Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chương 8: 8: Ngượng Ngùng






Hơn nữa có năm đứa nhỏ, bọn họ vừa đến, lập tức liền náo nhiệt, ghế căn bản không đủ ngồi, đành phải ngồi dưới mái hiên, hoặc ngồi trên mặt đất.

Người có ghế ngồi đều là trưởng bối, tiểu bối hoặc là đứng, hoặc là ngồi đại ở dưới sàn.

Lâm Hoa Khôn nhanh chóng tắm rửa một cái rồi đi ra, vừa tới đã nhìn thấy nhiều người như vậy, nhếch miệng, ngoan ngoãn đi tới đứng bên cạnh em gái, nghe mọi người nói chuyện.

Lâm Đại Hải đang hỏi Lâm Hoa Hoán: “Con trở về rồi có sắp xếp gì không? Phải thăm hỏi những người thân trong gia đình, người trong thôn cũng phải như vậy.

”Tình cảm cần phải duy trì, hắn đã bốn năm không trở về, hiện tại trở về, phải tới thăm hỏi những người có bối phận kia một chút mới được.

Lâm Hoa Hoán: “Con biết, con dự định ngày mai sẽ đến nhà ông ngoại, ngày mốt đến nhà ông nội hai, nhà bà cô…”Bác cả Lâm Thanh Sơn không nói gì, ông chỉ dựa vào ánh đèn dầu hỏa không quá sáng mà đánh giá đứa cháu trai này từ trên xuống dưới, ông vẫn luôn ăn nói vụng về, thấy hắn trở về dù rất cao hứng, ngoài miệng lại không nói nên lời, chỉ có lúc vừa đến nói: “Đã trở về, trở về thì tốt, trở về thì tốt rồi.


” Cứ luôn miệng nói mấy chữ này, lặp đi lặp lại nhiều lần.

Vương Nguyệt Quế nhìn không quen dáng vẻ này của ông, bà biết ông ăn nói vụng về, trước khi tới bà đã giúp ông suy nghĩ nên nói như thế nào, kết quả đến trước mặt lại nói không nên lời, vẫn là phải để bà lên sân khấu, bà cũng đã quen với chuyện này rồi, nhiệt tình cười với Lâm Hoa Hoán, tiếp nhận đề tài: “Thăm người thân là phải đi, thằng tư lần này trở về có thể ở được bao lâu? Bốn năm mới có thể trở về, chắc chắn thời gian có thể ở lại tương đối dài đi, trước tiên không cần gấp gáp, cứ nghỉ ngơi đã, trên đường vội vàng bôn ba trở về, khẳng định cũng mệt mỏi rồi.

”“Thằng tư, bây giờ con giữ chức vị gì thế? Có được thăng chức không?”“Thằng tư, con hiện tại làm lính ở nơi nào vậy…”Liên tiếp những vấn đề giống như đạn pháo bắn ra, bà vừa mở miệng, người khác dễ dàng xen vào.

Đối với một số người hỏi thăm bình thường, Lâm Hoa Hoán chọn đáp lại một chút, còn những đề tài mẫn cảm thì tránh không nói.

Anh lựa ra một ít chuyện linh tinh kể lại cho bọn họ, ví dụ như trong lúc huấn luyện nhàn rỗi ở trên núi thiết lập cạm bẫy, kết quả có chiến hữu không cẩn thận trúng chiêu, trở về tĩnh dưỡng hơn nửa tháng, còn có một lần lợn rừng trên núi xuống núi, đến chỗ bọn họ, kết quả nhà ăn thêm cơm, mọi người ăn no một bữa! Mọi người nghe say sưa, Tào Phi Yến lẳng lặng nghe, cô ta chỉ chào hỏi và cười một cái lúc vừa tới đây.

Thời gian còn lại, chỉ yên lặng nhìn ánh lửa yếu ớt của đèn dầu hỏa, kinh ngạc xuất thần.


Cô ta đang nhớ tới người đàn ông của mình, vốn chồng của cô ta cũng là quân nhân, nhưng mà hắn ta đã hy sinh, chỉ để lại một mình cô ta, còn có mấy đứa nhỏ.

Nếu người đó vẫn còn ở đây, cũng sẽ náo nhiệt như vậy đi.

Lúc trước đáng lẽ cô ta nên ngăn cản hắn mới đúng! !.

.

Nói xong, dưới sự dẫn dắt của Vương Nguyệt Quế, đề tài đi về phương diện bà muốn biết.

“Bác nghe người ta nói, lúc con trở về còn mang theo một cái bao lớn, thằng tư, con mang theo cái gì về đó? Có cái gì hiếm lạ, mau đem ra đây để chúng ta cùng nhau mở rộng kiến thức.

”.