Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực

Chương 67




Trên bàn ăn, tám người phụ nữ mỗi người mỗi vẻ, trang phục đủ màu sắc ngồi cùng một hướng với vẻ mặt cứng đờ. Lâu lâu bọn họ vươn cánh tay cứng đờ ra gắp một miếng thịt còn tươi màu máu đỏ thẫm từ đĩa đồ ăn trước mặt, bỏ vào cái đĩa trống ở đối diện.

Một lúc sau, từ bàn ăn phía đối diện không một bóng người, chợt truyền đến vài tiếng nhai nuốt ớn lạnh. Ngay lập tức, miếng thịt tươi rói đặt trên đĩa lúc đầu đã biến mất.

Nghĩ đến thủ đoạn khó lường của người quản gia kia đe dọa bọn họ, trong lòng một số người chơi dâng lên ngọn lửa phẫn nộ, nhưng không dám đối đấu trực tiếp ông ta. Nếu không chỉ với một câu nói từ cái thứ xui xẻo kia, một cánh tay biến mất ngay lập tức của thập công chúa, chính là kết cục của các cô.

Vì vậy các cô gái ngoan ngoãn lên lầu vào phòng ngủ, thay quần áo mà bọn họ đã chuẩn bị sẵn.

Lẳng lặng đưa mắt nhìn khoảng trống phía dưới chiếc váy màu lam của thập công chúa, mọi người ai nấy cũng đều sợ hãi cùng căng thẳng.

Không ai biết vào lúc đó, thập công chúa chỉ hỏi một câu: “Hậu quả của việc chọc giận bọn họ như thế nào”.

Cánh tay liền bị một vật vô hình sắc nhọn nào đó cắn xé, kèm theo đó là tiếng nhai nuốt rợn người tương tự như tiếng của người ở phía đối diện.

Suốt quá trình cho đến khi kết thúc, quản gia Áo Đức vẫn lạnh lùng nhìn bọn họ. Ánh mắt ấy, phảng phất sự khinh miệt coi thường cùng thờ ơ như đang nhìn một con lợn con dê mặc người xâu xé giết thịt, không có một chút cảm xúc nào.

Điều này khiến cho người chơi vốn dĩ muốn dùng đạo cụ để kiểm tra thực lực của hắn, ngay lập tức suy nghĩ đó liền bị dập tức.

Manh mối của phó bản không rõ ràng, cộng thêm lai lịch của vị kia ở trong bối cảnh “Thần linh” “Ác quỷ”, các cô hoàn toàn không dám có manh động thiếu suy nghĩ.

Đặc biệt là sau khi nghe quản gia Áo Đức nói với thập công chúa: “Đây là câu trả lời mà phu quân của ngài ban thưởng cho ngài”.

Thập công chúa bị mất một cánh tay, bất tri bất giác sực tỉnh, phẫn nộ lấy ra một đạo cụ lá bùa trừ tà ném nó về phía đối diện.

Kết quả lá bùa trực tiếp rơi xuống đất, bị quản gia Áo Đức nhặt lên cầm trên tay.

Nếu không có người kia, Thập công chúa chắc chắn đã chết vào lúc đó.

Lâm Nhất mơ hồ liếc nhìn Nhan Như Tinh, thấy đối phương đã ăn xong, cô ấy liền gắp một miếng thịt khác trong đĩa đồ ăn đưa qua.

Chỉ là khi cô ấy chạm vào da thịt trên tay mình, loại cảm giác này, giống như …

Da đầu Lâm Nhất lập tức nổ tung.

——

Trần Chanh nhìn Nhan Như Tinh ở bên cạnh với vẻ mặt lo lắng.

Vị trí trên bàn ăn được sắp xếp theo thứ hạng trong hồ sơ của các cô.

Bắt đầu từ Đại công chúa, cho đến Thập công chúa.

Trong số đó, Tam công chúa và Tứ công chúa vắng mặt không rõ lý do.

Trần Chanh đoán rằng Tam công chúa và Tứ công chúa có khả năng đã gặp phải tai nạn bất trắc.

Nguyên nhân cụ thể như thế nào còn phải đợi lúc người chơi lén tụ họp trao đổi tin tức mới biết được.

Còn hiện tại, nhiệm vụ hàng đầu của các cô gái vẫn nên đối phó với “phu quân” trước mặt bọn họ như cách gọi của người quản gia.

Ai mà ngờ được, cái phó bản này tự nhiên lại nhiều quỷ đến vậy!

Thân phận còn là “phu quân” của các cô.

Mỗi người chơi tương ứng với một người chồng quỷ, như vậy hiện tại ở nơi này tám người chơi chính là có tám người chồng quỷ, là ai cũng phải hét lên câu: “Chạy mau đi”.

Chính vì vậy, vào lúc này những người chơi đều mong rằng, “phu quân” đó của các cô ăn xong rồi thì mau đi đi.

“Loảng xoảng!”

Âm thanh đột ngột vang lên, khiến người chơi vốn đã căng thẳng nay liền kinh ngạc quay đầu lại.

Giây tiếp theo họ trợn tròn mắt há hốc mồm sửng sốt.

Vẻ mặt Trần Chanh không bất ngờ lắm.

Cô ta để ý Nhan Như Tinh đã thất thần lơ đễnh từ nãy đến giờ, ăn xong mấy lần rồi, vẫn không có phản ứng gì.

Nhan Như Tinh thật sự rất bực bội.

Cô vốn tưởng rằng quản gia đưa bọn họ đến nhà ăn là để ăn cơm, nhưng khi đến nhà ăn, kết quả lại là để cô hầu hạ ‘người ta’ ăn uống.

Còn nói đây là “Nhiệm vụ của công chúa”, chỉ khi hầu hạ “phu quân” thật hài lòng, mới đến lượt công chúa ăn.

Nếu không sẽ bị “phu quân” trừng phạt. Còn về hình phạt gì thì Áo Đức chưa nói, nhưng chắc chắn đó không phải là chuyện tốt gì.

Vì vậy Nhan Như Tinh đành nuốt cục tức xuống mà nhẫn nhịn.

Còn không phải là “cho ăn” sao, cô làm được!

Nhưng mà: “Lúc ăn ngươi có thể nhỏ tiếng một chút được không!”

Nhan Như Tinh chạm vào khuyên tai của chính mình, lại nghĩ mình có kỹ năng bị động “Tình yêu của quỷ”, cô lập tức tự tin trở lại.

Cô quyết định không thể chịu đựng được nữa.

“Bang!” Cô đập mạnh lòng bàn tay xuống bàn, trừng mắt nhìn “phu quân” vô hình trước mặt, lông mày nhướng lên lạnh lùng: “Phiền ngươi ăn nhanh lên, tôi đói bụng rồi!”

Đối mặt với lời mắng nhiếc của cô, tên “Quỷ” ngồi đối diện vẫn thản nhiên gặm miếng thịt sống, bắt đầu hạ thấp âm thanh phát ra.

Ngay cả “phu quân” ở các bàn kia, cũng hạ thấp tiếng nhai nuốt nhồm nhoàm.

“Công chúa điện hạ!” Đúng lúc này, quản gia Áo Đức bất ngờ xuất hiện bước đến gần cô.

Ông ta nghiêm túc nhìn Nhan Như Tinh, lạnh lùng nói: “Thúc giục người khác ăn cơm không phải là phẩm chất mà một công chúa nên có, huống chi ngài càng không nên đối xử như vậy với ‘phu quân’ của ngài!”

“Tôi lại nghĩ khi ăn cơm không phát ra tiếng mới là phép lịch sự cơ bản nhất chứ, tại sao ông không bảo anh ta lúc ăn cơm yên lặng đi?” Nhan Như Tinh nhướng mày lên, kiên định nói.

Cô chưa bao giờ triệu hồi Nguyễn Trì trong phó bản, nhưng khi cô tức giận, cô không chỉ có thể triều hồi Nguyễn Trì, còn triệu hồi được một nàng tiên cá!

Áo Đức bị lời nói của cô làm cho sững sờ, suy nghĩ chừng hai giây, liền cụp mắt xuống nói: “Ngài nói có lý”.

“Nhưng “phu quân” của các vị phải bảo vệ các vị, ngài ấy là chủ của gia đình. Ngài nên bao dung cho những khuyết điểm của ngài ấy. Thiện lương, ôn nhu mới là đức tính cao đẹp của một công chúa”.

“Cũng giống như vị công chúa mặc váy trắng kia, ngài nên học tập từ cô ấy!” Áo Đức đột nhiên chỉ vào người phụ nữ mặc váy trắng thứ hai đang ngồi ở bàn ăn bên cạnh, Giang Nhu.

Nghe được lời khen ngợi của Áo Đức, mí mắt của Giang Nhu run lên một chút, hai tay vô tình che đi phần thịt trên đĩa đã được cô ấy phân loại ra, đôi mắt hơi rũ xuống, nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ làm những gì tôi phải làm”.

“Anh ghét bỏ tôi sao?” Nhanh Như Tinh nghi ngờ liếc nhìn Giang Nhu một cái, sau đó đột nhiên nhìn về phía người “phu quân” vô hình ở đối diện.

Chồng quỷ của cô vội vàng lắc đầu chối bỏ.

Vợ anh ta là người đẹp nhất ở đây, là anh ta đánh thắng được những tên quỷ khác, mới giành được về tay mình.

“Ly hôn đi!”

“Bang ——”

Bát công chúa không kìm được cảm xúc, bộ dụng cụ ăn trên tay rơi thẳng xuống đất phát ra âm thanh chói tai, may mà lúc này không có ai chú ý đến cô ấy.

“Anh thích một người ôn nhu tốt bụng, anh đi theo cô ấy đi”. Sắc mặt Nhan Như Tinh lạnh lùng, khuôn mặt luôn nào cũng tươi cười, khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Ta không, ta không phải, ta không hề có ý đó!

Người “chồng quỷ” của Nhan Như Tinh đột ngột đứng dậy khỏi ghế ngồi, tức giận rít gầm lên với quản gia Áo Đức, ra hiệu cho ông ta mau mau giải thích với cô.

Nhưng Áo Đức hoàn toàn phớt lờ anh ta, nhíu mày nói với Nhan Như Tinh: “Ngài chắc chắn chứ?”

“Ngài không biết rằng, nếu ngài mất đi sự bảo hộ của ‘phu quân’ ngài, sẽ xảy ra chuyện gì sao?” Ánh mắt Áo Đức lộ ra vẻ quỷ quyệt, đôi mắt màu vàng kịch liệt dấy lên sự hưng phấn.

“Đúng vậy, ông giúp tôi hỏi anh ta một chút đi, nếu anh ta đồng ý thì lập tức ly hôn”. Nhan Như Tinh nhìn những bông hoa hồng kiều diễm đẫm nước đặt bên cạnh đĩa thứ ăn, không chút bận tâm nói.

Nếu anh ta không đồng ý, thì bọn họ đương nhiên không thể ly hôn.

Áo Đức về điều này rõ ràng cũng cẩn thận suy nghĩ, trong lúc bất chợt bắt gặp phải ánh mắt quái dị của Nhan Như Tinh.

Không cần phải nghi ngờ gì nữa, chuyện ly hôn này, người “chồng quỷ” của Nhan Như Tinh hiển nhiên sẽ không đồng ý.

Ông ta bị đối phương thẳng thắn từ chối, thậm chí anh ta còn đe dọa ông ta đêm nay đừng hòng chạy trốn vì bị ông ta cản đường vướng chân, ngài “quỷ” thật sự muốn đánh ông ta rồi.

Trong lòng Áo Đức tạm thời không biết nói gì, nhưng ông ta vẫn là, trong một thời gian ngắn không nên quản chuyện vợ chồng của Nhan Như Tinh.

Nhìn vẻ mặt của người quản gia này, Nhan Như Tinh liền biết người “chồng quỷ” của cô không đồng ý.

Nghĩ đến đây, Nhan Như Tinh cúi đầu nhìn chiếc đĩa trước mặt mình vẫn còn một nửa phần thịt tươi nhuốm máu, trực tiếp vươn tay nhặt lấy một miếng thịt cỡ lớn, đưa cho phía đối diện.

“Chồng ơi, nào, mau ăn đi”.

Được Nhan Như Tinh gọi là chồng, người chồng quỷ của cô lập tức quyết định tối nay phải đánh chết tên quản gia đang cố châm ngòi ly gián này.

Hừ!

Vợ anh ta yêu anh ta như vậy, ông ta sao có thể nói là không yêu?

Vợ anh ta gọi anh ta là chồng, những tên quỷ khác không hề có được sự đối xử này.

Biểu cảm của Áo Đức có chút méo mó, trong cơn tức giận ông ta lập tức biến mất trước mắt trước mặt mọi người, quên mất việc che đậy bản thân.

Nhìn thấy cảnh này, người chơi không còn dám tự thuyết phục mình xem quản gia là con người nữa.

Nhan Như Tinh đợi Áo Đức vừa rời đi, không thèm giả vờ nữa.

“Ăn nhanh lên!” Cô vỗ lên bàn thúc giục.

“Uhm uhm uhm” Anh ta ngay lập tức ăn thật nhanh.

Nhìn những miếng thịt rướm máu trên cái đĩa đối diện từ từ giảm bớt, trong nháy mắt đã biến mất. Nhan Như Tinh gật đầu hài lòng, đẩy hết phần thịt còn lại trên đĩa đến phía trước bàn ăn.

Chờ anh ta ăn xong, cô vội vàng kéo chiếc chuông nhỏ bên cạnh ghế reo vang.

“Áo Đức mau lên đồ ăn đi!”

Áo Đức bưng một đĩa thịt nướng lên với vẻ mặt vô cảm, lấy đi đĩa trống trước mặt cô rồi đặt đĩa thức ăn trên tay xuống.

Lúc dự định rời đi.

“Chờ một chút!” Nhan Như Tinh nắm lấy tà áo của ông ta.

“Ông đây là cái loại thịt gì vậy? Thịt bò sao? Tôi chỉ ăn thịt bò chín bảy phần thôi”. Cô nhìn miếng thịt còn đường tơ máu mà nói.

“Thịt ngựa, không có loại chín bảy phần”. Áo Đức kéo lại tà áo của mình, lạnh lùng nói.

“Vậy còn gì để ăn không?”

“Còn.”

“Vậy ông mau đem đồ ăn lên đi”. Nhan Như Tinh vẫy vẫy tay.

Áo Đức: …

Sau đó các món ăn được đưa lên, có thịt và đồ chay, Nhan Như Tinh ăn rất vui vẻ. Có vẻ như Áo Đức cũng không để ý đến việc cô hợp sức cùng người “chồng quỷ” kia của cô tát vào mặt ông ta.

“Thanh Thanh” Trần Chanh ngồi ở bên cạnh Nhan Như Tinh giương đôi mắt háo hức nhìn đồ ăn trước mặt cô.

“Chồng quỷ” của cô ta, tuy rằng tốc độ ăn đã nhanh hơn lúc đầu rất nhiều, nhưng cuối cùng cũng không thể so được với chồng quỷ của Nhan Như Tinh, cho nên đến bây giờ, cô ta vẫn chưa thể ăn cơm được.

“Cho này”. Nhan Như Tinh hào phóng đưa cho cô ta một miếng bánh kem.

Thấy những người khác cũng nhìn mình, cô dứt khoát chỉ giữ lại một phần cho mình, phần còn lại đều chia sẻ hết ra ngoài.

Áo Đức quan sát mọi thứ vào trong mắt, nhưng cũng không có ngăn cản.

Chỉ có “chồng quỷ” của Nhan Như Tinh, muốn đến gần cô, nhưng cuối cùng lại bị mắc kẹt bởi một kết giới trong suốt.

“Ngài có hối hận không?” Quản gia Áo Đức hỏi anh ta, trong giọng nói mang theo một chút mê hoặc khó tả: “Nếu ngài còn ở trên bàn ăn, ngài vẫn có thể tiếp tục ngắm nhìn công chúa”.

“Nhưng chính cô ấy gọi ta là chồng”. Chồng quỷ của Nhan Như Tinh ôm nửa bên mặt của mình, hạnh phúc bày tỏ.

Áo Đức: …

Có lẽ nên đổi một con quỷ khác.

Đổi một con quỷ không cần phải nhìn mặt mà hành sự, không tự cho mình là đúng, không lấp liếm như vậy.

Càng nghĩ càng thấy khả thi Áo Đức quay đầu liền quyết định phải để kiếm một con quỷ khác.

Ngay cả khi có sự giúp đỡ của Nhan Như Tinh, chút thức ăn này vẫn không thể lấp đầy cái bụng của họ. Hơn nữa mục đích của những người chơi không phải là đồ ăn, ngồi đối diện đám quỷ tàng hình này, các cô làm gì có tâm trạng để ăn uống.

E rằng chỉ có Nhan Như Tinh là người kỳ lạ duy nhất chưa quên ăn vào lúc này.

Ý định ban đầu của các cô là để Nhan Như Tinh giúp bọn họ giải quyết đám “chồng quỷ” ở trước mặt một chút. Nhưng hành vi của Trần Chanh đã làm gián đoạn kế hoạch của các cô.

Không phải là không có người chơi nào học theo cách của Nhan Như Tinh thương lượng với đối phương để đối phương ăn nhanh lên, ai biết được chỉ mới nói một câu. Một đĩa thịt đẫm máu trước mặt liền nổ tung, mảnh sành sứ và đống đồ ăn máu thịt lẫn lộn bắn tung tóe lên người chơi, thậm chí còn bị xây xát.

Còn nhận được cảnh cáo “Không có lần sau”.

Người chơi này không phải ai khác mà chính là Giang Nhu. Đó cũng là bạch công chúa mà quản gia khen ngợi dựa theo màu váy trên người các cô.

Qua việc này, những người khác cũng không dám tùy tiện làm thử nữa.

Sau khi Nhan Như Tinh ăn xong, trên đĩa trước mặt những người chơi khác vẫn còn rất nhiều thịt tươi rướm máu.

Hơn nữa cô phát hiện, có chút đồ ăn trước mặt một con quỷ đã rất lâu rồi không thay đổi, cứ như thể con quỷ đó đã rời đi. Dù vậy, cũng không ai dám hỏi liệu con quỷ đó còn ở đây không.

Đột nhiên, Bát công chúa đang ngồi bên cạnh Nhan Như Tinh, bất ngờ kêu lên một tiếng thất thanh.

Thấy mọi người đang nhìn cô ấy, Bát công chúa ôm cánh tay của mình lo lắng nói: “Không sao, hình như có thứ gì vừa mới chạm vào tôi”.

Áo Đức lại xuất hiện lần nữa, ông ta nhìn Bát công chúa, nói: “Bát công chúa điện hạ, chồng quỷ của ngài muốn ăn cùng với ngài”.

Cùng nhau ăn cái gì?

Bát công chúa sững sờ.

Trong khi cô ấy đang ngờ vực không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thức ăn trước mặt Bát công chúa, bất ngờ bay lên trong không trung rồi đổ vào miệng cô ấy.

Mùi máu tanh nồng nặc trong khoang miệng cùng dòng máu tươi từ khóe miệng chạy xuống ròng ròng, khiến Bát công chúa theo bản năng lập tức quay đầu che miệng lại nôn khan một tiếng.

Vẻ mặt của Áo Đức vẫn không thay đổi, lạnh lùng nói: “Xem ra Tím công chúa không có may mắn được hưởng thụ sự sủng ái của chồng quỷ, nếu vậy thì …”

Áo Đức dừng lại, những người khác nhìn Bát công chúa đang há miệng ngấu nghiến miếng thịt tươi với một biểu hiện kỳ lạ. Cho dù sắc mặt cô ấy nhăn nhó như bị biến dạng, nhưng hành vi ăn thịt sống của cô ấy, vẫn để lại cảm giác ớn lạnh cùng bóng ma hoảng loạn trong lòng những người chơi khác.

Sự lo lắng vừa lóe lên trong mắt Trần Chanh, lập tức đã biến thành tự giễu cợt chính mình.

Cái gì là yếu ớt, tại thời điểm trở thành người chơi, ngay cả kẻ yếu cũng sẽ vì mục tiêu sinh tồn mà biến thành kẻ mạnh.

Quả nhiên và là Thanh Thanh hiểu tình thế nhất.

Hành động của Bát công chúa, khiến những người chơi ngay lập tức bị sốc, nhưng lại làm hài lòng “chồng quỷ” của cô ấy.

Nhìn quản gia Áo Đức dọn đĩa thịt sống, và thay vào đó là thức ăn bình thường. Còn mang đến cho cô ấy một bông hoa hồng là hiểu, chứng tỏ cô ấy đã được người chồng quỷ của mình tán thưởng.

Bông hồng này giống với bông hồng Nhan Như Tinh nhận được lúc nãy, không được tươi lắm, nhưng màu sắc lại đỏ rực như máu tươi.

Bát công chúa nhận lấy hoa hồng mà sắc mặt tái nhợt, nhìn thức ăn bình thường trước mặt, trong lòng bỗng chốc chua xót cùng phía dưới bụng quặn lên đau đớn.

Cô ấy không biết quyết định của mình có đúng hay không, cô ấy chỉ muốn sống, nhân tiện tìm một người để dựa vào cho đến khi kết thúc phó bản.

Ngay từ đầu cô ấy đã chọn Trần Chanh, vì nhìn thoáng qua cô ấy đã nhận ra, người bên kia chính là phù thủy Trần Chanh của hiệp hội cứu thế ở khu D057.

Cô ấy đã từng tình cờ gặp qua đối phương một lần, cô ấy biết cô ta, nhưng cô ta lại không nhận ra cô ấy.

Vốn dĩ cô ấy định lợi dụng lòng tốt của hiệp hội cứu thế, núp ở phía sau cô ta lánh nạn.

Ai mà ngờ được cái loại phó bản này, còn rắc rối hơn so với tưởng tượng của cô ấy.

Cho dù nhóm người chơi khác có thể cũng gặp phải chuyện ngoài ý muốn mà có hai người bỏ mạng, nhưng ở đây cũng chỉ có tám con quỷ.

Ai là người chịu đựng cú đạp của con ngựa đây.

Điều này cũng khiến cô ấy nhận ra, giả vờ yếu đuối nhu nhược không phù hợp với cái phó bản này.

Đúng lúc con quỷ ở trước mặt cho cô ấy một cơ hội, chỉ là mùi vị này, thật sự rất khó chịu.

Bát công chúa ôm lấy bụng, trong miệng dường như vẫn còn sót lại mùi máu tanh nồng khó chịu.

Cô ấy gắp thức ăn mà quản gia mang đến đưa lên miệng, sắc mặt vô cảm mà nhai nuốt.

Cô ấy nên biết ơn, vì thịt này chỉ là thịt ngựa bình thường.

Giống như ba người kia, miếng thịt trên bàn …

Bát công chúa liếc nhìn Giang Nhu một cái.

Ngay từ đầu, cô ấy cũng không nhận thấy bất kỳ sự khác biệt nào ở miếng thịt.

Nhưng sự ra vẻ thông minh của Giang Nhu, đã khiến cô ấy nhận ra có điều gì đó không ổn.

Khi máu thịt lẫn lộn trên thịt văng lên tung tóe, với đôi mắt nhạy bén của mình cô ấy đã thấy có thứ gì đó bất thường.

Có lẽ cô ấy có thể dùng tin tức này, để hợp tác với Trần Chanh và Ngôn Thanh kia?

Bát công chúa rũ mắt xuống, lại nhặt lấy bông hồng trên bàn lên. Tuy nhiên chỉ trong một giây tiếp theo, ánh mắt của cô ấy đột nhiên thay đổi, tay cô ấy run lên bần bật suýt chút nữa đã ném bông hoa ra ngoài.

Phản ứng của cô ấy không thể qua mắt được Cửu công chúa ngồi ngay bên cạnh.

Cửa công chúa lấy làm lạ, cố ý nhìn thử một chút.

Không ngờ, cô ấy lập tức tái mặt, giống như Bát công chúa vừa nãy hét lên một tiếng chói tai.

Chờ khi Áo Đức đến, Cửu công chúa không còn thời gian để lo việc khác nữa, chỉ cam chịu mà nhìn chằm chằm đĩa thịt sống trên bàn.

Nhưng mà …

“Cái gì? Dùng máu của tôi làm nước sốt?” Cửu công chúa đột ngột đứng lên khỏi chỗ ngồi, kinh ngạc nhìn Áo Đức.

“Đúng vậy, công chúa điện hạ, phu quân của ngài nói thịt ngựa trên bàn không còn tươi nữa, ngài ấy muốn ăn cái gì tươi ngon hơn”.

Anh ta muốn ăn đồ tươi thì ông đi chuẩn bị đi! Máu của tôi không phải là nước sốt.

Cửa công chúa mặt trắng bệch như một tờ giấy vàng, nhìn ánh mắt kiên quyết của Áo Đức, cô ấy biết chuyện này không thể thay đổi được nữa, liền hoảng hốt mà ngồi trở lại.

Khi Áo Đức cầm một con dao bước đến, Cửa công chúa giương ánh mắt cầu cứu nhìn những người khác, đến phía Nhan Như Tinh thì dừng lại một lúc lâu.

Nhưng Nhan Như Tinh cũng không thể làm gì được, một mặt sự tự tin của cô chỉ nằm ở kỹ năng bị động của mình.

Mặc khác nằm ở món quà mà bạn trai cùng bạn trai cũ của cô ‘tặng’.

Chẳng qua …

“Về phần nước chấm, cố gắng một chút là được”. Cô nói.

Cửa công chúa bị cô nhắc nhở, hai mắt hơi sáng lên, đối mặt với con dao cũng không còn phản kháng nữa.

Sau khi lấy ra khỏi người gần hai trăm ml máu đổ lên đĩa, Cửu công chúa ngập ngừng đẩy cái đĩa đồ ăn về phía trước, nhưng lần này đối phương không từ chối nữa.

Cửu công chúa thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, nếu anh ta không hài lòng, cô ấy đã nghĩ đến phương án tồi tệ nhất.

Nhân lúc cúi xuống nhặt đồ, Cửu công chúa nhanh chóng nạp cho mình một lọ thuốc phục hồi cấp trung.

Dưới tác dụng của thuốc phục hồi, sắc mặt của cô ấy dần hồng hào trở lại.

Cũng giống như Bát công chúa, cô ấy cũng có một bông hoa hồng đỏ rực.

Cầm bông hồng đỏ lên, Cửu công chúa cuối cùng cũng hiểu tại sao sắc mặt của Bát công chúa lại thay đổi như vậy.

Trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác ghê rợn giống như cành cây đó có mạch máu, xúc cảm ấm áp khiến tóc gáy cô ấy dựng đứng cả lên. Đặc biệt khi cầm trên tay, cô ấy dường như nghe thấy nhịp tim đập thịch thịch từ phía trên bông hoa.

Giống như cô ấy không phải đang cầm một bông hoa hồng, mà là một trái tim hình hoa hồng.

Chịu đựng cơn đau nhói, Cửu công chúa đặt bông hoa hồng xuống.

Sau Cửu công chúa, chính là Trần Chanh.

Người chồng quỷ của cô ta thật ra cũng không gây khó dễ gì, chỉ bảo cô ta thái miếng thịt sống trên bàn ra rồi ăn chung nó với máu loãng.

Lúc ăn xong mặt Trần Chanh hoàn toàn trắng bệch không còn giọt máu, cô ta nghĩ, về sau có lẽ sẽ không bao giờ dám ăn sashimi hay nước sốt thịt nữa.

Nhưng thật kỳ lạ, lần này Áo Đức không có đem hoa hồng lên.

Trước ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Áo Đức dõng dạc giải thích: “Mỗi ngày chỉ được phát ba bông hoa hồng máu, ai giành được sự sủng ái của phu quân trước, sẽ được nhận hoa hồng máu”.

“Hoa hồng máu tượng trưng cho sủng ái cùng sự bảo vệ, tin tôi đi, trong tương lai các ngài sẽ thấy mừng vì có được nó”. Khi Áo Đức nói điều này, ánh mắt ông ta liền hướng về phía Nhan Như Tinh.

Nhan Như Tinh nhìn ông ta cười vô tội.

Cô cầm bông hồng trên bàn lên nhìn kĩ, rõ ràng là khác với bông hồng lúc trước, nhìn càng đỏ hơn, lớn hơn, kiều diễm thanh tú hơn.

Ngay từ đầu cô đã nhận thấy có điều gì đó kì lạ, nhưng chỉ coi loại hoa hồng này là một sản phẩm đặc biệt của phó bản, chứ không nghĩ nó có gì đặc biệt.

Áo Đức nhìn bông hoa hồng, khuôn mặt lập tức tối sầm lại. Nghĩ đến sự thô lỗ của cô vừa nãy, liền quay đầu đi không thèm nhìn cô nữa.

Dù sao cũng là do người chồng quỷ của cô dùng gấp đôi quỷ lực để đổi lấy, vì chủ nhân, ông ta tự nhiên sẽ không nói gì.

Lời giải thích của Áo Đức, làm dấy lên sự tò mò trong lòng mọi người với hoa hồng máu. Nhưng cuối cùng vẫn không quá quan tâm, thậm chí lại càng thêm sợ hãi.

Các cô đều không phải là người mới, đây cũng không phải là lần đầu tiên họ bước vào một phó bản quỷ dị. Những thứ có liên quan đến quỷ như thế này, bình thường đều là để đánh dấu tiện theo dõi.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao lúc trước các cô tức giận với việc Nhan Như Tinh mặc trang phục được chuẩn bị sẵn trong phó bản.

Ngoài việc sợ cô bị quỷ theo dõi làm liên lụy đến các cô, còn có một số quần áo trong phó bản quỷ dị có thể có ‘chủ’, một khi mặc nhầm bị vật không rõ chiếm hữu thì chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là sợ gây rắc rối, phá hỏng nhiệm vụ của bọn họ.

Trong khi bữa tối vẫn đang tiếp tục, Nhan Như Tinh lại đề nghị được rời đi. Quản gia Áo Đức thẳng thừng từ chối, lấy việc có chuyện quan trọng cần thông báo sau bữa ăn, không cho cô rời đi.

Ngay cả khi Nhan Như Tinh nói cô chút nữa sẽ quay lại, cũng không được chấp nhận.

Cuối cùng, chỉ còn chiếc đĩa trước mặt Cầu Cầu là còn đồ ăn.

Nhưng đứng trước yêu cầu muốn ‘ăn chung’ của chồng quỷ, cô ấy đã qua một lúc lâu vẫn không phản ứng lại.

Có người nhận ra có điều gì đó không ổn, liền quay đầu lại nhìn.

Thật đáng tiếc, Cầu Cầu lại ngồi trên chiếc ghế đầu tiên ở phía trước, còn có vài bóng người chắn xung quanh, nên rất khó để xem có chuyện gì đang xảy ra.

Chờ đến khi Áo Đức thúc giục một lần nữa, Cầu Cầu đã đưa ra một quyết định táo bạo.

Cô ấy nhìn phía đối diện, rồi lại quay đầu hỏi Áo Đức bẳng giọng điệu run rẩy: “Có thể, có thể cho tôi một con dao để ăn không?”

Áo Đức không hề từ chối.

Khi nhận được con dao, những người khác còn nghĩ rằng cô ấy sẽ chống cự. Nhưng cô ấy thẳng tay xẻo một miếng thịt từ trên đùi xuống, không quan tâm đến máu tươi đang chảy ướt đẫm cả đùi, cô ấy cầm miếng thịt lên đặt vào đĩa ăn, rồi ngập ngừng đẩy nó về phía đối diện.

Thật kỳ diệu, phía bên kia không hề giận cô ấy vì đã tự tiện thay đổi yêu cầu, thậm chí còn nể mặt cô ấy mà quét sạch thức ăn trên đĩa.

Chỉ là trong lúc xử lý đồ ăn, một sự cố nhỏ đã xảy ra.

Không biết đối phương có phải cố ý hay không, một thứ tròn xoe giống như nhãn cầu từ trong đĩa thức ăn rơi xuống bàn, cho dù anh ta lấy lại rất nhanh. Nhưng đối với việc trên bàn chỉ còn một con quỷ đang ăn, nên đã thu hút tất cả mọi ánh nhìn của mọi người.

Vì vậy ngoại trừ những người chơi ở xa, không thể nhìn rõ. Những người ở gần từng người một, đều đã nhìn thấy.

Lại nghĩ đến việc Cầu Cầu thà tự nguyện cắt thịt ở chân, còn hơn là ăn chung thịt. Nhất thời không khí trong nhà ăn còn căng thẳng hơn trước khi các cô biết tin mỗi người đều phải phục vụ cho một người “chồng quỷ”.

Nhan Như Tinh nhìn sắc mặt trắng bệch của Cầu Cầu, lại nhìn Lâm Nhất đang che cánh tay được băng bó cẩn thận sau khi bị rút máu, đến Giang Nhu, người lúc nãy cố tình chọc giận đối phương bị ném cả đĩa thịt tươi lên người.

Cô lại nghĩ đến hai người chơi vắng mặt kia.

Đôi mắt đầy sự dò xét.

Không đợi Nhan Như Tinh sắp xếp lại những tin tức đã biết, Áo Đức đã bước tới, vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người.

“Các vị công chúa điện hạ, xin chúc mừng các vị đã thành công vượt qua vòng đầu tiên của bài kiểm tra một cách xuất sắc. Hy vọng trong mấy ngày tới, có thể nhìn thấy sự tiến bộ của các vị, hãy phấn đấu nhiều hơn để trở thành một vị công chúa đủ tiêu chuẩn càng sớm càng tốt”.

“Sau đây, tôi sẽ thông báo sáu quy tắc dành cho các công chúa, mong các vị công chúa điện hạ lúc nào cũng phải ghi nhớ chúng thật kỹ”.

“Một: Tuân thủ tuyệt đối mệnh lệnh của phu quân”.

“Hai: Tuân thủ tuyệt đối các yêu cầu của phu quân”.

“Ba: Tuyệt đối không được phép làm tổn thương phu quân của ngài, hậu quả do chính ngài tự gánh chịu”.

“Bốn: Khu vực từ tầng bốn của lâu đài trở lên không được phép vào khi chưa có sự đồng ý”.

“Năm: Bắt đầu từ ngày mai, các ngài phải tự chuẩn bị đồ ăn”.

“Sáu: Hãy bảo đảm sự an toàn của bản thân”.

“Nếu không có ai phản đối, vậy tiếp theo, các vị công chúa điện hạ có thể trở về nghỉ ngơi rồi”. Áo Đức nói bằng giọng điệu rất bình tĩnh.

“Tôi có một vấn đề muốn hỏi”. Nhan Như Tinh giơ tay lên.

Ngay khi Áo Đức vừa nhìn thấy cô, liền muốn quay đầu rời đi.

“Tôi muốn biết, khi nào tôi sẽ kết hôn”.

Về điều này cô thật sự rất tò mò, khi cô vào phó bản, theo tư liệu thì cô vẫn còn độc thân.

Nhưng tại sao khi đến gần lâu đài cổ, lại đổi thành cô đã kết hôn?

Cô không bận tâm đến đối tượng do phó bản sắp xếp, nhưng đối tượng này xuất hiện thật khó hiểu.

Những người chơi nghĩ rằng cô sẽ hỏi một thông tin nào đó quan trọng: …

“Thời điểm các vị chọn phòng, có nghĩa là, các vị đã đồng ý làm vợ của bọn họ”.

Nhan Như Tinh:???

Không nói đến việc cô đang nghĩ gì trong lòng, những người khác khi nghe được lời ông ta nói, liền có cảm giác bản thân đang bị lừa.

“Tôi là công chúa!” Nhan Như Tinh nhìn chằm chằm Áo Đức.

Áo Đức gật đầu.

“Chồng của công chúa phải là vương tử, như vậy chỉ có chủ nhân của lâu đài cổ kính mới có thể miễn cưỡng xứng đôi với tôi, ông cảm thấy thế nào?”

Áo Đức: …

“Chỉ có vị công chúa có phẩm chất hoàn mỹ, mới xứng đôi với chủ nhân của tôi”. Áo Đức hoàn hồn, nhìn Nhan Như Tinh nói ra ý kiến.

“Tôi không hoàn mỹ sao?”

Nhan Như Tinh vuốt ve khuôn mặt của cô.

“Hơn nữa công chúa chúng tôi đáng lẽ phải được đưa đến cho chủ nhân của ông, nhưng ông lại tự tiện phân chúng tôi cho những người khác mà không có sự cho phép. Cho dù đó là vì để bồi dưỡng một công chúa hoàn mỹ đi, nhưng nếu chủ nhân của ông biết toàn bộ quá trình này, biết ông cho anh ta đội nón xanh, anh ta sẽ không tức giận sao?”

Áo Đức: “…”

Ngày mai!

Ngày mai phải một con quỷ có thể giữ chân cô lại.