Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực

Chương 112




"Thật sao? Thật sự là đẹp như vậy sao?" Bởi vì một câu nói của tượng thần màu đỏ, những tượng thần khác liền lấy lại tinh thần, lần lượt hỏi.

"Thực sự như vậy, ta đã xem qua. Mặc dù ta không nhìn thấy toàn cảnh, nhưng chỉ với một đôi mắt, ta liền cảm thấy muốn yêu. Tượng thần màu đỏ vừa nói vừa để lộ ra bộ dạng si mê của hắn " Hơn nữa, bạch tuộc nhỏ nói không sai, cô ấy thực sự rất thơm… "

"Dù sao chính là đẹp, bọn họ không lừa chúng ta."

“Các huynh đệ, ta đột nhiên cảm thấy chúng ta như vậy rất không nên, thối tha.” Tượng thần màu đỏ đột nhiên cao giọng, giọng điệu vô cùng uy quyền, “Dựa vào đâu hắn ta có vợ mà chúng ta lại không có?

"Tôi có một ý tưởng táo bạo."

“Yến Tuy.” Bức tượng màu đỏ nhìn Yến Tuy.

Yến Tuy ánh mắt tràn đầy cảnh giác.

“Ngươi biết, chúng ta đều là người một nhà.” Tượng thần đỏ thở dài, “vợ ngươi cũng là vợ của chúng ta, chuyện này không có gì không tốt đúng không?

"Ngươi là đang nằm mơ à? Ai là người nhà với ngươi?”

Yến Tuy khí huyết trào dâng, chẳng được tích sự gì,hắn ta muốn cướp người từ anh ấy. Anh ấy biết, bọn họ muốn bắt được thỏ mới thả chim ưng, Ích kỷ nhưng nếu có lợi thì chạy nhanh hơn ai hết.

"Làm sao có thể nói như vậy? Dù sao với thực lực của ngươi hiện tại, đối phó hắn cũng là hy vọng ngông cuồng. Bằng cách này, ngươi cho chúng ta một lời chấp thuận..."

——

Nhan Như Tinh không biết mình đang đi lạc như thế nào, trong nháy mắt, ngay cả Nhân Ngẫu sư cũng biến mất.

Cô nhìn khu rừng yên tĩnh và con đường khuất dần sau lưng, đứng đó suy nghĩ một lúc, chuẩn bị đi theo cảm tính.

Chỉ là càng đi xa, cô càng cảm thấy có gì đó không ổn.

Tiềm thức của cô nói với cô rằng cô đang đi lên sườn núi.

Chẳng lẽ là đang đi lên núi?

Ngọn núi duy nhất gần đó là núi Long Hổ.

Lấy điện thoại ra, và như dự đoán, không có tín hiệu.

Chỉ là thời gian hiển thị làm cô để ý.

5h50.

Vào lúc này, những người chơi và Nhân Ngẫu sư đó hẳn đã nhận ra rằng cô đã biến mất, phải không?

Đâu chỉ phát hiện, Nhân Ngẫu sư nhận ra chính mình chỉ vô ý một chút, Tinh Tinh đã biến mất, hắn ta gần như phát điên.

Hắn ta tìm kiếm chỗ đó một lát. Cuối cùng, hắn ta nhìn chằm chằm một ngọn núi cách thị trấn không xa với đôi mắt đỏ rực, hỏi Chu Vũ Trạch, người đã nhận được tin tức chạy đến đang đứng bên cạnh, "Đó là nơi nào?"

Nhan Như Tinh biến mất, Chu Vũ Trạch cũng rất lo lắng.

Điều cậu ta lo lắng hơn cả là thị trấn nhỏ này có thể ẩn chứa những nguy hiểm chưa từng biết đến.

Nghe vậy, cậu ta liếc nhìn rồi vội vàng nói: "Đó là ngọn núi phía sau núi Long Hổ."

"Lão Vươn, ngươi đi đâu vậy? Đã gần sáu giờ, đừng chạy lung tung, có lẽ cô ấy sẽ về."

"Chờ đã, tôi sẽ cho người quay lại xem cô ấy có trở về rồi không. Nếu không thì chúng tôi sẽ đi tìm cô ấy cùng với anh, được không? Đừng hành động một mình, thị trấn này hơi kỳ lạ." Chu Vũ Trạch vừa đuổi theo Nhân Ngẫu sư vừa khuyên ngăn.

Lúc này ở trong rừng, tâm trạng của Nhan Như Tinh vô cùng hụt hẫng, sự lo lắng đã biến mất lúc trước liền quay trờ lại.

Cô đè chặt trái tim đang đập nhanh trong lồng ngực của mình, ngón tay bóp chặt đồng tiền vàng thời không một cách lo lắng, mắt quét xung quanh.

Phát hiện chính mình đang đi lên núi, cô dừng lại và không đi lung tung nữa.

Vốn dĩ cô tưởng sẽ quay lại đường cũ, kỳ lạ là cô đi không lâu lại kinh hoàng phát hiện mình đang đi lên núi.

Nhận ra điều này, Nhan Như Tinh quyết định nghỉ ngơi tại chỗ.

Nhìn xung quanh, cô tìm thấy một cây cổ thụ với bộ rễ chằng chịt, liền trèo lên để chờ Nhân ngẫu sư đến tìm cô.

Kết quả là, chờ không được Nhân ngẫu sư, mà chờ được một tiểu bạch tuộc.

Nhìn thấy tiểu bạch tuộc màu hồng đang cố trườn lên người mình, cô đưa tay véo nó.

“Hương Hương.” Đôi mắt tiểu bạch tuộc to như hạt gạo rưng rưng một chuỗi nước mắt trong suốt, “Ô ô ô, tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.”

Tiểu bạch tuộc ôm chặt lấy những ngón tay của Nhan Như Tinh bằng xúc tu của nó, hít hít cái mũi rồi dùng sức cọ cọ.

Nhan Như Tinh:…

Hắn làm gì vậy chứ? Mới không gặp nhau một đêm thôi, sao giống sinh ly tử biệt vậy.

"Chuyện gì đã xảy ra? Yến Tuy đâu?" Cô hỏi.

"Ô – Cô sao lại thiên vị vậy. Tôi ở trước mặt cô nhưng cô không hỏi tôi như thế nào, lại đi hỏi tên cuồng bạo lực Yến Tuy đó. Tôi đau, trái tim tôi đau quá." Tiểu bạch tuộc lớn tiếng kêu rên.

Nhan Như Tinh nhịn không được muốn ném hắn ra ngoài, nhéo nhéo đầu hắn, lại hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Tôi sắp bị kẻ xấu đánh chết..." Tiểu bạch tuộc nói đến đây, nghĩ đến lời Yến Tuy dặn dò. Hắn ta lập tức sửa miệng, kích động nói, "Hương Hương bảo bối, để tôi đưa cô xuống núi."

"Đưa ta xuống núi? Đây là đâu?"

"Đây là núi Long Hổ. Trên núi có rất nhiều mãnh thú xấu xí và hung dữ. Trước khi trời tối, tôi sẽ đưa cô xuống núi trước." Tiểu bạch tuộc lo lắng nói.

Mặc dù Nhan Như Tinh cảm thấy khó hiểu nhưng cô không từ chối.

Bởi vì cô thực sự không muốn ở đây quá lâu.

Từ trên cây đi xuống, Nhan Như Tinh bị một vật thể sáng bóng trên đầu của tiểu bạch tuộc hút mắt.

Cô "hừ" nhẹ một tiếng, vươn một tay cố định đầu tiểu bạch tuộc, tay còn lại cài cúc áo.

Vừa cài cúc, cô vừa hỏi tiểu bạch tuộc: "Con bạch tuộc có vảy à?"

Tiểu bạch tuộc sững sờ và khó hiểu: "Không, tôi không mọc vảy."

“Vậy thì đây là cái gì?” Nhan Như Tinh đưa cái vảy đã lấy xuống đưa trước mặt hắn.

Tiểu bạch tuộc nhìn thấy lớp vảy đỏ, tám xúc tu liền bị dọa cứng đờ.

"Cái này, cái này... làm sao hắn, vảy của hắn trên người tôi?"

“Hương Hương, mau xuống núi đi.” Tiểu Bạch tuộc đột nhiên lớn tiếng hơn, Nhan Như Tinh chưa kịp từ chối đã bị hai cái xúc tu quấn lấy eo, rồi nhanh chóng di chuyển trong rừng.

Lát sau, Nhan Như Tinh, người đang cưỡi bạch tuộc, đã nhìn thấy lại thị trấn quen thuộc.

Tiểu bạch tuộc dừng lại ở không xa lối vào thị trấn miễn cưỡng đặt cô xuống.

“Hương bảo bối, cô phải cẩn thận, hai ngày này đừng đến sau núi, mấy ngày nữa, sau khi chúng tôi giải quyết xong mọi chuyện sẽ đến tìm cô.” Tiểu bạch tuộc nói xong, ngẩng đầu tựa hồ như nghe thấy gì đó, một cái xúc tu dán lên mặt Nhan Như Tinh cọ cọ.

Tiếp theo cũng không quay đầu mà đi thẳng về hướng đường cũ.

Đám người Nhân Ngẫu sư và Chu Vũ Trạch đi về trấn nhỏ trước Long Hổ Sơn, liền thấy Nhan Như Tinh hoàn toàn không tổn hại gì từ chân núi đi đến.

Nhân Ngẫu sư nhanh chóng đi qua người Chu Vũ Trạch, ôm lấy cô.

Nhan Như Tinh để hắn ta ôm một lúc, ra hiệu cho hắn buông cô ra.

“Cô đã đi đâu vậy?” Chu Vũ Trạch cau mày hỏi.

“Núi Long Hổ.” Nhan Như Tinh chỉ ra phía sau.

“Ai cho cô tự tiện đi như vậy?” Khổng Mạnh theo sau Chu Vũ Trạch đẩy kính ra vẻ bất mãn: “Đi cũng không nói với chúng tôi một tiếng, cô có biết mấy giờ rồi không?

Nhan Như Tinh: "Mấy giờ rồi?"

Khổng Mạnh nghẹn tức nói: "6 giờ kém 10."

“Được rồi, về trước đi, trở về rồi nói chuyện.” Chu Vũ Trạch xoa dịu bầu không khí.

Với lời nói của anh ta, nghĩ đến sự khác thường của thị trấn nhỏ này, mấy người nhanh chóng chạy về.

Trên đường đi, Nhân Ngẫu sư cố gắng nắm tay Nhan Như Tinh, nhưng sau khi bị từ chối, hắn ta ủy khuất đổi thành nắm góc áo cô.

Thấy hắn ta thật sự bị dọa sợ rồi, Nhan Như Tinh đành mặc kệ để hắn nắm.

Quán trọ Long Hổ Sơn.

Ông chủ vẫn đang ngồi ở cửa nghịch điện thoại, nghe âm thanh truyền ra hẳn là đang xem truyền hình trực tiếp.

Ngay khi mọi người đi lên lầu, Nhan Như Tinh một đoạn tin quen thuộc phát ra từ điện thoại của ông chủ.

"Các bạn khán giả thân mến, các bạn có thấy trường học phía sau không? Đúng vậy, hôm nay tôi sẽ dẫn các bạn đi khám phá sự việc bút tích tiên tử ở học viện Aoki..."

Cô sửng sốt một hồi, mới định thần lại thì đã bị mấy người vây lại rồi trở về phòng.

“Nào, ngồi xuống và nói về những gì cô thu hoạch được vừa rồi.” Chu Vũ Trạch niềm nở chào hỏi mọi người và mang một bình trà đến.

Nhưng ngay khi cậu ta nói những lời này, ba người chơi đều vô thức nhìn Nhan Như Tinh

Rốt cuộc, tất cả họ đều bình thường khi quanh quẩn ở thị trấn. Đâu giống cô ấy, chưa nói đến việc giữa đường biến mất, mà còn đến núi Long Hổ trước.

Đối diện với ánh mắt của họ, Nhan Như Tinh bình tĩnh và cởi mở nói: "Tôi không thu được gì, đừng nhìn tôi, tôi không biết gì cả."

“Đừng kiêu ngạo như vậy, không phải cô đã đến núi Long Hổ sao? Nói về nó đi.” Hồ Việt Bân cười nói.

“Tôi là đi, nhưng là vừa đi một vòng bên ngoài, cảm thấy có gì không ổn liền đi xuống.” Nhan Như Tinh giang hai cánh tay, ánh mắt chân thành sáng ngời như ngọc, trong veo động lòng người.

“Làm sao cô đi lên được?” Chu Vũ Trạch hỏi, “Ý tôi là, làm thế nào mà cô thoát khỏi tầm mắt của lão Vương?”

Nhan Như Tinh nhìn Nhân Ngẫu sư.

Nhưng nhìn thấy Nhân Ngẫu sư ngơ ngác khó hiểu, rõ ràng là hắn cũng không biết.

“Tôi nói chính tôi cũng không biết, các anh tin không?” Cô mơ hồ nhớ ra chính mình lúc ấy đã nhặt thanh Đường đao lên, bỏ vào cột đạo cụ. Chợt cảm thấy như vận mệnh kêu gọi,cô vô thức tiến lên vài bước theo bản năng.

Khi cô định thần lại, cô đã ở trên núi Long Hổ.

Vận mệnh kêu gọi?

Nhan Như Tinh sửng sốt, cảm thấy suy nghĩ này không thể giải thích được. Cô không tin vào vận mệnh, làm sao có chuyện đó...

Vận mệnh... Thiên Bình mệnh?

Đầu óc Nhan Như Tinh lóe lên một tia sáng, cô nhanh chóng chìm vào tâm trí nhìn đạo cụ.

Khi cô ấy thấy ghi chú công dụng thứ 1 đã được kích hoạt, toàn thân Nhan Như Tinh đã trở nên tê rần.

Thủ phạm hóa ra là nó!

Nhưng mà, không phải là nói sẽ có thu hoạch bất ngờ sao?

Tại sao cô ngược lại chẳng thu hoạch được gì, thay vào đó là một phen kinh hoàng.

Nếu không phải có tiểu bạch tuộc đột nhiên xuất hiện cứu cô, cô hoài nghi có lẽ mình sẽ qua đêm trên núi.

“Cô nhớ ra chuyện gì à?” Phản ứng của cô ngoài ý muốn lọt vào mắt những người khác, khơi dậy sự tò mò của họ.

“Là đạo cụ của tôi.” Nhan Như Tinh không nói là đạo cụ gì, chỉ nói với bọn họ đó là đạo cụ cô mang theo vào núi.

Nhân Ngẫu sư trầm tư hai giây, nghĩ đến Thiên Bình mệnh.

Giờ phút này, hắn ta đột nhiên hối hận vì đã nói với Tinh Tinh cách sử dụng chính xác các đạo cụ đặc biệt.

Để ngăn họ tiếp tục hỏi, Nhan Như Tinh dùng sự phát hiện vừa rồi của mình để dời sự chú ý của họ.

"Lúc lên lầu, tôi nghe thấy ông chủ đang xem chương trình phát sóng trực tiếp. Các người có nghe được nội dung đó là gì không?"

Chu Vũ Trạch vốn định tiếp tục hỏi cô trên núi có chuyện gì, nhưng lại bị chủ đề này ngăn lại.

"Nội dung phát sóng trực tiếp?"

“Tôi nghe được mấy câu.”Khổng Mạnh ngẩng đầu, “Tôi nghe được 4 chữ Học viện Aoki, tôi nghe rất rõ.”

“Tôi cũng nghe thấy.” Kim Dũng Nghị mơ hồ nói, trong miệng vẫn nhai thứ gì đó.

Nhan Như Tinh liếc nhìn anh, Kim Dũng Nghị nở một nụ cười thân thiện với cô.

"Học viện Aoki, đây không phải là địa điểm khuôn viên trường mà ba chị em kia quay phim sao? Cô nói xem không phải hắn..." Chu Vũ Trạch đột nhiên nhìn về phía Nhan Như Tinh rồi ngưng bặt.

Nhan Như Tinh mặc kệ trong lòng cậu ta nghĩ thế nào, đem những gì nghe được của chương trình phát sóng trực tiếp kể lại cho họ, rành mạch từng chữ một.

Mấy người nghe xong, tất cả đều chìm vào im lặng.

Nhìn thấy họ như vậy, Nhan Như Tinh hài lòng đứng dậy.

Hành động của cô khiến bốn người chơi hoàn hồn lại, Chu Vũ Trạch thậm chí còn buột miệng hỏi: "Cô đi đâu vậy?"

“Trở về tắm rửa đi ngủ để xinh đẹp.” Nhan Như Tinh tháo mặt nạ sờ sờ mặt, không vui nói: “Mấy ngày nay tôi ngủ không ngon, khá là hốc hác.”

Chu Vũ Trạch:?

Cậu ta nhìn khuôn mặt rạng rỡ ửng hồng của cô, cuối cùng nhịn không được phun cả ngụm nước ra ngoài.

“Cô không định nghe những manh mối mà chúng tôi phát hiện được hôm nay sao?” Cậu ta hỏi.

“Cứ gửi qua điện thoại cho tôi là được rồi.” Nhan Như Tinh cười nói, vẫy vẫy tay rồi cùng Nhân Ngẫu sư rời khỏi phòng.

Cô ấy vừa rời đi, căn phòng liền rơi vào im lặng. Bầu không khí còn ngột ngạt và im lặng hơn so với khi thầy Nhân Ngẫu sư và Nhan Như Tinh ở đó.

Chu Vũ Trạch nhìn về phía Kim Dũng Nghị, khuôn mặt luôn thân thiện và vui vẻ của anh ta bây giờ đầy lạnh nhạt.

"Tôi tạm thời đã giúp anh rửa sạch những hoài nghi của anh về cô ấy. Bây giờ đến lượt anh thực hiện lời hứa của mình và cho tôi biết nơi ở của tượng thần..."

Căn phòng nơi Nhan Như Tinh ở tuy nhỏ, nhưng nó có đầy đủ nội thất và vật dụng nên có. Cạnh giường có một cửa sổ nhìn ra núi Long Hổ.

Buổi chiều trước khi tiến vào núi Long Hổ, cô đã đại khái nhìn lướt qua cách bố trí của thị trấn. Phát hiện ra rằng thị trấn nhỏ này được bao bọc bởi các dãy núi ở hai bên, hoặc được xây dựng trên núi, hoặc là tọa lạc dưới chân núi.

Phong cách kiến trúc của thị trấn là thống nhất, rất có tính lịch sử và sạch sẽ, trông nó không giống như một nơi hoang vắng.

Sự thật đúng là như thế, Nhan Như Tinh rửa mặt xong, thì ngồi thống kê lại các manh mối mà Chu Vũ Trạch gửi cô.

Theo manh mối cậu ta gửi, người dân thị trấn buổi chiều và buổi tối không đi ra ngoài, không kinh doanh buôn bán. Chỉ mở cửa vào khoảng 8 giờ sáng và đóng cửa lúc 11 giờ trưa.

Nghe nói bọn họ có thói quen này, một là bởi vì thỉnh thoảng ban đêm trong trấn sẽ có yêu quái đến hại người. Chỉ bằng cách trốn ở nhà và tế bái các vị thần linh, thì mới trách được kiếp nạn. Vì vậy, vào mỗi buổi chiều và tối, họ sẽ cúng tế thần linh để cầu xin sự phù hộ.

Trước hết vì đây là núi Long Hổ, nên các vị thần sẽ tựa như Rồng, Hổ mà bảo vệ họ yên vui.

Cư dân ở Long Hổ Sơn trần này nhất mực tin tưởng, có thần tiên tồn tại. Bởi căn cứ là họ có bút tích của tổ tiên truyền lại: Rất nhiều năm trước, từng có một vị thần tiên trong lúc hạ phàm ngang qua nơi này đã giúp họ tiêu diệt yêu ma, mà suýt chút nữa lũ yêu ấy đã hủy diệt cả thế giới.

Yêu ma giảo hoạt thiên biến vạn biến, bất tử bất diệt, nhưng mỗi khi giáp mặt vị thần tiên ấy đều đè bẹp hắn. Có 1 lần yêu ma biến thành đầu một con hổ đen, thần tiên liền biến thành rồng lớn, đem hắn gắt gao trấn áp ở một ngọn núi cao.

Mà ngọn núi này chính là Long Hổ sơn.

Đọc đến đây, Nhan Như Tinh muốn hỏi tại sao không phải là Trấn Hổ sơn thì nghe thích hợp hơn.

Sau khi Chu Vũ Trạch truyền lại những nội dung này, cậu ta tiếp tục: "Tôi đã đem tin tức mà buổi chiều cô nói truyền lại cho bọn họ."

"Bọn họ quyết định ngày mai sẽ sử dụng biện pháp đó."

"Nhân tiện, vừa rồi họ xuống tìm ông chủ, nhưng ông chủ không có ở đó. Nhưng ở quầy lễ tân, họ nhìn thấy một bức tượng thần bằng đất sét. Họ không dám chạm vào nó chỉ chụp ảnh nó. Cô muốn xem không? "

“Không xem!” Nhan Như Tinh nói xong liền tắt máy.

Phản ứng của cô khiến Chu Vũ Trạch sửng sốt hai giây, sau đó nghĩ đến những gì Lưu Viện đã trải qua, cứng đờ mà cúi đầu. Nhìn đến bức ảnh cũng không có gì lạ thường, cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Ở phía bên kia, Nhan Như Tinh đã tắt điện thoại và chuẩn bị đi ngủ.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nho nhỏ.

“Ai?” Nhan Như Tinh không đứng dậy, từ trên giường trực tiếp hỏi.

Đợi một lúc cũng không có người trả lời, cô cũng không đi mở cửa. Nằm xuống phủ một chiếc chăn bông và đi ngủ.

Khi căn phòng im lặng trở lại, một làn sương mỏng màu đỏ len lỏi qua khe cửa trôi về phía giường.

Nhưng mà không đợi nó đến gần, không ít hơn năm hơi thở cảnh cáo và sự thù địch bùng lên từ người nằm trên giường.

Màn sương đỏ dừng lại trong hai giây, biến thành một bức tượng thần cỡ lớn có đuôi rắn và đáp xuống đầu giường của cô.

Không bao lâu sau, một bóng đen xuyên qua cánh cửa dừng lại ở mép giường.

“Thật là trùng hợp, ngươi cũng tới đây?” Bức tượng thần ở đầu giường nhếch môi, cười hỏi người đến.

Người kia hừ lạnh một tiếng và cẩn thận quan sát người trên giường. Phát hiện chính mình càng ngắm càng thích, càng ngắm càng không muốn rời.

Dứt khoát cũng giống như tượng thần kia, biến thành bức tượng ghé vào đầu giường.

Mà lúc này, đêm thật dài.

——

"# Xin trợ giúp, nên làm gì sau khi thức dậy thấy ở đầu giường bày đầy những bức tượng thần? #"

Nhan Như Tinh ngồi trên giường nhìn đống tượng thần với khuôn mặt khác nhau bên cạnh, lâm vào trầm tư.

Đếm thật kỹ, thì có tám cái!

Cô nên thấy may mắn, vì còn có mười cái nữa không tới?

Không, tiểu bạch tuộc nói rằng có mười tám bức tượng bao gồm cả anh ta và Yến Tuy, vì vậy vẫn còn tám bức tượng chưa đến.

Sự im lặng của cô khiến tám vị bức tượng thần trên giường căng thẳng mà không dám giao lưu.

"Tiểu Hoa Hồng bị sao vậy? Là bị chúng ta dọa sợ sao?"

"Tiểu hoa hồng gì, cô ấy rõ ràng là đại bảo bối của ta. Ngươi hẳn là xấu quá làm đại bảo bối của ta sợ hãi, ngươi mau cút đi."

"Ngươi mới xấu xí, chỉ những kẻ xấu xí mới tự làm đẹp mình bằng cách chê người khác xấu xí. Hừm!"

"Đừng cãi nhau nữa, chúng ta sẽ đổi ca sau một giờ nữa. Mau nghĩ cách xem làm thế nào để bảo bối xinh đẹp giữ chúng ta lại mà không phải đổi ca cho người khác."

"Ta cảm thấy ý tưởng này được đó."

"Tán Thành!"

"Đồng ý"

Khi Nhan Như Tinh đang suy nghĩ, xử lý bọn họ như thế nào.

Bức tượng đỏ có đuôi rắn ở gần cô nhất đột nhiên lên tiếng: "Xin chào, đại xinh đẹp."

Một tiếng đại xinh đẹp, khiến Nhan Như Tinh quên đi mọi muộn phiền và bất an.

“Ngươi là ai?” Nhan Như Tinh nghi hoặc nhìn hắn ta, đè lại khóe miệng hơi nhếch lên của mình.

"Ta là Hồng Cửu."

"Ta là Lục Ngũ "

"Ta là Hắc Lục"

"Ta……"

Nhan Như Tinh nhìn họ đang nháo nhào giới thiệu tên mà mơ hồ hết cả đầu óc, cảm giác như có mấy con quà đen bay qua bay lại kêu vang trên đầu.

Rốt cuộc họ cũng ngưng lại, Nhan Như Tinh hỏi, "Các người đến có việc gì không?"

"Ta muốn làm thần hộ mệnh của em."

"Ta cũng thế."

"Ta cũng thế."

"..."

Đầu của Nhan Như Tinh sắp nổ tung, "Chà, các người có thể để một người đại diện nói chuyện với ta thôi được không?"

"Để ta."

"Không, ta đến trước, nên để ta trước."

"Ta là người mạnh nhất, ta xem ai dám tranh với ta."

"Đánh hắn!"

"Đánh hắn..."

Nhan Như Tinh nhìn những bức tượng không nói gì cứ thế nhào lên đánh nhau túi bụi, cô không quan tâm, cô đột nhiên cảm thấy những lo lắng trước đây của mình chỉ là một trò cười.

Nhìn một hồi lâu, cô đứng dậy thay quần áo.

Đột nhiên, cô cảm thấy phía sau không còn động tĩnh.

Vừa quay đầu lại, tám vị tượng thần háo sắc đang ngồi xổm ở trên giường, chăm chú nhìn cô.

Có một vài cái lớn lên hình thù kỳ dị, thậm chí còn có những vết nước khả nghi để lại trên khóe miệng.

Làm gì đấy?

Cô nhìn xuống bản thân mình, vì ngủ một mình nên cô mặc đồ đơn giản, áo trễ vai cùng áo lót và quần đùi trắng. Cô vốn dĩ cảm thấy không có gì không ổn, nhưng mà nhìn bộ dạng của bọn họ như vậy.

“Che lại.” Nhan Như Tinh nói rồi kéo chăn bông lên che chúng lại.

Nhan Như Tinh vốn dĩ lo lắng bọn họ nhìn lén, dù sao nếu muốn, bọn họ có khả năng này.

Nào biết rằng khi cô thay quần áo, cô cũng không cảm nhận được mình đang bị nhìn trộm.

Điều này làm cho ấn tượng của cô về bọn họ tối hơn một chút.

Mãi cho đến khi vén chăn bông lên, phát hiện những vị tượng thần này đang nằm mê man trên giường ngã trái ngã phải, như bị hút mất linh hồn, cô có chút hoảng hốt.

"Ư-mùi, thơm thật!"

"Thật mềm, ooh-"

"Ta sắp ngất rồi, đẹp quá—"

Nhan Như Tinh:?

Nàng đi ra ngoài không nói lời nào, Nhân Ngẫu sư ở ngoài cửa đã đợi từ lâu.

Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, vẻ mặt của Nhân Ngẫu sư có chút thay đổi.

Hắn ta vô thức định đi vào, nhưng Nhan Như Tinh đã ngăn hắn ta lại.

"Đi thôi, không cần quản bọn họ."

Nhân Ngẫu sư đè nén sự không cam lòng, trừng lớn hai mắt âm u liếc vào trong phòng rồi cũng Nhan Như Tinh rời đi.

Quán trọ có một nhà ăn, mấy người cùng dùng qua bữa sáng, đạo diễn đã cử nhân viên công tác đến đốc thúc họ.

Chủ yếu là tổ phim 3 tên sát nhân lừa giết vợ.

Bởi vì kịch bản của họ bắt đầu từ năm sáu giờ sáng khi sương mù dày đặc.

Sau bữa sáng, một vài người đi theo nhân viên công tác và bắt đầu leo núi.

Ngọn núi mà họ chọn là một ngọn núi tương đối dốc, ngay đối diện với đền Long Hổ. Vì vậy, con người thưa thớt vị trí hẻo lánh, ngoại trừ các nghệ sĩ, ít khách du lịch sẽ chọn một ngọn núi như vậy để tham quan ngắm cảnh.

Chính vì vậy nơi đây có thể trở thành hiện trường vụ án ba anh em lừa giết vợ mình.

Nhan Như Tinh không hiểu tại sao, ba người bọn họ quay phim, mà cô ấy lại đi theo.

Hơn nữa, trong bộ phim thứ ba, rõ ràng cô ấy đóng vai nhân viên bán bảo hiểm nên phải quay ở Công ty bảo hiểm, bây giờ cô ấy đi theo thì có lợi ích gì?

Cô đã nghĩ về vấn đề này trong suốt chặng đường.

“Em có khát không?” Nhân Ngẫu sư xách trên tay chiếc ba lô căn phồng, trên lưng cõng Nhan Như Tinh hỏi.

Nhan Như Tinh lắc đầu, Chu Vũ Trạch và những người chơi khác thấy đầu óc tê rần.

Nếu có thể, họ thực sự muốn biết Nhan Như Tinh đã dùng cách nào để khiến một người vì cô ấy cam tâm tình nguyện đến thế này.

Bây giờ họ chỉ muốn đến đó thật nhanh.

Nhưng Trời không chiều lòng người.

Leo đến lưng chừng núi, trời bắt đầu mưa phùn, như phủ thêm một lớp vải tuyn xám xịt lên bầu trời.

Quả nhiên đây vốn là một con đường núi khó đi vì trên núi hơi nước dày đặc, bậc thềm trơn trượt. Đường trở nên khó khăn và nguy hiểm hơn, mỗi bước đi đều phải thật cẩn thận.

Khi mọi người lên đến đỉnh núi, khác với hai tổ phim truyền hình trước đó là không có mặt đạo diễn.

Đạo diễn lần này thực sự đang đợi họ trên đỉnh núi.

Nhìn thấy họ đi lên, một nụ cười hiếm hoi nở trên khuôn mặt anh ta.

Điều này khiến bốn người chơi và Nhan Như Tinh đều phải cảnh giác.

Đạo diễn Lý dường như không nhìn thấy biểu hiện của họ, nói với một số người chơi, "Để bắt kịp tiến độ, tôi quyết định quay cảnh của các bạn cùng nhau."

Nhan Như Tinh giơ tay.

Đạo diễn làm lơ cô hai lần, thấy cô vẫn giơ tay như cũ, anh ta sốt ruột nói: "Cô có chuyện gì vậy?"

“Họ có thể làm việc cùng nhau, nhưng dường như tôi không có vai trò gì trong hoàn cảnh này?” Nhan Như Tinh hỏi.

“Ai nói không có?” Đạo diễn liếc nàng một cái, sau đó nói: “Cô là nữ thần đầu tiên bị hiến tế.”.

Nhan Như Tinh:???

Tại sao tôi lại là nữ thần?

“Anh lại thêm kịch bản cho tôi à?” Cô tức giận nói.

“Làm lời nói đầu, không đủ diễn viên, cô cố chịu ủy khuất một chút.” Đạo diễn nói qua loa có lệ.

“Không, tôi không chịu nổi chuyện bất bình này, tôi không quay!” Có tượng thần chống lưng, còn ai có thể có lưng thẳng như cô?

Nhan Như Tinh chào Nhân Ngẫu sư và chuẩn bị xuống núi.

Tuy nhiên, trong nháy mắt, cơn gió yêu ma quỷ quái trên đỉnh núi hoành hành, hoàn cảnh xung quanh thay đổi đột ngột. Một lần nữa bình tĩnh, chung quanh đã trở thành đỉnh núi hoang tàn, đường về đều bị xóa sạch.

Có ý gì chứ?

Nhan Như Tinh nhìn về phía đạo diễn.

Trên mặt anh ta là nụ cười nhạt không vào đáy mắt, gằn từng chữ một nói: "Cô cho rằng ai cũng được đóng vai nữ thần sao?"

"Được đóng vai nữ thần, hầu hạ thần tiên là phúc khí của cô."

"Nếu từ chối sẽ bị trừng phạt!"

Hóa ra là nữ thần là hầu hạ các vị thần tiên?

Nhan Như Tinh chợt bừng tỉnh.

Nhưng cô sinh ra không phải để hầu hạ người khác.

Nhan Như Tinh ra hiệu cho Nhân Ngẫu sư mang chiếc ba lô lại, sau đó nhấc chiếc túi lên đổ 8 bức tượng bên trong ra, hỏi:

"Thần tiên mà anh đang nói đến là đây à?"

Vị đạo diễn nhìn tám bức tượng trước mặt không khỏi sửng sốt.

"Không thể nào..."

“Chí với mình tôi, anh muốn tôi hầu hạ cái đó?” Nhan Như Tinh nhìn bức tượng giả vờ chết trên mặt đất.

“Không phải họ.” Đạo diễn vẻ mặt kỳ lạ.

Nhan Như Tinh: "... tốt nhất là không phải bọn họ."

“Này, Hồng Cửu, Lục Ngũ, Hắc Lục, họ muốn đem ta hiến tế để hầu hạ thần tiên, tương lai các ngươi có thể không bao giờ gặp được ta nữa.” Giọng Nhan Như Tinh phẫn uất một cách khéo léo, nghe rất thê lương.

Tám tượng thần vừa nghe, thật đáng hổ thẹn? Nhất trí quay đầu nhìn chằm chằm đạo diễn.

Đạo diễn:?