Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc

Chương 57: Công lực chọc giận tăng lên




Sự việc của Luật Sự Các và Chấp Pháp Đường đã ổn, nhưng sóng gió vẫn chưa lắng xuống, Ý Tiêu và Nhan Khinh muốn loại bỏ hết tất cả thế lực thuộc về Minh Thiển Du thay bằng người của mình, cũng không phải dễ dàng làm được.

Nhưng bọn họ cũng thông minh, dứt khoát học theo biện pháp của Tiểu Long Quân, trực tiếp tiến hành cuộc thi chiêu nạp, dùng thành tích mà nói chuyện.

Không được náo nhiệt như trong mấy học viện, muốn vào Chấp Pháp đường phải đạt tu vi ngạch cửa tối thiểu, không thì nếu như tu sĩ có tu vi cao gây chuyện, người của Chấp Pháp Đường tu vi lại thấp cũng không áp chế được, vì vậy Chấp Pháp đường liền dứt khoát tiến hành luận võ, dùng thực lực nói chuyện.

Ở nơi thực lực vi tôn như Địa giới, đấu võ xem thành tích ai cũng không thể cãi, ngay cả các thế lực lớn bên trong Chấp Pháp đường đan xen ngang dọc, nhưng đó cũng chỉ là ngầm bên trong, cho dù trong lòng mọi người biết rõ thì cũng sẽ không để lộ ra ngoài mặt, nhưng nếu như luận võ chiến thắng ở trước mặt mọi người, thì dẫu thế lực sau lưng ngươi có to lớn, cũng không thể cưỡng ép quần chúng làm người mù.

Cũng là một loại dùng thực lực nói chuyện.

Động tĩnh trong học viện còn náo nhiệt hơn so với lúc tuyển Các chủ Đường chủ, ngay cả lực chú ý vào Tiểu Long Quân cũng ít đi.

Không cần biết Tiểu Long Quân bình dị gần gũi đến mức nào, thì cũng là một sự tồn tại mà bọn họ không thể khinh nhờn, mặc dù cùng học ở Thánh Linh, thì cũng không phải muốn là liền có thể tới gần.

Ngoại trừ một bộ phận nhỏ người sẽ đặt tâm tư lên Tiểu Long Quân, thì phần lớn mọi người đều sẽ không lẫn lộn đầu đuôi, sẽ không vì nịnh bợ Tiểu Long Quân mà chậm trễ việc tu luyện của chính mình, dần dần, ngay cả nhóm đệ tử cùng lứa với Tuyết Mịch, cũng đều ổn định tinh thần chuyên tâm tự mình học tập, nhiều nhất chính là khi tiếp xúc với Tiểu Long Quân sẽ có thái độ cung kính hoặc là né tránh.

Mặc dù không tự do tự tại không ai quen biết y giống như lúc trước, bây giờ cho dù là đi học hay đi nơi nào khác, hoặc nhiều hoặc ít cũng đều sẽ thu hút mọi ánh nhìn, nhưng lâu dần Tuyết Mịch cũng tập thành thói quen, có thể xem những ánh mắt kia không tồn tại, thì sẽ không ảnh hưởng đến y.

Có điều muốn nói hoàn toàn không ảnh hưởng thì cũng không quá ổn, ít nhất trước kia nếu như có tâm sự, y sẽ tùy tiện nhảy nhót ở trên đường, nhưng bây giờ bởi vì ánh mắt tụ tập trên người, y rụt rè, nhưng không mất đi sự ổn trọng để Long tộc phải mất mặt.

Ô Không Không nghe Tuyết Mịch than thở xong, không nhịn được cười ha ha: "Cho dù không rụt rè, thì có ai dám nói gì ngươi sao, hơn nữa, mọi người vốn đều biết tuổi của ngươi mà, cho dù có hoạt bát thì như thế nào, sẽ cảm thấy ngươi đáng yêu."

Tuyết Mịch không cần đáng yêu, y muốn lợi hại giống như Uyên Uyên vậy, muốn mạnh mẽ giống như Uyên Uyên, giống như Uyên Uyên ừm... Tuyết Mịch không hình dung ra được, nhưng y muốn trở thành một người giống như Uyên Uyên, thong dong ưu nhã, gặp chuyện gì cũng không kinh ngạc.

Có điều lời này y không nói với Ô Không Không, là ai y cũng không nói, là tự y nghĩ như thế, ngay cả Uyên Uyên cũng không biết.

Lúc suy nghĩ, Tuyết Mịch nhịn không được kiễng mũi chân, nghĩ đến Uyên Uyên, bỗng nhiên y liền không giải thích được.

Khi hai người đang trò chuyện, có người hầu tới báo nói là Bách Lý công tử đã chờ trong đại sảnh.

Tuyết Mịch nhìn về phía Ô Không Không: "Bách Lý hẹn ta đi một hội đấu giá, ngươi muốn đi cùng không?"

Ô Không Không liên tục lắc đầu, nàng vẫn có hơi sợ tên Bách Lý đó, hơi thở bá đạo trên người đối phương khiến nàng không dám nhiều lời, nhưng mà nàng lại không quản được miệng của chính mình, nhìn thấy cái gì cũng đều theo bản năng muốn nói hai câu với người bên cạnh, nếu như ở bên cạnh Bách Lý kia, nàng chỉ sợ sẽ phải nghẹn chết.

Tuyết Mịch tất nhiên sẽ không cưỡng cầu, thấy nàng chạy về viện mình nhanh như một cơn gió, Tuyết Mịch liền đi đến đại sảnh.

Bách Lý Hương Đình vừa thấy y liền nhướng mày cười, hắn cũng không ngờ tới, Tiểu Long Quân không lên tiếng thì thôi, một khi hành động, toàn bộ Thánh Linh gần như đều thay đổi.

Luật Sự các chưởng quản toàn bộ chế độ pháp quy của Thánh Linh, trừ phi là trưởng lão phạm tội do Minh Kỷ đường quản, thì học sinh đều thuộc về Luật Sự các, một Thánh Linh cũ mới gì cũng hơn hàng vạn năm, có thể hình dung được quyền thế lớn bao nhiêu.

Bây giờ lại vì một câu nói của Tiểu Long Quân mà thay đổi, cho dù hắn ta tự nhận là cũng có chút hiểu biết về Tuyết Mịch, thì cũng chưa nghĩ đến Tiểu Long Quân nhìn như mềm mại kia, sẽ cứng rắn như thế.

Sau khi cảm thán lại cảm thấy chuyện lẽ ra cũng nên như thế, nghe nói là do có người chủ động kiếm chuyện, Chấp Pháp đường đến thiên vị giúp đỡ, chờ người nọ bị giáo huấn, ngay cả các chủ của Luật Sự các cũng tự mình ra mặt, còn tự cho là giải quyết xong xuôi.

Đối với Bách Lý Hương Đình, đó là bởi vì Minh Thiển Du tại vị đã lâu, tự cho là ngự trị Thánh Linh, bị người ta nịnh hót xuôi gió xuôi nước hơn một ngàn năm, cũng liền thiếu đi phần cảnh giác nên có kia.

Đúng như lời tổ phụ của hắn đã nói, có thể bá đạo tùy hứng nhưng không được phép ngu ngốc, có thể được người ta theo đuổi nịnh hót, nhưng không thể chỉ nhìn thấy sự theo đuổi và chỉ nghe thấy lời nịnh hót, nghịch cảnh là nền tảng để tiến lên phía trước, thuận cảnh quá mức bằng phẳng, thì té ngã một cái chính là diệt vong.

Trong lòng nghĩ như thế, ánh mắt không khỏi mang theo chút tò mò nhìn về phía Tuyết Mịch, nếu bàn về suôn sẻ, sợ là sẽ không có ai suôn sẻ hơn so với Tiểu Long Quân, cũng đã suôn sẻ cả đường dài rồi, thì sẽ như thế nào đây.

Tuyết Mịch ghé sát vào hắn vài phần: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"

Bách Lý Hương Đình nghe vậy cười một cái: "Chưa từng thấy qua, toàn bộ Thánh Linh thay đổi vì Tiểu Long Quân, tất nhiên ta muốn nhìn Tiểu Long Quân uy vũ bất phàm nhiều hơn một chút, nhìn cho rõ ràng, rồi đặt ở trong lòng, đêm cúng bái tam tỉnh*, quyết không được dẫm vào vết xe đổ của người khác."

*Tam tỉnh: Ba điều tự hỏi mình, chỉ sự tự xét mình. (Làm việc gì cho ai, có hết lòng không? Giao thiệp với bạn bè, có thành tín không? Thầy dạy cho điều gì, có học tập đủ không?)

Tuyết Mịch lập tức ghét bỏ nhíu mày: "Ngươi nói chuyện thật buồn nôn, ngươi đừng đặt ta ở trong lòng, ta không cần ở trong lòng của ngươi!"

Bách Lý Hương Đình không nhịn được cười lên ha ha, trên đời làm sao lại có sự tồn tại thần kỳ như Tiểu Long Quân, thật là... quá đáng yêu rồi.

Độ lớn của toàn bộ Thánh Linh có thể so với một tòa thành trì, bốn phía còn là dãy núi chạy dài xung quanh, muốn đi đến chợ, cần phải cưỡi vật phi hành.

Thứ khác Tuyết Mịch không nhiều, nhưng linh thú phi hành thì không thiếu, cho nên liền gọi Bách Lý Hương Đình cưỡi chung Đan Điểu với y, Hoa Triều Phồn Lũ mang hộ vệ đi theo Bách Lý Hương Đình cưỡi một linh thú phi hành khác.

Một đường bay đến bên ngoài thành Đông, Tuyết Mịch phát hiện hôm nay người có chút đặc biệt nhiều, ngựa xe vào thành đều có vẻ hoa lệ không ít.

Không biết từ lúc nào Bách Lý Hương Đình lấy ra một cây quạt, thảnh thơi phe phẩy: "Hôm nay Vạn Bảo Các đem ra rất nhiều kỳ trân dị bảo, một năm trước đều đã gửi giấy mời đến các thế gia, lại cố ý chọn khoảng thời gian Thánh Linh chiêu sinh ở Triều Thánh thành để đấu giá, chính là để trở nên náo nhiệt như bây giờ."

Thánh Linh chiêu sinh, Nhân tộc trăm năm một lần phá giới mà đến, đông đảo tông môn cũng đang lựa chọn thời điểm đến Triều Thánh thành để chọn tài vật, khi địa lợi nhân hòa đều bị chiếm hết, vì một hội đấu giá, Vạn Bảo Các có thể nói là mang ra hết kỳ bảo, tất nhiên là vô cùng náo nhiệt.

Tuyết Mịch lại không chú ý tới hắn đang nói cái gì, mà là nhìn cây quạt của hắn, lại nhìn nhìn thân hình thấp bé không cao hơn mình bao nhiêu kia của hắn: "Bách Lý Hương Đình."

Bách Lý Hương Đình nhìn về phía y: "Chuyện gì?"

Vẻ mặt Tuyết Mịch chán ghét: "Bộ dáng ngươi phe phẩy cây quạt, thật là ngốc."

Bách Lý Hương Đình thiếu chút nữa phun một búng máu vào mặt y, sau đó để cây quạt ở trước mặt của Tuyết Mịch, tức giận đùng đùng: "Ngươi nhìn rõ ràng cho ta! Đây là giấy mời, không phải cây quạt!"

Tuyết Mịch: "Vậy thì ngươi đừng quạt nữa, dáng vẻ của ngươi như vậy, rất giống hài tử giả làm đại nhân, còn giả không giống."

Bách Lý Hương Đình không thể nhịn được nữa đập cái bộp, sau thu lại giấy mời nhìn giống cây quạt kia lên, nhét vào ngực, tức giận đi về phía trước, bộ y phục đỏ trên người bay theo nhịp bước của hắn, càng thêm giống một nắm lửa.

Tuyết Mịch đi theo phía sau: "Ngươi tức giận à? Là thật sự khó coi nên ta mới nói, nếu như ngươi không cao hứng, thì ta không nói là được, mặc dù thật sự nhìn có vẻ rất ngốc."

Bách Lý Hương Đình rống giận: "Ngươi vẫn còn nói!"

Tuyết Mịch mím môi, hai má phồng lên, vẻ mặt vô tội chớp mắt hai cái với hắn.

Bách Lý Hương Đình nhịn xuống xúc động muốn duỗi tay véo mặt y, hừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước, Tuyết Mịch nhìn sang Hoa Triều và Phồn Lũ, bất đắc dĩ nhún vai, quả nhiên thích mặc y phục màu đỏ, tính khí đều rất nóng nảy.

Hoa Triều Phồn Lũ: "..." Quả là từng đánh nhau, giao tình đúng là khác biệt, Tiểu Long Quân đối với người khác, hình như còn chưa có công lực chọc giận lợi hại như vậy.

Khi gần đến Vạn Bảo Các, Bách Lý Hương Đình đưa Tuyết Mịch đến một cái viện, sau đó đưa cho y một chiếc áo choàng màu đen: "Che giấu hơi thở và khuôn mặt của ngươi, đồ hôm nay Vạn Bảo Các đưa ra đều là trân bảo thượng đẳng, cần phải giả trang để ngăn cho người khác tìm hiểu, tránh cho xong việc lại bị người ta đuổi giết đoạt bảo."

Đây là lần đầu tiên Tuyết Mịch trải qua chuyện đấu giá, tất nhiên không biết quy củ này, liền tò mò: "Mua đồ rất nguy hiểm sao?"

Bách Lý Hương Đình: "Tiền tài động lòng người, phải biết rằng có người khoảng cách đột phá tu vi có lẽ chỉ thiếu một viên đan dược, một gốc linh dược, đột phá một bậc tu vi, ngắn thì kéo dài tuổi thọ hơn trăm năm, dài thì cả ngàn năm, làm sao khiến người ta không thấy bảo mà nảy lòng tham muốn giết người."

Thật ra cũng không phải Tuyết Mịch không thích màu đen, y vẫn luôn hoài nghi Uyên Uyên là Hắc Long, mặc dù y thích màu trắng nhất, nhưng cũng đang nỗ lực thích màu đen, có điều bộ áo choàng kia của Bách Lý Hương Đình có vẻ rất thô ráp, bên trên không có bất cứ cái gì, chỉ là một bộ áo choàng đen thuần, chẳng đẹp chút nào, không phù hợp với thẩm mỹ của y.

Ngược lại cũng chỉ là che giấu hơi thở khuôn mặt, thế thì y cũng có, bèn trực tiếp lấy từ nhẫn Bạch Long ra một chiếc áo choàng màu trắng viền lông vũ, dùng chỉ bạc Hàn Nhuỵ thêu phù văn sương hoa, khoác trên người, đội mũ lên đầu, hơi thở quanh thân biến mất, khuôn mặt cho dù có nhìn kỹ đến mấy cũng không thấy rõ.

Mặc dù không thấy rõ khuôn mặt, nhưng một thân hoa lệ cũng rất là Tiểu Long Quân.

Tuyết Mịch còn rất tri kỷ lấy thêm một chiếc áo choàng màu đỏ: "Ta còn có cái màu đỏ, ngươi có muốn không?"

Bách Lý Hương Đình: "..." nghĩ cũng không cần.

"Muốn che giấu hơi thở vẻ ngoài, áo choàng hình dạng gì cũng không quan trọng."

Tuyết Mịch thấy hắn không cần, liền tự mình cất lại, ngay cả Hoa Triều và Phồn Lũ, bọn họ cũng có, có điều lúc trước ở trong bảo khố bọn họ đã chọn màu đen, nói cần phải che giấu hơi thở, thì màu đen sẽ càng kín hơn.

Vì thế tính cả hộ vệ Bách Lý Hương Đình, tất cả đều khoác áo choàng màu đen, chỉ có một mình Tuyết Mịch mặc áo bào trắng hoa lệ.

Bách Lý Hương Đình lại càng câm nín, mặc xong, tất cả bọn họ đều giống như hộ vệ của Tiểu Long Quân, giờ hắn lại nói muốn chiếc áo choàng màu đỏ thì cũng không thích hợp, vì thế liền tự an ủi chính mình, hộ vệ thì hộ vệ đi, làm hộ vệ cho Tiểu Long Quân cũng không lỗ.

Nhưng trong lòng thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải tìm ra một chiếc màu đỏ!

Sau khi ra khỏi cửa sau của viện, cả nhóm trực tiếp đi đến Vạn Bảo Các, đại đa số người tiến vào Vạn Bảo Các đều mặc áo choàng, mặc dù không có áo choàng, thì trên người cũng đeo pháp khí che giấu khuôn mặt, nhóm người bọn họ, ngược lại cũng không tính là nổi bật.

Ngay cả hai người thân cao đi trước mặt, là Yêu thú, cũng không kỳ lạ một chút nào, đừng nói bọn họ đã thành hình người, có hình dạng thú vẫn chưa hóa hình được hộ vệ bế đi cũng đều có.

Nhóm người ăn mặc chỉnh tề, mặc dù không thấy rõ khuôn mặt, nhưng có mù đến đâu cũng nhìn ra là ai vi tôn, vì thế hầu bàn của điếm liền trực tiếp chạy tới trước mặt Tuyết Mịch nghênh đón: "Chúc công tử buổi chiều tốt lành, không biết hôm nay công tử muốn xem thứ gì?"

Vạn Bảo Các chủ yếu vẫn bán các loại linh bảo là chính, chỉ cần đưa ra linh tinh, bất luận là phù chú đan dược linh khí gì gì, cho dù trong Các không có, thì bọn họ cũng có phương pháp làm ra.

Ngoại trừ bán linh bảo, thiết lập đấu giá, thì thế lực Vạn Bảo các trải rộng khắp tam giới, còn có Ám Lâu treo giải, treo giải không ngưỡng, đề ra tiền thưởng và mục tiêu, muốn tìm kiếm kỳ tài địa bảo hiếm có, muốn tìm người, muốn giết người, hay thậm chí muốn diệt tộc gì đó, đều có thể đưa ra thù lao.

Để tiến vào Vạn Bảo các, đa số đều sẽ dùng vật che giấu, còn phải hỏi rõ ý đồ của người vào điếm.

Tuyết Mịch nhìn thẳng vào Bách Lý Hương Đình, giấy mời ở chỗ của hắn.

Bách Lý Hương Đình càng thêm cảm thán bản thân giống như hộ vệ, lật dưới lớp áo choàng, lấy cây quạt kia ra tùy tiện ném thẳng đến hầu bàn.

Hầu bàn vội vàng tiếp nhận, sau khi xác nhận ấn ký phía trên của Vạn Bảo các, vội vàng đưa hai tay trả lại.

Nhưng Bách Lý Hương Đình không nhận lấy, hộ vệ phía sau hắn biết là chủ tử nhà mình không có kiên nhẫn, vội vàng tiến lên nhận lấy giấy mời.

Hầu bàn trở lại trong quầy, nhẹ nhàng rung chuông, rất nhanh liền có nữ tử dáng người uyển chuyển đi tới, thấy khách quý đến có lẽ là vị thành niên của Yêu tộc, vội vàng bày ra dáng vẻ: "Công tử có yêu cầu gì đối với gian phòng riêng?"

Tuy trên giấy mời không có thân phận cụ thể, nhưng cũng có phân chia cấp bậc, cấp bậc khác biệt, ấn ký phía trên cũng có khác biệt rất nhỏ, Bách Lý Hương Đình là Giao Long nhất tộc, tất nhiên là dùng giấy mời của nhất đẳng thế gia, nhất đẳng thế gia, là có thể lựa chọn ghế lô tốt.

Hôm nay không phải lần đầu tiên Bách Lý Hương Đình tham gia đấu giá, mặc dù trước không ở Triều Thánh thành, nhưng đều là Vạn Bảo các, bên trong có lẽ sẽ không có khác biệt gì lớn, liền nói: "Tầm nhìn tốt đi."

Đều là người tu luyện, cho dù cách xa ngàn dặm, thần thức đảo qua, cũng dò xét rõ ràng, muốn tầm nhìn tốt, thì chính là muốn gian phòng riêng đối diện bên ngoài, cũng may gian phòng riêng này thà rằng để trống, cũng sẽ không tùy ý để cho người dưới nhất đẳng thế gia sử dụng, bây giờ ngược lại có phòng dư.

Nữ tử dẫn nhóm người bọn họ xuyên qua một đường hầm tối, vừa ra bên ngoài, liền trực tiếp đến cửa gian phòng riêng.

Tuyết Mịch sử dụng Truyền Tống trận đi tới đi lui, tự nhận ra là Truyền Tống Trận của lâu, đột nhiên cảm thấy y luôn xé Truyền Tống phù thay vì đi bộ vẫn có hơi thua, xây dựng Truyền Tống trận thì thuận tiện hơn nhiều.

Bọn họ mới vừa vào gian phòng riêng, liền có một nhóm thị tỳ nối đuôi nhau bưng điểm tâm nước trà lên, có lẽ là thấy tuổi của bọn họ không lớn, nên rất nhanh lại đưa tới rất nhiều nước linh quả ép, sau khi bày biện tất cả đồ xong, nữ tử dẫn bọn họ tiến vào đưa một cái chuông bạch ngọc to cỡ bàn tay: "Rung nhẹ một chút là đấu giá một lần, gian phòng riêng này thiết lập có kết giới phòng ngừa tu sĩ dưới Địa Tiên nhìn trộm."

Bách Lý Hương Đình ừm một tiếng: "Lui ra đi."

Nữ tử cong người hành lễ, liền cung kính lui ra ngoài.

Tuyết Mịch kéo áo choàng và mũ của chính mình ra: "Bây giờ có thể cởi ra chưa?" Dù sao quấn người lại, cũng không thoải mái lắm.

Bách Lý Hương Đình: "Tốt nhất vẫn nên mặc, cho dù trong gian phòng riêng có kết giới, nhưng kết giới trong khu vực này là để ngăn chặn tu sĩ có tu vi dưới Địa Tiên, nếu như Địa Tiên trở lên không màng thể diện, cũng sẽ mạnh mẽ phá vỡ kết giới, cho dù việc này rất ít khi xảy ra, nhưng nếu có lỡ như thì sao."

Tuyết Mịch rất thành thật tiếp tục mặc.

Đấu giá vẫn chưa bắt đầu, Tuyết Mịch đánh giá căn phòng trước tiên, lại đưa ánh mắt nhìn đến trà linh quả ở trên bàn, lần thứ nhất ngửi thấy mùi hương rất thơm ngọt, liền nhìn thêm lần thứ hai.

Hoa Triều ở bên cạnh hỏi: "Tiểu Long Quân muốn nếm thử không?"

Tuyết Mịch gật gật đầu: "Muốn."

Hoa Triều cười cười, rót cho Tiểu Long Quân một ly, nước trái cây rót ra có màu vàng, cùng với mùi thơm ngọt, rất là hấp dẫn.

Tuyết Mịch nâng ly trà lên thăm dò thử uống một ngụm, ngụm đầu tiên vị khá ngon, ngọt ngọt, nhưng ngụm thứ hai liền không quá ổn nữa, ngọt có hơi ngấy, liền để qua một bên.

Bách Lý Hương Đình: "Là Kim Tiên Quả, một Kim Tiên Quả chỉ lớn hơn ngón tay cái một chút, một quả cần một linh châu, một bình ít nhất cũng cần mấy chục trái Kim Tiên Quả để ép nước trái cây, ngươi lại còn ghét bỏ."

Tuyết Mịch lấy ấm nước của mình ra uống vài ngụm, nhìn ly nước ngọt gắt kia: "Quá ngọt rồi."

Bách Lý Hương Đình nhìn y ực ực xong ấm nước thu hồi ánh mắt, lòng chùng xuống, Long Quân vẫn là người mỏng manh, không có chút chỗ tài lực nào thì không thể nuôi nổi.

Chẳng qua bao lâu phía dưới liền bắt đầu có động tĩnh, có nữ tử kiều diễm y sam phóng khoáng đi tới dưới đài, cổ tay trắng nõn lắc nhẹ, chuông vàng vang lên giòn giã, ngay sau đó chính là một trận hoan nghênh, đọc diễn văn chào mừng sự hiện diện của mọi người.

Tuyết Mịch ghé lên trên cửa sổ, vốn là dáng ngồi tiêu chuẩn, biến thành ngồi dựa nghiêng ngả, đại khái bởi vì đã quen biết Bách Lý Hương Đình ở Vân Khởi, cho dù không lâu bằng gặp Ô Không Không, nhưng ngược lại còn thả lỏng hơn, ở trước mặt hắn, Tuyết Mịch trước giờ chưa từng che giấu gì, bây giờ tất nhiên cũng là như thế.

Bách Lý Hương Đình cũng không ngại, hơn nữa còn bởi vì Tiểu Long Quân ở trước mặt hắn tự do tự tại, mà ngược lại làm hắn càng thêm thả lỏng.

Hắn là Giao Long nhất tộc, cho dù kém xa chủng tộc tiên thần thời thượng cổ đã thành Long Phượng, nhưng cũng vượt trội hơn rất nhiều Yêu tộc, đồng tộc lại không có người cùng độ tuổi, mặc dù tổ phụ cũng chọn cho hắn hộ vệ làm bạn đồng hành, nhưng dù sao thì hộ vệ cũng vẫn là hộ vệ, thân phận chênh lệch cũng không thể kết giao.

Không bằng Giao Long nhất tộc thì tán tụng hắn, làm Giao Long như hắn, vậy thì cũng là tính tình ngang ngược kiêu ngạo không thể ở cùng, vừa muốn môn đăng hộ đối lại muốn tính tình tốt thì quá khó khăn, bởi vậy từ nhỏ, Bách Lý Hương Đình gần như không có bằng hữu, tác phong hành sự của hắn thô bạo, càng khiến người ta tôn kính nhưng không dám gần gũi, lại không có một sự tồn tại làm cho hắn cam tâm tình nguyện kiềm chế tính khí.

Mãi đến khi quen biết Tuyết Mịch, cho dù Tuyết Mịch là Tiểu Long Quân, nhưng chỉ cần tính tình Tuyết Mịch duy ngã độc tôn, thì Bách Lý Hương Đình cũng sẽ không kết giao với y, thân phận không bình đẳng, hắn cũng không thể bỏ xuống sự kiêu ngạo của bản thân, tránh xa càng tốt.

Nhưng cố tình tính tình Tiểu Long Quân kiêu ngạo mà không phóng túng, khó chiều chính là thật sự khó chiều, đáng yêu lại là thật sự đáng yêu, mấu chốt là y thật sự không có cao cao tại thượng xem thường người khác, Bách Lý Hương Đình cảm nhận được sự vui vẻ khi bình đẳng kết giao với người khác, bản thân cũng nguyện ý kiềm chế tính tình một chút, dù sao thì ít nhiều gì so với Tuyết Mịch hắn cũng lớn hơn một trăm tuổi.

Đừng thấy bây giờ hắn có vẻ không lớn hơn so với Tuyết Mịch bao nhiêu, chờ không lâu sau này hắn lại lột da lần nữa, liền trưởng thành thành dáng vẻ thiếu niên, đến lúc đó ít nhất cũng sẽ cao hơn Tuyết Mịch hai cái đầu.

Tưởng tượng đến sau này Tuyết Mịch phải ngửa đầu nhìn hắn, Bách Lý Hương Đình lập tức cảm thấy buồn bực trong người liền tiêu tán, thôi bỏ đi, chỉ là Tiểu Long Quân nhỏ tuổi mới vừa phá vỏ, khó chiều thì khó chiều, tuổi của hắn đã lớn, theo lý là phải nhường.

Tuyết Mịch tất nhiên không biết toàn bộ quá trình tinh thần từ tức giận đến nguôi giận của Bách Lý Hương Đình, y không nghĩ rằng Bách Lý Hương Đình vẫn còn đang tức giận, thích thú nhìn phiên đấu giá bên dưới.

Mãi đến khi nữ tử trên đài kêu người lấy ra một cái hộp gỗ, hộp gỗ hẳn là đã thiết lập kết giới, mặc dù có phá, cũng không ngửi được mùi quả bên trong, nhưng thứ bên trong hẳn là được rất nhiều người biết đến, y ở trên lầu nghe thấy hết động tĩnh ở khách đài phía dưới không ngồi trong gian phòng riêng, mà dùng bình phong che đậy đang dần lớn hơn.

Chờ đến khi nghe thấy nữ tử kia giới thiệu linh quả trong hộp gỗ, Tuyết Mịch liền nghiêm túc hơn vài phần nhìn qua: "Cái kia chính là Viêm Nguyệt Vân Bàn đó, thoạt nhìn có vẻ ăn khá ngon nha."

Bách Lý Hương Đình: "Ngươi biết cái đó?"

Tuyết Mịch: "Đương nhiên, lúc trước Hoàng bá bá đã từng nói qua, là hóa thân của Hỏa Thần Thụ, một ngàn năm mới kết một lần, trong tam giới chỉ có một cái cây này."

Bách Lý Hương Đình vừa cười vừa lắc chuông.

Tuyết Mịch nhìn hắn, lại quay đầu nhìn xuống dưới đài, nữ tử dưới đài dùng thần thức nhìn xung quanh, dù là một tiếng động nào cũng không bỏ lỡ, còn đồng thời báo đấu giá: "Hiện tại ra giá cho bảy quả là mười hai vạn linh tinh, mười ba vạn linh tinh, ghế lô Viêm Nguyệt ra giá hai mươi vạn, còn tiếp tục tăng giá hay không?"

Lại có tiếng chuông vang lên, nữ tử vội vàng: "Khách quý ở lô Triều Tịch ra giá đến hai mươi mốt vạn, còn tăng giá nữa hay không?"

Kế tiếp là Bách Lý Hương Đình rung chuông, nữ tử tiếp tục: "Khách quý ở phòng Thịnh Sương ra giá hai mươi hai vạn! Bảy quả Viêm Nguyệt Vân Bàn đủ đắp nặn linh căn của một tu sĩ, bỏ lỡ vật này là lại phải chờ thêm ngàn năm nữa! Khách quý ở gian phòng Viêm Nguyệt ra giá hai mươi ba vạn!"

Tuyết Mịch: "Chúng ta là gian phòng nào?"

Hoa Triều: "Chúng ta là Thịnh Sương."

Vừa nãy trước khi tiến vào, hắn đã nhìn tấm bài trước cửa.

Tuyết Mịch ồ một tiếng, nghe bọn họ đấu giá qua lại, cuối cùng Bách Lý Hương Đình dùng một trăm hai mươi bảy vạn linh tinh giành được bảy quả Viêm Nguyệt Vân Bàn.

Hơn một trăm vạn linh tinh đắp nặn nên một linh căn, có thể dùng hai chữ tiện nghi để hình dung, đối với gia thế như nhà Bách Lý, tiền tài dễ kiếm, người vừa trung thành lại có tài mới khó tìm.

Hầu bàn mang Viêm Nguyệt Vân Bàn được Bách Lý Hương Đình đấu giá đến, hộ vệ bên cạnh đưa linh tinh lên, bên kia đang làm giao dịch, Tuyết Mịch tò mò đi qua.

Viêm Nguyệt Vân Bàn vỏ có màu hồng, to chỉ bằng nắm tay của Thập Thất thúc, sau khi giải trừ kết giới của hộp gỗ, Tuyết Mịch ngửi được một mùi thơm ngọt dường như mang theo khí tức băng tuyết, tức khắc ngạc nhiên: "Viêm Nguyệt Vân Bàn sinh trưởng trong Địa Tâm Hoả lại có mùi vị của băng tuyết à."

Bách Lý Hương Đình cười: "Nếu không thì tại sao vật này lại đắt tiền, hơn một trăm vạn linh tinh, đủ để mua cao giai Linh Khí, cũng là vận khí của ta tốt, nếu như muộn một chút, sợ là giá của vật này có thể tăng lên gấp đôi cũng không chừng."

Tuyết Mịch vô cùng khó hiểu: "Vì sao vậy a?" Muộn một chút mà sao lại khác biệt lớn như thế.

Bách Lý Hương Đình: "Lúc trước đã nói qua với ngươi, giấy mời là được đưa tới từ một năm trước, mặc dù không có ghi cụ thể linh bảo đấu giá thành sách, mang những thứ áp đáy hòm ra đấu giá, nhưng cũng phải có thứ danh khí lớn hấp dẫn người khác, tỷ như Viêm Nguyệt Vân Bàn, một ngàn năm kết quả một lần, không lâu trước đó hoả triều Phượng Tân đã lui, rất nhiều tu sĩ bậc cao đi trước hái quả, Vạn Bảo các chọn thời điểm Viêm Nguyệt Vân Bàn xuất hiện, đã kiếm được một khoản lợi từ tồn kho ngàn năm trước, lại thêm một chút của năm nay, nhưng vì để không thâm hụt quá nhiều, liền chỉ thu hút sự chú ý của một nhóm nhỏ người."

Tuyết Mịch vừa nghe vừa gật đầu: "Ừm ừm sau đó thì sao?"

Bách Lý Hương Đình cười: "Sau đó năm nay thu hoạch khá là không thuận lợi, có lẽ là Vạn Bảo các cũng không nghĩ tới, đổi lại trước kia, với thế lực của Vạn Bảo các, xuất động mấy chục tu sĩ bậc Độ Kiếp, cướp được hơn trăm quả hẳn là không thành vấn đề, lại không nghĩ tới lần này khó khăn hơn nhiều, tình hình chiến đấu càng thê thảm, đừng nói hơn trăm quả, có được một quả hay không cũng không biết, nhưng giấy mời đã phát, muốn thu về, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Vạn Bảo các, vì thế phải căng da đầu thả ra bảy quả để đấu giá."

"Những việc này có lẽ một đại thế gia sẽ biết, nhưng rất nhiều tin tức vẫn chưa được truyền đi, sáng nay Viêm Nguyệt Vân Bàn mới vừa hái xong, nếu không phải tin tức của ta linh thông, trước đó được người báo lại tình huống bên kia, thì bây giờ cũng chưa chắc ta sẽ đấu giá thành công."

Tuyết Mịch: "Vậy nhà của ngươi cũng phái người đi rồi sao? Hái được bao nhiêu quả vậy?"

Bách Lý Hương Đình: "Tất nhiên là đi, hái cũng không nhiều lắm, hẳn là cỡ năm quả."

Bách Lý Hương Đình nhỏ tuổi chưa trải qua một lần hái quả, nhưng dựa theo lời gia nô nói, với kinh nghiệm trước đây, bọn họ ít nhất cũng hái được hai ba mươi quả mới đúng, năm nay thu hoạch lại ảm đạm, có điều cũng xem như vận khí của hắn tốt, nhận được tin tức sớm một bước, lại đấu giá được bảy quả, ít nhiều gì cũng vì gia tộc tồn đầy một kho.

Bách Lý gia đã có năm quả, cũng không biết Hoàng bá bá hái được bao nhiêu quả, y đã quên hỏi Uyên Uyên, không biết Uyên Uyên có phái người đi hay không.

Nhìn Bách Lý Hương Đình cất đi bảy quả Viêm Nguyệt Vân Bàn kia, Tuyết Mịch quay đầu nhìn về phía Phồn Lũ, kéo kéo tay hắn: "Nếu như Hoàng bá bá cũng không hái được nhiều lắm, vậy sau này ta lại giúp ngươi tìm kỳ tài địa bảo tẩy linh căn khác ha."

Phồn Lũ ngẩn ra, chóp mũi không thể khống chế mà chua xót.

Tuyết Mịch nói xong lại quay sang Hoa Triều: "Ngươi là Thiên linh căn, vậy không cần nữa, nếu như Hoàng bá bá có nhiều Viêm Nguyệt Vân Bàn, thì chúng ta cùng nhau ăn nếm thử vị."

Hoa Triều phụt cười một tiếng, tất nhiên hắn sẽ không cảm thấy Tiểu Long Quân nặng bên này nhẹ bên kia, bởi vì Phồn Lũ cần, nên Tiểu Long Quân sẽ tính toán vì Phồn Lũ, hắn tin nếu như bản thân có cần, thì y cũng sẽ tính toán vì hắn như vậy.

Sau này hắn phải đồng hành với Tiểu Long Quân rất lâu, cũng sẽ làm đồng bọn với Phồn Lũ hơn trăm năm ngàn năm thậm chí là vạn năm, tất nhiên sẽ không bởi vì những việc không cần thiết mà phá hỏng tình nghĩa vốn có.