Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực

Chương 130




Gấu xám nhỏ đá tên đàn ông đó đến chỗ Nhan Như Tinh liền hối hận.

Nhìn thấy hắn còn dám chiếm tiện nghi, càng là giận sôi máu, cũng may mà không cần hắn thu thập, Tần Sở đã đá cái kẻ đầu sỏ gây tội làm hại bọn họ khiến bọn họ tìm suốt một ngày đi.

“Tần Sở! Cậu đừng có quá mức.” Người đàn ông nhảy dựng, tránh đi cái chân của anh.

Chờ Tần Sở lạnh lùng nhìn hắn, lúc này người đàn ông mới đầu hàng giơ hay tay lên bất đắc dĩ nói: “Tôi đã nói là tôi không cố ý rồi mà. Ai biết chúng nó giảo hoạt như vậy, thế mà hợp tác luôn ẩn thân canh giữ ở bên cạnh chứ.”

“Hơn nữa cô ấy là nữ thần may mắn, sao có thể có chuyện được. Cậu nhìn cô ấy có phải vẫn ok không, vẻ mặt cũng không tệ lắm, đâu có chấn kinh sợ hãi như mấy người tưởng tượng.”

Hắn vừa nói xong, liền thấy Nhan Như Tinh đỡ trán choáng váng, mặt mày trắng bệch lung lay sắp ngã, trạng thái cứ như là bất cứ lúc nào có thể ngất xỉu vậy.

Tần Sở theo bản năng ôm lấy eo cô, ánh mắt nhìn người đàn ông như có thể ăn tươi nuốt sống hắn.

Người đàn ông: ……

Hắn nhìn Nhan Như Tinh diễn, lại nhìn mấy tên đàn ông như hổ rình mồi ở bốn phía, biết nghe lời nói: “Tôi sai rồi.”

“Nhận đánh nhận phạt tôi nhận hết.”

“Anh, anh ta là ai vậy?” Nhan Như Tinh ‘suy yếu’ dựa vào trên vai Tần Sở, nhìn người đàn ông hỏi.

“Hách Nhĩ Mặc.” Tần Sở hừ lạnh.

Lúc này Hách Nhĩ Mặc bị thái độ của Nhan Như Tinh và Tần Sở làm cho tổn thương tấm nòng (không sai chính tả đâu, tác giả viết zị), ngồi xổm xuống đất với vẻ ‘không ai quan tâm ông cả’.

Nghe thấy Tần Sở gọi hắn, hắn cho cái mặt mũi, lười nhác nhấc mắt lên.

Thấy vẻ mờ mịt của Nhan Như Tinh, Tần Sở bổ sung: “Người chế tác bom may mắn.”

Nhan Như Tinh đột nhiên rời khỏi lòng Tần Sở đứng thẳng dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Hách Nhĩ Mặc.

Hách Nhĩ Mặc bị cái nhìn chằm chằm khiến cho không được tự nhiên, đặc biệt là ánh nhìn của mấy kẻ liếm cẩu* của cô càng khiến hắn nghẹn đến mức bực bội.

*Liếm cẩu "舔狗": Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh

Sớm biết vậy đã không chọc vào cô ta rồi.

Hắn cũng đâu có cố ý.

Hách Nhĩ Mặc bất đắc dĩ mà mấy mấy quả bóng màu đen đưa cho Nhan Như Tinh.

“Đây là bom xui xảo mà tôi mới chế ra, có thể khiến một số quỷ bị thương. Chỉ là nó có cùng khuyết điểm với bom may mắn là giá trị uy lực không ổn định.”

Giá trị uy lực không ổn định?

Hoàn toàn không là vấn đề.

Nhan Như Tinh vui vẻ duỗi tay nhận lấy.

Giám định một chút.

Giống như hắn nói, có tỷ lệ làm quỷ bị thương, có phần tương tự với công năng của ‘súng lục bắn không chuẩn’.

Nghĩ nghĩ, người chế tạo súng và bom may mắn đều là cùng một người, cho nên đều là hắn, công năng không khác nhiều lắm cũng rất bình thường.

Tổng cộng có ba quả bom xui xẻo, Nhan Như Tinh cảm thấy hơi ít. Cô muốn lấy đủ mười cái, liền hỏi: “Còn có không?”

Hách Nhĩ Mặc muốn nói không có, nhưng cảm nhận được tầm mắt gai góc ở sau lưng, đành phải nói: “Có, nhưng mà tôi không cầm trên người.”

“Ò.” Nhan Như Tinh lên tiếng, ngước mắt nhìn về phía gấu xám nhỏ và Lão Vương rời từ trên xuống.

Có chút kinh ngạc sao hôm nay bọn họ quy củ như vậy.

Hơn nữa cô phát hiện thiếu một người.

“Tu đâu?” Cô nhớ rõ Tu còn ở trong đàn hỏi cô mà.

Gấu xám nhỏ và Lão Vương trừng Tần Sở.

Trước khi tới bọn họ đã đánh cược, cược xem ai tìm được Tinh Tinh trước sẽ được dính cô, người khác không được quấy nhiễu.

Cái thứ chó chết Tần Sở này, vậy mà để Hách Nhĩ Mặc cản bọn họ lại.

“Tu đi tìm chim.” Gấu xám nhỏ tiến lên, cơ thể thu nhỏ lại không tình nguyện đứng bên chân cô, nhỏ giọng nói.

Mới vừa nói xong, lại thêm một trận bụi đất bay tứ tung và tiếng hang động sụp.

Ngay sau đó Tu biến thành mèo ngậm chim trong miệng, từ chỗ sụp đổ chui ra, đi về phía Nhan Như Tinh.

Đáng tiếc ý đồ của hắn đã bị Tần Sở nhìn thấu, duỗi tay ra ngăn cản đầu hắn, chặn hắn lại.

Tu bị chặn lại, đơn giản là biến thành hình người, không nói lời nào xách theo con chim vẻ mặt đau thương nhìn Nhan Như Tinh.

Phản ứng này…

“Ngươi làm sao vậy?” Nhan Như Tinh cảm thấy cảm xúc của hắn không đúng lắm.

“Không đã xảy ra chuyện rồi.” Tu nâng con chim trong tay trái lên.

Nhan Như Tinh nhìn qua.

Khi nhìn thấy móng vuốt của Không bị hắn thô lỗ xách lơ lửng trên không trung, khóe miệng nhịn không được giật giật.

Cô có lý do để nghi ngờ, cho dù Không không sao cả, cũng có thể bị hắn làm cho có chuyện.

“Hắn làm sao vậy?” Nhan Như Tinh phát hiện cánh Không sụp xuống, hai chân và thân thể cũng có phần cứng đờ bất bình thường, không nhịn được hỏi.

“Hắn đã chết.”

Nhan Như Tinh:……

“Bị nghẹn chết.” Vẻ mặt Tu ai oán, cũng không biết tại sao Nhan Như Tinh lại nhìn thấy vẻ hưng phấn trong mắt hắn.

“Hắn bị con sâu kia nuốt vào bụng, sau đó nghẹn chết.” Hắn bổ sung thêm.

“…Cho ta xem.”

Nhan Như Tinh duỗi tay nhận lấy con chim trong tay hắn.

Tu tránh tay cô, còn muốn nói thêm vài câu.

Tần Sở trực tiếp cướp từ trong tay hắn, ngón tay chọc vào bụng Không, ném cho Nhan Như Tinh nói: “Hắn không chết.”

“Hắn lừa gạt em.” Tay Tần Sở đặt trên vai Tu.

Tu vẻ mặt suy sụp, đối mặt với ánh mắt hoài nghi của Nhan Như Tinh, hắn vội vàng cứu chữa: “Đây là chủ ý của Không.”

Nhan Như Tinh cúi đầu nhìn Không.

Phát hiện cánh hắn giật giật, sau khi ném hắn cho Tu, cô hỏi: “Vậy con sâu kia đâu?”

“Sâu? Tằm âm?” Tu chép chép miệng: “Vị cũng được.”

Nhan Như Tinh:……

Thấy vẻ mặt ghét bỏ của Nhan Như Tinh, Tu ngang nhiên chỉ vào Tần Sở nói: “Ở trong tay tên kia.”

Tần Sở không phủ nhận, kim sách trong tay run lên, một còn sâu béo ý to bằng ngón tay bị anh bóp lấy.

Tằm âm nhìn thấy Nhan Như Tinh, thân thể hơi vặn vẹo, ý định giãy giụa cầu cứu Nhan Như Tinh, kết quả lại lần nữa bị Tần Sở thu về.

“Rời khỏi nơi này trước, chỗ này không phải nơi để nói chuyện.” Tần Sở nói, kéo Nhan Như Tinh muốn đi.

Tu không cam lòng yếu thế cũng kéo một tay khác của cô.

Gấu xám nhỏ thấy thế thì vội vàng, cuối cùng dứt khoát thu nhỏ mình lại, muốn treo trên người Tinh Tinh.

Lão Vương thấy thế duỗi tay kéo hắn và bức tượng, ba người liếc nhìn nhau.

Giây tiếp theo Tần Sở chỉ cảm thấy một nguồn gió lạ, sau đó không hiểu sao tay lại buông ra, nhìn lại thì tại chỗ đâu còn bóng người.

Anh sửng sốt hai giây, không rõ ai lại có bản lĩnh lớn như vậy, có thể đoạt người từ trong tay anh. Chỉ nghe Hách Nhĩ Mặc vui sướng khi người gặp họa nói: “Cậu mà không đuổi theo thì bọn họ đã chạy xa rồi đó.”

Mặt mặt tối sầm, Tần Sở thấy cả Tu cũng chạy đi, anh bực mình trừng Hách Nhĩ Mặc.

Ánh mắt đó khiến Hách Nhĩ Mặc có dự cảm bất ổn.

“Lần sau khi trở về, vũ khí anh mang tôi muốn tám phần…”

Hách Nhĩ Mặc nheo mắt, muốn nói đừng mơ. Nhưng dưới ánh mắt uy hiếp của anh, chỉ có thể nghẹn khuất tạm thời đồng ý.

“Những con quỷ đó của âm giới quá mức càn rỡ, đây là thời điểm cho bọn chúng một giáo huấn. Nếu anh đã ở đây thì cũng đừng nghĩ tới việc trốn. Cũng đừng trừng tôi, không không phải là phiền toái do anh chọc vào, thì tôi và bọn họ sẽ đi tới âm giới tìm kẻ đã đắc tội với mấy thứ đó rồi…”

——

Sau khi rời khỏi đây Nhan Như Tinh mới biết được cô đúng thật là đã đi tới khu luân hãm.

Chẳng qua là ở chiến trường khu luân hãm của quân địch mà thôi.

Nhìn thành thị suy bại bốn phía, trên đầu không thấy ánh mắt trời, dưới chân lại đổ nát thê lương. Sự tĩnh mịch và âm u bao trùm khu vực này, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy ở chỗ góc chết nào đó truyền đến tiếng thét bất an khó chịu.

Nhan Như Tinh thuần thục ôm lấy cổ Lão Vương, trong mắt tràn đầy tò mò.

Trên đường có bóng quỷ ngửi thấy được mùi người sống, không nhịn được đuổi theo sau bọn họ với ý định tìm kiếm cơ hội đánh lén.

Nhưng bọn chúng tre già măng mọc đều không thể thắng nổi mấy cây kim thêu hoa của Lão Vương.

“Tinh Tinh, em kêu anh ta đừng giết hết, chừa cho anh một ít.” Yến Tuy chen chúc ở giữa gấu xám nhỏ và Lão Vương, không nhịn được nói.

Những lời này của hắn khiến cho Nhan Như Tinh chú ý.

“Để lại cái gì cho anh?” Cô hỏi.

“Chừa chút quỷ, hiện tại anh cần quỷ để khôi phục.” Yến Tuy không giấu cô.

“Khôi phục kiểu gì?”

“Bản thân của quỷ chính là một thể năng lượng, tuy rằng nhiều tạp chất, hấp thu nhiều sẽ dẫn đến phát điên. Nhưng mà có Tinh Tinh, hoàn toàn không cần băn khoăn điểm này.” Yến Tuy trực tiếp lộ khuyếm khuyết của mình ra trước mặt Nhan Như Tinh.

Nếu là người bình thường sẽ sớm cảm động vì sự tin tưởng của hắn.

Mà Nhan Như Tinh lại là: “Anh cọ hương của tôi có đưa tiền không?”

Yến Tuy:?

“Tôi biết hiện tại anh là bức tượng, không có công việc nên không có tiền.” Giọng Nhan Như Tinh thanh thúy như nước suối róc rách, thấm vào ruột gan lại ấm áp cõi lòng.

Nếu mà nội dung cô nói cũng tốt đẹp như vậy thì thật tốt.

“Không sao, tôi rất dễ nói chuyện, sau này tìm được việc thì trả cho tôi là được rồi. Cứ dựa theo cái giá lúc trước tôi nói, một trăm tệ thiên đường hoặc là một ngàn lục sao, tôi không vội, từ từ trả.”

Yến Tuy:……

“Vợ, em chính là vợ của anh!” Hắn cả giận.

“Tôi theo như lời anh nói, duyên phận của chúng ta là ở phó bản.” Nhan Như Tinh không hề chột dạ: “Lại nói hiện tại anh cũng đã biết tôi không phải là ‘vợ’ anh.”

“Em là, em mãi mãi đều là vợ anh!” Hắn chưa từng kết hôn, trước đó ký ức có liên quan tới hôn nhân là bị hệ thống chủ cưỡng ép đưa vào, cho nên từ đầu đến cuối cô chính là người vợ mà hệ thống chủ sắp xếp cho hắn.

Yến Tuy gấp đến độ xoay quanh, nếu không phải không ra được…

“Anh mặc kệ đấy, em chính là vợ anh.” Giọng hắn ấm ức, tiếng nói khàn khàn. Người không ở trước mắt, Nhan Như Tinh phảng phất như nhìn thấy được cảnh tượng một người đẹp bướng bỉnh đang rơi lệ.

Lại nói tiếp, Yến Tuy cũng khá đẹp đấy.

Tâm tư Nhan Như Tinh bay xa.

Ngoài miệng vẫn không quên đánh mắt ý tưởng của hắn: “Nhưng mà anh cũng nhìn đi, tôi không phải vợ anh mà.”

“Anh biết Tinh Tinh băn khoăn cảm xúc của anh, sợ anh đau lòng mới cố ý nói như vậy. Nhưng mà em không phải anh, sao lại biết suy nghĩ thật sự của anh chứ?”

“Hơn nữa Tinh Tinh thật sự cho rằng bọn họ thích em à?”

Đây là lần thứ hai hắn nhắc đến điều này, mang theo cỗ mê hoặc và ý châm ngòi khó hiểu.

Nhan Như Tinh rũ mắt liếc hắn một cái, khóe miệng cong lên. Vỗ vỗ Lão Vương ôm cô chạy trong thành thị hoang phế, đầu dựa vào lòng hắn ta, nhéo giọng hờn dỗi nói: “Lão Vương, anh thích tôi không?”

Yến Tuy: ……

Cánh tay đang ôm cô của Lão Vương hơi căng thẳng, hơi kinh ngạc cúi đầu nhìn cô rầu rĩ không vui: “Tôi cho rằng cô sớm đã biết rồi.”

“Anh thích tôi chỗ nào?” Nhan Như Tinh tò mò.

Cô thật sự tò mò, bởi vì trong số mấy người này, chỉ có mình hắn ta là chủ động đưa tới cửa.

“Chỗ nào cũng thích.” Lão Vương ôm cô chạy về trước.

Chỗ này không nên ở lâu, một mình hắn ta còn được, nhưng mà còn có cả Tinh Tinh.

Trên người Tinh Tinh còn có mùi hương có thể thu hút quỷ, hy vọng không khiến cho các thế lực cường đại quỷ dị khác để ý trước khi bọn họ rời khỏi nơi này.

“Anh có thể ngửi thấy mùi hương trên người tôi không?” Nhan Như Tinh lại hỏi.

Ai ngờ những lời này lại khiến Lão Vương đỏ tai.

“Khi Tinh Tinh tới gần, có thể mơ hồ ngửi được. Trước, trước kia vẫn luôn cho rằng đó là mùi hương cơ thể Tinh Tinh.” Lão Vương thẹn thùng nói.

“Anh là quỷ hay là người chơi?” Vấn đề này trước kia Nhan Như Tinh đã từng hỏi, đáng tiếc hắn ta vẫn chưa từng trực tiếp trả lời.

“Trước kia tôi là ‘người du đãng’, không phải người chơi cũng không phải quỷ. Tương đương với ‘người tự do’, qua lại ở phân khu trò chơi quy hoạch phó bản và thiên đường. Thỉnh thoảng còn đảm đương làm ‘thương nhân qua đường’, bán một số thứ để tích cóp lộ phó tới trạm tiếp theo.”

“Không có mục đích, cũng không có mục tiêu. Tâm nguyện lớn nhất chính là chế tạo ra con rối hoàn mỹ.”

“Ngày đó đi tìm Tinh Tinh, chủ yếu là do lúc trước Nguyễn Trì bám vào con rối vô tướng bán thành phẩm của anh.”

“Khi đó một sợi ý thức bám vào con rối vô tướng kia của tôi bị hắn ta kích hoạt. Sau đó hắn ta rời đi, tôi…” Lão Vương đỏ mặt nhìn cô một cái, rồi tiếp tục nói: “Cái ý thức kia của tôi nhất kiến chung tình với cô.”

Nhan Như Tinh: ……

“Lúc ấy tôi không biết, vốn định lấy con rối về sẽ rời đi. Ai ngờ sau khi gặp được cô, không hiểu sao lại hòa hợp với ý thức kia.”

“Sau đó thì cô biết rồi đấy.” Lão Vương ôm cô nhảy qua một tòa nhà cao tầng, giọng nói ở trong gió mờ mịt hư vô.

Nhan Như Tinh lại nghe được rõ ràng.

“Không phải anh bởi vì mùi hương trên người tôi mới nhất kiến chung tình với tôi đấy chữ?” Cô nói.

“Không phải.” Lão vương khẳng định: “Tôi là bởi vì mặt.”

Nhan Như Tinh: “……”

“Chỉ là cô yên tâm đi, hiện tại tôi thích chính là con người cô, không liên quan tới gì khác.” Lão Vương vội vàng giải thích.

Nhan Như Tinh nghe hơi thở và tiếng tim đập khẩn trương của hắn ta, cảm nhận được sự chăm sóc tỉ mỉ của hắn, hỏi: “Người du đãng là gì?”

Lão Vương vì tỏ lòng trung thành, không chút do dự nói cho nàng một sự tồn tại khác tự do thoát khỏi trò chơi.

“Người du đãng chính là một đám người không có thân phận, trò chơi không quản được, chạy khắp nơi thỉnh thoảng sẽ bị truy nã.”

Nhan Như Tinh: “Kẻ ngoài vòng pháp luật?”

Lão Vương:……

“Không đúng, không có thân phận, đây không phải như không có hộ khẩu đi?” Nhan Như Tinh nghĩ đến khi hắn ta gia nhập đội ngũ, Vương Trọng Khang nói bọn họ là không có hộ khẩu và phải phụ thuộc.

“Có thể nói như vậy.”

“Chẳng lẽ các anh là người chơi cao cấp còn sống sót sau khu vực bị đảo thải lúc đầu?” Nhan Như Tinh suy tư.

“Có một số người du đãng đúng là như vậy, nhưng không phải tôi, tôi khá đặc biệt.” Lão Vương nói: “Tôi đi ra từ phố 404.”

“Phố 404?” Nhan Như Tinh cảm thấy hơi quen.

“Là khu phố có quảng trường phức tạp người quỷ cùng tồn tại ở khu S, cũng là khu phố treo giải thưởng rất nổi tiếng.”

“Phố 404 vào dễ khó ra.” Lão Vương cảm thấy cô có hứng thú, lại giải thích với cô: “Trước kia phố 404 là một nơi bị vứt bỏ, là nơi ở của người chơi có xác suất dị hóa cao hơn 80% mà không muốn tới phó bản, đó là nơi để họ kéo dài hơi tàn.”

Xác suất dị hóa cao hơn 80!

Nhan Như Tinh líu lưỡi.

Cao hơn 50 đã có nguy cơ dị hóa, cao hơn 80 sao có thể tiếp tục kiên trì được?

“Sau đó chỗ đó bị hệ thống chủ dùng làm nơi lưu đày phạm nhân vi phạm quy định.”

“Mãi đến khi nơi đó được một người đàn ông cải tạo lại.” Lão Vương nhắc tới người đàn ông kia, hơi dừng lại một lát.

Chỉ là tất cả lực chú ý của Nhan Như Tinh đều dồn về nội dung trong lời nói của hắn ta, cũng không chú ý tới điểm này.

“Người đàn ông kia một lần nữa quy hoạch lại phố 404, cũng đặt ra một quy tắc.”

“Trong quy tắc đó, người chơi có xác suất dị hóa cao khi hóa thành quỷ có tỷ lệ giữ lại lý trí và ký ức khi còn sống. Nhưng mà, nếu không phải cần thiết thì không thể đi ra ngoài!”

“Tương đương với ‘phó bản lồng giam’, chẳng qua là nó sừng sững ở khu S tại thế giới hiện thực mà thôi.”

“Mặc dù như vậy, khi phố 404 mới lập lên rất được hoan nghênh, có rất nhiều người chơi xác suất dị hóa cao tới đó để ‘dưỡng lão’.”

“Cũng chính là vì số người chơi ‘dưỡng lão’ đó, mà thế giới suýt chút nữa bị lừa đến chết.”

“Nếu không phải người kia dựa vào thực lực của bản thân trấn áp họ lại, rồi trước khi chết lại lần nữa đặt ra quy tắc, thì hiện tại nói không chừng phố 404 có thể tồn tại hay không, hoặc mà ngay cả hệ thống chủ còn có thể tồn tại không cũng không biết được.”

Lão Vương nói với vẻ mặt bình tĩnh, hắn ta đã lược đi rất nhiều nội dung.

Ví dụ như là số người chơi dưỡng lão đó sao lại phản bội, mà người kia là ai, quy tắc mới được đặt ra là gì, hắn ta không nhắc đến một lời.

Trực tiếp lảng sang chuyện khác, đổi một tư thế ôm Nhan Như Tinh dưới cảnh tay. Một tay khác lấy kéo ra, chặn lại một sợi tóc đen hôi lao tới.

Nhan Như Tinh cũng bừng tỉnh khỏi những lời nói của hắn ta, nhìn về phía quỷ đánh lén.

Tuy là có không ít kiến thức, cô vẫn bị giật mình bởi con quỷ chỉ có đầu, sợi tóc quấn quanh khoảng chừng mười mấy cái đầu dữ tợn treo giữa không trung ngăn cản đường đi của bọn họ.

Ngoài ra Nhan Như Tinh còn phát hiện, mười mấy cái đầu kia hơn nửa đều là người phụ nữ có phần xinh đẹp.

Mà cái đầu chủ đạo, không thể nghi ngờ chính là xấu nhất trong đám.

Lão Vương cũng biết điểm này, hắn ta lấy kéo ra vẫn thấy đối phương không tránh ra liền trực tiếp lao lên.

Hắn ta không thể dừng, nếu dừng lại hai người đằng sau nhất định sẽ đuổi theo.

Đến lúc đó hắn ta sẽ không thể ôm Tinh Tinh.

Nghĩ như vậy, đối với con ‘quỷ ngáng đường’ này hắn quả thực là hận thấu xương.

Ánh mắt lạnh lùng, không khách khí mà xuyên qua.

Nhan Như Tinh quay đầu nhìn lại, thấy con quỷ vừa rồi còn giương nanh múa vuốt, giờ phút này đã không thể ngăn cản được mấy sợi tóc bị đứt đoạn của mình.

‘Phanh’ một tiếng, đập mạnh lên đất không nói, mà mười mấy cái đầu quấn lấy nhau rất khó chia đều tách ra hết.

Nhưng mà giây tiếp theo cô kinh ngạc phát hiện, mười mấy cái đầu vừa tách khỏi nhau đã đánh nhau rồi.

Nhan Như Tinh còn đang tự hỏi hành vi của bọn chúng, giọng Lão Vương đã truyền đến: “Người quyết sách không nghe lời, tùy thời đều có thể thay đổi.”

Nhan Như Tinh còn không rõ hắn ta có ý gì, mà Yến Tuy lại nghe ra ý cảnh cáo từ trong lời hắn.

Cái này khiến đáy lòng hắn trầm xuống, thu liễm vài phần khó chịu.

“Vừa rồi anh vẫn chưa nói rõ ràng chuyện có liên quan tới phố 404 đó!” Nhan Như Tinh lại lần nữa được hắn ta ôm vào lòng, tóm tay áo hắn làm nũng.

“Không có gì để nói, hiện tại phố 404 cho dù là người hay là quỷ, tiến vào mà muốn ra thì phải giao tiền và ký thêm một hợp đồng nữa.”

“Tôi đã ký hợp đồng, cho nên mới đi ra được.” Lão Vương nói.

“Hợp đồng gì? Còn có cái người mà anh nói là thành lập phố 404, rồi còn chế định quy tắc lại là ai?”

Câu trước Lão Vương cũng không có phản ứng, mà nói hết câu hỏi, vẻ mặt Lão Vương đông lại.

“Nếu xuất hiện khu luân hãm, cần phải tới khu luân hãm quét sách quỷ vật trước.” Lão Vương phiền muộn nói.

“Vậy nếu lần này tôi không tới, có phải anh cũng đến không?” Nhan Như Tinh hỏi.

Lão Vương cam chịu.

Đang lúc hắn ta cho rằng, người kia đã bị cô bỏ qua, không ngờ lại nghe thấy Nhan Như Tinh thúc giục hỏi lại.

Lão Vương nhìn về phía sau, dừng lại.

Lúc này hắn đang đứng trên đỉnh của một tầng lầu, bầu trời máu âm u cất chứa điềm không lành và hoàn cảnh an tĩnh khiến con người đột nhiên sinh ra cảm giác cô tịch khi giữa trời đất này chỉ có mình họ.

Lão Vương dừng lại một lát, ôm cô lao xuống lầu.

Sợi tóc bay tứ tung, Nhan Như Tinh dựa mặt vào lòng hắn ngửi mùi thơm thanh nhã, vậy mà khiến cô cảm thấy có phần quen thuộc.

Cũng đúng lúc này, bên tai cô vang lên câu trả lời của Lão Vương.

“Người kia là sự tồn tại duy nhất trên cả thần.”

“Từng là chúa cứu thế của con người.”

“Người kia đã ngã xuống, trước khi chết đặt ra một quy tắc cuối cùng —— nơi đây không thần.”

“Tên hắn là…”

——

Trì Úc?

Nhan Như Tinh chống cằm ngồi trong một không gian rộng mở, trước lều trại tốt nhất trong khu, nhìn mấy người bận rộn bốn phía, trong lòng lại nhớ tới cái tên mà Lão Vương nói cho cô, thất thần.

Gần đấy có người không nhìn ngứa mắt đi tới hỏi cô mấy câu, đã bị người bạn bên cạnh vội vàng lôi đi.

“Làm gì đấy!” Một cô gái trả tuổi sạch sẽ ngầu lòi, với bộ đồ đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa hất tay bạn ra, không kiên nhẫn nhíu mày.

“Anh còn muốn hỏi em muốn làm gì đấy.” Người đàn ông kéo cô ấy là đồng đội của cô ấy, khi bị cô hất tay ra, vẻ mặt cũng không được tốt.

“Cô ta! Anh không cảm thấy cô ta quá đáng lắm sao?” Cô gái chỉ vào Nhan Như Tinh, vẻ mặt tức tối.

“Chiếm lều trại tốt nhất đã không nói, còn không thèm làm việc! Suốt ngày cứ ngồi khư khư ở cửa, ngoài trừ ăn là uống ra, thì rốt cuộc cô ta tới đây để chơi hay là tới giúp?”

“Em quản cô ta làm gì, em tự chăm sóc mình là được rồi.” Người đàn ông không kiên nhẫn: “Hơn nữa đồng đội cô ta cũng chưa nói cái gì, em nhọc lòng cái gì thế?”

“Tôi, tôi không phục thay đồng đội cô ta!”

“Thôi đi, anh nói cho em biết, đừng trách anh không nhắc. Mấy người đàn ông kia không dễ chọc đâu, em đừng tự tìm rắc rối.” Người đàn ông nhắc nhở, trùng hợp lại có người tới gọi anh ta. Anh ta dặn đi dặn lại mới vội vàng rời đi.

Anh ta vừa đi, cô gái lại trừng Nhan Như Tinh, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm mấy lời chua lòm: “Còn không phải có khuôn mặt thôi à, có gì đặc biệt hơn người chứ.”

Tai Nhan Như Tinh hơi động, ôm mặt quay đầu cười ngọt ngào với cô gái.

Lâm Vũ sửng sốt vì nụ cười của cô, cứ nhìn chằm nụ cười xán lạn rực rỡ như đóa hoa kia. Lâm Vũ đột nhiên đỏ mặt, tức muốn hộc máu quay người rời đi!

Nhưng mà cô gái kia rất nhanh đã quay về.

Không chỉ có cô gái đó, bên cạnh còn có thêm bốn, năm người cô gái nữa.

Ánh mắt của họ sáng quắc, không chớp mắt nhìn chằm chằm đằng trước.

Khi ba người đàn ông có nhan sắc đỉnh cao, mỗi người mỗi vẻ đi ngang qua trước mặt bọn họ, các cô gái ấy mới mỹ mãn rời đi.

Hôm nay lại là một ngày được mở rộng tầm mắt của nhan khống.

“Không ngờ hôm nay vậy mà gặp được Tu.”

“Không phải chứ, cô vậy mà đã biết tên của họ?”

“Đây có là gì? Tôi đi hỏi, em gái xinh đẹp kia đã nói cho tôi đóa. Cái người tóc bạc tên là Tu, đeo nửa mặt lạ là Lão Vương, còn người có thân hình cao lớn kia là Tiểu Sở.”

“Òa, người anh em, trâu bò. Cô bắt chuyện với em gái kia từ khi nào vậy?”

“Cô ấy à, rất dễ nói chuyện. Cô cứ đi khen cô ấy thử xem, cô ấy sẽ cười với cô rất rất tươi. Hơn nữa, tôi còn nghe nói cô ấy là ‘nữ thần may mắn’, có biết bom may mắn không?”

“Trước khi kích hoạt bom may mắt bắt tay với cô ấy, vận may lập tức gấp bội!”

“Thiệt hay giả? Cô sẽ không gạt tôi chứ?”

“Tôi lừa các cô làm cái gì? Ngày hôm qua không phải đã cho cô xem rồi à? Còn có…”

——

“Nữ thần may mắn?” Nhìn thấy họ rời đi, Lâm Vũ như suy tư.

Cô ấy liếc nhìn Nhan Như Tinh cùng ba người đàn ông đang tiến vào lều trại, trong chớp mắt có chút do dự.

Trong lều trại.

Tần Sở vẻ mặt đau lòng, lại lần nữa khuyên Nhan Như Tinh: “Tinh Tinh, em đi theo anh đi, hoàn cảnh nơi này thật kém. Em xem, em gầy đi rồi này.”

“Thật à? Tôi thật gầy đi rồi à?” Nhan Như Tinh sung sướng lấy gương ra ngắm.

Tần Sở:……

“Anh cứ hết hy vọng đi, Tinh Tinh sẽ không theo anh đâu.” Tu đặt tay lên vai Nhan Như Tinh, trên đầu còn có con chim màu xanh lam béo tròn đang ngủ say, lười biếng nói.

Lão Vương thì đang kiểm tra lại cơ quan hắn đã bố trí khi rời đi lúc sáng.

Rất nhanh gấu xám nhỏ đã trở lại.

Không chỉ có hắn, Vương Trọng Khang cũng tới.

Nhìn thấy ba người trong lều trại, đám người nói giỡn cả đường đi thu liễm lại ý cười.

Đang lúc bọn họ cẩn thận đi vào đặt xuống như thứ tốt rồi chuẩn bị rời đi, một người hấp tấp chạy vào.

“Nữ thần may mắn, mau, cho tôi cọ may mắn đi. Một nghìn tệ thiên đường đã chuyển cho cô rồi đấy.”

“A? Sau hôm nay mấy người về sớm như vậy?” Hách Nhĩ Mặc nhìn thấy mấy người kia, bước chân lùi về phía sau, chờ lui đến cửa thì vội vàng chạy đi.

Ai ngờ trực tiếp đâm sầm vào người đang đi vào.

“Thực xin lỗi người anh em, có việc gấp, đi trước.” Hách Nhĩ Mặc không thấy rõ mình đụng phải ai, vô cùng lo lắng nhấc chân chạy.

Chờ khi hắn bị người khác tóm lấy sau gáy, Hách Nhĩ Mặc nâng tay che mặt: “Đừng vả mặt, việc kinh doanh này là cô ấy nói cho tôi, tôi chỉ là khách hàng mà thôi.”

“Thật đó, ngoài trừ nắm tay cô ấy ra thì tôi chưa làm cái gì hết.”