Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực

Chương 4




“Anh nói mấy ngày nay bản thân mình vẫn đang trốn khỏi việc bị người ta truy sát à?”Nhan Như Tinh bất động thanh sắc hỏi người đàn ông trước mặt.

Từ những lời nói của anh ta, trong đầu Nhan Như Tinh chậm rãi hình thành một thế giới mới.

Cùng lúc đó ở sâu bên trong tiềm thức của cô, hệ thống Tiểu Sảng tuyệt vọng kêu than: “Xong rồi xong rồi, xong thật rồi.”

“Rốt cuộc là trong chuyện này nơi nào xảy ra vấn đề chứ?”

“Không—”

“Xin lỗi bảo bối, khả năng tôi phải rời khỏi đây một thời gian. Nhưng cô cũng đừng quá lo lắng, chờ tôi biết được chuyện gì đang xảy ra thì tôi sẽ quay lại.”

“Tôi sẽ bật chế độ “ủy thác quản lý”, bên cạnh đó thì Thương Thành vẫn sẽ mở cửa cho cô. Chỉ là quản lý dưới hình thức khác thôi…Mở ra hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, kích hoạt trạng thái bảo trì.”

“Cô không cần lo lắng đâu, hệ thống tuyên bố nhiệm vụ rất đơn giản.Tôi sẽ nhanh chóng trở về.”

[ Chú ý: Người dẫn đường số 696 của hệ thống sảng văn yêu cầu trở về, trong lúc trở về quyền hạn sẽ được ủy thác. ]

[ Quá trình ủy thác hoàn tất, mọi việc lấy nhiệm vụ làm chủ, kính mong ký chủ lựa chọn mọi việc một cách thận trọng.]

“Cậu đừng vội đi.” Trước khi Tiểu Sảng rời đi, Nhan Như Tinh ngăn nó lại: “Cậu giúp tôi tìm hiểu một chút cái nơi “Thiên Đường Thứ Nguyên” trong phó bản mà anh ta nhắc tới.”

“Thuận tiện nhìn xem nơi đó có lỗ hổng để chui vào không.”

Tiểu Sảng: “Tôi…”

“Đừng nói với tôi cậu không làm được, các cậu đều là hệ thống, dựa vào đâu mà cậu dám nói không được? Hơn nữa, tôi tin tưởng cậu.”

Tiểu Sảng rất muốn nói với Nhan Như Tinh là mình không làm được, nhưng bị Nhan Như Tinh dỗ đến sửng sốt nên không hé ra được lời nào.

Hơn nữa nó cảm thấy ký chủ này của mình cũng bình tĩnh quá đi. Không hỏn lọn* chút nào mà còn rảnh rỗi chỉ huy nó tìm lỗ hổng?

*hoảng loạn.

Nhan Như Tinh thấy nó không lên tiếng cũng không vội, tò mò tiếp tục nghe Triệu Tiểu Bắc than khổ.

“Mọi chuyện phải trách tôi, không nhìn rõ bộ mặt thật của Lý Công. Nếu như biết anh ta là người chơi có danh tự màu hồng thì bất kể có chuyện gì tôi cũng sẽ không đi cùng.” Triệu Tiểu Bắc vừa nói vừa quan sát biểu tình của Nhan Như Tinh.

“Người chơi danh tự (tên họ) màu hồng?” Nhan Như Tinh nghi hoặc.

Thấy cô như vậy, Triệu Tiểu Bắc thở dài nhẹ nhõm vì xác nhận đúng như suy nghĩ của mình. Khi nói chuyện với Nhan Như Tinh, bất kể là ngữ điệu hay ánh mắt cũng có điều thay đổi. Buông bớt phòng bị, thêm vài phần tùy ý lãnh đạm.

“Ừ.” Biết được cô có khi chỉ là người chơi qua phó bản được một hai lần, bạn trai cô ấy còn chưa quay về nên Triệu Tiểu Bắc trả lời qua loa lấy lệ.

Chỉ là sau đó Triệu Tiểu Bắc nhíu này, ánh mắt nghi hoặc nhìn Nhan Như Tinh, khó hiểu nói: “ Về phần giới thiệu thể lệ đến người chơi thì một tháng sau khi ra mắt “Thiên Đường Thứ Nguyên”, nước H cũng đã công bố lần sửa chữa hệ thống mới nhất trên diễn đàn Website Games. Trong đó cũng nói rõ về “người chơi có danh tự màu hồng”, sao cô lại…”

Anh ta muốn nói lại thôi, biểu tình cảnh giác.

“Chắc lúc đó tôi bị tai nạn nằm hôn mê, đoạn thời gian trở lại đây mới tỉnh.” Thần sắc của Nhan Như Tinh thản nhiên, không có nửa điểm chột dạ.

Dù sao thì chiếu theo lời mà anh ta nói, nếu như không có vé vào phó bản thì tùy trường hợp sẽ bị kéo vào.

“Đợi một chút, đây là lần đầu tiên cô vào trò chơi này sao?” Triệu Tiểu Bắc đột nhiên hưng phấn nói.

Nhan Như Tinh chần chờ gật đầu.

“Tốt quá rồi!” Triệu Tiểu Bắc mừng rỡ như điên, để đảm bảo thông tin mình nghe được là chuẩn xác anh ta vội vàng hỏi: “Cô còn chưa kích hoạt giao diện của Thiên Đường đúng không?”

Sợ Nhan Như Tinh không biết mình nói đến cái gì, Triệu Tiểu Bắc nhanh nhẹn bổ sung thêm: “Đó là giao diện một đống số liệu màu xanh nhạt.”

Tầm mắt Nhan Như Tinh liếc nhìn về phía Tiểu Sảng.

“Không phải tôi, anh ta không phải nói tôi đâu.” Tiểu Sảng lấy lại tinh thần, liên tục phủ nhận.

Nhan Như Tinh mặc kệ hệ thống đang tự mình bổ não, nhìn Triệu Tiểu Bắc lắc đầu.

Sau khi thấy Nhan Như Tinh lắc đầu anh ta càng cao hứng hơn.

“Em gái, em có người dẫn đường không?” Triệu Tiểu Bắc ánh mắt tỏa sáng, lấp lánh long lanh nhìn chằm chằm.

[ Mở ra người dẫn đường của người chơi mới. ]

“Có này.” Nhìn văn tự xuất hiện trước mắt, Triệu Tiểu Bắc thở dài một hơi, cuối cùng tảng đá đè nặng trong lòng cũng được hạ xuống.

Phát hiện ánh mắt nghi hoặc của Nhan Như Tinh, anh ta tự động giải thích: “Đây là phó bản đầu tiên mà cô tham gia, cũng có thể nói là phó bản dùng để rèn luyện. Tôi làm người dẫn đường cho cô, nên từ bây giờ nhiệm vụ của chúng ta là giống nhau, chờ sau khi cô sống sót ra khỏi đây thì mới chính thức có được thân phận của người chơi phó bản.”

Nếu là đoạn thời gian nửa năm trước thì anh cũng chẳng thèm hướng dẫn người mới, vì trong quá trình vượt phó bản họ chưa quen nên nhiều lúc mang đến phiền toái. Nhưng một thời gian sau đó thì khi bọn họ phải trả một cái giá đắt ở khu E043 thì mọi việc mới chuyển sang hướng khác.

Nhiều màn chơi quá khó, vì muốn giảm độ khó nên những người chơi quen sẽ ký với Thiên Đường Thứ Nguyên một hiệp định, đó là “Hướng dẫn người chơi mới, độ khó màn chơi của người dẫn đường giảm 50%” nên nhiều người chơi mới cũng như những người chơi quen tỉ lệ sống sót cao hơn chút.

*Cú tui chời quơ cú tui, edit cái đoạn này thở khum nổi á,trước quen edit cổ đại, tu tiên,..thơ văn với mấy chiêu thức đã hoa cả mắt, giờ chuyển sang vô hạn muốn xỉu với quy tắc trò chơi lun.

Bằng cách này thì chuyên môn trình độ của người chơi mới được nâng cao rất nhiều.

Hơn nữa người chơi lâu năm cũng có thể nhận được khen thưởng khi hoàn thành “Nhiệm vụ dẫn đường.”

Nhưng mà mặc dù như vậy thì tỉ lệ người chơi mới có thể sống sót cũng không quá cao.

“Ý của anh là bây giờ tôi vẫn chưa được tính là người chơi chính thức?” Nhan Như Tinh thấy đôi lúc ánh mắt của Triệu Tiểu Bắc cố định ở một chỗ, tìm cơ hội mở miệng nói.

“Không vượt qua được màn rèn luyện thì tất cả đều tính là người chơi dự bị, cũng được gọi là người chơi mới.” Triệu Tiểu Bắc đưa mắt nhìn Nhan Như Tinh, không dấu vết dò hỏi: “Bạn trai cô không nói điều này cho cô biết sao?”

“Bạn trai sợ tôi không tiếp thu, sợ hãi với bên ngoài nên để tôi ở chỗ này, còn những việc ngoài đó anh ấy sẽ đi giải quyết.” Nhan Như Tinh hàm hàm hồ hồ nói.

“Khó trách, vị trí của cô vẫn luôn đứng im không di chuyển.” Triệu Tiểu Bắc như có điều suy nghĩ.

“Đúng vậy, cơ thể tôi không được tiện cho lắm.” Nhan Như Tinh có ý tốt nói cho anh ta biết cơ thể cô không thể cử động.

Triệu Tiểu Bắc dừng lại, con ngươi mở to, bất khả tư nghị * không tin được nói: “Cô là người tàn tật?”

*bất khả tư nghị: nhìn(nghe) mà không biết nói gì.

Nhan Như Tinh không phủ nhận.

Ánh mắt Triệu Tiểu Bắc trở nên đồng tình.

Trò chơi này nếu như người tàn tật chẳng may bị kéo vào thì đúng là không tốt.

“Nhưng mà cô không cần lo lắng, chờ khi ra khỏi đây có thân phận của người chơi rồi thì sẽ được dùng thuốc khôi phục của Thương Thành.” Chỉ có điều anh ta không nói ra đó là thuốc bên trong đó quả thực rất đắt.

Nhan Như Tinh tiếp nhận ý tốt đã nhắc nhở của anh ta: “Anh có thể nói cho tôi biết tình huống cụ thể của trò chơi này không, bên ngoài còn có những người chơi khác à?”

“Cái này lúc nào cô ra ngoài thì trên mạng……” Nhìn thấy đáy mắt Nhan Như Tinh thanh triệt rõ ràng, Triệu Tiểu Bắc yên lặng nuối vào chữ cuối cùng.

“Cô muốn biết cái gì, tôi có thể nói cho cô. Nhưng mà cô nói cho tôi biết bạn trai cô đi đâu rồi? Khi nào anh ấy quay trở về?” Sau khi bước vào căn phòng này Triệu Tiểu Bắc mới phát hiện căn phòng này thế nhưng rất sạch sẽ.

Còn có người “y tá” bị Nhan Như Tinh đuổi ra ngoài nữa. Lúc trước anh ta tưởng rằng người đó có liên quan đến Nhan Như Tinh, nhưng tình hình bây giờ xem ra không phải.

“Anh hỏi bạn trai tôi sao?” Biểu tình của Nhan Như Tinh có chút cổ quái, nhưng cô nhanh chóng ngẩng đầu, chớp mắt nói: “Bạn trai đi mua đồ ăn cho tôi, chắc là một lát nữa anh ấy sẽ quay trở lại.”

“Ăn?” Thần sắc Triệu Tiểu Bắc buông lỏng, lơ đãng hỏi: “Mấy ngày nay là bạn trai chăm sóc rồi tìm đồ ăn cho cô à?”

“Đúng vậy.”

“Vậy là tốt rồi.” Triệu Tiểu Bắc như trút được gánh nặng, quay sang cười với Nhan Như Tinh một cái, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Trò chơi này như tôi đã từng nói, nó xuất hiện vào hơn một năm trước.”

“Nhưng mà lúc đầu khu vực nó xâm chiếm không nhiều, vẫn nằm trong sự khống chế.Theo thời gian trôi qua, nó đã xâm chiếm khu vực bên ngoài, mọi thứ bắt đầu bị đồng hóa.”

Triệu Tiểu Bắc nói những lời này chỉ là chống đối mà thôi, bởi bây giờ nếu như ra được bên ngoài trò chơi, túm bừa một người để hỏi đều có thể nghe ngóng được tin tức, thậm chí người ta có khi còn nói chi tiết hơn so với anh ta.

Nhưng mà anh ta thấy Nhan Như Tinh vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe, lại nghĩ đến bạn trai cô, Triệu Tiểu Bắc cố ý kéo gần quan hệ, anh ta nói với Nhan Như Tinh rất nhiều điều, bao gồm tình huống cơ bản của các người chơi khác.

Sau khi nghe anh ta nói xong, Nhan Như Tinh càng ngày càng hiểu rõ thế giới này.

Hóa ra sau khi nguyên chủ bị tai nạn phải nằm viện không bao lâu thì thế giới này bị một loại trò chơi xâm chiếm.

Nhóm đầu tiên tham gia trò chơi nghe nói là do mỗi một thành phố sẽ chọn ra một vạn người để làm thí nghiệm, địa điểm thí nghiệm do thành phố đó tự chọn.

Mà phó bản bọn họ chọn lại là phó bản có địa hình quỷ dị. Đó chính là những phó bản có độ khó cao nhất, mang loại hình tầm trung, hơn nữa tỉ lệ tử vong rất cao. Cũng vì vậy, lợi ích mà người chơi thu được trong phó bản rất nhiều.

Chính vì thế những người có thể vượt phó bản ra ngoài đều là những người có thực lực cường đại.

Với nhóm thí nghiệm đầu tiên, toàn bộ nước H có 24 tỉnh thành với 24 vạn người, sau khi thoát khỏi trò chơi chỉ còn không đến một vạn người còn sống.

Mà một vạn người này cũng trải qua những cuộc tuyển chọn khác nhau của hệ thống, bọn họ bị chia thành người chơi có lý trí và người chơi mất khống chế.

Hai loại người này phân biệt ở chỗ họ có lấy thịt người làm thức ăn hay không.

Sau khi trò chơi Thiên Đường thông báo mỗi người chơi khi lần đầu tiên đi vào phó bản sẽ trải qua một cuộc khảo nghiệm dục vọng*, trong đó những người muốn ăn thịt người sẽ chịu ảnh hưởng của phó bản rất mãnh liệt.

*dục vọng của con người: sắc dục, thanh dục, hương dục, vị dục, xúc dục và cuối cùng là pháp dục.

Những người đó không chịu đựng được sự dụ hoặc của những thứ do phó bản tạo ra, vì thế bọn họ lựa chọn đắm chìm trong đó, đây chính là người chơi mất không chế.

Bên ngoài bọn họ vẫn có những nét giống với người bình thường, nhưng dần dà thói quen sinh hoạt của bọn họ sẽ càng ngày hướng tới kiểu người quái dị.

Đặc biệt, bọn họ sẽ dần dần chán ghét đồ ăn bình thường mà thay vào đó sẽ lấy thịt người làm thức ăn.

Trong số một vạn người chơi còn sống sót sau thí nghiệm thì người chơi mất khống chế chiếm đại đa số.

Điều này dẫn tới sau khi mọi người thoát khỏi trò chơi thì nước H thiếu chút nữa gặp tai họa.

Cũng may bọn họ chỉ là những người chơi mới, tuy rằng ở phó bản tầm trung có được năng lực quỷ dị nhưng không địch lại được súng ống đạn dược, qua mấy lần vây công thì bọn họ cũng bị tiêu diệt một cách đáng kể.

Nhóm thí nghiệm thứ hai được triển khai sau khi nhóm đầu tiên kết thúc được một tuần.

Nhóm thứ hai này có số người tham gia nhiều hơn so với nhóm trước, loại hình của phó bản cũng hoa hoè loè loẹt, không đơn thuần chỉ là loại hình quỷ dị nữa. Độ khó đã được điều chỉnh, cao có thấp có, cho nên lần này số người sống sót trở ra được hai phần ba.

Điều đáng tiếc là vẫn có một bộ phận người chơi lựa chọn theo con đường của người chơi mất khống chế.

Một năm sau khi trò chơi xâm chiếm nơi này, toàn bộ Lam Tinh dần dần thích ứng với sự tồn tại của nó.

Cũng vì thế vào một ngày của nửa năm trước, trò chơi Thiên Đường Thứ Nguyên thông báo Lam Tinh chính thức được sáp nhập vào Thiên Đường, trở thành phân khu trò chơi mới của Thiên Đường, được gán số hiệu E043!

Từ đó về sau, Thiên Đường cũng không cưỡng chế truyền tống người chơi vào trò chơi nữa mà thay vào đó sẽ đổi thành tự nguyện, ai muốn vào cần phải mua vé.

Đợi đến khi những người từ phó bản tầm trung đến khu khác của trò chơi, bọn họ mới biết lần thay đổi này lớn đến mức nào.

Đương nhiên, một khi đã trở thành người chơi chính thức thì mỗi tháng cần phải trải qua hai lần vượt qua khảo nghiệm, nếu không vẫn sẽ bị phó bản đặt bẫy lôi vào, mà càng chống đối thì độ khó của phó bản càng cao.

Cũng chính điều này khiến cho những người tham gia trò chơi phân tầng cấp độ.

Trước kia những phân loại như người chơi lý trí và người chơi mất khống chế chỉ được người ta truyền miệng nói vui với nhau.

Nhưng bây giờ công ty trò chơi lại biến điều đó thành hiện thực, khi vào phó bản, người chơi sẽ được gán ID và chia làm ba loại. Trong đó người chơi lý trí được đánh số ID có màu trắng, gọi tắt là “người chơi có tên màu trắng”, bên cạnh đó còn có người chơi bị mất khống chế thì trong tên có màu hồng, cũng là “ người chơi có tên màu hồng” mà Triệu Tiểu Bắc nhắc đến.

Loại thứ ba là người chơi hệ dị chủng, lấy tên là “người chơi có tên màu đen”.

Nhưng mà người chơi có thể che dấu ID của mình bằng cách dùng đạo cụ bên trong Thương Thành.

Bởi vậy, lần thay đổi này đối với đại đa số người chơi là vô dụng, vì trừ bỏ gia tăng mâu thuẫn giữa những người chơi với nhau thì không mang lại lợi ích gì.

“Sao bạn trai cô còn chưa quay về thế?” Nhìn thấy sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối, Triệu Tiểu Bắc không nhịn được lại hỏi một lần nữa.