Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực

Chương 147




Nhan Như Tinh vẫn không thể lên xe của Phương Triển mà rời đi, cô nghĩ tới nghĩ lui, liền quyết định trốn vào phó bản, có thể trốn được lúc thì hay lúc đó.

Nhưng ở trong khu vực bị chiếm đóng, trong chốc lát cô đã tự nâng mình lên cấp B, nếu muốn lên cấp cao hơn, cô phải tiến vào phó bản thăng cấp.

Mà phó bản thăng cấp của cô rất có thể là phó bản của người chơi thăng cấp D lần trước, mà nói không chừng phó bản thăng cấp lần này có liên quan đến đoạn ký ức đã bị đánh mất của cô.

Cuối cùng Nhan Như Tinh đã tìm được thời điểm để tiến vào phó bản.

——

“Tinh Tinh, hôm nay có ngoan không? Có nghe lời hay không?”

“Có ạ.”

“Tinh Tinh giỏi quá, có bố ở nhà không? Tinh Tinh bảo bố nghe điện thoại được không?

“Dạ, được ạ.”

“Bố ơi, mẹ đang gọi bố!” Trong phòng khách, cô bé mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, trong tay cầm điện thoại chạy vào phòng bếp, hét lên với người đàn ông đang nấu cơm trong bếp.

Cô bé tầm tám chín tuổi, những đường nét trên khuôn mặt chưa rõ ràng, nhưng cũng có thể nhìn ra được đây là một tiểu mỹ nhân.

Cô buộc tóc đuôi ngựa hai bên bằng hai chiếc kẹp màu hồng nhạt, đôi mắt sáng lên như pha lê. Khuôn mặt cô hơi ửng đỏ lên vì vui vẻ.

Người đàn ông đang bận rộn trong bếp, nghe thấy tiếng cô gọi, liền vội vàng buông con dao phay xuống, xoa xoa tay, xoay người khom lưng, lấy điện thoại từ tay trong tay cô con gái nhỏ, cười hiền hậu nói: “Cảm ơn Tinh Tinh bảo bối.”

Cô bé Tinh Tinh nghe vậy, mắt sáng rực lên, ưỡn ngực, kiêu ngạo, nói lớn: “Không có gì!”

“Đi chơi đi.” Người đàn ông nín cười, xoa đầu cô.

“Không được, con phải đợi để nói chuyện với mẹ.” Tiểu Tinh Tinh ngửa đầu, mong chờ nói: “Con muốn hỏi mẹ khi nào mẹ mới về.”

Người đàn ông sững sờ, một giọng nữ nhẹ nhàng xin lỗi nhanh chóng phát ra từ điện thoại di động: “ Thực sự xin lỗi bảo bối, mấy ngày nay mẹ phải tăng ca, có hơi bận một chút. Chờ đến mười một, đến mười một mẹ nhất định sẽ về chơi với con trong kỳ nghỉ được không?”

Tiểu Tinh Tinh nghe vậy có chút không vui. Phải mất một lúc, cho đến khi cô bấm tay tính lại thời gian, phát hiện cùng lắm ba ngày sau là mẹ có thể trở về rồi, liền lập tức vui vẻ trở lại.

“Vậy mẹ nói phải giữ lời nhé, nhất định phải trở về với con nhé.” Tiểu Tinh Tinh nói xong, lúc này mới an tâm mà nhảy nhót tung tăng.

Chờ cô đi khỏi phòng bếp, người đàn ông cầm điện thoại lên, ý cười trong mắt không giảm, nói: “Lần này em tăng ca có hơi lâu rồi đó.”

“Không còn cách nào khác, anh cũng hiểu con bé, thân thể yếu đuối, phải thường xuyên theo dõi. Chờ thêm mấy ngày nữa, bố mẹ nó tìm được dịch vụ chăm sóc y tế mới thì tốt rồi.”

“Phải rồi Vinh ca, lần trước bệnh viện chúng ta đã tiếp nhận một bệnh nhân trông giống thần tiên.......”

Ba ngày sau.

DOC FU LL. VN - K h o t r u y ệ n d i c h m i ễ n p h í

“Alo? Cái gì cơ? Tăng ca sao? Được được, tôi biết rồi, tôi lập tức qua đó.”

Trên bàn cơm, sau khi nhận một cuộc điện thoại, người phụ nữ vội vàng đứng dậy, áy náy nhìn chồng và con gái của mình.

“Thật sự xin lỗi, bệnh viện đột nhiên có một số chuyện.” Nói xong, bà không dám nhìn thẳng vào mắt của cô con gái.

Nhưng nghĩ đến lời mà y tá trưởng nói, bà cũng không có cách nào từ chối.

“Mẹ lại định tăng ca nữa sao?” Tiểu Tinh Tinh ngồi trên bàn ăn, đôi mắt mong chờ nhìn người phụ nữ.

“Ừm, mẹ không có ở đây, Tinh Tinh phải ngoan nhé.” Người phụ nữ bất đắc dĩ mà xoa xoa mặt con gái.

“Con muốn ở cùng mẹ.”

Người phụ nữ nghe vậy có chút cảm động, những mà bà nhanh chóng nghĩ đến điều gì đó, cau mày từ chối: “Không được, mấy ngày bệnh viện rất đông, không tiện.”

Thấy vẻ mặt thất vọng của con gái, bà đi theo, thái độ hòa hoãn mà nói thêm một câu: “Chờ thêm một thời gian nữa, qua đợt này, mẹ sẽ đưa con đi cùng được không? Vừa hay dì Lý bọn họ cũng rất nhớ con.”

“Được ạ.”

“Ngoan lắm.”

Khi ra đến cửa, người phụ nữ đang định nói gì đó với chồng mình nhưng rồi lại thôi.

“Vinh ca.” Bà miễn cưỡng nhìn lên phòng đứa con gái qua khe cửa.

“Con gái phải làm phiền anh rồi.”

“Cái gì mà phiền với không phiền, chẳng lẽ Tinh Tinh không phải là con gái anh?” Nhan Vinh tỏ vẻ giận dỗi, nói: “Nhưng em cũng đừng ngốc như vậy, mệt mỏi thì nghỉ ngơi, đừng suốt ngày vùi đầu vào làm việc.”

“Em biết rồi. Phải rồi Vinh ca, mấy ngày gần đây, bệnh viện đã có mấy ca bệnh truyền nhiễm, anh để ý đến Tinh Tinh một chút, đừng để nó chạy loạn.”

“Được, em đi đường cẩn thận. Đợi một chút, Tố Hà, mang cả ô theo nữa.”

“Cùm cụp ——”

“Bố ơi, mẹ đi rồi sao?” Trong phòng, giọng nói non nớt của Tiểu Tinh Tinh vang lên.

“Bảo bối đừng buồn, mẹ sẽ nhanh trở về thôi.”

Nháy mắt đã kết thúc kỳ nghỉ thứ mười một.

Khương Tố Hà cuối cùng cũng có thể về nhà nghỉ ngơi hai ngày.

Ở cùng con gái cả một ngày, bà ấy nhìn Tiểu Tinh Tinh đang ngồi vẽ tranh trên bàn trà ở phòng khách, sau khi được chồng khen, gương mặt vui vẻ, tươi cười của cô ngừng lại, đột nhiên hỏi: “Tinh Tinh còn nhớ A Trì ca ca không?”

“A Trì ca ca?” Tiểu Tinh Tinh quay đầu, nhìn mẹ đầy khó hiểu.

“Đúng đó, chính là tiểu ca ca lần trước mẹ đưa con tới bệnh viện thăm đó.”

“Nhớ ạ, chính là tiểu ca ca đẹp trai trong người không khỏe, cũng không thích nói chuyện.”

“Đúng đúng.” Khương Tố Hà không nghĩ tới con gái mình lại có thể nhớ được rõ ràng như vậy chỉ qua một lần gặp mặt, lại còn là vào 3-4 năm trước.

“Anh ấy bị làm sao vậy ạ?” Tiểu Tinh Tinh khó hiểu.

“Anh ấy…” Khương Tố Hà dừng một chút, nói, “Tinh Tinh có muốn gặp tiểu ca ca đó không?”

“Mẹ muốn đưa con tới bệnh viện sao?” Tiểu Tinh Tinh vui vẻ mà nhào vào trong lồng ngực bà ấy.

“...Đi xem một chút đi, bệnh viện gần đây có hơi đông người.” Khương Tố Hà chần chừ mà vuốt tóc cô.

10 giờ tối.

Trong phòng ngủ, Khương Tố Hà lăn qua lăn lại không ngủ được.

Chồng của bà ấy, Nhan Vinh đã sớm nhận ra lần này bà ấy trở về trong lòng có tâm sự, rồi hỏi: “Em có chuyện gì sao?”

Khương Tố Hà thở ngắn than dài một lúc lâu, mới ấp a ấp úng nói: “Thời gian của thằng bé kia chỉ còn lại một tháng.

Nhan Vinh nằm bên cạnh bà ấy đang định xoay người đột nhiên dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc: “Là đứa trẻ mà em vẫn luôn ở bên chăm sóc đó sao?”

“Phải.”

Nhan Vinh im lặng một lúc, an ủi bà ấy: “Em đừng nghĩ nhiều quá, thằng bé kia vừa mới sinh ra đã không được khỏe mạnh, có thể sống tới bây giờ đã là một điều kỳ tích.”

“Em biết, nhưng em vẫn rất lo lắng. Ầy, Vinh ca, em mới phát hiện ra thằng nhóc kia vẫn còn nhớ Tinh Tinh nhà chúng ta. Mấy hôm trước, em cho nó nhìn ảnh Tinh Tinh, nó vừa nhìn đã nhận ra Tinh Tinh.”

“Đây còn là câu đầu tiên nó mở miệng nói trong tháng này.”

Nhan Vinh: “Em muốn nói cái gì”

“Vốn dĩ, em muốn cho Tinh Tinh gặp nó một chút, có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng. Nhưng em cảm thấy, gặp ở bệnh viện mấy ngày này không ổn lắm, em không yên tâm. Ầy, qua mấy ngày nữa rồi nói sau vậy.”

Nhan Vinh thấy tâm trạng bà ấy không được tốt, tuy rằng không biết tại sao chuyện này khiến bà ấy để tâm, nhưng vẫn khuyên nhủ: “Được, em đừng nghĩ quá nhiều, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng. Ngủ trước đi, mai lại nói tiếp.”

Nhan Vinh lúc này còn không có biết vợ của ông ấy sẽ mang đến cho ông ấy bao nhiêu kinh hãi vào đêm hai ngày sau.

Khi nhìn thấy vợ đang dìu một thiếu niên yếu ớt vào cửa, người đàn ông thành thật Nhan Vinh khóe miệng nhếch lên, đương nhiên là không hiểu đây là tình huống gì?

“Cháu chào chú Nhan ạ.” Thiếu niên người gầy gò, mặc một bộ quần áo bệnh nhân đặc chế màu trắng, khuôn mặt cậu trắng bệch, giống y như một tờ giấy trắng.

Cậu bé tầm mười một tuổi, ngũ quan tuấn tú, đặc biệt là đôi mắt màu đen tĩnh lặng như thể không có cái gì có thể làm cảm xúc của cậu dao động.

“Em, em sao lại mang nó đến đây?” Nhan Vinh nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt, gió thổi là bay của cậu, tim cũng muốn nhảy ra ngoài.

Ông ấy nghĩ rằng, người nhà của đứa trẻ này đang muốn nó sống sót đến phát điên.

Cho nên, trong hoàn cảnh này, người nhà của cậu không thể nào cho cậu xuất viện được, có điều bây giờ......

Nhan Vinh thấy vợ chột dạ mà cúi đầu, trong lòng chợt sinh ra một dự cảm không lành.

Ông ấy đang định hỏi, lại thấy vợ lắc đầu cầu xin.

“Mẹ, mẹ đã về rồi sao?” Tiếng hỏi thăm mềm mại từ trong phòng đã đánh vỡ không gian im lặng giữa ba người.

Thiếu niên tưởng chừng như không còn lưu luyến gì với thế gian, mở miệng nói một tiếng “chú” liền im lặng, vậy mà đôi mắt lại đột nhiên lóe sáng, nhìn về phía Khương Tố Hà vui vẻ nói: “Em gái?”

“Đúng rồi, cô đưa con đi gặp em gái.” Khương Tố Hà đỡ cậu vào trong nhà.

Nhan Vinh sắc mặt khó coi, im lặng đi theo sau.

“Mẹ, anh ấy là ai vậy ạ?”

“Đây chính là A Trì ca ca mà mẹ nói với con lần trước đó, Tinh Tinh chơi với anh một lát được không, mẹ có một chút chuyện muốn nói với cha của con.”

“Được ạ, nhưng mà bố mẹ phải nói nhanh lên nhé, đến 8 giờ là con phải đi ngủ rồi.”

“Mẹ biết rồi, con đi chơi với ca ca đi.”

——

“Em điên rồi sao? Đừng nói với anh là em bí mật đưa nó ra ngoài đó.” Nhan Vinh kéo Khương Tố Hà vào phòng ngủ, đóng cửa lại, hiếm khi thấy ông tức giận với bà ấy.

“Thằng bé nói từ lúc sinh ra đến giờ, nó chưa từng được đi ra khỏi bệnh viện, không biết thế giới bên ngoài như thế nào. Bây giờ nó xin em cho gặp Tinh Tinh lần cuối cùng..... Em cũng không muốn đồng ý... Nhưng mà nó đã khóc....”

“Đây là lần đầu tiên em thấy nó khóc..... Em không nỡ lòng...”

“Không nỡ lòng cũng không thể nào làm như vậy, em đây là đang hại nó chứ không phải là giúp nó. Lỡ như nó xảy ra mệnh hệ gì, chúng ta không kịp đưa nó đến bệnh viện thì phải làm sao đây?”

“Không được, chuyện này em có nói với bố mẹ nó không?”

“Cái này, nó nói bố mẹ nó đồng ý.”

Nhan Vinh cạn lời: “Lập tức gọi điện thông báo cho người nhà thằng bé đi.”

“Nhưng em……”

“Không đúng, người trông coi thằng bé chắc hẳn phải rất cẩn thận, em làm sao mà đưa nó ra khỏi bệnh viện được?” Nhan Vinh thắc mắc.

“Gần đây bệnh viện có một số chuyên gia từ Trung Đô đến đây, bọn họ cần đến một số lượng lớn bác sĩ và nhân viên y tế. Bệnh viện thiếu thốn nhân lực đến nỗi mà người trông coi thằng bé, không biết như thế nào mà cũng không quan tâm đến nó.”

Nhan Vinh cạn lời, nhìn vợ, không biết nên nói như thế nào.

“Gọi điện thoại, hỏi thăm người nhà của thằng nhóc xem họ có biết chuyện hay không.”

Nào ngờ, gọi mấy cuộc điện thoại đều không thể kết nối được.

Tiểu Tinh Tinh bị giao cho nhiệm vụ “tiếp khách”, không bao lâu sau lại nằm ngủ quên luôn trời đất trên người thiếu niên.

Khương Tố Hà đi ra ngoài thấy thế, vẻ mặt căng thẳng, theo bản năng đi tới đánh thức con gái dậy, vì sợ cô bé sẽ đè chết thiếu niên.

“Em gái đang ngủ.” Thiếu niên ngăn bà ấy lại, một cánh tay che chắn trước người Tiểu Tinh Tinh, đối với Khương Tố Hà, cảnh giác nói.

Khương Tố Hả dở khóc dở cười, bà ấy phải lấy lý do là “sẽ bị cảm lạnh” để khuyên nhủ cậu đánh thức Tinh Tinh dậy để đưa cô về phòng ngủ.

Thiếu niên suy nghĩ một lát, trước khi miệng Khương Tố Hà rách ra vì nói quá nhiều, cậu đánh thức người, kéo cô nói: “Về phòng ngủ đi.”

Tiểu Tinh Tinh đôi mắt mệt mỏi, căn bản không thể mở ra được, nghe vậy trực tiếp kéo cậu về phòng ngủ của mình.

Vào phòng, cô buông thiếu niên ra, đi thẳng đến giường của mình, nằm lên, vẻ mặt thỏa mãn.

A Trì sửng sốt, ngơ ngác nhìn trước giường đơn chỉ chừng một mét, phát ngốc một lúc.

Mẹ Khương đi theo sau cậu, vừa muốn bảo cậu về đi về phòng ngủ.

Liền thấy cậu đi đến, đẩy Tinh Tinh nằm sát vào bên trong, sau đó cởi áo khoác và giày rồi nằm xuống, nhưng vẫn bình tĩnh nhắc nhở mẹ Khương: “Tắt đèn.”

Mẹ Khương: “……”

Con gái còn nhỏ, cậu lại đang bệnh, cũng chỉ xem Tinh Tinh như là em gái, cho nên bà ấy không cảm thấy gì.

Chỉ là trong lòng có chút khác thường.

Mấy tiếng sau, A Trì trên giường đột nhiên mở mắt, kiễn nhẫn gỡ tay chân của em gái gác ở trên người cậu ra, sau đó ngồi dậy, xuống giường rồi đi ra ngoài.

Khi cậu đang chuẩn bị đến phòng ngủ chính đánh thức mẹ Khương, bố Nhan đang ngủ ở phòng khách đã kịp thời nói: “Có chuyện gì sao?”

A Trì nhìn ông ấy, im lặng hai giây, nói: “Đi về.”

“Con đợi chút, chú thay quần áo xong sẽ đưa cháu trở về.”

A Trì không từ chối.

Vài ngày sau, mẹ Khương trở về từ bệnh viện, lo lắng hỏi Tinh Tinh có muốn cùng bà ấy đi làm không.

“Con có thể gặp lại A Trì ca ca sao? Lần trước anh ấy cho con hạt giống, nhưng mà con không cẩn thận ăn mất rồi, không biết A Trì ca ca có giận con không.”

“Hạt giống gì cơ?” Mẹ Khương thuận miệng hỏi một câu.

“Một hạt giống rất thơm, trông như hạt hướng dương, ăn rất là ngon.”

“Vậy thì lúc đó con có thể tự mình hỏi anh ấy.” Mẹ Khương không để ý.

Đến bệnh viện, Tiểu Tinh Tinh nóng lòng muốn thú nhận lỗi lầm của mình với thiếu niên đang ngồi trên giường bệnh.

“Ca ca, em thực sự xin lỗi vì đã lỡ ăn mất hạt giống anh đưa cho em.”

Người ngồi trên giường bệnh nghe vậy sửng sốt nửa giây, hỏi: “Vậy em có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”

“Không có.”

“Không có thì tốt.” Vẻ mặt thiếu niên không thay đổi.

“Ca ca có còn hạt giống nào khác nữa không? Lần này em khẳng định sẽ không ăn mất nữa.”

“Có bánh ngọt thôi.” Thiếu niên nhìn về phía bàn để đồ bên cạnh giường bệnh: “Em có muốn ăn không?”

“Muốn ạ!” Tiểu Tinh Tinh ngày lập tức bị thức ăn thu hút sự chú ý.

Không bao lâu sau chuyến thăm bệnh.

Sau nửa tháng, một đêm nọ, Khương Tố Hà đột nhiên nói với chồng: “Thằng nhóc Nguyễn Trì kia đi rồi.”

Nghe được tin tức này, Nhan Vinh sửng sốt, há hốc mồm, nói: “Đừng quá đau buồn, em đã cố gắng hết sức rồi.”

“Ầy, lúc đó nghe nói có hy vọng, kết quả đột nhiên không giải quyết được gì.” Khương Tố Hà tiếc nuối.

“Thằng nhóc đi rồi, em gần đây chắc là không bận việc gì chứ.”

“Gần như là vậy, hơn nữa còn có một bệnh viện mới đang được xây dựng ở bên cạnh, có thể sẽ tuyển thêm nhiều nhân viên mới.”

“Vậy là tốt rồi, trong lúc rảnh rỗi có thể chơi với Tinh Tinh nhiều hơn......”

Nhan Vinh vốn tưởng rằng cuộc sống sẽ trở lại bình thường như trước.

Nào ngờ, không đến hai ngày, vợ anh đã đem về một tin tức làm ông ấy chấn động.

“Bệnh viện phân khu mới xây bên cạnh kia có người đang làm thí nghiệm trên cơ thể người!”

Thấy vợ sợ hãi, Nhan Vinh vốn không muốn tin.

Xong lại nghe vợ tiếp tục nói: “Chính là những đứa trẻ bị nhiễm virus không xác định mà em nói với anh lần trước. Bọn chúng không hề chết, mà là bị đám người kia nhốt lại.”

“Sao em lại biết?” Nhan Vinh hoài nghi.

“Chính mắt em nhìn thấy.”

“Chính mắt?” Ánh mắt Nhan Vinh càng cổ quái hơn.

“Chính vào cái ngày em trực đêm, đột nhiên nhìn thấy một người lén lút đi sang khu bên cạnh. Em cũng không hiểu sao lại đi theo hắn đến thẳng cửa ngầm bên cạnh, sau đó nhìn thấy......” Khương Tố Hà hơi sợ hãi, co rúm người lại.

Nhan Vinh thấy thế liền ôm lấy bả vai bà ấy, trấn an, Khương Tố Hà lại ngay lúc đó đẩy ông ấy ra, duỗi tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường: “Em cho anh xem bức ảnh này.”

Nhan Vinh đã bị dọa sợ ngay lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh.

Trong ảnh là một nam thanh nhiên đang bị ngâm trong một chất lỏng màu xanh lam nhạt, chàng trai có một khuôn mặt đẹp như thần tiên và một dáng người hoàn hảo.

Cậu ta bị ngâm trong nước, hai mắt nhắm hờ tựa như có thể mở ra bất cứ lúc nào.

“Câu ta là?” Nhan Vinh tò mò hỏi.

Khương Tố Hà: “Cậu ta chính là bệnh nhân quỷ dị mà em lần trước em kể với anh.”

“Là cậu ta?” Nhan Vinh nhíu mày.

“Đúng vậy, cậu ta đang ở trong phòng thí nghiệm ngầm kia, xung quanh còn có những đứa trẻ khác.”

“Vậy em định làm thế nào?”

“Em cũng không biết.”

Nhan Vinh: “Đừng nghĩ nhiều quá, ngày mai anh sẽ in bức ảnh này ra, tạm thời cất giữ. Em hãy xóa bức ảnh trong điện thoại đi, đừng để người khác nhìn thấy, sau đó em cứ giả vờ như không biết cái gì, cứ đi làm như bình thường.”

“Chỉ có thể làm như vậy...... Chỉ cầu mong không xảy ra chuyện gì.”

Nhưng mà những chuyện ngoài ý muốn luôn tự nhiên mà tới.

Trong đêm mưa.

Những cái tát điên cuồng vang lên trong hành lang.

Nhan Vinh bừng tỉnh, ông ấy nhanh chóng mặc quần áo, đi ra ngoài, khuyên Tiểu Tinh Tinh cũng bị đánh thức, đang ôm gấu bông đứng ở cửa phòng ngủ của ông ấy, đi về phòng ngủ.

Chờ sau khi cô đi vào, lúc này ông ấy mới mở cửa.

“Vinh ca!” Người phụ nữ mặc áo điều dưỡng, người ướt như chuột lột, đầu tóc bù xù, lộ ra khuôn mặt trắng bệch dưới ánh sáng của tia chớp rơi xuống từ cửa sổ thông gió ở cầu thang.

Trái tim Nhan Vinh như bị bóp nghẹt, nếu không phải ông ấy to gan lớn mật và sự tín nhiệm đối với vợ, ông ấy đã sớm bị hù chết rồi.

“Tố Hà? Không phải em đang tăng ca ở bệnh viện sao?” Ông ấy la lên thất thanh, sau đó vội vàng túm chặt lấy tay bà ấy, muốn đưa bà vào nhà.

Vừa chạm vào người bà, Nhan Vinh có cảm giác như mình vừa chạm vào một tảng băng. Ông ấy cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghỉ là do bà dầm mưa về nên mới vậy.

Cho đến khi ông ấy phát hiện vợ mình đang bất động.

“Vinh ca, anh nghe em nói đã.” Vợ trở tay bắt lấy tay ông ấy.

Cảm giác lạnh buốt làm Nhan Vinh rùng mình.

“Mau đưa Tinh Tinh rời khỏi nơi này, đi ngay bây giờ.”

“Tố Hà, chúng ta đi vào nhà trước có được không?” Nhan Vinh lo lắng nói.

“Không, en không thể vào được.” Khương Tố Hà lắc đầu: “Vinh ca, nhớ kỹ, anh ngay bây giờ hãy đưa Tinh Tinh rời khỏi đây, không cần đi tìm em.”

“Em đang nói cái gì vậy?” Nhan Vinh ngơ ngác nhìn bà ấy.

“Không cần đi tìm em, em đi rồi, anh phải chăm sóc Tinh Tinh thật tốt.” Nói xong, Khương Tố Hà xoay người rời đi.

Bà ấy vừa quay đi, Nhan Vinh lộ ra vẻ mặt kinh hãi, hai tay đột nhiên nắm chặt lại.

Sau đầu vợ ông ấy có một vết thương lớn, máu me loang lổ, máu hòa với nước mưa chảy từ lưng xuống đất, bắn tung tóe trên mặt đất tạo thành những vũng máu màu đỏ nhạt.

Hốc mắt Nhan Vinh ươn ướt, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.

“Vợ ơi.”

Khương Tố Hà không quay đầu nhìn lại, tiếp tục bước đi.

“Mẹ ơi ——”

Nhan Vinh chấn động, bất ngờ nhìn Tiểu Tinh Tinh không biết đã ở bên cạnh ông ấy từ lúc nào, ông theo bản năng, khom lưng, che mắt cô bé, nhanh chóng đẩy cô vào rồi đóng cửa lại.

“Bảo bối, con nhìn nhầm rồi, đó không phải mẹ con, mẹ con còn đang tăng ca.”

“Bóng người vừa rồi kia không phải là mẹ ạ?”

“Không phải, con đang nằm mơ thôi, chờ con tỉnh lại, mẹ sẽ trở về.”

“Mẹ, mẹ con hình như đang bị thương...”

“Không có, đó không phải mẹ của con, bảo bối mau ngủ đi, cha ngủ với con, ngày mai tỉnh lại mẹ sẽ về.”

Một lúc sau, trong phòng lại yên tĩnh trở lại.

Nhan Vinh dỗ con gái ngủ xong, còn mình thì trằn trọc mãi không thể ngủ được.

Ông ấy nhìn khuôn mặt an tĩnh của con gái lúc ngủ, sự lo lắng và nghi hoặc trong lòng làm ông ấy không thể bình tĩnh được.

Ngày thứ nhất.

Nhan Vinh làm theo lời vợ nói, đưa Tinh Tinh rời đi.

Đợi sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Tinh Tinh, ông ấy tìm tới người bạn làm luật sư của mình nhờ chăm sóc con gái hộ mấy ngày.

Sau đó không do dự mà đến thẳng bệnh viện.

Tiểu Tinh Tinh ở trong căn phòng mới chờ cha gần nửa tháng.

Cha cuối cùng cũng đã quay lại.

Mẹ cũng đã trở lại.

Cha mẹ đưa cô về nhà cũ, ba người một nhà lại sống bình thường như trước đây.

Chỉ là cha mẹ dường như đã thay đổi, hai người thường xuyên có chuyện gì đó giấu cô, không muốn nói cho cô biết.

Hơn nữa, có đôi khi cha mẹ sẽ nhìn chằm chằm vào cô bằng một ánh mắt đáng sợ.

Khẩu vị của cha mẹ cũng thay đổi, có hôm cô đặc biệt tới đưa cho cha một quả táo mà cha không thích ăn, cha lại ăn nó, còn nói là ăn rất ngon.

Cả mẹ cũng vậy.

Trước kia, mẹ ghét nhất là ăn đồ sống, còn bây giờ mỗi ngày đều ăn đồ sống, cô không thích ăn, nhưng mẹ lại nó không ăn sẽ bị đói.

Một thời gian sau.

Tiểu Tinh Tinh càng ngày càng cảm thấy hai người trước mắt kia không phai cha mẹ của cô.

Cô nhớ cha mẹ của mình lúc trước.

Hôm nay, có một chú cảnh sát tới nhà, Tiểu Tinh Tinh nhớ đến trước kia cha mẹ đã từng nói, có vấn đề gì thì tìm cảnh sát. Cô muốn nhờ chú cảnh sát tìm giúp cha mẹ trước kia của cô.

Nhưng mà lại bị cha mẹ hiện tại phát hiện được, bọn họ nói cô bị điên, còn nhốt cô lại.

Tiểu Tinh Tinh không khuất phục, cô nhất định phải tìm ra chứng cứ chứng minh họ không phải cha mẹ mình!

Đáng tiếc vẫn không thể tìm được.

Cho đến một ngày, trước khi đi ngủ, cô làm đổ cốc sữa bò, buổi tối khi ra ngoài đi WC, đi ngang qua phòng bếp bỗng nghe được âm thanh lạ.

Cô tò mò đi đến xem, liền thấy “cha mẹ” cô ngồi xổm trên sàn ăn thịt tươi sống, hành động và âm thanh khi ăn rất giống hai con quái vật.

Cảnh tượng này khiến Tiểu Tinh Tinh sợ hãi.

Cô chạy vào phòng mình, mấy ngày không ra khỏi cửa.

Cuối cùng, “cha mẹ” phải phá cửa, lôi cô ra ngoài.

Đối mặt với tình huống như vậy, Tiểu Tinh Tinh bị dọa khóc, nói rằng bọn họ là quái vật, không phải cha mẹ của cô.

Không ngờ rằng, lần này bọn họ lại thừa nhận: “Không sai, chúng tôi đúng thật không phải cha mẹ của cô.”

“Nhưng chúng tôi được cha mẹ cô mời đến để chăm sóc cô, cô không cần phải sợ.”

“Vậy cha mẹ tôi đâu?”

“Cha mẹ cô đã chết rồi.” Quái vật nói.

“Đã chết rồi?”

“Đúng vậy, chính là không còn sống nữa.”

“Tại sao họ lại chết?

“Bọn họ là bị người ta hại chết.”

“Bị ai hại chết? Tại sao lại làm như vậy?”

“Cha mẹ cô không cẩn thận thấy được thứ không nên thấy, nên bị người ta diệt khẩu. Rốt cuộc là ai, chờ cô lớn lên tự mình điều tra liền rõ.”

Từ khi quái vật thẳng thắn nói chuyện với nàng, họ làm gì cũng không giấu cô.

Tiểu Tinh Tinh lại sợ hãi, không còn cách nào khác, chỉ có thể để bọn họ tùy ý xâm chiếm nhà của mình.

Những ngày tháng như vậy kéo dài được không bao lâu.

Hôm nay, bọn họ cõng một người về.

Tiểu Tinh Tinh từ phía sau cửa, hé mắt nhìn ra bên ngoài.

Khi nhìn thấy bọn họ đang kéo người vào phòng bếp, trong mắt Tiểu Tinh Tinh đầy vẻ sợ hãi.

Bọn họ muốn ăn thịt người!

Suy nghĩ này khiến Tiểu Tinh Tinh vừa hoảng loạn, vừa không biết phải làm sao.

Cô muốn báo cảnh sát, nhưng cô lại không có điện thoại.

Nhìn thấy bọn họ còn đang thương lượng xem nên xuống tay từ đâu, chỗ nào ăn ngon nhất.

Tiểu Tinh Tinh run rẩy đi tới, nhỏ giọng ngăn cản: “Mi, bọn mi không được ăn thịt người. Sẽ, sẽ bị người ta phát hiện đó.”

“Xí......” Quái vật cha cười khẽ hai tiếng, nói: “Chẳng sao cả, sau hôm nay nếu bị phát hiện thì liền chạy đi chỗ khác.”

“Uyển muội, làm đi!”

Khi Tiểu Tinh Tinh đang rất bối rối, quái vật mẹ đứng dậy, trói cô lại.

“Xong rồi, cứ lắc lư ở trước mặt ta, cuối cùng cũng có thể ăn được rồi.” Quái vật cha nhìn Tiểu Tinh Tinh, ánh mắt thèm thuồng, nói: “ Nếu không phải vì không muốn người ta nghi ngờ, ai lại bằng lòng chăm sóc con nhãi ranh này”

“Được rồi, trước tiên phải xem nên ăn cái thi thể này như nào đã?” Quái vật mẹ chỉ vào người bọn họ mới mang về.

Tiểu Tinh Tinh nước mắt lưng tròng nhìn qua, lập tức bị sắc mặt của người nằm trên mặt đất thu hút, quên cả khóc.

“Chậc chậc, ta có cảm giác hắn là thần tiên từ trên trời rơi xuống.” Quái vật cha nhìn mặt thi thể cảm thán nói.

Quái vật mẹ cũng nhịn không được mà sinh tâm tư khác: “Này, trực tiếp ăn luôn thì có hơi phí nha.”

“Chi bằng……”

“Hừ!” Quái vật cha nổi cơn ghen, chém một đao lên mặt hắn: “Tên đáng chết này, ngươi có chắc là cái kia của hắn còn có thể dùng được!”

Quái vật mẹ: “Ta vừa rồi chỉ là thuận miệng nói ra thôi.”

Tiểu Tinh Tinh không hiểu, nhưng điều này cũng không cản được ánh mắt của cô, nhìn khuôn mặt người đó bị phá hủy nhưng lại không để lại nhiều máu khiến cô không khỏi tò mò.

“Bắt đầy xuống tay từ đâu đây?” Quái vật mẹ hỏi.

Nói xong liền thấy quái vật cha cầm đao nhọn trong tay, trực tiếp đâm phập vào bụng người kia.

“Phốc ——”

Cùng với những âm thanh ghê rợn, quái vật cha đã mở bụng của khối thi thể một cách hoàn hảo.

Mùi máu tươi bắt đầu xộc lên, nhưng không có nặng. Rõ ràng phần bụng đã bị mổ banh ra thành một cái lỗ lớn, nhưng máu lại không chảy ra nhiều, giống như phần mặt vậy.

Thay vào đó là một mùi hôi khó tả.

Cha mẹ quái vật đương nhiên cũng ngửi thấy được, không nhịn được, nhíu mày: “

Quái vật ba mẹ hiển nhiên cũng nghe thấy được, nhịn không được nhíu mày, “Không lẽ là để lâu nên bốc mùi sao?”

Quái vật cha ném đao xuống, dùng tay xé to vết thương ra.

Nào ngờ, biến cố đột nhiên xảy ra, một bóng đen bay thẳng về phía quái vật cha.

Quái vật cha kêu lên một tiếng, giơ tay ném ra một lá bùa vàng, bóng đen gào thét chói tai, rồi biến mất.

“Thật đen đủi, sao tự nhiên lại có một con quỷ bay ra?”

“Cái kia còn có thể ăn không? Nếu không thì đưa nó trở về đi? Bằng không bị phát hiện lại phải cãi cọ với bọn họ.”

“Sao lại đưa trở về, tốn biết bao nhiêu công sức mới có thể vác hắn tới đây. Dù cho không ăn được không thể trả về.”

Quái vật cha nói, cầm dao trên mặt đất lên, nhắm vào cánh tay của thi thể, một đao chém xuống.

Sau đó nhặt nó lên, ném cho quái vật mẹ: “Ăn đi.”

Quái vật mẹ cầm cánh tay, do dự một lúc, nhưng vẫn không thắng nổi sự thèm ăn của mình.

Tiểu Tinh Tinh trợn tròn mắt, nhìn bọn họ ăn tươi nuốt sống cái người giống thần tiên đang nằm trên đất kia trước mặt mình, bị dọa sợ đến mức sắp ngất.

“Cái đầu này?” Quái vật cha cầm cái đầu lên, không biết lấy rìu từ đâu ra, giờ cao lên rồi đập xuống.

Phập một cái, huyết thanh màu trắng phun bắn lên mặt Tiểu Tinh Tinh.

Cô không biết làm thế nào mà mình có thể nhìn nổi cảnh này mà không bị dọa chết.

Cha mẹ quái vật của cô cũng rất ngạc nhiên.

“Con nhóc này có rất có tiềm năng nha.” Quái vật mẹ cảm thán nói.

“Làm sao? Ngươi muốn bồi dưỡng nó?” Quái vật cha nhướng mày: “Thật ra cũng không phải là không được, chờ gió thổi qua, rồi kiểm tra tư chất của nó một chút.”

“A? Đây là cái gì?” Quái vật cha cầm lấy một viên đá màu đen to bằng một ngón tay cái.

“Một viên sỏi? Sỏi mọc trong đầu hả?” Ông ta thắc mắc, tiện tay ném nó đi. Thật không may, viên đá vừa vặn lăn xuống dưới chân Tiểu Tinh Tinh, cô theo bản năng dẫm lên nó.

“Được rồi, ăn no rồi dọn dẹp.”

Một đêm này đã khiến Tiểu Tinh Tinh có một cú sốc cực lớn.

Tuy rằng cha mẹ quái vật không ăn thịt cô, nhưng bọn họ không hề quan tâm đến sự tồn tại của cô, mà chỉ sống dưới danh nghĩa cha mẹ cô.

Sau khi hoàn toàn bại lộ thân phận, bọn họ còn không thèm nấu cơm, Tiểu Tinh Tinh chỉ có thể tự mình làm.

Đao trong phòng bếp cô không dám dùng, cũng may cha mẹ trước kia cho cô không ít tiền tiêu vặt.

Cô dùng tiền tiêu vặt mua rất nhiều đồ ăn vặt để ở trong phòng.

Cha mẹ quái vật cũng mặc kệ cô, chỉ cần cô không đi ra ngoài nói lung tung là được, bọn họ với cô như những người xa lạ.

Tiểu Tinh Tinh tủi thân mà ngồi trong phòng mình, cầm một viên đá màu đen trong tay, lau nước mắt.

Ngoài cửa có người bước vào.

Cô nhanh chóng lau nước mắt đi rồi chạy đến bên cửa phòng, ghé tai nghe.

Quái vật cha: “Thật xui xẻo, những người đó bị làm sao vậy? Nếu còn đuổi theo, lão tử sẽ đâm chết bọn họ. Bệnh viện kia xảy ra chuyện, không phải do lão tử làm, chúng ta chỉ là bắt đi một người mà thôi, đuổi cái gì mà đuổi.”

Quái vật mẹ: “Thật là phiền phức, nhưng mà bọn họ chắc không biết người hôm trước là do chúng ta bắt đi, bây giờ chỉ là đang điều tra thôi.”

Quái vật cha: “Mấy ngày nay người cảm thấy thế nào? Có cảm giác cơ thể có gì thay đổi không?”

Quái vật mẹ: “Không có.”

“Thật là phiền phức, sao ta lại có cảm giác cái thi thể này ăn chẳng ra cái gì nhỉ? Ngay cả một phản ứng cũng không có, nếu đúng là như vậy thì chúng ta phí công rồi.”

Những lời này của ông ta khiến quái vật mẹ không biết trả lời thế nào.

Nửa tháng sau.

Tiểu Tinh Tinh phát hiện cha mẹ quái vật trở về càng ngày càng muộn.

Một đêm nọ, bọn họ đột nhiên trở về.

Ngửi được mùi máu tanh, Tiểu Tinh Tinh liền biết rằng bọn họ đang bị thương.

Nhưng cho dù bị thương, cô cũng không dám đi ra ngoài.

Điều cô không nghĩ tới chính là, cô tự mình không ra khỏi cửa, người ta lại đến tìm cô.

Quái vật cha lôi cô ra ngoài, dùng một ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào cô.

Cánh tay và chân ông tay lỏng lẻo bất thường, trên bụng còn có một lỗ thủng lớn, máu ứa ra, nhuốm đỏ cả phòng khách.

Cách đó không xa là quái vật mẹ cũng có chút bất ổn, đang nằm trên sô pha.

Tiểu Tinh Tinh co rúm người lại, không dám nhìn bọn họ.

Chiếc váy nhỏ trên người cô sớm đã rách tan nát, dính đầy bụi bẩn.

“Hai ngày này ngươi phải chăm sóc bọn ta, nếu làm tốt, ta có thể cân nhắc cho ngươi một cơ hội đi theo bọn ta. Còn nếu ngươi dám chạy ra ngoài báo cảnh sát, ngươi nhất định sẽ chết dưới tay ta.”

Quái vật cha hung dữ nói.

Tiểu Tinh Tinh vội gật đầu lia lịa.

“Đi, đi thay quần áo rồi ra ngoài ít đồ ăn cho bọn ta, tắm rửa qua một chút. Đừng chơi trò khôn lỏi với ta, trong lòng ngươi nghĩ cái gì bọn ta đều biết hết.”

Những lời này trực tiếp phá vỡ suy nghĩ muốn báo cảnh sát của Tiểu Tinh Tinh.

Cô ngoan ngoãn nghe lời giúp bọn họ mua đồ ăn và dược liệu, đến khi vết thương của bọn họ lành lại. Có thể là thấy biểu hiện của cô không tệ, cha mẹ quái vật đối xử với cô tốt hơn rất nhiều.

Báy giờ, cho dù cảnh sát lâu lâu đến hỏi cô gần đây có gặp chuyện gì phiền toái không, Tiểu Tinh Tinh cũng có thể mặt không cảm xúc mà lắc đầu.

Trong hoàn cảnh như vậy, cha mẹ quái vật cũng càng ngày càng thả lỏng hơn với cô.

Có đôi khi quái vật mẹ còn chải đầu cho cô.

Sau khi vết thương của bọn họ lành lại được không bao lâu, cha mẹ quái vật lại mang một ông chú lạ mặt về nhà.

Ông chú này nhìn cô với một ánh mắt cực kỳ quái dị, cha mẹ quái vật nói đó là bác sĩ đến để kiểm tra sức khỏe cho cô.

Vài ngày sau, chú bác sĩ này lại tới nữa.

Hắn giống như mang đến tin tức tốt làm cha mẹ quái vật rất vui vẻ. Hiếm khi thấy bọn họ xuống bếp nấu cơm, còn gọi cô xuống ăn cùng.

Mà trên bàn cơm, chỉ có một bát thịt kho tàu.

Thấy chú bác sĩ nhìn chằm chằm bát thịt thèm nhỏ dãi, Tiểu Tinh Tinh liền biết với cha mẹ quái vật là cùng một giuộc.

Tiểu Tinh Tinh đang nghĩ sau khi ăn xong không biết sẽ xảy ra chuyện gì, quái vật mẹ cười tủm tỉm gắp cho cô môt một miếng thịt, ánh mắt nhân từ nói: “Tinh Tinh ngoan, ăn đi, từ nay về sau ngươi sẽ trở thành con gái của chúng ta.”

Tiểu Tinh Tinh cúi đầu.

Cô không muốn ăn, nhưng bọn họ đang nhìn chằm chằm vào cô, tay cô run rẩy, cầm lấy đũa gắp miếng thịt lên. Đúng lúc này, cô đột nhiên cảm thấy đau bụng, không thèm nhìn đến vẻ mặt khó coi của cha mẹ quái vật, cô ném đũa, ôm bụng chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Vài phút sau, cô co ro trên nắp bồn cầu, không dám đi ra ngoài.

Đột nhiên, cô lấy ra một viên đá màu đen, cầu xin thần minh đến cứu giúp cô.

“Ta có thể cứu ngươi, nhưng ngươi phải đồng ý làm giúp ta một việc.”

Âm thanh bất thình lình vang lên trong đầu làm Tiểu Tinh Tinh ban đầu mê mang, sau đó tự nhiên bình tĩnh lại, ánh mắt cô thay đổi lạ thường, giống như biến thành một người khác vậy.

Rất nhanh sau đó, cô bình tĩnh trở lại và đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Cô nhìn vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, không chờ đợi thêm được nữa của cha mẹ quái vật, chậm rãi đi đến.

“Cha, mẹ, con thực sự xin lỗi.”

“Cha, mẹ, con thực sự xin lỗi.” Cô áy náy nói, cầm miếng thịt trên bàn, nhét vào miệng, con dao cô trong tay cô lóe lên, đâm thẳng vào người chú bác sĩ đang không có phòng bị ngồi ở gần cô, tiếp đến là quái vật cha.

Quái vật mẹ chưa kịp phản ứng lại, cô đã rút dao ra rồi lao đến phía quái vật mẹ, thuận lợi đâm xuống một cách nhanh chóng.

“Ngươi!” Cha mẹ quái vật vừa kinh hãi, vừa giận dữ, lồng ngực đột nhiên nhói lên khiến bà ta mất thăng bằng, ngã xuống đất.

Thật lâu sau, cảnh tượng trước mắt vỡ ra như bọt biển, Tiểu Tinh Tinh đang đứng trong phòng dần dần lớn lên.

[ Phó bản thăng cấp: Quái vật người thân ]

[ Nhiệm vụ thăng cấp: Giết trước, ăn “thịt” sau ]

[ Tiến độ phó bản thăng cấp: 100]

[ Chúc mừng bạn thành công thăng cấp lên người chơi cấp độ A ]

Ý thức của Nhan Như Tinh quay lại hiện thực, rất lâu sau vẫn không thể tỉnh táo lại được.

Trong phó bản thăng cấp này, ban đầu cô đúng là không có ký ức, cho đến khi “Tiểu Tinh Tinh” cầu nguyện lần cuối cùng, cô đột nhiên nhớ tới mình đang ở trong phó bản thăng cấp, cho nên không chấp nhận lời đề nghị của âm thanh kia.

Nhưng cô biết rằng, cô năm mười một tuổi, chắc chắn đã đồng ý với sự trợ giúp của âm thanh đó rồi.

Cho nên từ đó trở về sau, cô liền nợ hắn một lời hứa.

Nhan Như Tinh bực bội khi nhớ về đoạn ký ức đầy tăm tối này.

Quả nhiên, cô lựa chọn quên đoạn ký ức này đi là có nguyên nhân cả.

Đã nhiều năm trôi qua, cô dường như vẫn có thể nhớ được cảm giác bất lực và sợ hãi lúc đó.

Nhưng vẫn còn một số vấn đề mà cô chưa thể hiểu được.

Không nghĩ tới, người có thể thay cô giải đáp vấn đề này dường như từ lâu đã sớm biết cô sẽ có ngày này, chầm chậm mà đi đến phía cô.

Nhìn Nguyễn Trì, Nhan Như Tinh không khỏi nghĩ tới cái thi thể bị mổ bụng, bị cắn xé trong trí nhớ của cô.

Mặt cô tái mét.

“Nhớ rồi sao?” Nguyễn Trì đưa tay gạt đi nước mắt trên mặt cô.

“Cha mẹ em, rốt cuộc tại sao lại chết?” Nhan Như Tinh nhìn chằm chằm vào anh, không bỏ sót bất kì biểu cảm nào của anh.

“Dì phát hiện một số bí mật, nên bị diệt khẩu. Chú đi tìm dì, cũng bị bọn họ thuận tay giết chết.” Nguyễn Trì rũ mắt, thấp giọng nói.

“Ai giết?”

“Là đám chuyên gia năm đó từ Trung Đô đến đây.”

Lồng ngực Nhan Như Tinh như bị ai bóp chặt.

“Bọn họ có một số thí nghiệm, không thể để cho người khác biết được.”

“Quái vật xâm chiếm nhà em lúc đó, là người chơi màu đỏ sao?” Nhan Như Tinh hỏi.

“Đúng vậy.”

“Còn chuyện cỗ thi thể kia là sao? Nhan Như Tinh vẫn hỏi về cỗ thi thể để lại bóng ma tâm lý cho nàng năm đó.

“Năm đó, sau khi anh chết, không cẩn thận rơi vào thế giới này. Anh không nghĩ tới sẽ tạo ra hậu quả như vậy.”

“Không đúng, điều em muốn hỏi là, anh thật sự bị kia hai người đó…”

“Không có, tuy rằng cơ thể anh đã chết, nhưng vẫn còn sót lại một phần ý thức. Sau khi bị Nguyễn Trì đánh thức, báo thù cho chú dì, phá hủy căn cứ thí nghiệm kia xong, ý thức còn sót lại cũng không nhiều. Sau đó lại bị chủ hệ thống lấy đi một phần thần thức, khối thân thể kia liền biến thành một cái vỏ rỗng.”

“Không ngờ sau đó lại bị hai người đó cướp mất.”

“Anh vốn dĩ là muốn phá bỏ thân thể này đi, nếu là do bọn họ, dường như điều này cũng trở nên chính đáng hơn. Vì vậy, anh liền thuận thế mà làm... tạo ra một ảo ảnh cho bọn họ xem, trên thực tế anh cũng không có bị bọn họ... ừm, ăn thịt.”

“Hạt giống mà Nguyễn Trì cho em kia là cũng là của anh sao?” Nhan Như Tinh hỏi.

“Đúng vậy, cơ thể cậu ta có hơi đặc biệt, có thể nhìn thấy sự tồn tại của linh hồn và thể xác. Lúc ấy, anh vẫn còn ý thức, cậu ta phát hiện ra anh, muốn anh dùng cơ thể và đôi mắt của cậu ta giúp cậu ta nhìn ra thế giới bên ngoài.”

“Anh cũng đồng ý rồi, hạt giống cây thánh linh vốn dĩ có thể giúp cậu ta sống thêm được một thời gian, ai mà ngờ được cậu ta lại đưa nó cho em.”

Nhan Như Tinh thẫn thờ, nghĩ đến thiếu niên quanh năm suốt tháng nằm trên giường bệnh kia, một sự đau lòng không thể nào diễn tả được dâng lên trong lòng khiến đôi mắt cô phiếm đỏ, khàn khàn giọng nói: “Còn viên đá kia lại là chuyện thế nào?”

“Đó là thần hạch, sau khi anh hủy đi cơ thể, nó liền trở thành một viên đá bình thường. Đến khi anh quay trở lại lần nữa, tất cả sức mạnh cất giữ trong đó mới được khôi phục lại.”

“Nhưng mà điều anh không ngờ tới chính là, Tinh Tinh lại tự nhiên trở thành chất dinh dưỡng của cây thánh linh.”

Lời này vừa nói ra, Nhan Như Tinh có hơi giật mình.

Bởi vì lúc ấy, điều kiện mà anh đồng ý chính là giúp cậu bảo quản tốt viên thần hạch kia, chờ khi nào cậu trở lại sẽ lấy nó đi.

“Không phải do em cố ý đâu.” Nhan Như Tinh nhỏ giọng nói.

“Anh biết mà.” Khóe miệng Nguyễn Trì khẽ nhếch lên: “Vì thấy nó còn có thể mang em trở về, anh sẽ không truy cứu nữa.”

Anh dùng ngón tay nâng cằm cô lên.

“Nhưng em đổi lại, anh có một điều kiện.”

Nhan Như Tinh nhìn anh, không tình nguyện mà nói: “Anh nói đi.”

"Kết hôn với anh đi.”

Nhan Như Tinh ngạc nhiên: “Bọn họ có thể đồng ý sao?”

“Chúng ta kết hôn, chỉ cần em đồng ý là được rồi, tại sao còn phải hỏi ý kiến bọn họ làm gì?”

“Anh không sợ bọn họ làm loạn sao?”

“Yên tâm đi, bọn họ sẽ nhanh chóng không còn quấy rầy đến chúng ta được nữa.”

Nhan Như Tinh nghe thế giọng nói tự tin của anh, không nhịn được nghi ngờ: “Anh lại lừa bọn họ cái gì rồi?”

“Tinh Tinh, em có phải hiểu lầm anh chuyện gì rồi không?” Nguyễn Trì nhàn nhạt nhìn cô.

Nhan Như Tinh:……