Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực

Chương 134




“Ngươi đang làm gì vậy?” Nhan Như Tinh đẩy bàn tay đang che mắt của Gấu xám nhỏ ra, vừa lúc thoáng thấy mí mắt người trong ngực run run.

Cô dừng một lát, nhìn chằm chằm.

Ngay sau đó, đôi con ngươi màu vàng tím mang theo sắc bén và chút mờ mịt mở ra, Nhan Như Tinh lại lại làm một chuyện cực kỳ táo bạo.

Cô cúi xuống nhắm ngay khuôn môi hoàn mỹ, in lên đôi môi mỏng đỏ mọng hơi ửng hồng.

Sau đó mặt đối mặt với đôi mắt đang mở.

Cô thậm chí còn chớp mắt nom rất tốt đẹp.

Trì Úc thấy vậy, lửa giận dâng trào, trên mặt hiện ra hai vệt đỏ bừng trông rất tức giận.

Thấy vậy, Nhan Như Tinh cắn hắn một cái, hống hách nói: “Đây là thân thể của anh A Trì, tôi nói cho anh biết, anh mau rời đi, nếu không đừng trách tôi vô lễ!”

Mí mắt Trì Úc hơi khép lại, lông mi giống như hai chiếc quạt nhỏ đổ xuống đáy mắt thành hai cái bóng. Nó làm cho khuôn mặt này trở nên vô cùng lạnh lùng bạc tình.

Đột nhiên, hắn lại cảm thấy cái đụng chạm xa lạ lần nữa. Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, lửa giận như muốn trực chờ trào ra khỏi đôi ngươi vốn luôn bình lặng.

Cô ta dám!

“Cô ấy là bạn gái của tôi, đương nhiên dám.” Nguyễn Trì bớt thời giờ trả lời hắn. Sau đó, lợi dụng hắn mất cảnh giác mà nắm lấy thế chủ động rồi vươn tay ôm chặt Nhan Như Tinh.

Mặc dù anh không hài lòng với việc Tinh Tinh chạm vào hắn, nhưng đây là cơ thể của anh, chạm vào hắn chẳng khác nào chạm vào chính mình.

Nguyễn Trì tự an ủi mình, dùng ngón tay lưu luyến cọ trên mặt cô.

Anh vừa cử động thì Nhan Như Tinh đã biết ngay là Nguyễn Trì.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Gấu xám nhỏ, cô càng thêm khẳng định suy đoán của mình.

Nhan Như Tinh trong lòng tự đắc, nhưng ngoài mặt lại không hài lòng nói: “Đi một lát của anh đấy hả, thiếu nữa thì anh mất hút luôn rồi?”

“Để em nói cho anh biết, nếu anh đi rồi, quan hệ của chúng ta sẽ chấm dứt ở đây.” Nhan Như Tinh chớp chớp mắt nhìn anh.

Nguyễn Trì không nói gì, dùng hai tay nhéo eo cô, đứng dậy ôm lấy cô.

Anh tóm lấy Gấu xám nhỏ và bức tượng ném chúng vào người Nhan Như Tinh.

“Anh đưa em đi.” Nguyễn Trì mặc cho mình một cái áo choàng đen. Thuận tiện cảnh giác việc Trì Úc rục rịt muốn ăn mòn ý thức của mình, nhanh chóng nói.

“Anh không sao chứ?” Nhan Như Tinh dựa vào trong ngực anh, khó hiểu hỏi.

Nguyễn Trì dừng một chút nhưng không trả lời.

Vậy là không ổn.

Nhan Như Tinh đảo mắt rồ nắm lấy cánh tay anh.

Cô có một ý tưởng không hay lắm.

Khụ.

Cô với lầy Nguyễn Trì, thì thầm vào tai anh một câu.

Nguyễn Trì lập tức siết chặt vòng tay ôm lấy cô, mặt đỏ bừng, ánh mắt thẹn thùng không dám nhìn cô.

“Anh có ý kiến gì?” Nhan Như Tinh yên lặng nhìn anh.

Nguyễn Trì còn có thể có ý kiến gì?

Cô vốn là bạn gái của anh, thực hiện chức trách bạn gái cũng là chuyện bình thường.

Nhưng Trì Úc không đồng ý.

Nghe những lời không biết xấu hổ của Nhan Như Tinh, hắn quyết định ngừng xem trò vui, cương quyết bảo vệ tôn nghiêm của mình.

Đáng tiếc hiện tại ý chí của Nguyễn Trì kiên định, thậm chí còn mạnh hơn lần đầu tiên thức tỉnh.

Khi hắn chiếm thế thượng phong một lần nữa và chuẩn bị loại bỏ tất cả những tồn tại đi chệch khỏi kế hoạch, một luồng sóng nhiệt xa lạ và vui thích trào lên làm hắn trở tay không kịp.

Khi vừa sinh ra hắn đã hơn người, sau khi đi vào các thế giới vô hạn lưu, mười lăm tuổi thành thần thì hắn đã biết mình không giống người chơi bình thường.

Hắn sinh ra đã thiếu cảm xúc, và khi hắn hiểu hết các quy tắc, một giọng nói nói với hắn rằng: Hắn là sự tồn tại gần với vị thần thực sự nhất.

Miễn là hắn duy trì duy trì công bằng công chính, phán xét chúng sinh thì hắn sẽ trở thành thần trên cả các vị thần.

Trăm năm sau, hắn thành công.

Thước vàng phán xét là phần thưởng của hắn khi trở thành chân thần.

Đáng tiếc đám người có có tâm tư không sạch sẽ kia thế nhưng lại mưu toan muốn được phương pháp trở thành chân thần từ hắn.

Hắn nhìn bọn chúng tính kế, nhìn bọn chúng tụm thành một ổ mặt rắn mặt chuột xấu xí bàn tán.

Trong lòng ghê tởm cực kỳ.

Bọn chúng không xứng đáng làm thần!

Vì hắn phối hợp với chúng, thích thú thưởng thức vẻ mặt tức giận và sợ hãi của đám người sau khi các quy tắc được bãi bỏ.

Chỉ là hắn không ngờ được là quy tắc này sẽ bao gồm cả hắn trong đó. Thế nhưng dù sao thì hắn cũng hài lòng với kết quả này.

Một sinh vật phức tạp như con người không nên trở thành thần.

Hắn tìm một nơi, chờ chết.

Thấy chủ hệ thống cướp đi sợi hồn thể của mình, hắn cũng không thèm để ý.

Chỉ cần hắn muốn, ý thức gắn liền với sợi hồn thể đó có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, chủ hệ thống lại có thể để cho tia hồn thể kia phát triển đến trình độ như vậy.

“A?” Trì Úc ngơ ngác nhìn người nằm trên người mình cắn mạnh vào vai hắn.

Lập tức hoàn hồn nhận ra bản thân muốn làm gì bây giờ.

“Ơ?” Nhan Như Tinh ngồi trên eo hắn và hung hăng giữ mặt hắn, khuôn mặt ửng hồng của cô cực quyến rũ và hấp dẫn, quần áo nửa cởi, xương quai xanh mê người.

“A Trì của tôi đâu rồi?”

Đôi con ngươi màu vàng tím của Trì Úc nhạt đi, hắn nhìn cô bằng một đôi mắt không chứa bất kỳ ham muốn nào, vẫn thờ ơ như trước.

“Bởi vì tên kia đã đánh thức ta, lần này ta có thể bỏ qua hành vi của ngươi.”

“Nhưng–”

Ánh mắt Trì Úc lạnh lẽo, đang muốn tiếp tục nói chuyện.

Nhan Như Tinh lại nhào lên cắn hắn phát nữa.

Để anh nói lung tung rồi, chiếm thân thể bạn trai tôi còn không muốn cho tôi đụng vào á, mơ đi!

Khóe miệng Trì Úc bị cắn chảy máu, hắn sửng sốt trong chốc lát, sau đó trở nên tức giận, trên mặt lộ ra vẻ khó coi.

Chuẩn bị ra tay thì eo và bụng tê dại khiến hắn không nhịn được rên rỉ.

Ý thức được cái đó hắn cực kỳ muốn giết người.

Cùng với tức giận khi bị Nguyễn Trì kéo chân sau.

“Ngươi….Khoan…Dừng lại…” Hắn nhìn những chuyển động của cô trong hoảng loạn, phản ứng kỳ lạ từ cơ thể khiến hắn cảm thấy có cái gì đó nằm ngoài tầm kiểm soát.

Hắn muốn Nguyễn Trì ra nhưng lúc sau lại thấy nếu anh ra thì sẽ càng tồi tệ hơn nữa.

Trì Úc bỏ qua cảm giác không tình nguyện bên trong, tìm cho mình một lý do chính đáng, bi phẫn mà đưa tay đẩy người đang ngồi trên người mình ra.

Nhan Như Tinh ngơ ngác.

Cô nhìn Trì Úc muốn nói lại thôi, nhìn cái mặt như bị chịu khổ chà đạp, ra sức từ chối trong uất ức. Cảm giác được hắn nhẹ nhàng dùng tay đẩy thân thể của mình, cô vô cùng hoài nghi là hắn quá mảnh mai hay là vì cô dừng quá sức nữa.

Nhưng mà…

Cô liếc nhìn người con trai với khuôn mặt đỏ bừng, người đang cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn cực kỳ cao ngạo.

Vuốt mặt một cái để che giấu sự phấn khích trong mắt, cô bước xuống khỏi hắn.

Trì Úc:?

Hắn vô thức duỗi tay ra.

Nhan Như Tinh lại nhảy lên người hắn, vô tình đụng qua nơi đó.

“Ngươi…” Trì Úc tức giận làm lồng ngực phập phồng, khóe mắt đỏ bừng: “Không biết xấu hổ!”

Nhan Như Tinh cũng bực nhưng cô đã thử xong rồi cũng chả thèm khách sáo với hắn chi.

“Để tôi cho anh biết thế nào là thật sự không biết xấu hổ nhé!”

Ngày hôm sau.

Nhan Như Tinh ôm eo leo xuống giường, mặc quần áo vào rồi để lại một tờ giấy nhắn, sau đó cầm đồng vàng thời không chạy đi.

Cô vừa đi, người trên giường dường như cảm nhận được mà mở mắt ra.

Đôi đồng tử vàng tím mơ hồ như phủ một tầng sương mù. Hắn dường như vẫn chưa tỉnh ngủ, trông có vẻ mê mang lại ngây thơ.

Một lúc sau, Hắn tỉnh, ánh mắt lạnh lẽo tỏa ra như ánh sáng lạnh lẽo nơi bắc cực. Đột nhiên hắn nhìn thấy một tờ giấy lạ trên giường, không chút do dự chộp lấy, tờ giấy rơi vào tay hắn.

“Nếu là anh A Trì của tôi, mời nhìn phía trước. Nếu không, hãy nhìn phía sau.”

Bây giờ Trì Úc và Nguyễn Trì đã dung hợp hơn phân nửa, trước mắt thì hắn vẫn làm chủ. Mặc dù Nguyễn Trì có thể ảnh hưởng hắn, nhưng chỉ cần không dính dáng tới cô gái kia thì cũng chẳng sao.

Mặt trước: “Anh A Trì ơi, anh giỏi lắm!”

Mặt sau: “Nếu anh đang dùng là thân thể của A Trì, vậy tôi không cho anh tiền đâu, dù sao kỹ thuật của anh cũng không tốt lắm…”

Trong phút chốc, căn phòng ấm áp mà Nguyễn Trì tìm thấy tạm thời biến thành hư không.

“Nhan Như Tinh!”

Hắc xì—

Nhan Như Tinh xoa mũi, chịu đựng sự khó chịu trong cơ thể rồi nhìn vào thứ giống như hang động tối tăm trước mặt. Thả Gấu xám nhỏ và thần tượng khỏi không gian.

Sau khi vuốt ngọc bài kích hoạt Gấu xám nhỏ, hắn nhìn cô bằng ánh mắt không thể dùng phức tạp mà hình dung.

“Ngươi đang nhìn ta bằng ánh mắt gì vậy?” Nhan Như Tinh bất mãn xoa eo, “Nếu không phải vì rời đi thì ta có thể hy sinh bản thân thế sao?”

“Yến Tuy nói bên kia cổng không gian yếu khó dịch chuyển, ta chỉ có thể nghĩ ra kế sách này, nhờ hắn tự mình đưa ta ra ngoài, sau đó dùng đồng vàng thời không dịch chuyển đi.”

“Mau xem đây là nơi nào đi.” Nhan Như Tinh chọt chọt đầu Gấu xám nhỏ.

Gấu xám nhỏ che đầu không trả lời, hồi lâu mới nói: “Tinh Tinh, có phải bởi vì ta là gấu nên không thể ngủ với ngươi đúng không?”

Nhan Như Tinh:???

“Tinh Tinh, lần sau ngươi ngủ với hắn ấy, có thể hay không đừng ném ta vào không gian nữa được không, nói không chừng chúng ta cũng có thể cùng nhau.” Gấu xám nhỏ càng nói càng cảm thấy phương pháp này khả thi.

“Ta là phục chế thể của Nguyễn Trì, bốn bỏ năm lên thì ta chính là anh ta. Đến lúc đó ta nhắm chuẩn thời gian, tốn tí thời gian vào cơ thể hắn….Ưm ưm ưm..” Tinh Tinh ngươi che miệng ta làm gì.

Cho dù Nhan Như Tinh có da mặt dày đến đâu thì bây giờ cô cũng xấu hổ đến mức muốn khâu miệng con gấu này lại.

“Câm miệng, có người tới!” Cô tức giận lườm hắn một cái, chuyển chủ đề.

Sao Tô Văn Ngọc tự nhiên trở nên không đàng hoàng thế này?

Hai tai nóng lên Nhan Như Tinh, đột nhiên quét mắt tới thần tượng.

Đôi mắt lập tức nhíu lại.

Yến Tuy rén ngang.

Sao mà anh ngờ được là con gấu kia lại nói thẳng hết ra thế chứ.

Uổng cho có cái đầu to vậy.

May là Nhan Như Tinh không có ý định truy cứu.

Nhan Như Tinh không phải không truy cứu mà là vì thực sự có người đến.

Cô không biết đồng tiền thời không đưa cô đi nơi nào, nhưng dựa theo đặc tính dịch chuyển của đồng tiền thời không, hẳn là cô vẫn còn cũng thế giới với Nguyễn Trì.

Lúc trước cô đã nhờ Nguyễn Trì đưa cô ra khỏi đó và chọn một thế giới yên tĩnh, an toàn hơn để qua đêm cùng nhau.

Thế giới này hẳn là không quá nguy hiểm, nghĩ như vậy Nhan Như Tinh yên tâm hơn một chút.

Chỉ là cô nghe tiếng bước chân từ xa đến gần, cẩn thận dò xét chung quanh, phát hiện nơi này là một cái ngõ cụt ở chỗ sâu trong sơn động, không có chỗ trốn.

Cô lấy từ không gian ra áo choàng che giấu hơi thở, nương khung cảnh tối tăm của hang động mà đóng giả thành cục đá. Cuối cùng vẫn không quên trang bị đạo cụ "thay đổi khuôn mặt" để thay đổi khuôn mặt mỹ nhân đã lưu trữu trước đó.

Thấy người kia sắp tới rồi, Nhan Như Tinh đẩy Gấu xám nhỏ vẫn đang hối tiếc ra phía sau.

Một lúc sau, một ánh sáng yếu ớt xua tan bóng tối.

Nhiều giọng nói cũng lần lượt lọt vào tai cô.

“Anh Thẩm, cảm ơn anh đã cứu em.” Đó là một giọng nữ quyến rũ.

“Chúng ta cùng đội mà không cần khách sáo.” Giọng nam ôn tồn lễ độ vang lên.

“Anh Thẩm, thật sự có quỷ mặt nhện mà anh nói sao?” Một giọng nam tương đối cao, không dễ nhận ra.

"Hẳn là có, mấy ngày trước tôi thấy ở chỗ này, chỉ là lúc đó tôi ở một mình nên không chọc vào nó được.”

“Là con trưởng thành hả?”

“Ôi, lão Trần, anh hỏi nhiều như vậy làm gì, anh Thẩm nguyện ý dắt chúng ta đi giết quỷ là quá tốt rồi, anh còn ở đó kén cá chọn canh, không muốn cũng không cần tới." Lại thêm một giọng nữ có hơi tức giận.

Có vẻ như những người đến lần này là hai nam và hai nữ.

Hơn nữa nghe họ nói thì nơi này có vẻ như là hang ổ của quỷ mặt nhện.

Cái số phận của cô nó bị gì thế này?

Nhan Như Tinh thầm thở dài.

Nhưng tại sao cô không cảm nhận được hơi thở và dấu vết của mấy hoạt động kỳ lạ xung quanh mình nhỉ?

Nhan Như Tinh nhíu mày liên hệ Yến Tuy giúp mình một chút.

Yến Tuy còn đang cố gắng lấy công chuộc tội thì tự nhiên sẽ không từ chối.

“Vợ ơi, gần đây không có quỷ.”

Nhan Như Tinh ngẩn người một lúc và nói: “Đừng gọi tôi là vợ.”

“Được vợ.” Yến Tuy làm theo ý anh, anh quyết định thay đổi nhận thức của Nhan Như Tinh về mình một cách vô thức.

Nếu người kia còn được thì anh nghĩ anh sẽ không quá tệ.

Khi Nhan Như Tinh định sửa đúng xưng hô thì anh lại nói: “Nhưng nơi này còn tàn lại một chút quỷ khí rất nhẹ.”

Những lời này khiến Nhan Như Tinh thu lại bàn chân sắp bước ra ngoài.

“Quỷ khí?”

“Đúng vậy, nơi này vốn nên có con quỷ, nhưng hẳn là bị ai xử lý rồi.”

Vậy thì đám người này phải về tay không rồi.

Nhìn thấy bọn họ đang đến gần nơi trốn của cô, Nhan Như Tinh cười thật tươi chuẩn bị đi ra với lý do đã suy nghĩ kỹ càng.

“Kẹt—”

“Anh Thẩm?”

“Xùy—Kẹt–”

Nụ cười của Nhan Như Tinh cứng đờ, chân lại bước về.

Ngửi thấy mùi máu ngày càng nồng nặc, Nhan Như Tinh ngồi xổm trên mặt đất đầy phiền muộn.

Yến Tuy dường như không ngạc nhiên chút nào, dùng ý thức nói chuyện với cô: “Tên đàn ông kia có vấn đề.”

Nhan Như Tinh “Ồ” lên đầy chán nản.

“Gã là quỷ!”

Nhan Như Tinh cứng người.

“Đây không phải quỷ bình thường, gã ta đang hút máu và sức sống của những người này.” Yến Tuy nghiêm túc nói: “Đây là thủ đoạn của quỷ.”

“Những người khác không nhận ra gã là quỷ hả?” Nhan Như Tinh tự hỏi, cô nhớ rõ là quỷ thường có những đặc điểm rõ ràng.

Hơn nữa bọn chúng rất hay cáu gắt thường chỉ sau vài lời nói là sẽ lộ ra.

Mấy người này là người chơi thì không nên như thế này chứ.

“Gã rất đặc biệt.” Yến Tuy vừa nói vừa quan sát người cách họ một góc: “Gã ta là một con rối.”

“Con rối?”

“Đúng vậy, trước khi xuất hiện lỗ đen ở âm giới. Ma quỷ không cách nào rời khỏi âm giới, cho nên bọn chúng tìm một con đường khác, có thể cho phép chúng đi đến thế giới hiện thực trong thời gian ngắn.”

“Biện pháp chính là tìm người ở thế giới hiện thực làm vật chủ cùng con rối, gieo mầm khế ước. Cứ như vậy, chỉ cần người ở thế giới hiện thực gọi bọn chúng lên, như thế có thể từ âm giới đi ra.”

“Nhưng người trước mắt này không phải là một con rối bình thường.” Yến Tuy ngạc nhiên.

“Bởi vì con rối bình thường đều là người hầu phụ thuộc vào ma quỷ. Nhưng giữa người này và ma quỷ thì có vẻ như gã ta chiếm thế thượng phong.”

Nhan Như Tinh chẳng quan tâm gà là loại con rối nào hay ai chiếm thế thượng phong.

Cô chỉ muốn hỏi: “Khi nào thì gã rời đi? Có nguy hiểm gì với tôi không? Đây có phải là khu vực chiếm đóng không?”

“Gã sắp đi rồi, ơ?”

“Có chuyện gì vậy?” Nhan Như Tinh bị anh la làm giật mình.

Cơ thể vẫn còn hơi khó chịu.

Mặc dù cô đã sử dụng kỹ năng của mình để chữa trị vết thương trước khi bỏ chạy, nhưng giờ cô cũng không thấy vui tẹo nào.

Chắc là do tối hôm qua bị lăn lộn lâu như vậy, hôm nay còn ngủ không ngon!

Nhan Như Tinh nghĩ.

“Không có gì, tôi nhìn thấy một thứ rất thú vị.”

Nhan Như Tinh: “Cái gì?”

“Nguyền rủa.” Yến Tuy giải thích: “Nguyền rủa của quỷ thần.”

Nói đến nguyền rủa, anh ở trong phó bản trừng phạt nhưng cũng không phải nguyên gốc của nguyền rủa.

“Tôi biết vì sao gã ta lại đặc biệt.” Giọng nói của Yến Tuy đầy hứng thú: “Trên người gã có hơi thở của Quỷ thần.”

“Lúc thì ma quỷ lúc thì Quỷ thần.” Nhan Như Tinh không muốn nghe nữa, chuyện này không liên quan tới cô.

“Không ngờ bọn chúng lại nghĩ ra biện pháp trốn tránh quy tắc.” Yến Tuy nghiêm túc nói: “Xem ra lần này khu vực bị chiếm đóng không những không thu hồi được, còn có thể tổn thất nặng nề.”

Nhan Như Tinh nghe thì liền lấy lại tinh thần.

“Anh biết cái gì nữa?”

Yến Tuy: “Gã đi rồi.”

Nhan Như Tinh theo bản năng lắng nghe tiếng bước chân dần xa, không đi ra ngoài ngay lập tức: “Đi thật rồi?”

Yến Tuy: “Chờ tí đi.”

Nhan Như Tinh không nhúc nhích.

Lúc lâu sau cô thả Gấu xám nhỏ ra ngoài dò đường.

Không lâu sau, Gấu xám nhỏ trở lại và mang theo một tin tức mà không hề làm cô hoang mang.

“Tinh Tinh, nơi này là khu vực bị chiếm đóng B - chiến khu."

“Chúng ta trở về rồi hả?” Tuy là vừa rồi nhìn thấy đám người chơi kia nhưng Nhan Như Tinh vẫn có cảm giác bản thân đã quay về khu vực bị chiếm đóng, lúc này cô vẫn không thể tin được là vừa rồi mình ngủ người ta xong đi một vòng lại trở về.

Cô thử mở kênh đội ngũ, hơn 99 tin nhắn chưa đọc làm cô thở một hơi nhẹ nhõm.

Có thể mở nó có nghĩa là cô thực sự đã trở lại.

“Hồng Lâm: Mệt mỏi quá trời luôn, cái ngày này còn tiếp diễn đến bao giờ đây? Hâm mộ cậu quá đi còn có người giúp @Vân Phong.”

“Vân Phong: Đừng càu nhàu, có gì lại đây.”

“Hồng Lâm: Phiền, không biết đội trưởng như nào nữa, vài ngày rồi chưa có tin tức gì từ cô ấy.”

"Vương Trọng Khang: Cô ấy còn an toàn hơn anh đấy, nếu có thời gian tán gẫu, không bằng tiết kiệm sức lực giết thêm vài con quỷ đi."

"Hồng Lâm: Mệt mỏi! Không giết nổi đâu, tôi muốn trở về khu an toàn nghỉ ngơi cơ. Đã qua bao nhiêu giờ rồi? Đúng rồi, anh có tra ra được người hố chúng ta ở chiến khu là ai chưa?”

“Vân Phong: Còn hai giờ nữa là nghỉ được rồi.”

"Vương Trọng Khang: Không liên quan gì đến anh."

"Hồng Lâm: Chậc chậc, anh không nói tôi cũng biết là ai."

"Nhan Như Tinh: Bây giờ đã lâu lắm rồi hả?"

Cô đột ngột lên tiếng làm ba người trong kênh đội ngũ lập tức phấn chấn lên.

"Hồng Lâm: Chị đi đâu vậy? Tôi cứ tưởng chị tiêu luôn rồi chứ.”

“Vân Phong: Anh không nói không ai nói anh câm đâu.”

"Vương Trọng Khang: Cô đã đi suốt một tuần."

Một tuần?

Nhan Như Tinh kinh ngạc.

Yến Tuy kịp thời giải thích: “Tốc độ dòng của chảy thời gian ở mỗi thế giới là khác nhau.”

Nhưng cách biệt thế này thì vẫn quá lớn.

Khi Nhan Như Tinh đang tự hỏi thì vẻ mặt Gấu xám nhỏ đứng trên đất rất phức tạp.

Hôi lâu, hắn hạ quyết tâm giật nhẹ quần áo Nhan Như Tinh nói: “Tinh Tinh, ta phát hiện hơi thở người vừa rồi có hơi giống Thẩm Từ.”

Nhan Như Tinh đột nhiên đứng lên.

Thấy vậy, Yến Tuy bắt đầu thấy hứng thú với cái tên khiến biểu cảm của cô thay đổi rõ rệt.

“Thẩm Từ là ai?” Yến Tuy hỏi qua Gấu xám nhỏ.

Gấu xám nhỏ không để ý tới anh, tên này rất xấu, lúc nào cũng xúi giục hắn thay anh đạp mìn.

Nhưng hắn cũng không ngại, có đôi khi cũng muốn thử phản ứng của Tinh Tinh, cho nên mới giả ngu thành thật. Dù sao hắn cũng chỉ là một con gấu bông, ai lại đi cãi nhau với gấu bông bao giờ?

“Ngươi chắc không?” Nhan Như Tinh nhớ lại lúc mấy người kia nói chuyện.

“Giọng anh ta thay đổi rồi.” Xem ra chuyện lần trước đã dạy cho anh ta một bài học.

“Có hơi giống.” Gấu xám nhỏ nói.

“Anh ta là ai?” Gấu xám nhỏ không có nói cho anh biết, Yến Tuy hỏi trực tiếp Nhan Như Tinh.

Nhan Như Tinh nghe vậy khóe miệng nhếch lên, nói: “Bạn trai cũ.”

“Lại là bạn trai cũ?” Yến Tuy lạnh giọng nói.

Anh tự hỏi đây là thằng thứ mấy rồi?

“Anh ta khác với những người khác.” Nhan Như Tinh nghe thấy sự bất mãn trong lời nói của anh, mắt nhìn vào kênh của đội ngũ.

Lão Vương và Tu đều tên là ám, vậy có nghĩa là cô với bọn họ không ở cùng một không gian.

Yến Tuy: “Không giống chỗ nào?”

“Anh ta là người tôi vì yêu sinh hận, bây giờ tôi là vừa hận vừa yêu anh ta! Anh ta cũng như thế với tôi, vậy sao nói là giống được?” Nhan Như Tinh mất mát nói.

Yến Tuy:?

Cô có chắc là không đang ám chỉ tôi chứ?

Nghĩ đến mấy lời thề non hẹn biển của mình trong phó bản trước, anh rất xấu hổ.

“Xin lỗi.”

Nhan Như Tinh ngơ ngác.

Cô phát hiện là mấy người này không có làm gì mà lúc nào cũng thích nói “xin lỗi”.

“Không có gì.”

“Tôi thề, hiện tại tôi chỉ yêu cô, sau này cũng chỉ yêu cô nhiều hơn.” Yến Tuy nói.

Đối mặt với lời tỏ tình đột ngột của anh, Nhan Như Tinh sững người một lúc, không biết phải trả lời như thế nào.

Khuyên anh từ bỏ là không thể nào cho nên: “Cảm ơn anh, tôi sẽ yêu bản thân mình hơn trong tương lai.”

Yến Tuy:...

Vì anh nói chuyện với cô bằng ý thức nên Gấu xám nhỏ không biết cuộc trò chuyện giữa họ, hắn nói chuyện với Nhan Như Tinh về Thẩm Từ: “Tinh Tinh, ta cảm thấy anh ta đã trở nên nguy hiểm hơn trước.”

“Ừ, anh ta bây giờ là người phát ngôn của Quỷ thần. Điều đó tương đương với việc anh ta trở thành hóa thân của Quỷ thần trong thế giới thực, đúng là nguy hiểm hơn thật.” Yến Tuy nói với Gấu xám nhỏ và Nhan Như Tinh.

“Hóa thân của Quỷ thần?” Nhan Như Tinh khó hiểu.

“Đúng vậy, là bởi vì quy tắc kia, Quỷ thần may mắn còn sống sót không dám bước nửa bước chân vào thế giới hiện thực cho nên mới nghĩ ra ngõ tắt này để lách.”

“Phương pháp mà anh áp dụng tương tự…không khác vị thần đó lắm.”

“Không đúng, Nguyễn Trì dù sao cũng là hắn, nhưng tên Quỷ thần này là dùng thân thể của anh ta làm vật chứa, đến thời điểm thích hợp sẽ đoạt xá luôn.”

“Ồ.” Nhan Như Tinh nửa hiểu nửa biết: “Vậy anh hay anh ta, ai mạnh hơn?”

Yến Tuy: “Thân thể của tôi bây giờ có hạn, tôi chỉ có thể phát huy 40% sức mạnh của mình.”

“À vậy anh không được.”

Yến Tuy lập tức đỏ mặt, cả giận run lên: “Ai nói tôi không được! Chưa thử qua làm sao cô biết tôi không được!”

“Rõ ràng là anh bảo anh đánh không lại hắn, tôi nói sai hả?” Nhan Như Tinh kinh ngạc.

Yến Tuy:...

Hừ.

Anh quyết định đơn phương chiến tranh lạnh với cô ba phút.

“Còn ngươi thì sao Gấu xám nhỏ?” Nhan Như Tinh nhìn xuống Gấu xám nhỏ.

“Ta, ta có thể thử xem!”

Nhan Như Tinh đảo mắt, như thể cô coi thường anh đến cả một con gấu mà còn không bằng.

Yến Tuy:...

“Thử con khỉ, nghe là biết láo, hắn còn không đủ làm bàn đồ ăn cho người ta nữa.”

“Tôi cùng hắn hợp lực thì có thể có khả năng.”

“Vậy các ngươi đoàn kết đi!” Nhan Như Tinh hạ quyết tâm, đi ra khỏi động.

Sau đó cô mới phát hiện ra rằng cái gọi là hang động thì ra là tầng ngầm của một tòa nhà.

Sau khi ra ngoài, nhìn bầu trời và khung cảnh phế tích quen thuộc, cô nhìn thời gian.

“10:35.”

“Anh ta đi hướng nào?” Nhan Như Tinh hỏi Gấu xám nhỏ.

Gấu xám nhỏ hít cái mũi và chỉ sang bên phải.

Nhan Như Tinh đi thẳng về bên trái.

Gấu xám nhỏ: “Tinh Tinh?”

“Tôi không yên tâm hai người nên tính tìm người giúp một chút.” Nhan Như Tinh nói.

Gấu xám nhỏ cảm động.

“Anh ta là hóa thân Quỷ thần nào?” Nhan Như Tinh vừa đi vừa hỏi Yến Tuy.

“Hồng Liên quỷ thần, nghe nói hắn là Hồng Liên Phật tử sa đọa mà biến chất thành Quỷ thần. Am hiểu chăn nuôi cửu chuyển quỷ liên hấp thu máu tươi, sức sống và linh hồn của nạn nhân nuôi sống chính mình….”

“Hắn có quan hệ thế nào với các Quỷ thần khác?”

“Nghe nói là có quan hệ khá tốt với Hồng nguyệt Quỷ thần.”

“Tôi đang hỏi về quan hệ xấu cơ.”

“Chắc là nhiều ấy, nhưng bây giờ không biết còn bao nhiêu người còn sống."

Vừa nói vừa khó hiểu hỏi Nhan Như Tinh: “Nếu muốn đối phó hắn, sao không tìm Trì... khụ, vị kia.”

Nghe vậy, Nhan Như Tinh híp mắt, ra vẻ đỡ lấy eo, thở dài nói: “Hắn cũng không được.”

Yến Tùy cả kinh: “Hắn cũng không thể?”

Xùy xùy, sao anh lại kéo cả bản thân vào chứ.