Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực

Chương 125




Nếu không phải Phương Triển không có ác ý thì Nhan Như Tinh đã nghĩ rằng anh ta cố ý nói vậy đấy.

Tuy nhiên, khi cô nhìn đám người xung quanh anh ta thì nhận ra có mấy người đến từ Trung Đô, và cũng có mười mấy gương mặt xa lạ.

Xung quanh Hồng Lâm cũng vậy, có khoảng hơn 30 người ở đây.

“Cô Nhan, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Lúc này người đàn ông họ Hoàng đến từ Trung Đô đứng cạnh Phương Triển mở miệng.

Nhan Như Tinh quay lại nhìn anh ta, cô cảm thấy rất quen mặt, nhưng không thân cho lắm.

Nhìn ánh mắt của cô làm cho Hoàng Xương Cát rất bất lực.

Anh ta cảm thấy mình đã bị lừa, đã nói cho số điện thoại mà khi anh ta gọi lại không có người nghe máy.

Hay là do Phương Triển chơi đểu, cứ năn nỉ ỉ ôi muốn lấy phương thức liên hệ với hệ thống.

“Cô Nhan à, bộ trưởng Vương của chúng tôi sẽ giao cho cô đấy.” Phương Triển đẩy Vương Trọng Khang ở bên cạnh về phía cô.

Vương Trọng Khang đang xách chiếc vali màu đen trên tay, nhìn cũng không to, là một chiếc vali bình thường.

Khi nhìn thấy Nhan Như Tinh, anh ta liền nở một nụ cười thản nhiên và thân thiện mà không liếc nhìn xung quanh gì cả.

Nhan Như Tinh nhìn anh ta và không nói gì.

Ngược lại, người thanh niên vẫn luôn đi theo Vương Trọng Khang lại muốn bước theo anh ta đến gần cô.

“Anh ta là ai?” Nhan Như Tinh nhìn Phương Triển.

Phương Triển nhíu mày, còn chưa kịp trả lời thì người thanh niên đã ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên một nụ cười nhàn nhạt và nói chuyện: “Chúng ta đã từng gặp nhau rồi, tôi là Giang Thừa.”

“À, Phương Triển không nói với anh là tôi chỉ cần một mình anh ta thôi à?” Nhan Như Tinh cũng không phải loại người thường nể mặt người khác, cô và anh ta lại không quen thân gì cả.

“Bộ trưởng Vương là đàn anh của tôi.” Biểu cảm trên mặt Giang Thừa vẫn không thay đổi gì cả, thái độ vẫn rất cứng rắn: “Đàn anh đi đâu thì tôi đi theo đấy.”

“Tình cảm sâu đậm thật.” Nhan Như Tinh cảm thán một câu, cô nhìn Vương Trọng Khang đang im lặng rồi nói: “Nếu đã vậy thì tôi cũng sẽ không tàn nhẫn chia rẽ hai người.”

“Còn anh thì sao? Anh cũng không muốn phải xa anh trai mình đúng không?” Nhan Như Tinh nhìn Hồng Lâm đang cầm tay Trì Niên.

Trì Niên vẫn ốm yếu và xanh sao như ngày nào, sắc mặt lúc nào cũng tái nhợt.

Tuy nhiên đôi mắt dường như đã không còn đỏ như trước nữa.

Hồng Lâm nghe vậy vội vàng thả tay ra, anh ta cầm ba lô chạy tới chỗ cô, cười nói: “Anh trai và tôi không cùng đội, cô đừng để ý đến anh ấy nữa.”

Nhan Như Tinh liếc nhìn Trì Niên, Trì Niên gật đầu rất lạnh nhạt.

“Vậy thì đi thôi.” Nhan Như Tinh đang chuẩn bị đi vào ga tàu thì thấy Vân Phong vội vàng chạy tới cách đây không xa, mồ hôi nhễ nhại.

“Cũng may là tôi đuổi kịp.” Vân Phong thở hổn hển, cúi người ngăn cô lại.

“Không phải anh nói mình đi nhanh lắm à?” Nhan Như Tinh thắc mắc.

Lúc nãy không thấy anh ta, cô còn tưởng người này không tới chứ.

“Trên đường có việc trì hoãn.” Vân Phong xua tay, trên mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Khi nhìn thấy Hồng Lâm và ngẫu sư lão Vương đứng bên cạnh cô, anh ta sững sờ.

“Vào đi rồi tôi giới thiệu cho.” Nhan Như Tinh vừa nói vừa đi vào toa xe gần mình nhất.

Khi cô vừa bước vào, một con mèo và một con chim từ trên đầu cô đi vào theo.

Ở đằng sau, Phương Triển nhìn hai người Vương Trọng Khang và Giang Thừa như bị họ bỏ quên mà kìm chế lại ý cười trong lòng, nhìn Giang Thừa với khuôn không có bất kỳ biểu cảm nào: “Cậu thấy rồi đấy, tôi đã nói cô ấy rất tùy hứng mà.”

“Giờ thì tốt rồi, đến cả bộ trưởng Vương của chúng ta cũng bị người ta ngó lơ rồi.”

Giang Thừa trừng mắt lạnh lùng với anh ta, nói năng khó chịu: “Đừng quên Trung Đô đã ra lệnh cho anh để tôi đi theo cô ta?”

“Nhưng mà giờ cô ấy không vui, chọc tức cô ấy thì bạn trai của cô ấy lại tung ra phó bản thực tế thì cậu có thể khuyên nhủ được không? Thì ra Hoa Đô không phải Trung Đô, cứ thoải mái mà đạp hư đi.” Nói xong câu này, Phương Triển liếc cậu rồi nói tiếp: “Dù sao thì lần sau tôi cũng không đi xin bạn trai của cô ấy nhận phó bản nữa.”

Ánh mắt của Giang Thừa tràn đầy vẻ ác độc, dường như sắp tràn ra ngoài rồi.

Nếu không phải mấy hôm trước cậu gặp mấy người kia và lúc về còn nói cho bọn họ biết Nguyễn Trì đồng ý thu hồi phó bản và nhiều thông tin có ích khác nữa.

Thì vị trí này của cậu đã bị thay thế từ lâu rồi.

Làm sao đến lượt anh ta kiêu ngạo như vậy được.

“Vào trong trước đi, dù sao cũng cùng một toa xe, trên đường có thể từ từ thảo luận chuyện này.” Hoàng Xương Cát nhìn quanh một lượt và ổn định mọi chuyện.

Vương Trọng Khang không hề nói một lời, trên mặt anh ta vẫn bình tĩnh tỏ vẻ “chuyện này không liên quan đến mình”.

Trên đoàn tàu không có giường nằm, chỉ có ghế mềm.

Nhan Như Tinh chọn toa số 1, bên trong có tổng cộng 80 chỗ ngồi.

Có một lối đi dài thông với cửa ở giữa, ở hai bên trái phải là khu vực chỗ ngồi.

Vừa bước vào trong, cô đã nhìn thấy chỗ ngồi bị chiếm mất một nửa rồi.

Chắc chắn tất cả người ngồi trên tàu đều là người chơi.

Nhan Như Tinh không ngờ lại có nhiều người đi đến khu bị chiếm đóng như vậy.

Sự xuất hiện của cô cũng đã thu hút sự chú ý của những người ngồi trong toa xe.

Ngoại hình nổi bật, độc đáo, một sự kết hợp kỳ lạ đã hoàn toàn thu hút ánh nhìn của người khác.

Nhan Như Tinh đang mặc trang phục do ngẫu sư may, trên tay đang bế một con mèo trắng.

Một chiếc váy phồng màu đen dài đến đầu gối với đường may nụ hoa trắng và hoa hồng đỏ.

Kết hợp cùng với ủng da cùng màu, tiếng vang khi mang ủng đi đến cánh cửa và hình ảnh làn váy đong đưa làm cho người khác cảm thấy cô đang bước đến đáy lòng mình.

Giờ phút này, không có một ai thoát khỏi sức hút của cô được.

Nhan Như Tinh đã quen với những ánh mắt như vậy rồi, cô liền tìm một chiếc ghế trống ở đằng sau.

Cô vừa ngồi xuống thì Tu lại vội vàng lao ra khỏi vòng tay của cô.

Đau quá, đâm vào người mèo đau quá.

Tu ngồi xổm ở ghế bên cạnh và nhìn chiếc váy trên người Nhan Như Tinh bằng ánh mắt sợ sệt.

Không cần nghĩ cũng biết ai làm ra nó rồi.

Tu tức giận trừng mắt với lão Vương, còn trong mắt lão Vương thì thoáng hiện nụ cười, hắn ta xách cổ Tu lên và ném mạnh xuống đất.

Tu tức giận đến mức giơ móng vuốt ra cào hắn ta.

Lão Vương rút kéo ra chặn nó, khi hắn ta định cắt móng vuốt của nó thì Nhan Như Tinh hắng giọng ngăn lại.

Lão Vương vừa cất kéo vừa tỏ ra bực bội, còn gấu xám nhỏ vẫn đang cố gắng cất chiếc vali.

Dường như trong toa xe có tính đến đồ đạc của người chơi nên có một khoảng trống lớn giữa hai hàng ghế trước sau, hơn nữa ở bên cạnh còn có một khu chuyên dùng để đặt vali của người chơi.

Khi gấu xám nhỏ cất vali xong thì chiếc ghế bên cạnh đã bị lão Vương ngồi mất. Ghê trước và sau, và cả ghế ngồi chỉ cách cô một lối đi nhỏ không phải Hồng Lâm và Vân Phong ngồi thì cũng bị mấy người đi cùng Phương Triển, Trì Niên chiếm hết.

Đột nhiên hắn có cảm giác lạc lõng.

Hắn nhìn Nhan Như Tinh bằng ánh mắt đáng thương, nhưng không nói một lời nào mà chỉ mất mát quay lưng bước đi về nơi khác.

Khi cơ thể bay lên không trung, gấu xám nhỏ thở phào nhẹ nhõm đồng thời cảm thấy có chút tự đắc.

Mãi cho đến khi nhìn thấy người ôm mình là lão Vương.

Nụ cười trên môi của gấu xám nhỏ cứng ngắc.

Lão Vương cúi đầu liền nhìn thấy sắc mặt khó chịu của gấu xám nhỏ.

“Tinh Tinh đừng lo, cứ giao bọn họ cho tôi đi.” Giọng điệu nói chuyện của lão Vương rất nhẹ nhàng nhưng có vài phần kiên quyết.

Nhan Như Tinh thấy vậy liền rút bàn tay muốn ôm gấu xám nhỏ lại.

“Được rồi, hai người sống chung cho thật tốt. Bây giờ đang trên tàu đừng có mà đánh nhau nữa đấy!” Nhan Như Tinh lo lắng nên nhắc nhở một câu.

“Tinh Tinh, cứ yên tâm đi, tôi hứa bọn họ sẽ không đánh nhau đâu.” Lão Vương tỏ ra nghiêm túc. Không biết Nhan Như Tinh có tin hay không nhưng ánh mắt cô vẫn lặng lẽ nhìn về phía con chim màu xanh nằm trên đầu Tu.

“Cái này trống à?” Nhan Như Tinh hỏi.

Tu thấy Tinh Tinh nói chuyện với mình liền muốn nhảy vào vòng tay cô theo thói quen.

Nhưng mà…..

Tu nhìn chằm chằm vào váy của Nhan Như Tinh.

Nhìn qua thì không có gì khác lạ.

Nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy bí ẩn trong chiếc váy, tất cả đều là kim.

Tức thật đấy!

Tu tức giận đến mức đỏ cả mắt lên.

Nhan Như Tinh không hiểu sự lo lắng của Tu, cô chỉ cảm thấy hôm nay Tu hơi lạ thôi,

Chắc có lẽ là do hôm nay có con chim đang ngồi trên đầu nhỉ?

Nhan Như Tinh chìm vào suy nghĩ.

“Là anh ta.” Tu khẽ nhảy lên lưng ghế và ngập ngừng dụi vào đầu Nhan Như Tinh.

Thấy nơi đây an toàn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm và nằm rạp xuống, nói với giọng nghẹn ngào: “Bây giờ anh ta đang gặp chút chuyện nhỏ, bây giờ không dậy nổi.”

“Ồ.” Nhan Như Tinh tỏ vẻ mình đã hiểu.

Lúc này, Vương Trọng Khang cùng lên xe với Nhan Như Tinh lại đi theo Phương Triển để được đến ngồi bên cạnh cô.

Tất cả mọi người trong xe không khỏi chú ý đến tình hình của bọn họ.

Tuy nhiên, cho dù là mấy người Nhan Như Tinh hay là những người đi cùng Phương Triển, Trì Niên đều không đơn giản chút nào.

Vì vậy, những người chơi khác trong toa xe đều có ý bớt gây chuyện và cố gắng tránh gây xích mích với đám người họ.

Tất nhiên cũng có một số người chơi có kiến thức nhìn thấy họ không đơn giản nên bí mật quan sát cho kỹ càng.

“Tinh Tinh.” Phương Triển nhìn Vương Trọng Khang đang đứng cạnh mình và nói nói với cô: “ Đây là tiến sỹ Vương.”

Nhan Như Tinh nhìn bọn họ rồi lại nhìn Giang Trừng đang đứng không xa nhìn cô chằm chằm, ánh mắt khó chịu kèm theo chút không chịu thua.

“Không phải hai vị đồng môn này ở cùng nhau à?” Mặc dù Nhan Như Tinh cảm thấy có chút hứng thú với Vương Trọng Khang nhưng không muốn rước rắc rối về đâu.

“Nói đùa thôi mà, đàn em của anh ta đi cùng chúng tôi đấy.” Phương Triển tỏ ra phóng khoáng, không thèm để ý.

“Tôi thấy lần này anh dẫn theo khá nhiều người đấy.” Nhan Như Tinh cảm thấy rất hứng thú.

Người của Phương Triển rất dễ nhận biết, tất cả họ đều là những người đàn ông cao lớn đầy sát khí. Họ còn mặc đồng phục, một bộ quần áo lao động màu đen, được trang bị đầy đủ vũ khí.

Đúng là có rất nhiều người, người của họ và người của Trì Niên đã lấp đầy một nửa toa xe. Đây vẫn còn chưa đủ đâu, cô còn thấy người của Phương Triển còn đi sang toa bên cạnh nữa.

Điều này làm cô phải tự hỏi liệu rằng ở các toa khác còn có người nào của họ nữa không.

“Không còn cách nào khác cả, đây là cơ hội để nhanh chóng thăng cấp đồng thời cũng là cơ hội để chúng tôi nâng cao sức mạnh tổng thể của khu.” Phương Triển tỏ vẻ bất lực: “Hơn nữa, chắc chắn các khu khác cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, nếu chúng tôi không đi thì sẽ bị bỏ lại phía sau mất.”

“Hơn nữa, đây là lần đầu tiên khu chúng tôi nhận được lệnh tuyển người đi khu bị chiếm đóng, dù sao cũng phải đi xem một lần cho biết chứ.”

“Không sợ đi rồi không có đường về.” Nhan Như Tinh cười tủm tỉm.

Phương Triển nghe vậy liền đứng hình, nhìn bộ dạng vô tâm của cô, anh ta không hiểu cô muốn nói gì cả.

Thậm chí anh còn cảm thấy tò mò về tính chính xác của thông tin đó.

Phương Triển ngẩng đầu nhìn xung quanh, anh vịn lưng ghế của Nhan Như Tinh rồi cúi người xuống hỏi thăm: “Cô có chắc chắn lần này phải đi tới khu lớn A và B không?”

“Tôi không chắc chắn được điều này đâu.”Sắc mặt của Nhan Như Tinh vẫn không thay đổi, cô liếc nhìn Vương Trọng Khang và nhận ra anh ta đang nhìn chằm chằm vào Tu.

Không, đúng hơn là con chim ngồi trên đầu Tu.

Tu cũng nhận thấy có ai đó nhìn về phía mình nên ngẩng đầu lên nhìn, khi nhận ra là anh ta liền nheo mắt lại.

Nếu như trước đây, chắc chắn hắn không thấy hứng thú với một người chơi bình thường. Nhưng với người này….. Tu nghĩ đến việc mấy hôm trước Tinh Tinh phái hắn đi theo dõi anh ta, nhân tiện hỏi thăm chuyện từ 12 năm trước.

Hắn đi rồi, lúc mới đầu hắn cũng cảm thấy tò mò với “bẫy” của anh ta.

Sau này hắn mới biết, cái “bẫy” này thật ra chính là một “thiết bị phát hiện dao động ảo giác”.

Chỉ cần có luồng hơi thở xa lạ nào đến gần sẽ bị nó phát hiện.

Hơn nữa, hắn cũng đã dùng cánh cửa không gian trong mơ che lại, ở tình hình bình thường, chắc chắn sẽ không ai có thể nhận ra được sự tồn tại của cánh cửa này.

Nhưng thiết bị này có thể đưa ra cảnh báo cả khi cánh cửa bị che lấp.

Chương 125 (Trang 2/2):

Mặc dù hắn đã nhanh chóng đưa Vương Trọng Khang chìm vào giấc ngủ say, nhưng không thể phủ nhận rằng thiết bị này đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

Chính mình mọi việc đều thuận lợi mộng không gian môn bị phá giải, vẫn là bị một cái máy móc thiết bị phá giải, này như thế nào không cho hắn cảm thấy kinh ngạc.

Vì vậy hắn gọi lão Vương lại, hắn nhớ rõ người này có rất nhiều con rối mà chỉ mình nhìn thấy được.

Ban đầu, Tu chỉ muốn nhờ hắn ta kiểm tra giúp phương thức kiểm tra của dụng cụ này là gì.

Sau này hắn càng tò mò về người nghiên cứu và làm ra loại thiết bị này là Vương Trọng Khang hơn.

Tiếc là không dễ đi vào trí nhớ của anh ta được.

Ký ức về 12 năm trước của người này cũng bị khóa lại giống như Tinh Tinh.

Một khi kích phát khóa thì người này không điên thì cũng phải chết.

Hắn không quan tâm đến sự sống hay cái chết của anh ta, nhưng dường như Tinh Tinh có ý gì đó với người này.

Nếu hắn cưỡng chế xông vào mà tìm được câu trả lời mà Tinh Tinh muốn còn tốt, nếu không có mà người lại chết rồi thì hắn xong đời ngay.

Hắn cảm thấy không chắc chắn nên quay về nói cho Tinh Tinh biết và nhận được lệnh cứ im lặng chờ đợi.

Kể từ đó, hắn chỉ nhìn chằm chằm người này, cho đến khi bị buộc phải rời đi vào mấy ngày trước.

Tạm biệt rồi không ngờ lại gặp được ở chỗ này.

Tu nhận thấy ánh mắt anh ta nhìn mình có gì đó khác lạ, điều này làm cho hắn tự hỏi không biết có phải anh ta đã nhận ra gì rồi không.

Nhan Như Tinh không biết hắn đang nghĩ gì, vì vậy cô đưa tay ra ôm Tu vào lòng, xoa bộ lông mịn màng của hắn và nói với Phương Triển: “Chờ xe bắt đầu lăn bánh là biết đi tới khu nào thôi, chẳng lẽ bây giờ anh biết đi tới khu nào là có thể xuống xe được chắc?”

Phương Triển nghe cô nói vậy cũng cảm thấy có lý, anh ta không thắc mắc về chuyện này nữa.

Nhưng có một điều anh ta phải xác định trước.

“Cô thành lập đội ngũ, vậy thì đã mua thẻ đội chưa?” Anh ta hỏi.

Nhan Như Tinh giật mình: “Thẻ đội?”

“Đúng rồi, nếu muốn thành lập một đội ngũ tập hợp rải rác ở các khu thì cần phải có thẻ đội ngũ. Nếu cô không có thì chỗ tôi có một thẻ đội tám người đây này.” Nói xong, Phương Triển lấy ra một tấm thẻ trắng đưa cho Nhan Như Tinh.

Nhan Như Tinh đưa tay nhận lấy nó, cô phát hiện nó là đạo cụ dùng 1 lần ở trung tâm mua sắm.

Cô mở ngay trung tâm mua sắm ra và nhìn thấy thẻ đạo cụ dùng một lần.

Cô phát hiện thẻ 8 người có giá là 100 tiền thiên đường nên không nhìn nữa.

“Thẻ đội ngũ thường chỉ tồn tại trong vòng 24 giờ. Tuy nhiên, khi xe bắt đầu di chuyển đến khu bị chiếm đóng thì trò chơi thiên đường xác định rằng cô đang trong trạng thái tổ đội và sẽ mặc định rời khỏi khu vực bị chiếm đóng.”

“Mà phúc lợi này chỉ áp dụng ở khu vực bị chiếm đóng thôi.” Phương Triển giải thích.

Nhan Như Tinh cầm thẻ lập đội trong tay để giám định cách thức sử dụng rồi điền mã số trong trò chơi của mình vào.

Sau đó, cô đưa thẻ cho Hồng Lâm, Vân Phong.

Sau khi hai người này điền tên xong cô mới chuyển cho Vương Trọng Khang.

Vương Trọng Khang cúi đầu xuống và viết mã số của mình vào một cách dứt khoát.

“Vẫn còn thiếu 4 người nữa.” Phương Triển cố gắng kiềm chế sự vui mừng trong lòng và nói.

Nhan Như Tinh lấy lại thẻ và đưa cho ngẫu sư lão Vương.

Lão Vương có một thân phận đặc biệt, Nhan Như Tinh vẫn luôn muốn biết hắn ta có phải là người chơi hay không. Cũng may là có cơ hội này để thử. Nhan Như Tinh nhìn chằm chằm vào cây bút trên tay lão Vương, nhưng thấy lão Vương không hề giấu diếm gì cả, thoải mái viết tên mình xuống.

Nét chữ tinh tế, tao nhã một cách khó tả.

Khi tên bị ẩn trong thẻ, Nhan Như Tinh đã cảm nhận được trong đội có thêm một người nữa vào đội, sau đó cô nhìn về phía lão Vương trong vòng 2 giây.

Không chờ cô hỏi thì Tu đang bị cô ôm trong lòng vừa nãy cố gắng chịu đựng sự “giày vò” ngay lập tức nhảy ra ngoài. Hắn bắt lấy tấm thẻ và giơ chân mình ra ấn lên tấm thẻ đó.

Nhan Như Tinh:?

Mọi chuyện vẫn chưa xong đâu, gấu xám nhỏ cũng nhảy vào chơi cùng và ấn bàn chân đầy móng vuốt lên tấm thẻ.

Tu thấy vậy liền nheo mắt rồi kêu hai tiếng “meo meo” sau đó kéo con chim trên đầu mình xuống và túm cánh với chân của nó ấn vào tấm thẻ.

Nhan Như Tinh nghĩ chắc đã đủ người rồi.

Tổng cộng còn thiếu 4 vị trí.

Tu, lão Vương, gấu xám nhỏ, bức tượng.

Nào ngờ sau khi Tu cầm cánh và chân của chim trên đầu mình ấn vào thẻ lập đội thì tấm thẻ có phản ứng.

Ý thức của cô đã rút ra khỏi đội ngũ của mình.

Cô còn bất ngờ hơn khi thấy tên của những người lại có màu vàng.

Còn tên của cô và các thành viên khác trong đội lại có màu xanh lá cây.

Lúc này, Hồng Lâm cũng phải hét lên vì ngạc nhiên khi thấy điều này.

Người luôn im lặng là Vương Trọn Khang cũng phải mở miệng vì giật mình: “Bọn họ là hộ khẩu đen* à?”

*Hộ khẩu đen là những người không có hộ khẩu

Hộ khẩu đen?

Mí mắt của Nhan Như Tinh giật một cái.

Vương Trọng Khang thấy vậy liền sa sẩm mặt mày, sau ó nói tiếp: “Tên biến thành màu vàng nghĩa là những người chơi này là chư hầu, không chiếm chỉ tiêu đội ngũ.”

“Thông thường, chỉ có những người thuộc hộ khẩu đen sẽ chọn trở thành chư hầu.

Nghe xong lời này, Nhan Như Tinh nhìn về phía lão Vương và những người khác.

Lão Vương không lên tiếng phản đối mà chỉ nhìn chằm chằm vào cô giống như đang ngây người ra vậy.

“Thu nhập của các chư hầu phụ thuộc vào sự bố thí của chủ nhân, vì vậy mà những người chơi thông thường thuộc hộ khẩu đen hiếm khi trở thành chư hầu.” Vương Trọng Khang nói.

“Chủ nhân?” Nghe thấy từ này Nhan Như Tinh vểnh tai lên nghe, con ngươi gian xảo hơi lóe, cô nở nụ cười: “Vây là bây giờ tôi chính là chủ nhân của họ à?”

Cô vừa nói vừa nhìn về phía đám người lão Vương bằng ánh mắt sáng rực.

Cuối cùng cô mới nhận ra không biết từ bao giờ lão Vương đã lấy ra một sợ tơ hồng để thêu. Còn gấu xám nhỏ đang dọn bàn ăn nhẹ, thấy cô nhìn sang, hắn cứ ngơ ngác đưa cho cô một hộp bánh quy: “Ăn mấy miếng trước đi, lát nữa ta sẽ pha sữa cho ngươi.”

Tu cũng không chịu thua kém cứ hất qua hất lại cái đuôi như một chiếc quạt.

Đây….

Được rồi, nhìn thế này thì cô giống chủ nhân của bọn họ thật.

Nhan Như Tinh cắn miếng bánh quy của gấu xám nhỏ làm vang lên tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt”, cô ngại ngùng cười nhìn Vương Trọng Khang.

Vương Trọng Khang: …..

Nếu không có thông tin của mấy người này trên bàn làm việc của mình thì anh ta hoàn toàn không thể tưởng tượng ra sẽ có chuyện như vậy xảy ra.

Lão Vương đang thêu hoa rất phật hệ thật ra là một tên ngẫu sư đáng sợ có tiếng.

Còn con mèo đang vẫy đuôi còn chăm chỉ hơn chó chính là quỷ mộng nhân không ai có thể bắt kịp bước chân, giết người không để lại dấu vết.

Mà con gấu hung hăng đã làm rạn danh thành phố không có màn đêm ở khu D057.

Như vậy thì cũng có thể nói con gấu hung hăng này có quan hệ khá chặt chẽ với tập đoàn Oasis.

Nhưng mà bức tượng đó là ai?

Hình như chưa nghe qua, đó là người mới à?

Và còn con chim trên đầu quỷ mộng nhân…..

Vương Trọng Khang tỏ ra đăm chiêu, chỉ cảm thấy đầu hơi loạn.

Anh ta muốn hỏi Nhan Như Tinh những câu này nhưng anh ta biết mình không quen thân gì với họ. Hơn nữa còn có Giang Thừa ở đây nên anh ta không thể vội vàng làm thân với cô được.

“Tàu chuẩn bị rời bến, đi lên phía trước ngồi đi.” Phương Triển lên tiếng đúng lúc cắt ngang bầu không khí xấu hổ lúc này.

Vương Trọng Khang gật đầu một cách lạnh nhạ, sau đó anh ta đi về phía trước.

Phương Triển đợi anh ta ngồi xuống nhưng vẫn không thể nhịn được mà quay đầu nói chuyện với Nhan Như Tinh.

Tuy nhiên hầu hết là Phương Triển nói, chỉ thỉnh thoảng Nhan Như Tinh mới đáp lời bằng một hai câu thôi.

Mà lúc này, Hồng Lâm đang ngồi sau Nhan Như Tinh cũng khẽ thì thầm với Trì Niên.

Vân Phong ngồi bên cạnh anh ta cũng bày ra ánh mắt tò mò.

Trước đây, anh ta được gặp hai người này một lần rồi, lúc đó cả Trì Niên và Hồng Lâm đều để lại ấn tượng khá sâu trong đầu anh ta.

Không ngờ được gặp lại tại đây thì thấy hai người họ khá dễ tính.

Vừa nghĩ đến đây, anh ta đã nghe thấy tiếng chửi thề khó chịu của Hồng Lâm vang lên.

Một khuôn mặt còn âm trầm và đáng sợ hơn nữa.

Mà hình như anh ta nghe thấy Hồng Lâm gọi người này là anh Trì Niên?

Anh ta vừa nghĩ tới đây đột nhiên nghe thấy tiếng loa phát thanh thông báo cửa toa tàu sắp đóng.

Điều này có nghĩa là tàu sắp rời bến rồi.

Tiếng loa phát thanh vang lên 3 lần, đám người chơi lũ lượt lao vào trong.

Toa số 1 đã đầy, người chơi chỉ có thể đi ra sau tìm.

Cũng may là các toa xe trên chuyến tàu 8 giờ đủ chỗ, chuyến đi này không phải là chuyến tàu đầu tiên xuất phát sau khi có thông báo của hệ thống thiên đường, người chơi đông cũng vẫn đủ chỗ ngồi.

Nhan Như Tinh tình cờ nghe thấy Phương Triển lải nhải về tình hình của chuyến tàu đầu tiên sau khi hệ thống thiên đường đưa ra thông báo.

“Lúc đó là 1 giờ chiều, thật đấy, đây cũng là lần đầu tiên tôi nhận ra ở Hoa Đô đã che giấu rất nhiều cao thủ và thế lực mà tôi không biết.” Phương Triển tựa vào lưng ghế và nói với Nhan Như Tinh bằng giọng điệu cảm thán.

“Chuyến tàu đầu tiên xuất phát lúc 2 giờ chiều, lúc đó có một nửa số người ở trong bến không lên tàu.” Tâm trạng của anh ta rất phức tạp.

“Lúc đó anh không tính toán đi chuyến đầu tiên à?”

“Khi cô gửi tin nhắn cho tôi thì tôi còn đang tập hợp mọi người để đi tới bến.”

Ban đầu anh ta dự định sử dụng đặc quyền để chiếm chỗ trên chuyến tàu đầu tiên ở Hoa Đô.

Kết quả là vì một câu nói của cô, anh ta không những sa thải hết mọi người mà còn làm chậm cánh cửa thời gian.

Nói thật ra thì khi có tin tuyển người đến khu vực bị chiếm đóng, họ đã chờ đợi mỏi mòn từng ngày rồi.

Không chỉ mình họ mà các thành phố khác cũng như vậy.

“Chuyến đầu và chuyến sau có gì khác nhau không?” Nhan Như Tinh tò mò.

“Không có gì khác cả, nếu như muốn tìm ra một điểm khác biệt thì chắc là số vị trí trên tàu thôi.”

“Ồ.”Nhan Như Tinh gật đầu còn miệng vẫn đang nhai bánh quy, trông rất ngon.

Làm cho Phương Triển cũng phải nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn vặt của cô.

Nhan Như Tinh thấy anh ta như vậy liền do dự 2 giây, rồi hỏi: “Anh có muốn ăn không?”

Phương Triển gật đầu theo bản năng, sau đó thoáng nhìn ánh mắt của gấu xám nhỏ, anh ta vội vàng lắc đầu từ chối: “Không cần, tôi cũng có phải trẻ con đâu.”

Nhan Như Tinh: “Ý anh nói tôi là trẻ con chứ gì?”

Phương Triển giật thót tim, tự hỏi liệu cô có đang tức giận hay không.

Lúc này cô vừa sờ mặt mình vừa cười: “Hóa ra tôi trẻ vậy à.”

Phương Triển: ….

Nói thật là cô luôn làm mới cách nhìn của anh ta.

“Các bạn người chơi thân mến, chuyến tàu G2640 sắp xuất phát và các cửa sắp đóng. Những người chơi chưa lên tàu hãy bước lên càng sớm càng tốt, những người chơi đã lên tàu hãy tự ổn định chỗ ngồi và đợi nhân viên phụ vụ kiểm tra an ninh.

Tiếng loa lặp lại 3 lần.

Đến lần thứ 3 thì phần đầu đang đóng được mở ra.

Sau đó, một nữ nhân viên phục vụ mặc chiếc áo vest màu xanh lá cây mỉm cười bước ra.

“Chào buổi tối các bạn, tôi là nhân viên phục vụ tiểu Lục của toa số 1 trên chuyến tàu này. Tiếp theo tôi sẽ kiểm tra an ninh cho mọi người. Các bạn cứ yên tâm, lần kiểm tra an ninh này chỉ xem các bạn có mang theo đồ vật nguy hiểm lên tàu hay không mà thôi, đừng lo vì vấn đề khác.” Cô ta vừa nói vừa bước vào trong toa xe, một đôi mắt sáng rực bao quát toàn bộ toa xe.

“Xin mời các bạn hãy về chỗ ngồi của mình, một khi cố định chỗ ngồi thì trước khi đến điểm cuối sẽ không được thay đổi nếu không có gì bất thường xảy ra.”

“Xin chào, xin hỏi đây có phải mèo của bạn không? Vui lòng cho tôi xem giấy chứng nhận thú cưng của bạn.”

“Không phải thú cưng của bạn à? Vậy còn gấu xám ở bên kia thì sao? Một con búp bê gấu à? Tôi xin lỗi thưa quý khách, mong bạn nhắc lại một lần nữa được không ạ, thật sự không phải…của bạn…chiếc va li này…..thẻ thành viên của Bộ giao thông vận tải?”

“Thật sự xin lỗi phu nhân, tôi đã không nhận ra bà, xin hãy tha lỗi cho tôi. Chuyến tàu G2640 chào đón bà về nhà.”

Nhan Như Tinh:???