"Tinh Tinh, ở đây."
Nhan Như Tinh vừa mới lấy lại ý thức, đã bị biển rộng mênh mông bao la bát ngát trước mặt làm cho chấn động.
Hai mắt cô mông lung, không biết nên làm gì tiếp theo. Nên cô tiếp tục dựa vào tay vịn lan can của du thuyền nhìn ra biển, một làn gió biển thổi qua mang theo vị tanh mặn, khuôn mặt cô thoải mái.
Thật không may, những ngày bình an vẫn luôn ngắn ngủi như vậy.
Nhan Như Tinh liếc mắt, quay đầu lại thấy ngạc nhiên nhìn người đang tới.
Sau đó cô giống như yến non về rừng lao về phía Thẩm Từ, nhưng cuối cùng cô lại nhịn xuống, đứng yên ở vị trí cách Thẩm Từ ba bốn bước chân.
Vành mắt cô hơi phiếm hồng, xa cách đứng sang bên cạnh, giọng nói khàn khàn, thản nhiên nói: "Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Không biết đây có phải là thú vui tàn ác của phó bản này không, thân phận của cô ở đây lại là bạn thân của Lâm Vận Nhi.
Mà thân phận của Thẩm Từ, là bạn trai của Lâm Vận Nhi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, thân phận này của cô thầm mến Thẩm Từ.
"Tinh Tinh, cô không cần phải như vậy."
"Thẩm tiên sinh, xin anh chú ý một chút, anh là bạn trai của Xảo Nhi."
Lâm Xảo Nhi là tên của Lâm Vận Nhi trong phó bản này.
Còn tên của cô là Kiều Thanh Ngọc.
Thẩm Từ, Thẩm Mạnh Quân.
Còn có một người, Chu Duyệt, Chu Nguyên Sinh.
Bốn người bọn họ, Thẩm Mạnh Quân là một nhà thám hiểm trẻ đầy triển vọng, Lâm Xảo Nhi vừa là bạn gái vừa là cộng sự của anh ta. Về phần cô, lần này chỉ đơn giản là dựa vào thân phận của bạn thân Lâm Xảo Nhi, mới có cơ hội ra biển du ngoạn như thế này.
Chu Nguyên Sinh là chuyên gia sinh tồn trên đảo mà bọn họ quen biết trên du thuyền.
Lần này, "Tập đoàn dược phẩm bất tử" đã mời tổng cộng 13 nhà thám hiểm đến "Đảo Grever" cũ, và bây giờ là ‘Đảo Câm Lặng’.
Vì vậy, ngoài bọn họ ra, còn có chín người chơi nhà thám hiểm.
Ngoài ra, với tư cách là người phụ trách lên đảo điều tra chân tướng đảo Câm Lặng lần này, chủ tịch “Tập đoàn dược phẩm bất tử” cũng đích thân đi theo để dẫn đội ngũ.
Chuyến đi này anh ta còn mang theo không ít vệ sĩ cùng chuyên gia đi theo, nhưng số lượng cụ thể bao nhiêu, là những ai, cũng không đến lượt cái thân phận này của Nhan Như Tinh có khả năng biết.
Bây giờ cô ấy chính là một cái bình hoa ăn nhờ ở đậu.
Thẩm Từ vừa nghe Nhan Như Tinh gọi tên của anh ở ở phó bản này, liền, đã phía sau có người.
Trên thực tế, thật ra anh ta đã sớm phát hiện ra rồi, chỉ là không thèm để ý mà thôi.
Người đứng phía sau biết không trốn được, huýt sáo đi ra.
Nhan Như Tinh nhìn thấy người đó, khóe miệng hơi co giật.
"Ey, lại gặp lại rồi." Hồng Lâm cà lơ ca phất đi về phía Nhan Như Tinh.
Lúc này, mặc dù anh ta không khoa trương như lần gặp đầu tiên ở phó bản kia, nhưng vẫn ăn mặc lòe lợt, giống như một con khổng tước hoa.
“Chậc chậc, xem ra chân của cô ổn rồi?” Ánh mắt Hồng Lâm quét qua đùi của cô, nói một cách ngả ngớn. Hai tay anh ta nhét vào túi của cái quần cộc hoa, nhìn trái nhìn phải, tầm mắt dừng lại trên người Thẩm Từ thêm hai giây, khẽ nâng cằm nói với Nhan Như Tinh: "Bạn trai của cô đâu? Sao anh ta không đi cùng cô?”
Trong lòng Nhan Như Tinh khẽ giật mình, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt u ám của Thẩm Từ, cô hiểu ra..
Mặt cô nhanh chóng đỏ lên, hoảng hốt tránh ánh mắt dò xét của Thẩm Từ, nhỏ giọng giải thích: "Tôi không biết, anh ta không phải bạn trai tôi, chỉ là do phó bản sắp xếp mà thôi, tôi không biết gì hết.”
“Xùy —— nếu không thì, phó bản này tôi làm bạn trai cô nhé, tôi sẽ bảo vệ cô, thế nào?” Bỗng dung Hồng Lâm tiến lên, chắn Nhan Như Tinh ở giữa tay vịn lan can, vừa nói vừa khiêu khích nhìn Thẩm Từ.
Thẩm Từ nhìn chằm chằm hai người, trên khuôn mặt lạnh lùng phủ kín lớp sương băng giá, đáy mắt đen kịt như mực lóe lên ánh sáng lạnh lùng làm cho người khác bất an.
Bộc lộ ra sự sắc bén, không giận tự uy.
Chỉ có lúc này, Nhan Như Tinh nhìn thấy khí chất thuộc về nam chính trong sách từ trên người anh ta.
"Tinh Tinh, lại đây!” Bờ môi Thẩm Từ khé mấp máy, lạnh lùng vươn tay ra với Nhan Như Tinh.
Vẻ mặt Nhan Như Tinh do dự, giãy dụa không nhúc nhích.
"Đừng để tôi nói lại lần thứ hai." Thẩm Từ nhìn chằm chằm vào Nhan Như Tinh, lại mở miệng một lần nữa.
Chân Nhan Như Tinh khẽ động đậy, cô chần chừ, di chuyển về phía anh ta.
Đúng lúc này, một tiếng "Từ ca" phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo trên boong tàu.
Nhan Như Tinh theo phản xạ thu hồi cái chân vừa mới nhô ra, sự xoắn xuýt trên mặt cũng khôi phục thành lạnh nhạt. Sắc mặt Trầm Từ trầm xuống, chịu đựng sự bực bội trong lòng. Anh ta không còn kiên nhẫn, quay đầu nhìn về phía Lâm Vận Nhi, lạnh lùng nói: "Em tới đây làm gì?”
Lâm Vận Nhi bị cảm xúc bất mãn của anh ta khiến cho không kịp trở tay. Mãi cho đến khi cô ta nhìn thấy Nhan Như Tinh, trong nháy mắt hiểu ra.
Giờ phút này mặc dù lửa giận đang cuồn cuộn trong lòng, cô ta vẫn cố gắng nặn ra khuôn mặt tươi cười, bày ra biểu tình khéo hiểu lòng người nói với Thẩm Từ: "Vừa rồi em tìm hiểu được một ít tin tức, cảm thấy có ích đối với phó bản của chúng ta. Vì vậy, em mới đến tìm anh.”
“Từ ca, có phải anh có bất mãn gì với em hay không?” Lâm Vận Nhi nhìn về phía Thẩm Từ, trong mắt tràn đầy sự thương tâm không thể giải thích được.
Cô ta không hiểu, rốt cuộc Nhan Như Tinh có cái gì tốt. Mà mỗi lần chỉ cần đụng tới cô ta (Nhan Như Tinh), Thẩm Từ sẽ không nhìn thấy cô ta nữa.
Rõ ràng cô ta mới là thanh mai trúc mã cùng anh lớn lên, chẳng lẽ tình cảm mười mấy năm, đều không bằng loại tình cảm rơi từ trên trời xuống này sao?
Nếu nói trước kia, cô ta sẽ chấp nhận điều đó. Nhưng thời gian Nhan Như Tinh nằm ở bệnh viện một năm rưỡi, người ở bên cạnh anh vượt qua quãng thời gian nguy hiểm đó chính là cô ta.
Dựa vào cái gì mà cô ta (Nhan Như Tinh) vừa tỉnh lại, liền muốn cướp anh đi từ trong tay cô ta chứ?
Cô ta sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra.
Lâm Vận Nhi giấu đi thù hận cùng chua xót vào trong lòng, khóe miệng giật giật khẽ cười cười, hóa giải sự xấu hổ của Thầm Từ.
Kể từ đó, Thẩm Từ đối với cô ta cảm thấy có thêm phần áy náy. Khuôn mặt lạnh như băng, cũng dần dần trở nên dịu dàng.
"Đi thôi, về phòng rồi nói sau." Trầm Từ nói xong, chủ động nắm lấy tay Lâm Vận Nhi, sau đó quay đầu nhìn về phía Nhan Như Tinh.
Lần này không cần chờ anh ta mở miệng, Nhan Như Tinh đã từ từ chạy đến, đi theo phía sau bọn họ.
Toàn bộ quá trình Hồng Lâm bị bọn họ ngó lơ, không chút để ý cười khẽ ra tiếng. Sau đó, anh ta coi như không có ai bên cạnh mình, giang hai tay ngửa đầu thưởng thức cảnh biển và bầu trời xanh.
Khoang thuyền 201.
Lâm Vận Nhi ngồi cùng một chỗ với Thẩm Từ. Chu Duyệt và Nhan Như Tinh ngồi đối diện hai người bọn họ.
Hiện tại bọn bhoj đang ở khoang thuyền cho chủ tịch "Tập đoàn dược phẩm bất tử" sắp xếp, phòng không nhỏ, có hai gian phòng, một gian lớn cộng thêm phòng khách.
Lúc này, Lâm Vận Nhi đang nói về tin tức mà cô ta hỏi thăm được.
"Tôi vừa nhận được tin tức, còn khoảng năm tiếng nữa, chúng ta mới có thể đến ‘Đảo Câm Lặng’."
"Điều này hoàn toàn khác với phó bản chúng ta vào lần trước, không giống với những sự việc chúng ta từng gặp qua. Từ điều này có thể thấy, phó bản này đã hoàn toàn biến thành một cái phó bản mới.”
“Còn nữa, lần này người lên đảo không chỉ có người chơi chúng ta, còn có NPC. Về điểm này, Chu Duyệt là chuyên gia sinh tồn biển đảo được NPC thuê, tin tức anh ta nhận được mới đầy đủ nhất.” Lâm Vận Nhi nói xong, nhìn về phía Chu Duyệt.
Chu Duyệt cũng không chần chừ, nói thẳng: "Ở chỗ của tôi quả thật có một phần tư liệu chi tiết liên quan đến thân phận hiện tại của tôi.”
“Tư liệu nói, lần này người lên đảo, ngoại trừ tôi ra, còn có các chuyên gia khác. Ví dụ, các nhà địa chất, nhà thực vật học, vân vân.”
"Trong số đó, người quan trọng nhất và bí ẩn nhất là Tiến sĩ Văn. Không ai biết ông ta làm gì, nhưng địa vị của ông ta lại ngang bằng với địa vị của chủ tịch NPC mời chúng ta lên đảo. "
“Những vệ sĩ hay mấy học giả NPC, khi đề cập tới vị tiến sĩ Văn này, đều rất kín đáo."
"Từ ca, không biết vì sao, em có một dự cảm không tốt lắm." Lâm Vận Nhi đột ngột xen vào.
Mặc dù cô muốn giết chết Nhan Như Tinh ở cái phó bản này, nhưng cũng không đến mức hại bản thân mình.
"Nếu không, hôm nay em hỏi nó một chút?"
Nghe cô ta nói như vậy, Thẩm Từ suy nghĩ một chút, từ chối: "Không cần, trước tiên xem thử ‘Bảng tính mệnh lành dữ’ đã.
Nói xong, anh ra lấy ra một cái mâm tròn màu trắng bạc đơn giản tinh xảo như la bàn.
Ở giữa mâm tròn lơ lửng một cái kim đồng hồ màu đỏ, mũi kim chỉ về phía trước.
Không đợi Nhan Như Tinh tò mò hỏi đây là đạo cụ gì.
Đã thấy Thẩm Từ cầm một thanh đao nhỏ từ trên bàn, tiếp theo đem mâm tròn đặt lên mặt bàn, tay trái cầm lưỡi đao, để cho máu từ từ chảy từ trong lòng bàn tay rơi xuống cái thìa ở giữa mâm tròn.
Cái thìa không lớn, chỉ có kích thước bằng cái móng tay, nhưng lại có năng lực vô cùng kì diệu.
Nhan Như Tinh nhìn lượng máu, cảm thấy đã đến hai trăm ml, máu bên trong thìa mới dần dần lan ra vòng tròn bên cạnh.
Lúc này, Lâm Vận Nhi nhanh tay nhanh mắt lấy thuốc cầm máu ra đưa cho Thẩm Từ bôi.
Thẩm Từ sau khi nhận thuốc cầm máu, không qua tâm đến tay anh ta. Mà anh ta nhìn chằm chằm vào mâm tròn không chớp mắt, khi nhìn thấy toàn bộ khu vực trên mâm bị máu của mình nhuộm đỏ bắt đầu giảm bớt, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Đang muốn mở miệng, lại nghe thấy tiếng kêu của Lâm Vận Nhi. Anh ta vội vàng ngẩng đầu, vừa nhìn, sắc mặt Thẩm Từ biến sắc.
“Tại sao có thể như vậy!” Anh ta nhìn cái mâm, khiếp sợ kêu lên.
Mà lúc này vì bên trên mâm tròn vết máu nhạt dần không có gì thay đổi, thì kim đồng hồ đột nhiên bắt đầu lắc lư trái phải. Mà ở hai khu vực trái phải và phải của nó, một nửa là màu đỏ như máu, một nửa là màu đen như mực.
Nhan Như Tinh nhìn khuôn mặt Lâm Vận Nhi căng thẳng đến trắng bệch, lại nhìn khuôn mặt Thẩm Từ trở nên nghiêm túc như gặp đại địch.
Cô rất cần anh ta giải thích cho cô một chút, rốt cuộc tình huống bây giờ là gì.
Vì thế,cô hắng giọng, khó hiểu hỏi Lâm Vận Nhi: "A Vận, thế này tức là là thế nào?”
Lúc này trong lòng Lâm Vận Nhi tràn đầy hối hận vì đã chọn phó bản này, không quan tâm đến việc duy trì thiết lập nhân vật nữa, hung tợn trừng mắt nhìn cô, tức giận nói: "Đây là ‘Bảng tính mệnh lành dữ”, chỉ cần cho nó ăn máu, có thể dự đoán tương lai lành hay dữ, xui xẻo hay may mắn."
“Màu đỏ, đại biểu cho thời gian sắp tới trong phó bản, tất cả chúng ta sẽ thuận lợi, là điềm lành."
"Màu trắng, đại biểu sẽ có gập ghềnh, nhưng chỉ cần cẩn thận một chút, cũng không gặp chuyện gì cả."
"Nhưng màu đen thì khác, màu đen, đại biểu cho bất hạnh. Nó vừa xuất hiện, thì có nghĩa là trong mấy người chúng ta, nhất định sẽ có người chết.”
Lâm Vận Nhi cố ý nhìn thoáng qua Nhan Như Tinh, muốn nhìn thấy biểu tình bị dọa sợ của cô.
Kết quả làm cho cô ta thất vọng, Nhan Như Tinh mở to hai mắt, vô cùng nghiêm túc với tò mò, chỉ có mỗi sợ hãi là không thấy đâu.
Cô như vậy, cũng làm cho Lâm Vận Nhi có vẻ tính toán chi li.
Thầm mắng một tiếng xui xẻo.
Lâm Vận Nhi mặt thối hỏi cô: "Cô không sợ chết sao?”
Nhan Như Tinh mờ mịt nhìn cô ta, chỉ vào kim đồng hồ còn đang lắc lư trái phải nói: "Hiện tại không phải đỏ, cũng không phải đen, cái này tính như thế nào?”
Hô hấp Lâm Vận Nhi hơi chậm lại, cổ quái nhìn cô.
"Thông thường, trên “Bảng tính mệnh” chỉ xuất hiện một màu sắc thuần túy, đỏ, trắng hoặc là đen. Kim đồng hồ vận mệnh cũng sẽ không lắc lư trái phải như bây giờ."
“Loại tình huống này xuất hiện, chỉ có một trường hợp."
Lâm Vận Nhi nghĩ đến miêu tả của ‘Bảng tính mệnh lành dữ’, vẻ mặt u ám: "Tương lai của chúng ta đã nguy hiểm đến mức ‘Bảng tính mệnh lành dữ’ cũng không thể dự đoán."
“Cũng có thể là mấy người chúng ta, thậm chí những người khác cũng không có tương lai."
Nhan Như Tinh giật mình.
Trong lúc Thẩm từ đang nhìn chằm chằm bảng tính mệnh, Lâm Vận Nhi dùng ý thức đi vào không gian trữ vật tìm đạo cụ bảo vệ tính mạng.
Nhan Như Tinh tiến lên, đưa tay chạm vào kim đồng hồ vẫn đang lắc lư không ngừng giống như bị động kinh, cứng rắn bẻ về phía khu vực màu đỏ.
Giữ chặt cho đến khi nó dừng lại, sau đó cô cười ngại ngùng với mấy người Thẩm Từ, nói: "Như vậy không phải là tốt rồi sao?”
Thẩm Từ sửng sốt, vừa định nói cho dù cô có làm như vậy, chờ cô buông tay ra, kim đồng hồ vẫn sẽ trở về vị trí cũ.
Nhưng sau khi Nhan Như Tinh buông tay, kim đồng hồ chỉ rung động một chút, rồi đứng vững vàng bất động dừng lại ở khu vực màu đỏ.
Thẩm Từ:...
——
5 giờ chiều, bầu trời u ám khiến không khí thêm phần ngột ngạt.
Không lâu sau, một tiếng sấm ầm ầm rền vang trên bầu trời, bão tố đột ngột kéo tới.
Nghe tiếng sóng biển đập vào bên ngoài khoang thuyền, rồi đập liên tiếp vào cửa sổ tạo thành bọt nước ở khoang hành khách. Bốn người trong khoang hành khách đang chờ du thuyền lên đảo, liếc mắt nhìn nhau.
Sau cùng, Thẩm Từ nhìn thời gian, nói: “Xem ra lần này chúng ta đừng hòng có thể lên đảo một cách thuận lợi.”
Vừa dứt lời, trên mặt biển đột nhiên có mấy vệt ánh sáng đánh xuống chói mắt
Kèm theo vài tiếng "rầm rầm" rõ ràng va chạm với vật nặng, bên ngoài tiếng gào cùng tiếng la hét nổi lên từ bốn phía.
"Khoang thuyền bốc cháy rồi, mau đi gọi ông chủ lên thuyền cứu sinh."
"Sóng biển, sóng biển lại tới nữa rồi. Thuyền muốn lật..."
Trong phòng, mấy người Nhan Như Tinh thật vất vả mới ổn định được cơ thể, vừa nghe xong những lời này, tất cả đều thay đổi sắc mặt.
“Đi ra ngoài!” Thẩm Từ quyết định thật nhanh rồi xông tới cửa phòng, sau đó mở cửa của khoang hành khách, dùng sức đẩy ra ngoài.
Vừa mở cửa ra, một luồng gió biển mạnh mẽ xen lẫn mùi khét cùng với những người khác chạy tới chạy lui, tiếng la hét như đào núi lấp biển ập thẳng vào mấy người bọn họ.
Nhan Như Tinh dựa sát vào vách tường của khoang thuyền, gió biển dữ dội khiến cô không tài nào mở nổi mắt.
Chẳng qua cô vẫn nhìn thấy, sau khi Trầm Từ mở cửa ra, thì không một chút do dự quay lại che chở cho Lâm Vận Nhi xông ra ngoài. Trong lúc đó không liếc mắt nhìn cô một cái, cũng không dặn dò, hiển nhiên đã sớm quên cô.
Nhan Như Tinh thở dài.
Cô thầm nghĩ tình cảm bốn năm nay của cô, quả nhiên là cho chó ăn.
Cô lập tức không do dự nữa, xông ra ngoài cửa.
Chỉ trong nháy mắt khi Nhan Như Tinh sắp bước ra khỏi cửa khoang hành khách, một bàn tay cầm dao vươn tới. Cô vì tránh né mà không thể không lui về phía sau, đúng lúc này du thuyền bị sóng lớn đánh trúng, chấn động một cái, thân tàu đột nhiên nghiêng về phía sau.
Điều này trực tiếp làm cho cơ thể Nhan Như Tinh không khống chế được mà ngã trở lại, đèn trên trần khoang thuyền "xoẹt xoẹt" hai tiếng, rồi chìm vào bóng tối.
Ngay sau đó, cô nghe thấy bên ngoài có người hét lên một tiếng: "Thuyền sắp chìm "
"Bịch..." Nhan Như Tinh cảm giác gáy mình giống như đụng một vật gì đó, không cứng rắn, còn có chút mềm mại.
Cô cố gắng giữ vững cơ thể, đang chuẩn bị quay đầu lại, cổ cô chợt tê rần, mọi thứ trước mắt biến thành màu đen, cô rơi vào hôn mê bất tỉnh.
Trong phút chốc trước khi cô choáng váng ngất đi, chỉ có hồng châu trên cổ tay, nóng đến kinh người.
Lần thứ hai tỉnh lại, Nhan Như Tinh mở mắt ra theo bản năng giơ tay phải lên nhìn cổ tay, sau khi phát hiện hồng châu cũng không có gì bất thường. Lúc này cô mới có thời gian xoa xoa cái cổ rồi ngồi dậy quan sát bốn phía.
Từ những thứ mà cô nhìn thấy được, cô phát hiện ra thế mà mình lại đang ngồi trên một cái giường đá ở một cái sơn động. Sơn động không sâu, nhờ ánh sáng yếu ớt có thể nhìn thấy gần đó có đặt một đống lá chuối héo vàng trải làm thảm, có mấy quả màu tím đen nhìn không được đẹp mắt lắm.
Còn có một con cá có cánh tay dài, mọc ra một cái đầu máu me đầm đìa giống như đầu mèo.
Con cá vẫn chưa chết, đuôi thỉnh thoảng nảy vài cái. Làm cho trong sơn động tràn ngập mùi tanh nhàn nhạt đẫm máu của cá.
Nhan Như Tinh đứng dậy quan sát xung quanh, đi tới cửa động thì phát hiện, cô vẫn còn ở bên vách núi. Phía dưới là biển cuồn cuộn những con sóng và những tảng đá ngầm kỳ lạ.
Cô nhìn một cách cẩn thận, tính toán thử vị trí của cô với biển ở phía dưới, đại khái sâu khoảng mười mét.
Nhảy xuống biển là chuyện không thể, không phải là cô không dám, nhưng không cần thiết.
Nhan Như Tinh quay trở về, nhìn cái quả kì lạ, cô sờ sờ cái bụng phẳng, cầm lấy trái cây trên mặt đất cắn một miếng.
Một giây sau, cô trực tiếp nhổ ra.
Chua, vừa chua lại vừa chát.
Ưu điểm duy nhất, có lẽ là hàm lượng nước nhiều.
Cũng bởi vì hàm lượng nước nhiều, làm cho nó vô cùng khó ăn.
Nhan Như Tinh từ bỏ, quyết định đổi một loại trái cây khác thử xem. Kết quả lần lượt nếm thử qua, phát hiện dù hương vị khác nhau, nhưng còn không bằng cái quả mà cô ăn lúc đầu.
Ít nhất chua và chát là hương vị bình thường của trái cây, những quả khác lại còn vừa mặn vừa tanh còn có vị cay, quả thực chính là tra tấn.
Và điều này cũng dẫn đến, sau khi ăn trái cây, cô còn thấy đói hơn.
Thật sự không có biện pháp, Nhan Như Tinh nhìn chằm chằm vào cá đầu mèo, suy nghĩ một lúc, cô lấy ra hai loại đạo cụ duy nhất mình có thể dùng được, tâm đao và nửa chai nước khoáng.
Tâm đao quả thật không có lưỡi dao, nhìn qua vô cùng ngu si đần độn, Nhan Như Tinh cầm nó lại cảm thấy rất thuận tay.
Đầu tiên cô dùng nước khoáng rửa sạch đao và tay một cách đơn giản, sau đó xách đuôi cá lên rửa sạch máu trên thân cá, xắn tay áo lên tràn đầy tự tin chuẩn bị làm thịt!
Tuy nhiên, sau nửa tiếng.
Nhan Như Tinh ngồi xổm trên mặt đất, ngây người ra, hai tay cầm lấy con cá bên trên lá chuối không có lấy một vết thương, nhanh nhẹn một cách lạ thường tựa như đang cười nhạo cô.
Thừa dịp mỗi khi cô không chú ý, con cá lại nhảy ra khỏi lá chuối, sẽ bị cô một lần nữa túm đuôi kéo trở lại vị trí cũ.
Lặp đi lặp lại bốn đến năm lần, cá không nhảy nữa. Trừng mắt cá chết, thiếu chút nữa nói thẳng: “Làm phiền cho tôi chết một cách thoải mái nhanh một chút.”
Nhan Như Tinh cũng muốn làm nhanh đấy chứ, nhưng con dao này, thật sự quá cùn. Hơn nữa con cá này, cũng không phải là trơn trượt bình thường.
Bản thân cá đầu mèo nhìn không giống với cá bình thường, phần thân con cá rộng, dẹp, không có vảy, màu sắc là loại màu trắng bạc tương đối đẹp, chỉ cần không nhìn cái đầu mèo xấu xí kia, thì nó tương đối giống loại cá bạc.
Nhiều lần cứ khi Nhan Như Tinh đè nó lại, chuẩn bị chặt đầu. Mặt ngoài của nó sẽ tiết ra một lớp chất nhầy, bắt cũng không bắt được.
Không nói đến những cái khác, chỉ riêng chất nhầy nó tiết ra, thật sự rất ảnh hưởng đến sự thèm ăn của cô.
Cuối cùng, Nhan Như Tinh vứt dao xuống, từ bỏ.
Cô đứng dậy và đi đến cửa hang và hét lên với mắt biển bên dưới: "Trái cây quá chua, cá quá khó giết, không thích chút nào."
“Tôi không quan tâm, trong mười phút nữa tôi muốn có đồ ăn! Nếu không cho tôi ăn, tôi sẽ nhảy xuống từ chỗ này!” Nhan Như Tinh chỉ vào biển rộng gió êm sóng lặng, vênh mặt hất hàm sai khiến.
Hét xong, Nhan Như Tinh đợi một lát. Mãi đến khi nghe thấy một tiếng nước rơi xuống rõ ràng, cô mới hài lòng quay đầu trở về sơn động.
Không lâu sau, Nhan Như Tinh đang ngẩn người nhìn chằm chằm cá đầu mèo dường như có cảm nhận được gì đó, cô ngẩng đầu lên, đáng tiếc đã quá muộn. Cô chỉ nhìn thấy một vệt ánh sáng màu băng lam chói mắt lướt qua trước mắt, ngay sau đó đã bị ba lô bay tới chỗ cô chặn tầm mắt.
Ba lô dừng lại trước mặt cô, ba lô màu xanh lá cây của quân đội, túi căng phồng, nhìn qua dường như chứa không ít đồ đạc.
Nhan Như Tinh mở ba lô ra, vừa lòng nhìn bên trong túi chứa một ít mì ăn liền cùng nước, một bịch sữa nhỏ, cộng thêm một cái túi ngủ cùng một bộ quần áo jacket màu xanh đậm chịu bẩn.
Nhìn kiểu dáng của ba lô và áo jacket, hẳn là đồ của những người khác trên du thuyền mang theo.
Cô lấy một miếng sô cô la từ trong túi, xé bao bì và ngồi ăn một cách bình tĩnh trên giường đá.
Nhưng khi ăn, trong miệng hỗn hợp vị đắng và ngọt, làm cho cô thấy ngấy.
Cô chưa bao giờ trải qua loại cảm giác uất ức này.
Ngay cả ở thế giới trước, những người đó vì muốn máu trong cơ thể cô sau khi lấy ra vẫn ở trạng thái sức sống hoàn mỹ nhất. Mặc kệ thật lòng hay là giả vờ, đều sẽ dỗ dành cô, chăm sóc cô từng li từng tí.
Sau đó khi cô lần đầu tiên bước vào thế giới này, Nguyễn Trì cũng chiếu cố cô rất tốt, chưa từng để cô phải nhọc nhằn về phương diện ăn uống.
Tần Sở vì nhầm lẫn coi cô thành bạn gái, càng sẽ không làm cho cô mất hứng.
Bây giờ, cô nhìn mì gói và bịch sữa nhỏ trong tay.
Cô nảy ra một ý tưởng.
10 phút sau.
Nhan Như Tinh hoảng hốt vội vội vàng vàng từ làn khói dày đặc trong sơn động chạy ra bên ngoài. Vừa ho khan, vừa hét lên: "Cứu mạng.”
Nói xong, chân cô bị trượt, hét thất thanh ngã xuống.
Trong dự đoán, người cô chữa ngã xuống được bao nhiêu, cô được đón lấy.
Trong nháy mắt khi đối phương buông cô ra, Nhan Như Tinh vội vàng đưa tay ôm chặt lấy cổ đối phương.
Xác định công cụ hình người tương lai không chạy được, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm. Chịu đựng cảm giác bị nước rửa sạch dị vật trong mắt, cô mở mắt ra.
Tuy nhiên...
"Cô làm gì vậy?"
Con mắt Nhan Như Tinh bị đối phương lấy tay che lại, bất đắc dĩ, cô đành phải dùng một tay tách từng ngón tay ra.
Nhưng mà đến cuối cùng cô cũng không thể chống đỡ lại sức mạnh từ tay của đối phương, nửa ngày không tách ra, còn thiếu chút nữa để cho người chuồn mất.
Cô dứt khoát không tiếp tục tách ra nữa, cũng không tiếp tục nhìn bàn tay to đang bịt mắt mình. Hai tay gắt gao ôm cổ người đó, hơn nữa cơ thể đang được ngâm mình trong nước biển, phập phồng lên xuống, giọng nói bình thản nhưng có lực nói: "Anh buông ra đi, tôi nhìn thấy rồi.”
Vừa dứt lời, Nhan Như Tinh phát hiện, bàn tay che mắt mình buông lỏng vài phần.
Xem ra lời nói của cô có hiệu quả rồi.
Nhan Như Tinh quyết định tiếp tục cố gắng, "Xấu xí không quan trọng, tôi không ghét bỏ anh đâu mà.”
Nếu đã che mắt không cho cô nhìn, vậy khẳng định là đối phương lớn lên quá xấu.
"Anh đã cứu tôi phải không? Cảm ơn anh... A..." Nhan Như Tinh không ngờ tới, cánh tay đang đặt ở bên hông cô đột nhiên siết chặt, phần bụng trực tiếp đụng vào một nơi nào đó, đau đến nỗi cô "A" một tiếng.
Chuyện này là thế nào?
Đầu Nhan Như Tinh hoạt động với tốc độ cao, tự hỏi không biết cô đã nói gì mà khiến anh ta tức giận.
Bỗng dưng, dường như cô nghĩ đến cái gì đó. Cơ thể khẽ run.
Cô cười khẳng định nói: "Anh là do bạn trai của tôi phái tới chăm sóc tôi sao?”
Khi cô cảm nhận được hơi thở của đối phương trở nên dồn dập. Nhan Như Tinh đã xác nhận được rằng có thể cô đã đoán trúng.
"Bạn trai tôi đâu?" Nhan Như Tinh buông tay ra, nắm hồng châu trên cổ tay, lạnh nhạt hỏi như bình thường.
Kỳ lạ chính là, lần này cô thả anh ta ra, anh ta lại không vội vàng rời đi.
"Không phải." Thật lâu sau, một âm thanh dễ nghe lạ thường khiến cho xương cốt người ta cũng trở nên mềm nhũn đột ngột vang lên. Sau đó mắt Nhan Như Tinh cũng lấy lại được ánh sáng.
Rốt cuộc Nhan Như Tinh có thể nhìn xem đối phương là người nào, khoảnh khắc cô nhìn thấy dung mạo thật sự của đối phương, Nhan Như Tinh giật mình.
Không phải xấu, mà là quá đẹp. Mái tóc màu xanh xám, nhuộm màu nước biển, sáng lấp lánh. Cùng đôi mắt màu xanh xám, trong vắt đẹp đẽ tựa như đại dương tĩnh lặng. Ngũ quan anh ta thâm thúy, làn da trắng nõn, xinh đẹp không giống như một con người, vả lại lỗ tai của anh ta, lại là vây cá.
Tai màu xanh xám, thay đổi từ bên trong tai.
Sau đó Nhan Như Tinh cúi xuống nhìn.
Quả nhiên, một cái đuôi cá màu xanh xám hiện ra trước mắt cô.
Dưới cái nhìn chăm chú của cô, anh ta dường như cảm thấy bất an, không thể không giấu đuôi cá ra phía sau.
Cũng may, ngoại trừ tò mò thì anh ta không thấy cảm xúc khác ở Nhan Như Tinh.
Điều này khiến cho anh ta yên tâm thêm một chút.
Chỉ là anh ta đã yên tâm quá sớm.
Khi anh ta nhìn thấy động tác của Nhan Như Tinh, muốn ngăn cản cô thì đã không còn kịp nữa rồi.
"Là đuôi cá thật." Nhan Như Tinh chạm vào một cái, cảm giác lạnh lẽo của vảy cá, làm cho cô không nhịn được mà phát ra thanh âm sợ hãi thán phục.
"Cô..." Người cá bị hành động của cô dọa sợ, lắp bắp, đỏ mặt nói: "Sao cô có thể... Có thể tùy tiện, sờ, sờ đuôi tôi.”
“Không thể chạm vào sao?” Nhan Như Tiều ngẩng đầu, giơ tay lên chân thành nói: "Xin lỗi anh nhiều nhé, tôi không sờ nữa. "
“Không, không có việc gì." Dường như người cá rất dễ thẹn thùng, trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc, một vệt đỏ ửng hiện lên từng đợt từng đợt.
Chỉ thấy anh ta do dự một lúc, né tránh ánh mắt nhỏ giọng nói, "Có thể, có thể cho cô sờ một chút.”
Lỗ tai Nhan Như Tinh dựng thẳng lên, thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm.
Nhưng khi nhìn thấy anh ta vểnh đuôi trước mặt cô, cô mới nhận ra, cô không hề nghe lầm.
Nhan Như Tinh im lặng nhìn thoáng qua ánh mắt tràn đầy chờ mong của anh ta, cô chạm vào một cách qua loa, không chút để ý nói: "Người cứu tôi từ trong khoang thuyền ra, không phải anh nhỉ.”
Khuôn mặt của Người cá vốn đang thẹn thùng bởi vì được cô sờ, trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Cô nói không sai, thật sự cô không phải do anh ta cứu
Vào thời điểm đó, khi anh ta gặp được cô, cô đang ngủ bên cạnh bãi biển.
Anh ta quan sát một lúc, nhìn thấy thủy triều sắp lên nhưng mãi không có ai đến tìm cô, anh ta mới do dự đi qua nhặt cô về sơn động nơi anh ta ở.
Trái cây và cá đầu mèo trong hang động cũng là do anh ta đặt vào.
"Vậy người cứu tôi đâu rồi?" Nghe xong lời giải thích của anh ta, Nhan Như Tinh cảm thấy tình tiết này có chút quen tai, lại hỏi.
"Không biết." Người cá bĩu môi rũ mắt xuống, không vui: "Khi tôi nhìn thấy cô, cô đang ở một mình trên bãi biển rồi."
“Nói cách khác, anh không nhìn thấy người đã cứu tôi?” Nhan Như Tinh đặt tay trái lên cổ tay phải.
Nhiệt độ nơi đó đã sớm lạnh đi, tựa như cảm giác nóng nực đến choáng váng đó, chỉ là ảo giác của cô.
"Tôi không biết ai đã đặt cô trên rìa bãi biển, tôi chỉ biết nếu không có tôi, khi nước biển dâng cao, cô cũng sẽ chìm xuống biển." Người cá nói những lời này quả thực rất ấm ức, cái đuôi thỉnh thoảng vỗ vào nước biển.
"Lôi Phong à?" Nhan Như Tinh đảo mắt, buông tay ra, cười gian xảo: "Nói như vậy, anh cũng là ân nhân cứu mạng của tôi rồi?”
Người cá nghe thấy vậy, ánh mắt sáng lên, dùng sức gật đầu.
"Vậy anh muốn tôi báo đáp anh như thế nào?"
"Không cần cô báo đáp, chỉ cần cô nói chuyện với tôi là tốt rồi." Người cá ngại ngùng gãi gãi đầu, có chút ngốc nghếch.
"Trên đảo này không phải còn rất nhiều người sao? Sao anh không để họ nói chuyện với anh?: Nhan Như Tinh nhìn xung quanh một vòng, nói.
"Những người đó..." Trong mắt người cá hiện lên một tia chán ghét, cái đuôi cũng vung mạnh hơn: "Tôi không thích bọn họ. "
“Tôi cũng giống như họ." Thấy đôi mắt màu xanh xám của anh ta mờ mịt, Nhan Như Tinh giải thích: "Chúng tôi cùng nhau đến hòn đảo này.”
”Nếu anh không thích bọn họ, vì sao lại cứu tôi?”
"Cô không giống họ." Người cá rầu rĩ mở miệng.
"Không giống chỗ nào?" Nhan Như Tinh cũng không cảm thấy, kỹ năng bị động "Tình Yêu Của Quỷ" của cô lại có thể ảnh hưởng đến người cá.
"Cô lớn lên rất xinh đẹp." Người cá liếc trộm cô một cái, thẹn thùng nói.
Nhan Như Tinh:???
Khóe miệng cô giật giật, nhìn người cá không biết nên nói gì. Cô cảm thấy, có vẻ như đầu óc của người cá này không dùng được nữa.
"Hơn nữa cô không ghét bỏ tôi." Người cá cúi đầu, nhẹ nhàng nói.
Cái đuôi màu xám xanh cùng với vây cá ở tai vẫy nhẹ nhàng.
"Anh dùng bộ dạng này đi ra ngoài, bọn họ sẽ không ghét bỏ anh." Nhan Như Tinh nói xong, tò mò nói, "Có phải anh có hiểu lầm gì về diện mạo của mình không?"
Người cá ngây thơ nhìn Nhan Như Tinh, lắc đầu, "Không có nha.”
“Anh cảm thấy bộ dạng này của mình nhìn xấu xí sao?” Nhan Như Tinh nhíu mày, hỏi anh ta.
Lúc này người cá không chần chừ, hỏi lại: "Chẳng lẽ không khó coi sao? Nhan Như Tinh:...
Cô nhìn anh ta từ trên xuống dưới một vòng, mái tóc dài màu xám lam ở trong nước, mềm mại đẹp đẽ giống như hoàng tử người cá trong truyện cổ tích. Ngũ quan thâm thúy được nước biển rửa qua, hơn nữa đôi mắt thuần khiết kia, làm cho tất cả những người có suy nghĩ dơ bẩn trong lòng đều cảm thấy xấu hổ.
"Vậy như thế này thì sao?"
Ngay lúc Nhan Như Tinh đang cân nhắc nên nói như thế nào để uốn nắn lại thẩm mỹ của anh ta. Chỉ nghe thấy người cá mở miệng nói một câu, tiếp theo xuất hiện một màn khiến cho cô cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
“Bây giờ nhìn đẹp hơn chưa?" Ngư nhân vuốt ve khuôn mặt hoàn toàn thay đổi một bộ dáng khác của mình, bề ngoài dị dạng giống như quái vật người cá, vảy màu xám chiếm hơn phân nửa hai má. Ngay cả vây tai xinh đẹp lúc trước cũng thoái hóa thành hai cái xương gai xấu xí.
Con ngươi vốn màu xám lam, lúc này trở nên vô cùng đỏ tươi. Đối mặt với anh ta một lúc lâu, tựa hồ còn có thể ngửi được một mùi máu tanh.
Hơn nữa, bên trong đường cong khuôn miệng anh ta, lại có răng nanh sắc bén như đao.
Ngoài ra đuôi cá của anh ta đã biến mất và trở thành đôi chân dài thẳng tắp.
Anh ta nhìn chằm chằm Nhan Như Tinh, không bỏ qua bất cứ sự thay đổi nào trên gương mặt của cô.
Không ngoài dự đoán, vẻ mặt Nhan Như Tinh biến đổi, trong lúc anh ta đang cảm thấy thất vọng, chỉ thấy cô bỗng dưng kêu lên một tiếng thảm thiết: "Tóc!"
“Lông của anh đâu? Sao lại trọc lốc như thế này?" Vẻ mặt của cô khó có thể chấp nhận được, hung hang nhìn chằm chằm vào cái đầu trần trụi cùng hai cái xương gai của anh ta, đôi mắt dần đỏ lên, nhìn có vẻ còn tức giận hơn anh ta.
Người cá:...
Mặc dù tôi bị hói, nhưng tôi vẫn rất mạnh.
Có vấn đề gì sao?
Nhưng mà khi nhìn thấy cô như vậy, không hiểu sao anh ta lại thấy vui vẻ hẳn lên.
Anh ta biết mà, dù anh ta có ở trong hình dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ vô cùng quái dị kia, cô cũng không ghét bỏ anh ta, nhất định cô sẽ không ghét bỏ anh ta mà.
Ha!
Kỳ thật anh ta lừa Nhan Như Tinh.
Thật ra anh ta có gặp cái đồ xấu xí đã cứu cô một lần, chỉ là hai bên náo loạn không quá vui vẻ.
Chứ không đừng nói chăm sóc cô, anh ta giết người, cũng sẽ không chớp mắt.
“Biến trở về bộ dáng kia đi!”
"Được rồi."
Người cá ngoan ngoãn nghe lời biến đổi trở lại, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Nhan Như Tinh.
Nhan Như Tinh không nhận ra biến hóa dị thường của anh ta, đưa tay thương tiếc vuốt ve sợi tóc mềm mại của anh ta, cảm thán nói: "Sau này anh cứ như vậy đi.”
Nếu là người khác, người cá đã sớm làm thịt rồi. Nhưng đây là bạn gái của cái đồ xấu xí kia...
"Được, nghe lời cô." Người cá ngượng ngùng vểnh đuôi cá lên trước mặt Nhan Như Tinh, e sợ nói, "Cô có muốn lại sờ sờ cái đuôi hay không.’
Nhan Như Tinh cúi đầu nhìn cái đuôi đang tỏa ra ánh sáng lung linh tràn đầy màu sắc, đẹp không gì sánh được, ngón tay ngo ngoe muốn chạm vào.
Nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn xuống, đứng đắn từ chối nói: "Thân là một người cá nam, cái đuôi của anh chính là chân của anh. Vì vậy, không thể để các cô gái bên ngoài khác tùy tiện chạm vào, trừ khi đó là bạn gái của anh.”
“Vậy cô làm bạn gái tôi được không?” Người cá nói, ngón tay dài mảnh khảnh trắng nõn đan xen ở bụng. Hai mắt tha thiết nhìn Nhan Như Tinh, mí mắt vừa dài lại vừa dày giống như hai cánh quạt, khẽ run rẩy, xuyên thẳng vào tâm người khác: "Tôi chưa từng bị người khác chạm qua đuôi, chỉ có cô thôi đó.”
Nhan Như Tinh: "... Đó là một tai nạn ngoài ý muốn.”
Cô vừa nói nhưng những lời này, nước mắt của người cá trước mắt ào ào chảy xuống không ngừng được, vừa khóc vừa nói bằng âm thanh nức nở, ấm ức: "Tôi biết ngay mà, cô ghét tôi chứ gì.”
Nhan Như Tinh thầm nghĩ "Đúng là tôi ghét anh đấy, làm gì được nhau’. Nhưng mà, cô nghĩ đến Thẩm Từ, nghĩ đến người đẩy cô. Ánh mắt híp lại, sau đó mím môi lại, mí mắt rủ xuống, cũng theo đó khóc nức nở.
"Không, tôi không ghét bỏ anh. Chỉ là tôi..." Nhan Như Tinh muốn nói rồi lại thôi nhìn anh ta, trong ánh mắt kia tựa như chứa đầy sự yêu thích cùng buồn bã.
Người cá vừa thấy vậy, trong lòng vô cùng kích động.
Dường như anh ta có thể nhìn thấy tình cảnh tên quỷ xấu xí yếu đuối vô dụng kia thấy phẫn nộ cùng cực.
Nghĩ đến đây, giọng nói của anh ta càng thêm nhẹ nhàng, vẻ mặt càng thêm dịu dàng động lòng người: "Chỉ là cái gì cơ? Tôi không quan tâm, cô chạm vào đuôi tôi, thì cô chính là bạn gái của tôi.”
“Nhưng mà tôi đã có người tôi thích rồi!”
Hai người cùng nhau mở miệng, lượng tin tức nói ra vô cùng lớn.
Lời nói vừa ngừng, Nhan Như Tinh khiếp sợ nhìn người cá.
Người cá cũng không nhường nhịn quay đầu trừng tròn mắt nhìn cô.
Trên thực tế, người cá đang phát điên lên vì phấn khích.
Trong lòng anh ta càng thấy hưng phấn, không khống chế được run rẩy.
Đúng vậy, chính là như vậy, nói ra là tốt rồi. Nói ra, anh ta có thể đường đường chính chính đào góc tường.
“Là ai!” Người cá không thể tin được, chất vấn Nhan Như Tinh
"Là một người tôi đã yêu sâu đậm mấy năm." Nhan Như Tinh không phụ sự mong đợi của anh ta, vừa nhớ lại, vừa nói: "Tôi và anh ấy, quen biết nhau từ khi còn học đại học. Thế giới lúc đó, mọi thứ vẫn vô cùng tốt đẹp.”
Trong mắt Nhan Như Tinh tràn đầy ao ước, phảng phất như có ánh sáng, khiến người cá nảy sinh bất mãn trong lòng. Đối với người được cô nhắc đấy, càng thêm phần ác ý.
A, quỷ xấu xí, còn rất biết chơi.
Chỉ là, theo Nhan Như Tinh kể lại, trong lòng người cá càng ngày càng thấy khó hiểu
Chờ chút đã, không ngờ tên quỷ xấu xí lại lãng mạn như vậy, thế mà lại cùng người ta đi ngắm sao?
Còn biết chơi đàn piano cho cô nghe? Không phải anh ta vô tâm sao? Anh ta thì biết cái gì gọi là lãng mạn chứ?
Còn tự mình xuống bếp? Còn lá phổi vợ chồng? Xong rồi, chẳng lẽ bây giờ đồ xấu xí cũng không nhịn được bắt đầu ăn thịt người rồi sao?
"Cho dù bây giờ tôi đã chia tay với anh ấy, tôi vẫn rất yêu anh ấy."
Người cá:!!
Chia tay?
Anh ta còn chưa làm gì cơ mà.
Không đúng, anh ta kinh ngạc nhìn Nhan Như Tinh, nghẹn ngào nói: "Cô nói cô với anh ta chia tay rồi? "
“Hic, đúng vậy." Nhan Như Tinh không hiểu vì sao anh ta lại khiếp sợ như vậy.
Chẳng lẽ trọng điểm của anh ta không phải là nửa câu sau sao?
"Cô nói cô vẫn còn yêu anh ta, nhưng hai người lại chia tay?" Người cá có chút hoảng hốt hỏi.
Không thể nào, nhìn hành động của tên quỷ xấu xí ngày hôm qua, cho dù tình nguyện vi phạm quy định cũng muốn ở lại chăm sóc nhất cử nhất động của cô cơ mà. Không thể nào có chuyện cô còn yêu anh ta, mà anh ta lại chia tay với cô được.
"Ai đề cập đến việc chia tay?"
Nhan Như Tinh cảm thấy tên người cá này cô cùng kỳ quái, nhưng vẫn tiếp tục duy trì biểu cảm buồn bã mất mát nói: "Lúc ấy bạn gái hiện tại của anh ta đã nói như vậy, tôi không có khả năng không đồng ý. "
Chờ một chút nữa nào! Bạn gái hiện tại?
Tốt lắm, tên quỷ xấu xí đó bây giờ chơi như vậy sao?
Khuôn mặt người cá khiếp sợ!
"Thật ra từ ngày hai người bọn họ vào cửa cùng nhau, tôi cũng đã biết, bọn họ ở cùng một chỗ. Nhưng tôi vẫn không thể buông bỏ anh ấy, dù sao anh ấy cũng là mối tình đầu của tôi."
Mối tình đầu?
Câu chuyện càng ngày càng trở nên kì lạ hơn rồi.
Bỗng nhiên, người cá phát hiện ra một chuyện, câu nói đầu tiên của Nhan Như Tinh chứa đựng một tin tức lớn.
Cô nói rằng cô và anh ta đã gặp nhau ở trường đại học.
Trường đại học...
Trong ký ức ít ỏi của anh ta, mơ hồ nhớ rằng thời gian học đại học của anh ta cũng không quá tuyệt vời.
Với lại cô còn nói rằng cô đã yêu đối phương vài năm rồi.
Một vài năm...
Một suy nghĩ khó có khả năng hiện lên trong đầu anh ta.
Tên quỷ xấu xí kia, chắc không phải là lốp dự phòng, hoặc là còn chưa theo đuổi được người ta đấy chứ?
Càng nghĩ người cá càng cảm thấy có thể mối tình đầu mà Nhan Như Tinh nhắc tới, vẻ mặt thâm tình không phải tên quỷ xấu xí kia. Nhất thời anh ta không biết nên đồng tình với tên quỷ xấu xí, hay là nên đồng tình với Nhan Như Tinh bị quỷ xấu xí để mắt tới đây
Chẳng qua như vậy cũng tốt, bây giờ dù anh ta có đào góc tường đi chăng nữa, tên quỷ xấu xí kia cũng không thể nói anh ta cướp bạn gái của gã đi được!
Sau tất cả, người ta không thừa nhận rằng tên quỷ xấu xí đó là bạn trai của cô.
"Tôi không để ý." Ngư Nhân thâm tình đưa tay nắm lấy tay Nhan Như Tinh, kích động nói: "Hơn nữa người mà cô nói, nếu có thể dễ dàng bị người khác dụ dỗ, chứng tỏ anh ta căn bản không hề yêu cô!”
“Người như anh ta không đáng, cô xứng đáng với người tốt hơn." Nói xong, dường như người cá muốn cúi đầu xuống
Nhan Như Tinh hoảng hốt rút tay về, "Không, tôi không thể ích kỷ như vậy được."
“Người ích kỷ là tôi, thành thật mà nói, ngay từ cái nhìn đầu tiên của tôi với em. Tôi, tôi đã thích em mất rồi. Tôi sống ở biển cả đã mấy chục năm, em là người đầu tiên, không ghét bỏ bản thể của tôi. Xin em hãy cho tôi một cơ hội để chăm sóc em."
"Tôi sẽ đối xử tốt với em, ngay cả khi em không chấp nhận để tôi làm bạn trai của em cũng không quan trọng. Miễn là đừng từ chối sự có mặt của tôi, tin tưởng tôi, nhất định tôi sẽ không làm em phải thấy thất vọng.”
Nhan Như Tinh khiếp sợ che miệng, nước mắt "cảm động" tuôn ra, giống như cô không thể tưởng tượng nổi.
Cuối cùng, dưới sự thỉnh cầu lặp đi lặp lại của người cá, thậm chí lấy cả tính mạng để đe dọa. Nhan Như Tinh mới "bị ép" phải chấp nhận thỉnh cầu muốn "chiếu cố" mình của anh ta.
Thành công tìm được công cụ hình người, Nhan Như Tinh vẫn cảm thấy công cụ hình người này cứ có chỗ nào đó là lạ.
Người cá thành công vung quốc lên, mân mê thôi thúc chính bản thân mình, anh ta cảm thấy, hóa ra cái góc tường này cũng không quá khó đào như anh ta tưởng, hoàn toàn có thể cạy ra được!