Nội tâm của Thẩm Từ như muốn hét lên tình yêu giữa đám động vật các ngươi, liên quan gì đến anh ta chứ, anh ta là một con người! Nhưng sự xuất hiện của con mèo trắng hung dữ này, đã gây rất nhiều áp lực cho anh ta.
Còn có giọng nói của con gấu này, sao nghe có chút quen thuộc.
Không đợi anh ta suy nghĩ cẩn thận toàn bộ diễn biến của sự việc vừa xảy ra, cái con gấu kia đã nhanh chóng thu hút sự chú ý, mở miệng lên tiếng.
“Vậy ngươi giết chết hắn đi”.
Thẩm Từ:??!
“Đợi một chút, ta có chuyện muốn nói”.
Nào ngờ lại bắt gặp con gấu này, đang nhếch miệng cười toe toét, quay đầu lại nói với anh ta bằng giọng nhẹ nhàng an ủi: “Ngươi không cần lo lắng, bọn họ là cố ý chọc giận ta, bọn họ sẽ không giết ngươi trước mặt ta đâu, bọn họ không dám”.
Ngốc Điêu: “Ta dám! Ta hiện tại liền phải đi giết hắn!”
Thẩm Từ: …
Tại sao anh ta lại cảm thấy giống như cô không phải đang an ủi anh ta, mà là đang xúi giục bọn họ giết anh ta?
‘Sẽ không giết trước mặt ngươi’ có nghĩa là, có thể ở sau lưng bí mật giết anh ta?
Cô chính là có ý này sao?
Ánh mắt Thẩm Từ nhìn kỹ Nhan Như Tinh, càng nhìn càng cảm thấy, cô chính là có ý này.
Hơn nữa nụ cười trên khuôn mặt cô, càng nhìn càng thấy giống như đang chế nhạo anh ta.
Cô còn cố tình dùng ngữ khí như đang đối đãi với kẻ ngốc nói với anh ta: “Anh không cần để ý đến hắn, nếu tôi nói hắn không dám hắn sẽ không dám. Hắn chính là có cái miệng thích nói đùa, anh lại là người tôi thích nhất, ai dám ở trước mặt tôi động đến anh, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho hắn ta!”
Cô đem bốn chữ ‘ở trước mặt cô’ xóa đi rồi lại nói cách khác, thậm chí còn có thể đáng tin hơn một chút.
“Không thể đâu, Mèo Trắng, các ngươi mau đi đi, hãy coi như chúng ta có duyên không phận”. Nhan Như Tinh mang khuôn mặt thương tâm, buồn bã không thôi.
Mèo Trắng rất có khí phách, cảm thấy không thể tiếp tục nhìn cô như vậy, nếu không cô sẽ càng được nước lấn tới, đem bọn họ coi như những kẻ ngốc mà đối xử. Thế là nó quyết định đứng dậy tính gọi Ngốc Điêu cùng nhau rời đi.
Nhưng mà …
“Ta không đi! Chúng ta có duyên có phận, chờ cho đến khi cô đưa ra lý do hợp lý, ta mới là bạn trai thực sự của cô. Hắn nhiều lắm, chỉ là một đứa tiểu tam không hơn không kém!” Ngốc Điêu ngẩng đầu lên đầy tự mãn đắc ý nhìn về phía Thẩm Từ.
“…” Mèo Trắng hoài nghi, không biết thời điểm hắn phân thân, có phải cũng đem đầu óc chia ra làm mấy phần rồi hay không?
Sao lại ngu xuẩn như vậy, chờ đến sau này lúc ngươi nhớ lại mọi chuyện, ngươi muốn làm sao tồn tại trên thế giới này?
Ngay cả Nhan Như Tinh, cũng bị câu này của hắn làm có kinh hãi.
Đây là thứ ngôn ngữ ngôn tình chết tiệt gì vậy?
Trong đầu ngươi ngoại trừ việc muốn làm bạn trai cô, liền không có ý định gì khác sao?
Chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu, cô là đang ám chỉ ngươi từ sau lưng bí mật giết chết Thẩm Từ sao?
Phản ứng của Ngốc Điêu, làm cho lần đầu tiên trong cuộc đời Nhan Như Tinh, tò mò về mị lực của chính mình.
Chẳng lẽ sắc đẹp của cô khiến người khác mất trí rồi?
Đáng tiếc hiện tại không có gương, bằng không cô phải cẩn thận thưởng thức nhan sắc của mình một chút.
Trong khi tên Thẩm Từ mang danh tiểu tam kia lại không có phản ứng gì, thì một bên người chơi khác, không biết ai dẫn đầu mà ‘phụt’ một tiếng, theo sau đó là một tràng cười khúc khích cố gắng kìm nén nối tiếp nhau xảy ra.
Điều này làm cho sắc mặt của anh ta, trong nháy mắt tối sầm lại.
“Tôi cảm thấy, trong chuyện này có phải có hiểu lầm gì không?” Anh ta cảm thấy không thể để cho Nhan Như Tinh tùy ý nói tiếp được. Bởi vì nếu để cho cô hồ ngôn loạn ngữ thêm lần nữa, không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì kỳ quái hơn nữa.
“Tôi cùng cái con gấu này, không có quen biết”. Câu đầu tiên của Thẩm Từ, chính là nghiêm nghị phủi sạch quan hệ gian tình giữa anh ta và Nhan Như Tinh.
“Con gấu này con gấu kia là cái gì, phiền anh thể hiện sự tôn trọng một chút. Gọi là Bảo Nhi. Không được, Bảo Nhi là tôi gọi cô ấy, anh phải gọi là …” Ngốc Điêu nhất thời không nghĩ được từ gì, đột nhiên hắn như được khai sáng, reo lên: “Gọi công chúa!”
Nhan Như Tinh nghẹn lời, trong lòng hò hét đừng làm như vậy, chịu không nổi mất, sao có thể gọi là công chúa chứ.
Nhưng một giây tiếp theo: “Không quan trọng, công chúa hay không công chúa cũng không quan trọng, chỉ cần anh vui vẻ là được”. Cô nhanh chóng lật mặt giả bộ vờ vĩnh nói, khóe miệng đều bay lên tận trời.
Thẩm Từ không nói nên lời, nhưng đứng trước cái nhìn chằm chằm của Ngốc Điêu cùng Mèo Trắng, anh ta chỉ có thể bấm bụng miễn cưỡng nói: “Tôi cùng vị công, công chúa gấu này không có quen biết”.
“Tôi không biết vì sao cô ấy lại phải nói điều đó khiến các ngươi hiểu lầm, nhưng tôi tin rằng, người sáng suốt đều có thể nhìn ra vấn đề nằm ở đâu”. Ánh mắt Thẩm Từ mờ mịt hết nhìn trên người Mèo Trắng Ngốc Điêu, lại dừng lại trên khuôn mặt Nhan Như Tinh.
“Ngươi mắng ta mù?” Ngốc Điêu lần này mới nghe hiểu, nhảy lên phía trước hai bước, vẫy vẫy cánh hùng hồn nói đầy lý lẽ: “Đương nhiên ta biết vấn đề ở đâu, vấn đề chính là nằm trên người ngươi. Nếu không phải ngươi xuất hiện, bạn gái ta sẽ phải lòng người khác sao?”
“Cho nên ta nghĩ chỉ cần ngươi chết đi là tốt rồi”. Ngốc Điêu nói, con ngươi dã thú, rục rịch lóe lên tia sát khí.
Thẩm Từ liền hiểu ra, con chim này chính là một kẻ ngốc. Thật là một kẻ cơ bắp, không có đầu óc, lại còn cố chấp, chỉ biết có mỗi bạn gái trước sau mù quáng không có nửa điểm chủ kiến trong tình yêu.
Vì lý do này, anh ta cũng chỉ có thể nói ra: “Ngươi sai rồi, cho dù không có ta, cô ấy cũng sẽ có người khác”.
Anh ta không nghĩ đến Nhan Như Tinh vẫn luôn đề phòng suốt thời gian này, vừa nghe thấy liền lập tức tỏ thái độ: “Sẽ không đâu, tôi chỉ có mình anh, tuyệt đối không có người nào khác”.
Giờ phút này, Lâm Thiến không thể ngồi yên nữa, cô ấy vốn có ấn tượng tốt về con gấu trúc quốc bảo này, hiện tại thấy cô muốn tranh người với mình, ấn tượng tốt này còn đáng không?
“Gấu trúc tôi nói cô cái này, cô thật không biết xấu hổ, anh Từ là bạn trai tôi, cô trắng trợn trước mặt tôi muốn đào góc tường của tôi như vậy, cô được tôi đồng ý rồi sao?”
Một câu ‘anh Từ’ của Lâm Thiến, lập tức làm dấy lên sự hoài nghi trong Nhan Như Tinh.
Nhưng hiện tại cô không có thời gian rảnh để suy nghĩ cái khác, vừa nghe được những lời này khuôn mặt gấu trúc to tròn lộ rõ vẻ vô tội đáng thương, nhìn về phía Lâm Thiến, nói: “Vậy cô có đồng ý hay không? Dù sao tôi cũng chỉ là một con gấu trúc, tôi không ngại”.
Lâm Thiến:!!
Thẩm Từ:?
Chưa nói đến những người chơi khác cũng bị sốc bởi những lời nói vô sỉ của cô.
Ngay cả Mèo Trắng, lúc này cũng không giữ bình tĩnh được nữa. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Từ, mặt nạ trên mặt anh ta, ở trước mặt hắn giống như không có tác dụng.
Lúc trước hắn từng xâm nhập vào giấc mơ của Nhan Như Tinh, biết được cô trước đó có một người bạn trai mối tình đầu bất đắc dĩ phải lưu luyến chia tay.
Mà người bạn trai mối tình đầu kia, chính là người đàn ông trước mặt này.
Mới đầu hắn còn cảm thấy, Nhan Như Tinh đối với thái độ của anh ta rất kỳ quái, không giống thích, càng giống có thù oán hơn.
Vì vậy đối với hành động vừa rồi của Nhan Như Tinh, hắn chỉ đứng tại chỗ quan sát chứ không xem trọng để trong lòng.
Hiện tại xem ra, có vẻ hắn đã đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của người này đối với cô.
Hắn cho rằng là thù oán, chỉ sợ không phải thù. Mà là yêu càng sâu, hận càng nhiều! Khẳng định Nhan Như Tinh bởi vì người phụ nữ bên cạnh anh ta, mới chuyển từ yêu sang ‘hận’ Thẩm Từ.
Chắc hẳn cô đã yêu người đàn ông này rất sâu đậm, mới có thể ‘hận’ anh ta nhiều như vậy.
Giống như những người phụ nữ ‘điên cuồng vì tình yêu’ mà hắn đã từng thấy trong giấc mơ của mình trước đây, còn có cố chấp si tình ‘nếu không yêu cô, vậy cùng chết đi’!
Nghĩ đến điều này, Mèo Trắng vẻ mặt nghiêm trọng.
Hắn không cho phép loại tình huống này xảy ra, hắn có thể chịu đựng tình yêu nhân loại, nhưng tuyệt đối không cho phép yêu đơn phương.
Lòng thương người bác ái cho thấy cô không yêu ai, so với ý nghĩa yêu đơn phương liền không giống nhau.
Mèo Trắng nghĩ đến những người khác thường xuyên cùng cô có liên quan trong mộng, đặc biệt là người nào đó, đôi mắt hơi lóe lên.
“Tôi để ý!” Lâm Thiến trừng mắt, đứng chắn phía trước Thẩm Từ.
Có cô ấy ở trước mặt, Thẩm Từ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Cô để ý cái gì a? Tôi chỉ là một con gấu trúc, cô cũng có thể xoa được, ba người chúng ta ở bên nhau không phải rất tốt sao?”
Nhan Như Tinh như được nước lấn tới đùa giỡn đến mức thích thú, câu nói của cô như trận sấm đánh xuống đầu mọi người.
Mà lời nói này, càng làm cho Lâm Thiến nhất thời không biết nói gì.
Ngẫm lại, cô nói hình như cũng có đạo lý.
Không đúng!
Cô rõ ràng là người chơi, về sau còn có thể biến thành người, làm thế nào cô lại tự đưa mình vào vòng.
Nghĩ đến đây, Lâm Thiến lạnh mặt, cười khẩy nói: “Nếu cô thật sự muốn làm gấu trúc, ta liền có thể cân nhắc. Nhưng cô rõ ràng không phải có ý đó, cô rốt cuộc là ai? Tại sao lại ở chỗ này châm ngòi ly gián, đảo lộn thị phi!”
Thẩm Từ ở phía sau cô ấy trong lòng thầm gật đầu tán thưởng.
Nhan Như Tinh thấy vậy, trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng ngoài mặt vẫn bày ra bộ mặt gấu ngây thơ vô hại, ngây ngốc nói: “Tôi không có, tôi đối với anh ta chính là nhất kiến chung tình, tôi chỉ thích một mình anh ta mà thôi. Cô không đồng ý cũng không sao, tôi sẽ không quấy rầy các người nữa, nhưng cô không thể ngăn cản tình yêu của tôi dành cho anh ta được!”
“Huyên náo ——“
“Meoo ——“
“Anh Từ!”
“Anh Thẩm ——“
Nhan Như Tinh bất ngờ nhìn cảnh tượng của cuộc chiến, đầu tiên là sốc, sau đó là phấn khích thiếu chút nữa đã kích động đến mức muốn vỗ tay chúc mừng.
Cô mong chờ chuyện này lâu rồi, nãy giờ cô ở trong lòng không ngừng lẩm bẩm, tại sao Ngốc Điêu cùng Mèo Trắng vẫn chưa động thủ. Miệng cô mệt thiếu chút nữa rách ra rồi, cuối cùng hai đại oan gia này rốt cuộc cũng động thủ.
Chỉ là Thẩm Từ lần này dường như thật sự khác so với trước đây, đối mặt với một đại bàng một mèo, tuy rất chật vật, nhưng anh ta lại không ngã xuống một cách thần kỳ.
Đến Lâm Thiến, cô ấy nhìn Thẩm Từ bằng ánh mắt rất vội vã, nhưng lại không có chút lo lắng nào.
Đây là có chuyện gì?
Sau khi anh ta rời khỏi đảo chết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhan Như Tinh trong lòng hoài nghi, nhưng khoảng thời gian gần đây cô đều ở trong khu d057. Tin tức của khu e043, cô cũng không biết nhiều.
Chỉ là từng nghe Hồng Lâm nhắc đến, khu e043 hai ngày này có chút hỗn loạn, hình như bởi vì chuyện thuốc hoàn hảo.
Cô không lường trước thực lực của Thẩm Từ, nhưng vào lúc này, Thẩm Từ chung quy vẫn không địch lại một đại bàng một mèo liên thủ, dần dần có biểu hiện đi xuống.
Có lẽ khi đến phó bản này, quỷ mộng nhân bị khắc chế. Cho đến nay, cô vẫn chưa nhìn thấy ở trên người hắn sức mạnh của kẻ tội phạm bị truy nã cấp S mà trò chơi dành cho anh ta.
Cùng với hành tung không đoán được trong lời đồn, nỗi sợ quỷ dị không thể đoán được từ quỷ mộng nhân là khác nhau, hắn càng giống một con mèo trắng bình thường hơn.
Còn có Ngốc Điêu, hắn thoạt nhìn rất lợi hại, cố tình đánh tới, chỉ dựa vào một đôi móng vuốt cùng bộ cánh cứng trên cơ thể của mình.
Giống như là cùng nhau đùa giỡn.
Nhan Như Tinh nhíu mày nhìn móng vuốt của Mèo Trắng để lại vết cào ba phân lưu lại trên thân cây có đường kính khoảng nửa mét, cùng Ngốc Điêu duỗi miệng ra, trực tiếp đập tảng đá nát thành bột.
Đối phương tay chân lóng ngóng, nhưng không mất tốc độ phản ứng, mỗi lần đều có thể vừa lúc tránh đi đòn công kích chính Thẩm Từ từ một đại bàng một mèo.
Chỉ luôn cảm thấy hơi thở trên người anh ta càng lúc càng không đều.
Còn có những động tác né tránh của anh ta, đôi khi khiến người ta cảm thấy cứng họng khó hiểu. Rõ ràng là nhiều lần, ở góc độ đó anh ta căn bản không thoát được, vừa vặn, đó không phải sai lầm của Ngốc Điêu mà chính là sai lầm của Mèo Trắng.
Cứ tiếp tục như vậy khiến người ta tự hỏi liệu bọn họ có phải đang dẫn nước vào người không.
Ngay khi Nhan Như Tinh đang nghiêm túc quan sát Thẩm Từ, một bàn tay, đột nhiên từ phía ôm lấy cô, còn thuận tay bịt kín miệng cô.
Nhan Như Tinh có chút sững sờ, bởi vì ôm lấy cô cùng che miệng cô lại, là một người xa lạ kỳ quái.
Ngay lúc đối phương sắp đến gần, cô liền đã có chuẩn bị. Ý định ban đầu là muốn nhìn xem cô làm cái gì, không nghĩ tới thời điểm đối phương bắt lấy tay mình muốn phản công, lại vô tình phát hiện xúc cảm tay không đúng.
Đối phương quá mềm quá trơn, giống như đóng băng, không chỉ khiến cô không thể nào xuống tay được, mà còn mang con dao găm của cô đi mất.
Nhan Như Tinh cố gắng dùng sức nắm chặt lấy nó, người thạch trái cây hét lên một tiếng, rồi biến mất. Nhưng vũ khí duy nhất của cô con dao găm cũng không còn.
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía người phụ nữ không chớp mắt trốn trong góc. Lại phát hiện sắc mặt cô gái trắng bệch cùng ánh mắt nhấp nháy tránh né, rõ ràng là đang chột dạ.
Cô nhớ rõ, người này chính là một người khác đã đi theo bên người Thẩm Từ, Lâm Thiến trước đó.
Thoạt nhìn cô ta thực sự không chớp mắt, cứ vâng vâng dạ dạ thu mình sang một bên, giống như một cái bóng.
Nhưng đây là lần đầu tiên có người xuống tay tấn công cô, điều này không thể không làm cho Nhan Như Tinh đề cao cảnh giác cùng tò mò về cô ta.
Tuy nhiên khi nhìn cô ấy kĩ hơn, lại kinh ngạc phát hiện, cô ta tự nhiên lại có vài phần giống Lâm Vận Nhi.
Sao lại có chuyện như vậy.
Nhan Như Tinh ngây ngốc.
Nếu nói Lâm Thiến khiến cô ta có cảm giác giống Lâm Vận Nhi, nhưng gương mặt cùng giọng nói này, sao lại xa lạ như vậy.
Ngay cả khi cô ta đeo mặt nạ đi, một số ít thói quen cá nhân cùng xưng hộ sẽ không thể thay đổi. Hơn nữa giọng nói lúc nãy cô ta gọi ‘anh Từ’, nghe quá quen thuộc.
Nhan Như Tinh không nghĩ ra, cũng không rảnh để nghĩ.
Bởi vì bạn đồng hành của Thẩm Từ cuối cùng cũng nhớ phải xử lý Ngốc Điêu cùng Mèo Trắng.
Nhưng tốc độ một đại bàng một mèo quá nhanh, bọn họ không dám nổ súng, sợ vô tình làm Thẩm Từ bị thương.
Vì thế Nhan Như Tinh liền thành mục tiêu của bọn họ.
Thấy một vài người nhìn chằm chằm mình như hổ rình mồi.
Khóe miệng Nhan Như Tinh giật giật, giây tiếp theo cô dùng một loại tốc độ cực nhanh nhằm về phía một người chơi gần nhất mà lao đến, tay gấu dùng sức bóp gãy cổ tay đối phương, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhặt khẩu súng trong tay hắn, nhắm ngay vào những người khác mà nổ súng.
Toàn bộ quá trình diễn ra không vượt quá năm giây, ngoài trừ thời điểm cầm súng, tay gấu không dễ dàng điều khiển, đánh trúng một người, về sau mỗi phát súng cô đều bắn trúng.
Dù cho có người chơi phản ứng nhanh nhạy, né tránh được viên đạn bắn ra thình lình, nhưng vẫn còn có người chơi bất hạnh trúng đạn mà tử vong.
[ Chúc mừng ngươi chơi đã giết được người chơi thợ săn doanh trại của đối phương, thanh vật phẩm đang được mở cho bạn]
“Bom vận may, tiểu Quản”. Nhan Như Tinh hét lên với hệ thống lưu trữ.
[ Chúc mừng người chơi đã mở khóa đạo cụ: Bom vận may x10, Ma kính x1]
Ma kính?
Nhan Như Tinh vốn nghĩ rằng có hai quả bom vận may là đủ rồi, không ngờ tới, khi mở thanh đạo cụ này lên nó không xem số lượng, mà chính là nhìn vào ô chứa đồ bị vật phẩm đó chiếm giữ.
Thông thường mà nói, một đạo cụ sẽ chiếm một ô chứa đồ.
Nhưng có một loại đạo cụ đặc biệt, đó chính là đạo cụ tiêu hao dùng một lần, tên gọi tắt là đạo cụ hệ thống cửa hàng.
Các vật phẩm đạo cụ được mua trong hệ thống cửa hàng, chẳng hạn như đạn dược, có thể thành nhóm mua sắm, mỗi nhóm 10 cái chính là hạn mức cao nhất của ô chứa đồ.
Lần trước đã dùng ba cái nổ chết Vương Lâu Thiên, sau khi trở nên giàu có, cô liền kiếm được 10 cái từ hệ thống cửa hàng.
Nhìn thấy bom vận may, Nhan Như Tinh mỉm cười nguy hiểm, khi đang chuẩn bị ném đi, cô đột nhiên từ ô chứa đồ lấy ra ma kính, hét lên: “Ma kính ma kính nói cho ta biết, ai là người đẹp nhất trên thế giới!”
“Ô, đương nhiên là ngài rồi, thân ái của ta … Thảo, con gấu lớn ngu ngốc ở đâu dọa lão tử giật mình …”
Nhan Như Tinh trợn trừng hai mắt, lập tức nổi giận đem bom vận may cùng ma kính ném văng ra ngoài.
“Là ngài … Trời ạ … Chủ nhân ngài hôm nay vẫn đẹp như cũ không thể chê vào đâu được, mặc kệ là con người, hay là gấu, ngài đều là người đẹp nhất đáng yêu nhất! Ta xin tuyên bố, kể từ giờ phút này, tất cả mọi người đều phải dừng hoạt động, toàn thể trong năm giây chiêm ngưỡng vẻ đẹp của chủ nhân!”
Nhan Như Tinh nghe vậy, đúng lúc đang ngẩng đầu lên, không tự kiềm chế mà kiêu ngạo để những người khác tùy ý đắm chìm trong ‘vẻ đẹp’ của mình.
Ngay lập tức, tất cả người chơi có mặt ở đây, bao gồm cả một đại bàng một mèo đều không tự chủ mà cùng nhìn về phía Nhan Như Tinh.
5 giây thoáng qua, chờ khi Thẩm Từ thoát khỏi sự khống chế của loại quy tắc bí ẩn đó, anh ta liền thấy một quả cầu quen thuộc bay thẳng về phía mình.
Khi xác định rõ là bom vận may, lập tức thân phận con gấu kia, không cần nói cũng biết!
Thẩm Từ vừa sốc vừa giận, nhưng anh ta không kịp tìm Nhan Như Tinh tính sổ, bởi vì bom vận may đã đến phía trên mặt anh ta.
“Ầm vang ——”
Mèo Trắng lôi Ngốc Điểu vẫn đang si ngốc nhìn chằm chằm Nhan Như Tinh, lại nhìn cái hố lớn bị nổ tung cách đó không xa. Quay đầu lại tìm Nhan Như Tinh, phát hiện cô đang sấn tay chuẩn bị ném thêm một quả bom vận may về hướng Thẩm Từ, sau đó liền bỏ chạy.
Thấy vậy, Mèo Trắng theo bản năng ném Ngốc Điêu xuống rồi đuổi theo.
Ngốc Điêu nhất thời không để ý, sau hai giây sửng sốt cũng sải cánh nhanh chóng đuổi theo con gấu.
Sở dĩ Nhan Như Tinh bỏ chạy, bởi vì cô cảm nhận được, sát khí của Thẩm Từ đang hướng về phía mình.
Lúc này không chạy, còn đợi đến khi nào.
Bằng không chờ đến khi anh ta rảnh rỗi, chính mình liền xong rồi.
Xem ra mối uy hiếp của bom vận may đối với anh ta đã giảm đi đáng kể, về sau còn phải tìm biện pháp khác.
Nghe thấy tiếng truy đuổi của một cao một thấp phía sau, Nhan Như Tinh lại lần nữa tăng tốc.
Tuy nhiên cho dù cô có nhanh đến đâu, đều không thắng nổi một đại bàng một mèo, đó là chưa kể cô không có đích đến.
Sau khi chạy một lúc, cảm thấy Thẩm Từ không thể đuổi kịp, Nhan Như Tinh lúc này mới chậm rãi dừng lại.
Một mèo một đại bàng phía sau lập tức đuổi kịp.
Cô nhìn tổ hợp đại bàng mèo trông vẫn bình thường, hơi thở hổn hển nhíu mày nói: “Vừa rồi các ngươi bị làm sao vậy?”
Cô chính là hỏi hành vi ‘dẫn nước vào người’ của hai người.
“Bị quấy nhiễu”. Ánh mắt Mèo Trắng ngưng trọng, khi cô nhắc tới, hắn lộ vẻ trầm ngâm: “Trên người hắn hẳn là có đạo cụ nào đó có thể tránh được tổn hại”.
“Không phải đạo cụ”. Lúc này, Ngốc Điêu đột nhiên lên tiếng, cắt ngang nghi hoặc của hai người.
“Ta có thể cảm nhận được giống như có thứ gì đó đang giúp hắn, nhưng nhìn không thấy”. Ngốc Điêu dùng cánh vuốt ve những chiếc lông bị gió thổi có phần lộn xộn.
Chẳng lẽ là quỷ?
Cô có thể nghĩ ra, Mèo Trắng tự nhiên cũng nghĩ ra.
Mèo Trắng trầm ngâm một lát, lắc đầu: “Ta không phát hiện có thứ gì dị thường”.
Nhan Như Tinh nghe vậy rất thất vọng, cô càng cảm thấy, quỷ mộng nhân cũng không có đáng sợ như vậy.
Quả nhiên, tin tức đều là được truyền từ người này sang người khác, càng truyền càng thêm khủng bố.
“Khoan, ngươi là người chơi sao?” Nhan Như Tinh hỏi thử, không nhận được cảnh cáo từ hệ thống, trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Xem ra là người chơi.
“Ta là người chơi”. Ngốc Điêu nói, hắn thần bí ghé vào tai Nhan Như Tinh, nhỏ giọng thì thầm: “Tên kia là tội phạm bị truy nã, Tinh Tinh, chúng ta bắt lấy hắn, sau đó đem giao cho hệ thống chủ, sẽ có phần thưởng”.
Mèo Trắng nghe được, thò cái đuôi thô dài hung hăng đập mạnh xuống đất, đôi dị đồng màu vàng hoàng kim tím nhìn chằm chằm gấu cùng đại bàng, lạnh giọng nói: “Ta nghe thấy”.
Nhan Như Tinh trấn tĩnh ngẩng đầu lên, dù sao cũng không phải cô đề xuất.
“Ngươi cũng là người chơi, nhưng tại sao với ngươi ta không có cảm giác giống như đang đối mặt với người chơi”.
“Cái kia a, đây không phải bản thể của ta”. Cuối cùng Ngốc Điêu vẫn khoan khoái, nói ra.
Vẻ mặt hắn chợt có vẻ chột dạ, mà phản ứng này ngay lập tức đối với Nhan Như Tinh dấy lên hoài nghi.
“Ngươi đang chột dạ cái gì?”
“Cái kia, Tinh Tinh nếu như, cơ thể gốc của ta lớn lên trông khó coi, cô có còn thích ta không?”
Nhan Như Tinh: “… Tôi thích ai đó hay không không liên quan gì đến ngoại hình”.
Không lập tức trở nên vui vẻ.
“Nhưng bạn trai tôi nhất định phải soái!”
Không:?
“Dù sao tôi cũng đẹp như vậy, bạn trai tôi cũng phải soái”. Nhan Như Tinh lấy ma kính ra, lúc nhìn thấy khuôn mặt gấu trúc trong gương, cô liền cất gương đi một cách vô cảm.
Ma kính vừa định tán gẫu với cô hai ba câu liền nghẹn không có chỗ phát tiết.
“Hơn nữa tôi đã có người thích”.
Không: “Ai? Đừng nói với ta chính là người vừa rồi, hắn nhìn không đẹp trai bằng ta đâu”.
Nhan Như Tinh nhớ lại khuôn mặt Thẩm Từ, mặc dù đeo mặt nạ, nhưng khuôn mặt dưới mặt nạ cũng không phải là xấu? So với mặt nạ trông đẹp hơn, hẳn cũng không thể xấu a.
Ánh mắt cô quái đản, còn có chút tò mò về diện mạo của người kia.
“Người nọ vừa rồi, trên mặt hắn có đeo mặt nạ”. Quỷ mộng nhân đột nhiên nói với Ngốc Điêu: “Chẳng qua ngươi hẳn đã nghe qua hắn”.
“Ta đã nghe qua?” Không mê mang.
“Gần đây nó được treo trên phố 404 khu S trong khu tiền thưởng được bàn luận rất sôi nổi”. Quỷ mộng nhân nhắc nhở.
“Phố 404 …” Đôi mắt Không hiện lên vẻ nghi hoặc khó hiểu, dần dần trở nên minh bạch.
“Là hắn?” Hắn có chút khiếp sợ.
“Ai? Phố 404 là cái gì?” Nhan Như Tinh dò hỏi hai người họ, hy vọng bọn họ có thể giải thích cho mình.
“Phố 404 là nơi treo giải thưởng nhiệm vụ, một khi nhiệm vụ được tuyên bố ở phố 404, bất kỳ ai cũng có thể nhận”.
Nói rồi, quỷ mộng nhân nhìn chằm chằm vào Nhan Như Tinh, trong mắt mang theo một loại u quang không thể giải thích: “Ai ở đây, bao gồm cả quỷ cùng với Boss phó bản và NPC”.
“Ngươi biết ai chính là người tuyên bố nhiệm vụ sao?”
Nhan Như Tinh trong lòng đã có suy nghĩ, nhưng không dám chắc.
“Một thứ biến mất đã lâu, nhưng đột nhiên ‘người’ xuất hiện. Anh ta tuyên bố treo giải thưởng, nhưng không có tiền thưởng, lại có thể làm cho Boss phó bản hoặc quỷ hỗ trợ”.
“Muốn biết anh ta là ai sao?” Trong thanh âm của Mèo Trắng, mang theo loại lực lượng mê hoặc lòng người.
Đúng lúc này, Không ngắt lời hắn, bất mãn nói: “Ngươi đừng dọa bạn gái ta”.
“Tinh Tinh, đừng nghe hắn nói bậy, ta đưa cô đi ngắm phong cảnh”. Không vừa nói, vừa định ôm lấy cô bay lên trời.
Nhan Như Tinh lại đẩy hắn ra, hỏi Mèo Trắng: “Anh ta là ai?”
Khóe miệng Mèo Trắng nhếch lên, liền nhận được lời cảnh cáo của Không, đã thu liễm lại vài phần, nhưng vẫn như cũ cười quỷ quyệt nói: “Cô nhìn vào mắt ta, ta liền nói cho cô biết”.
Không không nhịn được nữa, một cánh vỗ bay Mèo Trắng, liền tóm lấy Nhan Như Tinh định rời đi.
“Dừng lại!” Giọng nói lạnh lùng của Mèo Trắng ngăn cản động tác Không, tiếp theo hắn nhìn về phía Nhan Như Tinh, nhẹ giọng nói: “Tinh Tinh đã mệt rồi trước tiên hãy ngủ đi”.
Nhan Như Tinh muốn nói mình không bùn ngủ, nhưng giây tiếp theo đôi mắt lại không thể khống chế nhắm lại, cơ thể đang đứng thẳng liền ngã về sau.
“Ngươi biết rõ tên người kia ‘không thể nói’, ngươi có ý gì?” Ngốc Điêu gấp đến mức dậm chân, trừng mắt nhìn Mèo Trắng giận dữ.
“Đó là trước kia, hiện tại hắn ngoại trừ cái thể xác, đều không có gì cả … Hơn nữa …” Khóe miệng Mèo Trắng nhếch lên, tâm tình có vẻ không tồi.
Không thấy thế, trong lòng có chút bực bội bất an.
“Ngươi còn thiếu bao lâu nữa?” Quỷ mộng nhân quay đầu hỏi hắn.
“Sau khi lần này thu hồi phân thân sẽ không khác lắm”. Không nói một cách mơ hồ: “Chờ một chút, những hạn chế của ngươi trong phó bản thế giới này được giải rồi?” Sau khi hắn nhận ra điều đó, khiếp sợ nhìn Mèo Trắng lại nhìn Nhan Như Tinh trên lưng đã lâm vào trạng thái ngủ say.
“Chỉ giải được một chút thôi, cái tên Thẩm Từ kia, quả thật có điểm kỳ quái, trên người hắn hình như có hơi thở ma quỷ …” Mèo Trắng lười biếng ngáp một cái, đột nhiên nói với hắn: “Ta muốn cùng cô ấy cử hành hôn lễ, ngươi có đến không?”
Không vừa nghe, liền sững sờ nửa giây, không bình tĩnh nói:
“Ngươi không thể, đừng có mơ, hắn sẽ không đồng ý, Tinh Tinh cũng sẽ không đồng ý, ta lại càng không đồng ý. Nếu ngươi dám, ta sẽ báo hệ thống chủ ngươi đang ở đây”.
“Nếu như vậy ta sẽ không mời ngươi nữa”. Mèo Trắng không coi trọng lời nói của hắn, làm có vẻ như ai đó không phải là tội phạm bị truy nã.
Sợ hắn thật sự làm ra chuyện ngu xuẩn như giết một ngàn địch tự tổn hại 800, Mèo Trắng cố chống cơn buồn ngủ, hơi mở mắt cảnh cáo: “Đừng quên ngươi cũng có tên trong danh sách đen của hệ thống chủ”.
Nói rồi hắn lại ngáp một cái, biểu tình càng thêm lười biếng, thân thể nhìn có chút hư ảo.
Ánh mắt Không có chút biến hóa, lập tức giây tiếp theo liền kiên định nói: “Ta muốn đi”.
Thật ra sau lưng lại đang trộm liên hệ với hệ thống chủ.
“Chủ hệ thống là một tên ngốc x: Người nào mau tới đây, ta muốn cấp báo, tội phạm truy nã cấp S quỷ mộng nhân ở phó bản d chuỗi thức ăn mở đầu, tổ giám sát đâu? Mau tới bắt hắn, ta sẽ gửi cho các ngươi bản sao tọa độ!”
Hệ thống chủ:???
Các ngươi không phải là anh em mặc chung một cái quần sao?