“Nhân ngẫu sư bình thường không phải chỉ chỉ hoạt động ở khu vực cấp D trở lên sao?” Phương Triển không hiểu, anh ta nhìn nhân ngẫu sư và Nhan Như Tinh đối diện, rất muốn đuổi theo hỏi chi tiết.
Nhưng mà bọn họ căn bản không có cơ hội.
Nhan Như Tinh người này rất biết nói chuyện, nói nửa ngày còn không nói đến điểm quan trọng, còn không làm cho bạn cảm thấy rỗi mồm.
Nói đến nói đi, mọi người cũng phải đi rồi. Anh ta mới đột nhiên nhận ra rằng bản thân còn có một đống vấn đề còn chưa kịp hỏi.
Anh ta nhìn Hoàng Xương Cát còn đang ý do vị tẫn còn không biết mình chịu thiệt, trong lòng thầm mắng hắn ta đúng là đồ đần, vội vàng đuổi theo ra ngoài.
Hoàng Xương Cát muộn màng nhận ra, nhưng nhìn vào số điện thoại trong tay, hắn ta lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Người không thể ăn một miếng đã mập. Từ từ khoai sẽ nhừ, hắn ta không vội, dù sao hiện tại cũng không ra ngoài.
Về phần Lâm Nguyên, Hoàng Xương Cát nhíu mày nhìn về phía người đang thất hồn lạc phách, một bộ bị đả kích rất sâu.
Giống như sau khi hắn biết Lâm Thiến không thể trở về thì có vẻ cứ quái quái thế nào ấy.
Hôm nay cũng thế, nếu không phải hắn ta cho người theo dõi sát sao thì còn không biết bọn họ thế mà vẫn còn liên hệ với nhau.
Y Lâm Gia bạc tình đến trình độ kia, hẳn là sẽ không coi trọng một tên họ hàng không biết đủ như vậy.
Chẳng lẽ trong chuyện này còn có bí mật gì mà hắn ta không như thế?
Đôi mắt dài nhỏ của Hoàng Xương Cát híp lại, quyết định lại cho người điều tra thêm.
——
Bên ngoài tiểu khu.
Phương Triển không nghĩ tới Nhan Như Tinh lại đi nhanh như thế, chỉ chớp mắt mà đã không thấy tăm hơi.
Trong lòng vừa có lo lắng, lại có cả tức giận.
“Anh tìm tôi có việc gì không?” Nhan Như Tinh nhìn người đàn ông trước mặt.
Đối với cục trưởng cục dị thường Hoa đô này, cô không có ác cảm.
Thoạt nhìn anh ta tầm trên dưới ba mươi, nước da ngăm ngăm đen, quanh miệng có một vòng râu. Trong nghiêm túc lộ ra vài phần lôi thôi lếch thếch* tùy tâm sở dục.
*Một câu nói, một hành động của người ta quan tâm cũng có thể khiến ta phiền não. Vì vậy, chỉ có thể “tuỳ tâm sở dục”, không bị những thứ xung quanh làm ảnh hưởng đến bản chất của mình, ta phải tập dần việc bình tĩnh trước mọi việc, không lo chuyện của trời, không nghĩ chuyện của người.Mr. Minh - “Tuỳ tâm sở dục”
“Tôi muốn hỏi vài điều về bạn trai của cô.” Phương Triển nói, chần chừ nhìn về vị nhân ngẫu sư và Tiểu Thái bên cạnh cô.
Nhan Như Tinh rõ ràng để cho bọn họ tiến thêm một chút, khó hiểu quay đầu lại: “Vừa rồi không phải tôi đã nói rõ rồi sao?"
Cô nghi hoặc nhìn Phương Triển.
Phương Triển thầm nghĩ: “Cái kia mà cô cũng gọi là nói rõ à? Là không nói gì hết mới đúng.”
Lần này anh ta đã học khôn, không hỏi bạn trai cô đã đi đâu, cũng không hỏi khi nào hắn trở về.
Trực tiếp hỏi: “Cô có biết khi bạn trai cô còn sống đã trải qua những chuyện gì không?”
Khi còn sống?
Nhan Như Tinh kinh ngạc.
"Là như này, có một số con quỷ vốn không phải là quỷ ngay từ đầu, chỉ là sau khi chết do một số nguyên nhân mới biến thành quỷ.”
"Cho nên bạn trai cô, trước kia là người, khi còn sống cũng đã từng trải qua một số chuyện.”
"Không đúng." Nhan Như Tinh ngắt lời hắn: “Anh ấy nói với tôi rằng từ bé anh ấy đã là quỷ. Cho nên cách nói của anh không đúng.”
Từ nhỏ đã là quỷ?
Phương Triển sửng sốt, vội vàng ghi lại.
Tin tức đã tới tay!
Chỉ vài câu ngắn ngủi, so với lúc trước nói chuyện với cô còn nhanh hơn nhiều.
Không hổ là bác sĩ Vương, Vương Trọng Khang, nhanh như vậy mà đã tìm ra tinh túy để nói chuyện với cô gái này.
“Không có khả năng a.” Phương Triển nhìn vào ‘công lược’ do Vương Trọng Khang gửi tới trên giao diện boxchat của trò chơi, vừa ngạc nhiên nói: “Tôi nhớ lúc trước cô đã nói, bạn trai của cô tên là Nguyễn Trì?”
Nhan Như Tinh nhìn hắn đầy nghi ngờ, gật đầu.
"Này không phải đúng rồi sao, mười lăm năm trước bệnh viện trung ương tiếp nhận một bệnh nhân đặc biệt, bệnh nhân này chính là Nguyễn Trì.”
“Bệnh nhân?” đến đây, Nhan Như Tinh bắt đầu có hứng thú: “Bệnh nhân kiểu gì?”
“Tôi đoán cô chắc chắn sẽ hỏi, tôi có mang ảnh chụp đến cho cô đây.” Phương Triển lấy ảnh ra đưa cho cô.
Nhan Như Tinh thăm dò liếc mắt một cái, có chút kinh ngạc.
Ảnh đen trắng, nhưng có thể thấy được là ở trong một phòng bệnh, bệnh nhân ngồi trên giường bệnh là một thiếu nhiên mặc áo bệnh nhân.
Thiếu niên nhìn vào máy ảnh, ánh mắt đen trắng rõ ràng rất sạch sẽ, giống như một đứa trẻ sơ sinh, thuần khiết thấu triệt.
Chỉ là nhìn lâu liền phát hiện thiếu niên có chỗ nào đó không đúng.
Thiếu niên hình như chỉ biết nhìn chằm chằm một phương hướng, yên tĩnh như một tác phẩm điêu khắc vô hồn.
Nhưng mà trông thiếu niên này đúng là rất giống Nguyễn Trì.
“Cậu ta không phải bạn trai tôi.” Nhan Như Tinh trả lại bức ảnh cho anh ta.
Phương Triển bị lời nói của cô làm cho choáng váng.
Anh ta chỉ định nói, cô sao lại có thể nói suông thế được chứ. Hai người này rõ ràng giống nhau như đúc, tùy tiện kéo một người qua đường đến đều sẽ nói bọn họ là cùng một người.
“Cậu ta thực sự không phải bạn trai của tôi.” Nhan Như Tinh lặp lại một lần nữa: “Có thể trông cậu ta giống bạn trai của tôi, nhưng trên thực tế, họ không phải một người.”
"Nhưng mà cậu ta chính là Nguyễn Trì..."
"Tôi chưa nói cậu ta không phải là Nguyễn Trì." Nhan Như Tinh tự hỏi hai giây rồi nói: “Nói như thế, có thể có rất nhiều Nguyễn Trì, nhưng bạn trai tôi chỉ có một. Như vậy chắc là anh có thể hiểu.”
Phương Triển muốn nói tôi không hiểu.
Đảo mắt, Vương Trọng Khang đã trả lại cho anh ta ba chữ.
"Tôi đã hiểu."
Phương Triển:???
Cớ vì sao tôi lại không hiểu?
Vẻ mặt Phương Triển sững sờ, cảm thấy mình đã bỏ sót thông tin quan trọng nào đó.
Đúng lúc này, bốn chữ của Vương Trọng Khang thành công khiến anh ta tỉnh ngộ.
"Quỷ biết phụ thân(nhập vào người sống).”
“Nhưng ngay cả như vậy, anh cũng không thể phủ nhận sự tồn tại của anh ấy.” Phương Triển nói.
Cho nên cô muốn biểu đạt điều gì?
Nhan Như Tinh không rõ, về chuyện của người yêu, bọn họ không phải nên hỏi chính bạn trai cô à?
Sao lại hỏi cô?
"Ý tôi là, đứa nhỏ Nguyễn Trì này, người nhà của cậu ta vẫn còn..."
“Anh không cần nói chuyện này với tôi.” Nhan Như Tinh tức giận: “Nếu có gì thắc mắc thì cứ việc hỏi Nguyễn Trì, đừng hỏi tôi.”
“Đừng nói với tôi rằng tôi là bạn gái của anh ấy nữa.” Nhan Như Tinh chỉ vào nhân ngẫu sư, cười nói: “Tôi không ngại biểu diễn một màn đổi bạn trai tại chỗ đâu.”
Phương Triển:…
Vương Trọng Khang:…
“Anh có muốn thử không?” Nhan Như Tinh nhìn anh ta, vẫn là vẻ mặt hòa khí đó, lại khiến cho Phương Triển lắc đầu theo bản năng.
Nếu như bọn họ thật sự chia tay, anh ta tin Nguyễn Trì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh ta đâu.
“Không có chuyện gì thì tôi về trước.” Nhan Như Tinh nhìn lên bầu trời phía xa đang tối dần, nói.
“Từ từ.”
Nhan Như Tinh không kiên nhẫn quay đầu lại.
Phương Triển nhận thấy cô đang bất mãn, nhanh chóng nói: "Thêm phương thức liên hệ đi, không phải cô vừa muốn hỏi về thông tin của tổ chức Nguyệt Lạc Hội sao?”
"Tôi biết một số chuyện, có thể giúp ích cho cô."
Ngay khi Nhan Như Tinh muốn nói cô đã gọi điện thoại, lại nghe Phương Triển nói tiếp: "Có một số việc, tôi nghĩ dùng hệ thống của trò chơi Thiên đường truyền tin sẽ tiện hơn."
Nhan Như Tinh im lặng trong hai giây, cuối cùng đành tùy ý anh ta.
Phương Triển nhìn thấy giao diện xã giao tăng thêm một bạn tốt, thầm nghĩ mục tiêu đầu tiên của hôm nay đã hoàn thành.
“Còn một chuyện nữa, về chỗ ở của cô.” Phương Triển nói rất nhanh, cứ như là sợ cô không chờ nổi mà trực tiếp bỏ của chạy lấy người.
"Cô hẳn là biết chỗ ở của cô là cái nơi như thế nào, cô có muốn đổi một chỗ khác không?”
"Không đổi."
“Vậy thì trong khoảng thời gian gần đây, nếu không có việc gì thì tiến vào bản sao đi.” Phương Triển khuyên nhủ.
Nhan Như Tinh ngước mắt lên.
“Khụ, vì cô đã hỏi về Nguyệt Lạc hội, thì cô nên biết gần đây khu vực kia có hơi không yên ổn.” Phương Triển cân nhắc cẩn thận rồi mới nói.
“Tôi có một câu hỏi.” Nhan Như Tinh đột ngột trịnh trọng mở miệng.
Phương Triển bị thái độ của cô ảnh hưởng, nhịn không được đứng lên.
"Người dị chủng băng phôi có còn tính là người không?”
Phương Triển sửng sốt.
Vương Trọng Khang nhìn thấy nội dung mà Phương Triển nhắn lại cũng không khỏi sửng sốt.
Qua một lúc lâu, ánh mắt Phương Triển nặng nề, ánh mắt lóe lên nói: "Không tính."
"Bọn họ đã bị quỷ khí ăn mòn đồng hóa, trong hoàn cảnh bình thường, bọn họ có thể duy trì hình dáng con người. Tuy nhiên, một khi cảm xúc dao động quá lớn, bọn họ có thể dễ dàng mất đi lý trí, trở thành những con quái vật không còn nhân tính.”
"Tôi không phải đang nói chuyện giật gân. Trên thực tế, hàng năm người dị chủng băng phôi đều gây ra sự uy hiếp cho người thường.”
"Tôi từng ngây thơ cho rằng có thể khống chế cảm xúc của người dị chủng băng phôi, như thế họ có thể giống với người bình thường. Cho đến khi bộ trưởng Vương nói cho tôi biết, rằng những khả năng khống chế của những người bị quỷ khí ăn mòn sẽ chỉ ngày càng yếu đi. Mà mỗi khi cảm xúc của bọn họ mất kiểm soát, quỷ khí sẽ càng ăn sâu vào lý trí của bọn họ, không qua bao lâu, bọn họ sẽ tự diệt vong.”
"Vậy nên tôi đã từ bỏ ý định cho người dị chủng băng phôi hòa nhập với xã hội."
"Bởi vì bộ trưởng Vương nói đúng."
"Sau đó, tôi đặc biệt phân chia phạm vi hoạt động cho bọn họ, đặt ra các điều lệ quy định. Chỉ cần bọn họ không vượt quá giới hạn, cục dị thường Hoa đô sẽ không ra tay với bọn họ, thế thôi.”
"Nhiều hơn thì không có, tôi không có khả năng vì bọn họ mà không màng đến sinh tử của người thường và người chơi.”
Phương Triển nói đến là chân thành, cũng nói ra chỗ bất đắc dĩ của anh ta.
“Có nhiều người thường và người chơi ở Hoa đô không?” Nhan Như Tinh hỏi.
"Cũng kha khá đấy, người thường có khoảng mấy trăm nghìn người. Đối với những người chơi đã ký thỏa thuận với trò chơi trong sáu tháng qua, tỷ lệ sống sót trong phó bản đã được cải thiện rất nhiều. Hơn nữa trong giai đoạn đầu khi người chơi tiến vào phó bản, chúng tôi đều cử người luân phiên dẫn dắt người chơi, đề cao tăng tỷ lệ sống sót trong phó bản. "
Tất nhiên không phải miễn phí.
Có quá nhiều người, bọn họ chủ yếu đăng tải các chiến lược tiến công chiếm đóng trên diễn đàn của trò chơi, cho phép người chơi lựa chọn một số phó bản có độ khó thấp để tự mình vào.
Chỉ là trong sáu tháng trở lại đây, số lượng người chơi gia tăng, trên phương diện tố chất có phần không đồng đều. Việc quản lý cũng gặp khó khăn, có vài việc Phương Triển muốn học theo các tỉnh thành khác, phân quyền cho các tổ chức người chơi, cho bọn họ hỗ trợ quản lý.
Tuy nhiên, anh ta không thể quyết tâm làm như vậy. Bởi vì một khi anh ta mở ra cánh cửa này, không gian sinh tồn và địa vị của những người chơi cấp thấp và người thường ở Hoa đô sẽ lại bị thu hẹp lại.
Ngay cả khi anh ta không cảm thấy mình có thể tồn tại được lâu. Có lẽ đến ngày thi đấu của các người chơi của khu vực E043, đó chính là lúc các tổ chức,thế lực của người chơi cấp cao tiến hành đối kháng.
Nghe nói ở các khu vực trên cấp B, đều là các thế lực người chơi phụ trách toàn bộ các phân khu trong trò chơi.
Trong đó, các khu vực lớn cấp S lãnh địa tư nhân của một số cao thủ.
“Mấy trăm ngàn người không vào phó bản?” Nhan Như Tinh kinh ngạc.
"Đúng vậy, thật ra là Thiên đường chọn người. Không phải ai cũng có thể trở thành người chơi."
"Chúng tôi đã lén làm thống kê, phát hiện rằng xác suất những người trên 60 tuổi được chọn trên toàn cầu là dưới 10%. Những người được chọn đều là những người có trí tuệ phi thường và có thành tựu trên một số phương diện.”
"Những người này tiến vào trò chơi, nếu thông quan phó bản thí luyện thì sẽ được trò chơi Thiên đường trực tiếp giúp chữa trị thân thể miễn phí một lần."
"Sau khi chữa trị, một số chức năng cơ thể của nói người già này có thể so với thanh niên trai tráng. Thế nên có không ít người trên 60 tuổi hy vọng rằng họ có thể được chọn vào phó bản.”
"Ngoại trừ người già, trẻ em dưới 16 tuổi chỉ có 10% xác suất được chọn. Giống như người già, 10% được chọn là những thiên tài có chỉ số IQ rất cao."
"Về phần những người trong độ tuổi từ 16 đến 60, không bao gồm người dị chủng băng phôi, bọn họ sẽ vào phó bản theo từng nhóm vào ngày đầu tiên của mỗi tháng."
"Mỗi nhóm không có nhiều người, mỗi tỉnh chỉ có 1.000 người. Trong số 1.000 người này, những thanh niên trong độ tuổi từ 18 đến 35 có 80% khả năng được chọn. Con số này chưa tính đến những người đã bị ảnh hưởng bởi người xung quanh, bị hại phải vào phó bản.”
“Nhiều người vào phó bản như thế, không có ai làm việc, vậy hiện thực vận hành như thế nào?” Nhan Như Tinh khó hiểu, hơn nữa cô còn có kinh nghiệm mấy lần đi ra ngoài.
Thế mà lại phát hiện hai bên đường trong Hoa đô có không ít người đi bộ và các cửa hàng quán xá, có vẻ không bị ảnh hưởng nhiều lắm.
“Chuyện này không cần lo lắng.” Phương Triển thở dài: “Trò chơi này đã giải quyết tất cả các vấn đề mà cô nghĩ đến.”
"Tập đoàn Oasis, cô hẳn là đã nghe nói về xí nghiệp này đúng không?"
Nhan Như Tinh gật đầu.
Cô rất tò mò về xí nghiệp này, dù sao thì mấy tên bạn trai của của cô hình như đều làm việc ở đó. Đáng tiếc là lần trước lúc hỏi mấy người ở tổ chức Qùy kia đều bị đối phương cảnh giác bỏ qua.
"Tập đoàn Oasis là sự tồn tại có thể cân bằng hoạt động cơ bản của các phân khu trong trò chơi.”
“Bọn họ xuất hiện sau khi trò chơi được phát hành, mọc lên như nấm, nhanh chóng thành lập các chi nhánh tuyển dụng ở khắp các tỉnh thành.”
"Mục đích của những chi nhánh này chỉ có một, đó là "tuyển dụng’."
“Tuyển dụng?” Nhan Như Tinh khó hiểu, cô nhớ tập đoàn Oasis không dễ dàng tuyển dụng như thế.
"Tuyển dụng này không phải là tuyển nhân viên, mà là tuyển công nhân." Phương Triển tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Lúc trước, khi tập đoàn Oasis ‘tuyển dụng’, anh ta từng vì tò mò mà tham gia góp vui.
Ai ngờ được, đi rồi mới biết, hóa ra là người ta nghiêm túc tuyển công nhân.
“Cô có biết bọn họ tuyển công nhân để làm gì không?"
Chờ Nhan Như Tinh lắc đầu, anh ta nói: "Đến phân khu trò chơi khác thu hoạch lương thực, hoặc khai thác mỏ, hoặc là vào nhà máy vặn ốc vít."
"Nói tóm lại, chỉ cần bạn đi là có việc để làm, tiền lương còn không thấp. Đến khi trả lương xong, cô còn có thể đến bộ phận công thương của tập đoàn Oasis để mua sắm các vật dụng khác nhau, nuôi sống bản thân và gia đình cũng còn dư."
Động thái của Tập đoàn Oasis trực tiếp phá vỡ tình trạng một số gia tộc tư bản thống trị độc quyền ở khu vực E043, lũng đoạn cục diện hạn chế vật tư của người chơi.
Ác hơn chính là, tiền lương của tập đoàn Oasis là lục sao. Không đến một tháng, tiền trên toàn thế giới ngoại trừ lục sao thì tất cả đều trở thành giấy vụn.
H quốc bọn họ thật ra còn kiên trì được nửa năm mới hoàn toàn bỏ qua tiền tệ cũ.
“Người chơi có thể vào làm công?” Nhan Như Tinh luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
"Được, nhưng những người chơi chuẩn bị vào phó bản cần phải thông báo trước. Nếu bị phát hiện ra không thông báo, tập đoàn Oasis sẽ không tuyển dụng lại người này.”
“Ở các khu khác cũng giống như vậy sao?” Nhan Như Tinh nghĩ đến Tiểu La ở khu D057, cái nơi được gọi là khu ổ chuột.
"Cũng thế.”
"Đã như vậy, dựa theo lời anh nói thì chỉ cần có tay chân có thể đi làm công nhân là có thể kiếm được tiền, không cần lo lắng cho cuộc sống. Thế thì tại sao vẫn còn những người nghèo không đủ ăn?"
Tuy nhiên, Phương Triển nghe xong lời cô nói thì tỏ vẻ kinh ngạc: “Người nghèo mà cô đang nói đến hẳn là người dị chủng băng phôi đúng không?"
"Quên nói cho cô biết, tập đoàn Oasis tuyển công nhân nhưng không bao gồm người dị chủng băng phôi. Ngoài ra còn có một số người không có hộ khẩu, cô có biết không hộ khẩu là như thế nào không? Chính là những người chơi cấp thấp cùng người dị chủng băng phôi bị phân khu trò chơi đào thải, không có chỗ ở.”
Nhan Như Tinh không ngờ tới hoàn cảnh sinh tồn của người dị chủng băng phôi lại khốn cùng như vậy, chả trách ngày nào trong nhóm cũng có người than khóc.
Lúc Tiểu Thái gặp được cô cũng là bộ dáng sợ cô chạy mất.
Về phần không hộ khẩu: “Tôi nhớ lúc tôi còn ở khu vực D057 thì gặp được một người không phải người dị chủng băng phôi…” Nhan Như Tinh nói về chuyện của Tiểu La cho anh ta.
“Vậy thì cô ấy hẳn là không có hộ khẩu.” Giọng điệu của Phương Triển chắc chắn: “Những đứa trẻ sinh ra trong các gia đình không có hộ khẩu cũng là người không có hộ khẩu. Khu ổ chuột ở khu D057 ra đời như vậy đấy.”
"Khu E043 chúng ta cũng có khu ổ chuột, đó cũng là nơi sinh sống của các gia đình không có hộ khẩu.”
"Họ chỉ có thể duy trì cuộc sống bằng cách làm công cho các người chơi trong khu vực ấy.”
“Những người không có hộ khẩu này cũng giống như người dị chủng băng phôi, đều là những người đã bị trò chơi bỏ rơi.” Lúc Phương Triển nói về những người không có hộ khẩu này, vẻ mặt anh ta rất bình tĩnh, không hề có biểu hiện đồng tình.
“Vừa rồi anh nói trong số những người không hộ khẩu này còn có cả người chơi?” Nghĩ đến những lời anh ta vừa nói, Nhan Như Tinh không khỏi hỏi.
"Đúng vậy, thường là những người chơi cấp thấp, thực lực yếu."
“Chờ một chút, tôi muốn hỏi tiêu chuẩn phân chia người chơi cấp thấp và cao thủ là gì?”cao thủ cấp thấp là gì?” Lần này trở lại, cô mới phát hiện trong số người chơi lại còn chia ra cấp thấp, cấp cao.
"Người chơi dưới cấp D, bao gồm cả người chơi cấp D, được gọi là người chơi cấp thấp"
Nhan Như Tinh:…
Cảm giác như bị xúc phạm ấy nhỉ.
"Không có khả năng, không phải có giới hạn thời gian cho việc người chơi không vào phó bản à? một khi đã như vậy, dưới sự thúc giục của thời hạn, mỗi năm hẳn là có thể vào phó bản khoảng mười lần. Mà mỗi lần thăng cấp, chỉ cần thông qua năm phó bản cấp bậc tương ứng. Người chơi cấp C một năm, như vậy có thích hợp không?"
Phương Triển:…
"Chẳng lẽ cô không biết có cái gọi là phó bản thăng cấp à?”
“Tôi biết.” Nhan Như Tinh gật đầu.
"Hàng năm số người chơi chết trong phó bản cấp E chỉ chiếm 30%, nhưng số người chơi chết trong phó bản cấp D lên đến 70%.”
"Cho nên có rất nhiều người chơi vì sợ chết mà cố tình mắc kẹt lại trong phó bản thăng cấp, lựa chọn các phó bản khác, như vậy cấp độ của họ luôn dừng lại ở cấp D."
“Còn có thể kẹt lại ở phó bản á?” Nhan Như Tinh sợ ngây người.
“Cô không biết sao?” Phương Triệt cảm thấy cô cứ như hai lúa mới lên phố ấy.
“Tôi không biết, cũng không có ai nói cho tôi cả.” Cô không nhịn được mà nghĩ đến thời điểm bản thân tiến vào phó bản thăng cấp.
Được rồi, lúc ấy là cô trực tiếp bấm vào phó bản thăng cấp.
"Nhưng thời gian ở trong phó bản thăng cấp càng lâu, khó khăn càng cao. Cho nên tốt nhất là không nên ở lại." Phương Triển nhắc nhở cô.
Nhan Như Tinh tỏ vẻ đã biết.
“Vậy cô có muốn chuyển nhà không?” Phương Triển không chịu từ bỏ: “Khu vực dành cho người dị chủng băng phôi thật sự không phải là nơi nên ở lại. Huống chi gần đây họ còn bị người của Nguyệt Lạc hội theo dõi.”
Tiểu Thái đang đứng sang một nghe cuộc hội thoại này thì không khỏi có chút không vui cùng khẩn trương.
Lực tay khi ôm gấu xám nhỏ tăng lên một chút.
Gấu xám nhỏ lập tức nhảy xuống đất, bất mãn ngẩng đầu nhìn hắn.
Không đợi nói mở miệng, nhân ngẫu sư đã lao ra bế gấu xám nhỏ lên, rồi không biết từ đâu lấy ra một chiếc váy nhỏ màu hồng viền ren, khoa tay múa chân muốn mặc vào cho nó.
Gấu xám nhỏ hoảng sợ giơ hai móng trước lên tát hắn.
Nhân ngẫu sư đỡ lấy một móng của nó, liên tục tóm lấy nó.
Được một lúc, hai đứa bắt đầu hình thức ‘mày bắt tao, tao cào mày’.
Nhan Như Tinh liếc nhìn hắn rồi hỏi Phương Triển: “Nguyệt Lạc hội là tổ chức gì?"
"Những người chơi màu đỏ làm chủ, người khởi xướng rất thần bí. Cụ thể thì có trên tư liệu tương quan tôi gửi cho cô. Hầu hết những người dị chủng băng phôi bị họ nhắm tới đều tổn thất nặng nề."
"Nếu cô không chịu chuyển đi, vậy giúp tôi nói với Tôn Long. Bảo hắn đừng có vượt qua ranh giới, đừng duỗi tay quá lâu." Phương Triển cau mày nói.
“Các anh mặc kệ Nguyệt Lạc hội?” Nhan Như Tinh hỏi ngược lại.
"Không quản được. Bọn họ đến không thấy người đi không thấy bóng, lại không gây sức ép ở trung tâm khu phố, cố sức đạt lấy kết quả tốt.”
"Hơn nữa tôi nghi ngờ bên trên có người của bọn họ, có vài chuyện chúng ta còn chưa hành động, bọn họ đã chuyển địa điểm." Phương Triển đoán.
“Nguyệt Lạc hội có thể có quỷ thần.” Nhan Như Tinh im lặng một lúc rồi kể cho anh ta nghe sự cố xảy ra với người chơi áo đỏ của Nguyệt Lạc hội vào trưa hôm nay.
Phương Triển vừa nghe, quả nhiên anh ta trở nên thận trọng hơn.
"Tôi không biết chuyện này, nếu những gì cô nói là sự thật, vậy chính là phiền toái lớn.”
“Tôi sẽ phái người đi điều tra, nhưng cô có chắc là sẽ chuyển nhà không?” Quỷ thần đều đã đến rồi, cô còn kiên trì cái gì hả!
Phương Triển hận không thể lập tức khiêng cô đi luôn.
Nhan Như Tinh: "Anh giúp tôi chuẩn bị phòng ở?”
“Xem cô nói cái gì kìa, hôm qua tôi đã nói là chuẩn bị hết cho cô rồi đấy.” Phương Triển vội la lên: “Hoàn cảnh không khác chỗ này bao nhiêu.”
Anh ta chỉ tay về khu biệt thự cây xanh gần đó, không khí trong lành.
“Tôi sẽ xem xét.” Nhan Như Tinh động lòng.
“Là nên xem xét cho tốt.” Phương Triển thở phào nhẹ nhõm, đảo mắt nhìn nhân ngẫu sư và gấu xám nhỏ đánh nhau túi bụi. Tâm thần vừa động, vẫy vẫy tay, ý bảo Nhan Như Tinh lại gần mình, anh ta có chuyện muốn nói.
Nhìn thấy vẻ mặt không rõ ràng của anh ta, Nhan Như Tinh ghé tai sang.
"Nhân ngẫu sư kia ấy, có không ít người chơi nói hắn không được bình thường. Cô nên cẩn thận một chút.”
"Hơn nữa thủ đoạn công kích của hắn gần như không thể hóa giải. Nếu hắn hạ độc thủ với cô, rất ít người có thể phản kháng.”
“Nhưng mà tôi nghe nói, nhân ngẫu sư đều sợ nước.” Giọng của Phương Triển nhỏ đến gần như không thể nghe thấy, hiển nhiên là sợ bị đối phương nghe thấy.
Sợ nước á?
Nhan Như Tinh sửng sốt, cô không cảm thấy hắn sợ nước mà?
"Nếu hắn mang ý xấu với cô, cô cứ thử tìm chỗ có nói thử xem.”
"Nếu kiểm tra ra có vấn đề thì sao?"
Phương Triển á khẩu, nghĩ đây thực sự là vấn đề đấy, liền xấu hổ không nói gì thêm.
“Có người, anh giúp tôi chú ý một chút.” Nhan Như Tinh giữ nguyên tư thế, thì thầm nói với anh ta.
"Trầm Từ."
"Trầm..." Phương Triển kinh ngạc: “Hắn xảy ra chuyện gì?"
“Hắn không thích hợp.” Tiếp theo Nhan Như Tinh kể với anh ta chỗ không thích hợp trên người hắn, cùng với danh tính thực sự của Lâm Thiến.
Phương Triển nghe xong, chỉ cảm thấy đau đầu nhức óc, có hơi không theo kịp tiết tấu.
Anh ta rất muốn nói với cô rằng, bịa đặt là bất hợp pháp. Trong nháy mắt lại bắt gặp ánh mắt chân thành của Nhan Như Tinh, lại nghĩ đến Lâm Thiến. Anh ta điều chỉnh lại tâm tình, nói: “Để tôi điều tra một phen."
Cái mà Nhan Như Tinh muốn chính là câu trả lời của anh ta.
Mới vừa rồi ở trong phòng, khi cô nhìn thấy Lâm Thiến đột nhiên mất đi sinh cơ, cô liền khẳng định, Trầm Từ có vấn đề.
Đáng tiếc kẻ này chạy quá nhanh, lại lắm thủ đoạn, căn bản không dễ bắt.
Nghĩ nhiều người lực lượng lớn, Nguyễn Trì không làm được thì còn có những người khác
“Hiện tại tôi lập tức tìm người đi điều tra hắn.” Phương Triển nghĩ đến Trầm Từ có thể có vấn đề thì không ngồi yên được.
Anh ta nhớ rõ rằng ở Trung đô, người mở đường của Trầm Từ còn có danh hiệu là ‘Công lược chi Thần’.
Lực ảnh hưởng không phải lớn bình thường, nếu hắn ngã xuống, thế thì…
“Ngại quá, tôi phải đi trước.” Phương Triển vội vàng nói rồi vội vàng rời đi.
Nhan Như Tinh nhìn anh ta rời đi, sau đó quay lại nhìn một người một gấu quậy đến là ầm ĩ.
Theo thói quen nói với Tiểu Thái im lặng chờ bên cạnh: “Chúng ta về thôi.”
Tiểu Thái vội vàng gật đầu, đi phía trước dẫn đường.
Ngồi trên xe trở về nhà, Nhan Như Tinh nghĩ đến những gì Phương Triển đã nói với cô, ngẩn người nhìn bóng đêm dần đặc lại.
Mặt khác, Tiểu Thái hiện đang rất bồn chồn.
Một lúc sau, hắn như đã hạ được quyết tâm, không yên lòng mở miệng hỏi Nhan Như Tinh: "Cô định chuyển nhà à?"
"Mấy hôm nữa hẵng nói.”
“Ồ.” Trông Tiểu Thái có vẻ rất thất vọng.
Hắn không thể rời khỏi xã khu quá lâu, người dị chủng băng phôi bọn họ muốn ra ngoài thì phải đăng lí, còn phải giải thích chi tiết bọn họ ra ngoài làm gì. Quá trình này khá phức tạp, lại còn không cả có quyền qua đêm bên ngoài.
“Không có việc gì đâu, cho dù tôi có chuyển đi, sau này vẫn sẽ tìm nhóc làm nhiệm vụ.” Nhan Như Tinh cam đoan với nhóc.
Tuy nhiên Tiểu Thái cũng không có vẻ được an ủi, vẻ mặt vẫn ủ rũ như trước.
Nhan Như Tinh không để ý, cô quay đầu quát to một người một gấu đang ồn ào phía sau: “Hai người im lặng chút coi."
Nhân ngẫu sư không phục lấy ra váy nhỏ, ấm ức nói với Nhan Như Tinh: “Không phải trước đây cô đã yêu cầu tôi may quần áo riêng cho nó sao? Tôi làm xong rồi mà nó không chịu mặc.”
Nhan Như Tinh quay đầu nhìn chiếc váy nhỏ màu hồng trong tay hắn, sau đó lại nhìn con gấu xám nhỏ đáng thương ôm cô. Nhận váy nhỏ lật qua lật lại xem xét vài lần rồi khen: “Trông đẹp ghê nhỉ.”
Nhân ngẫu sư cúi đầu ngượng ngùng.
"Kích thước có hơi nỏ, lần sau làm lớn hơn."
Nhân ngẫu sư muốn nói không nhỏ tí nào, nhưng đột nhiên hắn như ý thức được cái gì, kinh ngạc nhìn Nhan Như Tinh, thử nói: "Vậy lần sau tôi sẽ làm lớn hơn, cô thử xem?"
Nhìn thấy Nhan Như Tinh gật đầu, nhân ngẫu sư vui mừng khôn xiết.
Về phần con gấu xám nhỏ không mặc, há! Hắn còn chưa làm cho mình đâu.
Gấu xám nhỏ ngu người, nó nhìn Nhan Như Tinh cầm cái váy nhỏ cùng nhân ngẫu sư đắc ý.
Kích động một cái, nó vội vàng nhảy vào trong lòng Nhan Như Tinh, nhặt váy nhỏ lên tự mặc cho mình.
Nó mới không cho Tinh Tinh mặc quần áo do tên tiểu nhân xảo trá này làm ra đâu.
Nhân ngẫu sư thấy vậy, liền quên mất bản thân còn ngồi trong xe, vội vàng đứng dậy ngăn lại, không cẩn thận đụng vào cánh tay đang cầm vô lăng của Tiểu Thái.
Tiểu Thái đang chìm đắm trong khổ sở do Nhan Như Tinh sắp chuyển nhà, cánh tay bị đụng như vậy, tay lái của hắn lập tức bị ngoặt một cái.
May mắn thay trước khi đâm vào một chiếc xe phía trước đã kịp thời phanh lại.
Chỉ là: “Chiếc xe này từ đâu ra đấy?” Tiểu Thái nhìn chiếc xe màu đen đang đậu phía trước, có chút kinh ngạc.
Con đường hắn đang đi là đường trở lại tiểu khu Hạnh Phúc, bình thường có rất ít xe cộ qua lại, nhất là vào buổi tối.
Nhan Như Tinh lại nhận ra có gì đó không đúng, nói: “Quay xe, đi mau.”
Tiểu Thái nghe theo bắt đầu quay đầu xe.
Nào biết đúng lúc này, chiếc ô tô màu đen đột ngột lùi lại, liều lĩnh lao về phía bọn họ.
Tiểu Thái thấy vậy cũng không chút bối rối, bình tĩnh nói: "Không có việc gì, đánh tôi là bọn họ tự rước họa vào thân.”
Nhưng mà hắn vừa mới quay đầu, kinh ngạc phát hiện trong xe chỉ còn một mình hắn.
[Phát hiện người chơi đã vào phó bản chỉ định cấp D ‘Báo thù’.]
[Lưu ý: Do người chơi thất bại trong phó bản trước, độ khó của phó bản này sẽ tăng lên, bắt đầu hình thức trừng phạt.]
——
[Xin người chơi chú ý, người chơi bạn chỉ định đã thất bại trong phó bản lần trước nên trong phó bản này được tự động thăng cấp thành phó bản trừng phạt.]
[Phó bản trừng phạt ‘Tử thần đến đây’ đã mở ra, chúc các bạn may mắn.]
"Bỏ mẹ rồi! Tao chọn phó bản bình thường cơ mà, sao lại biến thành phó bản trừng phạt???"