Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực

Chương 107




“Nhan Thanh, cô có thấy gì không?” Lưu Viện bị cắt ngang cuộc gọi video thì vội vã hỏi.

Nhan Như Tinh trầm mặc gật gật đầu, “Thấy rồi.”

“Tôi biết phương pháp tìm kiếm ngọn nguồn của nguyền rủa, cách giết chết hắn, cô có muốn thử với tôi không?” Lưu Viện nói ra mục đích của mình.

“Không cần đâu.”

Lưu Viện không thể tin được, “Chẳng lẽ cô muốn gửi nguyền rủa cho người khác nữa?”

“Tôi nói với cô, không được làm như vậy. Nếu bây giờ cô gửi cho người khác, sau đó phản phệ sẽ càng mạnh hơn”

“Vậy mắc gì cô để hắn ta chuyển cho tôi?” Nhan Như Tinh nghĩ đến nguyền rủa vừa nãy, hỏi.

“Cô là người chơi, có thể đối phó với nguyền rủa dễ như trở bàn tay, nhưng NPC của phó bản thì không được, bọn họ không tin thì sẽ không chuyển phát cho người khác. Sau đó bọn họ có chết đi chăng nữa, cũng không ai biết họ đã chết như thế nào cả.”

“Mà lúc này nguyền rủa sẽ càng ngày càng mạnh hơn.”

“Cho tới khi phạm vi khuếch tán của nguyền rủa càng ngày càng rộng, lúc đó hắn đã khó để khống chế rồi.”

“Tới lúc đấy chúng ta sẽ không trốn thoát, chỉ có thể giải quyết hắn, mới là phương pháp ổn thỏa nhất.”

“Cho nên cô mới chuyển nguyền rủa cho tôi, vì tôi cũng là người chơi?” Nhan Như Tinh như đang suy tư gì đó.

Lưu Viện, “Đúng vậy, chỉ có người chơi mới có thể đối phó với nguyền rủa. Hơn nữa đêm nay cô đóng phim chung với tôi, cho dù bây giờ cô không nhiễm phải nguyền rủa, tới lúc đó cô cũng sẽ dính thôi.”

“Tôi chuyển cho cô là muốn tốt cho cô thôi. Nếu cô không đồng ý với suy nghĩ của tôi, cô có thể chuyển tin nhắn cho người khác. Nếu cô đồng ý, vậy đừng chuyển cho người khác, tối nay qua bên tôi rồi chúng ta thương lượng cách đối phó.”

Nhưng những lời này của cô, lại khiến Nhan Như Tinh nổi lên lòng nghi ngờ.

Bởi vì rõ ràng vừa rồi cô ta khuyên cô không nên chuyển cho người khác, nhưng bây giờ lại nói nếu không đồng ý với suy nghĩ của cô ta, thì cứ chuyển cho người khác?

Sao trước sau lại mâu thuẫn như vậy?

Là cố tình nói như vậy, hay là có mục đích gì khác?

Nhan Như Tinh không hiểu, cái nguyền rủa kia cũng không có gì ghê gớm lắm cơ mà.

Nếu đã như vậy, Nhan Như Tinh lấy điện thoại ra, chuyển tin nhắn cho đạo diễn Lý.

“Đạo diễn Lý, tôi tặng cho ông một cô vợ nè. (Hình ảnh)”

Đạo diễn Lý:???

“Nhan Thanh, đầu cô bị cửa kẹp à? Vợ cái gì, nếu cô đang rảnh như vậy, thế chiều nay mau cút tới đoàn làm phim đóng phim đi!”

Nhan Như Tinh:?

“Không đúng, ông không thấy hình ảnh tôi gửi à?”

“Đạo diễn Lý: Cô gửi hình gì?”

Đột nhiên Nhan Như Tinh ngồi thẳng dậy.

Tượng gỗ đang trộm bò lên phía sau lưng cô “Lộc cộc” một tiếng lăn xuống dưới đất.

“Anh có thấy gì không?” Nhan Như Tinh nói, cầm điện thoại đưa cho Nhân Ngẫu Sư xem.

Nhân Ngẫu Sư buông kim chỉ trong tay ra, nghi hoặc thò đầu qua nhìn.

“Cô nói cái hình này hả?”

Nhân Ngẫu Sư nhìn thấy tấm ảnh chữ bằng máu, cơn giận trong lòng bốc lên tới đỉnh đầu.

Càng đừng nói tới Yến Tuy.

Khuôn mặt của Yến Tuy cũng trở nên vặn vẹo.

Được rồi, thấy biểu cảm của bọn họ, Nhan Như Tinh cũng đủ biết bọn họ có thể thấy được.

Vậy sao đạo diễn Lý lại không nhìn thấy?

“Cái này của ai gửi?” Nhân Ngẫu Sư túm lấy tay Nhan Như Tinh, ánh sáng trong mắt lạnh lẽo.

“Lưu Viện.” Nhan Như Tinh nói, chuẩn bị đi hỏi người chơi khác xem có biết việc này hay không.

Lưu Viện?

Nhân Ngẫu Sư trầm tư, tên này nghe rất quen, hình như hắn đã từng nghe ở đâu đó rồi.

Trong lòng Yến Tuy hung hăng gạch cái tên Lưu Viện này một bút.

“Tinh Tinh, không nên nghe lời cô ta, đừng chuyển cho người khác.” Nhân Ngẫu Sư cảm giác như có thứ gì đó đang dần mất khống chế.

“Tôi đã chuyển rồi.” Nhan Như Tinh giơ điện thoại lên, “Nhưng kỳ lạ lắm, tôi chuyển cho ổng, mà ổng lại không thấy hình gì.”

“Anh có biết nguyên nhân tại sao không?” Sau khi gửi tin nhắn cho Chu Vũ Trạch, cô quay đầu lại hỏi Nhân Ngẫu Sư.

Nhân Ngẫu Sư trầm tư hai giây, nói: “Ông ta không thấy được, vậy có hai khả năng.”

Nhan Như Tinh ý bảo hắn nói tiếp.

“Một là bản thân ông ta chính là nguyền rủa.”

“Hai là ổng cố ý.”

“Anh cảm thấy ông ta là loại nào?” Hỏi hắn xong, tin nhắn của Chu Vũ Trạch cũng tới, Nhan Như Tinh vội vàng xem tin nhắn.

Phát hiện Chu Vũ Trạch nói giống hệt Nhân Ngẫu Sư, nhưng cậu ta nghiêm túc phân tích nguyền rủa thêm cho cô.

“Chu Vũ Trạch: Nguyền rủa có hai loại: Nguyền rủa ký sinh và nguyền rủa truyền bá.”

“Thứ mà Lưu Viện gửi cho chúng ta, chính là nguyền rủa truyền bá. Phạm vi truyền đi của nguyền rủa càng rộng thì năng lực của nó càng mạnh mẽ.”

“Nguyền rủa ký sinh thì phức tạp hơn, ký sinh chia ra làm hai loại chủ động ký sinh và bị động ký sinh.”

“Chủ động ký sinh nghĩa là chủ động dâng sự trung thành của bản thân mình lên để đạt được nguyền rủa, sau đó quỷ thần sẽ khắc dấu hiệu “trung thành” lên trên thân thể người đó, một khi người đó vi phạm “dấu hiệu”, người đó sẽ chết không toàn thây.”

“Ký sinh bị động là trong tình huống người đó không biết gì, bị nguyền rủa lây nhiễm trở thành thân thể bị nguyền rủa.”

“Người sau có xác suất sẽ không biết bản thân mình đã trở thành thân thể bị nguyền rủa, bọn họ cho rằng bọn họ vẫn như bình thường. Nhưng, người có thân thể nguyền rủa, sẽ vô thức dụ dỗ người khác tới gần họ. Cho tới khi người khác cũng biến thành thân thể nguyền rủa giống họ.”

“Cậu cảm thấy đạo diễn Lý là loại nào?” Nhan Như Tinh đem vấn đề đã hỏi Nhân Ngẫu Sư để hỏi cậu ta.

Mà lúc này Chu Vũ Trạch đang cảm thấy nhức nhức cái đầu. Ngay lúc Nhan Như Tinh tìm cậu ta, nói cho cậu ta biết rằng đạo diễn của cậu ta không nhìn thấy tấm hình nguyền rủa kia, cậu ta còn chưa kịp hỏi tại sao cô lại gửi nguyền rủa cho đạo diễn, đã bị tin nhắn sau của cô khiến tỉnh táo lại.

Nếu những gì cô nói là sự thật, như vậy đạo diễn, thậm chí toàn bộ đoàn làm phim này, đều là những thân thể nguyền rủa!

Chu Vũ Trạch run rẩy vội vàng rót cho mình một ly nước lọc.

Lại nhìn tin nhắn Nhan Như Tinh hỏi dò cậu ta, cậu ta cố gắng bình tĩnh lại, nói ra suy đoán của bản thân.

- -

“Ông ta là loại người thứ nhất.” Nhân Ngẫu Sư không do dự mà nói, “Chắc chắn ông ta là nguyền rủa, nhưng không phải cùng loại với nguyền rủa mà cô đã chuyển cho ông ta kia.”

Nhìn thấy tin nhắn của Chu Vũ Trạch trả lời, Nhan Như Tinh nhìn hắn, “Tại sao anh lại chắc chắn như vậy?”

“Linh cảm.” Nhân Ngẫu Sư không cần suy nghĩ nói.

Nhân Ngẫu Sư sửng sốt một chút, không nghĩ tới hắn sẽ trả lời trực tiếp như vậy.

Nhưng Chu Vũ Trạch cũng nói đạo diễn không phải đang giả vờ.

“Vậy đạo diễn đó…” Nhân Ngẫu Sư chần chờ, hắn cảm thấy bản thân phải nói cho Tinh Tinh chuyện gì đó, nhưng mãi vẫn không nhớ ra là chuyện gì.

“Đạo diễn đó, Tinh Tinh không cần phải lo lắng về ông ta đâu.” Nhân Ngẫu Sư nói đây thì mắc kẹt, hắn không biết tại sao mình lại nói như vậy.

Nhan Như Tinh bị hắn nói thì quan tâm, “Không cần lo lắng về ông ta? Ông ta không có uy hiếp gì với tôi hả?”

Nhan Ngẫu Sư ngơ ngơ gật đầu.

Nhan Như Tinh suy tư gì đó, nhưng cô lại nhớ tới ánh mắt mịt mờ của đạo diễn mỗi khi nhìn về phía tượng gỗ.

Cô cầm tượng gỗ lên.

Rõ ràng bị cô làm lơ rất khó chịu, nhưng khi ánh mắt của Nhan Như Tinh nhìn thẳng anh, mí mắt Yến Tuy run lên, cảm thấy cô làm lơ sẽ tốt hơn.

“Chồng ơi.”Một giây trước vẻ mặt Nhan Như Tinh còn đang lạnh lùng, giây tiếp theo đã hiện ra lúm đồng tiền tươi như hoa.

Một tiếng chồng ơi khiến cả Nhan Như Tinh và tượng gỗ vội vàng ngẩng đầu lên.

Cho tới khi Nhân Ngẫu Sư phát hiện, cô đang gọi tượng gỗ trong tay, hắn muốn dùng cây kéo trong tay chọc nát đầu tượng gỗ.

Trái tim Yến Tuy run lên, âm thầm nâng cao cảnh giác.

“Đạo diễn kia, có phải có quan hệ với anh không?” Nhan Như Tinh nâng tượng gỗ lên, cười hỏi.

Yến Tuy trầm mặc.

Anh không nói gì, nhưng cô cũng không ép buộc anh.

Thả anh lại chỗ cũ, Nhan Như Tinh chuẩn bị cầm điện thoại lên nghiên cứu kịch bản tối nay.

Yến Tuy hừ lạnh, âm thanh lạnh lùng hung ác nham hiểm lạnh lẽo vang lên bên tai cô, “Cô cầu xin tôi, tôi sẽ nói cho cô biết đám người đó là ai.”

“Cầu xin anh.” Nhan Như Tinh quay đầu nói ngay lập tức không cần suy nghĩ.

Yến Tuy im lặng hai giây.

Dường như anh không ngờ được cô sẽ trả lời nhanh như vậy, khiến anh ngây dại một chút.

Nửa phút sau, anh thực hiện hứa hẹn dùng giọng biệt nữu nói: “Bọn họ là đưa thần sử.”

Nhan Như Tinh trố mắt.

Trùng hợp như vậy á? Chu Vũ Trạch vừa mới nhắc tới đưa thần sử với cô, mà giờ đã bắt gặp đưa thần sử rồi?

Bỗng nhiên cô nhớ ra Chu Vũ Trạch biết mình là đưa thần sử, giống như là sau này cậu ta mới nhớ ra được.

Cho nên là cậu ta đang nhắc nhở mình hả?

Nhan Như Tinh cúi đầu nhìn tượng gỗ, lại cầm anh lên.

“Chỉ là bọn họ đã mắc lỗi, phát hiện ra người bị tượng thần giết chết oan uổng không phải là mục tiêu khiến nhiệm vụ của đưa thần sử thất bại. Nhiệm vụ thất bại, dựa theo khế ước, bọn họ sẽ phải chết. Nhưng lúc này, bọn họ chỉ cần thay khách hàng mua tượng thần tìm một người khác thế thân tương tự như mục tiêu nhiệm vụ diễn một vở kịch lừa gạt quỷ, không chỉ khách hàng sống sót, mà bọn họ cũng sẽ sống sót.

Đây là những chuyện sau khi anh trở thành tượng gỗ đã nhận lấy ký ức của nó nên mới biết được.

“Mà bọn cô và những diễn viên đó, chính là thế thân mà bọn họ tìm thay cho khách hàng để dời thù hận của quỷ đi."

“Cuối cùng khác hàng và cả bọn họ đều sẽ bình an không bị gì cả, diễn viên gặp lại quỷ sẽ gấp đôi thù hận, chắn chắn phải chết không thể nghi ngờ.”

Nhan Như Tinh bỗng nhiên nhìn về phía Nhân Ngẫu Sư, rất muốn hỏi hắn rằng đạo diễn không có uy hiếp đối với cô đó hả?

Yến Tuy chú ý tới ánh mắt của cô, cười nhạo một tiếng, “Hắn nói đúng đấy, từ lúc cô đem tôi tới đoàn làm phim, bọn họ đã không dám xuống tay bên ngoài với cô nữa rồi.”

Nhan Như Tinh thu hồi tầm mắt.

“Nhưng trên lưng bọn họ gánh rất nhiều nguyền rủa lại có thể bình an không có việc gì xảy ra, điều này chứng tỏ sau lưng bọn họ có người.”

“Là ai?” Nhan Như Tinh cảm giác người phía sau mà Yến Tuy nói có thể là cùng một người với người đã đưa tượng gỗ cho Chu Vũ Trạch.

“Không biết.” Tâm tình của Yến Tuy rất khó chịu.

“Anh không biết, nhưng tôi đoán được là ai rồi.” Nhan Như Tinh chớp mắt, kể lại chuyện người của Long Hổ Sơn cho anh nghe.

Yến Tuy nghe xong thì kinh sợ trong lòng, rơi vào trầm tư.

Xong khi trao đổi thông tin với anh xong, Nhan Như Tinh chuyển chủ đề về lại bản thân mình.

“Giờ chắc anh biết tôi không phải vợ anh rồi chứ, anh có còn muốn tìm tôi báo thù nữa không?”

“Ai nói cô không phải vợ tôi?” Bị một câu của cô làm bừng tỉnh, Yến Tuy trợn mắt giận dữ nhìn.

“Không phải anh nói tôi là do khách hàng mời đến đóng vai vợ anh hả?”

“Đó là người khác, còn cô, hắn ta tìm không ra ai có thể ác độc như cô vậy, cho nên cô mới phải ra tay!”

“Anh mắng tôi?” Nhan Như Tinh hiểu ra

Nhân Ngẫu Sư ngồi một bên đột nhiên ngẩng đầu lên.

Yến Tuy cảm thấy áy náy, vội vàng bỏ lại một câu sau đó chui vô tượng thần, “Dù sao cô cũng là vợ của tôi, đừng có mơ mà thoát khỏi tôi!”

Sau khi anh quay lại tượng thần lại bắt đầu nổi điên đánh mạnh vào phong ấn, đám quỷ không dám tới gần anh.

Chỉ là…

“Rắc—”

Tiếng gì đây?

Chúng quỷ mờ mịt ngẩng đầu.

“Răng rắc—”

“ĐM, phong ấn bị phá rồi á?!” Sắc mặt chúng quỷ sợ hãi nhìn về phía Yến Tuy.

Cả người toàn oán khí và lửa giận của Yến Tuy không có chỗ nào trút, chỉ có thể trở về đánh vào phong ấn như mọi ngày. Kết quả hôm nay phong ấn có hơi gà, mới chưởng có hai cái đã nứt cmn ra rồi.

Làm sao bây giờ?

Anh mờ mịt nhìn không trung đang từ từ vỡ ra nhìn thấy ánh sáng màu đỏ xuyên qua vách tường trong suốt.

Bên cạnh bỗng nhiều thêm mấy quỷ già.

Đám quỷ cẩn thận thần phục đứng phía sau ánh, ánh mắt ai cũng như nhau, đầy chờ mong nhìn về phía phong ấn đang ngày càng sáng lên.

Ngay lúc phong ấn vỡ ra hoàn toàn, từng mảnh nhỏ của phong ấn bay tứ tung, hai đường ánh sáng trắng và hồng bay về phía Yến Tuy.

Cùng lúc đó, trên Long Hổ Sơn.

Từ đường ẩn nấp âm trầm chưa tới mười mét vuông, ánh nến lập lòe, mơ hồ có thể thấy được bên trong đang thờ phụng mười mấy tượng thần vẻ mặt dữ tợn, khủng bố. Bỗng nhiên, một pho tượng được đặt trên tầng cao nhất nổ banh ra.

Một cơn gió âm thổi qua, ánh nến bùng lên…

- -

Thấy tượng gỗ lại rơi vào im lặng, Nhan Như Tinh đành phải ngưng lại giờ học giảng đạo lý với nó. Cho đến khi nghe thấy trên thân tượng gỗ vang lên tiếng “Răng rắc”, nhìn theo âm thanh, kinh ngạc phát hiện tượng gỗ nứt ra rồi.

Là thật sự vỡ ra, từ giữa chân mày tới các bộ phận của cơ thể xuất hiện đường nứt. Hơn nữa đường nứt này không giống với đường nứt thô thiển do bị thương từ cây kéo của Nhân Ngẫu Sư gây ra.

Nó giống như được gây ra từ bên trong vậy.

Biến cố này khiến Nhan Như Tinh ngơ ra, đừng bảo là do cô hay ném nên nó mới nứt ra nhé?

Cô nghi ngờ thò lại gần, đụng đụng vào mấy chỗ bị vỡ ra của tượng gỗ để xem nó là thật hay giả.

Ai ngờ rờ vào mới biết nó là thật.

Chòi…

Cô luống cuống nhìn về phía Nhân Ngẫu Sư.

Còn lâu Nhân Ngẫu Sư mới quan tâm tới cái tượng gỗ nứt kia, hắn chỉ để ý tới địa vị của mình trong lòng Tinh Tinh thôi.

Rất nhanh đã tới mười hai giờ đêm.

Đã đến lúc rời khỏi khách sạn tới nhà Lưu Viện, vết nứt trên tượng gỗ ngày càng nhiều hơn. Nhìn như mạng nhện rậm rạc, cảm giác như nó có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.

Vì thế cô không muốn mang theo tượng gỗ, nhưng đạo diễn nghiêm khắc muốn đêm nay quay phim chỉ có cô và Lưu Viện, không ai được phép đi vào trong phạm vi quay phim cả.

Cô loại bỏ khả năng Nhân Ngẫu Sư được đi chung với mình vào.

Cuối cùng Nhan Như Tinh nghĩ nghĩ, vẫn quyết định mang theo tượng gỗ.

Trước ánh mắt nhìn chằm chằm không buông tha của Nhân Ngẫu Sư, Nhan Như Tinh cầm theo tượng gỗ đi về phía biệt thự của Lưu Viện.

Nơi ở của Lưu Viện trong phó bản này nằm ở một khu biệt thự xa hoa gọi là Biệt Uyển Lệ Cảnh.

Dựa theo kịch bản của nhân vật, trong kịch bản cô ta là bạn thân của Nhan Mộng.

Cho nên trong hiện thực của phó bản, thân phận của cô và Lưu Viện cũng có quen nhau.

Buổi chiều cô còn cố tình đi hỏi Chu Vũ Trạch về tin tức thân phận của Lưu Viện, sự thật chứng minh suy đoán của cô không hề sai.

Đúng là cô có quen với Lưu Viện, Lưu Viện và cô giống nhau, đều là diễn viên tuyến mười tám.

Điểm khác nhau chính là, Lưu Viện xuất thân từ người mẫu lên. Nhưng cô ta mới vào nghề đã được ông chồng quỷ hiện tại để mắt tới, yên tâm rời khỏi giới giải trí làm dâu hào môn.

Chồng cô ta khoảng ba mươi tuổi, là phú hào nổi danh của phó bản này. Trước đó đã cưới hai vợ, nhưng cả hai đều đã qua đời. Lưu Viện là vợ thứ ba, trẻ tuổi xinh đẹp, cho nên lần này phú hào đã chết trước Lưu Viện.

Vì phú hào không con không cái, hiển nhiên Lưu Viện trở thành người thừa kế di sản của phú hào.

Nhan Như Tinh xem xong tư liệu của Lưu Viện, cảm thấy chi tiết này rất quen thuộc. Cho tới khi cô nhớ tới bản thân mình, hình như cả hai trải qua chuyện y hệt nhau.

Đều là chồng chết rồi thừa kế gia sản.

Điểm khác biệt duy nhất chính là, chồng của Lưu Viện chết bệnh. Còn chồng của cô, ai cũng nói là do cô giết.

Nhan Như Tinh đi một lát đã tới địa chỉ mà Lưu Viện cho cô.

Nhìn đình viện đang đóng chặt cánh cửa sắt trước mặt cùng đèn tường mờ nhạt bên cạnh, cô lấy điện thoại ra gọi cho Lưu Viện.

Trong bóng đêm yên tĩnh, tiếng điện thoại bỗng vang lên chói tai.

Xung quanh biệt thự xa hoa trồng rất nhiều cây để xanh hóa, tiện thể khiến không khí trở nên tươi mát hơn. Nhưng đến tối lại khiến xung quanh biệt thự trở nên im ắng hơn, chỉ còn tiếng lá cây xào xạc và tiếng động vật hoạt động về đêm.

Hoàn cảnh như vậy, giống y như hiện trường trong trường học ngày hôm qua.

Nhan Như Tinh bình tĩnh đứng trước cửa, không biết từ khi nào mà cô đã đem hình nhân vô tướng của Nhân Ngẫu Sư đưa cho ôm vào trong lòng.

Tay trái nắm chặt tượng gỗ, tay phải nắm gấu xám nhỏ trên điện thoại.

Di động vẫn đang được nối, nhưng bên kia không ai nghe máy.

Ngay lúc Nhan Như Tinh tính cúp điện thoại đổi sang điện thoại khác gọi tới.

Một tiếng “Cạch” vang lên, đã có người nhận điện thoại.

“Tôi tới rồi, cô đang ở đâu đấy?” Nhan Như Tinh nói to tính dọa người ta, âm thanh vang lên trong không gian yên tĩnh, lại có vẻ như lạ lẫm.

Cái này khiến cho cô ngơ ngác hai giây, ngẩng đầu nhìn lướt qua ánh đèn trên tường ảm đạm. Thấy bên kia đầu dây vẫn im lặng, Nhan Như Tinh nhấc điện thoại ra nhìn thời gian, rồi lại đưa điện thoại sát tai lần nữa hô lên: “Lưu Viện? Cô đâu rồi?”

“Cô ấy ngủ rồi, cô tìm cô ấy có chuyện gì không?” Không biết qua bao lâu, một giọng nói khàn khàn từ tính vang lên trong điện thoại.

“Ai cho cô ta ngủ? Gọi cô ta dậy mau!” Nhan Như Tinh không kiên nhẫn mà nói, “Nhanh lên, tôi đang đứng ngay trước cổng rồi, mau sai người ra đón tôi đi.”

“…Tự cô đi vào đi.”

Vừa dứt lời, cánh cửa sắt đang đóng chặt kia, “Kẽo kẹt” mở ra từ bên trong.

Nhan Như Tinh nhìn ngôi nhà cách cổng chưa tới năm mươi mét, ôm hình nhân vô tướng và tượng gỗ, cúp điện thoại bình tĩnh nhấc chân đi vào bên trong.

Cánh cổng sau lưng tự động đóng lại, chuyện này cũng không ảnh hưởng gì tới tâm trạng của Nhan Như Tinh.

Một lát sau, cô đi tới cửa chính của biệt thự. Cánh cửa sơn vàng che khuất, mơ hồ có thể thấy được ánh đèn mỏng manh bên trong.

Nhan Như Tinh không do dự, giơ tay đẩy cửa ra đi vào.

Xuyên qua huyền quan(*) là phòng khách của biệt thự, trang trí tinh xảo, đèn treo trên tường huy hoàng, khắp nơi đều hiện lên vẻ xa hoa và ấm áp của nó.

(*) Huyền quan: Chỗ để đổi giày ngay sau cửa ra vào.

Nhìn kỹ, tất cả đều vẫn bình thường. Nhưng ấm áp và độ ấm trong nhà vẫn không xua được khí lạnh mà Nhan Như Tinh mang đến từ bên ngoài.

Thấy phòng khách không có một bóng người, Nhan Như Tinh lại lấy ra điện thoại không kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc là cô đang ở đâu? Có quay phim không thế? Không quay thì tôi đi về đây.”

“…Cô đang dùng điện thoại gì.” Vẫn là giọng nói trầm thấp lúc cô đứng ở cổng kia.

Nhan Như Tinh cầm điện thoại nhìn thoáng qua, ánh mắt lướt qua gấu xám nhỏ treo trên điện thoại.

Ngạc nhiên phát hiện con gấu vốn dĩ đang màu xám bỗng có chút đỏ trên đầu trông như nhuộm tóc, nâu đỏ nâu đỏ, nhìn như hàng cao cấp.

Cô bình tĩnh nói: “Điện thoại hãng Quả Xoài, sao? Có vấn đề gì?”

“…”

Thấy hắn lại im lặng, Nhan Như Tinh tăng giọng to hơn, “Lưu Viện đâu? Sao mãi không thấy cô ta nói gì, anh là ai?”

Cô vừa mới hỏi xong, trên phía cầu thang lên lầu vang lên một tiếng gọi, “Nhan Thanh.”

Nhan Như Tinh ngẩng đầu, người đáng đứng trên cầu thang mặc một chiếc váy vàng dài qua đầu gối. Cô gái đi chân trần trên mặt đất, mái tóc xõa tung, vẻ mặt tái nhợt, dáng người gầy yếu đứng đó.

Cô gái nhìn về phía Nhan Như Tinh, rất kích động.

Chạy như bay xuống dưới lầu, nhào về phía Nhan Như Tinh, giang hai tay muốn ôm cô vào lòng.

Nhan Như Tinh ôm chặt hình nhân vô tướng trong lòng nghiêng người tránh đi.

Cô gái, cũng chính là Lưu Viện, vồ hụt cũng không thấy xấu hổ, mà dùng đôi mắt tủi thân nhìn Nhan Như Tinh, giọng nói đáng thương nói: “Sao giờ Thanh Thanh mới tới, tôi chờ cô lâu lắm rồi.”

Nhan Như Tinh sửng sốt, nghĩ thầm sao cô ta nhập vai nhanh vậy?

Ngẩng đầu quét mắt nhìn khắp nơi đang tính tìm xem camera nằm ở đâu. Bỗng nhiên Lưu Viện lại giang tay ra, tính nhào tới thêm lần nữa.

Cô chưa kịp đề phòng nên bị túm lấy tay, nhưng chưa kịp đẩy cô ta ra, Lưu Viện đã tự hét lên một tiếng ném cô ra xa.

Bị cô ta đẩy như vậy, cả người Nhan Như Tinh lảo đảo. Khó khăn lắm mới đứng vững được, đã thấy ánh mắt Lưu Viện kinh sợ nhìn cô chất vấn: “Trên người cô có nguyền rủa?”

“Coi cô nói gì kìa, không phải nguyền rủa là cô hạ à?” Nhan Như Tinh đứng vững, liếc mắt nhìn cô ta.

“Không, không giống nhau.” Sắc mặt Lưu Viện tái nhợt, cô ta nhìn Nhan Như Tinh, lắc đầu, “Trên người cô có ít nhất ba cái, không, bốn cái? Không không không… Cô là ai?”

Cô ta nói, từ từ lùi về phía sau.

“Tôi còn đang tính hỏi cô là ai đấy?” Nhan Như Tinh trợn trắng mắt nhìn cô ta, không kiên nhẫn nói: “Tôi nhớ là tối nay tôi với cô diễn chung cả đêm, sau đó ngày mai cô qua nhà tôi đúng không?”

Thấy Nhan Như Tinh nghiêm túc bàn về đóng phim với cô, Lưu Viện bị kích thích trong lòng, bình tĩnh lại trở về chỗ cũ.

Nhưng lúc này cô ta không dám làm ra chuyện xấu gì nữa.

Hai người ngồi ở phòng khách, không thân thiết gì nên cả hai chả có gì để nói.

Nhắc tới nguyền rủa mà Lưu Viện đã gửi trước đó, Nhan Như Tinh cũng không bày ra cho cô ta được vẻ mặt tốt đẹp gì. Ngồi đại xuống sofa móc điện thoại ra lướt.

Lưu Viện ngồi đối diện cô vẫn im lặng, theo thời gian trôi đi, cô ta có hơi nôn nóng bất an.

“Nhan, Nhan Thanh, tôi tâm sự với cô được không?” Cuối cùng Lưu Viện cũng không nhịn được, nhẹ giọng dò hỏi.

Nhan Như Tinh tà tà liếc mắt nhìn cô ta một cái, lười biếng nói: “Nói đi.”

“Tôi muốn hỏi, cái nguyền rủa kia cô chuyển cho ai chưa?”

“Rồi.”

“Chuyển rồi?” Lưu Viện không tin, liếc mắt nhìn mu bàn tay của mình.

Thấy đôi mắt trên mu bàn tay vẫn nhiều như cũ, vẻ vui mừng trên mặt cô thu lại, lạnh lùng nói: “Cô nói dối.”

“Tôi chuyển rồi thật đó, chuyển cho đạo diễn Lý.” Nhan Như Tinh gối đầu lên bụng hình nhân vô tướng, nhắm mắt lại nói.

Đạo diễn Lý?

Lưu Viện ngơ ra.

“Vậy cô có cảm giác nguyền rủa còn trên người cô không?” Cô ta hỏi.

“Còn, nhưng mà lần sau cô gửi nguyền rủa thì đừng có gửi cái loại nguyền rủa đó được không.” Nhan Như Tinh nghiêng người nhìn cô ta, “Tôi cũng đâu có thiếu chồng, cô không cần phải đưa thêm chồng cho tôi đâu.”

Lưu Viện:???

“Cô đang nói gì vậy?” Cô ta có cảm giác cô ta đang không nghe hiểu tiếng người.

“Tôi nói là, cô không cần phải quanh co lòng vòng dùng nguyền rủa để đưa chồng cho tôi đâu. Tôi có bạn trai rồi.”

Lưu Viện:…

“Ai đưa cho cô chồng? Cái gì mà dùng nguyền rủa đưa chồng cho cô, cô nằm mơ đi!” Lưu Viện cảm thấy cô đang chơi khăm mình, xanh mặt giận dữ nói.

“Nhìn đi!”

Nhan Như Tinh mở hình ảnh nguyền rủa buổi chiều ra, đưa cho Lưu Viện xem.

Lưu Viện theo bản năng quay đầu đi, nhưng cô ta thật sự rất tò mò với những gì Nhan Như Tinh nói, ngước mắt nhìn qua.

Lúc nhìn thấy nội dung trong bức hình, cô ta ngơ ngác hỏi Nhan Như Tinh, buột miệng thốt ra, “Đừng bảo là cô photoshop đấy nhé?”

“Đây là hình cô gửi tôi mà, tôi có photoshop hay không cô không biết à?” Nếu không phải cô biết được nội dung nguyền rủa của mỗi người không giống nhau, cô còn nghi ngờ có khi nào Lưu Viện gửi nhầm cái rồi không nữa.

“Nhưng cái nguyền rủa tôi gửi cho cô…” Ánh mắt Lưu Viện dừng lại.

Cô ta ngạc nhiên nhìn lên mu bàn tay mình.

Nơi đó, ban đầu là một đôi mắt màu đen khủng bố, bỗng biến thành màu đôi mắt trái tim hồng đào.

Tiếp theo, cô ta nghe được một chỉ thị lạnh băng trong đầu: “Tiếp cận cô ta, tìm cách đưa bản thể của ta cho cô ấy.”

Không!

Lưu Viện muốn cự tuyệt theo bản năng.

Cái nguyền rủa này, là thu hoạch bất ngờ mà cô ta lấy được trong phó bản thế giới này.

Hôm nay cô ta nói trong group những lời như vậy, ban đầu cô ta không nói dối. Đúng là tối hôm qua cô ta nhận được “Điện thoại của quỷ.”

Lúc bị điện thoại của quỷ quấy phá, cô bịt tai vội vàng chạy vào một căn mật thất. Trong mật thất thờ phụng một bức tượng kỳ quái.

Bàn tay của tượng đá rất to, trông như bạch tuộc nhiều râu, trên đùi khắc rất nhiều đôi mắt.

Chỉ nhìn thôi cũng khiến lòng người sợ hãi.

Tất nhiên cô ta cũng không ngoại lệ, cô ta muốn đi ra ngay lập tức. Nhưng điện thoại của quỷ bên ngoài vẫn chưa chấm dứt.

Lúc cô ta còn đang do dự, bỗng tượng đá mở miệng lên tiếng.

Tượng đá nói hắn là thần, có thể giúp cô thực hiện bất cứ nguyện vọng gì, điều kiện duy nhất là trung thành.

Lúc đầu cô ta không đồng ý, cho đến khi tượng đá nói nó sẽ giúp cô ta giải quyết điện thoại của quỷ bên ngoài kia, bắt đối phương nghe lời cô, cô ma xui quỷ khiến mà đồng ý với nó.

Nhưng Lưu Viện cũng rất cảnh giác, cô hợp tác với nó làm một hiệp nghị.

Tiếp theo chính là truyền bá nguyền rủa theo như lời nó nói ở trong group.

Vốn dĩ chọn bọn họ, là do tượng đá nói dựa vào thân phận người chơi của bọn họ để truyền bá, là cách nhanh nhất để nguồn gốc của truyền bá ổn định, thứ hai là để người khác khó tìm ra nơi tồn tại của nó.

Thấy tượng đá nói ra thân phận người chơi của cô ta, Lưu Viện đã bị thuyết phục hoàn toàn.

Hơn nữa cô ta phát hiện, mỗi lần truyền bá nguyền rủa, thực lực của cô ta sẽ mạnh hơn.

Tượng đá nói, đây là quà tặng cho tín đồ.

Điều này càng khiến quyết tâm muốn mang theo tượng đá ra khỏi phó bản của Lưu Viện tăng cao hơn.

Chỉ là cô còn chưa tìm được đồng đội hành sự theo kế hoạch, nó đã đòi đổi sang người khác.

Cơn tức trong bụng Lưu Viện không có chỗ bùng phát.

“Tại sao!”

Trở thành tín đồ của tượng đá, cô có thể dùng ý thức để nói chuyện với nói.

“Cô ta thơm, lại còn đẹp.”

Lưu Viện:???

Tượng đá nói, đôi mắt lại biến thành hình trái tim thêm lần nữa.

“Nhanh lên, tôi có linh cảm, có tượng thần khác ra tay nhanh hơn tôi rồi.”

“Nhưng bây giờ cô ta đang có hiểu lầm với tôi, cô ta sẽ không cho phép tôi lại gần cô ta.”

Tượng đá: “Vậy cô đi xin lỗi đi!”

Lưu Viện:…

Xí, tra nam!