Phủ Nhiếp Chính Vương.
Khách tới Vương phủ phần lớn là cùng trở về từ phương Bắc, cũng có vài người là được mời tới sau khi Nhiếp Chính Vương trở về, chỉ duy nhất thiếu niên Trương Viễn này, lúc Lăng Chiêu phụng mệnh phòng thủ biên cương cũng đã cương quyết đi theo, địa vị không bình thường.
Giờ phút này, trong tay Tần Diễn Chi cầm một phong thư, càng đọc càng ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía người kia: "Trương tiên sinh, đây là...."
Trương Viễn gật đầu: "Đây là Chu đại nhân ở Đại Lý Tự đưa cho ta xem, sau đó ta sao chép lại. Theo ta biết thì trong triều ít nhất có ba người đang giữ mật chiếu giống như thế, đều là những thần tử mà tiên đế đặc biệt coi trọng. "
Tần Diễn Chi ánh mắt trói chặt: "Nhưng không thể nào như vậy được. Thái Tử vẫn còn, nếu như tiên đế đã sớm đoán được Vương gia muốn tranh ngôi vị, tại sao lại lệnh cho thần tử tận tâm phụ tá Vương gia được? Chẳng lẽ người sắp chết, lương tâm trỗi dậy -----" hắn nhìn sắc mặt Lăng Chiêu, không dám nói nữa.
Lẽ nào lương tâm tiên đế bỗng dưng trỗi dậy, là do hối hận năm đó hoành đao đoạt ái sao?
Lăng Chiêu ngồi chủ vị, trong phòng ánh đèn sáng choang, chiếu ra hàn ý đầy trong mắt hắn, đường cong khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn, ánh nến ánh đèn trong phòng cũng không thể làm không khí trong phòng nhu hòa được phần nào.
Khi còn nhỏ, hắn với Lăng Huyên - khi đó còn là Thái Tử cũng không được coi là thân thiết, nhưng cũng chưa từng trở mặt.
Lăng Huyên là Thái Tử, tương lai sẽ là đế vương, quan hệ với hắn vừa là huynh đệ vừa là quân thần, hắn cũng đã sớm chấp nhận thân phận, đi bảo vệ quốc gia nơi biên cương, tuyệt không nuốt lời.
Nếu không phải do biến cố năm ấy, có lẽ cả đời này hắn cũng sẽ không nghĩ đến động vào ngôi vị hoàng đế.
Từ giây phút Giang Vãn Tình trở thành Thái tử phi, hắn và Lăng Huyên chỉ có thể là kẻ thù.
Hắn chợt nhớ tới không lâu trước đây đi gặp Lăng Huyên một lần cuối.
Lúc ấy Lăng Huyên bệnh nặng, mặc một bộ tơ lụa trắng, dựa nghiêng trên giường, trên bàn đặt giấy bút, hắn không đủ sức nâng bút vẽ tranh, chỉ bảo tiểu thái giám mài mực, nhẹ ngửi mùi mực.
Thấy chính mình tiến vào, cũng chỉ nâng mí mắt: "Thất đệ, xa cách nhiều năm, ngươi nhìn có vẻ......càng chướng mắt."
Hữu khí vô lực nói hết một câu, hắn bắt đầu ho khan, lúc hắn buông tay áo xuống, phía trên đã thấm máu.
Thái giám bị dọa trắng mặt, há mồm định kêu thái y.
Lăng Huyên sắc mặt thảm đạm, uể oải nói: "Dùng thêm mười bao thuốc, cũng chưa chắc có thể kéo tính mạng thêm một buổi sáng nữa....khụ khụ khụ, lại còn hại trẫm chịu tội."
Hắn vừa nói vừa ho khan, cố chấp cầm bút, liền từ vệt máu vừa nãy ho ra, vẽ lưa thưa mấy đóa hồng mai, đặt bút xuống ngắm, mỉm cười nói: "Đưa tới Trường Hoa Cung, nói là trẫm vẽ, lưu cái kỷ niệm."
Thái giám lãnh chỉ lui ra, Lăng Huyên nghiêng mắt nhìn hắn, nét tươi cười mỏi mệt ở khóe môi hắn thâm mấy phần: "Còn hận trẫm?"
Lăng Chiêu thờ ơ đứng đó, mắt lạnh nhìn đế vương sắp chết.
Hắn nhìn thấy quá nhiều người chết ở trên chiến trường, giờ phút này ở trong mắt hắn, phảng phất cũng chỉ là một trong số đó, không có chút khác biệt.
Lăng Huyên cười nhẹ, vẻ mặt ôn hòa nói: "Thất đệ, ngươi nhớ kỹ, sinh ra ở gia đình đế vương, thì không thể nào mong chờ sự công bằng, cầu người không bằng cầu mình, người thất bại không xứng lấy cớ ------ rốt cuộc là do ngươi vô dụng." Hắn buông mắt, không nhìn đệ đệ lâu không gặp mặt: "Đời trẫm đã đến điểm cuối, mà con đường của các ngươi, còn rất dài."Mấy câu nói nhẹ nhàng bâng quơ này, có bao hàm hối hận sao?-------không có.
Lăng Chiêu hoàn hồn lại, nhìn về phía Trương Viễn: "Bọn họ có ý quy phục thì bổn vương cũng có lòng dùng người."
Trương Viễn mỉm cười nói: "Vương gia khoan hồng độ lượng như vậy, tương lai chắc chắn là một thế hệ minh quân."
Lăng Chiêu nói: "Nhưng cũng không thể không đề phòng bọn họ giấu diếm dã tâm, ngươi cho người quan sát, có vấn đề gì lập tức tới báo."
Trương Viễn ngẩn người, trong mắt hiện kinh ngạc.Lăng Chiêu nhíu mày: "Làm sao vậy?"
Trương Viễn cười cười, lắc đầu : "Không, không có gì, chỉ là quen biết Vương gia nhiều năm như vậy, Vương gia hiện giờ....thay đổi rất nhiều. "
Lăng Chiêu nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.Trương Viễn thở dài, nhìn không ra là đang vui mừng hay cảm thán: "Năm đó tuy rằng Vương gia cũng ít nói, nhưng bản tính sang sảng, đối nhân xử thế chân thành, không dễ dàng nghi ngờ người, hiện giờ....." Hắn cúi người, chắp tay nói: "Vương gia ở phương Bắc chịu khổ bảy năm, gian khổ khi đó, rốt cuộc cũng không phải là uổng phí."
Đêm đã khuya, Trương Viễn mở miệng cáo từ.
Tần Diễn Chi đưa hắn ra cửa Vương phủ, lúc trở về lại thấy Lăng Chiêu vẫn một mình ngồi đó, liền nói: "Vương gia, người suy xét sự tình chu đáo, Trương tiên sinh hẳn là vì người nên cao hứng."Lăng Chiêu ánh mắt bình tĩnh, hờ hững nói: "Trên đời này người có thể tín nhiệm đã ít, đáng giá để tín nhiệm lại càng thiếu."
Tần Diễn Chi cung kính đừng bên cạnh sườn.
Qua một lúc, Lăng Chiêu ninh mi, hai ngón tay đè lại mũi, trầm giọng nói: "Công việc nhiều ngày qua bận rộn....."
Tần Diễn Chi tiếp lời: "Vương gia trăm công nghìn việc, nếu có gì muốn phân phó, thuộc hạ chắc chắn tận tâm tận lực vì Vương gia phân ưu.'
Lăng Chiêu nói: "Ngươi đi gặp Ngụy Chí Trung, tất cả chi phí ở Trường Hoa Cung, ngươi bảo hắn chép lại, cần phải tỉ mỉ, bổn vương muốn đích thân xem."
Tần Diễn Chi : ".........."
Lại nữa.
Trách chó trách thời tiết nóng bức trách không có bồn băng trách phong thủy Trường Hoa Cung không tốt, tóm lại là tiểu thư Giang gia không để ý tới hắn có ngàn vạn lí do, cái gì cũng đều có khả năng, nhưng lại không có loại khả năng là do người ta thật sự di tình sang tiên đế, không còn tình cảm với hắn.
Lăng Chiêu nghĩ nghĩ, đông cứng mà thêm một câu: "Những điều này không cần cho Giang thị biết."
Tần Diễn Chi dở khóc dở cười, nín cười, nói: "Vương gia, dù sao cũng dăm ba bữa, Giang....." hắn liếc nhìn Lăng Chiêu, ngượng mồm sửa: "......Giang thị ở Trường Hoa Cung tạm chấp nhận một chút, cũng sẽ không có chút oán hận nào."
Lăng Chiêu nhìn hắn: "Ai cũng đều có thể tạm chấp nhận, nhưng riêng nàng không thể."