Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công

Chương 37




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit: Kidoisme.

Hạ Tịch vốn đang ngồi theo tư thế hơi quỳ xuống, bị Tần Việt túm cánh tay xách lên thì lảo đảo suýt ngã, cũng may được người kia nhanh mắt đỡ lấy eo.

Tần Việt nắm luôn khuỷu tay cậu lôi đi, để lại Lý Tư Vũ hỗn độn trong gió.

“Em nữ sinh kia đang làm gì đấy?” Giáo viên thể dục thân hình cao lớn, lưng hùm vai gấu, giọng hệt như cái loa phóng thanh, cầm đồng hồ bấm giờ trừng mắt với Lý Tư Vũ: “Người khác đều chuẩn bị xong hết rồi còn mỗi mình em đang nhảy nhót, nhanh lên!”

Lý Tư Vũ xấu hổ đến mức chỉ muốn kiếm chỗ nào đó chui vào, thực ra lúc nãy cô cũng nhìn thấy mặt Tần Việt đen như ai thiếu nợ hắn tám trăm vạn nhưng nghĩ đi nghĩ lại Hạ Tịch có chọc hắn đâu, ai ngờ còn chưa kịp làm gì thì người đã bị lôi đi luôn rồi.

Chả nhẽ Hạ Tịch còn theo đuổi hắn?

Trong lòng Lý Tư Vũ rất loạn, hoàn toàn không muốn nghĩ theo chiều hướng này.

Cô lại không trêu chọc Tần Việt, hắn nhìn cô không vừa mắt là sao? Tui có làm gì đâu???

Nhưng ông trời đâu có nghe cô kêu oan, đến giờ không chỉ chỗ tập không có, cộng sự cũng không còn luôn, Lý Tư Vũ thực sự muốn khóc cho vơi nỗi lòng!!!!

“Tớ giúp cậu đếm nhé.” Lúc này, lớp phó thể dục như một vị cứu tinh xuất hiện trước mắt Lý Tư Vũ.

“Cảm ơn!!!” Hình tượng của đối phương bỗng chốc cao lên không ít, huhu.

“Không sao...” Lớp phó thể dục hơi lạc trôi giữa đời: “Tớ cũng không biết tớ nên làm gì...”

Vừa nãy rõ ràng giáo viên thể dục giao cho cậu ta đi lấy thiết bị, chả hiểu sao Tần Việt nhất định đòi đi cho bằng được. Lớp phó thể dục thấy hắn khó khăn lắm mới chủ động hỗ trợ một lần, cảm động không thôi, nhưng vừa mở miệng giục hắn đi nhanh lên thì Tần Việt lại dứt khoát từ chối:

“Không cần cậu đi!” Hắn nói: “Tôi có người đi cùng rồi.”

Lớp phó học tập: “???” Gì vậy đại ca???

Mãi cho đến khu lấy thiết bị Tần Việt mới buông tay Hạ Tịch xuống.

“Cái kia, em đi lấy vợt bóng.” Hạ Tịch thoáng xoa xoa cổ tay của mình, nam thần trong tiểu thuyết, lực tay cũng không phải dạng vừa đâu.

“Tôi đi lấy bóng.”

Tần Việt rất nhanh cầm lấy hai ống, Hạ Tịch mãi còn chưa lấy xong, hắn chủ động qua bên cậu giúp đỡ: “Còn bao nhiêu nữa?”

“Mười bảy cái.” Hạ Tịch một tay đem bộ vợt bóng từ trong hòm ra, một bên trả lời Tần Việt.

Cậu đứng trước mặt hắn, đầu cúi xuống lộ ra một đoạn cổ trắng nõn.

Ma xui quỷ khiến Tần Việt nhớ đến nụ cười ngọt ngào của Lý Tư Vũ khi sờ tóc cậu ban nãy.

Hình như cũng không tệ lắm, nhìn vừa mềm vừa ấm.

Tần Việt từng nghe người lớn trong nhà nói qua, những người nào tóc mềm thường rất dịu dàng, hình như cũng khá đúng.

Trên đầu Hạ Tịch đột nhiên xuất hiện một bàn tay, đối với người đang chuyên tâm lấy vợt bóng như cậu mà nói thì việc này chả khác gì Hạ Tinh Dã khi gặp quỷ, Hạ Tịch sợ tới mức thiếu chút nữa ném thẳng vượt bóng vào mặt nam chính.

“Oa!” Thấy Tần Việt đang đứng phía sau mình, cậu thở phào một hơi: “Anh làm em sợ muốn chết!”

Tần Việt đối với phản ứng của cậu cực kỳ không hài lòng, rõ ràng khi Lý Tư Vũ chạm vào thì cậu cười cười sao đến khi hắn chạm vào thì lại sợ hãi? Hắn có thể ăn sống cậu à?

Lão phật gia có chút không vui, lại nhanh mồm phun ra một câu: “Cô ta sờ được còn tôi thì không chắc?”

Hạ Tịch không nghe thấy hắn lẩm bẩm, nghi hoặc hỏi lại: “Anh nói gì?”

“Tôi nói tóc cậu có cái này!” Tần Việt ho ‘khụ’ một tiếng: “Tôi chỉ giúp cậu lấy xuống thôi.”

“Vậy ạ” Hạ Tịch như đang nghĩ gì đó, nhanh chóng gật đầu: “Em cảm ơn.”

Rồi nữa? Vậy thôi á?

Không lẽ cậu ta không nên nhân dịp này ôn lại chút chuyện khác sao?

Hạ Tịch hoàn toàn không theo ý hắn, cậu chỉ lo cầm vượt trong thùng ra, cũng không quan tâm người sau lưng mình đang tỏa ra mùi giấm cao lên tận trời.

Tần Việt càng nghĩ càng thấy dỗi, lại sờ đầu Hạ Tịch một cái, hừ, sờ cho đầu cậu trọc thì thôi!

Hạ Tịch xấu hổ muốn chết, đầu cậu bẩn lắm à mà sao hôm nay nhiều người đều muốn lấy thứ trên tóc mình xuống vậy, hôm qua cậu chắc chắn đã gội đầu rồi mà...

Khóc!

Vừa tan học, Hạ Tịch đã thấy Hạ Tinh Dã đang đứng ở xa xa sân thể dục. Lúc hai người đi tới, y vô cùng tri kỷ đưa cho mỗi người một bình nước.

“Hạ Tịch, cậu xấu xa ghê, về cũng không nói với tớ!” Y cố ý nói để tránh sự việc thông đồng ngày hôm qua, tận tâm giải vây cho Hạ Tịch.

“Không phải cậu biết rồi à?” Trong giọng nói của Tần Việt hơi mang một chút kiêu ngạo: “Huống hồ không phải tớ không nói cho cậu!”

Vì tình huynh đệ từ nhỏ đến lớn, tôi nhịn!

“Mặc kệ, mặc kệ, nói chung là cậu xấu xa!” Hạ Tinh Dã khinh bỉ nhìn Tần Việt: “Nói chung phạt cậu phải nghe chuyện ma với tớ!”

“Cậu rảnh quá đâu mà đi nói mấy cái vớ vẩn này!” Tần Việt cực kỳ không vui đẩy hắn ra ngoài, một bên nói chuyện một bên vòng qua chỗ khác định đi, nhưng Hạ Tinh Dã này hệt như cái radar, hắn đi chỗ nào y bước chỗ đó.

“Nói đi.” Hạ Tịch hiểu ý, mỉm cười: “Xin được rửa tai lắng nghe.”

Tần Việt: “.....”

Hạ Tinh Dã trầm giọng, nói đều đều: [Tớ kể cho hai cậu nghe, đây là chuyện mà Bạch Tiếu Tiếu nói là có thật ấy. Một nhân viên tên Tiểu Tuyết [雪粒: thực sự là hạt tuyết đó:v], gia cảnh bình thường, đi làm ca đêm ở cửa hàng tiện lợi. Vì ít tiền nên cô chỉ dám thuê một chung cư hợp mắt trên quảng cáo ven đường, tuy rằng ở hơi xa một chút nhưng mà giá cả thực sự rất vừa ý, Tiểu Tuyết không nhịn được nên đã gọi đến số điện thoại trên đó. Nghe máy là một âm thanh phụ nữ êm tai, nói nếu như cô đồng ý thì ngày mai có thể xem phòng luôn. Đối với con người trực đêm như Tiểu Tuyết thì thực sự điều kiện này rất tốt vì thế cô liền theo địa chỉ tìm đến.]

[Đường đi vào đó thực sự quá xa, cho dù là đi xe cũng phải đi một đoạn đường mới có thể tìm được. Thời điểm Tiểu Tuyết đến đó nhìn thấy một căn nhà không cao, chỉ khoảng sáu tầng thôi. Cửa chính bị khóa chặt, nhưng điều kỳ lạ chính là Tiểu Tuyết nhẹ nhàng đẩy một cái thì cửa đã mở ra giống như ổ khóa ban nãy chỉ là đồ chơi vậy, cầu thang đã rỉ sét loang lổ, lúc đi lên còn vang lên tiếng kẽo kẹt. Tiểu Tuyết nhanh chóng đi lên tầng bốn, gõ cửa phòng 402.]

[Là một người phụ nữ ra mở cửa, âm thanh trong điện thoại trùng khớp với giọng nói của cô ta, nhưng người phụ nữa này lại che kín từ đầu đến mông chỉ lộ ra một đôi mắt đỏ bừng, cô ta nói: “Nếu như hài lòng với điều kiện ở đây thì cô ở luôn chỗ này đi.” Người phụ nữ kia cũng không muốn giải thích nhiều: “Tôi ở phòng bên cạnh, hai phòng cách nhau một cái cửa.”]

[Vì điều kiện thực sự rất tốt nên Tiểu Tuyết đến ở ngay, nhưng từ ngày đó đến nay cô chưa từng thấy lại người phụ nữ đó một lần nào nữa, mà kỳ lạ là mỗi đêm cô có thể cảm nhận thấy tiếng bước chân nặng trịch dừng lại ở đầu giường mình. Thậm chí có đôi khi, Tiểu Tuyết mơ mơ màng màng thấy cái gì đó đang sờ mặt, nhưng cô lại hoàn toàn không mở được mắt!]

[Cho đến một buổi tối, Tiểu Tuyết đi làm về đã khuya đang nằm trên giường nghịch điện thoại chứ chưa hề buồn ngủ. Đúng lúc này, bên tai cô lại nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc...bùm bùm bùm...càng ngày càng gần, càng ngày càng gần...]

Hạ Tinh Dã đè giọng xuống: [Cảm xúc lành lạnh trên mặt lan ra toàn thân, Tiểu Tuyết đột nhiên quay đầu lại, lần này cô thấy được một đôi mắt đỏ bừng...Hù!!!!!]

Hạ Tinh Dã đột nhiên hét ầm lên một tiếng, kết quả hai người kia đều bình tĩnh như gà nhìn y diễn xiếc.

Hạ Tinh Dã hơi xấu hổ, gãi đầu: “Kỳ lạ, hai cậu không sợ à?”

“Cậu nghĩ tớ thèm sợ cái này à?” Tần Việt khinh thường nhìn y một cái: “Trò trẻ con.”

Y nhớ lúc đấy mình bị Bạch Tiếu Tiếu dọa cho không nhẹ mà...

“Nhìn tớ làm gì?” Trên lưng Hạ Tịch đã úa ra mấy lít mồ hôi lạnh, vừa nãy cậu thực sự đã bị dọa cho choáng hoàn toàn không dám cử động, nhưng mặt mũi chắc chắn không thể ném đi dễ dàng nên mới đành ‘phùng má giả làm người mập’ hất cằm mạnh miệng nói: “Tớ cũng không sợ.”

Tuy nhiên trong lòng cậu đã sớm đem Hạ Tinh Dã đóng gói gửi thẳng vào hố đen, được lắm, hay có một câu chuyện xưa nhé, con bà nó, thích kể chuyện xưa như vậy sao không chọn mấy câu chuyện như cương thi báo ơn, hồ ly tế thần, hay ít ra cũng được như quỷ chùa Lan Nhược, đm vừa đáng yêu vừa hướng con người ta theo điều hay lẽ phải, tự nhiên đi kể mấy chuyện hú hồn này, Hạ Tịch nghĩ tim mình nếu có vấn đề chắc chắn là do thằng ngu Hạ Tinh Dã này gây nên.

Càng nghĩ càng sợ, Hạ Tịch mặc niệm trong đầu ‘ôi xã hội văn minh hiện đại, dân chủ công bằng xã hội văn minh, trong lòng con đã được ánh sáng bảo vệ, quỷ thần ở đâu mau biến đi! Biến đi!’

------------

Kidoisme: Không liên quan nhưng câu chuyện của anh Dã nhảm quá:v