Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực

Chương 121




“Hu hu hu, anh ta nỡ lòng nào đối xử với tôi như vậy chứ?” Tứ vương tử khóc thút thít lau nước mắt.

Nhan Như Tinh thấy quần áo của hắn đã tả tơi, trên người không còn chỗ nào lành lặn. Hơn nữa trên mặt là chỗ được ‘chăm sóc’ đặc biệt, không khác gì đầu heo.

Chỗ xanh chỗ tím trông rất đáng sợ.

“Hu… tôi cũng không cướp cô khỏi tay anh ta, vì cái gì hả?” Tứ vương tử không hiểu.

Hắn nhớ rõ phụ vương hắn có rất nhiều vợ, nữ hoàng nước kế cũng có rất nhiều chồng.

Cho nên người cũng có thể có vài ông chồng hay vài cô vợ cũng là chuyện bình thường.

Hắn không tham lam, hắn chỉ muốn ở bên cạnh công chúa điện hạ có một vị trí nho nhỏ cho hắn mà thôi.

Hắn thậm chí còn có thể nhường ra vị trí chính thất!

(chỗ này trong QT để là hoàng hậu, ý ổng là nhường vị trí ‘chính thất’ cho người khác, mà hoàng hậu thường dùng cho con gái nên tui đổi sang chính thất nha.)

Vì cái gì anh ta còn chưa hài lòng?

Vẻ mặt tứ vương tử thương tâm muốn chết, Nhan Như Tinh trừng mắt nhìn Nguyễn Trì còn đang muốn xông qua đánh cho hắn thêm trận nữa.

“Anh đừng khóc nữa.” Nhan Như Tinh không biết nên an ủi hắn như thế nào.

"Dù sao thì anh cũng thấy rồi đấy, tôi có bạn trai rồi. Hơn nữa anh ấy không cho phép có người khác xem vào đâu, nếu không thì anh vẫn nên đổi đối tượng đi ha. Anh xem xem, tôi ngoại trừ mặt đẹp ra thì nào có ưu điểm khác đâu, anh vì tôi mà đánh với anh ấy đâu có đáng.” Nhan Như Tinh thiếu điều tận tình khuyên bảo.

“Không sao cả, cô là công chúa điện hạ của ta, cô chỉ cần phụ trách đẹp là được. Những cái khác đều giao cho tôi, tôi làm cho.” Tứ vương tử vỗ vỗ ngực vội vàng biểu lộ trung thành.

Nhan Như Tinh nhìn Nguyễn Trì, quên đi, không ngăn cản.

Nguyễn Trì bước tới, tứ vương tử co rụt lại một chút. Nhưng nghĩ đến Tinh Tinh vẫn còn ở đó, hắn cố thẳng sống lưng, cố gắng làm cho mình trông bớt bần hơn chút.

“Không phải Tinh Tinh vẫn còn có việc phải làm sao?” Nguyễn Trì đột nhiên quay đầu lại nhìn Nhan Như Tinh.

Nhan Như Tinh sửng sốt một chút, sau đó gật đầu dưới ánh mắt của anh.

“Vậy thì Tinh Tinh đi làm trước đi, hắn cứ giao cho anh.” Giọng điệu của Nguyễn Trì rất hiền lành, lại mang theo vào phần không cho phép phản đối.

Nhan Như Tinh nhìn tứ vương tử, trong ánh mắt khẩn cầu của hắn, cô đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy mấy người bên ngoài đang giả vờ ‘làm việc’. Nhan Như Tinh buồn cười, nói: “Các anh cũng muốn vào trong với anh ấy?

Tu và A Tắc Nhĩ vội vã đi mất.

Nhân ngẫu sư một tay ôm gấu xám nhỏ, tay kia bắt lấy tượng thần, nghe vậy liền tìm một cái góc có thể quan sát được toàn cục, thuần thục ngồi xổm trên mặt đất.

Cuối cùng tại chỗ chỉ còn lại Tần Sở.

Nhan Như Tinh nghi hoặc.

Tần Sở suy nghĩ một lát liền kéo cánh tay cô ra ngoài.

Nhân ngẫu sư chà xát cánh tay theo sát phía sau.

Kết quả Tần Sở vừa liếc mắt một cái, hắn liền dừng lại.

Tu và A Tắc Nhĩ cũng vậy.

“Anh phải đi.” Bên ngoài lâu đài không có trồng cây xanh, hoa viên nhỏ có vẻ trống trải im lặng, vẻ mặt Tần Sở ủ rũ nói.

Nghĩ đến thông báo vừa nhận được, anh lại thấy phiền chết đi được.

Hơn nữa bọn họ vậy mà lại biết mình ở đây?

Vì không cho đám người kia đến quấy rầy Tinh Tinh, anh chỉ có thể rời đi.

Tuy nhiên anh cảm thấy trong chuyện này có gì đó kỳ quái, trước kia anh từng chạy khắp nơi, bọn họ cũng không ép chặt như vậy.

Lần này đến cả chủ hệ thống cũng lôi ra hòng buộc anh trở về, điều này không thể không khiến anh ta nghi ngờ rằng có ai đó đang nhắm vào anh.

Hiềm nghi lớn nhất là con cá kia, nghe nói hắn là thành viên của tổ giám sát.

Ai mà không biết, tổ giám sát chính là ‘chó săn’, ‘tai mắt’ của chủ hệ thống.

Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, sự bất mãn của Tần Sở với con cá kia đã đạt đến cực hạn.

Không được, anh cũng phải đi cử báo.

Nghĩ vậy, anh liền hỏi: "Tinh Tinh có biết mã số của con cá kia không?"

Nhan Như Tinh không nghi ngờ anh, hơn nữa lúc nghe thấy anh nói ‘phải đi’ thì rất kinh ngạc, nghe vậy thì không hề do dự nói: “003.”

“003?” Tần Sở hơi đăm chiêu đọc lại một lần, khóe miệng giơ lên, ánh mắt thâm tình lưu luyến: “Cảm ơn Tinh Tinh.”

“Không cần cảm ơn.” Nhan Như Tinh nhìn thấy vẻ mặt của anh, trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường.

“Tinh Tinh, lần này anh đi xử lý xong việc thì sẽ quay lại, em không được quên anh đâu đấy nhé.” Tần Sở nghiêm túc nói.

Nhan Như Tinh có lệ gật đầu: "Sẽ không."

Tần Sở nhìn thấy cô chiếu lệ, ánh mắt chìm xuống. Đưa tay nâng cằm cô lên, anh cúi đầu, nhanh chóng mổ lên trán cô một cái.

Nhan Như Tinh duỗi tay ra, kinh ngạc che đầu mình.

Mấy người ghé vào trên ban công cửa sổ thấy thế thì tức giận tí thì nhảy xuống.

“Tinh Tinh nếu cảm thấy thiệt thì có thể hôn lại.” Tần Sở không nhìn những ánh mắt rình coi kia, khóe miệng nở nụ cười đưa mặt lại gần.

"... Không ấy anh vẫn là nên chạy nhanh lên.”

Nhan Như Tinh cảm nhận được hơi thở của Nguyễn Trì đang tiến lại gần.

Tần Sở cũng cảm giác được, trong lòng chùng xuống, trong mắt hiện lên một tia tối tăm.

“Anh ta không phải người.” Tần Sở cau mày, nhanh chóng nói với Nhan Như Tinh: “Em đừng chọn anh ta, đừng nhìn anh ta hiện tại còn tỉnh táo, vẫn còn lý trí. Nhưng mà tình trạng của anh ta giống như quả bom nổ chậm ấy, có thể phát nổ bất cứ lúc nào."

“Tinh Tinh nghe lời anh, tránh xa anh ta ra.” Tần Sở ảo não nói: “Tinh Tinh, lần này trở về anh sẽ xin hiệp nghị rời khỏi trò chơi cho em. Đến lúc đó em qua chỗ của anh đi, anh sẽ bảo vệ em.”

Nhan Như Tinh nhìn Nguyễn Trì đang tiến đến, rõ ràng vẻ mặt không hề thay đổi, nhưng lại khiến cho người ta không khỏi thấy kinh hãi.

"Anh đi nhanh lên đi, thật đấy, không thì chốc nữa em sợ anh không đi được nữa đâu.”

Ai biết Tần Sở nghe được lời nói của cô thì rất cảm động: "Anh biết mà, trong lòng Tinh Tinh vẫn có anh.”

“Em yên tâm, anh ta không thể giết anh, cũng không giết được anh.” Cùng lắm là bị đánh thôi, một chút cũng không đau.

Câu sau anh sẽ không nói, anh không muốn để cho Tinh Tinh biết mình không đánh lại tên kia.

Nhưng mà…

Tần Sở nhíu mày, anh cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội. Chỉ cần anh chấp nhận điều kiện đó của chủ hệ thống …

Quên đi, lúc trước buông tha cho thân phận người chơi chính là vì quá mệt mỏi với cuộc sống chém chém giết giết kia.

Đến ngày đó thì hẵng nói sau.

Tần Sở thở dài, ánh mắt lưu lại trên người Nhan Như Tinh trong chốc lát. Lại nhìn người đang đến gần.

Anh không thích tên này.

Thật trùng hợp.

Nguyễn Trì cũng vậy.

Hoặc là nói, trong đám người này, Nguyễn Trì chính là người anh xem không vừa mắt nhất.

Nhưng mà Nguyễn Trì biết, Tần Sở là người được chủ hệ thống xem trọng. Anh tạm thời không để động đến tên này, cũng không thể động.

“Tôi nghe nói.” Tần Sở âm u nhìn Nguyễn Trì: “Tôi hy vọng anh đừng quên cô ấy là một con người.”

Nguyễn Trì đương nhiên biết.

“Qủy không có khả năng biến thành người.” Câu nói này là Tần Sở dùng phương thức truyền âm, trực tiếp vang lên trong ý thức của Nguyễn Trì.

"Nhưng là..." Tần Sở nhìn Nguyễn Trì, rồi lại nhìn Nhan Như Tinh đang dựa vào bên người đối phương.

Lòng anh càng thêm chua xót, vừa chua xót vừa buồn bã, anh đột nhiên không muốn nói cho tên kia.

“Nhưng là anh có thể trở thành quỷ thần.” Ánh mắt Tần Sở u ám, ngữ khí nặng nề: “Tôi nghe nói "quỷ" cùng "thần" không phân biệt, khi đứng trên đỉnh cao, là quỷ hay là thần chỉ cần dựa vào một câu nói của anh.”

"Ít nhất là mạnh hơn anh của bây giờ."

"Huống chi tuy anh chiếm được một phần sức mạnh của thần, may mắn lúc hợp nhất không bị phát nổ. Nhưng mà thần đến một mức độ nào đó cũng là quỷ, quỷ bất tử bất diệt, thần cũng thế.”

“Khi anh có được sức mạnh của hắn, đồng thời anh cũng đang thức tỉnh hắn. Anh cảm thấy, đến lúc đó anh có còn là anh hay không?”

Dưới sự thúc giục, cuối cùng Tần Sở vẫn phải rời đi.

Nguyễn Trì cho anh ta một lời khuyên:

“Không cần trở thành ‘chúa cứu thế’, anh không phải, cũng không có khả năng đó”.

Nếu không phải giọng điệu anh đều đều, còn thật sự mang theo cảm giác khuyên bảo, Tần Sở còn thật sự cho rằng đối phương đang châm chọc anh ‘vô tích sự’ đấy!

Tần Sở lạnh lùng liếc anh một cái, tâm vừa động, anh túm lấy Nhan Như Tinh, nhắm ngay mặt cô hôn một cái.

Nguyễn Trì:…

"Mày muốn chết!"

Trước khi anh xông lên thì Tần Sở đã bỏ chạy rồi.

Nguyễn Trì không đánh người, vừa tức giận vừa ấm ức nhìn Nhan Như Tinh.

Nhan Như Tinh vẫn còn đang chìm đắm trong khiếp sợ anh ta thực sự hôn cô trước mặt Nguyễn Trì. Đối diện với ánh mắt của anh, cô chợt rùng mình, buột miệng thốt lên: "Không phải lỗi của em, là anh ấy hôn em! Em không chủ động, anh muốn đánh liền đánh anh ấy đi!"

Nguyễn Trì:…

Nội tâm anh không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, hung hăng ôm lấy người ta, dùng sức cọ cọ mặt của cô. Cuối cùng cảm thấy như vậy không ổn, anh cúi người xuống, chuẩn bị đích thân xóa đi ‘dấu vết’ do Tần Sở để lại trên mặt người yêu.

"Anh A Trì, anh hôn như thế thì có phải đang gián tiếp hôn môi với an A Sở không?”

Thề có cái bóng đèn, Nhan Như Tinh chỉ thuận miệng nói ra thôi, tuyệt đối không có ý gì khác.

Nhưng xem sắc mặt đen sầm đen sì kia của Nguyễn Trì, cùng với duy trì tư thế nghiêng người hôn cũng không phải, không hôn cũng không phải.

Cô chột dạ vội vàng hôn lên miệng anh hai cái, trấn định an ủi: “Được rồi được rồi, sau này em sẽ bảo vệ tốt bản thân, không bao giờ để anh ấy thực hiện được nữa!"

Nguyễn Trì hạ mi mắt, nghe vậy thì tỏ vẻ hoài nghi.

Nhan Như Tinh cảm thấy vì anh không tin tưởng mà cảm thấy thương tâm, nhìn không được bắt đầu trà xanh trà đỏ: “Ai, cũng phải thôi, thân con gái yếu đuối như em làm sao mà có thể ngăn cản đám đàn ông cường tráng cưỡng ép chứ."

Nguyễn Trì:…

"Tinh Tinh, em muốn nói cái gì?"

“Anh có thể mở khóa các chức năng khác của cái vòng tay này không?” Nhan Như Tinh hỏi anh, giơ tay lên, để lộ chuỗi hạt màu đỏ trên cổ tay cô.

Nguyễn Trì chậm chạp gật đầu.

“Thế thì mở đi!” Nhan Như Tinh đưa tay ra trước mặt anh.

Nguyễn Trì muốn mở miệng từ chối, bởi vì một khi mở khóa, chủ hệ thống sẽ nhằm vào cô.

“Hừ, anh không còn thương em nữa à?” Nhan Như Tinh cảm nhận được anh muốn từ chối, trước tiên lên tiếng chặn họng anh.

Nguyễn Trì muốn giải thích.

“Em cảm thấy anh còn không yêu em bằng Tiểu Tứ.” Trong tay Nhan Như Tinh đột nhiên nhiều thêm một đồng xu vàng lấp lánh.

Đây là hộp tiền lương của tứ vương tử đưa cho cô.

"Tiểu Tứ còn biết giao tiền lương, còn anh thì sao? Ngoài một chiếc vòng tay câu đố ra thì có gì không?” Nhan Như Tinh cảm thấy mất mát, thương tâm không thôi.

Từ khi cô lấy ra đồng vàng thời không thì Nguyễn Trì đã hạ quyết tâm. Lúc này lại bị cô lấy ra đồng xu chen ngang, lửa giận mà anh vất vả lắm mới kìm lại được lại ầm ầm phun trào: “Anh mở."

Anh nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ lên, nếu không phải còn có thể ổn định biểu tình thì thật sự khiến cho người ta sợ hãi.

“Nhưng mà em phải ném cái hộp tiền lương này đi.” Nguyễn Trì chỉ vào chiếc hộp trong tay cô mà nói.

“Em không!” Nhan Như Tinh ngẩng mặt lên, tự đắc nói: “Về sau hộp này sẽ là hộp tiền lương của các anh, tiền lương của mọi người đều phải nộp lên!”

“Các anh?” Thanh âm của Nguyễn Trì không khỏi xót xa, sau lưng dường như có một tầng sương mù đen bao phủ, bầu không khí ngưng tụ như sương.

“Nói sai rồi, anh, chỉ có anh.” Nhan Như Tinh vội vàng sửa miệng, nhân tiện sửa lời: “Em chỉ lấy lương của anh, thế tiền lương của anh đâu?”

Tiền lương... Hô hấp của Nguyễn Trì ngưng trệ, vẻ mặt bối rối.

Đúng rồi, tiền lương của mình đâu?

“Anh A Trì, anh không phải là không có lương đấy chứ?” Nhan Như Tinh thăm dò hỏi: “Em nhớ anh không phải cái gì mà Hắc Giáp quân sao? Quân đoàn ấy mà, sẽ không phải ngay cả tiền bán mạng cũng không trả cho anh đấy chứ?”

“… Chờ anh hỏi đã.” Trên trán Nguyễn Trì đổ mồ hôi lạnh, đối diện với ánh mắt dò hỏi của Nhan Như Tinh, anh lại cảm thấy có chút chột dạ.

“Nếu, nếu như anh không có tiền lương, em sẽ tức giận sao?” Nguyễn Trì thận trọng hỏi.

“Không!” Giọng nói của Nhan Như Tinh rất chắc chắn: “Anh đừng lo, cho dù anh không có tiền, em cũng sẽ không ghét bỏ anh.”

"Em nuôi anh!"

Tâm tình Nguyễn Trì thả lỏng, trên mặt lộ ra một nụ cười thuần túy.

Nụ cười ngắn ngủi như phù dung sớm nở tối tàn, lại khiến cho Nhan Như Tinh kinh diễm.

Giờ phút này, nội tâm vốn còn có chút tâm lý ghét ăn cơm mềm đột nhiên sinh ra thay đổi.

Cái giao diện thế này, than ôi, không ăn cơm mềm thì đúng là đáng tiếc.

Được rồi, vì cái mặt này, nuôi thì cứ nuôi đi.

"Nhưng cái vòng tay này..." Nhan Như Tinh giơ tay lên.

Nguyễn Trì vẫn đang chờ tin tức từ hệ thống chủ, nghe vậy liền nắm lấy cổ tay cô. Ngón tay như bạch ngọc nhẹ xoa trên hạt châu màu đỏ, hạt châu màu đỏ vốn hơi xỉn màu đột nhiên sáng lên.

Sau khi đợi những hạt châu màu đỏ sẫm lại, Nhan Như Tinh kinh ngạc phát hiện, những hạt châu màu đỏ vốn như vật chết lúc này dường như chứa đựng lưu sa, theo từng bước đi của cô mà biến hóa.

Đưa tay lên trước ánh sáng, màu sắc nhạt hơn một chút, nhưng càng thêm trong suốt.

Đến khi khuất ánh sáng, màu sắc lại sậm như màu máu, mang theo vài tia sáng màu đỏ huyết quang quỷ dị.

Nhan Như Tinh vô thức sử dụng nhận dạng của hệ thống kiểm tra.

[Tên đạo cụ: Chuỗi hạt đỏ

Cấp: S (có thể nâng cấp)

Mô tả: Nghe nói khi bạn nhớ ai đó đến tột cùng, người đó sẽ xuất hiện trước mặt bạn

Lưu ý 1: Không thể giải nén

Lưu ý 2: Trừ tà

Lưu ý 3: Sử dụng với đạo cụ đặc biệt, có tác dụng tồn âm

Lưu ý 4: Hộ chủ

Lưu ý 5: Hàng lâm]

Cấp bậc xuất hiện, cấp S, lại thêm ba chữ ‘có thể nâng cấp.

Lưu ý số bốn và số năm của mục từ cũng hiển thị đầy đủ.

Đơn giản đến bất ngờ.

Nhan Như Tinh nghĩ đến phương pháp được do nhân ngẫu sư dạy cho cô, sử dụng ý thức của mình kết nối với nó.

Chẳng qua bao lâu, chi tiết về chuỗi hạt đỏ xuất hiện trong đầu cô.

Cái gọi là ‘Hộ chủ’ hơi giống với kỹ năng bị động trước đây của cô, ‘Tuyệt xử phùng sinh’.

Tương tự như ‘Khóa máu’, mỗi hạt đỏ đều có thể ngăn cản một lần sát thương chí mạng cho cô.

Có tổng cộng hai mươi tư hạt đỏ, cho nên tương đương với cô có hai mươi tư cái mạng?

Kết hợp với kỹ năng hồi phục của mình, cô muốn chết sẽ phải hao không ít sức.

Lưu ý số 5 ‘Hàng lâm’ cũng dễ hiểu, ý trên mặt chữ, nếu gặp phải kẻ thù không thể đối phó, cô có thể triệu hồi Nguyễn Trì đến thay cô giải quyết rắc rối.

Này chân chính là triệu hồi.

Trước đây cô còn lo lắng rằng nếu chỉ dựa vào phần mô tả thì khó mà triệu tập mọi người.

Ở đây có một mục đặc biệt, cũng có thể coi như là danh chính ngôn thuận triệu hồi.

Chỉ là cái loại đạo cụ có tác dụng tương tự như triệu hồi này, trong mỗi một không gian phó bản cũng chỉ sử dụng được một lần.

Cũng giống như lần trước cô kích hoạt vòng tay nhân ngư triệu hồi A Tắc Nhĩ.

“Tinh Tinh có hài lòng không?” Nguyễn Trì thấy quan sát đến nhập thần thì hỏi.

“Hài lòng.” Giờ cô không cần tốn phí thẩm định, lại tiết kiệm được một khoản tiền nữa.

"Vậy thì hộp này..." Nguyễn Trì đưa tay chỉ vào hộp tiền lương trong tay cô.

“Đây là hộp tiền lương, còn là đạo cụ không gian. Em nói rồi đấy, về sau dùng để đựng tiền lương.” Nhan Như Tinh hiếm lạ cất hộp đi.

Chiếc hộp này được chia thành hai tầng, tầng thứ nhất đựng tiền lương của tứ vương tử, không hơn không kém, vừa vặn 200.000 tiền xanh.

Tầng hai được chia thành sáu ô nhỏ, mỗi ô có thể chứa một vật phẩm cùng loại. Các đạo cụ được lưu trữ theo cách này sẽ chỉ được tính là một, trong phó bản hạn chế số lượng đạo cụ rất hữu dụng.

Hộp này có một cái tên rất đơn giản: ‘Hộp lưu trữ’.

Nguyễn Trì nhìn bộ dáng như ôm bảo bối của cô, cảm thấy lúc nãy đánh tứ vương tử như thế vẫn là nhẹ.

Đúng lúc này, anh nhận được tin nhắn trả lời từ hệ thống chủ.

[Hệ thống Thiên đường: Tiền lương? Cái gì tiền lương? Không phải anh vẫn còn nợ rất nhiều phí bảo trì phó bản à]

Nguyễn Trì:?

[Hệ thống thiên đường: Đừng tưởng anh thanh lý sạch mấy khu kia là có thể trừ hết nợ. Tôi không tính kỹ anh đã phá bao nhiêu phó bản, tóm lại, anh còn nợ nhiều lắm đấy!]

Nguyễn Trì:…

Anh nhìn ánh mắt trông mong của Nhan Như Tinh, ánh mắt kia giống như một tiểu đáng thương chịu đả kích nhận ra mình bị bỏ rơi, yếu yếu đuối đuối, không vực dậy được tinh thần.

“Sao thế?” Nhan Như Tinh cho là anh tức giận vì bị mình đánh mất hy vọng sống.

Trái tim run lên, cô không đành lòng nói: "Anh đừng buồn, chỉ là một cái hộp thôi mà, anh đừng keo kiệt như vậy nha? Nếu anh thật sự không thích, thì sau này em sẽ không lấy ra trước mặt anh nữa.”

"Thật sự không được, anh đi đưa cho Tiểu Tứ một ít tiền đi, cứ coi như anh mua tặng cho em, này không phải được rồi sao?"

“Anh… anh không có tiền.” Nguyễn Trì cúi đầu, không dám nhìn vào mắt cô, lo lắng thì thầm.

"A?"

“Tinh Tinh.” Đây là lần đầu tiên Nguyễn Trì nhận ra bản thân thật ‘kém cỏi’, từng trước kia bắt người khác tăng ca, anh không cảm thấy có vấn đề gì. Nhưng bây giờ, anh cảm thấy mình cũng phải tăng ca, nếu không lỡ như Tinh Tinh biết anh còn nợ tiền bên ngoài, muốn chia tay với với anh thì làm sao giờ?

"Anh không có tiền lương.”

"Cái gì? Một chút cũng không có?” Nhan Như Tinh vô thức hỏi.

Chờ Nguyễn Trì gật đầu, Nhan Như Tinh nhíu mày: "Không phải anh ‘tòng quân’ sao?”

“Cái đó, chính là trả nợ.” Cuối cùng Nguyễn Trì vẫn nói ra.

Nhan Như Tinh sửng sốt: "Trả nợ?"

“Ừ.” Nguyễn Trì dăm ba câu nói hết nợ nần của anh với hệ thống cho cô nghe.

“Này không được, anh kêu nó đưa hóa đơn cho em, em tính lại cho anh.” Nhan Như Tinh nói.

Nguyễn Trì đồng ý, tìm hệ thống chủ đòi hóa đơn.

Hệ thống chủ bị yêu cầu lập hóa đơn:?

"Nguyễn Trì: Bà xã nhà tôi yêu cầu anh kể lại chi tiết, nếu không cô ấy mà phát hiện chỗ nào không hợp lý, cô ấy tìm anh đòi bồi thường."

[Hệ thống Thiên đường:...]

Nghĩ đến lần trước Nhan Như Tinh yêu cầu nó tăng phí quảng bá.

Nếu không có cô, nó còn không biết giá trị của nó cao như vậy.

Ân, thế thì bớt cho anh một chút vậy.



“Đá không gian là cái gì vậy?” Nhan Như Tinh mờ mịt hỏi Nguyễn Trì.

Nguyễn Trì vừa nói với cô rằng anh nợ hệ thống Thiên đường 999.990.000 viên đá không gian.

Nghe nói vốn là tròn một tỷ, sau đó hệ thống Thiên đường nể mặt cô nên bớt cho Nguyễn Trì 10.000 viên, cơ mà sao vẫn còn nhiều thế.

Nhan Như Tinh thầm nói, 10.000 này của mi là đang sỉ nhục ai đấy?

Đang muốn cố gắng chấp nhận con số một tỷ, cô lại nghe Nguyễn Trì nói: "Một viên đá không gian tương đương với một nghìn thiên đường tệ.”

"Khụ!"

Nhan Như Tinh run run, nuốt những lời suýt thốt ra vào trong bụng. Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Nguyễn Trì, cô cười gượng hai tiếng: "Không ngờ mặt mũi của em lại đáng giá mười triệu thiên đường tệ cơ đấy. Rất tốt, ha ha ha."

“Hông ấy chúng ta vẫn là chia tay đi.” Nhan Như Tinh đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Nguyễn Trì:…

Hồi lâu sau, anh mới uất ức nói: "Em nói, em sẽ không chán ghét anh."

“Nhưng em không ngờ tới anh không chỉ không có tiền lương mà còn mắc nợ người ta nhiều như vậy.” Nhan Như Tinh nói thầm trong lòng, vẻ mặt đau khổ: “Em tin anh A Trì cũng không nhẫn tâm để em và anh gánh khoản nợ gần một tỷ đi.”

Nguyễn Trì rất muốn nói nhẫn tâm, nhưng nhìn khuôn mặt kiều mị hoạt bát của cô, anh lại im lặng.

Anh im lặng, Nhan Như Tinh lại cảm thấy xấu hổ.

“Anh nói trước đi, anh còn bao nhiêu?” Cô hỏi.

“Anh đã trả lại hơn năm trăm triệu.” Nguyễn Trì Thành thật thà nói, “Mỗi lần thanh lý một ‘phó bản rác’, có thể trừ đi một trăm triệu”.

“Vậy là nói, nếu anh thanh lý hết mười phó bản rác là có thể trả hết nợ,, còn dư được một khoản, đúng không?” Hai mắt Nhan Như Tinh sáng lên.

“Ừ.” Nguyễn Trì gật đầu, không nói cho cô biết gần đây anh không có thời gian thanh lý ‘phó bản rác’.

“Ồ.” Trong lòng Nhan Như Tinh có tính toán, xem ra cô không cần hỗ trợ trả nợ, bởi vì cô căn bản không biết làm cách nào để kiếm được đá không gian kia.

“Đá không gian là cái gì?” Cô lại hỏi.

Vừa rồi Nguyễn Trì chỉ nói cho cô biết tỷ giá hối đoái, cũng không nói chi tiết.

"Một viên đá không gian chỉ có thể được tìm thấy trong các khe nứt vĩ độ. Nó được sử dụng để xây dựng và sửa chữa không gian phó bản."

“Ồ.” Nhan Như Tinh có chút đăm chiêu gật đầu.

“Phó bản rác thì sao?” Cô tò mò hỏi tiếp.

Lúc này Nguyễn Trì dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn về phía lâu đài, nói ra ba chữ: "Khu vực bị chiếm đóng."

Khu vực bị chiếm đóng, Nhan Như Tinh hiểu.

"Cho nên anh nói thanh lý phó bản rác, tức là thanh lý quái vật trong khu vực bị chiếm đóng à?"

Nguyễn Trì: "Xem như thế đi."

Trên thực tế, khu vực bị chiếm đóng mà anh nói không giống với khu vực bị chiếm đóng mà cô nghĩ.

Khu vực bị chiếm đóng trong miệng Nguyễn Trì là vùng bị chiếm đóng nghiêm trọng, đã bị Âm giới nuốt chửng, bất cứ lúc nào cũng có thể có thể sụp đổ và bị cuốn vào khe nứt vĩ độ.

Mức độ nguy hiểm không phải bình thường, cũng chỉ có anh dám lãnh đạo Hắc giáp quân đi vào thanh lý.

"Lần trước không phải anh đã nói với em là có thể thăng cấp bằng cách giết quái vật sao? Nghe nói phải báo danh, khi nào thì báo danh?" Nhan Như Tinh chờ mong hỏi.

“Tinh Tinh rất muốn đi?” Nguyễn Trì nhíu mày.

“Không đi không được.” Cô chỉ muốn nằm không muốn cố gắng. Nhưng từ khi tiểu khu Hạnh Phúc xuất hiện người chơi tên đỏ, Tiểu Trí và cặp vợ chồng nhận nuôi cô đã mất tích.

Cô có một loại cảm giác nguy cơ không giải thích được.

Loại cảm giác nguy cơ này, khủng hoảng này lên đến cực điểm sau khi Phương Triển có được thông tin về cha mẹ của cơ thể này.

Cô ấy thậm chí còn có lỗi giác, rằng thật ra cô chính là nguyên chủ.

Bởi vì trước khi xuyên không, cô cũng đã từng bị mất trí nhớ. Thật trùng hợp, cũng giống như thân thể này, đều không có ký ức trước năm mười tuổi.

Còn có nét chữ quen thuộc trên vở bài tập trong căn nhà nhỏ kia.

Haizz…

Cô vẫn luôn xem nhẹ những điểm đáng nghi này, cảm thấy tất cả đều rất phiền toái.

Sau lưng như có người cố tình đuổi theo cô, muốn làm cho cô nhớ ra cái gì đó.

Cô không thể trốn thoát, chỉ có thể cố gắng giãy dụa một phen, xem xem trong này đến tột cùng là có cái bí mật gì.

“Cần anh giúp không?” Nguyễn Trì hỏi.

“Được chứ?” Nhan Như Tinh kinh hỉ.

“Chuyện nhỏ mà.” Nguyễn Trì không quan tâm nói.

Nếu anh đã nói như thế, Nhan Như Tinh tất nhiên không từ chối.

Nếu có thể, cô thậm chí còn muốn đưa hết mấy tên ăn no thừa sức trong kia cho anh.

Cả ngày không phải muốn nói chuyện yêu đương thì là muốn nói chuyện yêu đương, tỉnh táo lại hộ cái.



"Nguyễn Trì, có phải do anh làm không hả!"

Nhan Như Tinh và Nguyễn Trì vừa bước vào cửa, hai người đã nhìn thấy tứ vương tử hấp tấp chạy ra, một bộ giận không thể át.

Cho đến khi nhìn thấy Nhan Như Tinh, biểu cảm của hắn liền thu lại. Hắn chạy đến bên cạnh Nhan Như Tinh, ôm lấy cánh tay của cô, hai má đỏ lên dậm chân: "Tinh Tinh, anh ta lại muốn chia rẽ chúng ta, cô quản anh ta đi!”

Nhan Như Tinh nghi ngờ nhìn hắn.

"Tôi bị báo cáo bỏ bê công việc trong thời gian làm việc, bị trừ tiền lương không nói, còn muốn xa thải tôi, cho tôi đi đào mỏ!”

“Tôi không muốn đi đào mỏ đâu.” Tứ vương tử dán lấy Nhan Như Tinh làm nũng.

Nhan Như Tinh nhìn Nguyễn Trì đầy hoài nghi.

Nguyễn Trì bình tĩnh nói: "Không phải anh, anh không làm.”

Anh chỉ báo cáo mỗi Tần Sở thôi.

“Không phải anh thì là ai?” Tứ vương tử không tin.

“Tôi cũng bị báo cáo.” Lúc này, A Tắc Nhĩ ngữ khí sâu kín lướt tới, vẻ mặt thẩm vấn nhìn chằm chằm Nguyễn Trì.

Trong lòng Nguyễn Trì vui muốn chết, trên mặt vẫn thong dong bình tĩnh: “Không phải tôi."

"Tôi không bao giờ nói dối, Tinh Tinh có thể làm chứng cho tôi."

Nhan Như Tinh: "..."

Các anh đáng cãi nhau mà, lôi em vào làm gì?

"Đúng vậy, anh ấy không nói dối."

“Tôi biết rồi, là cái tên đã rời đi kia đúng không?” Tứ vương tử nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy Tần Sở. Nhưng nghĩ đến lời nói lúc trước của anh ta trước khi rời khỏi, hắn lập tức hoàn hồn, giận tím mặt nói: "Cái tên chả ra gì kia, đi thì cứ đi đi, còn muốn đuổi cả chúng ta đi?”

A Tắc Nhĩ bị hắn nói như thế cũng bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng mắng Tần Sở không phải người!

Tần Sở vừa trở lại văn phòng: ah, hắt xì hơi…