Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc

Chương 51: Quả nhiên đi học là một chuyện nguy hiểm...




Tuyết Mịch cầm lọ đan dược khoe cho Ô Không Không xem: "Ta luyện từ hôm qua đó."

Bên trong có khoảng hai mươi viên Bồi Nguyên Đan miễn cưỡng được coi là cấp trung phẩm, đều do sau đó Tuyết Mịch luyện chế từng lò từng lò một, có lúc khống chế tốt linh lực có thể luyện ra rất nhiều đan dược, một lò luyện được sáu viên, lúc không tốt cũng được khoảng bốn viên, bất quá càng luyện thì phẩm chất càng tốt, rốt cuộc cũng luyện được thành thục.

Nhưng không có thượng phẩm, cho dù là luyện Bồi Nguyên Đan cơ bản nhất, cũng không dễ dàng đạt được thượng phẩm, nếu không những đan dược kia cũng không trân quý đến thế.

Ô Không Không cũng lấy đan dược đã được luyện ra: "Là ta luyện đó, trước kia trong nhà cũng đã luyện thử, chẳng qua ta không có thiên phú với phương diện này lắm, mười phần dược liệu luyện ra được một lò đã là không tệ rồi, cũng may không có nhiều đan khoá, nếu không sợ là phải tiết kiệm tiền nhịn đói mua dược liệu mất."

Ô Không Không nói xong mới nhớ đến chuyện Tuyết Mịch hôm đó ở Lộc Sự Các mua rất nhiều dược liệu, không nhịn được mà hỏi: "Ngươi luyện chế thành công rồi, vậy những dược liệu kia ngươi tính như thế nào?"

Tuyết Mịch chỉ chỉ vào Hoa Triều: "Có Hoa Triều ở đây, không sợ."

Ô Không Không không hiểu vậy nghĩa là sao, không lẽ là để hai hộ vệ kia của y dùng hết đống dược liệu đấy để luyện tay à?

Tuyết Mịch: "Hoa Triều có thiên phú luyện đan, sau khi hắn thử mấy lần, đã luyện ra được thượng phẩm rồi, Hoa Triều nói những viên Bồi Nguyên Đan thượng phẩm kia có thể đem đi bán."

Ô Không Không chấn kinh: "Thượng phẩm? Các ngươi đã luyện được thượng phẩm rồi sao?"

Hoa Triều gật đầu, trước kia hắn chưa từng luyện đan, dù sao cũng không có điều kiện, nhưng hôm qua sau khi thử vài lần thì phát hiện, luyện đan cũng dễ lắm, những dược liệu dạng lỏng kia có thể tuỳ ý hắn dùng linh lực uốn nắn, nếu như trong quá trình ngưng tụ, đặc biệt cẩn thận một chút, đan dược luyện ra đương nhiên là thượng phẩm rồi.

Đối với hắn, luyện đan quá dễ, giống như ăn cơm vậy, luyện thành thói quen là được, nhưng đối với Phồn Lũ, chỉ một mình hắn đã làm hư hơn hai mươi phần dược liệu, không dễ dàng gì mới luyện ra được một viên Bồi Nguyên Đan.

Tuyết Mịch nhìn mà lắc đầu thở dài, may là mua dư rất nhiều dược liệu.

Có lẽ thiên phú mỗi người mỗi khác nhau đi.

Nói đến chuyện kiếm tiền, Ô Không Không rất nhiệt tình giúp bọn họ tham khảo: "Nguyên liệu luyện Bồi Nguyên Đan đơn giản, một linh thạch là có thể mua một phần, nhưng thượng phẩm Bồi Nguyên Đan thì cho dù có là cơ bản, đó cũng là thượng phẩm, có thể bán được tầm năm mươi linh thạch một viên đấy, ngươi tính bán thế nào?"

Tuyết Mịch: "Chúng ta đã thương lượng xong hết rồi, đợi đến lúc Hoa Triều luyện hết đống dược liệu, sau đó đến chợ phiên nhỏ bày bán, một viên linh châu cho một viên Bồi Nguyên Đan thượng phẩm!"

Ô Không Không là người thích náo nhiệt, nhanh chóng nói: "Ta cũng sẽ đi giúp mọi người!"

Chợ phiên nhỏ mà Tuyết Mịch nhắc đến chính là chợ phiên bên trong học viện, các viện hệ có chủ tu bất đồng, nhưng các môn học đại khái đều không khác nhau là mấy, đều là luyện chế một ít đan dược, bùa chú và vũ khí, những thứ luyện ra nếu không dùng đến, để không cũng lãng phí, thế nên đã làm sạp bán bên trong học viện, bán cho người có nhu cầu, giá cả đương nhiên cũng thấp hơn so với bên ngoài một chút.

Mọi người đến lấy những thứ mình cần, dần dần hình thành một phiên chợ nhỏ, ngoại trừ một ít thành phẩm luyện ra trong lúc luyện tập, bình thường còn có vài thứ lúc luyện không cần đến, thế nên mỗi ngày ở chợ phiên đều rất náo nhiệt, bởi vì rất nhiều người thích đến đây đào bảo bối.

Thời điểm hai người đang nói chuyện, có một thanh niên mắt phượng anh tuấn đi đến, cực kỳ lịch sự chắp tay: "Tại hạ là Bạch Địch thuộc Bạch gia Thiên Tộc, không biết hai vị xưng hô thế nào?"

Ô Không Không: "Linh Tộc, Ô Không Không."

Bạch Địch dường như khẽ dừng trong thoáng chốc, lại lập tức nở nụ cười: "Thì ra là Linh Tộc Thánh nữ, Ô đại tiểu thư, hân hạnh."

Bạch Địch nói xong nhìn Tuyết Mịch, Tuyết Mịch: "Yêu Tộc, Tuyết Mịch."

Bạch Địch: "...." Yêu Tộc lớn như thế, còn rất nhiều chủng tộc, có phải nói chung chung quá rồi không?

Nhưng nhìn Tuyết Mịch không có ý định nói rõ, hắn cũng không phải người không nhìn hiểu sắc mặt người khác, trực tiếp nói: "Không biết hai vị có biết Linh Đường không?"

Tuyết Mịch đương nhiên là không biết, người khác gia nhập Thánh Linh, kia sớm đã nghe ngóng được hết thông tin của các thế lực lớn trong các viện hệ.

Tuyết Mịch gia nhập Thánh Linh, nghe được nhiều nhất chính là những câu chuyện nghịch tập về các thiên kiêu Nhân Tộc, trong đó có thể quá nửa toàn là bịa đặt, cho nên làm sao biết Linh Đường là cái gì, trực tiếp đầy mặt mờ mịt.

Ô Không Không thì khác, đến cả Trân Tu Các của Linh Tu Viện cũng rõ cả, càng huống hồ là Linh Đường hội của Đại Đường: "Đương nhiên là biết, Đại Đường nổi tiếng như vậy, không biết công tử nhắc đến Linh Đường để làm gì?"

Bạch Địch: "Bạch gia ta có một vị huynh trưởng, được đường chủ thưởng thức tài năng nên đề bạt thành tiểu đường chủ của một phân đường, thấy khí chất của hai vị bất phàm, sau này sẽ là người vĩ đại của tạo hóa, thế nên mới mặt dày muốn tuyển người tài giúp huynh trưởng trong tộc, không biết có thể may mắn mời hai vị gia nhập?"

Đến cả những tiểu tông môn kia cũng sẽ có việc âm thầm đấu đá giữa các thế lực, huống chi đây là đệ nhất học viện trong tam giới, bên trong chỉ có thể càng phức tạp hơn.

Cái gì là đường hội, đều là học sinh tự thành lập, một số hội có tiềm năng phát triển, thậm chí có thể gia nhập vào tầng lớp quản lý của học viện.

Ví dụ như Luật Sự Các, đã phân phát một số quyền lợi cho học sinh, bình thường những xô xát nhỏ trong viện, có thể xử lý theo quy tắc của học viện đều là do học sinh tới phụ trách.

Còn có một số nơi rèn luyện, trong học viện phát nhiệm vụ, hơn phân nửa cũng là do học viên phân công làm.

Trong học viện ngoại trừ việc truyền dạy tri thức, một ít vấn đề khác các tiên sư trưởng lão sẽ không dễ dàng xuất hiện, chuyện của học sinh sẽ để học sinh tự giải quyết, thậm chí nếu gặp người có đặc quyền lớn, còn có thể gây ảnh hưởng đến ban quản lý của học viện.

Thế nên nhiều tân sinh có ô dù vừa vào học viện đều sẽ tham gia đủ các thể loại đường hội, tìm kiếm sự bảo hộ, còn những người không có quyền thế, chỉ có thể làm đơn xin, nhìn trúng sẽ được chọn, chướng mắt sẽ bị loại, chỉ có một số cực ít được các thế lực chủ động mời chào.

Có thể được chủ động mời chào, phần lớn là những người đã có danh tiếng từ trước khi vào học viện, hoặc là người có xuất thân hiển hách.

Ví dụ như Bách Lý Hương Đình, hắn ta chưa bao giờ che giấu thân thế Giao Long nhất tộc, mặc dù Giao Long nhất tộc không phải là Long chân chính, nhưng cũng có địa vị cao trong Yêu Tộc, nếu như nói Long là Hoàng tộc, thì Giao Long cũng được coi là Vương tộc, vì vậy khi vừa nhập học đã được các thế lực lớn tranh giành.

Nhưng Tuyết Mịch vì không muốn bị người khác chú ý quá nhiều dẫn đến lúc chơi không được tự do tự tại, nên đã che giấu thân phận, hiện tại lại được chủ động mời chào, có lẽ là do sự kiện mua đồ ở Lộc Sự Các hôm đó.

Y không hiểu gia nhập đường hội thì sẽ được cái gì, nhưng y biết, thế gian không có gì cho không, bọn họ cũng không phải là đám người Uyên Uyên, Hoàng bá bá có thể không tính toán mà đối xử tốt với y, có cho đi, nhất định phải trả lại.

Thế nên Tuyết Mịch lập tức từ chối: "Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta không muốn tham gia."

Bạch Địch nào đã nghe qua lời từ chối không chút do dự thế này bao giờ, dù sao chuyện gì cũng nên chừa lại đường lui cho mình, sau này biết đâu còn gặp mặt, một câu không muốn tham gia đã chặt đứt hết đường xoay chuyển tình huống, nhất thời khuôn mặt hiện lên một chút khó chịu cùng ngượng ngùng.

Ô Không Không ở bên cạnh lập tức nói: "Chuyện nhập hội tạm thời không có trong kế hoạch, cho nên có hơi đột ngột, không biết Bạch công tử có thể cho chúng ta chút thời gian suy nghĩ không?"

Bạch Địch biết thân phận của Ô Không Không, là Linh Tộc, nhưng Linh Tộc bây giờ yếu thế, thậm chí còn không bằng Bạch gia bọn hắn, chẳng qua là dính tí huyết thống thượng cổ, cũng không quá để tâm.

Nhưng Tuyết Mịch này, tuổi tác tuy không lớn, nhưng ra tay hào phóng, khẳng định là có địa vị cao trong Yêu Tộc, cho nên trước khi làm rõ thân phận của y, Bạch Địch cũng không ngốc đến nỗi đi đắc tội người khác.

Thuận theo lời Ô Không Không xuống nước: "Đúng là đường đột rồi, vừa mới nhập học, tân sinh có lẽ còn nhiều thứ cần phải xử lý, chuyện nhập hội cũng không thể nóng vội, cũng nên suy nghĩ kỹ càng mới đúng."

Ô Không Không nhìn ra, Tuyết Mịch không hề muốn xã giao, thậm chí không biết xã giao một tí nào, chẳng qua nàng nghĩ, người ta bao lớn, mới một tuổi mà thôi, nhanh chóng tiếp chuyện, lại khách sáo hàn huyên với Bạch Địch đôi câu, thấy sắc mặt người kia ôn hòa đi một chút mới thở phào, đến khi tiên sư phụ trách môn kiếm thuật đến mới tản ra.

Đợi Bạch Địch đi, Ô Không Không không nhịn được chọc chọc cặp má phúng phính thịt của Tuyết Mịch: "Ngươi ấy."

Tuyết Mịch sờ sờ má, sợ nàng lại đột nhiên hạ thủ, nhanh chóng né xa nửa bước: "Làm sao thế?"

Ô Không Không: "Cho dù ngươi không muốn đi, cũng nên khách sáo một chút, ít nhất cho người ta ít mặt mũi, dù sao người ta cũng có lòng mời, cũng không thể vì một câu nói mà kết thù được, hơn nữa thế lực của Linh Đường hội ở trong Thánh Linh cũng rất lớn, không thể đắc tội."

Tuyết Mịch một mặt không hiểu: "Không muốn đi là đắc tội hắn rồi à?"

Ô Không Không: "Nói chuyện cũng cần kỹ xảo, ngươi nói thẳng không muốn đi và khách sáo không muốn đi, sẽ đem về hai kết quả hoàn toàn khác nhau đấy, ngươi nghĩ xem, ngươi muốn chia sẻ đồ ăn ngon cho một người, người đó lại cự tuyệt thẳng thừng là khó ăn, hắn không cần, ngươi có đau lòng không? Từ chối thẳng thừng trước mặt mọi người, có phải rất lúng túng không?"

Tuyết Mịch nghĩ ngợi, nhưng không nghĩ đến khả năng này được, thứ y muốn cho, bất kể chia sẻ cho ai, cũng không ai không muốn, cho dù là Thập Thất thúc hay là các thúc thúc khác, bọn họ cũng đều sẽ vui vẻ nhận lấy.

Nhìn dáng vẻ chau mày của y, Ô Không Không nói: "Bây giờ ngươi lấy một viên Linh Quả ra đây."

Tuyết Mịch lấy một quả Thanh Dương từ trong nhẫn đưa cho nàng.

Ô Không Không không ngờ đến rằng y sẽ lấy ra một quả Thanh Dương, nhất thời không nhịn được nuốt nước miếng, nhưng vẫn giả vờ bày bộ mặt ghét bỏ: "Cái này không ngon, không muốn."

Tuyết Mịch "ồ" một tiếng, lại lấy về cất vào nhẫn.

Ô Không Không: "Thế nào? Có phải thấy ta làm ngươi mất mặt, không vui rồi không?"

Tuyết Mịch lắc đầu: "Không có mà, ngươi không thích thì không thích, khẩu vị của mỗi người khác nhau, ngươi không thích thì không cần thôi."

Ô Không Không một mặt ngơ ngác nhìn Hoa Triều và Phồn Lũ: "Tiểu thiếu gia nhà các ngươi sao lại có tính tình như thế này nhỉ?"

Hoa Triều và Phồn Lũ nhìn nàng vô tội nhún nhún vai, Tiểu Long Quân có lúc rất hiểu biết, bọn họ cũng không lí giải được.

Thấy Tuyết Mịch lấy ra linh kiếm, chuẩn bị đi về hướng luyện võ đường cùng đám đông, Ô Không Không nhanh chóng kéo: "Ây ây, Tuyết Mịch, ngươi lấy ra quả Thanh Dương vừa nãy đi."

Tuyết Mịch: "Vừa rồi ngươi nói không thích ăn mà."

Ô Không Không: "Đó là đang biểu diễn cảnh từ chối cho ngươi thôi, ta thích ăn chứ, còn có Thanh Liên quả, Linh Tộc ta đặc biệt có đó, ngươi ăn thử chưa, ta đổi với ngươi."

Trong khoá luyện đan các đệ tử có thể chọn lựa vị trí ngồi khác nhau, nhưng khoá kiếm tu phải dựa vào chiều cao để xếp hàng, trong đó Tuyết Mịch hoàn toàn xứng đáng được xếp ở hàng đầu tiên.

Ngoại trừ y còn có hai người cao xấp xỉ, hai tiểu thiếu niên có chiều cao nhỉnh hơn y một tí cũng thuộc Yêu Tộc, một người là Hồ Tộc, một người là Băng Tộc, người Băng Tộc kia hình như là Linh Lí nhất tộc, bởi vì lúc đứng gần, Tuyết Mịch có thể ngửi thấy hơi nước trên người hắn.

Hơn nữa trang phục tuy giống nhau, nhưng trang sức phụ kiện của mỗi nhà lại khác, Linh Lí nhất tộc kia, trên đầu còn có một chuỗi hồng sắc vẩy cá, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra gốc rễ.

Mặc dù mọi người đều là tân sinh năm nay, nhưng tuổi mỗi người lại không giống nhau, tu vi cũng bất đồng, có người tu vi đã đạt đến Kim Đan Kỳ, ví dụ như Hoa Triều, còn có người đang trong giai đoạn Luyện Khí, ví dụ như Tuyết Mịch, đương nhiên vẫn còn những người khác, chẳng qua là Tuyết Mịch không quen biết thôi.

Đợi những tân sinh sau khi đã học xong một vài môn, sẽ có một đợt khảo hạch, bất kể là tân sinh hay lão sinh, đều phải tham gia, sau đó dựa vào thành tích khảo hạch một lần nữa phân lại lớp, đến lúc đó, tu vi của những người cùng lớp sẽ không chênh lệch quá khác biệt.

Thế nên trên luyện võ đường, có người tư thế cầm kiếm đặc biệt tiêu chuẩn, không chỉ tiêu chuẩn mà còn rất có khí thế, còn có người, đến kiếm còn không thể cầm chắc, vừa nhìn đã biết là người mới.

Cho dù là có tiêu chuẩn hay không, đều phải làm theo từng bước một của lão sư, rút kiếm, ngự linh, khống chế linh kiếm giữa không trung, trước khi bước vào môn kiếm thuật chính thức ở học viện Thánh Linh, liền phải khổ luyện những bước này một tháng.

Có người rất nhanh đã tiến bộ rõ rệt, khống chế linh kiếm giữa không trung, có thể dùng ý niệm để điều khiển tới lui.

Có người, dùng linh lực để nhặt kiếm thôi cũng đã rất khó.

Đương nhiên kiểu đó không phải là Tuyết Mịch, linh lực của Tuyết Mịch đã được luyện chắc, khống chế một thanh kiếm hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ là lúc vận dụng có hơi không lưu loát, không thể tùy ý điều khiển.

Người đứng sau Tuyết Mịch cũng không biết là Nhân Tộc hay Yêu Tộc, là một người trẻ tuổi, hắn ta đến nhặt linh kiếm cũng rất khó nhọc, linh kiếm trong tay không hề chịu sự khống chế, không bị linh lực quá lớn kích thích khiến thanh kiếm rung động không chắc, thì là linh lực yếu ớt điều khiển không vững rớt trên mặt đất.

Theo mỗi lần linh kiếm của hắn rớt xuống đất là từng trận cười khe khẽ đằng sau, khiến áp lực tâm lý của hắn ngày càng lớn, cứ thế lúc điều khiển linh kiếm, đột nhiên linh lực tích lũy quá lớn dẫn đến linh kiếm không chịu được sự khống chế trực tiếp bay thẳng.

Mà người đứng ngay trước mặt hắn chính là Tuyết Mịch, Tuyết Mịch đang chuyên chú dùng linh lực điều khiển linh kiếm vững vàng trong không trung, không chú ý đến tình huống sau lưng, mãi đến khi người thanh niên bị dọa sợ hét một tiếng mau né ra, Tuyết Mịch mới quay đầu nhìn thì thanh kiếm đã bay đến trước mặt y.

Thầy Kiếm thuật đang ở sau điều chỉnh tư thế cho những người khác vung tay, chuẩn bị cản linh kiếm lại, mặc dù đứng khá xa, nhưng khoảng cách để cản kiếm vẫn còn dư dả, cứ thế xử lý không hề vội vàng gấp gáp.

Nhưng mà so với hắn thì bảo bối treo đầy trên người Tuyết Mịch cùng với bộ pháp y do Thời Uyên luyện chế còn muốn phản ứng nhanh hơn, khi linh kiếm kia bay đến, còn chưa kịp đụng, đã bị một cỗ lực lượng cường đại bắn ngược trở về.

Linh kiếm luyện tập đều là sơ cấp, thậm chí còn không được tính là vũ khí, làm sao có thể chống đỡ được sự phòng hộ của mấy món Linh Khí trên người Tuyết Mịch, thế nên mọi người chỉ nghe ong một tiếng, thanh kiếm đang bay mất khống chế kia đột nhiên dừng lại giữa không trung, sau đó nháy mắt chia năm xẻ bảy, các mảnh linh kiếm vỡ nát giống như tiên nữ rải hoa văng lên người xung quanh.

Tuyết Mịch ngơ ngác nhìn chuôi kiếm trống vắng rớt trên mặt đất, cùng với âm thanh đau đớn của các đồng học khi bị các mảnh linh kiếm vỡ tan nện trúng người.

Kiếm thuật lão sư nhanh chóng bước đến: "Sao lại thế này?"

Người thiếu niên kia cúi đầu: "Đột nhiên linh lực rót vào quá nhiều, mém chút làm bị thương bạn học trước mặt, xin lỗi rất nhiều."

Những người khác mặc dù bị các mảnh kiếm văng trúng, nhưng chỉ đau một chút, cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, thế là lại túm thành một đám đứng xem các mảnh vỡ kỳ lạ rơi trên mặt đất.

Lão sư dạy kiếm thuật biết thân phận của Tuyết Mịch, những trưởng lão trong các khoa khác thì chưa chắc, nhưng những giáo sư ở Ngũ Linh Viện hầu như đều biết, thế nên không hề kinh ngạc tại sao linh kiếm lại bị đánh nát, sắc mặt nhàn nhạt đổi chỗ cho thiếu niên kia: "Linh kiếm của ngươi bị hỏng, ra đằng sau đứng trước đi, nhớ, sau khi tan học, về tẩm các luyện ngự kiếm nhiều lên."

Tiếp theo lại kéo một hộ vệ của Tiểu Long Quân lên trước, mặc dù Phồn Lũ có vẻ còn cao hơn người ở hàng thứ hai một chút, nhưng cũng không cao vượt hẳn, khoảng cách giữa mọi người cũng tương đối xa, nên không nhìn ra có gì sai biệt.

Đổi hàng xong cũng không có thay đổi gì quá lớn, chỉ là sau khi tan học Tuyết Mịch nhỏ giọng nói với Hoa Triều và Phồn Lũ: "Khó trách Uyên Uyên với Hoàng bá bá bọn họ cứ không ngừng treo đầy đồ lên người ta, thì ra đi học lại nguy hiểm như vậy!"

Hoa Triều: "Chứ sao nữa, sau này ở trong học viện cũng không thể quá khinh xuất, học viện không hề an toàn tí nào đâu."

Ô Không Không vui vẻ nhảy chân sáo đến, hôm nay nói trước là muốn cùng nhau về tẩm các, nàng muốn nhìn Hoa Triều luyện đan, xem xem làm thế nào mới luyện ra được đan dược thượng phẩm, kết quả một tên tiểu mập mạp chặn trước nàng chạy đến, nhìn Tuyết Mịch: "Y phục của ngươi vốn không phải của học viện?"

Tuyết Mịch nhìn y phục của mình: "Làm sao?"

Tiểu mập mạp vừa chạy đến trên đầu có hồng lân của Yêu Tộc: "Y phục của ngươi mua ở đâu?" Hắn vừa nhìn thấy, vừa nãy quần áo của y xuất hiện trận địa, sau đó thanh kiếm kia mới tan nát.

Pháp y thì cũng có chỗ bán, nhưng giá cả đắt như trên trời, hơn nữa còn có thể bị đem đi đấu giá, cho nên phần lớn mọi người đều tự thu thập nguyên liệu, sau đó nhờ luyện khí sư ra tay, sẽ tiện hơn mua bên ngoài một chút, cho nên hắn muốn hỏi, y có nơi mua y phục nào không, dù sao hắn cũng muốn có một bộ.

Tuyết Mịch: "Không phải mua, người nhà làm cho."

Cá chép nhỏ nghe xong ánh mắt sáng lên, nhanh chóng nói: "Vậy có thể mời người nhà ngươi giúp ta làm một bộ được không?"

Tuyết Mịch lắc đầu từ chối: "Không được."

Uyên Uyên nhà y, chỉ có thể làm quần áo cho một mình y!

Ô Không Không bất lực đỡ trán, buổi sáng vừa mới chỉ dạy cho y một bài khách sáo, không ngờ vẫn thẳng thắn như thế.

Hồng Lý bị từ chối cũng không tức giận, ngược lại còn lấy ra một cái túi to gồm các viên trân châu bự như trứng chim ra: "Vậy có thể nhờ ngươi hỏi giúp ta một chút được không? Mấy viên trân châu này ta tặng ngươi hết, nguyên liệu luyện chế y phục ta cũng có, còn sẽ trả công bằng linh tinh nữa."

Tuyết Mịch trực tiếp lấy một hộp lớn đựng các viên trân châu có kích thước bằng nắm tay nhỏ của y ra, còn lắc lắc, âm thanh thanh thuý vang lên: "Trân châu ta cũng có, có rất nhiều là đằng khác, ngươi có tiền thì có thể tự mình mua, người nhà ta sẽ không làm pháp y cho người khác đâu."

Nhìn trân châu của đối phương, Hồng Lý im lặng thu tay về, lần đầu tiên so trân châu với người khác, hắn thua.

Thiếu niên vừa nãy khống chế linh kiếm thất bại cũng chạy đến, nhìn Tuyết Mịch: "Vừa nãy xin lỗi ngươi nhé, sai sót quá, may là không làm thương ngươi, ta là Tấn Vưu, Nhân Tộc. Còn ngươi thì sao?"

Tuyết Mịch cũng không để ý chuyện vừa rồi: "Tuyết Mịch, Yêu Tộc."

Tấn Vưu gật đầu, nói tiếp: "Sau này ta sẽ luyện tập nhiều hơn, chắc chắn sẽ không để xảy ra sơ sót như thế nữa."

Tuyết Mịch nga một tiếng, quay đầu nhìn Ô Không Không: "Phải về tẩm các rồi phải không?"

Ô Không Không gật đầu, vẫy tay chào Tấn Vưu và Hồng Lý phía sau: "Đi trước đây, tạm biệt nhé."

Hồng Lý vừa tiếc nuối vừa ngưỡng mộ ôm túi trân châu nhìn y, đợi bọn họ rời đi mới quay người nhìn Tấn Vưu, Tấn Vưu vừa muốn mở miệng nói gì đó thì cá chép nhỏ đã thở dài: "Ngươi luyện kiếm đi, ta cũng đi đây."

Người đã đi hết, Tấn Vưu cũng không ở lại, hắn còn muốn đi mua một thanh linh kiếm mới để tu luyện nữa.

Quay về tẩm các, Tuyết Mịch vừa nhìn đã thấy Vân Li thúc thúc, nhanh chóng chạy đến: "Vân Li thúc thúc!"

Vốn dĩ Ô Không Không đang đi theo ở đằng sau, nhưng nhìn thấy gia trưởng nhà người ta đến, lập tức quay gót, nói nhỏ với Hoa Triều: "Đợi lát nữa ngươi luyện đan thì gọi một tiếng ha, ta đi trước đây."

Gia trưởng gì gì đấy, là đáng sợ nhất.

Vân Li mỉm cười dịu dàng nhìn Tuyết Mịch: "Hôm nay học kiếm thuật à?"

Tuyết Mịch gật đầu, sau đó kể lại chuyện hôm nay xảy ra ở trên lớp, đại khái là bây giờ y đang trong giai đoạn thích biểu đạt nhất, gặp được người thân cận càng muốn nói không ngừng, chính là kiểu một chuyện mà có thể kể đi kể lại với rất nhiều người.

Vân Li yên tĩnh nghe, lâu lâu phản hồi một chút, một bên lấy từng món trong hộp cơm trưa ra: "Mặc Đình thúc thúc của ngươi nói ngươi không thích ăn chua, nên hôm nay đem cho ngươi nhiều thịt ngọt một chút, xem xem ngươi có thích không."

Thật ra sáng hôm nay Mặc Đình cũng đến, chẳng qua hắn với Húc Dương không giống nhau, nếu như đánh nhau, Mặc Đình chưa chắc đã là đối thủ, hơn nữa hắn cũng không khờ khạo như Húc Dương, không bị mắc lừa bởi cái bẫy của Mặc Đình.

Có lẽ Mặc Đình cũng biết không lừa được gì, thấy không có cơ hội, chỉ để lại một câu Tuyết Mịch không thích ăn chua rồi rời đi.

Vân Li cũng không ngờ tới, vì để ở cùng bé long nhãi con nhiều hơn, mà Mặc Đình còn có thể làm ra chuyện thế này, chẳng qua chuyện này cũng nhắc nhở hắn, tên Húc Dương đầu gỗ kia, sau này nếu có sự tình tương tự có thể tìm người đến thử thử xem.

Trong lòng bắt đầu tính kế các con rồng ngu ngốc trong gia tộc, trên tay vẫn đút bé long nhãi con ngọt ngào đáng yêu ăn uống ngon lành, ngày tháng trôi qua thú vị hơn ở Đông Hải nhiều.

Nhìn hộp trân châu Tuyết Mịch đặt trên bàn, Vân Li nhìn y ăn từng miếng thịt rồi mới nói: "Sao lại lấy hộp trân châu ra thế, thích sao?"

Tuyết Mịch: "Vừa nãy có một tên Hồng Lý nhỏ muốn dùng trân châu đổi pháp y của ta, nhưng trân châu của ta to hơn, mới không thèm bán cho hắn đâu."

Khuôn mặt ôn nhu dịu dàng nhìn Tuyết Mịch của Vân Li vẫn không đổi, trong lòng lại quyết định lát nữa phái người đi xem tên tâm cơ kia là ai, dám có ý đồ dùng trân châu mua pháp y của bé con nhà hắn, xem bé con như tên ngốc mà dụ dỗ à.

Tuyết Mịch nói xong, Vân Li hất tay, bên cạnh ngay lập tức xuất hiện một rương trân châu lớn, bên trong có các loại trân châu lớn nhỏ, viên lớn nhất có kích thước bằng năm bàn tay người lớn, có thể chiếu sáng trong đêm, viên nhỏ nhất cũng to tầm quả trứng chim bồ câu, có thể đem làm thành đạn châu.

Vân Li: "Đông Hải không có gì, chỉ có nhiều trân châu, những thứ kia ngươi đem đi chơi, chơi xong có thể tùy lúc đến tìm thúc thúc lấy nữa."

Nói xong hắn vươn tay, trên tay lại xuất hiện một cây ná màu bạc, khảm bảo thạch quý giá: "Này làm từ gân Giao, khi dùng linh lực kích phát cũng có thể xuất ra một phần uy lực, bất quá bình thường, dùng để làm đồ chơi cũng được."

Tuyết Mịch nhìn cây ná nhưng không cầm: "Giao gân? Gân của Giao Long sao?"

Vân Li gật đầu, Tuyết Mịch lại lắc đầu: "Thế thì không cần."

Vân Li mỉm cười hỏi: "Sao lại không cần?"

Tuyết Mịch: "Ta có quen một người bạn, hắn tên là Bách Lý Hương Đình, là Giao Long nhất tộc, nếu hắn nhìn thấy cái này, chắc chắn sẽ rất buồn đó."

Thì ra là thế, Vân Li lại huơ tay, gân Giao quấn quanh cây ná đổi màu, vốn dĩ là màu xanh ngọc, giờ biến thành màu xanh lam: "Vậy thì không lấy Giao nữa, đổi thành gân Kỳ Lân, ngươi sẽ không có bạn là Kỳ Lân đâu nhỉ?"

Tuyết Mịch lắc đầu: "Không có, có Nhân Tộc, có Hoa Tinh, có Lộc, nhưng không có Kỳ Lân."

Vân Li mỉm cười xoa đầu, đặt cây ná vào tay y: "Cầm lấy chơi đi, Kỳ Lân có tính thuỷ, còn mạnh hơn Giao gân mấy phần, lúc cầm chơi thì chú ý một chút, đừng để bản thân bị thương."

Tuyết Mịch lập tức gật đầu: "Cảm ơn Vân Li thúc thúc."

Vốn dĩ Vân Li muốn dẫn y đi chơi, nhưng nghe y nói muốn luyện đan, còn nói luyện xong sẽ bày bán ở chợ phiên nhỏ, đương nhiên Vân Li rất ủng hộ, dù cho có sử dụng hết một trăm phần dược liệu luyện ra Bồi Nguyên Đan sau đó bán sạch, cũng chưa chắc đã mua được một viên trân châu trong thùng kia, nhưng bé con vui là được.

Từ chỗ Tuyết Mịch rời đi, Vân Li đi dạo một vòng trong Ngũ Linh Viện, sau đó nhìn thấy một tiểu mập mạp đang cầm một túi trân châu, vừa nhìn thấy liền không nhịn được bật cười, có lẽ Tuyết Mịch thấy trên đầu tên béo có hồng lân nên nghĩ hắn là cá chép đỏ, tiểu mập mạp hẳn là Hồng Giao, khó trách lấy trân châu xem thành tiền tệ.

Đứa hài tử mà thôi, hắn cư nhiên sẽ không tính toán, nhưng nghĩ lừa gạt bé con, thế thì lại không được rồi, tiện tay bắn linh khí qua, Quế Ninh đang đi trên đường bỗng bị một quả gì đó rơi thẳng vào đầu.

Quế Ninh sờ sờ đầu, lại nhìn cái quả vừa rơi xuống đất, chỉ do dự một giây, quay người nhặt lên, phủi phủi mấy cái lên người, há miệng gặm một miếng to, tiếp tục vui vẻ đi về phía trước.

———————

Tác giả có lời muốn nói:

Cá chép tinh: Những trân châu này cho ngươi, ngươi giúp ta hỏi người nhà một chút có nguyện ý làm pháp y cho ta không, ta sẽ chi trả thù lao mà!

Tuyết Mịch: Có người muốn dùng trân châu mua y phục của ta!

Vân Li: Cái con cá tâm cơ này, mấy viên trân châu nho nhỏ đã tưởng lừa tể của ta!