Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 53: Hành Hành ơi




Sau khi Du Lãng bị bắt, rất nhiều fans từng thật lòng thật dạ thích hắn không muốn tin vào sự thật.

Hắn phạm tội khi đang quay phim ở Hàng Châu, phim đã quay được một nửa thì diễn viên chính bất ngờ vào tù, đoàn làm phim bị tổn thất nghiêm trọng về tiền bạc và danh dự, vì vậy đoàn phim quyết định kiện Du Lãng ra tòa, yêu cầu hắn bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.

Ngoại trừ công bố rằng dấu vân tay của Du Lãng được tìm thấy trên dùi cui điện, và các vết thương trên người nạn nhân là do Du Lãng gây ra, cảnh sát không công bố thêm chi tiết nào về vụ án nữa, tình hình của nạn nhân cũng được giữ kín, trong lúc mọi thứ mờ mịt rắc rối không biết chân tướng thật sự là gì, có vài người bắt đầu suy luận.

"Du Lãng không có bất cứ lý do gì để làm ra chuyện như vậy, nhất định có người cố ý muốn hại anh ấy, nếu không thì tại sao nạn nhân không đứng ra tố cáo đi?"

"Tao cảm thấy Du Lãng bị gài bẫy*, Du Lãng tuyệt đối không thể bài ra cảnh tượng thô tục như vậy được!"

*Gốc là tiên nhân nhảy, ý chỉ lợi dụng sự háo sắc của người khác để bày mưu hãm hại.

Tuy nhiên những bình luận đó nhanh chóng bị vả mặt.

Một nghệ sĩ giấu tên đã tiết lộ Du Lãng từng cùng với giám đốc nào đó trong công ty có đam mê x* bản thân, anh ta có chứng cứ, nhưng vì lo cho tiền đồ bản thân nên không dám tố giác, bởi vì Du Lãng là "bạn chơi cùng" với một vài giám đốc cấp cao có tác phong bất lương.

*Raw cũng là x, mình không rõ x ở đây là gì.

Sau khi thông tin này được công bố, nó được rất nhiều cư dân mạng share lại, rất nhanh, những cư dân mạng cẩn thận đã phát hiện ra có người bắt đầu điên cuồng xóa bài đăng, kiểm soát dư luận, nhưng đã quá muộn, có một lực lượng lớn hơn đang chống lại đám thủy quân muốn xóa tag, rất nhanh tag #Bê bối tình dục của Du Lãng# đã lên no.1 hot search.

Công ty giải trí của Du Lãng cũng bị khui ra, rất nhiều vụ bê bối tương tự từng bị che giấu trước đó cuối cùng cũng trồi lên mặt nước, rất nhiều nghệ sĩ bất mãn với công ty như đã tìm được chỗ dựa, họ đua nhau đòi hủy hợp đồng, cổ phiếu của công ty xuống dốc không phanh, nhóm cao tầng cũng sứt đầu mẻ trán, cả đám hận không thể bóp chết Du Lãng trong trại giam.

Lúc dân mạng chửi Du Lãng càng ngày càng nghiêm trọng, án kiện của Du Lãng mở phiên tòa đầu tiên.

Luật sư của Du Lãng lập luận rằng thân chủ của mình có bệnh tâm thần nặng, hơn nữa vụ án xảy ra trong lúc thân chủ phát bệnh, hắn không thể khống chế hành vi của bản thân nên đề nghị miễn án, đồng thời đưa ra bản giám định tâm thần.

Lúc trợ lý báo cáo tình huống cho Thẩm Sơ Hành, suýt chút nữa hắn đã bẻ gãy cây bút trong tay.

Trợ lý sợ hãi: "Thẩm thiếu, muốn xin giám định lại lần nữa không..."

"Không cần."

"Cạch" một tiếng, Thẩm Sơ Hành nhấn bút, hắn cụp mắt xuống, trong mắt mang theo sự âm trầm như địa ngục: "Nếu anh ta đã tự mình đứng trước họng súng, tôi chỉ có thể giúp anh ta thôi."

Hắn biết, chắc chắn Du Lãng có bệnh tâm thần, nhưng tuyệt đối không đến mức có thể trắng án.

Nhưng nếu hắn ta đã muốn vào bệnh viện tâm thần như vậy, sao Thẩm Sơ Hành có thể không giúp một tay đây?

Sau khi trắng án, tòa án sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế chữa bệnh, mà một khi vào bệnh viện tâm thần, tương lai sau này không phải là thứ mà Du Lãng có thể khống chế nữa.

Khoảng thời gian này tâm tình của Vân Ngạn luôn rất tốt, miệng vết thương dần dần đỡ hơn, cánh tay phải cũng không còn run nhiều nữa, lúc rảnh rỗi còn có thể đi tập thể dục với Thẩm Sơ Hành.

Nhiều thiết bị trong phòng thể thao được thiết kế riêng cho Thẩm Sơ Hành, hắn không chỉ rèn luyện cơ bắp phần trên của cơ thể mà còn chú trọng đến cơ đùi, đối với cái chân hơi bị khuyết kia của hắn cũng có thiết bị tập luyện riêng, đảm bảo vừa tập được cơ bắp vừa bảo vệ được mắt cá chân.

Nguyên chủ vốn là một con gà luộc không có rèn luyện gì, sau khi xuyên vào thân thể này, Vân Ngạn thường xuyên chạy bộ rồi vận động các thứ, nhưng cậu chưa từng tập nâng tạ.

Trước kia bận đóng phim, không có nhiều thời gian, hiện tại có thời gian, cậu muốn rèn luyện cơ bắp đàng hoàng, như vậy nhìn cũng tốt hơn đúng không?

Hơn nữa, nếu cậu nhận "Băng vũ lâu", hình tượng của vai ác không hề yếu ớt, có chút cơ bắp mới có thể tăng khí thế của vai ác được.

Không lâu sau, "Băng vũ lâu" bắt đầu thử vai.

Sau khi nhận được thông báo, Vân Ngạn vội vã đến điểm thử vai, còn chưa bắt đầu, cậu bất ngờ gặp được một người.

"Mạc Lâm?" Lần nào người này xuất hiện cũng khiến cậu bất ngờ.

"Lâu rồi không gặp." Mạc Lâm vừa thấy cậu đã tỏ ra thân thiết, hắn kéo cậu qua một bên, cười hỏi: "Cậu với Thẩm Sơ Hành làm hòa rồi?"

Vân Ngạn: "..."

"Phiền anh quan tâm, chúng tôi rất ổn."

Mạc Lâm vừa lòng gật gật đầu.

Lông mày của Vân Ngạn giật giật, thầm nghĩ sao tên Mạc Lâm này cười y như cha già là thế nào vậy!!!

Vân Ngạn nhìn nhìn bốn phía, sau đó kỳ quái hỏi: "Không phải nhân vật của Diệp Lạc đã được xác định rồi sao? Sao anh lại ở chỗ này?"

Mạc Lâm nheo cặp mắt hồ ly lại, giải thích: "Ngại quá, tôi là một trong những người đầu tư của bộ phim này, đến đây xem tuyển diễn viên thôi."

"...Nhà đầu tư?" Vân Ngạn giật giật khóe môi, anh ta không phải người đại diện của Diệp Lạc à?

Cậu nhớ rõ đây là bộ phim được đầu tư lớn, Mạc Lâm vừa về nước, người nhà của hắn còn ở Canada, căn bản không có sản nghiệp nào trong nước, mà bản thân anh ta chỉ có công việc làm người đại diện mà thôi.

Sao anh ta có thể trở thành nhà đầu tư của phim này?

Anh ta có đủ tiền không?

Mạc Lâm tiến lại gần, khẽ nói: "Khoảng thời gian trước tôi mua vé số trúng 3000 vạn, tôi đầu tư hết vào đây."

Vân Ngạn: "..."

Mạc Lâm hưng phấn xoa xoa tay: "Hết cách rồi, vận khí tốt mà, coi như là để duy trì sự nghiệp của Lạc Lạc nhà tôi."

Cậu nhìn Mạc Lâm, cười "ha ha" hai tiếng, mặt không cảm xúc nói: "Anh bạn, anh thật thú vị*, anh đã thành công khiến tôi chú ý."

*Câu này gốc là trình độ đắp tượng cát lớn, tượng cát chỉ những người ngu hoặc ngơ ngác một cách hài hước (nghĩa tùy vào mức độ thân thiết). Tượng cát còn có nghĩa khác nữa là "con chym ngu ngốc".

Mạc Lâm nhướng mày: "Đừng nói bậy, để Lạc Lạc nhà tôi biết, em ấy sẽ hiểu lầm."

Vân Ngạn nhún nhún vai: "Anh ấy chả thèm để ý đâu?"



Mạc Lâm: "..."

Từ lần trước Vân Ngạn đã nhìn ra, Mạc Lâm thật sự thích Diệp Lạc, nhưng có lẽ chưa thể hiện rõ ràng lắm, Diệp Lạc lại là tên ngốc bạch ngọt, căn bản không cảm nhận được ý tứ của anh ta.

Mạc Lâm ra vẻ đau lòng, khóe miệng giật giật, cố ý vỗ vỗ vai cậu: "Tóm lại là diễn cho tốt, để tôi xem thực lực ảnh đế nào."

Vân Ngạn chuẩn bị đáp trả, nghe xong câu này, cậu chợt giật mình.

Cậu không thể tin nhìn Mạc Lâm, ánh mắt giống như phóng dao nhỏ: "...Sao anh biết..."

Mạc Lâm như thể đã thắng ván này, anh ta vui vẻ nói đầy ẩn ý: "Có gì mà tôi không biết chứ? Tôi biết tất cả mọi thứ."

...Lại là những lời này.

Vân Ngạn không thể không thừa nhận, hình tượng của Mạc Lâm trong lòng cậu vẫn là sâu không lường được.

Nhưng cậu vẫn nghi ngờ đây là kẻ lừa đảo.

Sau khi Mạc Lâm rời đi, cậu nhắn tin wechat cho Thẩm Sơ Hành.

"Em vừa mới gặp được Mạc Lâm, anh ta nói mình vừa trúng vé số 3000 vạn sau đó anh ta đầu tư vào bộ phim này!"

"Thật ra lúc đầu em định hỏi anh ta có phải bị bệnh rồi không..."

"Nhưng mà em có hơi bị thuyết phục... khụ khụ."

"Hành Hành anh mau nói với em đây không phải sự thật đi!!!"

Mười phút sau, Vân Ngạn đang đợi tới lượt mình diễn thử thì nhận được tin nhắn của Thẩm Sơ Hành.

"Là thật."

Hắn gửi kèm một hình ảnh, danh sách tên những người trúng vé số gần đây có tên của Mạc Lâm, anh ta khiêm tốn nhận giải thưởng.

"..."

Vân Ngạn cảm giác thái dương của mình đang nhảy thình thịch.

Mạc Lâm tuyệt đối là bug của thế giới này!!!

Cậu khó khăn gửi tin nhắn tới cho Thẩm Sơ Hành.

"Không... em không tin..."

Thẩm Sơ Hành nhắn lại ba chữ: "Là sự thật."

Một lát sau, như thể cảm thân được trái tim tan nát của cậu, hắn gửi thêm một biểu cảm.

Ủa khoan? Hành Hành nhà cậu cũng biết dùng biểu tượng cảm xúc?!

Vân Ngạn cầm điện thoại cười ngây ngô, cảm giác bản thân được chữa lành ngay tức khắc.

Lúc thử vai, Vân Ngạn quả nhiên thấy được Mạc Lâm ngồi chỗ giám khảo, nhưng Vân Ngạn vẫn chuyên nghiệp không để việc nhỏ này ảnh hưởng tới trình độ của mình.

Cậu diễn thử nhân vật nam hai trong "Băng vũ lâu", cũng là vai ác cuối cùng.

Ba của nam chính từng giết ba của vai ác, dẫn tới vai ác bị nhà tan cửa nát, mẹ cũng mất trên đường chạy trốn.

Vai ác biết chuyện này nhưng nam chính không biết.

Hai người họ cứ vật cùng nhau bái sư vào Băng Vũ lâu, sau này vai ác phát hiện nam chính là kẻ thù của hắn, quyết định hạ đòn sát thủ với nam chính. Nhưng không ngờ tới nam chính ngoài ý muốn cứu hắn hai lần.

Nội tâm của vai ác từ đây bắt đầu dây dưa, hắn không biết bản thân nên hận hay nên cảm ơn nam chính.

Hai người cùng nhau bái sư học nghệ, vai ác rất nhanh đã tìm được lý do để không giết nam chính, hắn tìm được một loại tà công, có thể lợi dụng lấy tu vi của người khác để dùng, tu vi của đối phương càng cao, hiệu quả càng tốt.

Nam chính và vai ác đều có thiên phú, vai ác sợ tương lai bị phản phệ, bởi vậy vẫn luôn nỗ lực hơn nam chính, thời điểm nam chính gặp nguy hiểm, hắn luôn là sự tương trợ to lớn, nhưng sau lưng lại ấp ủ âm mưu lớn hơn...

Nam chính là ánh sáng mặt trời rộng rãi chính nghĩa nhưng hài hước, vai ác mặt ngoài là công tử dịu dàng, là bạn tốt của nam chính, nhưng thật ra lại độc ác đầy âm mưu, giữa hai người có một sự căng thẳng rất lớn, rất hút người xem.

Vân Ngạn diễn thử một đoạn ngắn, là lần vai ác cứu nam chính, sau đó nam chính cảm ơn hắn, vai ác nhìn dáng vẻ ngốc nghếch rời đi của nam chính.

Thật ra vai ác không thật lòng đi cứu nam chính, mà là vì mục đích đen tối của bản thân.


Một ánh mắt này, phải thể hiện mạnh mẽ điều đó.

Sau khi thử vai xong Vân Ngạn chủ động đến gặp Mạc Lâm.

"Cũng không tệ lắm." Mạc Lâm cho rằng cậu muốn hỏi kết quả: "Nếu không có gì bất ngờ thì chắc là chọn cậu."

"Cảm ơn." Vân Ngạn đành phải buông xuống nghi hoặc trong lòng, hỏi hắn: "Đạo diễn nói như thế nào?"

Mạc Lâm bĩu môi: "Đạo diễn nói rất ngoài ý muốn, khen Diệp Lạc giới thiệu rất tốt, đó là cách vai ác nhìn nam chính, người khác diễn đều là "ngoài mặt cười hì hì, trong lòng thì chửi đũy mẹ mày', còn cậu diễn vai ác, nhìn nhân vật chính cứ như nhìn... con heo mình nuôi lớn vậy."

Đại khái nghĩ đến Diệp Lạc nhà mình tương lai sẽ bị nhìn bằng ánh mắt này, vẻ mặt của Mạc Lâm một lời khó mà nói hết.

Vân Ngạn cười rộ lên, không quan tâm kết quả buổi thử vai này nữa, nói tiếp: "Thật ra tôi muốn hỏi anh một chuyện."

"Cái gì?"



"Nếu anh biết lai lịch của tôi, tôi không thể không hỏi anh." Vân Ngạn nói, "Diệp Lạc và 'Vân Ngạn' trước đây gặp nhau như thế nào?"

Mạc Lâm híp mắt cười nói: "Anh hùng cứu mỹ nhân."

"...Hả?"

Trước kia hai người tham gia chung một chương trình, khi đó Diệp Lạc chưa nổi tiếng, nhà sản xuất lúc đó muốn quy tắc ngầm với em ấy, lại bị 'Vân Ngạn' thấy, vì vậy 'Vân Ngạn' vọt vào đánh người ta, cứu Diệp Lạc."

Vân Ngạn: "..."

Một người như 'Vân Ngạn' còn có thời khắc anh hùng như vậy?

Này không đúng, rất sai.

Điều thú vị hơn là, cậu thấy được sự kỳ lạ trong mắt Mạc Lâm... đắc ý?

...Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Lúc đang nghĩ ngợi, cậu thấy Mạc Lâm cho cậu một ánh mắt cảnh cáo: "Cậu... đừng tưởng bản thân có thể câu dẫn Lạc Lạc!"

Vân Ngạn cười nhạo: "Có phải cái gì anh cũng biết không? Cuối cùng Diệp Lạc có thể ở bên anh hay không, tính không ra?"

"..." Mạc Lâm nâng nâng khóe miệng, "Aiz, tính mệnh của bản thân không thể tính chuẩn được, đây là điều đáng buồn của người xem bói, người phàm như cậu không hiểu đâu."

Hắn bi thương vỗ vỗ bả vai Vân Ngạn, chào tạm biệt cậu.

Không lâu sau, đoàn làm phim đã xác định diễn viên, Vân Ngạn nhận được vai ác.

Phim cổ trang khác với phim hiện đại, đòi hỏi phòng thái của diễn viên cao hơn phim hiện đại một chút, Vân Ngạn đã từng được đào tạo nghiêm ngặt về phong thái của bản thân, nhưng cơ thể này thì không, vì vậy gần đây cậu đã tham gia các lớp học về hình thể cho nghệ sĩ của công ty.

Sau một ngày học, Vân Ngạn mệt muốn chết, trước khi vào nhà cậu đã hỏi Thẩm Sơ Hành đang ở đâu.

"Thiếu gia đang bận việc, để tôi đi nói với thiếu gia ngài đã trở về."

"Không cần không cần đâu." Vân Ngạn xua xua tay, quyết định nghỉ ngơi một lát.

Dù sao cũng không có người ngoài, cậu lười lên lầu, không chút hình tượng ngã xuống sô pha ở phòng khách lầu một.

Yên lặng nghĩ ngơi một lát, cậu thấy mí mắt ngày càng trĩu nặng, sắp ngủ thiếp đi.

Nhưng cậu cảm thấy có gì đó xẹt qua. Cậu mở to hai mắt.

???

Thẩm Sơ Hành?!

Lúc trước khi Thẩm Sơ Hành ngồi xe lăn, mỗi lần hắn xuất hiện cứ như u hồn, hiện tại cũng giống vậy.

Thường thì chỉ khi ra ngoài Thẩm Sơ Hành mới dùng chân giả, còn bình thường hoặc khi Vân Ngạn không có ở nhà, hắn vẫn ngồi xe lăn như trước kia.

Giờ phút này, hắn đang lật giở xấp tài liệu trong tay, tay còn lại cầm bút viết gì đó, hắn hoàn toàn không nhìn đường, cũng không khống chế xe lăn, nên xe lăn cứ thế chở hắn về phía trước...

Hắn không ngẩng đầu, bởi vậy cũng không thấy Vân Ngạn đang nằm liệt trên sô pha.

"Anh..." Vân Ngạn lên tiếng.

Thẩm Sơ Hành căn bản không ngờ tới chỗ này có người, hơi giật mình, lập tức dùng ngón tay ngăn xe lăn di chuyển, ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Vân Ngạn đang nằm liệt trên sô pha, không có chút hình tượng gì.

Ánh mắt dịu dàng hơn, Thẩm Sơ Hành cong cong khóe mắt: "Về rồi à, sao không để quản gia báo với anh một tiếng?"

Vân Ngạn không trả lời, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm xe lăn, gian nan nâng tay lên: "Xe lăn của anh tự lái luôn á?!"

"..." Thẩm Sơ Hành gật gật đầu, hơi mất tự nhiên nói: "Đúng vậy, ở biệt thự và khu vực công tác có thể sử dụng hệ thống tự động di chuyển."

Vân Ngạn lập tức lên tinh thần: "Kiểu giống giống với ô tô tự động lái?!"

Thẩm Sơ Hành nhìn đôi mắt lấp lánh của cậu, hơi đề phòng, nhưng vẫn gật gật đầu.

Thật ra nó đã có từ lâu, nhưng hắn không dùng trước mặt người khác, cảm thấy... không ổn lắm.

...

Vì vậy, ba phút sau, quản gia làm xong công việc từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Vân Ngạn giống như bạch tuộc nằm trong lòng Thẩm Sơ Hành, vui vẻ trải nghiệm "chức năng điều khiển tự động".

"Hành Hành ơi, anh có thể cho em một chiếc giống vầy được không? Biệt thự lớn quá, mỗi lần từ phòng tập thể dục lên lầu 3 phải đi rất lâu á, mấy ngày nay em mệt muốn chết luôn, giờ đến một ngón chân em cũng không nhúc nhích nổi... Nếu không được thì anh cho em mượn xe lăn của anh dùng mấy ngày nha!!! Nghĩ tới thôi là em đã thấy siêu hạnh phúc luôn á!!!"

Thẩm Sơ Hành: "..."

Hắn vẫn luôn cảm thấy xe lăn là một biểu tượng không tốt lắm.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt hâm mộ này của Vân Ngạn... Hắn chợt cảm thấy, hình như cũng chẳng có gì không tốt cả.

Vân Ngạn không quá coi trọng khiếm khuyết của hắn, điều này khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Chỉ là một công cụ dùng để phục vụ con người mà thôi.

"Được rồi." Hắn bất đắc dĩ xoa xoa đầu Vân Ngạn: "Cho em mượn chơi hai ngày."

Vân Ngạn vui không nhịn được, hôn lên khóe miệng hắn một cái.

Chương 52Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com