[Xin chúc mừng người chơi đã vượt qua phó bản cấp D "Mệnh lệnh của kẻ lừa bịp"]
[Phó bản lần này đã kích hoạt hai nhiệm vụ ẩn (một nhiệm vụ đã được hoàn thành)]
[Đánh giá qua ải: S]
[Phần thưởng qua ải: 400 tiền thiên đường, hộp đạo cụ x5, điểm phổ cấp tính năng kỹ năng bị động “tình yêu của quỷ” x1, thuốc thanh tẩy cấp thấp x2, đạo cụ “Quả bom may mắn” x10, đạo cụ đặc biệt “vỏ rùa bói toán (Chưa hoàn thành)” x1, đạo cụ đặc biệt “Con rối không mặt” x1, đạo cụ đặc biệt “Ngọc xương” x1, đạo cụ đặc biệt “Đồng tiền vàng thời không” x1]
[Tên người chơi: Nhan Như Tinh
Danh hiệu: Nữ thần nổi tiếng
Loại hình: người chơi màu trắng
No.e04301919x
Cấp độ D (người chơi có thể được nâng cấp sau khi đạt được đánh giá cấp s thứ hai,hoặc vượt qua phó bản cấp D ba lần)
Tỷ lệ tiến hóa: 3
Tỷ lệ dị hoá: 03
Lưu ý rằng nếu tỷ lệ dị hoá cao hơn 50, có nguy cơ bị dị hoá
Kỹ năng cơ bản 1 Chiến đấu (nhập môn thành thạo); 2 Thiện xạ (Cơ bản)
Đã có đặc tính kỹ năng 1: chữa trị cực hạn (Cấp 10); 2 Sinh tồn trong tuyệt cảnh (Cấp 2); 3 tình yêu của quỷ (Có thể nâng cấp)
Tiệm thuốc…
Thuốc...
Đạo cụ đặc biệt…
Đạo cụ nhiệm vụ...
Kẹp giữ vé…
Tiền thiên đường: 141550 (500+400)
Tiền giấy màu xanh: 16200
Bất động sản khác: sổ đỏ Vương quốc Tình yêu x1]
[Thời gian nghỉ ngơi còn lại: 43 ngày]
Trở lại hiện thực.
Nhan Như Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Chia tay với Nguyễn Trì là chuyện ngoài dự tính, thật ra lúc đó cô đã do dự trong khoảnh khắc, nhưng vẫn quyết định không thể trì hoãn anh.
Cô nhớ có câu như nào nhỉ?
Cách tốt nhất để yêu một người là buông tay.
Cô cảm thấy rằng cô không thích anh nhiều như anh thích cô, cô không cho thứ anh muốn, nên chỉ có thể chia tay.
Nhưng mà, hối hận quá!
Nhan Như Tinh đang nằm trên giường, vẻ mặt khó chịu.
Nếu biết từ trước, sao lúc đó cô không tận dụng.
Nhan Như Tinh trầm mặc vài giây, sau đó nhìn phần thưởng.
Cô không ngờ mình lại có điểm phổ cấp của kỹ năng bị động “Tình yêu của quỷ”.
Có hai cách để người chơi nâng cấp kỹ năng của mình.
Đầu tiên là nhận điểm nâng cấp đặc tính kỹ năng bằng cách nâng cấp phó bản.
Hai là vào phó bản kỳ lạ, sống sót ra khỏi phó bản, có cơ hội mở điểm phổ cấp đặc tính kỹ năng.
Một điểm phổ cấp có giá trị bằng 10 điểm nâng cấp.
Đây là cách hiệu quả nhất, cũng là cách và nhanh nhất để nâng cấp đặc tính kỹ năng.
Tuy nhiên, phương pháp này có những nguy hiểm nhất định, hơn nữa “xác suất” trong thiên đường thật sự là xác suất.
Hơn nữa, đôi khi điểm phổ cấp bạn mở, rất có thể không phải là điểm phổ cấp cho đặc tính kỹ năng bạn muốn.
Ví dụ như Nhan Như Tinh luôn muốn bỏ qua đặc tính kỹ năng bị động “Tình yêu của quỷ”.
[Chú ý kỹ năng bị động sau khi kỹ năng bị động “Tình yêu của quỷ”, vui lòng cân nhắc kỹ]
Cân nhắc những gì?
Phổ cấp!
[Chúc mừng người chơi đã nhận được đặc tính kỹ năng “Tình yêu của quỷ”,vui lòng kiểm tra chi tiết]
[Giai đoạn thứ hai của kỹ năng bị động “Tình yêu của quỷ”, được kích hoạt khi gặp quỷ. Tất cả quỷ thấy bạn đều muốn lại gần bạn (vui lòng điều tra kỹ những người theo đuổi bạn, có lúc người theo đuổi bạn, không phải là con người]
Nhan Như Tinh:??
Quả nhiên, cô không nên mong đợi.
Nhan Như Tinh trầm cảm trong giây lát, hoàn toàn thoát khỏi nỗi buồn của cuộc tình tan vỡ.
Sau đó nhìn các đạo cụ khác.
Đầu tiên là trong phó bản đó, hệ thống lưu trữ đã chủ động nhắc nhở cô về “vỏ rùa bói toán”.
Khi cô lấy nó ra, một tia sáng yếu ớt đột nhiên tỏa ra từ vỏ rùa bói toán.
Nhan Như Tinh nhìn kỹ hơn.
[Tên đạo cụ: vỏ rùa bói toán (khiếm khuyết)
Cấp độ: B
Mô tả:một phần của bộ phận cổ đại
Lưu ý 1: Mỗi ngày một quẻ, không lừa già dối trẻ.
Lưu ý 2: không chuẩn không lấy tiền
Lưu ý 3: bói miễn phí
Lưu ý 4: Hãy tin tôi, nó chưa bao giờ chính xác]
Nghĩ vậy, cô liền lấy bảng tính mệnh lành dữ cô giật được từ Thẩm Từ.
[Người chơi vui lòng lưu ý vỏ rùa bói toán và bảng tính mệnh lành dữ thuộc cùng một nguồn, có thể kết hợp]
[Kết hợp yêu cầu 24h00, vui lòng đợi]
Nhìn vào bảng đếm ngược màu xám trên thanh vật phẩm, Nhan Như Tinh tiếp tục lấy ra vật phẩm tiếp theo.
Con rối không mặt.
Từ sau khi con con rối bị Nguyễn Trì chiếm hữu, đã xảy ra thay đổi.
Thay đổi này không thể nói là tốt hay xấu, nhưng mà...
Nhan Như Tinh nhìn chằm chằm vào chữ viết tay trên đỉnh đầu của con rối [Bạn đã bị chủ nhân con rối nhắm tới], cô rất khó hiểu.
Cô không hiểu, rõ ràng là Nguyễn Trì tự chui vào, sao cô lại phải gánh hoạ này?
Nhưng mà dù bị ghim cô cũng không sợ, tham khảo kẻ thao túng giấc mơ. Giờ cô tự tin rằng, nghệ sĩ múa rối chắc chắn cũng bị dân chúng nghe nhầm đồn bậy mới truyền tin nhanh như thế.
Nhan Như Tinh ném con con rối không mặt sang một bên.
Đôi mắt vô hồn của con rối chợt lóe lên hai lần.
[Tên đạo cụ: ngọc xương]
Cấp độ?
Mô tả: Đây là quỷ khí được ai đó tiêu một số tiền rất lớn, mời bậc thầy chuyên nghiệp chế tạo vũ khí từ chính xương của mình (sau khi xử lý, vô hại cho người)
Lưu ý 1; Bây giờ anh ấy hoàn toàn là của bạn
Lưu ý 2:Gọi tên anh ấy, anh ấy sẽ không do dự đến giải cứu bạn
Lưu ý 3: Nếu bạn thừa nhận sự tồn tại của anh ấy, anh ấy có thể tồn tại
Lưu ý 4: cần giám định
Lưu ý 5: cần giám định]
Nhan Như Tinh chạm vào tấm bảng màu trắng ngọc bích giữa cổ cô trước gương, ngập ngừng gọi: “Tô Văn Ngọc?”
Sau một lúc lâu, xung quanh không có gì xảy ra.
Cái gì thế?
Khiến cô lo lắng.
Dù sao Nguyễn Trì từng nói, cô có thể coi Tô Văn Ngọc là anh.
Cô vừa mới chia tay anh, chớp mắt lại yêu thế thân của anh, cô sẽ rất áy náy.
Nhận ra không có gì xảy ra, Nhan Như Tinh thở phào nhẹ nhõm.
“Tinh Tinh, anh ở đây.” Nhan Như Tinh giật mình bởi giọng nói đột ngột trong căn phòng yên tĩnh.
Cô quay ngoắt lại, bắt gặp đôi mắt đen của gấu xám nhỏ.
“Gấu xám nhỏ?” Cô nghi ngờ gọi.
“Là anh.” gấu xám nhỏ vươn vai, nhảy từ trên bàn cạnh giường xuống đất.
Anh ta nhìn xung quanh, như thể tò mò về mọi thứ.
Phản ứng này...
“Tô Văn Ngọc?” Nhan Như Tinh hỏi.
“Ừm.” Tô Văn Ngọc gật đầu: “Tinh Tinh vừa rồi không thể nhìn thấy anh, cho nên anh chỉ có thể nhập vào gấu xám nhỏ.”
Nhan Như Tinh:...
Phá án rồi, cô nói sao phó bản trước không thấy Tô Văn Ngọc, ai ngờ gấu xám nhỏ chính là gián điệp mà anh gài vào.
“Tình hình của anh giờ như nào?” Nhan Như Tinh nhìn ngọc xương, rồi nhìn gấu xám nhỏ.
“Anh không thể quay trở lại.” Tô Văn Ngọc trầm giọng nói: “Hắn vốn không muốn anh thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn, tự nhiên hắn không cho phép anh làm bất cứ điều gì trái với ý muốn của hắn.”
“Sao anh ấy lại thế?” Nhan Như Tinh kêu lên.
“Đúng thế, hắn chính là một người lạnh lùng tàn nhẫn lại còn vô tình.” Tô Văn Ngọc trầm giọng.
“Thật bá đạo, em thích lắm, haizz.” Nhan Như Tinh nằm trên giường ôm mặt, lại hối hận vì chia tay với anh.
Tô Văn Ngọc:???
“Tinh Tinh, em thay đổi rồi.” Tô Văn Ngọc đau lòng: “Trước đây không phải em không thích người có thái độ cứng rắn như vậy sao?”
Lời nói của anh ta khiến Nhan Như Tinh cứng họng. Lâu sau, cô im lặng hai giây, nhìn về phía đỉnh đầu u sầu: “Đại khái là, không có được nên vĩnh viễn rung động.”
“Sau khi chia tay, em luôn không ngừng nghĩ tới những điều tốt của anh ấy.”
Tô Văn Ngọc?
“Chờ một chút, hai người chia tay rồi?” vẻ mặt anh ta kinh ngạc, nhưng sau đó nghĩ đến tình trạng hiện tại, anh ta ngơ ngác.
“Ừm, chia tay rồi.” Nhan Như Tinh ảm đạm.
Tô Văn Ngọc cẩn thận nhìn cô, nhảy lên giường, ngồi ở bên cạnh cô, hỏi: “Em không vui?”
Nhan Như Tinh uể oải liếc anh ta một cái, trong lòng nói không rõ mồn một à?
“Em thích hắn?” Tô Văn Ngọc cảm thấy buồn, hoảng sợ, chua xót không cam lòng, cảm xúc hỗn độn.
“Đương nhiên, em không thích anh ấy em yêu anh ấy sao được?” hơn nữa anh là người cô muốn gặp ngay khi tỉnh dậy trên thế giới này.
Cảm giác đó tự nhiên không thể so với người bình thường được.
Chỉ là, thân phận còn có thuộc tính của anh khá đáng ngờ.
Tô Văn Ngọc đang mặc đồ của gấu xám nhỏ, buồn bã cúi đầu xuống, hai lỗ tai phẳng lì như muốn sụp xuống.
Nhan Như Tinh điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nhìn về cái đạo cụ cuối cùng, cũng là cái mà tứ vương tử nhét cho cô trước khi rời đi.
[Tên đạo cụ: Đồng tiền vàng thời không
Cấp độ: X
Mô tả: đây là chìa khóa để mở cánh cửa không gian
Lưu ý 1: Tung đồng xu dọc theo mặt trước, thưởng ngẫu nhiên một người bạn trai ~
Lưu ý 2: Tung đồng xu, gọi tên người bạn quen thuộc nhất, đối phương sẽ có cơ hội xuất hiện trước mặt bạn
Lưu ý 3: Kích hoạt khi gặp nguy hiểm, bạn sẽ ngẫu nhiên xuất hiện ở một nơi khác (chỉ trong cùng một không gian)
Lưu ý 4: Khi sử dụng các chức năng trên, mỗi không gian chỉ có thể chọn một người để kích hoạt tại một thời điểm
Lưu ý 5: Sau mỗi đợt sử dụng, cần nghỉ một tháng
Chú ý: Việc sử dụng đạo cụ cấp X có rủi ro, hãy sử dụng một cách thận trọng]
Nhìn thấy cấp độ và mô tả của “Đồng tiền vàng thời không”, Nhan Như Tinh choáng váng.
Đây là lần đầu tiên cô nhận được một bản mô tả đạo cụ đầy đủ như vậy, bạn trai cũ, chồng cũ khác, toàn tặng đạo cụ “lố bịch”.
Còn bắt cô chi tiền giám định, tuy cô không bận tâm. Dù sao có một đạo thoạt nhìn cấp độ không hề thấp, bỏ ra một ít tiền cũng không có gì thiệt.
Nhưng bây giờ so những đạo cụ đó được so sánh với đạo của tứ vương tử, lập tức không xứng.
Nhan Như Tinh nhìn xuống cổ tay mình, trịnh trọng cất đồng tiền vàng thời không đi.
Cô quyết định rằng nếu sau này cô gặp lại tứ vương tử, cô sẽ đối xử tốt hơn với hắn.
Phó bản kỳ lạ lần này, trông không thu được nhiều. Chỉ có vài đạo cụ, của người khác cho.
Điểm phổ cấp đặc tính kỹ năng coi như là thu hoạch bất ngờ.
Nhan Như Tinh đã sắp xếp các đạo cụ, tập trung vào lọ thuốc tiến hóa loại 4 được phó bản lần trước tặng.
Trước khi vào phó bản kỳ lạ, cô muốn dùng hai lọ thuốc tiến hóa này trước khi vào.
Nhưng hệ thống lưu trữ đã nói với cô, sau khi dùng hai lọ này. Cơ thể cô sẽ có một số thay đổi, nên tìm một căn phòng không có ai để uống.
Lần đầu tiên thận trọng như vậy, nên đã xua tan suy nghĩ của Nhan Như Tinh lúc đó.
…
Nhan Như Tinh chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ để đến phòng khách xem Hồng Lâm đã về chưa, quay lại thì thấy gấu xám nhỏ đang ngồi gục đầu một mình trên giường, rất buồn.
Sau đó cô giơ tay ôm anh ta đi vào phòng khách.
Điều kỳ lạ là Hồng Lâm vẫn chưa về.
Không lẽ anh ta đã ôm đạo cụ không gian của cô rồi bỏ chạy rồi?
Mí mắt Nhan Như Tinh nhảy lên.
Nếu nghĩ kỹ thì không thể nào, Hồng Lâm bề ngoài là người không đáng tin cậy, nhưng hành động lại khá nguyên tắc.
Nhan Như Tinh liếc nhìn đồng hồ trên tường.
Ba giờ bốn mươi chiều.
Thời điểm cô vào phó bản là khoảng chín giờ mười phút.
Cho nên phó bản lần này, mất khoảng bảy giờ?
Mất nhiều thời gian trải nghiệm hơn các phó bản khác.
Nhan Như Tinh sững sờ vài giây, sau khi bừng tỉnh bèn mở bảng thông tin cá nhân trong thanh bạn bè phần kết bạn.
Khi thấy ảnh đại diện của Hồng Lâm có màu xám, có nghĩ anh không ta không ở trong khu vực dịch vụ. Cô lập tức hiểu rằng có lẽ anh ta đã vào phó bản
Ngay khi cô chuẩn bị đóng thanh bạn bè, một thông báo tin nhắn mới xuất hiện, khiến cô chú ý trở lại.
“Trần Chanh: Lần này cô muốn bồi thường bao nhiêu?”
Bồi thường?
Nhan Như Tinh không hiểu tại sao cô lại phải bồi thường, vì vậy cô gửi một dấu chấm hỏi.
“Trần Chanh: Cuối cùng cô cũng trả lời:” Trần Chanh gửi thêm một biểu tượng cảm xúc nhẹ nhõm.
“Cô phá hủy tòa nhà trọng điểm phó bản, hệ thống không tìm cô bồi thường à?”
Nhan Như Tinh “Tại sao muốn tôi bồi thường?”
“Không có à? Tốt quá, xem ra phó bản ngày không biết thiết lập lại.”
“?”
“Một số phó bản có thể chơi lại, có lẽ cô cũng biết?” Trần Chanh như biết nghi ngờ của cô, giải thích: “Nhưng những phó bản như vậy, mỗi khi thiết lập lại phó bản, hệ thống thiên đường sẽ yêu cầu những người chơi trước đó một khoản phí bảo trì phó bản…”
“Nếu những người chơi trước, phá hủy thế giới phó bản quá nghiêm trọng, họ sẽ phải đối mặt với khoản bồi thường cao từ hệ thống thiên đường.”
“Tôi chẳng phải nghĩ, chúng ta đã nổ tung mọi thứ. Nếu phó bản này được thiết lập lại, hệ thống thiên đường chắc chắn sẽ yêu cầu chúng ta bồi thường. Không, chủ yếu là do cô.”
Nhan Như Tinh “... Không tìm.”
“Trần Chanh: Thế thì được, tôi chỉ đề phòng.”
“Ừm”
“Trần Chanh: Ngôn Thanh, cô có bán bom may mắn không?”
“Không bán!”
“Trần Chanh: Được thôi, vật sau này có hứng thú lại hợp tác nhé.”
Nhan Như Tinh không tiếp tục trả lời, vì cô bị một tin nhắn khác thu hút.
“Cảnh Đốc: Cô tên là Nhan Như Tinh?”
Nhan Như Tinh...
“Cảnh Đốc: (hình) Người bên trên là cô?”
Nhan Như Tinh mở bức hình ra, nhìn, sững sờ.
Trong ảnh là cô, cũng không phải cô.
Trong ảnh: “cô” mặc áo dài xanh nhạt đứng dưới gốc cây keo với nét mặt trẻ trung, khiêm tốn trên tay cầm vài cuốn sách. Ánh nắng ấm áp xuyên qua những cành lá xanh tươi, phủ lên người cô, tạo nên những bóng râm lốm đốm và ánh sáng ấm áp màu vàng cam, khiến cô trông yên tĩnh xinh đẹp lạ thường.
Nhan Như Tinh nhìn thoáng qua đã nhận ra, đây là nguyên chủ nhân khi còn học đại học.
Người chụp bức ảnh này vào thời điểm đó, có lẽ là Thẩm Từ.
Nguyên chủ lúc đó cũng chụp một tấm có cùng bối cảnh cho Thẩm Từ.
Còn khoảng thời gian sau đó, màn hình điện thoại di động của Thẩm Từ và nguyên chủ đều là ảnh của nhau.
Cho đến một ngày, nguyên chủ phát hiện ra ảnh màn hình của Thẩm Từ đã trở thành một bức ảnh chụp mừng sinh nhật của anh ta với Lâm Vận Nhi.
Khi bị hỏi tại sao, Thẩm Từ nói rằng Lâm Vận Nhi đã đổi. Đó cũng là lúc nguyên chủ nhận ra tấm lòng của v dành cho Thẩm Từ.
Sau đó là sự khởi đầu của mối tình tay ba.
Nhan Như Tinh ngừng nhớ, quay đi chỗ khác hỏi Cảnh Đốc: “Bức ảnh này ở đâu ra vậy?”
“Cảnh Đốc: Cô nói cho tôi biết đó có phải cô không?”
“Ngôn Thanh: Lúc trước ở phó bản chuỗi thức ăn không phải anh từng gặp tôi rồi à?”
“Cảnh Đốc: Ồ, lúc đó ánh mắt tôi đổ dồn vào Thẩm Từ, không để ý đến cô.”
Nhan Như Tinh: “Là tôi.”
“Cảnh Đốc: Trông cô khá xinh, đáng tiếc không có mắt nhìn người.”
“Cảnh Đốc: Tên tra nam như Thẩm Từ, theo tôi biết, bên ngoài có không dưới mười người. Lúc đầu sao cô lại thích anh ta?”
Thấy anh ta đang nói nhảm, không nói chuyện chính, Nhan Như Tinh trực tiếp ngắt lời anh ta, hỏi lại: “Anh lấy bức ảnh này từ đâu ra?”
Cảnh Đốc: “Quận E043 sắp điên rồi, cô không biết à?”
Nhan Như Tinh:“Cái gì?”
Cảnh Đốc: “Nói một cách đơn giản, cô đã bị cục dị thường quận E043 truy nã rồi.”
Nhan Như Tinh: “...”
Cảnh Đốc: “Có người báo cô không phải người.”
“?”
“Cảnh Đốc: Bị quỷ chiếm giữ cơ thể.”
“Anh có thể nói xong trong một câu được không?” Nhan Như Tinh không nói nên lời.
“Cảnh Đốc: Cô bị người khác tố cáo giờ cô không phải cô, mà là quỷ chiếm giữ cơ thể của “Nhan Như Tinh”. Nghe nói còn có chứng cứ, tôi không biết bằng chứng là gì, nhưng tôi nghe nói nó rất quan trọng.”
“Hiện tại cục dị thường nước H đã phát lệnh truy nã đối với cô, chỉ đợi cô về tự quăng mình vào lưới.”
Nhan Như Tinh: “Anh đến từ E043?”
“Không phải.”
Nhan Như Tinh chỉ muốn hỏi anh ta, sao anh ta lại biết rõ như vậy?
Cô thấy anh ta trả lời: “Thẩm Từ đến từ E043, anh ta làm gì, tôi đều biết.”
“Là anh ta tố cáo tôi?” Nhan Như Tinh hỏi.
“Phải tám chín phần.”
“Nói thật, cô đã làm gì anh ta? Sao tôi thấy anh ta chú ý tới cô hơn cả tôi?” Cảnh Đốc không hiểu.
“Lúc trước anh ta ghim chặt tôi. Giờ, tôi thấy sức quyến rũ của tôi đã bị cô cướp đi, đúng là khiến tôi đau lòng.”
Nhan Như Tinh:...
“Thẩm Từ hiện tại hắn là người hay quỷ?”
“Nửa người nửa quỷ, là người chơi dị chủng giống với những người chơi da đen khác.”
“Nhưng lần trước mất cả cơ thể.”
“Rất bình thường, chuyện này còn liên quan tới đặc tính kỹ năng của anh ta và đạo cục nào đó.” Cảnh Đốc nói chuyện dễ đến bất ngờ.
“Một trong những đặc tính kỹ năng của anh ta là “thoát khỏi cõi chết”. Vì đặc tính kỹ năng này, anh ta còn thái quá hơn mèo chín mạng.”
“Điều thái quá hơn là mỗi lần anh ta trốn thoát thành công, đặc tính kỹ năng của anh ta sẽ được nâng cấp một lần. Tôi nghĩ thái quá hơn của anh ta không đúng, anh ta trốn khỏi cái chết, giống như quỷ chiếm đoạt cơ thể người khác. Tuy nhiên, tôi không thể tìm bất kỳ bằng chứng nào. “
“Ngoài ra, anh ta còn rất trung thực, lúc đầu không hề giấu đặc tính kỹ năng của mình. Cho nên trừ tôi, không ai nghi ngờ thân phận của anh ta.”
“Có phải cô thấy anh ta giống quỷ không?” Cảnh Đốc hỏi ngược lại.
“...”
Nhan Như Tinh lần nữa cảm thấy, Thẩm Từ giỏi lăn qua lăn lại quá.
Giỏi hơn cô.
Nhan Như Tinh nhìn những hạt màu đỏ, cả những phụ kiện khác trên cổ tay, chuẩn bị đánh gục từng người một.
Trước tiên cô lấy ngọc ngữ, kích hoạt ghi âm.
“Anh A Trì, em buồn quá.”
Nguyễn Trì bất ngờ nhận được tin nhắn của cô, đang giẫm một con quái vật dị dạng có tám chân dưới chân. Nghe thế, anh mím môi, chân hơi dùng lực.
“Sao? Hối hận rồi?” Anh lạnh lùng nói, chuẩn bị hong khô cô.
“Một chút.”
Nguyễn Trì thở dồn dập, ngón chân cô ấn mạnh.
Quái vật bị anh giẫm dưới chân đau đớn muốn kêu, nhưng nghĩ tới đồng bọn phía dưới, nó kêu càng thảm thiết, càng bị tra tấn.
Nên dù nước mắt đầm đìa, nó bịt chặt miệng bằng chân.
“Anh A Trì, mối tình đầu của em, anh ấy khiến em rất buồn.”
“Mối tình đầu?” Thẩm Từ?
Sự khó chịu xẹt qua mắt Nguyễn Trì.
“Anh ta đã cố gắng cử người đến bắt em về, rồi nhốt lại.”
Nguyễn Trì nhấc chân lên, con quái vật dị dạng định chạy thoát, nhưng giây sau lại thấy bóng dáng khiến nó sợ hãi bao trùm lấy nó.
“Pfft-”
Mùi hôi thối quen thuộc và máu tím đen lập tức tràn ngập xung quanh.
Nguyễn Trì cảm thấy, anh nhất định phải tới phố 404 một lần nữa.
Cáo trạng với Nguyễn Trì xong.
Nhan Như Tinh lấy ra bức thư của Tần Sở từ trong không gian, nghĩ đến thân phận trưởng tàu của anh, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ.
“Anh A Sở, anh có ở đó không?”
Vừa ra khỏi ngục, Tần Sở nhận mệnh lệnh mới lấy ra bức thư. Khi biết Tinh Tinh đã gửi tin nhắn cho anh, tâm trạng anh rất vui.
Anh ngay lập tức trả lời: “Có” một cách ngọt ngào.
“Anh vẫn ổn chứ?” Nhan Như Tinh không nhịn được hỏi, khi nhớ ra anh từng bị Nguyễn Trì bắt đi.
“Không sao, Tinh Tinh, em đợi anh giao nhiệm vụ này xong, anh sẽ đi gặp em.” Tần Sở bình tĩnh nói.
“Anh đừng gấp, có việc cứ làm đi. Đàn ông quan trọng nhất là sự nghiệp, anh không cần lo lắng cho tôi.”
Ai ngờ câu này qua đầu Tần Sở lại đổi nghĩa.
Tần Sở nhìn chằm chằm dòng chữ “anh không cần lo lắng cho tôi”, do dự hai giây mới hỏi: “Tinh Tinh, em tức giận à?”
“Không.”
“Em yên tân, không lâu, anh sẽ tìm em sớm thôi.”
“Tôi biết, anh không cần phải gấp.” Nhan Như Tinh cảm thấy đã đến lúc, liền sẵn sàng thực hiện kế hoạch của mình.
“Anh vội, anh nhớ em.”
“Vậy anh có thể tới quận E không?”
“Quận E? Có thể tới quận E.” chỉ là thủ tục khá rắc rối.
Tần Sở nhíu mày nhìn lướt qua tờ khai thông tin.
Những người từ tập đoàn Oasis không biết có phải bị dở hơi không, đột nhiên điều tra ra những người chơi có liên hệ với hệ thống chủ.
Với tư cách là tàu trưởng của chuyến tàu Thiên Khởi, anh phải hợp tác với công việc của đối phương.
Chỉ là hình như anh đã lâu không đi làm, hỏi anh có ích lợi gì?
Nên anh xua tay, viết: “Xin hãy tìm một trợ lý giám hộ, tôi bận yêu, không rảnh.”
Oasis đã cử người phụ trách liên hệ với tất cả các bên…
Đã nói là phong cách làm việc của tàu trưởng của chuyến tàu Thiên Khởi tùy tiện, thường lạm dụng chức vụ quyền hạn của mình để bỏ lỡ công việc. Nếu không phải thực lực quá mạnh, anh đã bị đuổi đi từ lâu rồi.
Giờ xem ra, quả danh bất hư truyền.
“Được rồi, đúng rồi, tàu trưởng Tần, bộ trưởng Bộ Giao thông vận tải nhờ tôi chuyển lời.”
“Gần đây, một số đoàn tàu đã biến mất trong quận C024, bước đầu nghi ngờ ở đó xuất hiện một vết nứt không gian mới, bộ trưởng yêu cầu ngài điều tra khi có thời gian.”
“Không…”
“Bộ trưởng nói, lần này ngài đi, ông ấy sẽ không tìm hiểu thêm chuyện ngài giao hết công việc cho trợ lý. Ngài cũng sẽ có một suất trong lần thăng chức này.”
Tần Sở...
Trước đây, anh không quan tâm đến chuyện thăng chức hay không.
Nhưng hiện tại, anh đã có bạn gái cần nuôi.
Chỉ có đi lên, anh mới có cơ hội để Tinh Tinh ra khỏi trò chơi.
Vì vậy, anh do dự.
Chẳng lâu sau, anh trả lời Nhan Như Tinh với vẻ mặt u ám, chán nản.
“Xin lỗi Tinh Tinh, gần đây có thể không có thời gian tới tìm em.”
Nhan Như Tinh đang lên kế hoạch “gióng trống khua chiêng” đưa anh trở lại quận E043...
“Nhưng đừng lo, anh sẽ về sớm hơn.”
Vì anh không thể đi.
Nhan Như Tinh nghĩ về con cá là người giám sát.
Cô quyết đoán tìm nhân viên phục vụ khách hàng: “003 có ở đó không?”
“Tôi là 008, cho hỏi cô có phải là cô Nhan không?”
Nhan Như Tinh không trả lời.
“003 đi làm, trước khi đi bảo tôi nói cho cô một câu.”
“Anh làm thêm rồi bé Tinh Tinh, đợi anh thăng chức sẽ nuôi em.”
Nhan Như Tinh?:??
Ảo ma.
Sao thé, cô muốn tìm một người to gan quay về chống lưng cho cô khó thế à?
Người thì bận người thì tăng ca.
Có bị lấy lệ.
Cô không tin tà ma nhìn sang
Gấu xám nhỏ.
Sau một lúc cô thu ánh mắt.
Thôi, không thích hợp.
Ngay khi cô đang u sầu, một tiếng chim kêu đã thu hút sự chú ý của cô.
Nhan Như Tinh lập tức lấy một sợi lông màu xanh trên đầu xuống, khi con chim béo xuất hiện, cô nói với con chim béo: “Đi hỏi chủ nhân mày, xem gần đây con có rảnh không.”
Con chim béo ngơ ngác gật đầu, không lâu sau, đôi mắt nhỏ đờ đẫn của con chim béo trở nên linh động.
“Tinh Tinh, anh nhớ em quá.” Không vỗ cánh bay, vào vòng tay của Nhan Như Tinh.
Gấu xám nhỏ ở bên cạnh, giơ móng lên theo phản xạ có điều kiện.
“Anh có thể trở thành người không?” Nhan Như Tinh đi thẳng vào chủ đề.
Không né tránh móng vuốt của gấu xám nhỏ, tranh thủ trả lời: “Không thể, anh còn khoảng một tuần.”
Nhan Như Tinh mệt mỏi vẫy vẫy tay: “Được rồi, anh lui đi.”
Cuối cùng, không có người có thể trở về cùng cô.
Gấu xám nhỏ không nỡ nhìn cô buồn nên chạm vào mặt cô, nói: “Nếu Tinh Tinh có vấn đề gì, có thể tìm anh ấy.”
Tất nhiên, tự nhiên anh ta đang nói về Nguyễn Trì.
“Nhưng em đã chọc giận anh ấy.”
Hơn nữa dẫn anh về, cô luôn có cảm giác sẽ có chuyện không hay xảy ra.