Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit + Beta: Kidoisme.
Hạ Tịch vừa mới mở mắt ra, đã bị một hộp cơm ném thẳng vào người.
Cơm chiên trộn hành thái vàng óng dính đầy lên mặt, ngay sau đó là một âm thanh vô cùng ngạo mạn vang lên bên tai: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, hai chúng ta không có khả năng, cậu đừng lãng phí sức lực nữa."
Không có khả năng? Lãng phí sức lực? Là cái quỷ gì? Hạ Tịch vẫn đang bị đống hành hun cho váng cả da đầu chưa tỉnh lại nổi, trong lòng mông lung sỉ vả: Thằng ngu nào chả có lễ phép gì cả, dám ném cơm lên đầu anh Hạ mày.
Kỳ lạ, rõ ràng cậu đang ngủ ngon ở nhà, thế quái nào vừa tỉnh lại đã thành một cảnh tượng bị người ta bắt nạt rồi? Hạ Tịch giận sôi máu, ông đây mắc chứng cáu bẳn khi rời giường, thế mà lại có thằng tự đưa mình đến ăn đập. Hạ Tịch nỗ lực tập trung lại tầm mắt, muốn nhìn cho rõ người trước mặt.
Dưới bộ quần áo màu đen làm trợ thủ, làn da của đối phương trông đặc biệt trắng, tay áo xắn lên cao, lộ ra đôi bàn tay gầy nhưng rắn chắc. Trên gương mặt đẹp không tỳ vết là biểu cảm thiếu kiên nhẫn: "Trước khi tôi nổi điên lên, cậu nhanh cầm theo đồ của mình, cút."
Hạ Tịch chả hiểu cái mô tê gì cả, đây là chỗ nào? Cậu định đứng dậy nói với đối phương rõ ràng cậu cùng vị đại ca hắn không thân không biết, hắn có phải đã nhận nhầm người rồi đúng không thì bị một lực lượng thần bí ngăn cản lại, sau đó đôi mắt chợt đau xót, chất lỏng bên trong không chịu theo khống chế mà chảy xuống: " Có phải em làm không tốt...Không sao, em có thể sửa..."
Hạ Tịch hoảng sợ che miệng, cái âm thanh củ beep này vừa phát ra từ miệng của cậu thật đấy à???
Nam sinh kia khinh miệt nhìn Hạ Tịch một cái, sau đó tiến tới vỗ vỗ lên mặt cậu: "Cậu sửa bao nhiêu lần cũng chỉ là cái mặt này? Tôi nhìn là không muốn ăn rồi."
Giây tiếp theo, Hạ Tịch hoàn toàn không thể khống chế nổi bản thân mà đưa tay vò chặt góc áo, hàm răng cắn vào đôi môi phấn nộn, làm thành một bộ dáng như muốn khóc: "Em...."
"Ôi...Anh Việt, người theo đuổi anh lại đến đưa cơm à?"
Bên cạnh cậu vang lên một âm thanh cà lơ phất phơ, Hạ Tịch nhìn qua, chỉ thấy một nam sinh ăn mặc lẳng lơ diêm dúa đi tới, trong đôi mắt đào hoa toàn là phong tình, trông như rất vui vẻ mà đánh giá cậu một lượt: "Đáng khen cho một vợ hiền nha."
Y dùng khuỷu tay mà húc húc người bên cạnh:
"Theo tớ thấy, không bằng cậu nhận lời cậu ta đi, miễn cho người ta ngày đêm mong ước, mắc phải tâm bệnh."
Người được gọi là Anh Việt lập tức nhíu mày, không vui nói: "Cậu đừng có mà làm tớ buồn nôn, làm như thế, tớ chính là bị mù."
Hạ Tịch vẫn đang trong tình trạng loading... chưa kịp đưa ra phản ứng gì, lực lượng thần bí kia đã tiếp tục phát huy, làm cho cậu đưa tay lên túm lấy góc áo Anh Việt kia khóc lóc: "Tần Việt, em thực sự thích anh...em sẽ nỗ lực thật tốt, cầu xin anh..."
" Cút ngay!"
Tần Việt chỉ cần dùng một bàn tay là có thể đem Hạ Tịch đẩy ngã lăn trên mặt đất, hắn hung hăn vuốt phẳng góc áo, càu nhàu: "Bẩn muốn chết."
Cùng lúc đó, một âm thanh cố tình bán manh vang lên trong đầu Hạ Tịch:
[Chúc mừng Kí chủ hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, đánh giá: S, tiến độ nhiệm vụ: 20%, mong Kí chủ có thể cố gắng nỗ lực hơn nữa!]
Đứa nào đang nói chuyện đấy?
Hạ Tịch nhìn xung quanh một lượt, muốn tìm ra người đang nói chuyện, nhưng quanh đi quẩn lại vẫn không phát hiện ra manh mối gì.
Âm thanh kia hình như vang lên trong não của cậu:
[Hoan nghênh Kí chủ thân yêu đến với trói buộc của hệ thống: " Thế thân tình nhân: Yêu em lần thứ 1001", bởi vì xuất hiện nhân tố bất định có thể khiến cho thế giới này tan vỡ, yêu cầu Kí chủ ngài lên núi đao xuống biển lửa, tiếp nhận nguyên chủ để hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, chúc ngài có một hành trình vui vẻ!].
Từ từ đã! "Thế thân tình nhân"? Cái này không phải là...
Hạ Tịch cảm thấy như mình sắp điên rồi, nguyên nhân chính là "Thế thân tình nhân: Yêu em lần thứ 1001" chính là quyển tiểu thuyết đam mỹ cậu mới thức đêm xem hôm qua mà...
Nghe tên đã biết đây là một quyển tiểu thuyết cẩu huyết ngược luyến, đương nhiên nội dung của nó cũng không làm cho độc giả thất vọng. Trong một lần duyên trời số chó, vai chính thụ tiếp xúc với vai chính công Tần Việt, chính là thằng ngu vừa nãy, hơn nữa, vì diện mạo của cậu ta mà trở thành tình nhân thế thân, làm một con mèo ngoan ngoãn của nam chính Jack Sue. Đồng chí tiểu thụ đương nhiên là một thanh niên ba tốt đơn thuần thiện lương, hơn nữa vô cùng yêu tên tra công, một lần, một lần lúc nào cũng vì hắn mà trả giá, nhưng tên tra công kia trong lòng chỉ có bạch nguyệt quang, trừ bỏ cùng tiểu thụ chơi trò chơi thế thân ra thì không bao giờ ban phát một chút ôn nhu, ở trường học cũng làm bộ không quen tiểu thụ, khiến cho một mảnh chân tình đổi lấy một hồi chó cắn, rốt cuộc làm tới mức vợ hắn bỏ đi luôn.
Sau khi đồng chí tiểu thụ biết bản thân chỉ là người thay thế thì vô cùng nản lòng thất vọng, để lại một tờ giấy rồi ra đi. Thẳng đến khi cuộc sống không còn hình bóng kề bên, tra công mới phát hiện ra rằng hắn tột cùng đã mất đi thứ gì, cùng rõ ràng tình cảm của hắn đối với tiểu thụ chính là chân ái, phát điên phát dại mà tìm kiếm người thương quay về. Cuối cùng, hai người trải qua một mớ hỗn độn biến cố lung tung phèng, hắn còn bị thương vài lần phải vào ICU, mới vòng đi vòng lại ôm được mỹ nhân về nhà, cuối cùng vui vẻ hạnh phúc sống cùng nhau.
Như vậy...nếu chiếu theo cái kịch bản này... thì mình chính là....
Hạ Tịch hít ngược lên mũi một hơi lạnh, haha, cậu chính là cái tên tiện nhân la liếm nam thần đến người người chửi rủa, cuối cùng chết rồi mới đổi được một vị trí Bạch Nguyệt Quang trong lòng tra công!
Về cốt truyện của Bạch Nguyệt Quang thì không nói nhiều lắm, cũng chỉ có mấy chương đầu xuất hiện, hơn nữa, đặc điểm chủ yếu chính là tiện, tiện hết chỗ nói, dựa vào lòng si tình bệnh hoạn của mình mà được tra công chú ý, cuối cùng cũng không thể đợi hắn nói ra một câu thích thì đã chết, cũng vô cùng thảm.
Cùng lúc này ở trong đầu Hạ Tịch, hệ thống vô cùng có tâm với nghề đem tám nghìn từ cốt truyện liên quan đến nguyên chủ mà đọc ra hết, hờ, một quyển tiểu thuyết hơn một triệu từ, tám nghìn từ còn không nổi một phần trăm kìa.
Con mẹ nó còn không bằng nổi một cái lời dẫn!
Hơn nữa, còn chả ngày nào được hưởng thụ thú vui ở đời, toàn phải đi quỳ liếm tra công.
Não Hạ Tịch phát đau cả lên, cực kì muốn lật bàn xách dép đi về. Bạch Nguyệt Quang nhà người ta không phải hàng ngày ăn ngon ngủ tốt, phụ trách để tra công cung phụng nói lời yêu thương, thỉnh thoảng ló mặt ra để chia rẽ tình cảm đôi uyên ương mới nhú à? Sao đến lượt cậu thành cái đuôi đi theo nam chính quỳ liếm chịu khổ vậy?
Cái âm thanh giời đánh kia lại vang lên bên tai:
[Bên dưới là nhiệm vụ, mong Kí chủ nghiêm túc đọc.]
Hạ Tịch nhìn nhìn, đại ý là, sau khi cậu tiếp nhận nguyên chủ phải đem nhiệm vụ đẩy lên 100%, mà cách để hoàn thành chính là nhiệt tình với nam chính công Tần Việt, nói thẳng ra chính là tiếp tục đắp vài lớp da lên mặt mà nhiệt tình quỳ liếm, đạt A thúc đẩy 10% tiến độ, đạt S thúc đẩy 20% tiến độ, đạt B không tăng không giảm, đạt D giảm đi 5% tiến độ.
Hạ Tịch bắt ngay được trọng điểm: "Cho nên, quy tắc đánh giá đâu?"
[Điểm này xin Kí chủ yên tâm, chúng ta sẽ căn cứ vào trình độ biểu cảm, trình độ ngôn ngữ cùng trình độ thanh tuyến, thái độ của đối tượng phục vụ để đánh giá cho điểm, cố gắng đạt đến sự công bằng liêm chính.]
Hạ Tịch: ".........."
Không phải chỉ cần đẩy lên 100% thôi à? Nghe thì phức tạp thật đấy, nhưng không phải lần đầu tiên cậu đã được S rồi à? Chỉ cần tiếp tục phát huy, không phải sẽ rất nhanh thôi.
Không cần phải lo lắng, bốn lần mà thôi.