Nhan Như Tinh nhìn thấy tình cảnh trước mắt rơi vào im lặng một lần nữa, nhìn trái nhìn phải, chuẩn bị sẵn sàng chuồn đi bất cứ lúc nào.
Thật ra nếu chỉ có nhân ngẫu sư hoặc Gấu xám nhỏ thôi thì có lẽ cô có thể rời đi với một trong số họ.
Nhưng hai người lại xuất hiện cùng một lúc, hơn nữa trên người Gấu xám nhỏ còn có một vết sẹo hình con rết mới. Lòng dạ Nguyễn Trì không ác độc đến thế, nhất định là do nhân ngẫu sư làm!
Mà cái kéo lớn trên tay hắn ta chính là bằng chứng.
Nhân ngẫu sư mang theo mặt nạ thằng hề nhìn thấy đối tượng yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên đang nhìn chằm chằm vào vũ khí của mình, theo bản năng giấu ra đằng sau lưng.
Tiểu Sửu ở trong lòng hắn ta chửi ầm lên.
"Cái tên ngu xuẩn chỉ biết nhìn mặt này, nếu ngươi dám nhốt ta lại, lần sau đừng hòng bảo ta thu dọn sạp hàng cho ngươi!"
"Anh này, chẳng lẽ anh không cảm thấy, cô ấy thật sự rất xinh đẹp hay sao?" Nhân ngẫu sư yếu ớt nói với hắn ta.
Tiểu Sửu hận không thể trợn trắng mắt, hung dữ nói: "Thế nên ta mới bảo ngươi biến cô ấy thành con rối, sau này đi đâu cũng có thể mang cô ấy theo, như thế không tốt sao?"
"Không, không tốt. Con rối, xấu xí. A Sửu, xấu xí!"
Tiểu Sửu:...
"Xoẹt xoẹt."
Chiếc kéo lớn trong tay Tiểu Sửu đột nhiên lồng vào nhau hai lần, rồi hắn ta nhìn chằm chằm mọi người, trong đôi mắt tà ác lộ ra ngọn lửa hừng hực, giống như có thể động thủ bất cứ lúc nào.
Điều này tạo nên áp lực rất lớn lên năm người trong đội cứu hộ.
Bọn họ vốn muốn lao ra ngoài với tính thần hăng hái, nào ngờ lại có một con gấu từ trên trời rơi xuống, trực tiếp làm rối loạn tiết tấu của bọn họ.
Phải làm sao bây giờ?
Năm người trao đổi ánh mắt với nhau, lúc bọn họ đang thay đổi kế hoạch, định tăng thêm dung khí cho bản thân rồi lao ra ngoài, Nhan Như Tinh vỗ vỗ bả vai Ngô Thiên.
Ngô Thiên cảm thấy hơi kinh ngạc, quay đầu khó hiểu nhìn cô.
"Tôi đi trước, lát nữa gặp lại." Nhan Như Tinh cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với anh ta.
Ngô Thiên muốn hỏi ý của cô là gì, ngay sau đó chỉ thấy trong tay đối phương cầm một đồng xu màu vàng, khi ném ra trong nháy mắt cô biến mất không còn thấy gì nữa.
Anh ta sững sờ.
Ngô Pháp quay đầu, theo bản năng gọi Ngô Thiên một tiếng. Bỗng dưng anh ta phát hiện có vẻ như xung quanh mình thiếu mất một người.
Đang muốn mở miệng hỏi, tiếng kêu nhỏ nhẹ của đồng đội đã thu hút sự chú ý của anh ta.
"Thằng hề đi rồi!"
Ngô Pháp vội vàng quay đầu lại.
Quả nhiên, thằng hề vừa nãy còn chặn đường đi của bọn họ lúc này đã không thấy bóng dáng.
"Hừ-"
Lúc bọn họ còn dang khó hiểu vì sao thằng hề lại rời đi, gấu xám khổng lồ vẫn không nhúc nhích đứng giữa bọn họ đột nhiên quay người.
Nó quay người khiến hành lang đang chen chúc đứng trở nên hàng chật hẹp hơn, nhưng sau khi nó quay người chưa đến hai giây đã chạy thẳng về phía trước.
Chỉ chốc lát sau đã biến mất ở hành lang của tầng năm.
Cuối cùng chỉ còn lại y tá.
Năm người mong đợi nhìn y tá hy vọng cô ta sẽ rời đi giống như thằng hề và gấu xám.
Tuy nhiên, bọn họ thất vọng, chỉ thấy y tá cầm ống tiêm trong tay lấy bắt một người, hung hăng đâm mạnh xuống.
Ngô Pháp vội vàng chĩa súng vào y tá rồi bắn.
Thật vất vả mới tránh được sự truy đuổi của y tá, năm người chạy ra khỏi tầng năm, trên đường Ngô Pháp không nhịn được túm lấy Ngô Thiên hỏi: "Ngôn Thanh đâu!"
Miệng Ngô Thiên thở hổn hển, nghe vậy điều chỉnh cảm xúc trả lời: "Cô ấy đi rồi."
"Đi? Đi như thế nào?" Ngô Pháp không tin.
Vừa rồi bọn họ đều ở đây, thằng hề và gấu xám cũng ở đó, nếu thật sự muốn rời đi sao một chút động tĩnh cũng không có?
Trừ khi đối phương không phải là con người, bọn họ bị lừa.
"Cô ấy thực sự đã đi rồi. Cô ấy có một đạo cụ, tôi tận mắt nhìn thấy cô ấy lấy đạo cụ ra, sau đó trực tiếp biến mất."
Ngô Pháp vẫn không tin, cho đến khi một đồng đội khác nhỏ giọng phụ họa: "Tôi cũng nhìn thấy. "
"Hơn nữa mấy người có cảm thấy cô ấy nhìn hơi quen mắt không?"
"Tôi thấy cậu nhìn thấy mỹ nữ nào cũng cảm thấy quen mắt thì có." Ngô Pháp tức giận lườm anh ta một cái, sau đó hỏi Ngô Thiên: "Vậy lúc cô ấy rời đi có nói gì với anh không?"
Ngô Thiên nhớ đến lời mà Nhan Như Tinh nói với anh ta trước khi rời đi, vội vàng nói ra toàn bộ.
"Chờ một chút, người vừa rồi, cậu gọi cô ấy là gì?" Đội trưởng sắc mặt trắng bệch, trước ngực có vết thương nên yếu ớt không còn sức lực đột nhiên hỏi.
"Cô ấy nói cô ấy tên là Ngôn Thanh."
Ngôn Thanh?
"Nhan Như Tinh?" Đội trưởng một câu khiến mấy người còn lại bừng tỉnh, Ngô Pháp và Ngô Thiên còn chưa kịp hiểu ra cái tên này có vấn đề gì.
"Nhất định hai người còn chưa thèm đọc văn kiện mà Trung Đô gửi tới." Đội trưởng yếu ớt nói.
Ngô Thiên khó chịu tiếp lời: "Mỗi lần Trung Đô gửi văn kiện tới không phải đòi tiền thì chính là muốn đạo cụ, ai mà tình nguyện để ý tới bọn họ chứ. Hơn nữa những thứ này không đến lượt chúng ta quan tâm."
Đội trưởng nghẹn lời, nhớ đến thao tác làm việc bên Trung Đô, anh ta không biết nên nói gì tiếp.
Anh ta dứt khoát thay đổi góc độ nói với bọn họ: "Cho dù không xem văn kiện, vậy thời điểm chúng ta ở bên ngoài có hỏi qua mấy người chuẩn bị rời đi. Một trong những người đó từng nhắc tới Nhan Như Tinh, chẳng lẽ hai người quên nhanh như vậy?"
"Có sao?" Ngô Thiên nhìn về phía người anh em Ngô Pháp của mình.
Ngô Pháp nâng trán, gật đầu.
"Hai người gặp cô ấy ở đâu?" Đội trưởng dứt khoát cũng không hỏi Ngô Thiên nữa, ánh mắt sắc bén nghiêm túc nhìn chằm chằm Ngô Pháp.
Ngô Pháp đành phải đem chuyện gặp Nhan Như Tinh nói cho bọn họ biết.
Đội trưởng nghe xong, nhất là sau khi nghe thấy hai người bọn họ mang Nhan Như Tinh từ trong phòng ra, ánh mắt anh ta nhìn về phía bọn họ đã không thể dùng từ đáng sợ để hình dung.
Ngô Pháp nói được một nửa trong lòng đã biết không ổn, kịp thời ngậm miệng lại. Sau đó giật dây để Ngô Thiên nói tiếp, Ngô Thiên không cảm thấy không đúng gì cả, cứ thế nói nốt phần còn lại.
Khi Ngô Thiên bị mấy người vây quanh, Ngô Pháp nhanh chân bỏ chạy.
——
Nhan Như Tinh không nghĩ tới đồng tiền vàng thời không mà Tứ vương tử cho cô lại lừa bịp như vậy, đầu tiên là đụng phải một bức tường không khí mềm mại. Sau đó không hiểu sao lại cô lại thấy hơi run rẩy, truyền tống cô thẳng vào lồng ngực vẻ mặt Nguyễn Trì mờ mịt, nhìn cô bỗng dưng xuất hiện giống như không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng tay vẫn kịp thời ôm lấy người.
Cô nhìn thấy anh như vậy, lại nhìn thấy hai chữ "thất bại" đỏ tươi trên thanh tiến độ nhiệm vụ, trong lòng Nhan Như Tinh biết có thể cô bị tính kế, cô cười như không cười nhìn anh: "Nhiệm vụ này của anh thiết kế rất đặc biệt."
Nguyễn Trì cảm thấy sự xuất hiện của Tinh Tinh vô cùng trùng hợp, lúc này nghe được lời nói của cô, theo bản năng giải thích.
"Không phải do anh mà là hệ thống thiên đường thiết kế."
Hệ thống thiên đường?
Cơn tức giận của Nhan Như Tinh bỗng chốc tan biến.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cô đã từng gặp hệ thống thiên đường, cảm thấy nó là một hệ thống cứng nhắc nên chắc có lẽ sẽ không làm điều này.
"Có khả năng là bởi vì anh nên nó mới không có ý tốt với Tinh Tinh." Lúc Nguyễn Trì nói những lời này trên mặt anh tràn đầy áy náy.
Nhan Như Tinh không hiểu chuyện này thì liên quan gì đến anh.
"Nó không muốn để anh rời khỏi nơi này, nếu là trước kia, anh hoàn toàn có thể rời đi được. Nhưng bây giờ thì..." Nguyễn Trì nhìn Nhan Như Tinh, đáy mắt trong veo dường như có thứ gì đó đang muốn thể hiện, khiến ánh mắt vốn đã đen như than chì của anh càng thêm sâu không thấy đáy.
Giống như lần đầu tiên cô gặp anh, lúc đó cả người anh giống như sương mù nhưng không phải sương mù, mờ mịt tựa như không phải là thực, không thể chạm vào người anh được.
Tựa như anh không nên tồn tại trên thế gian chỉ còn sót lại một chút thanh tinh cuối cùng mà có lẽ nên từ từ tiêu tan cùng với những thứ vẩn đục khác hòa vào với nhau mới là nơi anh thuộc về.
Một lần nữa Nhan Như Tinh cảm thấy vận may của mình quá tốt, xuyên qua tiện tay vớt lên lại vớt được một người có thân phận bất phàm, hơn nữa còn đối xử với cô tốt như vậy.
Nhưng xem ra, phiền toái mà anh gặp phải cũng không ít hơn so với cô là bao.
"Anh bằng lòng vì em đi đối mặt với thế giới này một lần nữa." Nguyễn Trì nghiêm túc nhìn cô. Nhan Như Tinh không hiểu những gì mà anh nói, nhưng từ thái độ và giọng điệu của anh có thể nghe ra sự chân thành và quyết tâm.
Đối mặt với anh như vậy, trái tim Nhan Như Tinh đập nhanh hơn, cúi đầu không tự nhiên né tránh ánh mắt chăm chú của anh.
Nguyễn Trì thấy thế, trên mặt khó tránh khỏi lộ ra vài phần mất mát.
"Nếu anh vẫn luôn tiếp tục giữ vững như thế, những lời anh nói em cũng có thể làm được!" Nhan Như TInh nhanh chóng đứng thẳng lưng nói ra những lời cô muốn nói.
Lúc cô nói những lời này, hai má hơi phiếm hồng, đôi mắt sáng lấp lánh như dòng nước mùa thu, vừa nhẹ nhàng lại hàm chứa vài sự cố gắng chống đỡ gương mặt đỏ lên vì thẹn thùng.
Tuy rằng cô cảm thấy ở cùng một chỗ với anh sẽ rất phiền phức, nhưng anh nghiêm túc như vậy khiến Nhan Như Tinh không biết nên làm thế nào để từ chối.
Đã không thể trốn thoát vậy thì tiếp nhận thôi.
Dù sao nhìn thế nào cô cũng không chịu thiệt!
Cùng lắm thì chia tay.
Mà khi Nguyễn Trì nhận được đáp án chính xác của cô thì vui mừng khôn xiết. Anh kinh ngạc nhìn Nhan Như Tinh, giống như không thể tin được lời cô nói, cho nên anh nắm chặt nắm đấm, cẩn thận hỏi lại từng li từng tí: "Vừa nãy em nói em cũng bằng lòng vì anh trả giá tất cả mọi thứ sao?"
Nhan Như Tinh:???
"Không, em chưa từng nói qua như vậy."
Nguyễn Trì ôm Nhan Như Tinh một lần nữa, để cô trong lồng ngực mình, trịnh trọng nói: "Em yên tâm, anh sẽ xử lý tất cả mọi thứ thật tốt, sẽ không để cho em phải chịu tổn thương."
Nhan Như Tinh rúc vào lòng anh, ngửi mùi vị quen thuộc trên người anh, cảm động ba giây vì lời "tuyên thệ" của anh.
Ba giây sau, cô ngẩng đầu lên, ngửa cổ hỏi anh: "Cho nên anh là người hay quỷ?"
Nếu chuyện này không được biết chính xác thì cô không thoải mái.
Nguyễn Trì nghe được câu hỏi của cô, vẻ mặt dừng lại nửa giây, cúi đầu nhìn cô, thăm dò hỏi: "Tinh Tinh cảm thấy thế nào?"
"Em cảm thấy anh không phải là người."
Nguyễn Trì:...
"Thân phận hiện tại của anh quả thật hơi đặc biệt một chút." Giọng điệu của anh hơi chần chừ: "Trên thực tế, tôi cũng có phần không xác định được bây giờ anh đang ở trạng thái gì."
Nhan Như Tinh:?
"Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc chúng ta ở bên nhau." Ánh mắt Nguyễn Trì dịu dàng hẳn, xóa đi sự lãnh đạm trước sau như một trên mặt anh: "Anh tin Tinh Tinh cũng sẽ không để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này."
Nhan Như Tinh nói thầm tự nhủ thật ra cô vẫn rất để ý.
Bằng không lúc trước cũng sẽ không đòi chia tay anh.
Thôi được rồi.
Cô có thể cảm nhận được anh đang giấu cô chuyện gì đó. Nãy giờ nói nhiều như thế mà anh mới chỉ tiết lộ hai thông tin mà thôi.
Thứ nhất, chủ hệ thống quả thật bởi vì anh nên nhắm vào cô;
Thứ hai, anh thật sự không phải là người, hơn nữa thân phận cũng không rõ ràng.
Đột nhiên cô lại cảm thấy đoạn tình cảm này của mình không thể duy trì được bao lâu...
Nhan Như Tinh thấy hơi bực bội, cố gắng xem nhẹ cảm giác bất thường cô có thể chia tay bất cứ lúc nào trong lòng.
Nhưng vẫn còn một vấn đề thực tế: "Rõ ràng đã đến Khu E043 rồi, vì sao lúc trước anh lại nói với em chưa đến thời gian."
Nguyễn Trì nghe thấy vậy ánh mắt né tránh nói: "Không phải em bảo anh chuẩn bị một thân phận cao cấp hay sao?"
Nhan Như Tinh gật đầu.
"Anh đi hỏi, bọn họ nói với anh "cao cấp" nghĩa là địa vị phải cao, địa bàn phải lớn, có đủ không gian để phát triển lên."
"Anh chỉ dựa theo yêu cầu của em để làm thôi." Vẻ mặt Nguyễn Trì chân thành.
Nụ cười của Nhan Như Tinh cứng đờ trên mặt.
Cái gì?
Anh nói lại lần nữa đi?
"Ai nói anh biết cao cấp có nghĩa như thế này?" Cô không thể tin được, rốt cuộc là ai đã xuyên tạc ý của cô.
"Mấy người bạn."
Nhan Như Tinh: Mấy người bạn này của anh không có lòng tốt đâu, sau này tránh xa bọn họ ra một chút. "
"Được." Nguyễn Trì ngoan ngoãn gật đầu.
"Anh có thể thu hồi phó bản không?" Nhiệm vụ của cô đã thất bại, theo ý của hệ thống chủ thì phó bản tiếp theo của cô là phó bản trừng phạt.
Cô quyết định lần này giải quyết rắc rối của Thẩm Từ trước rồi mới vào phó bản.
Nguyễn Trì nhìn thoáng qua tiến độ bên phía anh, sau khi nhiệm vụ của Tinh Tinh thất bại, hệ thống chủ đã liên tục lăn lộn chạy trốn.
Anh không thể ra ngoài bây giờ nhưng anh có thể liên lạc với những người khác gây một chút rắc rối cho nó.
"Có thể, bây giờ Tinh Tinh sẽ ra ngoài sao?" Đột nhiên Nguyễn Trì thấy hơi khẩn trương.
Bởi vì lúc ấy Tinh Tinh đã nói sẽ dẫn anh đi gặp phụ huynh.
"Anh có nên chuẩn bị chút quà tặng không?" Trong ký ức, anh vẫn còn nhớ khi đến nhà người khác đều phải làm theo trình tự này.
"Không cần." Nhan Như Tinh nghĩ đến những người chơi trong đội cứu hộ còn bị nhốt trong phó bản, hỏi anh: "Anh tìm được em rồi, phó bản này có phải đã kết thúc rồi đúng chứ?"
"Đúng vậy." Nguyễn Trì gật đầu.
"Thu phó bản lại đi, chúng ta nên ra ngoài." Nói xong cô lại đổi ý nói: "Không, tạm thời không cần thu hồi phó bản, trục xuất người chơi ra ngoài là được."
Nhan Như Tinh nhớ đến lời Ngô Pháp và Ngô Thiên nói, cô biết bên ngoài có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào phó bản. Mà lần này cô trở về chính là muốn "ỷ thế hiếp người". Nếu Nguyễn Trì đã dựng xong sân khấu cho cô, vậy thì đã đến lúc cô lên biểu diễn.
"Khụ!" Nhan Như Tinh hắng giọng, ôm lấy cổ Nguyễn Trì, bóp thanh âm làm nũng nói: "Lát nữa anh ôm em ra ngoài được không?"
Nguyễn Trì nghe xong còn thấy lạ, có loại chuyện tốt như thế này sao?
Đồng ý ngay lập tức.
Nhan Như Tinh vô cùng chờ mong, nhưng mà hình như cô đã quên mất cái gì đó thì phải?
Nguyễn Trì nắm quyền kiểm soát phó bản một lần nữa, lặng yên không một tiếng động nhốt nhân ngẫu sư và Gấu xám nhỏ vào cùng một căn phòng.
Bên ngoài phó bản của bệnh viện trung tâm thành phố Hoa Đô.
Khu quan sát tạm thời từ lúc đầu chưa đến năm mươi người, bây giờ đã lên đến hơn trăm người, diện tích cũng không ngừng mở rộng. Nếu không phải Phương Triển mời tổ chức người chơi tư nhân đến duy trì trật tự, chỉ dựa vào đội viên cục đặc biệt của Hoa Đô với cảnh sát địa phương thì hoàn toàn không thể khống chế được tình huống.
Cho dù như vậy, người chơi từ khắp mọi nơi lẫn tổ chức người chơi tư nhân còn phái người chạy đến Hoa Đô.
Trong đó còn xen lẫn mấy tổ chức người chơi lần trước đến khu E043 tìm thông tin về thuốc hoàn hảo.
Vương Trọng Khang bảo Phương Triển đi gọi hai người chơi tiên phong đến, đáng tiếc Thẩm Từ không có ở đây.
Theo lời giải thích của hai người, ngày hôm qua Thẩm Từ rời khỏi khu E043 không biết là đi đâu, đến nay vẫn chưa trở về.
Bây giờ đã được bốn giờ trôi qua kể từ khi đội cứu hộ đầu tiên đi vào.
Trong bốn giờ này, Hoàng Xương Cát từ Trung Đô đến tiếp quản sự kiện đột ngột cúi đầu một cách hiếm thấy bàn bạc với thị trưởng Phương Triển và Hoa Đô xem lên xử lý phó bản lần này như thế nào.
Ý của Hoàng Xương Cát là để hắn ta dẫn một nhóm người chơi cao cấp tiến vào phó bản, xem có thể thương lượng một cách bình đẳng với BOSS phó bản mà Vương Trọng Khang nói tới hay không, có thể giải quyết trong hòa bình thì giải quyết hòa bình.
Nói cho đến cùng chỉ là hiểu lầm, giải quyết hiểu lầm không phải là được rồi sao?
"Vậy mấy người chuẩn bị giải quyết hiểu lầm này như thế nào?" Phương Triển hứng thú nhìn Hoàng Xương Cát và Lâm Nguyên ngồi bên cạnh hắn.
Anh ta chưa đến Trung Đô nhưng anh ta biết. Nơi từng là thủ đô thánh địa của nước H bây giờ còn loạn hơn so với Hoa Đô của anh ta.
Nước H có 24 thủ phủ của thành thị, phần lớn người chơi đều tập trung ở Trung Đô. Điều này không phải chỉ Trung Đô là thủ đô mà còn liên quan đến việc thành lập tập đoàn Oasis đều được xây dựng ở thành phố có nhiều người chơi nhất.
Không thể phủ nhận rằng, mặc dù tập đoàn Oasis và trò chơi thiên đường là cùng một giuộc nhưng một số doanh nghiệp và chức năng của họ thực sự tạo điều kiện thuận lợi cho người chơi.
Ít nhất khi đã quen với sự tồn tại của tập đoàn Oasis thì lúc đi đến các đô thị khác không có cơ sở hạ tầng giống với thủ phủ sẽ cảm thấy lạc hậu không quen.
Hoa Đô còn tốt, nửa năm gần đây số lượng người chơi có xu hướng tăng lên, tập đoàn Oasis cũng xây dựng đại sảnh đường truyền dẫn không gian ở đây, không đến nỗi lạc hậu.
Nhưng ở Trung Đô không phải chỉ mỗi vậy.
Trong mắt người Trung Đô, bất kể là người chơi Trung Đô hay người bình thường, đều cao hơn ít nhất một bậc so với các tỉnh thành khác.
Cho nên người Trung Đô đều có cảm giác ưu việt đặc thù
Cũng bởi vậy nên khi bọn họ đến vào đêm qua, Phương Triển căn bản không muốn tranh cãi với bọn họ, bởi vì cùng những người lỗ mũi hướng lên trời đó có nói thế nào cũng không chịu hiểu, chờ bọn họ bị vả mặt sẽ yên tĩnh lại thôi.
Chỉ là anh ra không nghĩ tới bọn họ lại hoảng sợ nhanh như vậy.
Tốt xấu gì cũng là người chơi sắp thăng cấp lên cấp B.
Phương Triển ở trong lòng oán thầm hai câu, ánh mắt rơi vào trên người Lâm Nguyên bên cạnh Hoàng Xương Cát.
Nghe Vương Trọng Khang nói, nhà họ Lâm đứng đằng sau lần hạ lệnh truy nã này.
Nhớ đến sự phân chia thế lực của những gia tộc ở Trung Đô, Phương Triển vừa không kiên nhẫn vừa muốn cười.
Vốn dĩ anh ta không muốn quản chuyện này, nhưng giống như lời Vương Trọng Khang khuyên hắn, dù nói thế nào thì Nhan Như Tinh cũng là người của Hoa Đô, còn chưa tới phiên bọn hắn phán xét.
Cho dù muốn mang cô đi cũng phải vượt qua cửa ải này của anh ta
Phương Triển hạ quyết tâm, lần này sẽ có không ít chỗ chỗ tốt đây.
"Xin lỗi." Hoàng Xương Cát quyết đoán, nói xong hắn ta chỉ về phía Lâm Nguyên.
Lúc này Lâm Nguyên đứng lên, anh ta mặc một bộ âu phục màu nâu xám, diện mạo chỉ trên mức bình thường, một cặp mắt đào hoa mỉm cười, thoạt nhìn rất có ái lực.
"Chuyện lệnh truy nã là chuyện không có thật. Tôi đã gửi tin tức trở lại, để họ rút lui và điều tra rõ ràng những gì đã xảy ra. Đến lúc đó nếu việc này là tin đồn nhảm do người nào đó tung ra, tôi sẽ dẫn đầu của tên tướng lĩnh đến để bồi tội."
"Chỉ có vậy thôi sao?" Phương Triển không kiên nhẫn gõ gõ bàn.
Thị trưởng Hoa Đô - Ngô Phụng Thiên ở một bên cầm ly híp mắt uống trà, bộ dáng nhàn nhã không màng thế sự.
Điều này khiến Phương Triển nhìn rất khó chịu nhưng lại không thể nói gì.
Dù sao ngay cả bản thân anh ta cũng thừa nhận mình chỉ là một thị trưởng trên danh nghĩa chứ không có thực quyền.
"Ngài Phương, nếu anh không hài lòng, chúng ta có thể nói về vấn đề bồi thường một chút." Lâm Nguyên rất nhân đạo.
Phương Triển có chút động tâm, thị trưởng không màng thế sự đột nhiên mở miệng: "Về vấn đề bồi thường không phải các người nên hỏi ý kiến của đương sự hay sao?"
Câu nói này của hắn đã khiến sự nhiệt tình của Phương Triển biến mấy.
"Đợi thêm một giờ nữa, nếu một canh giờ vẫn không có người nào của đội cứu viện ra ngoài, tôi sẽ tự dẫn đội đi vào!" Hoàng Xương Cát nghiêm túc nói, bắt đầu tự trang bị vũ khí cho mình.
Nhìn đạo cụ vừa mới tinh vừa đa dạng trên người hắn ta, Phương Triển vô cùng hâm mộ.
Chỉ có điều... "Nói trước, người chơi cao cấp ở cục đặc biệt của chúng ta không nhiều như của mấy người."
"Đội cứu viện gồm 30 người vừa rồi đã là người chơi tinh anh của chúng ta. Cho nên trong chốc lát không thể cung cấp cho anh được mấy người..."
"Thị trưởng, thống kê nhân số đã hoàn thành." Một người đàn ông có dáng vẻ trợ lý cầm sổ thống kê thật dày đi tới, kích động cắt ngang lời Phương Triển: "Không loại trừ người chơi có thể tiến vào phó bản được chỉ định tránh né, lần này khu vực bị sương mù quỷ bao phủ có tỷ lệ tử vong chưa tới 5."
"Thấp như vậy?" Thị trưởng còn chưa mở miệng, Hoàng Xương Cát không nhịn được đáp lời: "Xem ra phó bản này cũng không có nhiều nguy hiểm."
Hắn ta thở phào nhẹ nhõm.
Cấp bậc của hắn ta đều toát lên, thực lực chân chính của hắn thật ra cũng không khác người chơi cấp C vừa thăng cấp là bao.
Cho nên nhóm người của đội cứu viện đầu tiên không đến mười phút toàn bộ "đoàn diệt" tin tức mất liên lạc, làm cho hắn ta hơi lùi bước.
Phải biết rằng đội trưởng đội cứu viện này là một người chơi chuẩn cấp C, thực lực mạnh hơn hắn ta.
Đối phương đều thua, huống chi hắn ta.
"Những người này là những người bên ngoài. Sau khi điều tra, chỉ cần không tiến vào khu vực trung tâm của bệnh viện sẽ không kích hoạt phó bản. Nếu không kích hoạt phó bản, tất cả bọn họ đều có thể rời đi từ bên trong." Trợ lý nói thêm.
"Cho nên những người của đội cứu hộ kia sở dĩ không trở về là bởi vì đã đi vào khu vực trung tâm của bệnh viện sao?" Phương Triển hiểu ra.
Trợ lý nghe vậy vội vàng gật đầu: "Bộ trưởng Vương nói như thế."
"Bộ trưởng Vương của mấy người vẫn không chịu tới?" Phương Triển kinh ngạc.
Trước đó không lâu, Vương Trọng Khang bảo anh ta chuẩn bị thức ăn và hoa quả, nói là tự mình đi vào một chuyến.
Đáng tiếc nửa đường bị Giang Thừa ngăn lại.
Cuối cùng trong cơn tức giận quay đầu rời khỏi khu quan sát, cho đến bây giờ kết nối tin tức với bọn họ không phải liên lạc qua điện thoại thì phái trợ lý tới.
Trợ lý liếc mắt nhìn Giang Thừa cách đó không xa, ngượng ngùng nói: "Bộ trưởng Vương của chúng tôi nói, có Giang Thừa không có anh ta, có anh ta thì không có Giang Thừa."
Phương Triển:...
Vừa mới ở trong lòng mắng hắn ta hai câu giả tạo, trở tay liền nhận được điện thoại của hắn ta.
Phương Triển tim không đập loạn, mặt không đổi sắc giơ tay tiếp nhận cuộc gọi.
"Bên chỗ tôi có biểu hiện chấn động Linh Thực giảm xuống, bên phía của anh có biến hóa gì không?" Vương Trọng Khang vừa lên tiếng đã đi thẳng vào vấn đề.
Phương Triển dành thời gian nhìn thoáng qua phía phó bản, nói qua loa cho có lệ: "Không có."
"Anh nhìn kỹ lại cho tôi." Vương Trọng Khang nổi giận.
"Thật sự không..." Động tác ngẩng đầu của Phương Triển dừng lại: "Hình như có chút biến hóa."
Cùng lúc đó, Giang Thừa đi tới, tư thế tiêu sái: "Sương mù dày đặc trên phó bản bắt đầu tiêu tán, đây là một tín hiệu tốt, cũng có thể là một tin xấu."
"Cũng may sương mù dày đặc trong phó bản biến mất nên phó bản sẽ ngừng bành trướng và dần dần lộ ra bộ mặt thật của nó. Sau này sẽ không có ai vô tình không cẩn thận đi nhầm vào nữa."
"Người ở đội cứu viện sẽ bị tiêu diệt, nếu lúc này họ còn chưa đi ra thì đại biểu bọn họ lành ít dữ nhiều."
Vừa dứt lời.
Bên ngoài khu vực quan sát đột nhiên ồn ào.
"Hình như có người đi ra!"
"Lúc này mới từ bên trong đi ra chắc hẳn là đội cứu viện đúng chứ?"
"Là đội cứu viện, tôi thấy quần áo trên người bọn họ."
"Người của đội cứu hộ chưa chết? Không phải nói đi vào chưa đầy mười phút, người của đội cứu hộ đều đã chết hết sao?"
"Lúc ấy bọn họ đi vào mang theo đạo cụ cộng hưởng sinh mệnh, trên dụng cụ cho thấy bọn họ không còn đặc trưng mạng sống cho nên đều cho rằng bọn họ đã chết hết rồi. Ai mà nghĩ tới phó bản không sử dụng vũ lực này lại có thể che đậy tín hiệu từ đạo cụ cộng hưởng sinh mệnh."
"Vậy đạo cụ cộng hưởng sinh mệnh gì là cái gì? Đạo cụ vật lý mới được phát minh ở Trung Đô? Hay chỉ là đạo cụ?"
"Nghe nói là đạo cụ tự chế, có thể sử dụng ở một vài phó bản quỷ, ngoài ra còn có tác dụng liên lạc với đồng đội trong phó bản. Nhưng bây giờ có vẻ như đạo cụ này không đáng tin cho lắm."
"......"
"Thật sự là người của đội cứu hộ?" Phương Triển đứng ngồi không yên.
Những người khác lại sớm đi tới vùng biên giới ngoài kết giới phó bản.
Nhìn thấy những gương mặt thân quen của đội cứu hộ, Phương Triển chạy tới, khi đối phương ngã xuống đất đặt tay đối phương lên vai mình. Tiếp theo anh ta vừa phân phó cảnh sát tuần tra ngăn những người khác muốn hỏi thăm tin tức lại, vừa gọi đội ngũ y tế khiêng người của đội cứu hộ ra ngoài.
"Phương Triển, lần này ông đây vẫn sống sót thật sự là phúc lớn mệnh lớn."
Phương Triển không nói lời nào, dùng sức vỗ vỗ lưng anh ta.
Không đợi người trên vai anh ta nói thêm hai câu, những người của đội cứu hộ khác dần dần đi ra.
Động tĩnh của nơi này không giấu được những người khác.
Ngay cả Vương Trọng Khang cũng không nhịn được từ căn cứ thăm dò một đường phi xe chạy như điên đến.
Anh ta lấy ra chứng minh của mình đưa cho cảnh sát chặn đường, kéo dây cảnh giới đi vào trong.
Lúc anh ta đi tới chỗ nghỉ ngơi nơi đội cứu hộ đang ở, đuôi mắt lơ đãng liếc qua về phía phó bản. Giây tiếp theo, anh ta trợn tròn mắt.
Lúc này mọi người đều chú ý đến đội cứu hộ nên rất ít người chú ý đến sự biến hóa trên nét mặt của anh ta.
Ngoại trừ Giang Thừa luôn luôn chú ý đến anh ta.
Theo tầm mắt anh ta nhìn lại, giờ khắc này Giang Thừa cũng không nhịn được mà nín thở.
"Ơ? Anh A Trì, sao nơi này lại có nhiều người như vậy?"
Không bao lâu một giọng nữa làm ra vẻ lại rõ ràng vang lên bên tai mọi người, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người chờ đợi tin tức của đội cứu hộ.
Bọn họ không nhịn được buồn bực quay đầu lại tìm nơi phát ra tiếng nói, đầu tiên là bị vẻ bề ngoài xuất sắc của người đi đến khiến cảm thấy kinh ngạc, sau đó ánh mắt dừng lại trên người đàn ông đang ôm chặt người phụ nữ.
Không có gì khác chỉ là trong nháy mắt khi nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng mọi người đều sinh ra một tia nguy hiểm với kiêng kị.
Nhất là người chơi màu đen, quỷ trong cơ thể bọn họ vô thức mở ra hệ thống phòng thủ của bản thân.
Điều này cho thấy đối phương rất mạnh.
Mạnh đến mức cả quỷ trong cơ thể bọn họ đều cảm giác được nguy hiểm.
Anh ta là ai?
Giờ khắc này, trong lòng mọi người đều xuất hiện một câu hỏi.
"Anh A Trì, sao bọn họ vẫn nhìn chằm chằm em chứ, là do nhận ra em sao?" Nhan Như Tinh nhìn những người khác, đầu gối lên vai Nguyễn Trì, giọng nói mang theo sự khẩn trương.
"Vậy để cho bọn họ nhắm mắt lại?"
Nhan Như Tinh:...
Cô nghi ngờ anh nói được thì làm được, vội vàng giả vờ quay đầu, nở một nụ cười hiền lành vô tri với mọi người: "Mọi người nhiều người đứng ở chỗ này như vậy đều là muốn tới bắt tôi sao?"
"Ai muốn bắt ngươi?" Mãi mới chờ đến khi Nhan Như Tinh sử dụng đồng tiền vàng thời không định vị thành công, nghe được giọng nói quen thuộc của cô, Tứ vương tử vội vàng chạy tới. Người chưa tới nhưng giọng nói đã đến trước.
Khi nhìn thấy người xuất hiện bên cạnh mình, Nhan Như Tinh giật mình kinh ngạc, nhất thời quên lời nói sau tiếp theo cô định nói là gì.
Chỉ có Nguyễn Trì tâm trạng vui vẻ còn chưa đến hai giây, nhìn thấy sắc mặt người tới nặng nề đã không thể dùng từ đen như đáy nồi để hình dung!
Tại sao vẫn còn một "con cá lọt lưới"?