Thời tiết trên đảo hôm nay khá tốt, sắc trời âm u mấy ngày trước hôm nay đã sáng sủa trở lại.
Ánh mặt trời không quá nóng xuyên thấy qua lùm cây màu đen, chiếu tới tận nơi. đầm lầy tanh hôi nhất.
nhìn đầm lầy như một hồ nước nhỏ trước mắt, Nhan Như Tinh không giống những người khác, khoan thai tiến lên phía trước xem xét tình hình.
Mà cô đi xung quanh bốn phía quan sát hoàn cảnh xung quanh.
“Đảo nhỏ Cách Liệt Phật không lớn, ở trên bản đổ thể hiện hình dáng của nó giống như đuôi cá bị chặt đứt vây.
Mà vị trí của bọn họ hiện tại ở chỗ vây đuôi cá bị chặt đứt, là địa phương không tồn tại trong bản đồ.
Thứ ngăn cách đuôi cá và vây cá chính là hai ngòn núi không lùn, bởi vậy Thường Minh Sinh phái người tìm kiếm một tuần cũng chưa tìm được đúng chỗ.
Nếu không có người trên đường phát hiện dưới chân núi có một nhánh cây bị đốt trọi che lấp đường lên sơn động.
Nói không chừng còn không biết bao giờ mới tìm được.
Chỉ là vũng đầm lầy này thật sựu sự là tàn tích của viện nghiên cứu kia?
Nhan Như Tinh cau mày nhìn những người khác đang thương lượng với nhau ở phía trước, thương lượng xem làm thế nào để rửa sạch đầm lầy với Thường Minh Sinh cùng tiến sĩ Văn.
Từ khi tìm được chỗ này, tiến sĩ Văn thần bí kia đột nhiên trở nên rất tích cực.
Trước kia có khả năng một hai ngày liên tục không thấy được anh tôi, bây giờ gần như cả ngày anh tôi đều ở chỗ này.
Bởi vì anh tôi, Thường Minh Sinh dọn cả khu đóng quân lại đây. Đến nhiệm vụ tìm kiếm người cá cũng được anh tôi tạm thời dừng lại.
Khi Nhan Như Tinh đi qua đi lại tuần tra ở chỗ này thì Hồng Lâm đã không còn vẻ trương dương khi mới vào phó bản trước đã đi đến chỗ cô.
Sắc mặt anh tôi âm trầm, mắt thường cũng có thể nhìn thấy mặt mày anh tôi vô cùng mệt mỏi.
“Có phải cô cũng cảm thấy chỗ này không thích hợp không?”
“Anh vẫn ổn chứ?” Nhan Như Tinh hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Hồng Lâm nghe vậy, biểu tình càng kém.
“Vẫn ổn, chưa chết được.” Anh tôi nghiên răng nghiến lợi hung hăng nói.
“Anh phát điên làm gì chứ?” Nhan Như Tinh buồn bực nhìn anh tôi.
“Hừ!” Hồng Lâm tự phun ra một đạo oán khí từ trong lỗ mũi.
“Nếu không phải tôi thay anh đi xin dược tề chữa trị gien, chỉ sợ hiện tại đang lo lắng hôm sau mình tỉnh lại có thể biến thành con chuột rồi bị nhốt lại hay không.” Nhan Như Tinh cũng hừ lạnh một tiếng với anh tôi, khinh thường nói.
“Cô thay tôi xin thuốc á? Rõ ràng là cô để tôi làm chuột bạch thí nghiệm trước cho cô!” Hồng Lâm tức muốn hộc máu.
“Làm chuột bạch, so với bị biến thành động vật nào đó không biết tên, anh nói xem anh chọn cái nào?” Nhan Như Tinh từ tốn hỏi anh tôi.
Hồng Lâm nghĩ đến con thỏ mắt đỏ mà yểm quỷ nói đến, không hé răng.
“Với lại, thuốc kia dùng tốt chứ.” Nhan Như Tinh che miệng cười nói: “Người tôi là NPC thì có thể có ý xấu gì chứ? Người tôi chỉ muốn để các anh làm công cụ hình người thôi.”
Sắc mặt của Hồng Lâm cằng thêm đen.
“Nếu lần này ở trong không có tề dược hoàn mỹ, vậy thì mệt lắm đây.” Ai mà nghĩ được, người chơi bọn họ, thế mà có một ngày bị thế lực của NPC bắt ép chế trụ.
Nếu việc này truyền ra ngoài, mất hết mặt mũi bọn họ.
“Không có việc gì, không phải anh tôi đã nói với các anh rồi sao, chỉ cần tìm được tề dược hoàn mỹ, thì sẽ hoàn toàn giải quyết cho các anh hay sao?” Nhưng lời nói chỉ là nói, Nhan Như Tinh lại không tin.
Hồng Lâm cũng không tin.
Cũng may chỉ cần ngăn chặn bệnh đột biến gien, không để cho nó khuếch tán. Chờ ra khỏi phó bản, mua bình “Dược tề tinh lọc” trong thương thành là có thể giải quyết được.
“Cô có cảm thấy nơi này có chỗ nào không thích hợp không?” Hồng Lâm lại lần nữa quay lại để tài.
Nhan Như Tinh ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt đột nhiên chạm nhau với Thẩm Từ đứng cách đó nhìn cô không xa. Cô phiền chán thu lại ánh mắt, cau mày trả lời: “Chỗ nào không thích hợp?”
“Ở chỗ này, cô không cảm thấy nó giống như một cái lưới để bắt hết chúng tôi sao?” Hồng Lâm kích động phát biểu với Nhan Như Tinh về cách nhìn của mình.
“Cô xem, ba mặt đều là biển, đường lui vẫn chỉ là đường cho một người đi qua sơn dộng. Nếu như bất ngờ có tai nạn, không phải chúng tôi đều chết ở chỗ này.”
Nhan Như Tinh có lệ gật đầu, nói: “Sau đó thì sao? Anh phải rời khỏi chỗ này sao?”
“Sao có thể.” Hồng Lâm khiếp sợ, nói tiếp: “Kia chính là hoàn mỹ dược tề, thật vất vả mới gặp được. Không tranh thì thực xin lỗi bản thân mình.”
“Này, tôi nói, Thẩm Từ có phải lại đang nhìn cô hay không?”
Nhan Như Tinh: “……”
“Hắn như thế này đã bao lâu rồi? Cô không thấy phiền sao? Với lại tôi cảm thấy, mấy hôm nay anh tôi luôn không hiểu được cứ hướng anh mắt về phía cô.”
“Anh có thể đánh cho hắn một trận hộ tôi được không? Tôi cho anh một tin tức tốt.”Nhan Như Tinh xúi giục nói.
Không thì cô cũng cảm thấy phiền.
Từ khi tin tên ngu ngốc kia đã chết bị truyền đi, tên chó chết Thẩm Từ kia, mỗi ngày không có việc gì lại nhìn cô.
Anh tôi không chủ động nói chuyện với anh, nhưng mà mỗi ngày dùng ánh mắt tự cho là thâm tình nhìn cô chằm chằm.
Khiên Nhan Như Tinh cảm thấy rất phiền, nên cô rất ít khi ra khỏi lều trại.
Kỳ quái là, Lâm Vận Nhi trước đó có dục vọng chiếm hữu rất mạnh đối với Thẩm Từ, cư nhiên thơ ở với loại hành vi này của Thẩm Từ.
Điều này khiên Nhan Như Tinh cảm thấy tò mò, trực giác thấy bọn họ có âm mưu gì đó.
“Là tin tức tốt gì?” Hứng thú của Hồng Lâm tới.
“Tin tức tốt về cái đảo này.” Nhan Như Tinh mịt mờ nói.
Vừa nghe, quả nhiên Hồng Lâm tâm động.
Nghưng anh tôi lại do dự mà nhìn về phía Thẩm Từ, lén lút nói: “Tôi sợ không đánh lại anh tôi.”
“Không có việc gì, hiện tại trong tình huống này anh tôi sẽ không hạ tử thủ. Coi như là luận bàn, thua cũng không sao.” Nhan Như Tinh nhỏ giọng mà nói.
“Khụ.” Hồng Lâm ngẩng đầu, làm bộ làm tịch nhìn quanh một vòng, sau đó nghênh ngang đi ra ngoài.
Nhan Như Tinh vừa chờ anh tôi mang tin chiến thắng về, vừa Trình Lệ đã giao dịch tin tức với cô. Đem những lời trước đó nói lại cho bọn họ nghe một lần.
Không quản họ tin hay không, trước cứ lừa họ đánh người xong thì mới bàn việc khác.
Không ngờ, thất sự có người tiếp đơn.
Chờ đến khi Hồng Lâm trở về, phát hiện Nhan Như Tinh vừa mới vui vẻ ra mặt tiễn đi một người chơi quen mắt.
“Cô làm gì?”
Nhan Như Tinh vừa quay đầu lại, kinh ngạc nói: “Mặt anh sao vậy?”
“Không có việc gì, anh tôi còn thảm hơn tôi.” Hồng Lâm không để bụng mà bôi thuốc lên gương mặt xanh tím của mình, nói: “Tôi bảo sao mà có cảm giác có người hỗ trợ tôi, cô cũng thật là, một tin tức bán trăm người.”
“Nói bậy.” Nhan Như Tinh thấy Thẩm Từ cách đó không xa cùng cái mặt như đầu heo của anh ta, nội tâm vừa lòng nhỏ giọng phản bác: “Tôi còn chưa bán được mười người, lấy đâu ra trăm người?”
Hồng Lâm:……
“Nói đi, tin tức tốt.”
“Anh có cảm thấy không, chính mình đã bị lừa.” Nhan Như Tinh nhìn Thường Minh Sinh sắc mặt đã hồng hào hơn không nhìn ra dáng vẻ suy yếu chút nào đứng trong đám người đứng ở cách đó không xa, nói với Hồng Lâm.
Hồng Lâm không hiểu mà nhìn cô.
“Anh không phát hiện ra, tiến sĩ văn lấy ra dược tề chữa bệnh quá nhanh à?”
“Nếu tin tức mà cô nói chính là tin này, tôi sợ tối sẽ trở mặt ngay với cô đấy.” Hồng Lâm cười như không cười mà nhìn cô.
Ai chẳng biết bọn họ đang bị NPC dắt mũi, nhưng mà người chơi bọn họ còn cần mặt mũi, không muốn nói rõ ra thôi.
“Không, ý của tôi là, cái này đảo là thực sự có vấn đề. Không phải do bọn họ chơi thủ đoạn.”
Thấy anh ta không hiểu, Nhan Như Tinh đơn giản nói càng trực tiếp:
“Tôi hoài nghi trước đó bọn họ đã tới cái đảo này, biết hòn đảo này sẽ khiến người bị đột biến gien. Cho nên mới trở về chuyên môn nghiên cứu chế tạo dược tề nhằm vào vấn đề này, sau đó lại lần nữa lên đảo.”
“Nhưng dược tề chữa trì mà bọn họ nghiên cứu ra, chỉ có thể áp chế được, không thể trừ tận gốc. Muốn trừ tận gốc, tôi đoán đáp án ở trên dược tề hoàn mĩ mà bọn họ một lòng muốn tìm được.”
“Có vài dấu hiệu, không biết anh không phát hiện được hay không?” Không đợi Hồng Lâm trả lời, Nhan Như Tinh nói tiếp: “Thân thẻ của Thường Minh Sinh giống như tốt hơn mấy ngày trước rất nhiều.”
Hồng Lâm theo bản năng nhìn về Thường Minh Sinh phía đứng ở một bên, tay trái bị thường tĩnh đỡ, tay phải cầm khăn tay che miệng xem mọi người chôn thiết bị rửa sạch đầm lầy.
Đột nhiên sửng sốt.
Anh ta nhớ rõ, Thường Minh Sinh không xuất hiện ở cảnh tượng náo nhiệt như này bao giờ.
Đây là tình huống như thế nào?
Anh ta nghi hoặc mà dò hỏi Nhan Như Tinh.
“Trước khi tiến sĩ Văn lấy ra dược tề chữa trị gien, có phải đã chết hai người chơi rồi hay không? Sau đó mỗi ngày đều có người chết vì người xuất hiện đột gien động vật, kể cả tiến sĩ Văn có lấy ra dược tề chữa trị cũng vô dụng đúng hay không?”
“Việc này có quan hệ gì với anh ta sao?” Hồng Lâm thật cẩn thận hỏi:
“Cái này đảo bản thân liền nguy hiểm, người chết không phải rất bình thường sao?”
“Trên đảo này nguy hiểm? Anh không nói tôi còn quên mất. Anh cảm thấy trên đảo này có thể có nguy hiểm gì? Ngoại trừ một số ít người rảnh quá chọc chúng nó chứ bình thường anh có thấy sâu, rắn và kiến đi trêu chọc người trước không. Chả lẽ anh không thấy anh còn chưa nhìn thấy động vật nào có thể hình lớn hơn chuột à?” Nhan Như Tinh như suy tư gì đó.
Nhờ lời nhắc nhở này, Hồng Lâm rốt cuộc nhớ tới chỗ anh ta vẫn luôn cảm thấy không thích hợp mấy hôm nay là ở đâu.
“Đúng vậy? Những động vật khác trên đảo đi đâu rồi? Không nói đến thỏ, ngay cả một con chim, cũng rất ít thấy được.” Nói đến con thỏ, Hồng Lâm mặt cứng đờ trong chớp mắt.
“Nhưng chuyện này thì có quan hệ gì tới bệnh của Thường Minh Sinh?”
“Tuy tôi không có chứng cứ, nhưng tôi cảm thấy, sở dĩ bệnh của Thường Minh Sinh có thể tốt lên, không thoát được quan hệ với chuyện đưa người cho tiến sĩ Văn mấy ngày hôm nay.”
“Có quan hệ gì? Chẳng lẽ thuốc của anh ta lấy từ thi thể của mấy người bị bệnh đột biến gien biến thành động vật?” Giọng điệu của anh ta quái dị, không quá tin tưởng điều này.
“Tôi cũng không nói là như vậy.” Nhan Như Tinh vô tội buông tay xuống.
“Có lẽ anh có thể đi lều trại của tiến sĩ Văn nhìn thử xem thi thể còn ở đố không?”
Hồng Lâm do dự.
Nhan Như Tinh tiếp tục xúi giục: “Đi xem cũng không sao đâu, dù sao lấy thân thủ của anh, NPC sẽ không phát hiện ra. Nếu bị người chơi phát hiện ra, bọn họ muốn tin tức thì sẽ không đâm thủng chuyện này ra đâu.
Hồng Lâm lập tức có quyết định.
“Vậy cô cẩn thận một chút, tôi mới đánh Thẩm Từ một trận, không chừng anh ta sẽ tìm đến cô gây chuyện.”
“Không đâu, anh ta muốn mặt, lần trước đã đủ mất mặt rồi. Lần này anh ta sẽ không tìm tôi trước mặt nhiều người vậy đâu.” Nhan Như Tinh xua tay nói.
“Anh mau đi đi!”
Hồng Lâm:……
Sao tôi lại cảm thấy cô vẫn luôn chờ tự tôi nói ra những lời này nhỉ?
Nhưng mà đáng chết là anh ta bị cô nói mấy câu khơi lên hứng thú.
Hồng Lâm theo ánh mắt chờ mong của Nhan Như Tinh rời đi.
Nhan Như Tinh đứng ở một chỗ chờ tin tức của anh ta, vừa suy xét xem thái độ của Thường Minh Sinh ra sao khi tối qua quyết định ngừng lại việc tìm kiếm người cá.
Nhan Như Tinh đứng ở tại chỗ một bên chờ hắn tin tức, một bên suy xét Thường Minh Sinh tối hôm qua cự tuyệt tìm kiếm nhân ngư thái độ là vì sao.
Rõ ràng trước đó rất chấp nhất với việc tìm kiếm người cá, kết quả khi có tin tức lại từ bỏ?
Rõ ràng lúc trước đối tìm nhân ngư một chuyện thực chấp nhất, kết quả có tin tức, lại từ bỏ?
Là bởi vì thân thể đã tốt hơn, không cần người cá nữa? Hay là vì nguyên nhân khác?
——
“Ông chủ, chỗ này có một cái cửa!” Đột nhiên, tiếng hô to bên kia đầm lầy bên kia hấp dẫn sự chú ý của Nhan Như Tinh.
Cô theo bản năng chạy theo đám người đến chỗ đó.
Ao đầm lầy bị rút cạn nước bùn, lộ ra một cái hố to sâu khoảng 5 mét.
Mà ở đáy cái hố tô có đường kính khoảng 2 mét, một thứ nhìn như một của đá dày nặng xuất hiện trước mắt mọi người.
Cửa đá kín mít được khảm trên mặt đất, nó được ghép kín như một tấm chăn đá trải trên đất, nếu không có khe lõm ở giữa, căn bản không giống một cái cửa.
Tiến sĩ Văn nhìn đến cái khe lõm, cao hơn hơn bất kỳ ai.
Anh ta nhanh chóng kêu người bên người lấy cái hòm đen của anh ta đến đây, sau đó lấy từ trong hòm đen ra một khối bằng sắt lớn bằng bàn tay, màu đen hình vuông giống như một khối Rubik.
Khối sắt kia thể tích không khác biệt lắm với khe lõm trên cửa đá. Chờ sau khi tiến sĩ Văn để người đặt khối sắt vào khe lõm cửa đá, anh ta mệnh lệnh cho mội người rời đi hố to kia rồi cũng lui về phía sau.
Sau đó lấy ra một cái nút màu đỏ từ trong hòm, sắc mặt ửng hồ ấn xuống cái nút.
Ba giây sau, chỉ nghe một âm thanh không quá lớn giống âm thanh máy móc vỡ nát vang lên. Khi mọi người tò mò muốn đi lên chỗ hố nhìn thử, một tiếng vang lớn “Ầm ầm” vang lên, dọa cho mọi người giật nảy mình.
Cho đến khi âm thanh ngừng lại, tiến sĩ Văn là người đầu tiên không nhịn nổi mà tiến lên.
Chờ cho tro bụi nước bẩn tan hết, thấy được cửa đã nổ tung, lộ ra một một thèm đá hình vuông dẫn xuống dưới.
Bởi vì không biết bên trong có nguy hiểm gì, cho nên trong nhất thời mỗi người đều do dự.
Kể cả tiến sĩ Văn vẫn luôn rất kích động, lúc này anh ta cũng không mở miệng.
Mãi đến khi Thường Minh Sinh chỉ vào một bảo tiêu, để anh ta đeo đèn đi đầu mới đãnh vỡ được cục diện bế tắc.
Chỉ là người mà anh ta chỉ đúng lúc lại là một người chơi bị bệnh dột biến gien ô nhiễm. Ở phó bản này dược tề chữa trị bị NPC nắm giữ hoàn toàn đã khiến anh ta rất khó chịu rồi.
Lúc này lại để anh ta làm pháo hôi, tất nhiên anh ta không muốn làm.
Đương nhiên, muốn để anh ta đi đầu cũng có thể, nhưng anh ta muốn dược tề có thể hoàn toàn giải quyết được bệnh đột biến gian trên người anh ta.
Nhan Như Tinh đang xem diễn hang say, bỗng nhiên bên cạnh nhiều thêm một người.
“Đã trở lại? Có phát hiện gi không?” Cô ngẩng đầu, nhìn Hồng Lâm, lại phát hiện Hồng Lâm vẻ mặt chán ghét nhìn chằm chằm Thường Minh Sinh, đáy mắt kiềm nén táo bạo cùng phẫn nộ.
“Làm sao vậy?”
“Cô đoán không sai.” Hồng Lâm ánh mắt âm u, “Thuốc của anh ta, đúng là lấy từ trên người mấy người kia!”
Người?
Nhan Như Tinh nghe ra anh ta cường điệu.
“Những người đó còn sống?” Cô không thể tưởng tượng mà nhỏ giọng hỏi.
“Đúng vậy, còn sống, nhưng còn không bằng đã chết.” Hồng Lâm nghĩ đến tình huống mình nhìn thấy vừa nãy, trong lòng có một ngộn lửa vô pháp phát tiết.
Anh ta chưa bao giờ biết, NPC cư nhiên có thể phát rồ đến mức này!
Bản thân anh ta đã trải qua nhiều phó bản biến thái, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên, khiến anh ta thực sự sinh ra sát ý.
Đúng lúc thấy được Thường Minh Sinh ỷ vào dược tề chữa trị gien của tiến sĩ Văn, anh ta lại nhớ đến những người chơi đắn đo trước kia. NPC treo lên nụ cười, thái độ không lạnh không nhạt, nhưng mang theo chút kiêu căng nói: “Rất xin lỗi, bởi vì nguyên liệu để chế tạo ra dược tề không đủ, hiện tại chúng tôi không có cách nào lấy ra dược tề có thể giải quyết được hoàn toàn bệnh đột biến gien trên người các người.”
“Nhưng, viện nghiến cứu có.” Thường Minh Sinh đối diện với anh mắt phẫn nộ của nhóm người chơi, không nhanh không chậm nói: “Có thể hoàn toàn giải quyết bệnh biến gien, chỉ có dược tề hoàn mỹ.”
“Tôi bảo đảm, chỉ cần các người giúp tôi tìm được hoàn mỹ dược tề, chờ tiến sĩ Văn phục chế ra được, tôi sẽ đưa cho mỗi người một phần dược tề hoàn.”
Nhan Như Tinh cảm nhận được hàn khí tận xương tỏa ra trên người Hồng Lâm khi Thường Minh Sinh nói ra câu nói kia, nhắm mắt bi ai cho anh ta.
Quả nhiên tiếp theo có một tiếng súng vang lên, Thường Minh Sinh không hiểu tại soa mình lại chết, hai mắt trừng lớn ngã trên mắt đất.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người khó tin nhìn Hồng Lâm.
Hồng Lâm kiêu ngạo thổi thổi họng súng chưa tan hết khói thuốc súng, đang muốn cùng Nhan Như Tinh khoe ra tài dùng súng của mình. Kết quả khi quay người lại, đã phát hiện Nhan Như Tinh không còn ở cạnh anh ta nữa. Không biết đã cánh anh ta mấy mét từ bao giờ, nhìn đất nhìn trời nhưng lại không nhìn anh ta.
Hồng Lâm:……
“Ngươi dám giết anh Minh Sinh!” Bị thứ Thường Tĩnh của Thường Minh Sinh lấy lại tinh thần, hét lên một tiếng, khàn cả giọng thù hận mà nhìn Hồng Lâm, rút ra súng muốn phản kích.
Hồng Lâm lại bắn một viên đạn, bắn hỏng súng của cô ta. Đợi người chơi khác phản ứng lại, anh ta nói: “Đi lều trại của tiến sĩ Văn nhìn xem, các người sẽ thấy điều ngạc nhiên đó.”
Tiến sĩ văn đang im lặng không hé răng định trộm trốn đi nghe vậy biến sắc. Vẻ mặt hận thù trừng mắt nhìn Hồng Lâm, Thường Tĩnh cũng kinh ngạc nhìn anh ta.
Có người chơi nhận thấy được khác thường, vội vàng chạy hướng lều trai của Văn tiến sĩ.
Lúc này tiến sĩ Văn còn định giãy giụa một chút, lớn tiếng kêu người của anh ta ngăn bọn họ lại.
Nhưng mấy bao tiêu bọn họ sao có thể là đối thủ của người chơi, không đến 2 phút, NPC đã chết không ít, chạy trốn không ít.
Tiến sĩ Văn thấy lợi thế không còn, sắc mặt thảm đạm ngồi dưới đất.
Không đến một lát, người chơi đi xem xét lều trại đã trở lại.
Chẳng qua khi trở lại, biểu tình mỗi người đều không tốt, có mấy người chơi còn trực tiếp chửi ầm lên.
“Mẹ nó.” Có người chơi không nhịn được, tiến lên lấy súng ra phẫn nộ mà để ở trên đầu tiến sĩ Văn muốn bắn thủng đầu anh ta, kết quả bị đồng bạn ngăn lại.
Làm Nhan Như Tinh cảm thấy ngoài ý muốn chính là, đội trưởng bảo tiêu Nguyên Chiến cư nhiên cũng là người chơi.
“Anh ta không phải Nguyên Chiến.” Hồng Lâm u oán nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô, không biết là châm chọc vẫn là bất mãn nói: “Cô chạy thật là nhanh nha!”
“Không có biện pháp, tôi không có bản lĩnh. Nếu không chạy nhanh, chẳng lẽ để người coi thành bia ngắm à?” Nhan Như Tinh hoàn toàn không cảm thấy đuối lý.
“Hử?” Nhan Như Tinh ánh mắt sáng quắc nhìn Nguyên Chiến lúc trước là bộ mặt tráng hán da đên, đột nhiên biến thành một người phụ nữ đẹp trai dáng người cao gầy, khí vũ hiên ngang.
Tựa hồ nhận thấy được ánh mắt chăm chú của cô, đối phương quay đầu lại cười với cô.
Nhan Như Tinh theo bản năng cũng nhanh chóng nở một nụ cười ngọt ngào đối với đối phương.
Ôn Nguyệt sửng sốt, biểu tình cổ quái mà thu hồi tầm mắt.
“Cô ấy hẳn là Ôn Nguyệt “Hội Cứu Thế - Nữ bách biến”.” Hồng Lâm giải thích cho Nhan Như Tinh.
“Năng lực của cô ấy là biến thân, ở một mức độ nào đó, có thể giả làm người khác được.”
“Hội cứu thế?” Lại một từ xa lạ, làm Nhan Như Tinh cảm thấy nghi hoặc.
“Một tổ chức người chơi, giống như chỗ cô đang ở, Linh Nghệ.” Hồng Lâm nhắc tới Hội cứu thế, trong mắt xẹt qua một mặt khinh thường.
“Đúng rồi, Thẩm Từ có mời cô đến “Người mở đường” của anh ta không?”
Vừa thấy Nhan Như Tinh hai mắt mê mang, Hồng Lâm hiểu ra, thấp giọng mắng câu “nam nhân cặn bã”!
“Người mở đường đội ngũ do Thẩm Từ tự mình tổ chức, tổng cộng có bảy người, không đúng, hiện tại thừa sáu người. Tổng thể thực lực còn tính tạm được, thanh danh khá ổn trong giới người chơi, được xưng “Người kết thúc phó bản” hoặc “Vua qua cửa”.
Hồng Lâm nói đến Thẩm Từ, mặt lắc lắc khí thế nặng nề, rất không cao hứng, cắt câu cắt chữ nói: “Hừ, bất quả chỉ là hạng người mua chộc danh tiếng thôi.”
“Người kết thúc phó bản gì chứ, lần này tôi không khiến anh ta ở lại đây luôn thì không được!”
Nhan Như Tinh nghe thấy anh ta nói ra lời có cốt khí như vậy, nhịn không được giơ ngón cái lên với anh ta.
Hai người bọn họ ở bên này tán ngẫu quên cả trời đất, người chơi ở bên kia cũng giết NPC chỉ còn lại mỗi tiến sĩ Văn và Thường Tĩnh, một lần nữa phân chia xong thế lực.
Nhan Như Tinh chỉ đại khái nhìn thoáng, người chơi còn lại chia thành ba đội ngũ.
Một trong số đó, Hội cứu thế mà Hồng Lâm nói có nhiều người nhất, ba người lúc trước cùng cô trao đổi thông tin Đào Nhiên, Trình Lệ và Trịnh Uyên đều có ở đó.
Thêm Ôn Nguyệt và hia người khác, tổng cộng là bảy người.
Sau đó là người chơi lần đầu tiên đi tìm người cá cùng với cô, bọn họ có năm người, đều là người chơi nam. Diện mạo mỗi người mỗi vẻ, thực lực không tầm thường thủ đoạn tàn nhẫn, phần lướn NPC đều do bọn họ giết.
Tiếp theo là Thẩm Từ, Nhan Như Tinh không nghĩ tới, thanh danh của anh ta bị cô phá thanh như vậy. Thế mà còn có người tổ đội cùng bọn họ, còn có hẳn bốn người.
Hai nam hai nữ, thêm Thẩm Từ, và Lâm Vận Nhi là vừa đủ sáu người.
Cuối cùng còn thừa lại Nhan Như Tinh và Hồng Lâm, bởi vì sau khi Văn Tắc “chết” Hồng Lâm vẫn đi theo cô. Ở trong mắt người ngoài, hai người bọn họ là một đội.
Hơn nữa mấy tên này muốn xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, chỗ nào cũng muốn dẫm một chân, chọc cho mọi người ghét bỏ. Chẳng sợ thực lực không tồi cũng không có ai muốn dính với bọn họ.
“Ừm, xem ra lần này người chơi có tổng cộng 25 người.” Hồng Lâm đột nhiên nói.
Nhan Như Tinh nhìn lướt qua, phát hiện số người chơi lúc này, thế mà vừa vặn 20 người.
“Phó bản lần này vẫn khá nhẹ nhàng, một tuần trôi qua, mới chét mất năm người chơi.” Hồng Lâm cảm thán nói.
Nhan Như Tinh vô cùng hoài nghi tinh thân của anh ta không bình thường.
Cẩn thận mà cách xa anh ta một chút.
Hồng Lâm còn chưa phát hiện cô ghét bỏ mình, thấy tổ đội năm người đang hỏi tiến sĩ Văn, chủ động hỏi cô: “Đi qua xem không?”
Nhan Như Tinh không từ chối.
Chờ hai người đi qua đó, đúng lúc nhìn thấy tiến sĩ Văn bị thủ đoạn của người chơi dọa cho hoảng sợ không nhẹ nói: “Tôi không biết, tôi chỉ biết viện nghiên cứu co tề dược hoàn mỹ, cũng không biết vị trí cụ thể của nó.”
Lúc này anh ta không còn dáng vẻ bình tĩnh thong dong, nhìn qua có chút chật vật. Cứ như vậy, Nhan Như Tinh đột nhiên cảm thấy anh ta không giống với Văn Tắc.
“Bệnh đột biến gien có biện pháp giải quyết không?” Một người chơi không cam lòng hỏi.
“Không có. Nhưng trong viện nghiên cứu khẳng định có tài liệu liên quan đến cách giải quyết, bởi vì bệnh đột biến gien truyền ra từ chính viện nghiên cứu này!”
Nhan Như Tinh đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ che dấu phó bản tuyến bố lúc mới tiến vào: Tìm được chân tướng của đảo tử tịch.
Hiển nhiên, cũng có người đã phát hiện ra điểm này.
Đang lúc thẩm vấn.
“Hòn đảo nhỏ Cách Liệt Phật sở dĩ trở thành như hiện tại, là do viện nghiên cứu trong này tạo ra?”
“Phải, cũng không phải.” Tiến sĩ Văn ngổi xổm trên mặt đất, ôm đầu vẻ mặt buồn rầy nói: “Lúc đấy tôi vẫn còn quá nhỏ tuổi, cũng không tham dự kế hoạch kia. Sau đó thực nghiệm xảy ra biến cố, vật thí nghiệm trong phòng thí nghiệm đều trốn đi. Bởi vì lúc đó vật thí nghiệm quá nguy hiểm, vì phòng ngừa bọn họ đến xã hội no người, cho nên lúc đó bố của tôi đã khởi động kế hoạch B.”
“Kế hoạch B là cái gì?”
“Đóng cửa phòng thí nghiệm, ở trên đảo xung quanh toàn là nước biển, thả xuống thần kinh độc tố cùng phần tử thất bại của bệnh đột biến gien.”
“Sau đó, bố tôi phát hiện ra những thú không chỉ không làm những vật thí nghiệm đó tử vong, thậm chí còn khiến bọn chúng trở lên càng đáng sợ. Dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, xin cấp trên xin mệnh lệnh được thả đạn hạt.”
“Tuy rằng mệnh lệnh này khi đó bị từ chối, nhưng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng vẫn chấp hành. Nhưng lần đó thả đạn hạt nhân xuống lại thả nhầm xuống mặt biển, cho nên hòn đảo nhỏ này bị lan đến không lớn như tưởng tượng.”
“Nếu không chỉ dựa vào lần đó, hòn toàn có thể sản bằng hòn đảo nhỏ này thành đất bằng.”
Bời vì lời giải thích này của anh ta, nhiệm vụ che dấu đã hoàn thành. Kế tiếp, chỉ cần an phận chờ qua bảy ngày cuối cùng, là có thể rời đi.”
Nhưng, những người chơi này hiển nhiên không cam lòng rời đi như vậy.
“Dược tề Hoàn mỹ là cái gì?”
“Dược tề Hoàn mỹ…” Nhắc đến dược tề Hoàn mỹ, tiến sĩ Văn có chút do dự.
Tổ đội năm người tính tình táo bạo, lần nữa lấy súng ra để ở trên đầu anh ta. Tiến sĩ Văn sợ hãi, không dám giấu giếm nữa.
“Dược tề Hoàn mỹ là sản vật của “Kế hoạch tạo thần”. Nghe nói, nó có thể khiến con người có được sức mạnh của thần!” Tiến sĩ Văn ngữ khí dâng trào, trong mắt tràn đầy nhiệt tình hướng tới.
“Là cái đồ chơi gì? Kế hoạch tạo thần là cái gì?”
“Kế hoạch tạo thần chính là dùng gien của các loại sinh vật khác, của người nào đó hoặc động vật nào đó để suy đoán ra trình tự gien hoàn mỹ nhất.” Tiến sĩ Văn kích động nói.
“Mỗi gien của sinh vật đều hình thành bẩm sinh, nhưng chúng tôi có thể thông qua dung hợp gien của sinh vật khác sau khi nó hình thành để tiến hành thay đổi. Đương nhiên trong cơ thể sinh vật nào đó có thể hoàn mỹ tiếp nhận gien của sinh vật khác thì nó chính là thần.”
“Đến lúc đó chỉ cần nó muốn, nó có thể tùy thời có được đôi mắt so với mắt của chim ưng, có sức lực của gấu xám khổng lồ, tốc độ di chuyển nháy mắt của liệp báo……”
“Từ từ, được rồi!” Tổ đội năm người không kiên nhẫn cắt đứt sựu tôn sùng của anh ta.
“Bản đồ viện nghiên cứu, lấy ra đây.”
Sắc mặt Tiến sĩ Văn khé biến, có chút không cam lòng.
“Nhanh lên, đừng lề mà lề mề, Kiên nhẫn của tôi là có giới hạn đấy.”
Cho dù lại không tình nguyện, tiến sĩ Văn vẫn là bị bắt lấy ra bản đồ.
Ba tổ đội đều chụp một bức ảnh lưu lại, Nhan Như Tinh suy nghĩ một lát, cũng tìm Trình Lệ xin một bản.
Thấy người của ba tổ đội thương lượng một chút, rồi quyết định cùng nhau tiến vào viện nghiên cứu.
Hồng Lâm tính toán hỏi ý kiến của Nhan Như Tinh một chút, kết quả đã thấy cô đang chuẩn bị tiến về lều trại.
“Cô làm gì đấy?” Anh ta đi qua nghi hoặc hỏi.
“Tôi không đi vào đó, đương nhiên là nghỉ ngơi rồi.” Nhan Như Tinh ngáp một cái, không sao cả nói.
Dù sao xác suất dị hóa của cô không đến 1%, cô gấp làm cái gì?
“Đó chính là tề dược hoàn mỹ!” Hồng Lâm đối với tác phong như cá mặn của cô cảm thấy sa mạc lời.
“Tôi không cần.” Nhan Như Tinh xua tay.
“Không phải cô thiếu tiền à?”
Nhan Như Tinh dừng lại.
“Ra bên ngoài Dược tề Hoàn mỹ dù ra giá cũng không có người bán.” Hồng Lâm dụ hoặc cô.
“Không đi.” Nhan Như Tinh thâm giác bên trong có hố, kiên quyết không đi.
“Thật không đi? Cô không sợ Thẩm Từ dùng ám chiêu sau lưng sao?”
“Đừng làm tôi sợ, anh ta không có khả năng bỏ qua dược tề hoàn mỹ.” Nhan Như Tinh liếc mắt nhìn anh ta, thuận tiện chặn mồn anh ta,: “Lâm Vận Nhi say mê một lòng đối với anh ta, cũng sẽ đi theo anh ta.”
Hồng Lâm:……
“Được rồi, tôi đây tự đi một mình vậy.” Hồng Lâm buồn bực nói xong, thấy cô chuẩn bị kéo lều trại lên. Suy nghĩ một lát, anh ta ném cho Nhan Như Tinh một cái đạo cụ và một câu rồi đứng dậy rời đi.
“Tự bảo vệ bản thân cho tốt, đừng để tôi ra đã thấy cô treo rồi.”
[ Tên đạo cụ: Búp bê báo động trước
Cấp bậc: E
Thuyết minh: Làm người phải quang minh lỗi lạc, không cần lén lút.
Ghi chú: Treo ở cửa, trong phạm vi 3 mét, có thể báo động trước ]
Nhan Như Tinh không làm ra vẻ, nếu anh ta đưa cho cô, cô liềm dám dùng.
Hơn nữa đương tường liền treo lên.
Nhan Như Tinh nói nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi, lần nữa tỉnh lại, đã là 3 giờ chiều.
Đi ra ngoài đi dạo xung quanh một vòng, phát hiện khu đóng quâng trống rỗng, chỉ có hai ba người chơi đang canh giữ.
Trong đó hai người là người mới của đội ngũ Thẩm Từ.
Người còn lại là Trình Lệ.
Hai người mới kia cô không có hứng thu nhận thức, vì thế bèn đi tìm Trình Lệ nói chuyện phiếm.
“Cô tỉnh ngủ rồi?” Trình Lệ nhìn thấy cô rất là vui vẻ.
“Cô đang làm gì?” Nhan Như Tinh tò mò mà nhìn Trình Lệ đang abyf ra một tứ thế kỳ quái.
“Tôi ở rèn luyện sự linh hoạt của thân thể, dù sao cũng không có việc gì.” Trình Lệ cười nói.
“Cô có muốn làm thử không? Làm một lần xong rất thoải mái.”
Nhan Như Tinh thật sự học cùng với cô ấy.
Trình Lệ vừa nhiệt tình giải thích động tác cho cô vừa nói chuyện về vài đề tài thú vị với cô.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, Nhan Như Tinh mới đầy mặt hứng thú trở lại lều trại của mình.
Có lẽ là do ban ngày ngủ nhiều nên đem nay thức đến 9 giờ vẫn chưa buồn ngủ.
Cô bèn dứt khoát ngồi dậy, bắt đầu nhớ lại động tác Trình Lệ dạy cho mình, thựu hiện nó.
Khi Văn Tắc vừa tiến vào liền nhìn thấy Nhan Như Tinh quay lưng với cậu, đôi tay chống mặt đất cong mông làm một động tác kỳ quái, giống như đang câu dẫn cậu.
Cậu tức khắc xoa xoa mũi ngứa ngáy, không chút nghĩ ngợi nhiệt tình nhảy đến chỗ cô.
Kết quả suýt chút nữa bị Nhan Như Tinh thọc cho một phát.
“Tinh Tinh bảo bối……” Văn Tắc ủy khuất bị Nhan Như Tinh ấn trên mặt đất, hai tay dang ra mặc người xâu xé.
Nhan Như Tinh nhìn thấy là cậu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Búp bê báo động trước vừa rồi phát ra báo động, trong đầu cô xuất hiện ra hơn trăm cách hành hung người.
“Tâm đao cũng bị cô nắm chặt trong tay.
“Mấy ngày nay anh đã đi đâu?” Nhan Như Tinh đứng dậy tồ mò hỏi cậu.
Tiếp đó không biết nghĩ đến cái gì, tìm kiếm khắp nới một lượt, không phát hiện dị thường mới thở phào nhjr nhõm nhỏ giọng hỏi cậu: “Anh ấy không đi tìm anh chứ?”
“Tinh Tinh không muốn nhìn thấy anh như vậy sao?”
Aam thanh quen thuộc khiến mặt Nhan Như Tinh cứng đờ, không thể tưởng tượng được nhìn người đi vào từ bên ngoài lều trại.