Tiễn nữ tiếp viên đi, không đợi Tần Sở đóng cửa lại, một bàn tay duỗi ra, chặn cửa.
“Xin chào, tôi là Vân Phong, kết bạn đi.” Vân Phong cười, nói với Tần Sở.
Tần Sở nhíu mày, buồn bực nhìn anh ta.
“Cậu tên Tần Sở đúng không, có hứng thú bàn giao dịch với tôi không?” Vân Phong nói, từ phía sau rút ra một thanh chủy thủ.
Thấy ánh mắt cảnh giác của Tần Sở, Vân Phong cười cười, quơ quơ chuỷ thủ trong tay, nói: “Đừng hiểm nhầm, tôi là nói, dùng thanh chuỷ thủ này làm giao dịch với cậu.”
“Nếu cậu không thể làm chủ, vậy làm phiền cậu giúp tôi hỏi cô ấy một chút.” Vân Phong bĩu môi, nhìn về phía Nhan Như Tinh ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài ngắm cảnh.
Ba phút sau.
Nhan Như Tinh đem chủy thủ giao cho Tần Sở. Trước khi anh từ chối, nói: “Anh phải bảo vệ em đó nha.”
Tần Sở vừa nghe, lập tức nhận lấy chủy thủ.
Bên kia, Lê Sơ thấy Vân Phong ôm một đống đặc sản tiếp viên tàu cao tốc bán, trong lòng không nói lên lời.
Vừa muốn nói cái gì.
Tiếng quảng bá vui sướng chợt vang lên.
“Các bạn đồng hành yêu quý, thung lũng hoa Mạc Nại đã tới rồi, đoàn tàu đã giảm tốc độ, có thể mở cửa sổ xe ra liên tục trong thời gian ba tiếng đồng hồ. Trạm tiếp theo, thành Vân Tang.”
“Oa, thật là đẹp mắt.” Trong xe liên tục truyền ra tiếng cảm thán và kinh ngạc, thu hút sự chú ý của Vân Phong.
Ngay khoảnh khắc quay đầu lại, anh ta nhìn về phía cửa sổ, sắc mặt không khỏi biến đổi, tiến lên giữ chặt Lê Sơ đang nhoài cả người ra khỏi cửa sổ, quát: “Ai cho phép cô mở cửa sổ?”
“Hả? Tôi mở cửa sổ?” Lê Sơ được anh ta kéo về, vẻ mặt mê mang, không biết làm sao.
Vân Phong nghe vậy, con người sắc bén co rụt lại. Ngay sau đó đóng chặt cửa sổ lại.
“Cô đừng chạy lung tung, để tôi đi hỏi những người khác.”
……
Phòng bao nơi Nhan Như Tinh.
Cô nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ dường như được bao phủ bởi hoa tươi, thế nhưng sinh ra một cỗ thấp thỏm lo âu.
Ngọn nguồn nỗi bất an này rất khó giải thích, rồi lại như một cây gai nhọn cắm trong lòng cô, làm cô không thể bỏ qua.
Đột nhiên, khoé mắt cô nhìn thoáng qua một cạnh có một bóng người, mày nhíu lại, quay đầu nghi hoặc hỏi: “Tần Sở, anh đang làm gì?”
Tần Sở đang cố gắng vịn cửa sổ, định mở cửa, chợt nghe thấy tiếng Nhan Như Tinh, anh bỗng nhiên bừng tỉnh, dừng động tác trong tay lại.
Nhan Như Tinh lúc này mới không dấu vết mà thu cách tay đang đè cửa sổ lại.
“Anh làm sao vậy?” Cô hỏi lại một lần nữa.
Tần Sở lúc này gãi gãi đầu, có chút khó hiểu nói: “Không có gì, chỉ là muốn mở cửa sổ nhìn kỹ hơn thôi.”
“Cơ thể em không tốt, không thể ra gió.” Nhan Như Tinh nhíu mày ưu thương nói.
“Anh không mở nữa.” Tần Sở vội thu cái tay đang ngo ngoe rục rịch lại, nhìn xuống khát vọng, quay đầu đảm bảo với Nhan Như Tinh.
“Lại đây ngồi.” Nhan Như Tinh vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình
Tần Sở nghe vậy, đôi mắt hơi sang lên, rụt rè hai giây rồi ngồi xuống.
Nhan Như Tinh thấy toàn thân anh căng thẳng, dáng ngồi nghiêm chỉnh, đôi tay đặt ở đầu gối, mắt nhìn thẳng phía trước, ngồi cách cô khoảng nửa người nữa. Thái độ này thật sự không giống như đối đãi với bạn gái, mà giống như chiến sĩ sắp ra chiến trường.
“Anh đang khẩn trương cái gì?” Nhan Như Tinh nhích lại gần Tần Sở chút nữa.
“Anh không có khẩn trương.” Tần Sở há mồm phủ nhận, lại nhịn không được nhìn lén Nhan Như Tinh.
“Ò.” Nhan Như Tinh không để bụng, cũng thuận tay ôm cánh tay anh, tựa đầu vào vai anh, mặt nghiêng nghiêng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Động tác của cô khiến Tần Sở cứng đờ, tay chân không biết đặt ở đâu. Cũng may lúc trước từng có trải qua một lần như vậy, từ từ anh thành thói quen.
Thậm chí còn học cách điều chỉnh tư thế của mình để Nhan Như Tinh thoải mái hơn.
Hai người cùng nhau du lịch, quả nhiên có thể tăng tiến tình cảm. Tinh Tinh trước kia, chưa từng chủ động như vậy.
Tần Sở thất thần nghĩ.
“Thơm quá.” Tần Sở hít hít cái mũi, bật thốt lên.
Nhan Như Tinh cũng ngửi thấy được.
Đoàn tàu càng tới gần, có khi trên cửa sổ xe đều phủ đầy những cách hoa bay trong gió. Chỉ ngắn ngủi mười mấy giây mà cửa sổ bên ngoài phòng bao nơi Nhan Như Tinh bị phủ đầy một lớp phấn hoa dày đặc với đầy đủ màu sắc khác nhau.
Ngay cả cửa sở các phòng bao khác cũng không ngoại lệ.
Cho đến khi cửa sổ bị che kín bởi phấn hoa, không còn nhìn thấy gì nữa
Cho nên, hương hoa mà bọn họ ngửi thấy, không phải toả ra từ cửa sổ của bọn họ.
Lúc này, trên hành lang toa xe, có người hét lớn: “Mọi người, tỉnh táo lại, mau đóng tất cả cửa xe vào. Lát nữa tới kiểm tra, không đóng cửa sổ đừng trách ông đây không khách khí.”
“Bang bang!”
Hai tiếng súng vang lên: “Phanh, phanh, phanh!” tiếng gõ cửa lần lượt vang lên trong toa.
Một lúc sau, có người tới gõ cửa.
Nhan Như Tinh thở dài, từ khi vừa ngửi được hương hoa, cô đã biết, không thể tránh đi, cũng may cô vẫn luôn đeo khẩu trang.
Phòng bao đoàn tàu không được đóng kín hoàn toàn.
“Đi mở cửa.” Cô buông lỏng Tần Sở ra.
Tần Sở thất vọng nhìn nhìn cánh tay bị buông ra, không tình nguyện mà đi ra mở cửa. Người chơi ngoài cửa nhìn lướt qua, liền rời đi.
Sau khi mở cửa, hương hoa càng nồng đậm.
Còn có tiếng ho khan từ các phòng bao khác truyền đến.
“Mau đóng cửa.” Nhan Như Tinh vẻ mặt không tốt, sau đó cô bắt đầu tìm trà hoa mới mua vừa nãy từ chỗ tiếp viên.
Ngoài ra còn có các dụng cụ trà chiều, cốc hoa và bánh hoa phù hợp.
Chờ Nhan Như Tinh pha trà xong, gọi Tần Sở đến, hai người mỗi người làm một bình trà mật hoa và một chồng bánh hoa tươi.
Ăn xong uống xong, không biết có phải ảo giác của cô hay không.
Nhưng mà đầu vẫn luôn khó chịu từ nãy giờ đã dịu hơn rất nhiều.
Nghĩ vậy, cô lại pha một ấm trà mật, đổ vào đạo cụ nửa chai nước khoáng Lục Tuyền. Trà hoa màu vàng nhạt tách ra khỏi lớp nước dưới đáy, không hoà vào nhau, lại vì có nhãn dán làm người khó có thể thấy rõ tầng phần tầng dị thường.
Nửa tiếng sau.
Đoàn tàu đừng nói là ra khỏi thung lung hoa Mạc Nại, mà hiện tại tốc độ càng ngày càng chậm, tựa như bà cố nội bước từng bước nặng nhọc đi đường, có khi đều có thể cảm nhận được nó không hề di chuyển.
Điều khiến tâm tình Nhan Như Tinh không tốt là, các toa xe khác liên tục có người từ cửa sổ xe nhảy ra ngoài, dẫm lên hoa trải đầy hai bên đường tàu.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều đắm chìm trong biển hoa tươi đẹp không gì sánh kịp, không hề nhận ra rằng nguy hiểm sắp xảy đến.
Khi hoàng hôn màu quất hoàn toàn xuống núi, chân trời chỉ còn một màu đỏ cuối cùng, đoàn tàu đột nhiên truyền đến tiếng ‘cùm cụp’ quỷ dị. Ngay sau đó, ánh đèn vụt tắt, hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Tuy nhiên, ngay sau đó, chưa đầy nửa phút, đèn trong tàu lại sáng lên.
Điều này khiến cho đám đông vừa kịp phản ứng và chuẩn bị hét lên sợ hãi nuốt lại vào bụng.
Chỉ là nó vẫn dấy lên tranh cãi.
Cách thật xa, đều có thể nghe thấy tiếng ầm ĩ từ toa xe số 7.
Nhưng bọn họ ồn ào thì ồn ào lại không thể tới.
Bởi vì người chơi toa số 7 vẫn luôn phòng bị bọn họ.
Nhan Như Tinh không quan tâm mấy thứ này, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trời tối đen như mực, bóng đêm duỗi tay không thấy năm ngón, cả người cảm thấy khó hiểu và dại ra.
Vừa rồi ngay lúc đèn tắt, trong chớp mắt cô mở mắt ra, liền thấy, sắc trời bên ngoài vốn có thể nhìn được, thế nhưng trực tiếp thành bộ dạng như hiện giờ.
Dường như trong nháy mắt, trời tối sầm xuống.
Mặc dù hiện tại vốn dĩ chính là buổi tối, nhưng trời tối quá đột ngột.
Giống như không có sự chuyển đổi từ hoàng hôn đến đêm tối nào cả, mà căn bản là trực tiếp nhảy qua, tiến vào giai đoạn tiếp theo.
Nhưng mà cô đã hỏi Tần Sở hiện tại là mấy giờ, lại nhận được đáp án là 7 giờ.
Phải biết rằng, dựa vào tin tức vừa rồi từ đoàn tàu, thung lũng hoa Mạc Nại đang độ tháng sáu tháng bảy. Mà vào tháng sáu tháng bảy, 7 giờ tối, trời sẽ không tối như vậy, giống như bên ngoài cửa sổ bị hắt một bát mực đen.
Nhan Như Tinh duỗi tay dán ở cửa sổ xe.
Đôi mắt cũng không tự chủ được tiến gần lại xem.
Thân thể của cô đã được thuốc tiến hoá loại 1 cải tạo qua, không nói có thể nhìn được vào ban đêm. Nhưng nếu bên ngoài có cái gì, cô vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ.
Nhưng mà hiện tại cô không nhìn thấy gì cả, ngay cả là hình dạng hoa cỏ cây cối hai bên đường ray, cũng không thấy.
Còn có hương hoa.
Nhan Như Tinh hít hít mũi.
Từ vừa nãy, hương hoa trong toa xe hình như đã biến mất.
Nghi hoặc trong lòng cô ngày càng nhiều, bất an cùng càng lúc càng lớn hơn.
Đừng nhìn hiện tại vẫn chưa có bất kỳ chuyện gì xảy ra, nhưng chính vì như vậy, ngay cả nguy hiểm gì cũng không biết, đây mới là đáng sợ nhất.
Nhan Như Tinh đột nhiên có chút bực bội.
Kỳ quái chính là, mãi cho đến ngày hôm sau, cái gì cũng chưa xảy ra.
Sáng ngày hôm sau, đoàn tàu vẫn chưa ra khỏi thung lũng hoa Mạc Nại. Nhan Như Tinh hỏi tiếp viên đi ngang qua thì nhận được một thông tin, trạm tiếp theo phải khoảng 9 giờ tối mới đến.
Tới buổi chiều, múi hoa lần nữa trở nên nồng đậm, trong khoảnh khắc tràn ngập toa xe.
Có lẽ là bình yên vượt qua một đêm, làm mọi người thả lỏng cảnh giác. Bởi vậy hôm nay, người chơi toa số 7 cũng không có cảnh cáo những người khác đóng cửa sổ.
Điều này cũng dẫn đến việc, hương hoa hôm nay, nồng hơn cả hôm qua.
Điều đáng nói là, Nhan Như Tinh phát hiện, tiếng ho khàn ở các phòng bao khác càng ngày càng to, có người có xuất hiện triệu chứng đỏ mắt.
Bao gồm Tần Sở.
May mà Nhan Như Tinh liên tục pha cho Tần Sở mấy chén trà hoa, uống vào mới đỡ hơn chút.
Cho dù Tần Sở có chậm chạp đến đâu, cũng nhận ra tình hình không ổn.
Anh nhìn trà hoa, lại nhìn Nhan Như Tinh, muốn nói lại thôi.
“Còn có năm túi trà hoa, anh có thể lấy hai túi đi ra ngoài. Nhưng mà, anh không thích hợp để ra mặt, anh đi gọi Vân Phong tới đây một chuyến.” Nhan Như Tinh nói với anh.
Tần Sở nghe vậy vui vẻ, vội vàng đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, Vân Phong tới.
Nhìn đến anh ta, Nhan Như Tinh cũng lười diễn kịch, đi thẳng đến chủ đề: “Tôi còn có hai túi trà hoa, cần anh ra mặt chia cho những người khác.”
Vân Phong nghe xong lời cô nói, rất là kinh ngạc.
“Tôi và bạn trai chỉ muốn sống sót xuống xe. Chúng tôi chỉ là người thường, không muốn bị người khác quấy rầy. Nói vậy, anh cũng phát hiện hương hoa này dị thường và tác dụng của trà hoa. Tôi đồng ý cống hiến một phần sức lực của mình cho toa xe số 7, hai túi trà hoa này liền giao cho anh.”
Vân Phong tiếp nhận trà hoa, tổng cảm thấy không chân thật.
Anh ta đương nhiên biết hương hoa cổ quái, ban đầu anh ta đổi trà hoa với cô, sau khi trở về liền pha uống. Hương hoa này ngày từ đầu anh ta không để trong lòng, mãi đến hôm nay Lê Sơ đột nhiên ho khan kịch liệt, đôi mắt thậm chí còn đỏ như sắp chảy máu.
Lúc này mới nhận thấy được chuyện này rất nghiêm trọng, cố tình bản thân anh ta vẫn ổn áp. Nghĩ tới nghĩ lui, anh ta bỗng nhiên nghĩ đến trà hoa mình đã uống qua, anh ta lập tức rót ba chén trà hoa cho Lê Sơ uống, lúc này mới đỡ hơn.
Cũng bởi vì vậy mà anh ta đã biết tác dụng của trà hoa. Nhìn thấy trong số người chơi, có không ít người trúng chiêu, Vân Phong dứt khoát trực tiếp chia hai túi trà còn lại của mình ra ngoài.
Vốn định chờ tiếp viên hôm nay tới để mua thêm mấy túi, ai người tiếp viên hôm nay căn bản không bải người ngày hôm qua. Hỏi ra mới biết, tiếp viên mặc vest đỏ hôm qua là nhân viên bán đặc sản địa phương Mạc Nại, chỉ xuất hiện một tiếng trước khi đoàn tàu vào thung lũng hoa Mạc Nại, bán xong liền rời đi.
Hiển nhiên, kế hoạch mua hoa trà còn chưa bắt đầu đã chết non. Vân Phong không còn hoa trà, trong lòng rất là bất an, rồi anh ta nghĩ tới Nhan Như Tinh.
Anh ta quyết định đi một chuyện, tìm hai người họ mua một bao, nếu không bán, vậy không ngại dùng chút thủ đoạn khác. Không ngờ anh ta tới đây, vẫn chưa kịp hành động, người đối phương liền tới tìm.
Trà hoa tâm tâm niệm niệm càng là trực tiếp đưa tới cửa.
Này khiến anh ta có hơi ngại xuống tay.
Khóe miệng Vân Phong nhếch lên, cầm lấy trà hoa, trầm giọng nói: “Vậy cảm ơn hai vị chí công vô tư*, người khác tôi không dám đảm bảo, nhưng trước khi xuống xe, tôi tuyệt đối sẽ không động thủ với hai người.
*Chí công vô tư: Ta có thể hiểu “chí công vô tư / đại công vô tư” có nghĩa là: Khách quan, công bình, chính trực; không thiên vị, không tự tư, tự lợi; mọi hành động đều vì đại nghĩa, vì lợi ích chính đáng của nhân loại, quốc gia, dân tộc, cộng đồng là trên hết.
Đảm bảo của anh ta, không đáng một đồng.
Nhưng mục đích của Nhan Như Tinh chưa bao giờ là đảm bảo của anh ta
“Tôi có một cái yêu cầu.”
Vân Phong nhíu mày.
“Hai túi trà hoa này là cho tất cả mọi người trong toa số 7.” Nhan Như Tinh nói: “Là tất cả mọi người.”
Vân Phong trầm mặc, không trả lời
Nhan Như Tinh rõ ràng tính tình người chơi, không có lợi thì sẽ không làm. Đối với bọn họ mà nói, NPC có thể vứt bỏ bất kỳ lúc nào.
Bảo bọn họ cứu NPC, trừ khi trên người NPC này có thứ bọn họ muốn.
Bao gồm bản thân Nhan Như Tinh, mục đích cứu bọn họ cũng không đơn thuần.
Vì thế cô lại lấy ra một túi trà hoa.
“Chỗ tôi còn có một túi trà hoa, có thể bán cho anh.”
Ánh mắt Vân Phong tức khắc lạnh lùng.
Cuối cùng, Nhan Như Tinh thưởng thức con dao nhỏ còn nhỏ hơn cả chuỷ thủ của Tần Sở, thở dài.
Có hơi mệt.
Nhưng mà không phải vấn đề lớn.