Nhìn chồng quỷ hiện tại của mình nghiêm trang cùng chồng quỷ trước xàm nhòn về việc hắn từ chỗ Áo Đức học được "Thủ đoạn dạy vợ", Nhan Như Tinh tê rần.
Cô nhìn về phía Áo Đức, lại phát hiện ông ta đang mang vẻ mặt hoảng hốt, bộ dáng như bị ai đả kích.
Nhận thấy được ánh mắt chăm chú nhìn về phía mình, Áo Đức quay đầu lại, vẻ mặt phức tạp, thân ảnh lảo đảo một chút, lắc mình rời đi.
Ông ta cảm thấy hiện tại mình cần bình tĩnh một chút.
Áo Đức vừa đi, đám người Lâm Nhất ban đầu bởi vì kiêng kị ông ta, không dám tiến lên hỏi thăm, có lòng muốn hỏi thăm một chút tình huống.
Kết quả Trần Chanh trực tiếp kéo Nhan Như Tinh rời đi.
Bát công chúa cùng Cửu công chúa cầm tiền xu còn vô dụng, các cô ấy cần chuẩn bị tâm lý thật tốt gặp lại quỷ phu của hai người bọn họ.
"Chờ một chút, tôi cảm thấy không cần phải vội vã như vậy."
Giang Nhu ngăn mấy người bọn họ lại: "Chúng ta có thể trao đổi tin tức với mấy người đó mà."
"Trước khi trao đổi thông tin, cô có giải thích với chúng tôi một chút, tại sao cô lại biết sử dụng đạo cụ đó với chúng tôi không?"
Trần Chanh lạnh lùng nói.
"Đó không phải đạo cụ, là đặc tính kỹ năng của tôi."
Giang Nhu mở miệng, ngữ khí vẫn không nhanh không chậm như trước: "Kỹ năng của tôi có đặc tính là "chuyển dời trọng tâm", khi mở ra có thể dời lực chú ý của người khác khỏi người tôi mà không sinh ra hoài nghi."
"Kỹ năng này của tôi không có thương tổn, nhiều lắm là gạt các cô một ít tin tức mà thôi."
"Cho dù giấu diếm tin tức, cũng không nên không nói tiếng nào đối với chúng tôi mở ra kỹ năng. Cô như vậy, tôi có thể tùy ý xem hành vi của cô đây là thủ đoạn công kích chúng tôi."
"Và chúng tôi hoàn toàn có lý do để đánh trả cô đấy."
Nói xong, thân ảnh Trần Chanh nhanh chóng di động, tay phải cầm một thanh loan đao màu lam hình bán nguyệt, để ở giữa cổ Giang Nhu.
Giang Nhu không phản kháng, nâng cằm lên để mặc Trần Chanh khống chế mình. Lâm Nhất nhíu mày muốn mở miệng khuyên hai câu.
"Tôi không có ác ý." Giang Nhu rũ mắt nhìn Trần Chanh trong mắt tràn đầy lãnh ý. "Tôi cho cô một đao, không trí mạng, sau đó tôi nói không có ác ý, cô cảm thấy thế nào?" Trần Chanh hỏi ngược lại.
Giang Nhu nghe vậy dừng lại, kinh ngạc nhìn Trần Chanh.
Trần Chanh cười lạnh một tiếng, vẻ lạnh lùng hiếm thấy trên khuôn mặt tinh xảo khiến người tôi không nhịn được thu hồi sự may mắn trong lòng.
Tâm tư Giang Nhu trầm xuống, cảm thấy việc này khó giải quyết.
Cô ấy không ngờ tới, trong năm người tổ thứ hai, ngoại trừ Ngôn Thanh, Trần Chanh trước mắt cô ấy vẫn luôn không để ý, thoạt nhìn cũng không phải người hiền lành gì. "Tôi xin lỗi." Giang Nhu quyết định thật nhanh, mềm giọng nói: "Tôi nguyện ý cung cấp cho các người một manh mối vô điều kiện."
Vẻ mặt Trần Chanh vẫn không thay đổi, nhưng con dao trong tay đã được cất gọn. Giang Nhu đối với chuyện này chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Hôm qua tôi ở phòng múa, nhặt được một tấm thẻ. Trên thẻ ngoại trừ viết: tặng cho thê tử thân ái của tôi, Bạch công chúa điện hạ, còn có một câu. Trời tối không được ra ngoài."
Trần Chanh vươn tay. Giang Nhu nhìn cô ấy một lát, lấy thẻ ra đưa cho người trước mặt.
Theo như lời cô ấy nói, phía dưới tên quỷ phu của cô ấy, vừa vặn có một hàng chữ nhỏ màu đen không rõ ràng.
Nội dung chữ nhỏ chính là câu nói không đầu không đuôi trong miệng cô ấy. Trần Chanh đưa thẻ cho Nhan Như Tinh.
Nhan Như Tinh cẩn thận kiểm tra một lần, không nhìn ánh mắt không nói gì của Giang Nhu, đưa tay bóp bóp.
"Tấm thẻ này, bút bình thường không thể viết. Cho nên không thể làm giả." "Không, tôi chỉ muốn xem có nội dung nào bị che giấu không."
Nhan Như Tinh nghiêm túc nói xong, đưa thẻ cho hai vị công chúa Bát, Cửu xem. "Lời này là có ý gì?" Trần Chanh thu đao trong tay lại, tiếp tục hỏi.
"Tôi cảm thấy hẳn là chỉ buổi tối mới có những bóng đen quái vật kia, cho nên bọn họ mới bảo chúng ta không nên ra ngoài."
Giang Nhu nói.
"Vậy tin tức này đã lỗi thời rồi." Bát công chúa ghét bỏ nói.
Giang Nhu: …
Bát công chúa lôi kéo thù hận, cũng không trở ngại người ta nói có đạo lý. Giang Nhu hít sâu, nói ra một tin khác: "Thời gian phó bản này có vấn đề." Bát công chúa muốn nói chuyện, lại bị Trần Chanh dùng ánh mắt chặn lại. "Ngày hôm qua sau khi các cô đi, chúng tôi cũng trở về. Nhưng tôi có một thói quen khi ngủ, thích tính giờ. Cho nên đêm qua từ khi quái vật tập kích đến khi kết thúc, rồi đến hừng đông, tôi đều ghi lại một cái thời gian biểu."
Những lời này rốt cục làm cho đám người Trần Chanh hứng thú.
"Bởi vì không biết thời gian cụ thể tối hôm qua,tôi liền đem thời gian ban đầu thiết lập thành một điểm."
"Lúc quái vật bóng đen xuất hiện, tôi nhìn thoáng qua thời gian, lúc ấy kim đồng hồ chỉ hướng ba giờ. Sau đó chờ quái vật rời đi, trong lúc này đã qua hai giờ." "Sau đó tôi đi ngủ, đợi đến hừng đông. tôi vừa nhìn thời gian, kim đồng hồ cư nhiên chỉ hướng sáu giờ."
"Nói như vậy từ khi quái vật rời đi, đến khi tôi ngủ một giấc tỉnh lại, khoảng thời gian này chỉ có một giờ? Nhưng thân thể của tôi lại nói cho tôi biết, tôi không phải chỉ ngủ một giờ." Vẻ mặt Giang Nhu nghi hoặc, trong mắt xuất hiện mê mang, hiển nhiên đến bây giờ cô ấy vẫn còn rối rắm vấn đề này. Cô nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là thời gian phó bản này xuất hiện vấn đề.
"Giống như ngày hôm qua chúng ta tìm được lâu đài cổ, lại ở trong lâu đài cổ ăn tối, đến lúc nghỉ ngơi, trời còn chưa sáng."
"Tôi cũng không cảm thấy, thời gian tìm được lâu đài cổ cho chúng tôi sẽ lâu như vậy. Hơn nữa tôi có dự cảm, nếu như chúng tôi tới bữa tối thời gian còn không có chạy tới cổ bảo, vậy chúng tôi sẽ vĩnh viễn vây ở rừng rậm, rốt cuộc tìm không được cổ bảo."
"Đủ loại hiện tượng này, đều chỉ rõ thời gian phó bản này không đúng." Cô ấy nói đến đây, Nhan Như Tinh nghĩ đến thời hạn của đồng xu không gian là mười hai giờ.
Nhưng trong miệng quản gia, đây là một ngày.
Cho nên một ngày ở lâu đài cổ chỉ có 12 tiếng?
"Tôi đoán, thời gian phó bản này có thể bị người nào đó khống chế."
Giang Nhu dùng suy luận của mình kết thúc đề tài, ánh mắt nhìn về phía Nhan Như Tinh.
Nhan Như Tinh hoàn hồn nhìn xung quanh, buồn bực nói: "Sao mọi người lại nhìn tôi?" "Quản gia."
Giang Nhu không thu hồi tầm mắt, mà là tìm tòi nghiên cứu mở miệng: "Ngôn Thanh, tôi cảm thấy hình như cô không sợ quản gia?"
"Tại sao tôi lại phải sợ?" Nhan Như Tinh cảm thấy mạc danh kỳ diệu. "Cô chẳng lẽ không sợ ông ta đối đãi với cô như đối đãi với Thập công chúa sao?" Giang Nhu vẫn rất tò mò, không chỉ cô ấy tò mò, những người khác cũng tò mò Nhan Như Tinh làm sao có thể cùng quản gia chuyện trò vui vẻ còn có thể trêu chọc nhau. Áo Đức đang âm thầm quan sát, nghe vậy cũng vểnh tai lên.
Ông ta quyết định nghe một chút, sau này sẽ sửa theo lời cô nói.
"Tôi lại không phạm sai lầm, tại sao tôi phải sợ? Chuyện của Thập công chúa, là vấn đề của quỷ phu cô ấy, cũng không phải vấn đề của quản gia."
"Chẳng lẽ các cô không phát hiện ra, quản gia chỉ là một NPC truyền tin phát ra mệnh lệnh? Thương tổn chúng ta đều là do quỷ phu cùng hắc ảnh quái vật tối hôm qua các cô nói mà thôi."
"Vậy tại sao chúng ta phải sợ một quản gia không làm hại chúng ta?"
Nhan Như Tinh kỳ quái, trên khuôn mặt trắng nõn tràn đầy vẻ vô tội khó hiểu, tựa hồ có vấn đề là người khác, không phải cô vậy.
Một đám người chơi: …
"Nghe như vậy, quả thật là có chuyện như vậy. Nhưng chuyện của Thập công chúa quá đột ngột, cô làm sao lại xác định là quỷ phu đả thương người mà không phải quản gia đả thương người? Sau đó còn dám lên tiếng ngăn lại?"
Có nghi hoặc, thì có người hỏi.
"Các cô không nghe thấy câu nhắc nhở kia của quản gia sao?"
Nhan Như Tinh không nói gì: "Câu "đáp án trượng phu ban thưởng" kia, câu nhắc nhở này của ông ấy đã rất rõ ràng."
Đám người Giang Nhu được cô chỉ điểm, bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa ra đây là gợi ý của quản gia?
NPC ở phó bản quỷ dị này cũng quá thân thiện, thiệt thòi các cô còn lấy "lòng tiểu nhân đo lòng quân tử" hoài nghi lập trường của quản gia.
Trong lúc nhất thời, trong lòng mọi người tràn đầy áy náy cùng hối hận. Áo Đức:???
"Tôi không phải, tôi không có, ai nhắc nhở? Cô đừng nói lung tung chụp mũ cho tôi, tôi không chịu nổi!" Áo Đức phẫn nộ. Ông ta muốn đi tìm chủ nhân, chỉ có chủ nhân mới có thể an ủi trái tim tan vỡ này của ông ta thôi.
"Đã như vậy, cô không sợ quỷ phu của cô sao?" Giang Nhu nghĩ đến tối hôm qua Nhan Như Tinh đoạt lại lá bùa từ trong tay quản gia, giữ chặt hình tượng "anh dũng" của Thập công chúa, cùng với việc cô lôi quỷ phu của mình ra nói sang chuyện khác.
Cái gì hoa hồng nở quá mức không cần, màu sắc không đúng không cần, mùi hương quá nồng không cần, không tươi không cần......
Một đống không cần, khiến người ta nghe xong đều choáng váng, nào còn nhớ rõ Thập công chúa.
Điều kỳ lạ là, cô nói xong lời này, quản gia thật sự đổi cho cô một bông hoa hồng tươi, còn mang theo sương sớm.
Lúc ấy các cô cũng có cảm giác, bản thân mình và cô không phải là người cùng một thế giới.
"Không sợ, tại sao tôi phải sợ?"
Từ lúc cô ném hoa hồng máu về, quản gia không tức giận, còn chính miệng giải thích với cô.
Cô biết ngay kỹ năng bị động "Quỷ ái" của mình đã có hiệu lực. Sau đó chuyện phát sinh trên người Thập công chúa, càng thêm nói rõ điểm ấy.
"Cái này cũng không phải là đứng lên rồi sao. Nhưng Thập công chúa …" Cầu Cầu muốn nói lại thôi, ý tứ cũng rất rõ ràng.
Ngôn Thanh hẳn là dùng đạo cụ tăng độ hảo cảm đi.
Giang Nhu nhìn Nhan Như Tinh, hỏi.
Trần Chanh nghe được lời của cô ấy, nhướng mày, có chút bất mãn. Theo cô ấy thấy cho dù người ta có dùng đạo cụ hay không, nhưng cô ấy lại tùy tiện nói ra như vậy sẽ có hiềm nghi ép hỏi.
Hơn nữa đám quỷ phu của Nhan Như Tinh vẫn còn, giống như quỷ của phó bản quỷ dị, ở chung với người chơi lâu, chưa chắc không biết đạo cụ là cái gì.
Cứ như vậy, quỷ nếu biết bọn họ sinh ra hảo cảm với một người chơi là do tác dụng của đạo cụ, vậy còn không bị cắn trả?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Chanh nhìn về phía Giang Nhu càng ngày càng lạnh. Có lòng nhắc nhở Nhan Như Tinh, để cô đừng mắc mưu đối phương. Bên tại đã vang lên câu trả lời: "Đúng vậy."
Mọi người chờ cô mở rộng giải thích, kết quả nửa ngày không có đáp lại. Ngẩng đầu nhìn lên, cô lại có thể ngửa cổ ngẩn người!
"Cô đang nhìn cái gì vậy?"
Bát công chúa tò mò chọc chọc Nhan Như Tinh.
Nhan Như Tinh bớt chút thời gian hoàn hồn, thấy tất cả mọi người nhìn mình chằm chằm, không yên lòng trả lời một câu: "Xem chồng trước cùng chồng hiện tại đánh nhau." Cô cũng rất bất ngờ, rõ ràng hai người này rất quỷ dị, một giây trước còn cùng nhau thảo luận "Làm thế nào để vãn hồi trái tim vợ". Một giây sau, đột nhiên đánh nhau, còn càng đánh càng kịch liệt.
Đầu tiên là chồng quỷ trước cào một móng vuốt của mình vào chồng hiện tại, tính công kích bằng không, nhưng lời nói sau đó mang tính vũ nhục rất mạnh.
"Rõ ràng là tôi tới trước, cậu nếu không ỷ vào Áo Đức mở cửa sau cho cậu học thêm, giống như cậu vừa ác vừa già vừa xấu căn bản không cưới được lão bà." Nói người ta vừa hung vừa già vừa xấu không lấy được vợ, cái này còn được sao? Tên chồng đương nhiệm tức giận tại chỗ, đạp tên cảnh sát chồng trước một cước, cực kỳ mạnh mẽ trào phúng nói: "Anh có lão bà, nhưng lão bà của anh hiện tại là lão bà của tôi." Khá lắm, miệng của đương nhiệm và giá trị vũ lực của hắn đều giống nhau, đều là một chiêu chế địch.
Chồng trước bị tức đến đầu óc choáng váng, không duy trì được hình thể, tức giận đánh nhau ngay trước mặt cô.
Nhan Như Tinh ở một bên xem diễn, trong tay còn thiếu một nắm hạt dưa. Hoàn toàn không có ý thức chính mình mới là tâm lý gánh nặng dẫn đến ngọn nguồn đánh nhau của bọn họ.
Dù sao chỉ cần hỏa thiêu không đến trên người cô, chồng trước cùng chồng đương nhiệm Tu La tràng?
"A, không tồn tại." Vì thế Nhan Như Tinh càng xúc động thêm một mồi lửa: "Hai người các ngươi ai thắng, tôi chính là lão bà của người đó!"
Những người chơi khác vẻ mặt mê mang.
Liên lạc với cô ấy trên dưới hai câu.
Chồng cũ cùng chồng đương nhiệm đánh nhau? Ai thắng là vợ của người đó? Còn có loại chơi như này? Chẳng lẽ lần này phó bản an bài quỷ phu nhân cho các cô, một đám yêu các cô yêu muốn chết?
Bát công chúa không kiềm chế được, ném ra đồng xu thứ nguyên.
Lập tức một nam tử anh tuấn xa lạ xuất hiện trước mắt nàng, nhìn tướng mạo, Bát công chúa vẫn rất hài lòng.
Thẳng đến khi đối phương nhìn cô ấy, mặt mày tràn đầy lệ khí, ác thanh ác khí nói: "Tôi hôm nay muốn ăn thịt dê, cô chuẩn bị xong chưa?"
Bát công chúa lắp bắp, nhỏ giọng nói: "Lát nữa tôi ra ngoài chuẩn bị cho anh mà." Quỷ phu của cô ấy thấy thế, đối với cô ấy đáp lại coi như hài lòng: "Cô đứng sang bên cạnh."
Bát công chúa:?
Cô ấy không hiểu, nhưng cô ấy vẫn nghe lời làm theo.
Cho đến khi ô ấy thấy quỷ phu của mình, vẻ mặt thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm Nhan Như Tinh.
Giờ khắc này, Bát công chúa thừa nhận mình đang ghen tị.
"Anh đang nhìn cái gì!" Bát công chúa tức giận nói với quỷ phu.
"Tôi đang nhìn vợ tôi." Quỷ phu của Bát công chúa vẻ mặt si ngốc nói. Bát công chúa: "Cô ấy là lão bà của anh, vậy thì tôi là ai??"
Cô ấy tức giận, chặn tầm mắt của anh.
Bởi vì phạm vi của đồng xu không gian có hạn, cho nên sau khi quỷ phu xuất hiện, không thể cách người nắm giữ đồng xu không gian quá xa.
Quỷ bị che tầm mắt nhíu mày, vẻ mặt không tán thành nhìn Bát công chúa, nói: "Lòng yêu cái đẹp, ai cũng có."
"Ngày nào cô cũng gọi ông xã với nam thần của cô. Cô dựa vào cái gì không cho tôi nhìn lão bà của tôi?"
Bát công chúa:??
Đây chỉ là một tên quỷ, vậy mà lại biết rất nhiều.
"Mau tránh ra, không nên cố tình gây sự, bằng không...... "
Quỷ phu quay đầu lại, chợt một khuôn mặt quỷ vặn vẹo khủng bố dọa Bát công chúa sắc mặt trắng bệch, bối rối lui về phía sau vài bước.
Bên kia, Cửu công chúa cũng không ngoại lệ.
Nhìn hai quỷ phu đưa lưng về phía các cô nhìn chằm chằm Nhan Như Tinh chảy nước miếng, nghĩ đến bộ dáng quỷ dị chân thật vừa rồi của bọn họ.
Hai người đáy lòng sợ hãi, không hề ghen tị Nhan Như Tinh, ngược lại sinh ra kính nể đối với cô.
Thật là đáng sợ.
Ô ô ô, Ngôn Thanh quá dũng cảm, bị hai quỷ dây dưa, tình cảnh kia, các cô nghĩ thôi cũng không dám nghĩ.
"Sao vậy?"
Trần Chanh đi tới bên cạnh các cô, nhận thấy được khác thường, nhịn không được hỏi. "Ngôn Thanh, là cái này!"
Bát công chúa hốc mắt rưng rưng khẳng định giơ ngón tay cái lên.
Cửu công chúa đồng ý gật đầu.
Trần Chanh không hiểu, nhưng xem tình hình, hai vị công chúa Bát, Cửu và quỷ phu của họ gặp nhau rất không thuận lợi.
Khi quỷ phu của Cửu công chúa nhìn chằm chằm Nhan Như Tinh, cô dường như có cảm giác quay đầu lại.
Không thấy người khả nghi, nhưng cảm giác bị nhìn chăm chú như hình với bóng, cô căn bản không thể bỏ qua.
Cảm xúc phiền não nảy lên trong lòng, cô nhìn về phía hai quỷ phu đánh thành một đoàn, ngay cả hình người cơ bản cũng không duy trì được, lên tiếng ngăn cản nói: "Đừng đánh, tôi có chuyện muốn hỏi các người."
Nhưng mà hai quỷ đang lâm vào kịch đấu nào chịu dừng tay.
"Em đã nói, ai thắng, em là vợ của người đó!"
Thậm chí vì để cho đối phương dừng tay, chồng trước quỷ quyệt bĩu môi, nói: "Lão bà bảo cậu đừng đánh nữa, cậu mau nhận thua đi, cô ấy có chuyện muốn hỏi cậu kìa." Quỷ đương nhiệm dùng một nắm đấm đánh rớt răng trong miệng anh, kỳ thật hắn đánh thắng.
Nhưng thứ quỷ quái không biết xấu hổ này rất khó đối phó, không nhận thua không nói còn bám lấy hắn không buông, đến nỗi hắn không có cách nào báo tin vui cho lão bà. "Xin anh chú ý một chút, đừng gọi sai, bây giờ cô ấy là vợ tôi."
Huyết khí trong mắt chồng trước chợt lóe rồi biến mất, há mồm muốn cắn đối phương. "Ông xã."
"Ở đây, bà xã! Bà xã, anh đến đây."
Nhan Như Tinh nhìn hai người vừa rồi không có quỷ ứng, một tiếng "ông xã" chạy còn nhanh hơn cả chó, trong lòng cũng hết chỗ nói rồi.
Nhưng nghĩ đến mục đích của mình, Nhan Như Tinh nhìn hai tên quỷ trước mắt chậm rãi sửa sang lại dung mạo, đối với bọn họ làm nũng nói: "Em cảm giác em bị cái gì đó theo dõi, các anh giúp em nhìn xem là ai được không?"
"Theo dõi?"
"Ai?"
Hai quỷ hung khí tiết ra ngoài, trợn tròn mắt nhìn quanh bốn phía, đột nhiên tầm mắt đồng loạt rơi vào góc tối nam phía sau Nhan Như Tinh.
Ngay sau đó hai quỷ kế hùng hùng hổ hổ xông tới, một đá hai đạp đem hai vị quỷ phu của Bát công chúa cùng Cửu công chúa đánh cho gào khóc thảm thiết. Hai vị công chúa: …
Các cô không nhìn thấy gì khác, chỉ thấy quỷ phu của các cô đột nhiên ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất khóc rống.
Vẫn là quản gia Áo Đức phát hiện không ổn tiến đến ngăn cản chồng trước và chồng hiện tại của Nhan Như Tinh bạo hành.
Đồng thời mạnh mẽ kéo hai quỷ về không gian cho hai quỷ họp.
Cuối cùng lấy việc tịch thu thời gian hai quỷ gặp mặt Nhan Như Tinh làm trừng phạt, đem hai quỷ mạnh mẽ nhốt lại.
Hung quỷ không phục, nhấc chân muốn đi ra ngoài.
"Cậu dám đi ra ngoài, hợp đồng của chúng ta đến đây chấm dứt."
Hung quỷ nhíu mày, điều ông ta muốn nói chỉ là một hiệp ước, làm sao có thể ước thúc hắn.
"Một khi đi ra ngoài, đừng nghĩ nhìn thấy vị Lục công chúa kia của cậu nữa." Hung quỷ quay đầu lại, lẳng lặng nhìn ông ta. Không nói chuyện, lại không hiểu tại sao có cái gì đó làm cho người ta cảm nhận được một cỗ áp lực.
"Tôi nói được làm được." Áo Đức ngữ khí nghiêm túc.
Mặc dù ông ta có thể đánh không lại, nhưng đưa hắn đi, vẫn có thể. Hung Quỷ hiển nhiên nghĩ tới năng lực của ông, nhất thời có chút do dự.
"Hắn nói muốn tìm cho tôi một người vợ."
Hung quỷ chậm rãi mở miệng: "Ông hối hận?"
Áo Đức: "Ai nói tôi hối hận!"
"Tôi muốn ra ngoài." Hung quỷ nói.
"Không được, ai cho cậu động thủ?" Áo Đức biết rõ, hiện tại mình phải chế phục hắn, nếu không sau này hắn còn sẽ quấy rối.
"Họ chảy nước miếng nhìn vợ tôi." Ngữ khí hung quỷ mất hứng nói.
"Vậy bọn họ đã động thủ chưa?" Hung quỷ không nói.
Tất nhiên là không có, nếu có, hắn và người chồng trước kia cùng chồng new sẽ không chỉ móc mắt bọn họ mà còn ác ý hợp tác đánh cho bọn họ không còn đường sống.
Áo Đức thiết diện vô tư, lãnh khốc nói: "Tự kiểm điểm lại cho tôi."
"Chờ tôi quay đầu lại bắt được cảnh sát mới ở nơi khác, đem mấy tên quấy rối không nghe lời các cậu toàn bộ đá đi!"
Tâm trạng vốn bị đả kích của Áo Đức một lần nữa phấn chấn lên, quyết định chờ tìm được quỷ mới thích hợp mới thả bọn họ ra.
—— Nhan Như Tinh sửng sốt.
Cô không ngờ, Áo Đức lại có thể biến cô thành thứ để hai tên quỷ bị gọi đi. Và kết thúc sớm thời gian cô và chồng ở bên nhau.
Mắt thấy Áo Đức nói xong liền muốn rời đi, Nhan Như Tinh một phát bắt được ông ta: "Không được, ông phải bồi thường cho tôi."
Áo Đức:??
Bị nội dung trong lời nói của cô trấn trụ, ông ta lại nhất thời quên giãy khỏi tay cô. "Ông vô duyên vô cớ kết thúc thời gian vui vẻ ở chung của tôi và chồng tôi, điều này không giống với những lời cậu đã nói trước đó."
Áo Đức nghe vậy cười lạnh một tiếng rời xa, đôi mắt vàng đục nhìn về phía cô, lóe ra ánh sáng phức tạp.
"Bọn họ vì sao có kết quả như vậy, tôi nghĩ cô rất rõ ràng."
Nhan Như Tinh sau khi nghe xong, trong lòng có chút chột dạ xấu hổ. Nhưng rất nhanh, cô trấn định tự nhiên nói: "Ông oan uổng cho tôi, tôi cái gì cũng không rõ ràng lắm."
"Hừ." Áo Đức từ chối cho ý kiến, xoay người trực tiếp rời đi.
Quản gia vừa đi, hai vị công chúa Bát, Cửu phân biệt túm lấy một cánh tay của Nhan Như Tinh.
Trần Chanh cũng bị các cô lôi kéo, xúm lại thành một đoàn.
Đám người Giang Nhu từ xa quan sát, vẻ mặt ngưng trọng.
"Ngôn Thanh, hai người kia của cô …"
Bát công chúa bị Trần Chanh che miệng lại, sau đó giương giọng nói: "Đi ra ngoài rồi nói."
Đám người Nhan Như Tinh gật đầu.
Trước khi rời đi, Giang Nhu gọi mấy người lại, nói: "Chỗ tôi còn có một tin tức, về lâu đài cổ. Các cô nếu có hứng thú, có thể tùy thời lấy tin tức đến đổi."
Trần Chanh không từ chối cũng không đồng ý, dẫn ba người rời đi.
Các cô vừa đi rồi, Giang Nhu liền buông xuống lớp mặt nạ.
"Tôi đã sớm nói, mấy người này không có một ai đơn giản."
Lâm Nhất thấy vậy, cười nhạo một tiếng nói.
Trên khuôn mặt điềm tĩnh của Giang Nhu, lúc này treo đầy sương lạnh. "Đừng quên, bây giờ chúng ta mới là đồng đội."
Mi tâm cô ấy khẽ nhíu lại, rất không vui.
Vẻ mặt Lâm Nhất không dễ nhìn lắm.
Nghĩ đến manh mối Giang Nhu nói cho mình biết, nếu là thật...... Lâm Nhất phiền não rút ra một điếu thuốc.
"Thi thể đó." Cầu Cầu nhìn hai người, nhỏ giọng hỏi.
Giang Nhu đột nhiên nở nụ cười: "Tôi thật ra không biết, người ra tay nhanh nhất trong chúng tôi lại là cô."
Sắc mặt Cầu Cầu nhất thời biến đổi.
"Nhưng mà lần sau cũng đừng lỗ mãng như vậy, giải quyết hậu quả cho cô tôi là chuyện rất phiền toái …"
Lâm Nhất nhìn hai người, trầm mặc không nói.
——
Ba người Nhan Như Tinh ra khỏi cổ bảo, cũng không dám đi quá xa.
Bởi vì thời tiết bên ngoài lâu đài cổ âm u hôn ám, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể mưa.
Các cô lúc này lại không có ngựa, nếu lại gặp phải thời tiết ngày hôm qua, cũng không may mắn như vậy.
Bốn phía cổ bảo rất hoang vu, cỏ dại đều rất thưa thớt.
Chỉ có xa xa có một mảnh rừng rậm, đám người Nhan Như Tinh nhận ra, đó là rừng rậm lúc các cô tới.
Xa xa quan sát, rừng rậm ở trong mắt các cô lại biến thành một quái vật khổng lồ, mang cho các cô một cỗ áp lực cùng cảm giác khẩn trương không cần thiết. "Chúng tôi có nên đi không?" Bát công chúa có chút do dự.
Cô ấy nhìn lâu đài cổ phía sau, bức tường màu xám, bò đầy dây leo màu đen không biết tên, khiến người ta vừa kinh hãi vừa rung động.
Những dây leo màu đen này có cái cắm sâu vào tường, giống như từng sợi từng sợi, cắm rễ ở cổ bảo.
Nhưng nghĩ đến tình cảnh bên trong cổ bảo hoàn hảo không sứt mẻ, các cô có chút không thể tin được những gì nhìn thấy trước mắt.
"Đi đi, không đi thì lấy đâu ra nguyên liệu nấu ăn?"
Cửu công chúa do dự.
Bát công chúa nhìn cô ấy một cái, cắn môi nhìn về phía Nhan Như Tinh, hỏi: "Ngôn Thanh, cô vừa rồi có phải để cho quỷ phu của cô đánh trượng phu của tôi hay không?" Trần Chanh vừa nghe, trong lòng tự nhủ còn có chuyện này?
"Không có." Nhan Như Tinh lắc đầu.
"Không có, vậy, hắn tại sao …"
Nghĩ đến lời vừa rồi quỷ phu nói với cô ấy, Bát công chúa chợt im lặng. "Ngôn Thanh." Lúc này, Cửu công chúa cũng mở miệng: "Cô có từng nghe qua một câu: Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi."
Nhan Như Tinh nghi hoặc: "Các cô rốt cuộc muốn nói cái gì?"
"Không có gì."
Cửu công chúa thở dài.
Cô ấy không nhìn thấy lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng phản ứng của quỷ phu cũng không phải là giả.
Nghĩ đến trước khi quỷ phu rời đi, phẫn nộ bỏ lại câu nói kia.
Cửu công chúa cùng Bát công chúa liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt đối phương thấy được nội dung quen thuộc.
Thu hoạch đi rừng không mấy ưng ý.
Bên ngoài căn bản không có động vật, xâm nhập vào bên trong, lại sợ lạc đường. Cuối cùng vẫn là mấy người đưa cho nhau một đạo cụ chỉ đường, lúc này mới có lòng tin bước vào bên trong, bắt được một con dê đen to béo.
Hắc sơn dương này nói đến kỳ quái, nhìn thấy các cô cư nhiên cũng không chạy, tùy ý bọn họ vây bắt.
Để giữ nguyên nguyên liệu được tươi ngon, họ quyết định mang nó ra khỏi rừng lúc còn sống.
Chờ các cô đi ra khỏi rừng rậm, kinh ngạc phát hiện sắc trời bên ngoài âm trầm, phảng phất tùy thời đều có thể lâm vào bóng tối.
Bởi vì không biết thời gian, bốn người nhao nhao thu hồi các loại tâm tư, đuổi dê đi về phía cổ bảo.
Cũng may lần này, các cô rất nhanh thấy được bóng dáng cổ bảo.
Mấy người tăng nhanh tốc độ, trước khi trời hoàn toàn tối đến cổ bảo.
Bước vào phạm vi cổ bảo, Nhan Như Tinh giật mình ngẩng đầu.
Chỉ cảm thấy lâu đài cổ dưới bóng đêm vào giờ khắc này tựa như sống lại, mái hiên đỉnh tháp xông thẳng lên tận trời giống như quái vật giương nanh múa vuốt, vung vẩy tứ chi chờ đợi con mồi tự chui đầu vào lưới tới cửa.
Cho đến khi đi vào bên trong cổ bảo, ánh đèn sáng ngời tràn đầy xua tan hàn ý cùng âm lãnh trên người.
Bốn người kéo con dê đen đi qua, mới phát hiện trên bàn ăn không có ai, cũng không thấy quản gia.
Đang lúc các cô không biết làm sao, quản gia tới, dường như nhận thấy được nghi hoặc của các cô, quản gia nói: "Những người đó đã dâng xong đồ ăn trở về phòng nghỉ ngơi." Đám người Trần Chanh nghe được câu này, vẻ mặt lập tức đại biến, sau đó quay đầu chạy lên lầu.
Nhan Như Tinh đang muốn đuổi theo. Quản gia từ phía sau gọi cô lại. "Lục công chúa điện hạ."
Nhan Như Tinh quay đầu.
"Cô lại đây." Áo Đức nặn ra một nụ cười, vẫy tay với cô.
Biểu tình này của ông ta, cực kỳ giống tiểu nhân nịnh nọt khi làm chuyện xấu. Nhan Như Tinh tò mò đi qua, tiến đến bên cạnh ông ta nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy? Ông đem chủ nhân của ông trói lại rồi?"
Áo Đức: …!
Thừa dịp tâm tình tốt, ông ta không so đo với cô.
"Tôi cho cô xem phu quân, cô bảo đảm hài lòng."
Nhan Như Tinh:?
"Ông lại tìm cho tôi một người chồng?"
"Shh! Im đi!"
"Đừng để hai tên khốn đó nghe thấy."
"Ồ."
Nhan Như Tinh nghe ông ta, hạ giọng bất mãn nói: "Ông không thể như vậy? Nào có ai trong một ngày kết hôn ba lần, ly hôn hai lần? Ông rốt cuộc coi tôi là cái gì thế?" "Trừ phi ông mang theo chủ nhân của ông! Tôi sẽ suy nghĩ lại à!”
Vừa cảm thấy cô có lý, ý thức được mình không nên rối rắm quỷ có yêu cô hay không, Áo Đức định mang quỷ rời đi:......
"Cô đừng có mơ!"
"Ông đi đâu vậy?"
Nhan Như Tinh gọi Áo Đức lại: "Trở về sao, người đâu? Cho tôi xem rồi hãy đi!"