Bởi vì hành động của NPC, làm lộ ra Nhan Như Tinh và Tần Sở không có phản ứng gì.
Nhìn hai người họ bình tĩnh tự nhiên đứng tại chỗ, trong mắt Lưu Chấn loé lên vẻ dò xét, thăm dò.
Người chơi khác phía sau anh ta, cũng có một số người chú ý tới hai người họ.
Một người thậm chí còn lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau Nhan Như Tinh.
“Nhân tiện, để gây ra rắc rối và hiểu lầm không cần thiết, tôi cần phải tịch thu điện thoại di động của mọi người.” Lưu Chấn Hải chỉ khẩu súng trên tay vào thi thể đang nằm trên mặt đất, nói với NPC đang bị doạ im lặng như ve sầu mùa đông.
Lần này, không cần anh ta uy hiếp đã có người chủ động tranh nhau nộp điện thoại lên.
Tần Sở không có hành xử khác người, nhìn nhau với Nhan Như Tinh, lấy điện thoại ra đưa cho người chơi tịch thu điện thoại di động.
“Em trai, khẩu trang này cậu mua ở đâu?” Ở bên cạnh Tần Sở có một người phụ nữ mái tóc ngắn, ánh mắt rất có hứng thú nhìn chằm chằm anh, hỏi.
Cô ta cách hơi gần, gần đến mức Tần Sở có thể ngửi được mùi hương phát ra trên cơ thể cô ta. Gần như là phản xạ có điều kiện, Tần Sở đẩy xe lăn, xoay một vòng, đem Nhan Như Tinh chắn ngang giữa hai người.
Nhan Như Tinh:???
Quay đầu lại nhìn Tần Sở mặt đã đỏ bừng, Nhan Như Tinh không so đo hành vi của anh.
Mà trực tiếp nói với người phụ nữ đang xấu hổ đứng tại chỗ: “Tìm tiếp viên tàu cao tốc mua, thân thể tôi không tốt, bị dị ứng phấn hoa.”
Nhan Như Tinh trả lời xong thì thôi, không nói thêm gì nữa.
“Ồ.” Cô cất lời, giảm bớt xẩu hổ cho người phụ nữ, cô ta buồn bực nhìn Tần Sở với vẻ khó hiểu phong tình, vén tóc bên mang tai lên, dời ánh mắt lên người Nhan Như Tinh, nặn ra một nụ cười, thân thiết nói: “Em gái, chị tên là Lê Sơ, em có thể gọi chị là chị Lê, có thể nói cho chị tên của em không?”
“Khanh Ngôn.” Nhan Như Tinh bất động thanh sắc mà đặt lại tên của mình, sau đó quay đầu lại nắm lấy tay Tần Sở, nói: “Anh ấy là bạn trai tôi, Tần Sở.”
Tần Sở mơ mơ màng màng, nhưng ngay khi đối phương nhìn về phía anh, anh vẫn gật đầu.
“Thì là cậu nhóc đó là bạn trai em?” Lê Sơ nhớ lại hành vi vừa rồi của mình, cười cười: “Ngại quá, chị còn tưởng rằng hai em là anh em chứ.”
Nói, Lê Sơ tò mò nhìn chân Nhan Như Tinh, muốn nói lại thôi: “Tiểu Ngôn, chân của em còn có thể đứng lên không?”
“Lê tiểu thư.” Tần Sở đột nhiên đứng trước mặt Nhan Như Tinh, lạnh mặt, kìm nén lửa giận, không vui nói: “Chúng tôi hình như không thân thiết với cô như vậy nhỉ.”
Tinh Tinh vốn đã khổ sở vì bản thân không đứng dậy được rồi, người phụ nữ này còn không có mắt nhìn rải muối vào miệng vết thương của Tinh Tinh.
“Xin lỗi, chị chỉ hỏi thôi, chỉ là muốn kết bạn với em ấy.” Lê Sơ vô tội nhìn Tần Sở, nói.
“Có ai kết bạn lại trực tiếp bóc vết sẹo của người ta ra?” Tần Sở nói thằng, hoàn toàn không cho đối phương mặt mũi.
Lê Sơ vốn là tới thử Nhan Như Tinh, hiện tại lại bị một NPC chỉ thẳng vào mũi mắng, cũng có chút tức giận: “Chị lại không phải nói chuyện với cậu. Tiểu Ngôn vẫn chưa nói gì, cậu chen miệng vào làm gì.”
Ngay lúc Tần Sở sắp cãi nhau với người khác, Nhan Như Tinh duỗi tay kéo anh lại, sau đó giọng điều xa cách nói với Lê Sơ: “Thật xin lỗi, chỉ là bạn trai tôi quá quan tâm tôi, sợ tôi đau lòng nên mới rất nhạy cảm với vấn đề mà cô hỏi.”
“Nhưng mà chân tôi đúng thật là không đứng lên nổi, không biết Lê tiểu thư còn có vấn đề gì không?”
“Vậy tại sao em lại đeo kính râm.” Lê Sơ buột miệng thốt ra.
Tần Sở sắc mặt tối sầm lại.
Nhưng mà anh biết, người phụ nữ này cùng một đám với đám người kia, nhìn ánh mắt giám thị chung quanh, anh chỉ có thể nén giận nắm chặt tay.
“Không được đeo à?” Nhan Như Tinh tháo kính râm xuống, đáng thương nhỏ yếu lại bất lực nhìn những người khác, lại nhìn về phía Tần Sở: “Tôi vừa mới tỉnh ngủ, đôi mắt hơi khó chịu, tôi không biết là không được đeo. Vậy sau này tôi sẽ không đeo nữa.”
Này khiến Tần Sở đau lòng rồi, anh lập tức mặc kệ tất cả đứng ra trước mặt cô bảo vệ, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, trầm giọng nói: “Các người đủ rồi đấy, có chuyện gì tìm tôi này!”
Những lời này của anh khiến Nhan Như Tinh suýt chút nữa không giữ được vẻ mặt.
Cũng may cô kịp thời điều chỉnh, cảm động lã chã chực khóc bắt lấy cánh tay Tần Sở, chứa đầy thâm tình gọi: “A Sở ca ca.”
Tần Sở nắm lấy tay Nhan Như Tinh, vô cùng kích động, giọng điệu nhu tình như nước trả lời: “Anh ở đây.”
Người chơi vây xem:…… Nôn
Tan, tan, đúng là thiểu năng trí tuệ, rốt cuộc là ai nghĩ ra đi dò xét vậy?
Lê Sơ cũng là một lời khó nói hết.
Xem ra chỉ là trùng hợp.
Lưu Chấn Hải vẻ mặt đen đủi làm những người khác tan đi, quay về lại phòng bao của mình.
Tần Sở hai mắt hưng phấn, mặt đỏ bừng bừng đẩy Nhan Như Tinh về. Chờ đến khi vào phòng bao, anh vẫn chưa từ trong kích động nào đó thoát ra.
Nhan Như Tinh mặc kệ anh, ngồi lại xuống giường, dựa người vào tường, áp tai vào thành xe để nghe lén.
Không lâu sau, quả nhiên có động tĩnh từ phòng bên cạnh.
Đầu tiên là tiếng mở cửa, sau đó là một giọng nói quen tai. Hình như là tiểu đệ thấp bé bên cạnh Lưu Chấn Hải, hình như tên là Trịnh Kỳ.
Lúc này hắn, không hề vâng vâng dạ dạ như lúc bên cạnh Lưu Chấn Hải, giọng điệu kiêu ngạo nói: “Tao đã nói bên cạnh là hai NPC, con đàn bà Lê Sơ thể nào cũng phải làm điều thừa.”
Sau đó là giọng nói của một người khác, Nhan Như Tinh tự hỏi một lát, thử so sánh giọng nói này có giống với giọng nói của người chơi nam đầu tiên tới thử cô hay không.
“Rốt cuộc khi nào mới có thể đuổi những NPC đó đi? Không đoán ra được lão đại giữ những NPC đó lại làm gì? Còn cho bọn chúng đồ ăn, này không phải lãng phí à?”
“Lưu ca làm như vậy, tự nhiên có đạo lý của anh ấy. Đã thống nhất là nghe theo sắp xếp của Lưu ca, trước khi mọi chuyện vẫn chưa tới bước đường cùng, nghe theo là lựa chọn tốt nhất.”
“Bên cạnh đó, NPC bây giờ còn có chút tác dụng. Nếu có nguy hiểm, bọn chúng là bàn đạp tốt nhất. Hơn nữa hiện tại đạo cụ hữu hạn, người chơi tân thủ toa xe khác và NPC mới là lớn nhất, không cần phải vì nhỏ mất lớn.”
“Rào rạt…… Tới, mỗi người một cái khẩu trang, hiện tại đeo lên đi.” Lúc này, có người vào cửa, hẳn là tới phát đồ.
“Thật đúng là cần phải đeo khẩu trang?” Trịnh Kỳ tâm tình phức tạp nói.
“Ít nói nhảm, muốn chết thì đừng đeo làm gì.”
“Đây là thuốc đuổi côn trùng, kính bảo vệ mắt. Đủ rồi, để tôi qua phòng bao đằng sau.”
Người này đi rồi, Nhan Như Tinh ngẩng đầu, nhìn Tần Sở tiến đến trước mặt cô, vẻ mặt dấu chấm hỏi.
“Làm gì?” Cô dùng ánh mắt dò hỏi.
Bắt gặp ánh mặt của cô, Tần Sở ngượng ngùng xoắn xít, khuôn mặt hơi đen đỏ bừng.
Nhan Như Tinh đợi hồi lâu, ngay khi cô sắp không còn kiên nhẫn, Tần Sở ấp úng nói: “Tinh Tinh, em có khát không?”
“Không khát.” Nhan Như Tinh không thể hiểu được.
“Vậy em có đói bụng không?” Tần Sở vội vàng nói.
“Không đói bụng.”
“Có mệt hay không?”
“Không mệt…… Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?” Nhan Như Tinh không biét nói gì nhìn Tần Sở.
“Tinh Tinh, anh sẽ bảo vệ em.” Tần Sở đột nhiên nói với giọng điệu kiên định, thái độ nghiêm túc.
“Mặc kệ gặp được nguy hiểm gì, chỉ cần anh ở đây, anh sẽ không để em chịu bất kỳ tổn thương nào.”
Nhan Như Tinh ánh mắt phức tạp, cô không biết thân phận phó bản sắp xếp cho cô là của ai, nhưng có một điểm cô rất rõ ràng.
Cô không phải bạn gái Tần Sở, và Tần Sở rất yêu bạn gái của anh ấy.
Nhan Như Tinh nhíu mày lại, theo thói quen xoay hồng ngọc trên cổ tay.
Haizz, cô cũng từng có một người bạn trai rất yêu cô.
Nhớ anh ấy.
Không biết sau khi anh ấy phát hiện cô đã biến mất sẽ có phản ứng gì.
Thế giới hiện thực E043.
Nguyễn Trì, bỏ lại phó bản và quyết định đi tìm bạn gái, mới vừa bước ra khỏi bệnh viện, cuộc đối thoại của một nhóm năm người đã thu hút sự chú ý của anh.
“A Từ ca, phó bản lần này rất nguy hiểm, anh nhất định phải cẩn thận.”
“Yo, Lâm tỷ của chúng ta lo lắng nhiều, vẫn còn chưa vào phó bản đâu đó.”
“Em gái Vận Nhi, thực lực của Thẩm ca em còn không rõ ràng sao? Yên tâm đi, có anh chăm sóc nữa mà.”
“……”
“A Từ ca ca? Thẩm ca? Thẩm Từ? Lâm tỷ, em gái Vận Nhi, Lâm Vận Nhi?” Nguyễn Trì đột nhiên quay đầu, nhìn về phía mấy người đi đến bệnh viện, đáy mặt xẹt qua tia sáng rồi biến mất.
Đột nhiên quay người lại, lần nữa quay trở về.
Căn cứ phát hiện sóng linh thực phỏ bản cách bệnh viện hơn trăm mét.
“Kỳ quái, sao lại có cảm giác như phó bản này thăng cấp vậy?”
“……”
———
“Các bạn đồng hành thân mến, xin hãy chú ý, chúng ta sẽ đến thung lũng hoa Mạc Nại trong vòng nửa tiếng nữa. Trong khoảng thời gian này, tàu sẽ không dừng lại, nhưng sẽ giảm tốc độ. Trong quá trình giảm tốc đi, cửa sổ xe có thể được mở ra, xin hãy chú ý tới vật phẩm mình mang theo và trong lúc tận hưởng cảnh đẹp cũng không được vứt rác bừa bãi đó nha ~”
Đài phát thanh phát tổng cộng ba lần. Ngay sau đó, trong toa xe đột nhiên có tiếng xe ngựa chạy qua.
“Có muốn mua mật hoa không? Mật hoa nguyên chất của thung lũng hoa Mạc Nại, không đường, không chất phụ giá, giả một bồi mười.”
“Mật hoa nguyên chất đặc sản Mạc Nại. Chúng tôi không sản xuất mật hoa, chỉ là những người khuân vác mật hoa.”
“Uống mật hoa nguyên chất Mạc Nại, cả ngày đều sẽ ngọt ngào.”
“Mật hoa Mạc Nại, bạn xứng đáng có được.”
“Ca……”
“Vị tiên sinh này, ngài có cần mật hoa không? Hiện chúng tôi đang tổ chức hoạt động, mua hai tặng ba, có muốn mua hai hũ không?”
“Tới bốn hũ.” Nhan Như Tinh ngồi ở mép giường, nói với Tần Sở.
Nữ tiếp viên mặc vest đỏ rõ ràng nghe được lời cô nói, nụ cười luôn treo trên khuôn mặt càng đậm hơn.
“Nào, bốn hũ mật hoa của hai người, tổng cộng 4000 lục sao thông dụng.”
Thấy Tần Sở không chút do dự chi trả, Nhan Như Tinh cười tươi như hoa làm lộ ra hai má lúm đồng tiền, làm nũng nói: “Ca ca, anh thật tốt.”
Gương mặt Tần Sở lại lần nữa đỏ như thấy máu, vành tai và cổ lộ ra bên ngoài cũng thế.
Anh ấp úng nhìn Nhan Như Tinh, chi cảm thấy bạn gái hôm nay dường như, dường như đặc biệt làm anh thích.
Nếu, nếu cô có thể vẫn luôn như vậy, anh có thể…
“4000? Sao anh không đi cướp đi! Không mua không mua.” Đối với Tần Sở mà nói, 4000 lục sao phất tay là có. Nhưng đối với người chơi mà nói, lại là một số tiền lớn.
Trừ khi đó là một người chơi thổ hào gia tài bạc triệu, nếu không người chơi bình thường mang rất ít lục sao.
Nhan Như Tinh bảo Tần Sở khoá kỹ cửa, cầm một hũ mật hoa lên.
Một hũ mật hoa này có khoảng 500 ml. Hũ trong suốt, bên ngoài dán nhãn dán, trên nhãn dãn có hình của thung lũng và bốn chữ to.
“Mật hoa Mạc Nại”
Đơn sơ giống như hàng giả không biết được đổ từ cái bình nào ra.
Mãi đến khi Nhan Như Tinh mở cái nắp ra, một mùi thơm ngọt ngào xộc thẳng vào mũi.
Nhan Như Tinh hơi dừng lại, sau đó đóng nắp lại. Đối mặt với tầm mắt dò hỏi của Tần Sở, Nhan Như Tinh hơi hơi mỉm cười, nói: “Buổi tối em pha trà uống.”
Vừa dứt lời, ngoài hành lang lại có một chiếc xe nhỏ khác đẩy tới.
Tiếng rao hàng quen thuộc lại lần nữa vang lên.
“Trà hoa Mạc Nại, mỹ dung dưỡng nhan, thanh nhiệt giải độc, không cần 999, chỉ cần 998. Không mua được thì lỗ, chỉ cần bạn mua, bạn chính là chàng trai đẹp nhất.”
“Cốc cốc cốc, quý khách có muốn mua hai túi không?” Nữ tiếp viên áo vest đỏ quen thuộc mỉm cười nhìn Nhan Như Tinh.
Nhan Như Tinh mắt trông mong nhìn Tần Sở, hỏi nữ tiếp viên: “Thật sự có thể mỹ dung dưỡng nhan sao?”
Nữ tiếp viên gật đầu: “Đương nhiên, người người uống đặc sản trà hoa Mạc Nại của chúng tôi đều khen nức nở.”
“Ca ca ~”
“Mua! Cho tôi hai túi, không, mười túi!” Tần Sở mơ mơ hồ hồ hét lớn.
“Cảm ơn, cảm ơn, quý khách phát tài.” Nữ tiếp viên cười không khép miệng được.
“Anh đẹp trai, anh đối với bạn gái thật tốt. Chỗ chúng tôi còn có rất nhiều đặc sản, tôi cảm thấy cực kỳ xứng với bạn gái anh, anh xem thế nào…”
“Đều lấy tới đây đi, tôi muốn hết.”
“Vâng, khách quý, chúc khách quý và vợ lâu lâu dài dài.”
Chỉ chốc lát sau, toàn bộ người trong toa số 7 đều thò đầu ra, hâm mộ ghen ghét nhìn phòng bao A1 mua từng món đặc sản một.
“Chậc chậc, vẫn là NPC có tiền.” Ở hàng xe sau của toa số 7, một người chơi đẹp trai mặc áo thể dục xanh lam, hai tay ôm ngực dựa vào cửa, nói.
“Sợ là có tiền dùng, không có mạng hưởng.” Lê Sơ ngồi ở phòng bao dọn dẹp đồ đạc không quan tâm nói
“Vậy thì không chắc chắn.” Nói rồi, người đàn ông híp mắt lại, chờ tiếp viên đi rồi lại tiến lên chặn cánh cửa sắp đóng lại.