Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực

Chương 79




“A!” Áo Đức hét lên.

Nhan Như Tinh lúng túng, không hiểu chuyện ông ta bị làm sao.

Ánh mắt nhanh chóng quét xung quanh, khi thấy mái nhà dốc phía trên đầu, xung quanh là một khoảng tối chật hẹp. Đột nhiên cô nhận ta có thể mình đang ở trên gác mái của lâu đài cổ.

“Chủ nhân của tôi!” Áo Đức vội vàng bước tới, bế cô ra khỏi “bức tượng” đặt cô xuống đất, đau lòng lao tới bức tượng để kiểm tra xem có chuyện gì xảy ra v không.

Nhan Như Tinh:…

Đợi đã, chủ nhân?

Nhan Như Tinh nhìn chằm chằm vào bức tượng trong vòng tay Áo Đức, biểu hiện kinh ngạc.

Bức tượng trông giống như được làm bằng ngọc bích trắng, khuôn mặt mờ, chân tay mảnh khảnh. Hai tay khoanh chặt trước bụng, trên người khoác một chiếc áo choàng lộng lẫy màu vàng hệt như cát lún.

Hắn đang nằm trong một chiếc hộp dày màu nâu đỏ giống như quan tài, xung quanh hắn có một lớp hoa hồng máu dày. Hoa hồng máu tỏa ra hương hoa nồng nàn, ngửi lâu sẽ khiến người khác thấy choáng váng khó chịu.

Nếu không phải là nơi nằm và giống loài khác, hắn như một chàng hoàng tử trong truyện cổ tích cần một nụ hôn của công chúa để tỉnh dậy.

Nhan Như Tinh nhất thời cảm thấy hơi tiếc nuối, khi cô quay về, còn cố ý chạm vào. Để chắc chắn thứ phía dưới không phải là người mà là một bức tượng vô hồn và cứng nhắc.

Hơn nữa giờ đã cách xa, là người hay tượng vừa nhìn là biết.

Trừ phi đối phương không thấy.

Nhan Như Tinh nhìn Áo Đức và kiểm tra bức tượng nhiều lần. Nghĩ đến mắt của ông ta, nhất thời không thấy kỳ lạ nữa.

Biết ông ta mù, nhưng không ngờ lại mù tới mức này.

Nhưng dù không nhìn rõ, ông ta không thể cảm nhận cảm giác trên tay?

Nhan Như Tinh tự lẩm bẩm trong lòng.

Đột nhiên, đôi mắt cô nheo lại, không ngừng chớp mắt. Lúc nãy hình như cô thấy bàn tay của bức tượng vừa chuyển động.

Nhan Như Tinh nghi ngờ, tự hỏi mình có nhầm không. Cho đến khi các ngón tay của bức tượng lại khẽ run lên trong nửa giây trước mắt cô.

“Áo Đức!” Cô gọi.

Áo Đức vẫn còn tức giận vì cô đã làm ô uế chủ nhân của mình, khó chịu “hừ”.

“Hình như tôi thấy hắn cử động rồi.”

Áo Đức lập tức ngẩng đầu lên, một lát sau đột ngột lui về phía sau, bất mãn nói: “Đó là đương nhiên, cô đã về rồi, chủ nhân của tôi nhất định cũng sẽ về.”

Vậy bức tượng này là chủ nhân của ông ta?

Nghe theo ý của ông ta, liệu chủ nhân của ông ta có trở lại thành người bình thường không?

Nhan Như Tinh sửng sốt, nghĩ đến nhiệm vụ, khóe miệng giật giật, đi tới phía sau ông ta, thò đầu ra ngoài cười với ông ta: “Vậy chủ nhân của ông về rồi, có phải tôi phải kết hôn với chủ nhân của ông không?”

Áo Đức: …

“Lúc đó ông đã hứa với tôi, tôi sẽ kết hôn với chủ nhân của ông.” Trong lúc Nhan Như Tinh nói, những ngón tay của cô lặng lẽ nắm lấy bàn tay của bức tượng.

Với cái nắm tay này, cô choáng váng vì cảm giác bàn tay ấm áp, mịn màng và mềm mại hơn trước.

Mặc dù giờ không mềm mại như da người bình thường, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với cảm giác lạnh như đá cô vừa chạm lúc trước.

Lúc này, Áo Đức mới phát hiện ra hành động của cô. Ông ta bước tới, hất tay cô ra, đứng ngăn trước bức tượng như che chở cho con, cảnh giác nói: “Cô đừng hòng chấm múi chủ nhân của tôi.”

Nhan Như Tinh: “?”

“Chủ nhân của tôi sẽ không kết hôn với cô.” Áo Đức kiên quyết nói: “Hơn nữa tôi chỉ đồng ý để cô gặp chủ nhân, không hề nói gì liên quan tới chuyện kết hôn của cô và chủ nhân của tôi.”

“Ông đừng hòng khiến tôi đổi ý.”

“...”

Một lúc sau, Sau một thời gian, có lẽ Áo Đức thấy Nhan Như Tinh không phản bác lại ông ta. Ông ta áy náy nghĩ không biết lời nói của ông ta có nặng lời quá không?

Nhưng mà chủ nhân...

Áo Đức nghĩ tới lời hứa ở sâu trong lòng, ông ta lo lắng hỏi cô: “Cô có chắc là vừa nhìn thấy ngón tay của chủ nhân tôi cử động không?”

Đợi Nhan Như Tinh gật đầu.

Áo Đức quay đầu nhìn về phía “chủ nhân”, lo lắng vì những ngày tháng sau này khi chủ nhân tỉnh lại.

Bởi vì tùy theo mức độ thèm muốn, mưu đồ làm loạn của người phụ nữ này với chủ nhân của ông ta. Một khi chủ nhân tỉnh lại, nhất định sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của cô.

Để bảo vệ chủ nhân của mình, Áo Đức nghĩ đi nghĩ lại, đưa ra một quyết định táo bạo.

Nhan Như Tinh vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để lừa Áo Đức, nhân lúc chủ nhân của ông ta vẫn còn trong trạng thái tượng kết hôn với chủ nhân ông ta, tránh gặp thêm rắc rối. Ngay sau đó cô thấy quản gia Áo Đức thực hiện một “phép biến hình” kéo dài một giây trước mặt cô.

Quản gia vốn mặc bộ quản gia đứng tuổi và nghiêm nghị, lúc này bỗng chốc biến thành một thanh niên tuấn tú, cấm dục nho nhã.

Sắc mặt ông ta xanh xao, bề ngoài đẹp trai. Thứ nổi bật nhất, là đôi mắt màu xám bạc trông ngây thơ không biết sự đời, không tập trung.

Khiến người khác vừa nhìn đã bị thu hút, nhìn tiếp sinh đồng tình, còn nhìn thấy tiếc nuối.

Trong lòng Áo Đức thấy khá căng thẳng, ông ta không thể nhìn rõ biểu cảm của Nhan Như Tinh, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt của cô đang nhìn mặt mình.

So với Áo Đức không thích người khác nhìn chằm chằm vào mặt mình như trước kia, hôm nay ông ta thấp thỏm khác thường, miệng khô khốc.

Ông ta vô thức siết chặt hai tay, giả vờ bình tĩnh xụ mặt nói: “Mặc dù chủ nhân của tôi không thể gả cho cô, nhưng nếu cô đồng ý, tôi có thể cưới cô!”

Nhan Như Tinh vừa mới tỉnh dậy từ khuôn mặt rất giống tứ vương tử, đã nghe được lời này của ông ta.

Mạt đầy dấu chấm hỏi.

Còn quản gia Áo Đức không nhận được câu trả lời, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Giọng ông ta run rẩy, may mà không nghe thấy lời từ chối của cô.

Nhận ra điều này, ông ta như nắm lấy hy vọng, nhanh chóng nói: “Nếu cô đồng ý, đợi chủ nhân của tôi tỉnh lại tôi sẽ dẫn cô rời khỏi đây, tới một nơi chỉ có hai chúng ta.”

Nhan Như Tinh: “...”

Đối với Áo Đức đột ngột thay đổi, cô vậy mà không biết phải nói gì.

“Tôi thấy...” Nhan Như Tinh nhìn Áo Đức đang nhìn mình chằm chằm, trong lòng lo lắng, ánh mắt lưu lại trên mặt ông ta hai giây: “Chúng ta trước tiên kết hôn đi!”

Áo Đức:!!

Trước tiên ông ta giật mình, sau đó cả người như bị một cái bánh từ trên trời rơi xuống, chốc lát liền cảm thấy thỏa mãn và vui sướng vô song.

Cho tới giờ, ông ta vừa trải nghiệm thay đổi nhanh chóng của mình, im lặng như hiểu ra điều gì đó.

“Có thể.” Tránh đêm dài lắm mộng, Áo Đức liền đưa ra quyết định.

“Đây là sính lễ của tôi.” Nói xong, Áo Đức cúi người hai tay đưa cho Nhan Như Tinh một đồng tiền vàng sáng bóng.

“Tất cả tiền tiết kiệm của tôi đều ở trong đó.” Ông ta nói.

Nhan Như Tinh ngạc nhiên nhận lấy nó, đây còn là lần đầu tiên cô nhận được “sính lễ” và “quỹ đen” từ đối tượng kết hôn một cách nghiêm túc.

Tuy nhiên khi tới tay mới phát hiện, đây là một đạo cụ cần giám định.

Mà đạo cụ này không có thật.

[Tên đạo cụ: Đồng tiền vàng thời không (Giả)

Cấp độ:?

Mô tả: Đây là một đồng tiền vàng ma thuật, nếu muốn sử dụng cần “ai đó” kích hoạt]

Ngoài ba mục này có thể đọc được, năm cột ghi chú còn lạ,i đều là “cần giám định”.

Nhan Như Tinh nhìn chằm chằm vào “ai đó” trong mô tả, cất đồng tiền vàng đi.

“Kết hôn, còn cần thêm nghi lễ nào nữa không?” Nhan Như Tinh phát hiện trạng thái của nhiệm vụ vượt ải không thay đổi, nhận ra rằng chỉ nói miệng là không hiệu quả.

“Không cần.” Áo Đức lắc đầu, trong tay đột nhiên xuất hiện một bó hoa hồng máu, quỳ một gối xuống tặng cho Nhan Như Tinh.

“Nếu bằng lòng, mong cô nhận bó hoa này.”

Nhan Như Tinh nhìn căn gác tối tăm u ám, bức tượng nằm trong quan tài bằng gỗ gụ, cảm thấy nơi này không thích hợp để cầu hôn.

Nhưng ông ta vẫn chìa tay ra.

Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào bó hoa, bức tượng người đàn ông nằm trong quan tài đột nhiên ngồi bật dậy, khiến Nhan Như Tinh giật mình.

“Vợ ơi, đừng sợ, đây chỉ là dấu hiệu cho thấy chủ nhân của anh sắp tỉnh lại thôi.” Áo Đức lập tức đổi cách xưng hô, nhân cơ hội nhét bông hoa vào tay cô.

Sau đó, ông ta đứng dậy đứng bên cạnh cô, nhìn vào bức tượng một cách thích thú.

Nhan Như Tinh phát hiện, kết hôn với quản gia Áo Đức, nhiệm vụ qua ải đã thay đổi.

Nhưng không phải là kiểu thay đổi mà cô tưởng tượng.

[Nhiệm vụ qua ải: Tiêu diệt ác quỷ hoặc tìm thấy tìm thấy ác quỷ thật sự trở thành cô dâu quỷ.

Tiến độ: 50%]

Sao lại có thêm một thanh tiến trình?

Nhan Như Tinh không thể không nghĩ đến mấy thế thân tứ vương tử khoe với cô trong lúc thời không biến động.

Cô hơi hiểu.

Cho nên kết hôn với quản gia Áo Đức không được, phải kết hôn với chân thân với được? Như nhiệm vụ qua ải nói: “Tìm thấy tìm thấy ác quỷ thật sự”?

Vậy cô kết hôn vô ích?

Nhan Như Tinh chán nản.

Nghĩ rồi, cô chọc vào cánh tay của Áo Đức.

Áo Đức quay đầu nhìn rất khó hiểu.

“Tôi nghĩ đã.”

Áo Đức:?

“Tôi vẫn lưu luyến chủ nhân của ông.”

“...”

“Hay là chúng ta ly hôn đi.” Nói rồi, Nhan Như Tinh trả lại “sính lễ” của ông ta.

Mặt Áo Đức tối sầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhan Như Tinh, toàn thân run rẩy.

Nhan Như Tinh khẽ đảo mắt, chợt mỉm cười nói: “Tôa đột nhiên nhớ tới một chuyện.”

“Khi tôi tới không gian đó, hình như đã gặp được chủ nhân của ông.”

Vẻ mặt của Áo Đức đông cứng lại.

“Chủ nhân của ông nói thích tôi, muốn kết hôn với tôi.”

“???”

“Tôi nói không được, vì tôi phải về, mọi chuyện đã định tôi và hắn không phải người chung một đường.” Nhan Như Tinh liếc nhìn Áo Đức rồi nói tiếp: “Hắn nói không sao, để tôi về trước, sau đó sẽ đi theo ngay.”

Áo Đức: …

“Hắn giờ sắp về rồi, nếu ông không tin, lát nữa có thể hỏi hắn sau.” Nhan Như Tinh đột nhiên chỉ vào bức tượng vừa ngồi dậy mở mắt ra nhìn họ.

Áo Đức quay ngoắt lại.

Chỉ thấy các đường nét trên khuôn mặt của bức tượng dần trở nên rõ ràng, chẳng mấy chốc, một khuôn mặt có vài phần giống khuôn mặt của Áo Đức xuất hiện trước mặt hai người họ.

Chỉ là trông hắn hơi ngơ ngác, hình như vẫn chưa tỉnh hẳn.

Thấy sự thay đổi này, Áo Đức vô thức đứng trước Nhan Như Tinh, cố gắng che khuất tầm nhìn của hắn.

Nhan Như Tinh từ phía sau thò đầu ra, khó hiểu nói: “Tôi vẫn có thể nhìn thấy.”

Áo Đức tức giận, nếu mấy công chúa như họ tới đây ông ta không có quyền dùng bất kỳ lực lượng nào đuổi bọn họ ra ngoài, ông ta nhất định phải...

Nhất định phải cô lại.

Áo Đức sững sờ, không hiểu sao mình lại có suy nghĩ như vậy.

“Không, em đã kết hôn với anh rồi.”ông ta giữ Nhan Như Tinh muốn gặp chủ nhân.

“Tôi có thể ly hôn với ông.” Nhan Như Tinh hất tay ông ta, muốn xem bức tượng xảy ra chuyện gì.

“Anh không đồng ý.” Áo Đức giữ đồ của cô, không cho cô đi qua.

Ông ta tuyệt đối không cho phép cô có chủ nhân của mình.

Còn chuyện chủ nhân thích cô, không thể nào.

Chủ nhân không thích ai cả.

“Ông không đồng ý cũng hết cách, dù sao chúng ta cũng không có giấy đăng ký kết hôn. Tôi đơn phương tuyên bố chia tay ông” Nhan Như Tinh dùng sức kéo ông ta.

Lúc này, Nhan Như Tinh chỉ cảm thấy lạnh sống lưng khi nghe thấy tiếng “xẹt xẹt”. Khi quay lại, cô thấy trên tay quản gia Áo Đức cầm một mảnh vải lớn quen thuộc.

Thật không may, cánh cửa lên tầng áp mái chỉ được mở từ bên ngoài.

Đối diện với ánh đèn vàng mờ ảo, Nhan Như Tinh quay lại thấy Trần Chanh Bát công chúa, Giang Nhu ba người họ cầm đèn, đứng ở cửa mắt chữ o mồm chữ a nhìn chằm chằm cô.

Áo Đức nhìn xuống tấm vải màu xanh lá cây nhạt trên tay mình, rồi nhìn làn da trắng như tuyết của Nhan Như Tinh đang lộ ra bên ngoài. huôn mặt đỏ bừng, nhanh chóng chọn một bộ quần áo để che cho cô.

Ông ta không để ý, thứ ông ta lấy là bộ quần áo trên người “chủ nhân”.

Điều này khiến những bức tượng không mấy mảnh quần áo che thân, trực tiếp trần thân trên, ngơ ngác ngồi tại chỗ nhìn họ.

Nhưng sau khi mặc quần áo cho Nhan Như Tinh, Áo Đức nhận ra rằng ông ta đã lấy quần áo của chủ nhân.

Tay ông ta lập tức run rẩy, ông ta nhìn Nhan Như Tinh đã quấn xong quần áo, định nói lại thôi.

Nhan Như Tinh phát giác phản ứng của ông ta, nhướng mày cười nói: “Hay là tôi trả lại quần áo cho ông?” Cô định cởi ra.

“Không!” Áo Đức ấn chặt tay cô: “Không, anh sẽ giải thích cho chủ nhân.”

Nhan Như Tinh nghi ngờ ông ta cố ý làm vậy, mau nhìn xem bàn tay của ông ta đang ở đâu!

Cô nhìn xuống lòng bàn tay trên ngực mình, ngẩng đầu lên một cách vô cảm.

Áo Đức: “...”

Ông ta cảm nhận được cảm giác mềm mại dưới lòng bàn tay, khuôn mặt chưa kịp nguội lại đã đỏ ửng nóng bừng. Sau đó ông ta phản ứng mạnh mẽ, giơ tay lùi lại, lắp bắp: “Anh không cố ý.”

“Ông cố ý.” Nhan Như Tinh chớp mắt, khóe miệng cong cong: “Có phải ông thấy chủ nhân ông sắp tỉnh lại, sợ tôi bị chủ nhân bắt đi, ông cố ý làm như vậy để thu hút sự chú ý của tôi? “

Áo Đức: …

“Anh không phải, anh không, em đừng nói nhảm.”

Ông ta biết cô thích gán tội, nhưng không ngờ thế này cũng có thể gán tội cho ông ta.

“Cho nên, ông không thích tôi?” Nhan Như Tinh nghiêng đầu, sau đó sốt sắng nói: “Nếu đã thế, chúng ta ly hôn, ông để cho tôi tự do.”

Áo Đức thậm chí không muốn phản bác: “Đừng hòng.”

“Cái này, làm phiền chút.” Trần Chanh những người khác bước vào, vừa nhìn quanh hoàn cảnh ở gác mái, vừa tới cạnh Nhan Như Tinh Cô ấy muốn giật mạnh ống tay áo của cô, những nghĩ tới chiến công vừa rồi của Áo Đức, cô ấy bực bội bỏ tay xuống.

Lúc này, Giang Nhu nhìn chằm chằm khuôn mặt của Áo Đức, ánh mắt rất khó hiểu.

Bát công chúa vừa vào, ánh mắt đã nhìn thấy chủ nhân Áo Đức trên giường.

Ánh mắt cô ấy chợt lóe, nhân lúc người khác không để ý tới cô ấy, cô ấy từ từ tiến lại gần.

“Anh ta là?” Trần Chanh ra hiệu cho Áo Đức, hỏi Nhan Như Tinh.

“Áo Đức.”

“Quản gia?” Trần Chanh kinh ngạc nói, sau đó sắc mặt trắng bệch.

Giang Nhu, bát công chúa ở sau lung cũng vật. thậm chí người phía sau còn hét lên một tiếng hét ngắn.

Âm thanh thu hút sự chú ý của một số người trên gác mái, Nhan Như Tinh nhìn sang, Thì thấy chủ nhân của Áo Đức, “bức tượng” lúc nãy vẫn đang ngồi trên giường trước giờ đang cầm một sợi chỉ mỏng giữa ngón trỏ và ngón giữa trên tay phải, phía còn lại quấn quanh cổ bát công chúa.

Sợi chỉ mỏng căng ra, bát công chúa đỏ bừng mặt, hai tay kéo sợi tơ mỏng để cố thoát khỏi nó. Nhưng thứ khiến cô ấy tuyệt vọng là, đây căn bản không phải chỉ.

Bát công chúa vừa dùng đạo cụ phòng ngự lên người, vừa cầu cứu những người chơi khác trong khi tự trang bị các đạo cụ phòng thủ.

Giang Nhu dù không thích cô ấy như nào, giờ cũng rút một khẩu súng từ trong hệ thống không gian ra bắn về phía chủ nhân của Áo Đức, đồng thời nhắc nhở bát công chúa: “Thanh trừng!”

Khi bát công chúa nghe thấy, lập tức phấn khởi. Cố giữ hai ngón tay, lấy một lọ linh dược thanh tẩy từ hệ thống không gian, nhấp một ngụm.

Nhưng căn bản không có tác dụng, hơn nữa vì dùng loại thuốc này, mà não cô ấy đang ở trạng thái cực kỳ tỉnh táo, khiến cơn đau trên cơ thể cô ấy tăng thêm 10%.

Khiến cô ấy càng thêm đau khổ.

“Nhẹ thôi!” Giang Nhu hét vào mặt cô ấy, cất súng đi, đổi thành một đạo cụ màu xanh như súng nước đồ chơi.

Bát công chúa đau đớn không thể mở mắt, nhưng khi nghe được lời nói của cô ấy, vẫn cố gắng nhìn về phía chủ nhân của Áo Đức.

Vừa nhìn, cô ấy như chết lặng.

Cho đến khi ngạt thở, mới khiến cô ấy định thần lại, cô ấy mới hoảng hốt: “Mắt, mắt.”

Giang Nhu ngay lập tức nhắm khẩu súng nước vào mắt chủ nhân của Áo Đức, phun.

Nước thánh bắn tung tóe trên mặt chủ nhân của Áo Đức, không chút tác dụng.

Giang Nhu cầm cây súng đạo cụ nhìn người còn nguyên vẹn, tim như ngừng đập, cô ấy nhận ra mình đã bị lừa. Cô ấy không kịp hỏi bát công chúa, thì cảm giác nguy hiểm khiến cô ấy vô thức giơ khiên chắn nước màu xanh nhạt.

Quả nhiên, khi thấy tấm khiên đỡ sợi chỉ đỏ cho mình, Giang Nhu thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó cô ấy tung kỹ năng “di chuyển trọng tâm”, còn mục tiêu di chuyển...Giang Nhu nhẹ nhàng nhảy, tới giữa Trần Chanh và Nhan Như Tinh với tư thế mạnh mẽ.

Ban đầu, Trần Chanh còn cảm thấy bối rối trước cuộc tấn công bất ngờ của họ vào chủ nhân của Áo Đức. Theo lý, ba người họ cùng tiến lùi, lẽ ra lúc nãy cô nên ra tay giúp đỡ.

Nhưng Nhan Như Tinh ở bên cạnh không làm gì, cô do dự.

Vừa do dự, Giang Nhu đã chạy về phía họ.

Nghĩ đến đặc điểm kỹ năng của cô, Trần Chanh ngay lập tức hiểu cô muốn người khác chịu đòn cho mình,

Nhất thời vừa tức vừa giận, cô ấy lấy ra một cây roi tím đen, cảnh giác nhìn về phía chủ nhân của Áo Đức chỉ cách bọn họ chưa đầy ba mét.

Ai ngờ đối phương không hề có ý định ra tay với họ.

Thay vào đó, hắn nhìn chằm chằm vào Nhan Như Tinh bên cạnh.

Điều này khiến Trần Chanh cũng phải lầm bẩm về sự quyến rũ chết người của Nhan Như Tinh.

Trong lòng có vài phần mong đợi.

Ngược lại là Giang Nhu, lặng lẽ đến bên cạnh cô, nói hai câu bên tai cô.

“Ác ma, mắt xám.”

Trần Chanh lúc đầu cảm thấy khó hiểu, sau khi nghe thấy hai chữ mắt xám, cô ấy rất sốc.

Ngày hôm qua, sau khi Nhan Như Tinh bị quản gia Áo Đức bắt đi, họ không ra ngoài, mà lật tung cả đài.

Cuối cùng, họ thực sự đã khám phá ra vài thứ.

Giống như một trang giấy cũ ẩn sau cầu thang cũ. Giang Nhu nói trang giấy cũ này là của cuốn nhật cô ấy tìm thấy.

Mà trên trang giấy, hình như còn vật sắc nhọn nào đó dính máu, trên đó có vài dòng chữ ngoằn ngoèo không rõ nguồn gốc.

“Các người sẽ bị báo ứng! Hahaha, nếu có ác ma, tao sẵn sàng dùng máu của mình để đánh thức ác ma giết hết đám súc sinh không bằng ác ma như các người!”

“Hôm nay lại chết thêm một người, chỉ còn tao...”

“Hình như mình thấy ác...”

Ngoại trừ mảnh giấy này, bọn họ lại trở lại thư viện tầng bốn, cùng nhau tìm quanh thư viện một lần nữa.

Cuối cùng ở trong góc của một giá sách nào đó, họ phát hiện một tài liệu về “ác ma”.

Cuốn sách kể rằng, năm mươi năm trước, một con ác ma khát máu với đôi mắt xám, mái tóc đen xuất hiện trong hoàng thất vương quốc Áo Cổ. Tên ác ma này rất tàn nhẫn, từng tàn sát hoàng thất vương quốc Áo Cổ và người của điện phù thuỷ chỉ trong một đêm. Kiến sức mạnh của vương quốc Áo Cổ và điện phù thuỷ suy thoái mấy trăm năm, gần như mất cả kế thừa.

Sau này, lịch sử của vương quốc Áo Cổ gọi thời kỳ này là “Con đường cuối cùng của vương quốc”.

Nhưng ở giữa cuốn sách, họ tìm thấy một chương mô tả về thân phận liên quan tới “ác quỷ”.

“Áo Đức, con trai thứ tư của Quốc Vương Áo Cổ III, sinh năm 1530...tự hiểu, trời sinh mắt xám. Sau này bị đại trưởng lão trong điện phù thuỷ nhận định là “Ác ma”.

Nhà vua thương xót, không tước đi tính mạng. Mà ra lệnh bỏ tù hắn, ai ngờ người canh giữ hắn không chết thì bị thương. Kể từ đó, cái danh ác quỷ đã lan rộng khắp hoàng thất vương quốc Áo Cổ.”

“Ba tháng sau, theo gợi ý của những người khác, Quốc Vương đã cho vương tử Áo Đức đến đấu trường, làm bạn với dã thú.”

“Nửa năm, không có con thú nào trong đấu trường sống sót.”

“Ba năm nữa, trưởng lão lúc bấy giờ của điện phù thuỷ đã cầu xin Quốc Vương cho mình vương tử Áo Đức.”

“Cho đến khi Quốc Vương Áo Cổ III chọn vương tử phi cho ba người con. của điện phù thuỷ nhắc nhở, Quốc Vương phải đồng ý công bố danh tính của vương tử Áo Đức, đồng thời chọn một người vợ cho hắn.”

“Ai ngờ tiểu thư quý tộc biết thân phận thực sự của vương tử Áo Đức, không ai muốn gả cho hắn.”

“Vì thế Quốc Vương đã chọn một một trăm phụ nữ trẻ xinh đẹp từ những ngôi làng xa xôi, dạy họ phép lễ nghĩa đóng giả thành những tiểu thư quý tộc và công chúa...”

“Cuối cùng, những người phụ nữ này và hoàng thất, người của điện phù thuỷ đã chết trên bữa tiệc màu máy kia.”

Không có nhiều thông tin, bên trên chủ yếu là nội dung vô dụng và khó hiểu, Nhưng những điều này đủ để Trần Chanh bọn họ tìm được một vài từ khóa.

Ví dụ, tên của ác quỷ là “Áo Đức”.

Trùng tên với quản gia của lâu đài nơi họ ở.

Rồi ác ma là tứ vương tử vương quốc Áo Cổ, có đôi mắt màu xám.

Bởi vì lúc trước mắt của quản gia Áo Đức có màu vàng, nên đám người Giang Nhu không hề liên tưởng quản gia Áo Đức với ác ma.

Cho đến hôm nay, họ trả giá lên tới tầng cao nhất. Ở đây, họ không chỉ thấy Ngôn Thanh đã biến mất vài tiếng trước, còn thấy Áo Đức đã thay đổi vẻ ngoài. Nhìn vào đôi mắt màu xám của quản gia Áo Đức, Giang Nhu lập tức nhận ra, có thể ông ta chính là mục tiêu nhiệm vụ “ác quỷ” của bọn họ!

Cô ấy lập tức không thể ngừng suy nghĩ.

Dù sao phần thưởng cho việc một mình tiêu diệt Boss phó bản vẫn rất khách quan.

Nhìn bát công chúa, cũng có ý này.

Điều mà Giang Nhu không ngờ là, người bát công chúa tấn công không phải là quản gia Áo Đức, mà là bức tượng trên giường bên cạnh.

Suy nghĩ một hồi, cô ấy nghĩ đến hai chữ “thật sự” được nhấn mạnh trong nhiệm vụ qua ải, rồi nghĩ tới sự khá lạ của bát công chúa mấy hôm nay, trong lòng có tính toán.

Sau đó mới có đòn đánh kết hợp giữa cô ấy và bát công chúa.

Chỉ là bọn họ đều bỏ qua thực lực của boss phó bản, thấy nước thánh cấp B mà cô ấy khó khăn lắm mới có được cũng vô dụng, trái tim tha thiết của Giang Nhu bị dội một gáo nước lạnh.

Không cần biết phần thưởng là gì, chạy trốn quan trọng.

Vì thế cô ấy giữ Trần Chanh, tiết lộ cho cô ấy những manh mối mà cô ấy vừa khám phá ra.

Trần Chanh biết được thân phận của đối phương nhờ lời nhắc nhở của Giang Nhu, cô ấy lập tức trở nên căng thẳng.

Nhưng lại nghe thấy giọng nói thân quen, những người thân quen và phối phương đã vang lên.

“Tôi nghe cô nói về ác ma?” Nhan Như Tinh quay đầu lại hỏi Trần Chanh.

Mặt Trần Chanh đờ ra, hận không thể bịt miệng cô lại.

Thấy bọn họ không nói chuyện, Nhan Như Tinh nhìn vị bát công chúa bị sợi chỉ đỏ quấn quanh cổ, khuôn mặt thâm tím như có thể chết ngạt bất cứ lúc nào.

Cô không muốn quan tâm đến chuyện nay, theo cô có một lần sẽ có lần thứ hai, cô không khiêu khích đối phương, liệu đối phương có đánh trả không?

Chỉ nghĩ đến đây, một sợi chỉ đỏ xuất hiện, quấn quanh eo cô kéo cô vào vòng tay của bức tượng.

Nhan Như Tinh:?

Khuôn mặt cô đau đớn vì bị cơ thể cứng nhắc của bức tượng va vào, vừa giơ tay đã tát.

Với một cú “bốp”, không chỉ người chơi choáng váng, ngay cả quản gia Áo Đức cũng phải ngẩn ra.

Ông ta rất vui khi thấy chủ nhân tỉnh dậy.

Nhưng nhìn thấy chủ nhân ôm Nhan Như Tinh, trong lòng ông ta cảm thấy khó chịu.

Dù nói gì, ông ta giờ mới là chồng của cô.

Vì vậy, Áo Đức lên trước, giọng điệu vẫn cung kính nhưng thiếu vài phần kính nể: “Chủ nhân, chúc mừng ngài đã trở về.”

“Nhưng chủ nhân, nô muốn nói với ngài một chuyện, mong ngài đồng ý.”

Bức tượng trông vẫn hơi ngơ ngác, nhưng hắn dần dần, có thể nói được vài câu.

“Nói.”

“Nô muốn cùng vợ rời khỏi lâu đài, sống ở nơi khác, xin hãy đồng ý.”

Tứ vương tử cảm thấy chuyện này không có gì to tát, gật đầu nói: “Được.”

Mãi cho đến khi hắn phát hiện, thế thân này nói xong còn đang chằm chằm vào Nhan Như Tinh đang chỉnh đốn trang phục bên cạnh hắn.

Tứ vương tử đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn.

“Công chúa điện hạ.” Áo Đức mở miệng giơ tay ra trước Nhan Như Tinh: “Chúng ta nên đi thôi.”

Tứ vương tử:???

Đợi đã, ngươi đang gọi ai thế?

Cho đến khi Nhan Như Tinh đứng dậy, ánh mắt của tứ vương tử nhìn Áo Đức, không thể miêu tả là phức tạp đơn giản nữa.