“Anh có biết nấu cơm không thế!” Nhan Như Tinh hối hận.
Cái công cụ hình người này không dễ sử dụng chút nào.
Vân Tắc đang vùi đầu vào nhóm lửa không ngẩng đầu lên, vừa cong mông thổi lửa vừa trả lời: “Sắp xong rồi, lập tức làm xong.”
Khi nói chuyện, cậu hít phải một ngụm khói đặc, bị sặc đến tê tâm liệt phế, ho dữ dội.
Không được bao lâu cậu dùng đôi mắt ngấn lệ nhìn Nhan Như Tinh, trên mặt ngoang nguếch tro bụi màu xám. Bấy giờ trời đã tối càng làm cho mặt cậu toát ra vẻ hung hăng và nhuệ khí.
Đôi mắt đỏ hoe ngân ngấn nước, giống như một viên hồng ngọc được ngâm trong nước, sáng chói rực rỡ như muốn bắt lấy hồn phách người ta.
“Tinh Tinh, không thì chúng ta ăn sống đi.” Tay của Văn Tắc vẫn còn cầm hai nhánh cây, mất tự nhiên đứng ở cạnh đống của thấy khói mà không thấy lửa. Lắp bắp, cẩn thận hỏi.
Mặt Nhan Như Tinh không cảm xúc, Văn Tắc thấy thế liền hoảng sợ co rụt đầu lại, yên lặng ngồi xổm xuống, nhét thêm cành cây vào bên trong.
“Được rồi, đừng làm nữa.” Nhan Như Tinh khiến mình bình tĩnh xuống, đi qua kéo cậu lên, nói: “Sao anh vẫn còn khóc hả?”
Nhan Như Tinh đau đầu nhấc tay lên lau nước mắt cho cậu.
Một lần nữa, cô cảm thấy hối hận vì nhặt một công cụ hình người còn vô dụng hơn cả mình về.
“Có, có phải là anh rất vô dụng không.” Văn Tắc để cho Nhan Như Tinh tùy ý lau nước mắt trên mặt mình, khàn giọng hỏi Nhan Như Tinh.
“Đúng vậy, rất vô dụng.” Nhan Như Tinh trợn mắt nhìn cậu, sau đó xoay người lấy lát cá được cậu cắt ra ở trên mặt đất ăn.
Cá đầu mèo ăn sống không có mùi tanh, ngược lại còn có một chút vị ngọt nhẹ.
Nhưng mà, cô chỉ muốn ăn một bữa cơm bình thường. Vậy không được, chẳng lẽ sau này cô với cậu ta chỉ ăn đồ sống thôi à?
Thế thì ai mà chịu được.
“Tinh Tinh.” Văn Tắc chen đến bên cạnh cô, liếm lên mặt cô.
Nhan Như Tinh lười biếng mở ra đôi mắt, lạnh lùng nói: “Biến trở lại đi.”
Văn Tắc vừa mới biến lại thành mình người đuôi cá nghe vậy thì cứng đờ cả người, sau đó trợn mắt lên án cô giống loại “đàn ông vô tâm cặn bã”.
Nhan Như Tinh không lay động chút nào, ngược lại lại nói ra một câu trúng tim đen: “Lên bờ, phải tuân theo quy củ của nhân loại.”
“Nếu không đuôi cá của anh kéo trên mặt đất rất bẩn đấy.”
“Ồ.” Văn Tắc tin, nghe lời biến trở vể bản thể.
Dù sao thì cậu cũng không thích hình thái này.
Tuy nhiên khi cậu phát hiện ra ánh mắt của Nhan Như Tinh vẫn bất giác hạ xuống đầu mình, lại nghĩ đến những gì cô nói lúc trước, chỉ có thể hơi cắn môi, thu gai xương trên đầu lại.
Sau đó một mái tóc không quá dày, có màu sắc bình thường từ từ dài ra, trên đầu cậu dài ra mái tóc màu xám.
Bằng cách này, vảy vốn chỉ bao trùm hai phần ba khuôn mặt bây giờ lại mở rộng thành hai phần ba khuôn mặt. Chỉ còn lại cái cằm, khoảng nửa bàn tay không bị bao trùm bởi vảy.
Sau khi biến hình, Văn Tắc dùng ánh mắt mong chờ nhìn Nhan Như Tinh, hóa hức chờ phải ửng của cô.
Nhan Như Tinh không làm cậu thất vọng, chỉ hơi kinh ngạc. Cuối cùng rời ánh mắt từ trên đầu cậu chuyển đến mặt cậu.
“Như vậy không phải khá tốt sao?” Nhan Như Tinh nhìn người trước mắt, tuy rằng vẫn còn hơi kỳ quái, nhưng nói chung vẫn còn tính là người bình thường. Trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
“A Văn, anh có biết những người khác trên đảo ở đâu không?”
Văn Tắc nghe vậy thì tim lập tức nhảy lên.
Cậu cũng chưa quên là trong lòng cô vẫn còn có mối tình đầu đâu!
Ngay khi cậu định nói là không biết, cậu nhìn thấy Nhan Như Tinh đi tới, tươi cười với cậu.
Cậu luôn biết rằng cô rất đẹp, trừ cái này ra thì cô cũng không còn lợi thế gì khác, Việc theo đuổi cô chẳng qua là do cậu muốn phân cao thấp với tên quỷ quyệt xảo trá kia.
Nhưng bây giờ khi nhìn thấy nụ cười quyến rũ của Nhan Như Tinh, lần đầu tiên cậu sinh ra một dục vọng khác ngoài giết chóc.
Cậu ngơ ngác nhìn Nhan Như Tinh, không biết trong lòng đã rối loạn thành cái gì,
Nhan Như Tinh không quan tâm cậu đang suy nghĩ cái gì, cô chỉ muốn được ăn một bữa cơm bình thường, sống một cuộc sống bình thường.
Thấy cậu sững người không giải thích được, Nhan Như Tinh vươn tay đẩy người cậu một cái.
“Đang ngẩn người nghĩ gì thế? Nói chuyện đi.”
Nội tâm Văn Tắc ảm đảm, nghe vậy thì dùng vẻ mặt thương tâm nhìn cô, tủi thân nói: “Em sẽ rời khỏi anh sao?”
“Anh không đi cùng tôi nữa sao?” Nhan Như Tinh nói xong, vội ngậm miệng lại.
Cô hối hận rồi, cô nên trực tiếp rời đi, không nên hỏi. Quả nhiên, khi nghe thấy rằng mình có thể đi cùng cô, hai mắt Văn Tắc phát sáng cả lên.
Nhưng ngay sau đó, hia mắt cậu lại ảm đạm xuống, cậu nói: “Tình trạng bây giờ của anh, nếu đi ra ngoài, bọn họ sẽ đánh ánh mất.”
Nhan Như Tinh nhìn cậu, đột nhiên cảm thấy, để cậu đi theo cô có lẽ là thu hoạch ngoài ý muốn.
——
Trên núi rừng đảo Thiên Bắc tĩnh lặng như tờ.
Lùm cây khô héo bị hai người gạt sang một bên.
Lâm Vận Nhi đã tiều tụy không ít nhưng vẫn không giảm phong thái. Cô ta đang túm chặt Thẩm Từ đang bực bội đi ở phía trước, khàn giọng nói: “Anh Từ, anh đừng tự trách nữa. Cũng không phải là do anh sai, vào phó bản, mỗi người chúng ta đều có thể chết. Có thể là anh, cũng có thể là tôi, trò chơi này vốn dĩ chính là như vậy, không phải ngay từ đầu anh cũng biết rồi hay sao?”
Thẩm Từ xầm mặt xuống bình tĩnh kéo tay cô ta ra, nhắc đến hai ngày này, anh vẫn thầm nghi hoặc trong lòng từ trước đến giờ.
“Nói cho tôi biết, rốt cuộc thì cô đã nói gì với Chu Duyệt chưa?”
Lân Vận Nhi nghe Thẩm Từ nói vậy thì sững người lại.
Thấy cô ta có biểu hiện như vậy, trong lòng Thẩm Từ vô cùng thất vọng.
Lâm Vận Nhi phát hiện Thấm Từ muốn rời đi, không nghĩ ngợi gì bèn đuổi theo, giải thích với anh ta: “Không phải Chu Duyệt, anh ấy sẽ không làm như vậy. Bọn họ không có liên quan gì với nhau.”
“Xác thật bọn họ chưa từng gặp nhau, nhưng cô và Chu Duyệt có liên quan với nhau.” Thẩm Từ đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Đừng cho là tôi không biết, anh ta thích cô.”
Những lời này của Thẩm Từ trực tiếp khiến Lân Vận Nhi ngây người tại chỗ.
Thấy Thẩm Từ không để ý mình, bóng lưng cũng dần dần rời xa. Lâm Vận Nhi đột nhiên tỉnh táo lại, muốn kiêu ngạo quay đầu lại. Nhưng suy nghĩ hồi lâu cô ta vẫn dậm chân, cắn chặt môi đuổi theo anh ta.
Tuy nhiên trong rừng núi này lại không có mấy cây cối xanh tươi, chỉ có rất nhiều cành cây khô héo cùng đất đá lung tung khắp nơi. Không chạy được bao lâu, hai chân Lâm Vận Nhi đã mềm nhũn, hình như cô ta đã giẫm phải thứ gì đó, nó có vẻ là muốn nổ tung ra. Lòng bàn chân truyền tới cảm giác nhão nhoét dính nhớp, còn mang theo một mùi hương kỳ lạ.
Lâm Vận Nhi vội vàng đuổi theo người, chỉ có thể rút chân ra, không để ý tiếp tục đi về phía trước.
Đi không được bao xa, Lâm Vận Nhi nghe thấy được tiếng động kỳ lạ vang lên ở phía sau. Theo bản năng bèn quay đầu lại nhìn, giây tiếp theo cô ta đại kinh thất sắc, vội vàng lấy đạo cụ “Thuẫn của người thủ hộ” ra để đỡ tập kích bất ngỡ.
Sau đó cô ta lấy ra đạo cụ “Súng theo dõi” màu trắng bạc ra, bắn một phát giết chết kẻ địch.
Chẳng bao lâu sau, có một năm con ong độc hình thù kỳ lạ to bằng bàn tay đã bị cô ta xử lý.
Ngay khi Lâm Vận Nhi thở phào nhẹ nhõm thì có một tiếng động lớn kỳ lạ giống như tiếng trực thăng đáp xuống, thu hút cô ta ngẩng đầu nhìn lên.
Ngay tức khắc, Lâm Vận Nhi bị dọa ngẩn ra.
“Nằm sấp xuống!” Giọng nói cực kỳ quen thuộc vang lên khiến Lâm Vận Nhi thiếu chút nữa tưởng rằng mình sẽ toi đời vui sướng đến phát khóc.
Cơ thể cô ta phản ứng còn nhanh hơn cả bộ não. Khi cô ta nằm xuống, Thẩm Từ đã khởi động “Thuẫn phòng ngự” cầm trong tay “Bình xịt” phun về phía đàn ong rậm rạp.
Nhưng chỉ dựa vào sức lực của một mình anh ta thì không đủ, may thay có anh ta đồ bên cạnh, lúc này Lâm Vận Nhi mới dần dần tỉnh lại, cô ta tự giác tung ra những đòn tấn công để tiêu diệt đàn ong
Hai người giết đàn ong gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cùng thì Chu Duyệt cũng đã đến. Cuối cùng bọn họ mới miễn cưỡng tiêu diệt sạch sẽ đàn ong độc.
Sau một hồi chiến đấu căng thẳng, cả ba người đều kiệt sức, mệt đến không nhấc nổng tay chân lên. Ngay cả đạo cũ cũng bị hư hỏng, tiêu hao không ít.
“Đi về trước.” Thầm Từ không muốn nói gì nữa, ngăn lại lời nói muốn nói lại thôi cửa Lâm Vận Nhi, rồi nhích người rời đi.
Lâm Vận Nhi áy náy đi theo phía sau anh ta, một tắc cũng không rời.
Cu Duyệt đang đứng ở phía sau quét qua xung quanh một vòng, sau đó khom lưng nhặt lấy thi thể một con ong độc, thu lại.
Chờ sau khi bọn họ rời đi
Phía sau một tảng đá lớn cách đó không xa, có một nam một nữ đi ra.
Nữ sinh kia đội một cái mũ rộng vành màu xanh lá cây trên đầu, mái tóc dài được buộc ở sau đầu, lộ ra làn da trơn bóng với khuôn mặt mang một đôi mắt ngọc mài ngài. Cô mặc một cái áo tác chiến chuyên nghiệp áo màu xanh lá cây đậm và quần tác chiến cùng màu, đeo một đôi ủng leo núi màu đen. Trang phục trên người cô khiến cô trông vừa lão luyện vừa mạnh mẽ hiên ngang.
Ở bên cạnh cô lúc này là một nam nhân không rõ mặt đang đeo một cái ba lô, toàn thân được bao bọc bởi một cái áo choàng cũ nát màu xám.
[ Tên đạo cụ: Áo choàng Liễm tức
Cấp bậc: D
Thuyết minh: Nghe, đó là âm thanh của gió.
Ghi chú 1: Chơi trốn tìm sao? Đoán xem ta đang ở đâu?
Ghi chú 2: Khi bị phát hiện, có xác suất nhất định tăng tốc thoát khỏi hiện trường]
Không nghĩ tơi là đạo cụ Trì Niên đưa cho cô bản thân cô còn chưa dùng tới nhưng cậu ta lại dùng đến cái này.
“Trong hai người đàn ông vừa rồi ở đây, ai là bạn trai cũ của em?” Văn Tăc bước đến trước mặt Nhan Như Tinh, dán chặt lấy cô, nhẹ giọng hỏi bên tai cô.
Nhan Như Tinh đẩy cậu ta ra, nhanh chân đuổi theo phương hướng Thẩm Từ vừa đi.
Văn Tắc ở phía sau thấy cô vô tình như vậy thì biểu tình trên mặt suýt chút nữa không giữ nổi.
Ác ý đối với bạn trai cũ của cô càng tăng thêm nhiều hơn, vừa dày vừa nặng gần như không thể áp chế xuống được.
Nhan Như Tinh đi theo Thẩm Từ tới khu đóng quân lâm thời của bọn họ.
Khu đóng quân này được dựng ở một chỗ khá trống trải, mười mấy lều trại dựng san sát nhau, thỉnh thoảng có bảo an mặc quần áo màu đen cầm súng đi qua đi lại tuần tra.
Nhan Như Tinh nhìn thoáng từ xa rồi mang Văn Tắc đi qua đó.
Vào lúc cô sắp tới gần khu đóng quân đã bị người phát hiện ra.
Không lâu sau cô và Văn Tắc cùng nhau bị đưa tới một lều trại lớn ở đó.
Không bao lâu, một người đi đến.
Nhìn thấy người đến, Nhan Như Tinh ngần ngơ. Bởi vì người đến lại là Hồng lâm.
Lúc này Hồng Lâm không mặc những quần áo hoa hòe lòe loẹt của hắn nữa mà mặc một thân quần áo bảo an đứng đắn, nhìn qua tăng thêm vài phần đẹp trai ngời ngời của hắn.
Khi nhìn thấy cô, Hồng Lâm cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn.
Anh ta cười khẽ một tiếng, phất tay đuổi những người khác đi, vuốt cằm đánh giá một lượt rồi nói: “Xem ra vận khí của của cô cũng không tồi đấy chứ.”
Ngay sau đó anh ta dời ánh mắt về phía Văn Tắc đáng đứng ở bên cạnh đâng trầm mặc không nói tiếng nào, hỏi: “Là cậu ta cứu cô à?”
Nhan Như Tinh gật đầu, bỏ qua cảm kích mà nhìn Văn Tắc, nói với Hồng Lâm: “Khi tôi rơi xuống nước thì được cậu ấy cứu, sau đó chúng tôi bị sóng đánh tới bãi biển cạnh chỗ này không xa, may mắn là vẫn còn sống.”
“Cô tìm được chỗ này như thế nào?” Hồng Lâm không nói tin hay không tin lời cô nói, theo tiết tấu của mình hỏi tiếp.
“Lúc tôi và cậu ấy cùng nhau đi tìm các anh, ngẫu nhiên phát hiện rất nhiều dấu chân đi về hướng này.”
“Đến đây, chỉ ra chỗ các cô đi qua trên bản đồ này đi.” Hồng Lâm nói, lấy ra một cái bút và một tấm bản đồ đưa cho Nhan Như Tinh.
Nhan Như Tinh tiếp nhận đồ rồi nhìn vào bản đồ, vừa nhìn qua liền thấy được đấy dó bản đồ của hòn đảo nhỏ này. Hòn đảo nhỏ này có hình thù hơi kỳ quái, Hồng Lâm đứng bên cạnh nên cô không dám nhìn chằm chằm vào hình thù của hòn đảo. Chỉ đặc biệt nhớ kỹ mấy chỗ được đánh dấu màu đỏ trên bản đồ.
Sau đó cầm bút lễn vẽ vở trên bản đồ, chỉ chốc lát sau cô đã khoanh tròn mấy vị trí trên bản đồ xong rồi đưa bản đồ lại cho Hồng Lâm.
Hồng Lâm tiện tay cầm lên nhìn sơ qua một lượt, dặn dò với cô một câu rồi cầm bản đồ đi ra ngoài.
Không lâu sau, Nhan Như Tinh không chờ được Hồng Lâm tới mà lại chờ được Thẩm Từ.
Có vẻ là Thẩm Từ khi nghe được tin tức thì lập tức chạy tới đây, đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt khẩn trương dồn dập.
Nhìn thấy Nhan Như Tinh, anh mắt anh ta sáng lên, đôi tay kích động mở ra chạy vọt tới đấy.
Nhưng khi anh ta sắp tới gần Nhan Như Tinh thì một bàn tay từ trên tời giáng xuống chắn lại đầu của anh ta.
Thẩm Từ nhìn thấy người đột ngột ngăn giữa anh ta và Nhan Như Tinh thì trong mắt đầy vẻ kinh ngạc
Anh ta muốn xuyên qua áo choàng của đối phương hòng thấy được khuôn mặt thật, kết quả là cái gì anh ta cũng không thấy được.
“Cậu là ai?” Thẩm Từ cau mày hỏi, cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương. Anh ta cảm nhận được hơi thở nguy hiểm từ trên người người này.
“Anh chính là bạn trai cũ của Nhan Như Tinh sao?”
Thẳng cho đến khi Lâm Vận Nhi vội vàng chạy đến đây thì mới nghe được người măc áo choàng che kín toàn bộ cơ thể kia mở miệng. Một lần mở miệng này khiến tất cả mọi người bị âm thanh của cậu ta hấp dẫn. Đó là một loại kích thích tiếng lòng, có thể khiến người ta sinh ra cộng minh, không tự chủ được mà trầm mê vào làn điệu ấy.
Giống như hải yêu trong đồng thoại, âm thanh ma mị, mê hoặc nhân tâm. Khiến người nhịn không được tò mò dung nhanh được giấu trong áo choàng, rốt cuộc có phải dung nhan này cũng giống như giọng nói tuyệt đẹp của hắn hay không.
Chỉ có mỗi Thẩm Từ vẫn luôn ôm cảnh giác với cậu ta, chuông cảnh báo nguy hiểm trong lòng vang lên ầm ầm.
Trong ánh mắt vừa rồi anh ta đã nhận ra đối phương thật sự bất mãn đối với anh ta, trong ánh mắt ấy còn mang theo cả sát ý. Tuy rằng đối phương đã rất thu liễm, nhưng kỹ năng bị động của anh ta được tự động kích hoạt, không lừa được cảm giác anh ta được.
Vừa rồi cậu ta thật sự, muốn giết chết anh ta!
Nhận ra được điểm này, Thẩm Từ ổn định tinh thần, nhìn về phía Nhan Như Tinh. Thấy cô vẫn bình yên vô sự không chịu tổn thương thì tức khắc thở phào nhẹ nhõm, dùng ánh mắt dịu dàng may mắn nói: “Tinh Tinh, cô không có việc gì thì tốt rồi.”
Ngay sau đó anh ta nhìn về phía Văn Tắc, rất thật lòng nói cảm ơn: “Cảm ơn cậu đã cứu Tinh Tinh. Tôi và Tinh Tinh là bạn bè, xin hỏi cậu là ai?”
Văn Tắc làm ngơ anh ta, bản thân nhìn lướt qua giữa anh ta và Nhan Như Tinh đang nói chuyện thì rất bất mãn. Nghe anh ta nói vậy thì tâm tư xoay chuyển, bước vài bước nhỏ đến chỗ Nhan Như Tinh. Sau đó từ trong áo choàng vươn ra một bàn tay khớp xương rõ ràng, trắng như bạch ngọc không vì vết ôm lấy Nhan Như Tinh.
Trực diện đới mặt với Thẩm Từ Thẳng thắn dũng cảm tả lời: “Tôi là bạn trai của Tinh Tinh!”
Nhan Như Tinh: ……
Nhìn thấy biểu tình nháy mắt thay đổi của Thẩm Từ, Nhan Như Tinh kín đáo mỉm cười, chỉ có thể nhận oan ức lớn này chụp lên người.
Dù sao thì rời khỏi phó bản liền tách ra, nhẫn nhịn một chút thì qua rồi.
Nhan Như Tinh ngượng ngùng cúi đầu, dưới ánh mắt chăm chú không thể tin được của Thẩm Từ, nhỏ giọng nói: “Lúc đó tôi sắp chết ở trên biển, vào lúc sinh mệnh chỉ còn vài giây cuối cùng, trong lòng tôi thầm thề: Nếu bây giờ ai cứu được tôi thì tôi sẽ gả cho người đó.”
Cho dù biết Nhan Như Tinh đang nói dối, cũng không phải do cậu cức được Nhan Như Tinh ở trên biển, nhưng trong lòng Văn Tắc vẫn không nhịn được mà rung động.
Có lẽ lúc ấy cậu không nên xem diễn……
Trong lòng cậu đột nhiên nhảy ra một ý tưởng như vậy.
Nhưng cậu cũng biết, kể cả chính cậu đã tính toán đi qua cứu thì người kia cũng không cho phép mình chạm vào cô.
Trong lòng Văn Tắc không thoải mái, lực độ trong tay vô thức tăng thêm.
Nhan Như Tinh chịu đựng đau đớn tay trên bản thân khi bị nắm chặt, tiếp tục diễn kịch trước mặt Thẩm Từ, cả khuôn mặt sắp căng cứng.
Rốt cuộc vào lúc sắp không chịu được nữa, Thẩm Từ ngập ngừng mở miệng, vẻ mặt phức tạp nói: “Cô không nên lấy hạnh phúc nửa đời sau của mình làm tiền đặt cược.”
Nhan Như Tinh thuận tay quăng nồi, vẻ mặt không để bụng phất tay nói: “Mạng cũng sắp không còn, còn quan tâm gì hạnh phúc với chả không hạnh phúc.”
“Hơn nữa chỉ cần nhìn thấy hai người các anh, sao tôi có thể cảm thấy hạnh phúc là thứ vớ vẩn?” Cô nhẹ trào phúng một câu, mắt lạnh như dao, quét qua trên người anh ta và Lâm Vận Nhi.
Thẩm Từ chật vật thu hồi tầm mắt, không dám đối diện với cô.
Lâm Vận Nhi lại hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, ban đầu cô ta còn rất sợ Nhan Như Tinh trở về.
Dù sao thì hai ngày này thái độ của Thẩm Từ đối với cô ta cũng không tốt, cô ta sợ Nhan Như Tinh sẽ trở về. Thẩm Từ an ủi đối phương một vài câu thì hai người sẽ lập tức nối lại tình xưa.
Loại tình huống như vậy trước kia cô ta đã gặp nhiều lần, cho nên vẫn luôn canh phòng nghiêm ngặt.
Không nghĩ tới lần này Nhan Như Tinh trở về sẽ cho mang đến cho cô ta một niềm vui bất ngờ lớn như thế.
Trong lúc nhất thời, địch ý của cô ta đối với Nhan Như Tinh cũng giảm bớt vài phần.
“Chúc mừng cô nha, Tinh Tinh.” Lâm Vận Nhi vui vẻ tiến lên, đánh vỡ sự đông cứng trong lều trại. Cô ta nói tiếp: “Chúc mừng cô tìm được hạnh phúc thuộc về bản thân mình. Đây chính là bạn trai của cô sao? thoạt nhìn có vẻ khá xứng đôi với Tinh Tinh nha.”
“Đừng nói dối không chớp mắt nữa, cô không phiền nhưng tôi ngại phiền đấy.” Nhan Như Tinh trực tiếp đáp trả lại một câu, cô không diễn, cô ngả bài.
Dù sao thì kế hoạch được vạch ra từ đầu đã bị cái nồi kia đánh vỡ, không bằng đổi cách khác khiên bản thân có thể thoải mái tùy ý một chút.
Xét tình huống này, chờ thời cơ bọn họ hành động, không bằng chủ động xuất kích trước.
Hơn nữa có cái mác to đùng này còn sợ không có cơ hội hay sao?
“Cô cũng chưa nhìn thấy cậu ta trông như thế nào đã nói xứng với tôi, vậy tôi nói tôi với Thẩm Từ cũng xứng thì sao. Trước kia không phải cô vẫn hay nói tôi với anh ta có tướng phu thê hay sao? Sao, có phải là tiếp theo cô muốn cướp bạn trai của tôi hay không? Khồng cần, cô không cần cướp đâu, nếu cô muốn, bất cứ lúc nào hai chúng ta có thể đổi bạn trai chơi!”
Đúng, chính là chơi! Xem ai độc ác hơn ai.
Hồng Lâm vừa mới tiến vào: ……
Lâm Vận Nhi: ……
Cô ta khiếp sợ nhìn Nhan Như Tinh, tựa hồ không rõ, sao cái gì cô cũng dám nói ra ngoài!
Giây tiếp theo, Nhan Như Tinh dùng ngôn ngữ nói cho cô ta biết, chỉ cần mấy người dám làm, tôi liền dám nói.
“A Vận, vào lúc sắp chết, tôi rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận.” Nhan Như Tinh nghiêm túc nhìn Lâm Vận Nhi.
Lâm Vận Nhi bị cô nhìn đến phát run lên.
“Nam nhân, đều không dựa vào được. Có khả năng giây trước nói “Anh yêu em”, giấy sau đã có thể vì người phụ nữ khác mà phản bội mình.”
“Không tin thì cô thử xem, Tôi với anh ta có tình cảm bốn năm. Chẳng qua tôi chỉ gặp tai nạn giao thông nằm trên giường bệnh một năm rưỡi thôi, anh ta đã không chút do dự rời đi.”
“Nếu như cô có ngày nào đó bị thương giống như tôi, không tỉnh lại hoặc chỉ là gánh nặng. Cô đoán xem, anh ta có thể giống trước kia vứt bỏ tôi mà vứt bỏ cô giống như vậy không?”
Nhan Như Tinh cười tủm tỉm mà nhìn cô ta. Lâm Vận Nhi ở dưới ánh mắt của cô, cả người phát run. Cô ta rất muốn nói, anh Từ không phải là người như vậy.
Nhưng cô vẫn không nhịn được nghĩ đến, lúc bản thân cô ta mỗi lần đi bệnh viện thăm Nhan Như Tinh cũng kêu Thẩm Từ đi. Ngay từ đầu, Thẩm Từ còn đi, sau đó số lần anh ta đi còn không nhiều bằng số lần cô ta đi.
Trong bốn năm đại học trước đó, tình cảm hai người tốt như thế nào. Thân là người chứng kiến, không ai rõ ràng hơn cô ta.
Chính bởi vì như vậy, lúc này một câu cô ta cũng không phản bác được.
Càng đừng nói đương sự là Thẩm Từ, mặt anh ta đỏ lên, vừa tức vừa có chút thẹn quá hóa giận, anh ta còn đang rối rắm suy nghĩ xem bản thân phải biện giải như thế nào.
“Cho nên nói, bạn trai có thể có, nhưng không thể nuông chiều.” Nhan Như Tinh cười nói xong. Nâng lên tay, kéo dài giọng, ra vẻ nói: “Văn Tắc, em khát.”
Vì tin tức mà Nhan Như Tinh vừa thổ lộ ra khiến Văn Tắc tức giận, đột nhiên bị gọi kiến cậu không kịp suy nghĩ. Theo bản năng lấy ra một chai nước nước từ trong ba lô ra, sau đó thuần thục mở nắp ra đưa tới bên miệng Nhan Như Tinh.
Nhan Như Tinh lại vỗ bàn tay của cậu, rầu rĩ không vui nói: “Em muốn uống nước ấm.”
Văn Tắc: ……
Em đang làm khó một con cá một ít lửa cũng không sinh ra được như ta đây.
Vừa thấy cậu như vậy, cô liền biết cái tên này không chỉ không hiểu ý tứ của mình, còn không biết giải quyết.
Nếu như Nguyễn Trì ở đây, kể cả anh không biết làm thì cũng biết tìm người khác đến giúp mình làm việc.
Nghĩ như vậy Nhan Như Tinh cúi đầu buồn bực nhìn viên ngọc màu đỏ.
Văn Tắc không buông tha bất cứ biểu tình nào của cô thấy biến hóa trong chớp mắt kia thì trong lòng nhảy dựng lên.
Từ đầu cậu đã biết viên hồng châu trong tay cô chính là do tên xảo trá xấu xa kia hạ đánh dấu cho cô
Có thể được cô mang ở trên tay, thuyết minh lúc đấy cô cũng cam tâm tình nguyện mang lên.
Hơn nữa nhìn hồng châu dưới anh sáng có thể thấy được bình thường Nhan Như Tinh khẳng định sờ nó không ít.
Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô để lộ ra trước mặt cậu biểu tình “quý trọng, hoài niệm”, nhưng vẫn không khỏi khiên Văn Tắc cảm thấy tràn ngập nguy cơ.
Bạn trai cũ là mối tình đầu cũng thôi đi, nếu như cậu bại bởi trên xảo trá kia, việc này truyền ra ngoài thì sau này cậu còn đâu mặt mũi chứ!
“Để tôi đi hỏi xem có ai có thể đun nước nóng hộ được không.” Văn Tắc khẩn trương mà nói, vô cùng lo lắng rời đi.
Nhan Như Tinh ngầng đầu, lãnh đạm nhìn Thẩm Từ đang chịu đả kích to lớn mà thất hồn lạc phách, nói: “Chuyện trước kia, tôi cũng không truy cứu nữa. Coi như chúng ta không có duyên phận, hảo tụ hảo tán(*).”
(*) Giống kiểu đến rồi lại đi
“Nhưng việc tôi bị người cố ý đẩy vào thuyền sắp chìm, có phải là anh nên cho tôi một lời giải thích hay không.”
Ban đầu Nhan Như Tinh định âm thầm giải quyết chuyện này, nhưng giải quyết nén lút sao sảng khoái bằng giải quyết một cách quang minh chính đại chứ. Cũng nhân chuyện này có thể nhìn thử phản ứng của những người chơi khác xem.
Cô đã rời khỏi đội ngũ hai ngày, thiếu hụt rất nhiều tin tức quan trọng tin tức. Việc cấp bách cần làm bây giờ là tìm một người đồng đội thích hợp nói cho cô những chuyện phát sinh trong hai ngày này.
Mà lời cô nói lại khiến hai người Thẩm Từ và Lâm Vận Nhi thay đổi sắc mặt.
Chu Duyệt vẫn luôn ở lưỡng lự đi đi lại lại ở bên ngoài, đứng ở khoảng cách không xa không gần nghe trộm được tin tức này thì sững lại như trời trồng.
“Tinh Tinh.” Thẩm Từ nôn nóng gọi cô một tiếng, trong mắt tràn đầy khó xử và khẩn cầu nói: “Có thể đợi quay về rồi nói không.”
“Trở về? Bao giờ? Anh vẫn cho rằng tôi đang nói đùa với anh đấy à?” Nhan Như Tinh che miệng cười to, ngũ quan xinh đẹp được chiếu rọi dưới ánh hoàng hôn, khiến nó càng thêm tỏa sáng lóa mắt người nhìn.
Thẳng cho đến khi cô dùng thanh âm vững vàng mở miệng nói, Thẩm Từ mới chật bừng tỉnh.
“Hay là nên nói là, tôi chết thì được, hắn thì không chết được?”
“Văn Tắc.”
Cho dù đang ở bên ngoài tìm người đun nước ấm, cậu vẫn không quên lưu ý tình uống ở bên này. Nên khi nghe thấy Nhan Như Tinh gọi mình thì cầu lập tức vứt bỏ người mới được cậu tiêu số tiền lớn mời đến công cụ hình người để đun nước ấm, nhanh chóng đi đến bên cạnh Nhan Như Tinh.
“Có người bắt nạt tôi.” Nhan Như Tinh dùng mắt trông mong nhìn Văn Tắc.
Văn Tắc bị ánh mắt toàn tâm toàn ý, trong mắt chỉ có cậu khiến cho ngực mềm nhũn. Quay đầu nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng khóa ánh nhìn trên người Thẩm Từ.
Ngừng khoảng hai giây, một âm thanh trong trẻo dễ nghe vang lên, bên trong chứa đựng lạnh lẽo không thể nói được, kích thích những người đang quan sát da đầu tê dại: “Vậy thì xé nát hắn nhé? Có thể chứ?”
Giọng nói rơi xuống, bên trong chứa đựng sát ý bừng bừng phấn chấn cùng sựu ẩn nhẫn kêu gào gần như không thể che dấu được, khiên người ta nghi ngờ có phải cậu vẫn đang chờ đợi thời khắc này hay không.
Nhan Như Tinh: …
Tôi đã đoán là anh khả năng cũng không phải là thứ gì tốt, không nghĩ tới anh lại hung tàn đến mức đấy.
Quả nhiên, trước kia vẫn luôn giả vờ ngây thơ ngốc nghếch trước mặt mình! Đã đoán được anh khả năng không phải là thứ gì tốt, không nghĩ tới anh còn hung tàn tới như vậy.