Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực

Chương 38




"Đây là ai? Cô ta là ai? Thôi mặc kệ cô ta là ai, ta tuyên bố từ hôm nay trở đi, người đó chính là vợ của ta."

"Ê lầu trên, nói nhảm gì vậy, liếm a$$ tao này, rõ ràng cô ấy là vợ của tao."

"Đám tụi bây toàn là nước cống mà đòi sóng sánh với đại dương."

"Cái thứ Bá tước Ma cà rồng kia liệu có xứng không? Hắn ta chỉ là một con quái vật lông trắng, xấu đau xấu đớn, vợ ơi em không cần thích hắn đâu, hắn không xứng! Ta phải đi giết tên khốn này mới được."

"Lầu trên muốn lập nhóm không?"

"Muốn lập nhóm ngắm vợ thì nhắn tin cho tôi."

"......"

Nhìn vào đống bình luận lướt qua trên màn hình TV loạn cào cào cả lên vì sự xuất hiện của một người phụ nữ, nụ cười dần tắt đi trên gương mặt host Ái Tình của kênh Lưu Luyến TV.

Đặc biệt là khi ông ấy đang định chuyển ống kính sang người khác, đống bình luận khác thường kia khiến khuôn mặt tươi cười của ông méo xệch đi.

Vốn dĩ buổi phát sóng này là nhằm công chiếu những cảnh ‘ngọt ngào’ thường nhật của cặp đôi nhóm số 7, chẳng hiểu sao lại bị biến thành một show hài kịch.

Và người bày ra trò này là Nhan Như Tinh lúc này đang mặc bộ lễ phục lấy ra từ chiếc hộp bí ẩn lần trước.

Chiếc váy lễ phục này tuy không phải đạo cụ, nhưng lại lộng lẫy khác thường.

Toàn thân váy được bao phủ bởi những viên pha lê ngọc trai màu xanh nhạt, đặc biệt trên đỉnh đầu cô đội chiếc vương miện bằng pha lê nguyên khối tinh xảo như một tạo tác của thượng đế. Ngoài ra chính giữa chiếc vương miện pha lê khảm một viên sapphire tinh khiết và quyến rũ như đáy biển sâu. Chiếc vòng cổ hồng ngọc sáng chói điểm xuyết cho chiếc cổ trắng tinh khôi và thon gọn một cách hoàn hảo.

Thông thường ít ai mặc nổi thứ vật phẩm lễ phục đính đá quý này. Dù sao nó cũng quá tinh xảo và sang trọng, những viên đá quý dù chỉ nhìn thoáng qua cũng khó có thể rời mắt.

Nhưng Nhan Như Tinh thì khác, bản thân cô trông tươi tắn rạng rỡ, trang điểm nhẹ nhàng khiến gương mặt thêm phần khêu gợi và kiêu sa.

Thêm vào đó là ánh mắt 7 phần ôn nhu, 3 phần kiêu ngạo không để ai vào mắt càng khiến cô ta ghi điểm.

Nhan Như Tinh tự tin đối mặt với ánh nhìn của mọi người, nâng đôi giày pha lê lấp lánh dưới lòng bàn chân lên, đang định bước vào phòng thì đột nhiên dừng lại. Chỉ vào điểm cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào người đàn ông mà cô đang nghĩ đến.

Khi người đàn ông tóc trắng nhìn thấy điều này, đôi mắt đeo kính áp tròng màu đỏ của anh ta lóe lên, đứng lên khỏi mặt đất, cung kính cúi chào theo chuẩn hiệp sĩ rồi nói: "Thưa phu nhân, tại hạ Phỉ Nhĩ Mạn."

"Phỉ Nhĩ Mạn." Nhan Như Tinh gọi rõ tên ông ta, "Vậy ý của anh là?"

Phỉ Nhĩ Mạn nghe vậy liền thu lại tia sáng trong ánh mắt, bình tĩnh tự kiềm chế, không còn cái vẻ điên dại như khi nãy nữa.

"Tôi xin phép nói thẳng, thưa phu nhân, đúng là cô rất đẹp, nhưng tôi không thể thích cô."

Nhan Như Tinh lúc này hào hứng chờ hắn nói tiếp.

"Tôi đã có vợ, tôi yêu vợ tôi rất nhiều và vợ tôi cũng yêu tôi. Tôi không thể bỏ rơi cô ấy và để cô ấy một mình." Phỉ Nhĩ Mạn vòng tay ôm lấy vai người phụ nữ, ánh mắt quyến luyến thương tiếc, giọng điệu nhẹ nhàng ân cần, như thể anh ấy đang nói ra từ tận đáy lòng mình.

“Nếu vậy thì Phỉ Nhĩ Mạn, hãy ngẩng đầu lên nhìn tôi đây.” Nhan Như Tinh nhẹ nhàng thư thái bước đến trước mặt người đàn ông.

Tà váy lướt đi trên mặt đất dính đầy bụi, giống như đôi giày ở dưới chân, mỗi bước chân cô đi viên pha lê trắng xinh đẹp lại càng bị vấy bẩn, trở nên không còn tinh khiết.

Ngay cả khi Phỉ Nhĩ Mạn che giấu suy nghĩ của mình, anh ta cũng không thể không cảm thấy kích động vì sự hiện diện của cô. Đặc biệt là khi đôi giày vô tình giẫm phải rượu vang đỏ đổ trên sàn phòng. Sắc trắng trên nền đỏ, một con mồi hoàn hảo.

Phỉ Nhĩ Mạn vô thức liếm đôi môi khô khốc của mình, nhưng lý trí của hắn vẫn còn. Nên đối với lời mời gọi của Nhan Như Tinh, hắn không những cự tuyệt mà ngược lại còn phấn khích nhìn về phía Nhan Như Tinh.

Nhan Như Tinh mân mê sợi dây chuyền giữa cổ, dù rằng bởi vì phó bản này cấm đạo cụ, đạo cụ lấy ra từ không gian của hệ thống sẽ biến thành vật phẩm bình thường, và không thể thu hồi trước khi quay lại thế giới thật.

Cô vẫn cố chấp lấy nó đeo lên cổ, chẳng vì lý do gì, chỉ đơn giản là vì nó đẹp.

"Nhìn vào mắt tôi đây, nói đi, anh không thích tôi." Nhan Như Tinh nhìn chằm chằm anh ta, khẽ cười nói.

Phỉ Nhĩ Mạn trong lòng cười nhạo, ngoài miệng không do dự, đang định há mồm ra.

Nhan Như Tinh bước lên, đưa tay túm lấy hắn, ánh mắt hắn lộ vẻ kinh ngạc, gối gập ra đằng trước, khiến hắn nhào tới quỳ sụp xuống.

Phỉ Nhĩ Mạn trước hành động ép buộc đầy ngang tàng của cô, Phỉ Nhĩ Mạn không còn khống chế được sự hưng phấn và kích động trong lòng. Tuy nhiên chút lý trí còn sót lại vẫn giữ cho hắn tỉnh táo, hắn gần như chỉ có thể cố gắng bấu chặt tay, nói bằng giọng run rẩy: "Tôi"

"Cái gì? Anh yêu bản thân mình nhất ư?" Nhan Như Tinh kinh ngạc.

Phỉ Nhỉ Mạn nhìn cô ta ngơ ngác.

"Cái gì? Anh nói anh thích tôi, nhưng anh đã có vợ nên không thể theo đuổi tôi."

"Cái gì? Anh muốn tôi làm tình nhân của anh, đợi vợ anh qua đời rồi sẽ cho tôi lên làm vợ sao?"

"Không không không, anh không thể nào làm như thế, tôi không làm tiểu tam đâu, với cả tôi đã có chồng rồi."

"Cái gì? Cô đã có chồng rồi? Ai? Là ai?" Phỉ Nhĩ Mạn vốn không quan tâm tới màn tự biên tự diễn này của Nhan Như Tinh, nhưng nghe đến việc cô đã có chồng liền mất hết kiên nhẫn, gương mặt méo mó đứng phắt dậy, phẫn nộ nhìn chằm chằm Nhan Như Tinh.

Ánh mắt đó hệt như một người chồng đang nhìn vợ mình lang chạ bên ngoài, trong cơn phẫn nộ, đôi mắt của kẻ bị phản bội rực cháy.

Lần này, do camera bị chặn trước đó nên không thể nghe được giọng của Phỉ Nhĩ Mạn, chỉ nghe được âm thanh của Nhan Như Tinh. Vốn khán giả vẫn còn đang hoang mang thắc mắc, tin thế quái nào được việc Phỉ Nhĩ Mạn không hề có tình ý gì đối với Nhan Như Tinh.

Biểu cảm này, thái độ này, đúng thật là chưa đánh đã khai!

Trong chốc lát, vốn ban đầu anh ta nói không có hứng thú với Nhan Như Tinh, giờ lại quay ngoắt 180% khiến khán giả rối tung lên.

Màn hình nổ ra một loạt bình luận thô tục.

Hơn hết là, hành động này của anh ta đã hoàn toàn vi phạm nguyên tắc chung thủy của Đảo tình yêu.

Cư dân của Đảo tình yêu cho rằng, việc tái hôn là có thể, dù sao thì mỗi năm ở Đảo tình yêu số lượng thanh niên độc thân góa chồng góa vợ cũng không ít.

Nhưng khi đang trong thời gian ở với nhau, mỗi cặp vợ chồng đều phải chung thủy với nửa kia của mình, cho dù bạn không thích anh ta (cô ta), nhưng chừng nào anh ta (cô ta) vẫn còn là vợ chồng của bạn, bạn không thể tìm kiếm người thứ 3.

Nếu không sẽ đi ngược lại với vẻ đẹp và những hứa hẹn ban đầu của cuộc hôn nhân.

Điều này là không thể chấp nhận được!

"Tên Phỉ Nhĩ Mạn rác rưởi, cút khỏi Đảo tình yêu đi, Đảo tình yêu không nghênh đón mày đâu!"

"Tôi đã rất tin tưởng anh, cho rằng anh sẽ không hứng thú với nữ thần của tôi. A, hủy theo dõi đây."

"Vợ ơi vợ ơi nhìn anh này, đừng có nhìn tên xấu xí kia, sẽ ảnh hưởng đến điểm nhan sắc của em đó."

"Hu hu hu, vợ tôi thế mà đã kết hôn rồi ư? Tôi không nghe tôi không thấy tôi không tin, đây là vợ của tôi, không cần lời giải thích."

"Ôi, tại sao không thể ly hôn, tôi muốn ly hôn, tôi muốn đá lưỡi với vợ, muốn kết hôn với vợ."

"Lầu trên tha dùm cái, không thể ly hôn đâu, đá lưỡi với em vợ váy xanh càng không thể."

"Phỉ Nhĩ Mạn đáng chết, dám lừa gạt bọn ta, còn muốn biến vợ của bọn ta thành tiểu tam, hắn xứng ư? Arghh, xứng không chứ?"

"Cơ mà... các ngươi gọi cô ta là vợ, lẽ nào các ngươi đều không có vợ sao?"

"......"

"Làm sao bây giờ? Ta đột nhiên cũng muốn ly hôn. Ta cảm giác ở không nổi với vợ ta nữa. Nếu cứ sống như thế, ta sợ một ngày nào đó cũng sẽ giống như cặp vợ chồng hàng xóm, thế thì thật là đáng sợ."

"Tôi cũng muốn ly hôn, tôi cảm giác người chồng trong nhà tôi không phải chồng tôi nữa, anh ta đã thay đổi rồi. Nhưng bạn bè xung quanh tôi đều nói đó là chồng tôi, tôi muốn phát điên lên. Tôi không biết nên làm thế nào, có ai gặp trường hợp giống như tôi không?"

"Cái trường hợp mà cô nói tôi cũng có gặp, nhưng tôi lại thích người bạn đời bây giờ hơn. Người vợ hiện tại của tôi rất biết nghe lời, tôi bảo cô ấy làm gì cô ấy cũng làm."

"Mục bình luận đã đóng."

- -----

Phỉ Nhĩ Mạn vừa dứt lời, thấy ánh mắt vênh váo lạnh lùng của Nhan Như Tinh liền biết rằng mình đã trúng mưu.

Hơn nữa càng nhìn anh ta càng thấy người phụ nữ trước mắt hơi quen quen, hình như gần đây đã gặp qua rồi.

Tâm trạng bất chợt trầm xuống, có điều anh ta cũng không quá lo lắng. Anh mau chóng bình tâm trở lại, quay ra sau đỡ người phụ nữ quỳ trên sàn dậy, ôm lấy eo cô ta. Ánh mắt lại liếc nhìn vòng eo nhỏ nhắn của Nhan Như Tinh một cái, cúi đầu xin lỗi người phụ nữ trong lòng ngực một cách nồng thắm, "Anh Đào à anh xin lỗi, em biết là anh không có ý gì mà, là cô ta cố ý chọc tức anh, người mà anh yêu nhất vẫn là em."

"Em có thể tha thứ cho anh không?"

Nhan Như Tinh nhìn người phụ nữ.

Người phụ nữ này trông khá giống cô gái đã kéo cô vào trò chơi.

Có điều tuổi tác đã bị hệ thống trò chơi điều chỉnh qua, trông trưởng thành hơn nhiều.

"Em..." Anh Đào ngập ngừng nhìn hắn ta, rồi lại nhìn sang Nhan Như Tinh. Cuối cùng cúi đầu, né tránh ánh mắt của Nhan Như Tinh, rúc đầu vào trong ngực của Phỉ Nhĩ Mạn, dùng hành động để biểu thị sự lựa chọn của cô ta.

Không ngoài dự đoán của Nhan Như Tinh, từ lúc mới tới đây cô đã dự cảm chuyện như này sẽ xảy ra.

Dù sao đối với người chơi mà nói, đối tượng của nhiệm vụ mới là quan trọng nhất.

Mục đích cô ta đến đây ngoài việc xác định xem các chương trình trên TV có phải là phát trực tiếp không, thì chủ yếu là muốn xem xem các camera giám sát của khách sạn phân bố như thế nào.

Cái làm Nhan Như Tinh kinh ngạc chính là, khách sạn này cho dù là hành lang đại sảnh, hay là xó xỉnh cầu thang, những chỗ cô thấy được đều không có bất cứ sự hiện diện của camera giám sát nào. Thế thì mấy góc quay giám sát kia là từ đâu ra?

Cô ta thử đứng vào góc chết của camera, nhưng nhiều lắm được 3 giây là sẽ lại xuất hiện cảm giác bị giám sát.

Cứ như hình với bóng, hệt như treo một cái đèn pha trên đỉnh đầu, dù là ở đâu, mọi nơi mọi lúc đều sẽ bị phơi bày chuẩn xác.

Có thể định vị chuẩn xác 1 người như thế, mà kể cả là trên người hay xung quanh đều không phát hiện được máy móc thiết bị theo dõi nào, cô ta chỉ có thể nghĩ đến một trường hợp.

Góc nhìn thứ 3 - cũng có thể gọi là góc nhìn của thượng đế.

Hay còn là góc nhìn của "Kẻ chăn nuôi".

Nhan Như Tinh không muốn thừa nhận, nhưng trực giác càng lúc càng nặng nề hơn.

Che đi vẻ bất an trong lòng, Nhan Như Tinh ngẩng đầu nhìn Anh Đào đang dựa vào ngực của Phỉ Nhĩ Mạn một cách yếu ớt. Hừ một tiếng lạnh lùng, không thèm che dấu vẻ bất mãn của mình, quay đầu bước đi.

Camera trực tiếp sau khi dõi theo cô ta rời đi thì tiếp tục quay lại với Phỉ Nhĩ Mạn và Anh Đào.

Host "Ái Tình" cũng xuất hiện lại trên màn hình TV.

Sắc mặt ông ta có vẻ không ổn, bản thân ông ta đã cố gắng điều tra xem rốt cuộc Nhan Như Tinh đã làm như thế nào để né được camera mà xâm nhập vào phòng của đội số 7.

Nhìn lượt cảm xúc tăng chóng mặt sau hậu trường, con ngươi của host Ái Tình lóe hết cả lên. Khuôn mặt nặn ra nụ cười công nghiệp, tắt phát sóng trực tiếp của đội số bảy, nói với khán giả: "Vừa rồi là phân đoạn lột tả cảnh "ân ái" thường ngày của cặp đôi gây cảm động được mọi người lựa chọn trong buổi tối qua."

"Chỉ tiếc là đang giữa chừng lại bị cô nàng Ngôn Thanh của đội 3 ngáng chân. Tuy rằng thật đáng tiếc, cô nàng Ngôn Thanh có vẻ đã quên thân phận đã kết hôn của mình, và cả cô đã nhiều lần chứng minh ngay trên sóng trực tiếp rằng bản thân là một người "không chung thủy trong hôn nhân"."

Nói xong, host Ái Tình mở một đoạn clip.

Trong clip, đoạn hội thoại cho thấy chính Nhan Như Tinh đã nói rằng muốn ly hôn tìm người khác, còn khuyên Tô Văn Ngọc cũng làm giống mình.

"Tôi rất đau lòng." Host Ái Tình nói đến hai chữ "đau lòng", khóe miệng liền cong lên quái dị, "Khi nhà đài chúng tôi tuyển chọn người, rõ ràng đã không phát hiện ra cô ta là một "kẻ không chung thủy trong hôn nhân", nếu sớm biết được cô ta là... một nữ nhân quyến rũ đến như thế, tôi cũng đã theo đuổi cô ta mất rồi."

Host Ái Tình quay xe một cách đầy gượng ép, trưng ra một nụ cười vặn vẹo hết cỡ.

Ông ta nghe thấy mệnh lệnh của đạo diễn chương trình vừa phát ra trong tai nghe, ánh mắt lãng mạn giật giật, lơ đễnh nói đại vài câu kết thúc chương trình rồi vội vàng tắt camera trực tiếp.

- -----

Nhan Như Tinh về phòng, mở cửa ra, trong lúc cô đang chuẩn bị cởi bộ lễ phục nặng nề xuống thì nhìn xuống dưới tủ giày, dừng khoảng 2 giây, bất động thanh sắc lại tiếp tục cởi.

Tô Văn Ngọc không rõ sắc mặt đang ngồi trong phòng khách nghe thấy tiếng cửa mở, theo quán tính ngoái đầu lại nhìn.

Sau đó có lẽ cảm thấy bản thân trông quá vồ vập nên liền thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc TV vốn đã đen kịt.

Mãi đến khi Nhan Như Tinh cuối cùng cũng phát hiện ra sự có mặt của anh ta.

"Sao hôm nay anh về sớm thế? Không phải trưa nay tăng ca sao?"

Ngữ khí bình bình, không tỏ vẻ gì.

Giống như đã quá quen với việc anh ta trở về, cực kỳ lãnh đạm!

Lẽ nào tình cảm của bọn họ đã chạm đến ngưỡng này rồi sao?

Trong lòng Tô Văn Ngọc rầu rĩ, mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng, trả lời với ngữ khí tương tự: "Anh bị đánh."

Nhan Như Tinh:?

Đợi Tô Văn Ngọc quay đầu lại, Nhan Như Tinh trông thấy bên trái mặt của anh ta rõ ràng có vết bầm tím, tiến tới trước sờ sờ, sau khi xác nhận, ngờ vực đáp: "Ai lại đánh anh, tại sao chứ?"

Thế nhưng lúc này ánh mắt Tô Văn Ngọc đang nhìn thẳng vào trang phục của Nhan Như Tinh.

Chưa hết, mặt mày anh ta đỏ bừng chỉ vào Nhan Như Tinh trên người độc một chiếc bra và quần đùi, cởi áo khoác ném cho cô, nhịn không được gằn giọng nói: "Mặc quần áo vào, em như này ra cái thể thống gì hả!"

Nhan Như Tinh:......

Tô Văn Ngọc thấy cô ta không nói gì, cũng không hề cử động. Hai tay cố gắng giữ im, xị mặt bước tới, mạnh tay khoác áo lên vai cô rồi cài cúc lại.

"?"

Lại thấy anh đang nhìn chằm chằm vào chiếc quần đùi của mình, Nhan Như Tinh vội vàng nói: "Em sẽ tự thay. Anh còn chưa nói cho em biết, anh bị ai đánh?"

Tô Văn Ngọc nghe vậy vẻ mặt có vẻ hơi mất tự nhiên, thật ra người ra tay trước là anh, hơn nữa lúc đó khi đối phương đánh trả cũng né được kha khá. Nhưng nghe đối phương ngông nghênh nói rằng anh không xứng với Nhan Như Tinh, thêm việc buổi sáng trước khi ra khỏi cửa, khuôn mặt mãn nguyện của cô luôn lởn vởn trong đầu anh.

Thế là nhân luôn cơ hội này, xin nghỉ phép luôn.

Điều đáng buồn là lẽ ra anh ta sẽ quay lại sớm, dù sao thì bệnh viện cũng không xa khách sạn này, nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng hai tên tình nhân mà cô nuôi lại hợp sức với nhau. Thế nên sau khi bị đánh trong bệnh viện, anh ta lại suýt nữa bị người lái xe đưa sang phía bên kia Đảo.

Sau đó không biết từ đâu ra một đám đàn ông lôi anh xuống xe đánh hội đồng, nếu thân thủ anh ta không tốt thì hôm nay cô ta đã góa chồng rồi.

Nghĩ đến điều này, Tô Văn Ngọc liền cảm thấy trong lòng ủy khuất.

Lời nói ra không khỏi đem theo vài phần ấm ức, "Anh bị ai đánh em còn không rõ sao?"

Nhan Như Tinh: "Ủa? Tại sao em lại phải biết cơ chứ?"

Tô Văn Ngọc nhìn bộ dạng ngây thơ vô tội của cô ta, trong lòng càng tức giận, châm chọc nói, "Đừng có nghĩ anh là đồ ngốc, bản thân em làm gì, tự em biết rõ."

Nhan Như Tinh: "Vậy thì anh nói xem, em đã làm cái gì."

Tô Văn Ngọc vẫn giữ nguyên biểu cảm "Em cứ vờ vịt tiếp đi", không thèm nói xem cô ta đã làm gì.

Ngay lúc Nhan Như Tinh muốn đập cái tên giả bộ đánh đố này một trận, Tô Văn Ngọc khinh khỉnh nói, "Em thật sự cho rằng, đăng ký một tài khoản mới là có thể che giấu bí mật của mình sao."

"?"

Tô Văn Ngọc thấy biểu cảm của Nhan Như Tinh ngoài dự kiến, dừng khoảng 2 giây, gương mặt bình tĩnh đáp: "Giang Triều, nghe quen không?"

Nhan Như Tinh nhìn anh ta, thần tình có chút bối rối, nhẹ nhàng hỏi, "Anh nghĩ là em có nên thấy quen hay không?"

Tô Văn Ngọc:......

"Lâm Thư Vọng thì sao?"

Lâm Thư Vọng lại là ai nữa? Nhan Như Tinh nghĩ thầm, cảm thấy anh chồng mà lần này phó bản cấp kỳ quái kiểu gì ấy.

Cô không hề biết, vì bản thân tỏ ra xa lạ với với hai cái tên này mà trong nháy mắt đã khiến Tô Văn Ngọc mừng thầm trong lòng.

Có điều anh ta vẫn muốn xác nhận lại một chút.

"Em quả thật không nhớ Giang Triều, Lâm Thư Vọng là ai sao?"

Đang định nói là không nhớ thì Nhan Như Tinh bỗng ngắt ngang, lấy điện thoại ra, "Anh chờ em chút, em tìm lại xem."

Thảo nào hôm qua cô phát hiện vòng xã hội sạch trơn, ra là tài khoản phụ à.

Nhan Như Tinh tại giao diện đăng nhập tài khoản tìm thấy một tài khoản mạng xã hội khác có cùng ảnh đại diện với tài khoản hiện tại của cô ấy. Tiếc là cô không biết mật khẩu của tài khoản này.

Nghĩ đến việc nhờ Tô Văn Ngọc nhắc mà cô mới phát hiện ra cái tài khoản này. Cô đưa thẳng điện thoại cho Tô Văn Ngọc, trước ánh mắt ngờ vực của anh ta, cô nói, "Mở khóa giúp em."

Tô Văn Ngọc:......

Tài khoản để em chat với nhân tình mà lại nhờ chồng em nhập mật khẩu dùm, em còn chút liêm sỉ nào không?

Nhưng không hiểu tại sao anh ta vẫn mở khóa nó giúp cô.

Vừa đăng nhập tài khoản này xong, hàng mấy chục tin nhắn đổ dồn về suýt chút nữa khiến điện thoại bị lag.

Nhan Như Tinh mở đại một khung chat, chính là Giang Triều mà khi nãy Tô Văn Ngọc nhắc đến.

"Giang Triều: Chị ơi, sao chị không để ý đến em vậy?"

"Giang Triều: Chị ơi, em xem TV thấy chị trên kênh Tình yêu nè, chị đẹp thật đó! Em thích chị lắm."

Lướt qua một đống lời khen tào lao trong số đó, thấy số lượng tin nhắn khổng lồ đập vào mắt, Nhan Như Tinh kinh hãi nhìn sang Tô Văn Ngọc.

"Giang Triều: Chị ơi khi nào thị chị ly hôn với tên chồng bất tài X kia vậy? Em đợi không nổi rồi, em đi tìm chị đây."

Tô Văn Ngọc, người đã không bỏ lỡ đoạn chat này:......

"Ngôn Thanh!" Trên trán anh nổi lên những đường gân xanh vì cơn tức giận tột độ.

"Khụ, phiền anh nhập mã dùm." Nhan Như Tinh ngẩng đầu lên nhìn camera tứ phía, nói.

Tô Văn Ngọc:......

Đột nhiên nghĩ đến việc cảnh này có khả năng sẽ bị quay trực tiếp, lúc này anh ta thực muốn chết quách cho xong.

"Lâm Thư Vọng: Thanh Thanh à, hôm qua sao em không ra chương mới?"

"Lâm Thư Vọng: Thanh Thanh à đây là truyện của anh, nhân vật chính là hai đứa mình đó nha. (Hình ảnh)"

Nhan Như Tinh nhấn vào bức hình, là hình ảnh một bộ váy cưới màu hồng.

Nhìn vậy mà trông cũng đẹp phết.

"Lâm Thư Vọng: Thanh Thanh sao em lại có thể cùng tên chồng biến thái kia lên truyền hình vậy?"

"Lâm Thư Vọng: Thanh Thanh à chẳng phải mình đã bàn với nhau rồi sao, sau này chỉ cần hắn chết đi thì em sẽ cưới anh mà đúng không?"

"Lâm Thư Vọng: Thanh Thanh em là của anh, anh muốn đi gặp em!"

Nhan Như Tinh:......

Đẳng cấp thật sự, thân phận mà lần này phó bản cấp cho cô đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!

Nhan Như Tinh xem qua nội dung trong chiếc điện thoại, lại nhìn sang đỉnh đầu Tô Văn Ngọc.

Tô Văn Ngọc nhận thấy được vị trí nơi ánh mắt cô hướng đến, tức giận đến nỗi máu tràn lên não, anh cảm thấy nếu ở lại lâu hơn nữa có thể sẽ không thể cưỡng lại việc đâm chết người phụ nữ này.

Ngay sau đó anh ta đứng phắt dậy, lảo đảo bước ra khỏi phòng khách.

Trong khi Nhan Như Tinh đang cầm điện thoại tiếp tục tìm kiếm manh mối liên quan đến thân phận này. Trong phòng khách, màn hình TV tối đen bỗng sáng lên, tiếp đó một nữ host trẻ tuổi cầm micro bước ra, hệt như tập "Tình yêu" trước đó, trên mặt cô ta cũng nở một nụ cười công nghiệp, mặc một bộ vest ôm màu hồng, bên trong là áo sơ mi trắng.

"Xin chào quý khán thính giả, tôi là Mị Lực - host mới, host Ái Tình vì một vài nguyên nhân nên tạm thời không thể dẫn chương trình được."

"Hiện tại, tôi sẽ tuyên bố cặp đôi kiểu mẫu bị ghét nhất của ngày hôm qua - "Đội số 3"! "

"Thật đáng tiếc, Ngôn phu nhân, Tô tiên sinh, biểu hiện của hai người ngày hôm qua quả thật không tồi. Đặc biệt là Ngôn phu nhân, một vài ngôn từ của cô hoàn toàn đi ngược lại với tiêu chuẩn tình yêu của Đảo tình yêu chúng tôi. Theo quy định, sau khi công bố kết quả của ngày hôm nay, cô sẽ phải nhận hình phạt."

"Có điều!" Host "Mị Lực" liền chuyển giọng, ngữ khí cao vót, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm Nhan Như Tinh, tựa như có thể nhìn xuyên qua TV đến chỗ cô.

"Ngôn phu nhân vào lúc sáng nay, với màn trình diễn trang phục xuất sắc, đã thành công lấy được "Giá trị tình cảm" của hơn một nửa cư dân trên Đảo tình yêu của chúng ta. Và có mười thanh niên độc thân ưu tú đã đề xuất thử thách "Tranh đoạt tình yêu" với chồng cô ngay tại chỗ. Nếu thử thách thành công, Ngôn phu nhân sẽ có quyền chọn lại chồng một lần trong số mười người này."

"Tiếp theo, chúng tôi sẽ chuyển ống kính đến Ngôn phu nhân, cùng nghe xem đối với việc bản thân bỗng dưng có cơ hội chọn lại chồng, cô ấy sẽ có biểu hiện như thế nào?"

Nhan Như Tinh:......

Tạ ơn trời đất thánh thần!

Nhìn thấy hình ảnh của mình xuất hiện trên TV, Nhan Như Tinh hiện ra đúng lúc gương mặt của host đang nở nụ cười công nghiệp, "Tôi rất vui, chỉ là tôi muốn hỏi một câu hỏi?"

Không chờ host ra hiệu, Nhan Như Tinh đã bắt đầu nói, "Cho hỏi là, "Cuộc chiến tình yêu" là cái gì?"

"Cuộc chiến tình yêu, là thử thách mà các thanh niên độc thân khiêu chiến với chồng (hoặc vợ) của một người phụ nữ hoặc đàn ông đã kết hôn."

"Số lượng người tranh đoạt phải lớn hơn 3, và một khi thử thách đã được tiếp nhận, bên bị khiêu chiến sẽ bị bên khiêu chiến đuổi cùng giết tận cho đến chết."

Tô Văn Ngọc bộ mặt lạnh lùng xuất hiện phía sau cô ta giải thích.

Nhan Như Tinh không biết vì sao nghe anh ta nói như vậy liền cảm thấy chột dạ một chút.

Khụ!

Chốn phó bản khắc nghiệt, chồng chiếc chỉ như bèo dạt mây trôi. Chỉ cần người bị đuổi giết không phải mình thì sao cũng được không quan trọng.

"Tô tiên sinh nói rất đúng, vậy thì xin hỏi ý kiến của Tô tiên sinh là? Nếu như Tô tiên sinh chủ động từ bỏ, phía chúng tôi có thể cung cấp vé tàu rời đảo cho Tô tiên sinh."

"Tôi nhận lời." Tô Văn Ngọc mặt không chút biểu tình đáp.

"Xem ra Tô tiên sinh của chúng ta rất tự tin đối với bản thân, thế thì, chúc anh may mắn."

Host "Mị Lực" nói xong, mỉm cười nói tiếp, "Các cặp đôi kiểu mẫu khác cũng phải cố gắng lên nha. Tiếp theo, tôi sẽ công khai ái tâm trị và hắc tâm trị mà các cặp đôi kiểu mẫu khác nhận được ngày hôm qua."

"Cặp đôi nào có hắc tâm trị cao hơn ái tâm trị, hãy học tập các đội khác, nếu liên tiếp hai ngày mà hắc tâm trị cao hơn ái tâm trị sẽ bị nhận hình phạt."

Nói đến hình phạt, trên mặt host lập tức hiện lên một tia kích động.

"Đội số 1: Trần Chanh, Duy Nhĩ (Ái tâm trị: 25) (Hắc tâm trị: 60)"

"Đội số 2: Chu Gia, Lâm Hạo Hiên (Ái tâm trị: 35) (Hắc tâm trị: 40)"

"......"

"Đội số 6: Lí Manh Manh, Vương Cửu Thiên (Ái tâm trị: 65) (Hắc tâm trị: 53)"

"Đội số 7: Tô Anh Đào, Phỉ Nhĩ Mạn (Ái tâm trị: 80) (Hắc tâm trị: 15)"

"Đội số 8: Hoàng Giai Giai, Lưu Việt (Ái tâm trị: 75) (Hắc tâm trị: 20)"

"Đội số 9: Kim Hoa, Vương Thành Ý (Ái tâm trị: 80) (Hắc tâm trị: 10)"

"Đội số 10: Lan Ngữ, Minh Châu (Ái tâm trị: 50) (Hắc tâm trị: 30)"

Nhan Như Tinh xem lại tên của 4 người chơi khác mà hôm qua không đến, giật mình phát hiện ái tâm trị của đội số 8, số 9 không thua kém đội số 7 là bao.

Hơn nữa người chơi của đội số 8 hẳn là Lưu Việt, một người chơi cấp E.

Hắn đã làm gì?

Nhan Như Tinh tò mò.

Không chỉ mình cô ta tò mò, những người chơi khác trông thấy trị số này cũng thật sự thắc mắc.

Tiếc là tên Lưu Việt này tuy có ở trong nhóm chat nhưng lại không nói lời nào cả.

Ngược lại trong nhóm chat lại có người gửi tin nhắn chúc mừng và hỏi han Nhan Như Tinh.

"d3015 Trần Chanh: e6010 Ngôn Thanh, chị thật là lợi hại, tránh khỏi nhận hình phạt, thật hâm mộ quá."

"e6310 Chu Gia: có phải chỉ cần thay đổi trang phục là có thể đổi chồng được ư?"

"e6310 Chu Gia: tôi nói mọi người biết, tên chồng chủ tịch của tôi thật ra rất bệnh hoạn, hắn lừa dối tôi, lại còn mắng tôi... nếu biết sớm thì... e6010 Ngôn Thanh, chị gái à, cô làm như thế nào vậy? Cái giá trị tình cảm kia là sao? Thật ghen tỵ quá, khi không có thể chọn lại chồng."

"d3018 Vương Cửu Thiên: e2018 Lưu việt, người anh em có đó không?"

Do là nội dung trong điện thoại cũng nằm trong phạm vi của máy quay, nên người chơi cũng hạn chế nội dung trò chuyện trong nhóm.

"d4010 Tô Anh Đào: e6010 Ngôn Thanh, cảm ơn."

Trong nhóm đang chuyện trò rôm rả, bỗng im bặt khi Tô Anh Đào lên tiếng.

Trong mắt những người chơi khác, lúc đó Nhan Như Tinh liều mình mạo hiểm đi cứu cô ta, cô ta không hề cảm kích, còn tệ hơn so với việc lấy oán trả ơn.

Thế nhưng đứng ở góc độ của Tô Anh Đào, lựa chọn của cô ấy không thể trách được. Dù sao nếu xét đến nhiệm vụ mà phó bản đưa ra, cái thân phận "vợ chồng" này ai biết được sẽ có chuyện gì xảy ra nếu thiếu mất một bên "chồng".

"d3018 Vương Cửu Thiên: có thể giải thích xem tại sao hắn ta lại đối xử với cô như thế không?"

Cố gắng lấy lại hình tượng của mình, Tô Anh Đào bèn đem chuyện xảy ra với mình giải thích đại khái.

"Tôi là "quản gia" của Phỉ Nhĩ Mạn, bình thường phụ trách quản lý công việc cũng như quét dọn vệ sinh các thứ. Cho đến tối hôm qua, hắn ta nói với tôi, hắn ta thật ra là một con ma cà rồng, muốn hút máu của tôi để duy trì sinh mệnh, tôi tưởng là hắn nói đùa với tôi."

"Bởi vì việc như vậy trước đây đã từng xảy ra, cho nên tôi không để tâm chuyện này mấy, thuận miệng đồng ý thỉnh cầu của hắn."

"Ngay lập tức hắn trói tôi lại, tôi cảm thấy hắn điên rồi. Ai ngờ hắn lại mở miệng thừa nhận, còn nói rằng hắn yêu tôi đến mức phát điên, còn hỏi tôi có muốn giống như hắn không. Tôi không trả lời hắn, hắn liền dùng roi đánh tôi."

"Sau đó tôi ngất đi, khi tỉnh lại thì như mọi người đã thấy."

"Cô không phản kháng sao?"Vương Cửu Thiên cảm thấy khó tin.

"Tôi không nói rõ nên mọi người không hiểu. Tóm lại là, không nên tùy tiện đáp ứng yêu cầu của bọn họ." Nói đến đây, Tô Anh Đào bỗng im bặt.

Đột nhiên, Nhan Như Tinh phát hiện, số người chơi trong nhóm thiếu mất một người.

Những người khác cũng đã nhận ra.

Trần Chanh vội hỏi, "Chuyện gì vậy? Ai rời nhóm đấy?"

Vương Cửu Thiên không nhịn được đáp, "Chẳng phải cô là trưởng nhóm sao? Cô xem thông báo rời nhóm xem."

"Bên tôi không có gì hết." Trần Chanh sợ hãi đáp, chính vì bên cô không có thông báo rời nhóm nào nên cô ta mới lên nhóm hỏi.

Nhan Như Tinh nhìn lướt qua danh sách nhóm.

Quay lại liền thấy Điền Điềm trả lời, "là Vương Thành Ý."

"Mau qua xem bên nhóm kia!" Trần Chanh vội nói.

Kì thực không cần cô ta nhắc, mọi người đều trông thấy thông báo.

"Đạo diễn Cặp đôi kiểu mẫu: thông báo cho mọi người một tin vui, đội số 9 của cặp đôi kiểu mẫu, vợ chồng võ sĩ quyền anh, đã tạm thời rời khỏi khách sạn của chúng ta, đi tận hưởng chốn thiên đường của hai người rồi! Mọi người cùng vỗ tay cho đội số 9 của chúng ta nào!"

Tất cả người chơi:......

"Ngôn Thanh: ( vỗ tay) x 3"

"Đạo diễn Cặp đôi kiểu mẫu: Ngôn Thanh, cảm ơn sự cổ vũ của cô! Không bõ công tôi có lòng tốt lén báo cho mọi người thông tin này."

"Ngôn Thanh: vất vả rồi, cho hỏi nếu như tôi muốn cùng chồng tôi đến chốn thiên đường thì tôi cần phải làm gì?"

Tô Văn Ngọc không biết từ khi nào đã đến cạnh Nhan Như Tinh, thấy vậy mặt anh ta âm trầm, lạnh lùng đáp: "Anh không muốn đi đâu, em thích thì tự mà đi."

"Được rồi, vậy em sẽ đi cùng với Giang Giang và A Vọng, không rủ anh đâu." Nhan Như Tinh không thèm quay đầu đáp qua loa.

Tô Văn Ngọc:......

Giang Giang? A Vọng? Sao tự dưng cô ta lại gọi bọn họ thân mật như vậy?

Tô Văn Ngọc nổi cơn ghen, hốc mắt đỏ hết cả lên.

Anh cảm thấy rằng, hôm nay bản thân hơi nhẹ tay rồi.