẩn sĩ thời hiện đại, anh sống trước ống kính, cũng sống trong cuộc sống yên tĩnh độc nhất vô nhị của mình, bất kể anh làm gì đều có 'cảm giác lễ nghi' chỉ có ở riêng anh.

Dù anh ít nói, nhưng nó khiến mọi người cảm thấy chân thực.

Dù sao khách quý trong chương trình rất nhiều, lúc nào cũng có thể cắt ra tạo náo nhiệt.

Ví dụ như hai người đang xử lý gỗ hiện tại.

Thẩm Sơ Hành đã xử lý một phần, Thẩm Lương bên cạnh nghiên cứu công cụ, thấy Thẩm Sơ Hành làm gần một nửa nên nói với hắn: "Để tôi."

Thẩm Sơ Hành không từ chối, ngồi sang bên cạnh nhàn nhã pha trà.

Thẩm Lương cầm rìu lên 'rầm' một tiếng, dứt khoát chặt miếng gỗ thành hai khúc, ánh mắt rất chăm chú, không hề có ý định nói chuyện với Thẩm Sơ Hành.

Thẩm Sơ Hành vừa uống trà vừa lật xem hướng dẫn chế biến gỗ.

Một lát sau, Thẩm Lương mệt mỏi ngồi xuống cái ghế bên cạnh Thẩm Sơ Hành.

Thẩm Sơ Hành tiện tay châm trà cho anh, Thẩm Lương uống trà nhìn hoa tường vi cách đó không xa, tâm trí anh như đi lạc vào thế giới khác.

...

Im lặng...

Tổ chương trình: Hai ông lớn ơi, xin hai người đấy, nói một câu đi!

QAQ

***

Giò heo hầm đậu tương

chapter content


Gà ba chén

chapter content


tôm rim mặn

chapter content


Đậu hủ sốt cà chua

chapter content


Măng tây xào tiêu đen

chapter content


Miến xào cải thảo

chapter content


Súp nấm

chapter content