Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực

Chương 106




Nhan Như Tinh nghi ngờ Mạnh An khi bị đẩy xuống hồ, không biết đầu óc có phải bị nước vào, hư mất rồi hay không.

Nếu không thì tại sao lần nào hắn cũng có thể nói ra mấy thứ kinh dị như vậy?

Bọn họ mới gặp nhau có mấy lần chứ mấy?

Nhan Như Tinh cạn lời.

Nhân Ngẫu Sư còn nhanh tay hơn, lấy ra cái kéo quen thuộc, ném vào trong nước.

MA thấy thế, vội vàng lội sâu xuống nước

Nhưng anh ta không đi xa, mà núp ở phía dưới lá sen nhìn Nhan Như Tinh.

Ánh mắt sâu xa u tối, thân thể tái nhợt bên dưới hồ nước màu xanh phập phập phồng phồng, tạo nên từng gợn sóng nhỏ.

Nhan Như Tinh nghi ngờ trong lòng sao hôm nay anh ta lại từ bỏ nhanh như vậy.

Cho tới khi phía sau vang lên những bước chân quen thuộc.

“Nhan Thanh, kia là thủy quỷ hả?” Diêu Âm La hấp tấp xông tới, vừa hỏi vừa đi về phía hồ nhìn.

Nhan Như Tinh nhìn theo phía sau cô ta mênh mông cuồn cuộn toàn người, mày cau lại.

Đi theo phía sau cô ta, ngoại trừ có Tống Bình Bình, 3 người tối qua đã gặp ở vườn trường.

Không tính Chu Vũ Trạch và nhân viên của đoàn làm phim, còn có 3 người đàn ông lạ.

Trong đó người thứ nhất bên trái, khoảng chừng ba mươi tuổi, hơi béo, khuôn mặt bình thường, vẻ mặt phúc hậu mặc một chiếc áo sơ mi màu đen bình thường, lúc cười rộ lên, mắt híp lại, cả người nhìn rất trung thực, dễ gần.

Nhan Như Tinh về phía Chu Vũ Trạch, Chu Vũ Trạch dùng khẩu hình miệng nói chuyện.

Căn cứ theo khẩu hình miệng, Nhan Như Tinh nhận ra người này là Hồ Việt Bân.

Người đàn ông thứ 2, xêm xêm tuổi với Hồ Việt Bân, bản thân người này có hơi lùn lại còn gầy, trông hơi đẹp trai, mảnh khảnh

Người này ăn mặc nghiêm túc, trên mắt mang một cặp kính kim loại, trông như phần tử trí thức, có vẻ giống thầy giáo.

Vậy hắn chính là Khổng Mạnh.

Còn người cuối cùng, chắc chắn là Kim Dũng Nghị

Nhan Như Tinh nhìn về phía người thứ ba.

Hắn ta có một đôi mắt khôn khéo, thân hình cao lớn, đầy cơ bắp mặc một chiếc áo đen bó sát người, cảm giác gây áp lực cho người khác.

Trong lúc cô đang nhìn, đối phương cũng quan sát lại cô.

Hồ Việt Bân và Khổng Mạnh thì cảm thấy kinh ngạc vì nhan sắc xinh đẹp của cô.

Kim Dũng Nghị lại trốn tránh ánh mắt của Nhan Như Tinh.

Nhan Như Tinh đã thu hồi lại tầm mắt, không phát hiện hắn bất bình thường.

Thấy Diêu Âm La vẫn nhìn chằm chằm về phía hồ và mép hồ bị nước làm ướt. Sắc mặt Nhan Như Tinh bình tĩnh nhìn phía mặt hồ, phát hiện Mạnh An đã biến mất, cô nói: “Không biết đúng hay không nữa, nhưng chắc là đi mất rồi”.

Trên mặt Diêu Âm La giảm bớt vẻ vui mừng, ánh mắt nhìn về phía Nhan Như Tinh đầy vẻ nghi ngờ.

“Thật mà, không tin cô hỏi lão Vương đi”. Nhan Như Tinh giật nhẹ ống tay áo của Nhân Ngẫu Sư đang ngây ngốc đang nhìn chằm chằm vào mặt hồ.

Nhân Ngẫu Sư hoàn hồn, phối hợp với cô gật đầu.

“Không phải cô đã đáp ứng tôi dắt tôi đi gặp hắn à?” Vẻ mặt Diêu Âm La bất mãn.

“Tôi đồng ý rồi, nhưng không phải là bây giờ”. Nhan Như Tinh không biết vì sao cô ta lại phải bất chấp để nhìn thấy Mạnh An như vậy.

Diêu Âm La được những lời này của cô trấn an, “Vậy cô đừng có quên đấy”.

“À đúng rồi, diễn viên khác của đoàn làm phim, cô có quen không?” Cô ta chỉ vào những người chơi phía sau, vui vẻ nói.

Nhan Như Tinh không biết những người chơi vừa rồi đã nói gì với Diêu Âm La, cảm giác như bọn họ khiến cô ta rất vui vẻ.

Sau đó Diêu Âm La tốt tính giới thiệu tất cả người chơi với cô, Nhan Như Tinh không từ chối, nghiêm túc lắng nghe.

Ngay lúc giới thiệu tới Kim Dũng Nghị, Nhan Như Tinh mới nhận ra hắn ta đang chột dạ đối với mình.

Phản ứng của hắn khiến Nhan Như Tinh nghi ngờ, cô tăng thêm sự chú ý đối với hắn.

“Đạo diễn nói, nếu bọn họ đã tới rồi, một lát nữa, cô chụp hình xong, nếu có dư thời gian thì quay luôn cảnh ba đi.” Diêu Âm La nói.

“Cảnh ba?” Nhan Như Tinh nhớ rõ cảnh ba của mình rất ít cảnh diễn, vì thế gật đầu.

Một lát sau.

Nhan Như Tinh kết thúc cảnh quay cùng với Nhân Ngẫu Sư.

Sau khi cởi bỏ trang phục và trang sức nặng, Nhan Như Tinh tới tìm đạo diễn.

“Tôi muốn nghỉ ngơi, cảnh diễn thứ 3 để buổi chiều rồi tính tiếp”.

Đạo diễn nhíu mày

“Chiều hôm qua, tôi đã bắt đầu quay, quay tới đêm, tính tới giờ là đã mười mấy tiếng không có một chút thời gian nghỉ ngơi nào, tôi nghi ngờ cả đoàn làm phim này không ai chăm chỉ như tôi cả, nếu ông không đồng ý, tôi sẽ đi sở lao động báo cáo ông”.

Nhan Như Tinh nhớ rõ, ở thế giới này có sở lao động

Đạo diễn Lý:…

Ông liếc mắt nhìn Nhan Như Tinh, hừ lạnh một tiếng nói: “Ba giờ chiều xem tin nhắn thông báo”.

Nhan Như Tinh thấy ông chịu thả mình ra, cô quyết định cho mình nghỉ ngơi một trận mới được.

Ngay lúc Chu Vũ Trạch biết tin Nhan Như Tinh phải đi, đi lên phía trước, tìm cô

“Sao cô lại đi ngay lúc này?”

Nhan Như Tinh bỏ điện thoại và tượng gỗ vào trong túi xách, sau đó mới ngẩng đầu trả lời cậu ta, “Tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi, buổi chiều lại tiếp tục”

“Buổi chiều? Nhưng mà khó khăn lắm chúng ta mới tụ hội được một lần.” Chu Vũ Trạch ám chỉ

“Không phải bọn họ đang rất vui vẻ à?” Nhan Như Tinh nhìn về phía đám người đang quây xung quanh Diêu Âm La lấy lòng.

Chu Vũ Trạch có hơi xấu hổ.

“Không phải đâu, tối qua, bọn họ có gặp một ít chuyện.” Chu Vũ Trạch ngại Nhân Ngẫu Sư đang ở đây, ánh mắt mơ màng, giọng nói chuyện cũng rất nhỏ.

“Nghe nói Diêu Âm La có thể bắt quỷ, nên bọn họ mới muốn hỏi một chút xem cô ta có cách nào không nếu có thể mua mấy lá bùa trong tay cô ta, thế thì càng tốt.”

“Tối qua, bọn họ gặp chuyện gì?” Nhan Như Tinh vừa mới nhận lại điện thoại, chưa kịp mở ra xem.

“Gặp mấy chuyện kì lạ thôi” Chu Vũ Trạch vẫn luôn nhìn về phía Nhân Ngẫu Sư, hy vọng cô có thể hiểu ý của mình.

Nhan Như Tinh suy nghĩ hai giây, cuối cùng vẫn để Nhân Ngẫu Sư đứng ra xa.

Nhân Ngẫu Sư vừa đi, áp lực trên người Chu Vũ Trạch giảm hẳn.

“U là trời, tôi liếc mắt ra hiệu cho cô mấy lần, lần sau cô có thể phản ứng nhanh hơn một chút không.” Chu Vũ Trạch oán giận.

“Anh muốn nói cái gì?” Nhan Như Tinh không nói cho cậu ta biết, cho dù có để Nhân Ngẫu Sư đi xa nhưng nếu hắn ta muốn nghe, thì vẫn có thể nghe được.

“Điện thoại” Chu Vũ Trạch đưa tay ra.

Nhan Như Tinh hoàn hồn, lấy điện thoại từ trong túi xách ra.

Chu Vũ Trạch nhận lấy điện thoại của cô, lấy một cái SIM ra cắm vào.

Nhưng mà cậu ta nghiên cứu cả nửa ngày trời, biểu cảm trên mặt càng ngày càng im lặng đến cuối cùng, cậu ta nhìn về phía Nhan Như Tinh

“Cô chắc chắn đây là điện thoại của cô chứ?”

Nhan Như Tinh nhìn thoáng qua gấu nhỏ trên dây đeo điện thoại, gật đầu.

“Đấy chắc là điện thoại mới của cô, bên trong chẳng có gì cả.” Chu Vũ Trạch rút sim ra, trả điện thoại lại cho cô.

Nhan Như Tinh không ngạc nhiên.

Chu Vũ Trạch thấy vậy, kinh ngạc nói: “Cô biết trước đây là điện thoại mới đội rồi à?”

Nhan Như Tinh lắc đầu, “Tôi chỉ là cảm thấy, anh không thể tìm được thứ gì có ích bên trong mà thôi.”

Con gấu xám nhỏ treo trên điện thoại, cho dù nó chỉ là một thứ đồ trang trí, cô cũng không cho rằng nếu có manh mối có ích gì, cô sẽ không thể phát hiện ra được.

“Không có manh mối cũng không sao, dù sao hướng đi của cái phó bản này cũng gần sáng tỏ rồi bây giờ vấn đề của chúng ta là: mình không chết trước khi đóng máy.” Chu Vũ Trạch liếc mắt nhìn Nhân Ngẫu Sư cách đó mười mét rối rắm một lúc lâu, cuối cùng nhỏ giọng, ghé sát vào nói chuyện.

Nhưng cậu ta vẫn không nhịn được chọc ngoáy một câu, “Cái người theo đuổi này, cô tính để hắn thành hộ hoa sứ giả thật đấy à?”

Nhan Như Tinh kì lạ nhìn cậu ta, không nói gì.

“Tôi nói này, thấy thái độ canh phòng nghiêm ngặt của hắn, nếu như cô rời đi phó bản, chắc hắn sẽ thương tâm tới chết à?”

Thấy Nhan Như Tinh cũng không có ý định nói tiếp, Chu Vũ Trạch hoặc ngậm miệng lại

Nhưng nhìn nhìn sắc đẹp của cô, cậu ta vẫn không nhịn được mà hỏi: “Cô có bạn trai chưa?”

“Tôi nói ở ngoài hiện thực ấy.” Cậu ta xoa xoa tóc.

“Có rồi.” Nhan Như Tinh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nhân Ngẫu Sư đang lượn qua lượn lại.

“Có rồi à.” Chu Vũ Trạch thất vọng, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.

“Nói chuyện này, cô suy nghĩ một chút đi.” cậu ta quay lại đề tài lúc nãy, “Còn có chuyện này, vẫn chưa hỏi cô cái tượng thần kia của cô, là cái mà tôi tặng cho cô à?”

Chờ Nhan Như Tinh gật đầu, Chu Vũ Trạch hết sức bội phục.

“Tôi thua cô luôn, cô không thấy sợ à.” Cậu ta nói, “Cô còn nhớ trong kịch bản, cô chết như thế nào không?”

“Tôi biết mà.” Nhan Như Tinh gật đầu, “Quỷ cắn xé mà chết.”

“Vậy mà cô còn dám mang theo nó đi khắp mọi nơi.” Chu Vũ Trạch chịu thua.

Ngay từ đầu, cậu ta không biết tượng gỗ trong tay Nhan Như Tinh chính là tượng thần kia, cho tới khi phát hiện ra xưng hô của Diêu Âm La đối với nó, còn có tin tức mà Triệu Nguyệt lén tiết lộ cho cậu ta cậu ta mới nhận ra, hóa ra cô vẫn luôn cầm "Sấm" trước mặt cậu ta.

Tới khi nhận ra được chuyện này, cậu ta sợ phát hoảng.

Nhưng tới lúc cậu ta tỉnh táo lại, cậu ta mới nhận ra vấn đề này không hề đơn giản.

Vì thế, cậu ta gấp gáp, tìm cách nói chuyện riêng với cô.

“Có gì đâu, không phải tôi nói với anh rồi à? Anh ấy là chồng tôi, anh ấy sẽ không hại tôi.” Nhan Như Tinh không quan tâm.

“Chồng cô” Chu Vũ Trạch nghẹn lại, “Chồng cô không phải là lão Vương à?” Cậu ta chỉ về phía Nhân Ngẫu Sư.

“Không phải anh ta, hắn ta chỉ là người theo đuổi thôi.” Nhan Như Tinh sửa đúng.

Trông cô không giống đang nói giỡn khiến Chu Vũ Trạch tự hỏi lại lời nói của cô thêm một lần nữa.

“Cô nói là tượng gỗ là chồng cô?” Chu Vũ Trạch hỏi lại thêm một lần nữa.

Nhan Như Tinh gật đầu, bỗng nhiên trong đầu cậu ta hiện lên một cái ý tưởng không thể tin được.

“Tôi nhớ trong kịch bản có nói, lúc cô chết bên người, cô phát sinh ra những sự kiện kỳ lạ là Yến Tuy biến thành quỷ đứng sau màn thao túng.”

“Cái lúc cô ném cái tượng đi không được, là lúc ác mộng của cô bắt đầu.”

“Đừng bảo cô cảm thấy cái tượng này là do Yến Tuy thao túng, nên cô mới nhận định nó là chồng cô nhé?”

“Đúng thế.” Nhan Như Tinh dùng sức gật đầu, tỏ vẻ cậu ta nói không sai.

“Không phải đâu!” Chu Vũ Trạch cạn lời, “Cô nghĩ sai rồi.”

“Cái tượng thần kia, là nguyên nhân gây ra cái chết cho chồng cô, sao có thể là chồng cô được? Cô nghĩ lại xem có đúng không.”

Nhan Như Tinh ngơ ra.

“Nhưng tôi gọi nó, nó cũng đâu có phản đối?” ánh mắt Nhan Như Tinh hỗn loạn, nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Một cái tượng gỗ mà thôi, cô còn trông mong nó nói chuyện với cô?” Chu Vũ Trạch không nói nên lời, “Vậy chẳng thà cô trông mong nó biến thành người còn hơn.”

“Nhưng mà, anh ta gọi tôi là vợ mà.” Mặc dù là thân xác của Nhân Ngẫu Sư gọi như thế, nhưng có thể khẳng định tượng gỗ là chồng của thân phận của cô trong phó bản này.

“Gì cơ?” Chu Vũ Trạch choáng váng.

Cậu ta ngơ ngác nhìn Nhan Như Tinh, không biết nên làm ra phản ứng gì.

“Cô nói là anh ta gọi cô là vợ?” Nửa ngày trời, cậu ta lắp bắp, vẻ mặt không thể tưởng tượng được mà nói.

“Đúng thế” Nhan Như Tinh gật đầu, “Anh ta thừa nhận mà”.

Nói xong, cô lấy tượng gỗ ra.

Tượng gỗ vẫn là dáng vẻ đen xì kia, bên ngoài là những vết nứt do Nhân Ngẫu Sư gây ra đang chậm rãi lành lại.

“Nhìn đi, giống chồng tôi trong ảnh như đúc.” Nhan Như Tinh chỉ vào mặt tượng gỗ, nói với Chu Vũ Trạch.

Chu Vũ Trạch im lặng, cậu ta nhìn vào mặt của tượng gỗ, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nhan Như Tinh đang giới thiệu tượng gỗ là chồng mình.

Cảm giác mọi việc đang ngoặt không kịp đổi mũ bảo hiểm.

Người không bình thường chắc chắn không phải là cậu ta đúng không?

Nhưng gương mặt của tượng gỗ này…ủa?

Chu Vũ Trạch không thoải mái xoa xoa mắt, vừa mở mắt đã thấy mọi vật xung quanh xoay tròn biến ảo…

“Bốp–”

Chu Vũ Trạch che mặt mình lại, mờ mịt nhìn Nhan Như Tinh.

“Tỉnh chưa?” Ánh mắt Nhan Như Tinh tìm tòi nghiên cứu.

Chu Vũ Trạch gật đầu theo bản năng, sau đó nghĩ tới chuyện vừa rồi, trong mặt xẹt qua một tia sợ hãi. Sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng tuôn như suối.

“Tôi, tôi…” Cậu ta cứ “tôi” cả nửa ngày, nuốt hai ngụm nước bọt, mãi vẫn không nói ra được gì cả.

“Cảm ơn cô.” Nói xong, biểu tình của cậu ta hết sức hoảng hốt, giống như vừa bị thứ gì đó kích thích. Tới nỗi lúc đi khỏi, ………, cả người trông như du hồn xoay người đi mất.

Nhan Như Tinh nhìn bóng dáng lảo đảo đi xa của cậu ta mà nhíu mày, đột nhiên cúi đầu nhìn xuống tượng gỗ yên tĩnh không động đậy gì như một tượng gỗ bình thường trong tay mình.

“Anh làm à?” Cô hỏi.

Tượng gỗ vẫn im ắng như bình thường.

“Ùm!”

Nhân Ngẫu Sư thấy Chu Vũ Trạch đi rồi thì đi tới bên cạnh Nhan Như Tinh, bỗng thấy cô ném thẳng tượng gỗ xuống hồ, trong lòng vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ thắc mắc.

“Để anh ta xuống đó cho mát mẻ.” Nhan Như Tinh vỗ tay, làm như không có gì xảy ra.

Đúng thế, Tinh Tinh nói gì cũng đúng cả.

Nhân Ngẫu Sư gật đầu.

“Đi, về thôi.” Nhan Như Tinh ngoắc tay về phía sau, thoải mái đi mất.

Cô đi rồi, tượng gỗ trong hồ bỗng dưng nổi lên.

Khuôn mặt đẹp đẽ của tượng gỗ được nước rửa sạch sẽ, trở nên mơ hồ, âm trầm.

Một lúc sau, Chu Vũ Trạch đã đi rồi lại quay lại. Cậu ta nhìn tượng gỗ trên mặt nước, nén sự sợ hãi trong lòng quỳ trên mặt đất vớt tượng gỗ lên.

- -

Trong khách sạn Lục Nguyên.

Rửa mặt xong Nhan Như Tinh ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, bỗng chuông cửa vang lên.

Cô nhờ Nhân Ngẫu Sư đi mở cửa, bản thân thì ngồi lướt lại lịch sử trò chuyện trong group.

Một lát sau, cô chỉ nghe thấy tiếng bước chân của nns, không ngẩng đầu lên hỏi, “Ai thế?”

“Không có ai cả, chắc là người ở phòng khác gõ nhầm.”

Nhắc tới nhà là Nhan Như Tinh lại thấy bực bội.

Rời khỏi đoàn phim cô mới nhớ ra phó bản xếp cho cô ở trong căn nhà nơi tượng gỗ bị đốt. Thậm chí cả các bất động sản do cô đứng tên trong thân phận theo, theo như lời trợ lí nói nó cũng nằm ở thành phố khác.

Không cần phải nói cũng biết, cái đám thành phố đó chắc chắn không nằm trong phạm vi của phó bản này, cô không thể đi tới đó được.

Cũng may thân phận này của cô có tiền, dù sao cũng là thừa hưởng tài sản trên trăm triệu của chồng đã mất mà. Cho dù cô sử dụng có hạn, nhưng vẫn đủ để cô dùng thoải mái trong phó bản này.

“Anh chắc chắn là gõ nhầm cửa không?” Ánh mắt Nhan Như Tinh nhìn chằm chằm vào gót chân của hắn.

Nhân Ngẫu Sư như có linh cảm, bỗng quay lại phía sau nhìn.

Tượng gỗ im ắng đứng trên mặt đất, đầu hơi ngửa lên cứ như đang khinh bỉ hắn vô dụng.

Ánh mắt Nhân Ngẫu Sư thay đổi, kéo trong tay lại rục rịch.

“Thôi được rồi, kệ anh ta đi.” Nhan Như Tinh ý bảo Nhân Ngẫu Sư làm gì thì làm đi.

Nhân Ngẫu Sư không cam lòng liếc nhìn tượng gỗ một cái, cầm lấy cái kéo cắt lên tấm vải bên cạnh Nhan Như Tinh “Xoẹt xoẹt xoẹt”.

Cắt xong, hắn ta lấy chỉ ra bắt đầu thêu hoa, khâu lại.

Không nhầm đâu, hắn ta đang may quần áo.

Hắn ta nói được làm được, nếu Tinh Tinh đồng ý mặc quần áo do hắn may, hắn sẽ không khiến cô phải thất vọng.

Những lúc may quần áo nns sẽ lãng quên mọi thứ xung quanh, trở nên nghiêm túc an tĩnh.

Người ta thường nói lúc đàn ông nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất, Nhan Như Tinh nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, cảm thấy câu nói này rất đúng.

Vì thế cô lấy điện thoại ra chụp Nhân Ngẫu Sư một bức.

Hành động của cô khiến trong lòng tượng gỗ Yến Tuy rất bất mãn.

Lắc lư một cái, anh đi tới chỗ mà Nhan Như Tinh có thể với tay tới.

Nhưng Nhan Như Tinh lại vung tay lên, lật người trên sofa nhìn chằm chằm vào điện thoại mình lướt lướt, không nhìn anh một cái nào.

Yến Tuy:…

Cô ấy bị làm sao thế?

Trong lòng Yến Tuy rất khó chịu.

Mấy lão quỷ trong cơ thể anh lại náo nhiệt lên.

“Cậu xong đời rồi, cậu khiến cô ấy giận rồi.”

“Cô ta giận rồi.”

“Cậu quan tâm cô ta làm gì, không phải cậu đang báo thù à? Làm lẹ lên, tôi muốn thấy con gái tôi một lần trước khi biến mất.”

“U là trời, con gái là vậy đấy, cậu không hiểu được đâu. Cậu đừng để ý cô ta, để cô ta yên một lát là ổn rồi.”

“Nếu cậu không muốn cô ấy giận, thế dỗ một chút đi.”

“Dỗ làm sao?” Yến Tuy hỏi theo bản năng.

Nhưng vấn đề này, khiến toàn bộ lũ quỷ trong thân xác rơi vào im lặng.

Một lúc lâu sau, một lão quỷ dùng giọng buồn bã nói: “Cậu không báo thù à?”

Yến Tuy:…

“Ai nói, hừ! Sao tôi có thể đi dỗ cô ta được chứ?” Yến Tuy hùng hùng hổ hổ, giọng nói càng ngày càng nhỏ, mắt cũng càng ngày càng đỏ lên.

Thấy lý trí của anh sắp mất khống chế, lúc này đám quỷ già đã mãi thành quen.

Dù sao hiện tại cũng hợp nhất thành một thân thể rồi, chỉ cần không mất khống chế toàn diện thì vẫn còn an toàn.

Cũng có lão quỷ không nhịn được, khuyên nhỉ: “Dỗ người cũng không phải là chuyện gì khó lắm, hơn nữa dỗ cô ta xong rồi giết, không phải càng kích thích hơn à?”

Trời ơi giỏi, kiến thức kì quái này đã được tiếp thu.

Yến Tuy đã tìm được lí do cho bản thân.

“Vậy cuối cùng là làm sao để dỗ người?” Yến Tuy trầm tư.

“Tặng hoa?”

“Tặng hoa cái gì mà tặng, low thế. Trực tiếp nhận lỗi đi.”

“Nhận lỗi? Nhận lỗi cái gì mà nhận, cậu ta có sai đâu.”

“Không quan trọng sai hay không sai, nghe tôi đi, cứ xin lỗi là xong.”

“…”

Bọn họ ríu rít, vừa nói nhiều mà còn hỗn loạn. Yến Tuy nghe xong, quyết định vừa nghe vừa ghi lại học hỏi.

Nhan Như Tinh không biết Yến Tuy đang chuẩn bị xin lỗi cô, lúc này cô đang nhận được tin nhắn xin lỗi của Chu Vũ Trạch.

“Chu Vũ Trạch: Xin lỗi, cái tượng mà tôi để ở trước cửa phòng cô, cô có nhận được chưa?”

Nhan Như Tinh: “?”

“Chu Vũ Trạch: Mọi chuyện có hơi phức tạp.”

“Vậy nói ngắn gọn thôi.” Nhan Như Tinh trả lời.

“Chờ buổi chiều cô tới thì nói sau.” Chu Vũ Trạch chần chờ.

“Buổi chiều anh có cảnh không?”

“Không có, nhưng đạo diễn sẽ không đuổi người khác đi.” Cậu ta nói.

“Giờ cậu nói luôn đi, tôi tò mò, tôi không chờ được tới buổi chiều.” Nhan Như Tinh thúc giục.

“Cũng không phải là chuyện to tát gì, là bỗng dưng tôi phát hiện ra, phó bản cho tôi một cái thân phận, thân phận này thật khó nói nên lời.”

Nhan Như Tinh:?

“Cái thân phận này của tôi, là chức nghiệp lừa dối tình cảm.” Chu Vũ Trạch giải thích với cô, “Cô có biết cái chức nghiệp lừa dối tình cảm này là gì không?”

“Không biết.”

“Chính là chuyên môn dùng tình cảm, dụ dỗ người khác, phá hỏng gia đình người ta, đóng vai trò là người thứ ba lừa tiền của người ta.”

“Ồ là tiểu tam.” Nhan Như Tinh đã hiểu.

Chu Vũ Trạch bị hai tiếng “Tiểu tam” của Nhan Như Tinh làm cho nghẹn họng.

“Nhưng nếu tôi chỉ đơn giản là một người lừa dối tình cảm thôi thì đã đỡ, cùng lắm là lừa vài đồng bạc lẻ.”

“Nhưng cố tình là lúc trước tôi có tiếp xúc thêm một kỹ năng nữa.

“Đưa thần sử.”

Đầu Nhan Như Tinh đầy dấu chấm hỏi.

Là quần què gì?

“Đưa thần sửa. Nhìn tên là biết ý nghĩa, sứ giả đưa “Thần”.” Chu Vũ Trạch nói.

“Nhưng chữ ‘Thần’ này, không phải thần thật, mà là tượng thần.”

“Đưa thần sử đem tượng thần an toàn đặt xuống đất, sau khi đối phương xác minh xong sẽ thực hiện một nguyện vọng của người đó”

“Nghe mấy thứ này hơi giả trân đúng không?” Chu Vũ Trạch hỏi.

“Ừ đúng thế.”

Chu Vũ Trạch nghẹn lại, cũng không so đo với cô, tiếp tục nói: “Có thể khẳng định với thân phận ‘Đưa thần sử’ của tôi, ngay từ đầu mục đích đưa cho cô bức tượng thần không hề trong sạch.”

“Nhưng chủ yếu chính là, có thể tôi không chỉ đưa cho cô một bức tượng thần.”

“Sao anh biết?” Nhan Như Tinh hỏi, “Anh phát hiện được manh mối mới hả?”

“Thay vì nói là manh mối mới, phải nói là trong phó bản này tôi đã được biết tin tức giới thiệu về thân phận mới đúng,” Chu Vũ Trạch buồn bực, “Cái phó bản này chỉ là một phó bản cấp D không khó khăn lắm, bối cảnh phó bản và tin tức thân phận đã được cung cấp đầy đủ hết rồi.”

“Nhưng không biết cái tên đáng chém ngàn đao nào, vượt phó bản thất bại rồi bị nhét vào phó bản này, khiến cho độ khó của phó bản này tăng lên, biến thành một phó bản trừng phạt.”

“Đừng nói là tin tức thân phận, ngay cả bối cảnh phó bản thế giới của chúng ta cũng không có.” Chu Vũ Trạch hết sức tức giận.

“Cũng một phần do chúng ta xui xẻo, xác suất một phần nghìn như thế này mà chúng ta cũng trúng được.”

“Cái gì một phần ngàn?” Nhan Như Tinh hỏi.

“Người chơi thất bại nhiệm vụ thông quan, nếu cố chấp rời khỏi phó bản thất bại đó, một trăm phần trăm sẽ rơi vào phó bản trừng phạt. Kiểu phó bản trừng phạt như thế này thì thường là chỉ dành cho một người chơi.”

“Nhưng có một vài người chơi thông quan thất bại, nhưng phó bản đó đã đóng rồi, không để cho người chơi thất bại ở lại trong phó bản đó được. Hệ thống sẽ ném người này sang phó bản đó, nên trong quá trình này sẽ có một tỷ lệ biến một phó bản cấp độ dễ thành một phó bản trừng phạt, như chúng ta bây giờ.”

“Không có loại thứ ba à?” Nhan Như Tinh nghĩ đến bản thân không thuộc hai loại này, bèn hỏi.

“Loại thứ ba gì?” Chu Vũ Trạch nghi hoặc.

Vậy là không có rồi.

“Nói như vậy, cậu nhận được tất cả tin tức về thân phận này à?” Nhan Như Tinh quay lại chủ đề ban đầu.

“Đúng thế, may mà có tượng thần đó của cô” Chu Vũ Trạch nói.

“Tượng thần?”

“Ừ, lúc cô rời khỏi đoàn phim, có nhớ là cô đã đưa cho tôi xem mặt của tượng gỗ không?”

Nhan Như Tinh: “…”

“Lúc tôi nhìn vào, trong đầu tôi đã hiện lên một vài hình ảnh.”

“Trong đó có một vài hình ảnh, chính là lúc tôi đưa tượng thần cho người khác. Có tất cả là ba lần, ngoại trừ cô ra, còn có hai cô gái khác nữa.”

“Tôi không thấy rõ mặt của hai cô gái kia, nhưng tôi có cảm giác chồng của các cô gái đó chết giống hệt chồng của cô.”

“Trong đoạn trí nhớ cuối cùng, hai cái tượng tôi từng đưa ra đều quay đầu lại, nhìn thẳng vào tôi.

Nếu không thì ban ngày ban mặt ai có thể dọa một nam tử hán như cậu ta suýt khóc cơ chứ.

“Tôi nghi ngờ tôi đang bị theo dõi.” Chu Vũ Trạch khóc không ra nước mắt, hai tượng gỗ kia quay đầu lại, thật sự là hù cậu ta suýt chết mà.

Hơn nữa “Hai cái tượng kia không giống cái tượng gỗ mà cô cầm trên tay.”

“Không giống chỗ nào?”

“Hai tượng kia đều được khắc từ đá, hình dáng rất kỳ quái không giống người, tôi cảm giác như bọn họ rất nguy hiểm.”

Khắc từ đá, không phải người?

“Cậu có nhớ ai cho cậu bức tượng không?” Nhan Như Tinh trầm tư một lát, hỏi.

“Không nhớ, cái này chắc là manh mối quan trọng, yêu cầu chúng ta phải đi điều tra.”

“À đúng rồi, Lưu Viện có tìm anh không?” Bỗng nhiên cậu ta hỏi.

Nhan Như Tinh: “Không, sao thế?”

“Cô ta nhờ đạo diễn chuyển cảnh diễn của cô ta lên tối nay, có thể là tối nay cô sẽ phải diễn chung với cô ta.”

“Tại sao lại là buổi tối?” Nhan Như Tinh không hiểu, nhưng cô thấy rất phiền.

Cô lấy điện thoại ra, tìm tên đạo diễn, soạn một tin nhắn gửi đi.

“Nghe nói đêm nay tôi phải quay?”

Dường như đạo diễn vẫn luôn canh chừng điện thoại, trả lời trong một giây, “Nếu cô biết rồi, vậy tôi không nói nữa. Lưu Viện nói cô ấy đã chuẩn bị xong, muốn quay thử trước một chút. Thời gian giống tối hôm qua, quay ở nhà của Lưu Viện, cô trực tiếp đi qua đó đi.”

Nhan Như Tinh: “Ông cảm thấy người đóng vai nữ phụ như tôi xứng đáng có cảnh diễn hả?”

Đạo diễn Lý: “Ai nói cô là nữ phụ?”

Nhan Như Tinh cả kinh, “Chẳng lẽ tôi là nữ chính?”

“Cô là nữ hai, nữ chính thứ hai kết nối với khán giả.”

Nhan Như Tinh: “Tôi mệt mỏi với cuộc sống này quá.”

“Nhớ lại điều kiện chấm dứt hợp đồng đi.”

“Buổi chiều hoặc buổi tối, tôi chỉ đi một buổi thôi.” Nhan Như Tinh tùy hứng nói.

“Buổi chiều cô không cần tới đâu.”

“…” Tôi nghi ngờ ông vẫn luôn chờ tôi nói câu này.

Cùng lúc đó, tin nhắn của Lưu Viện tới.

Lưu Viện: “Hình ảnh”

Vốn đã nghe tới hành động vĩ đại hại mọi người của cô ta nên Nhan Như Tinh không bấm mở ra.

“Lưu Viện: Đây là đường tới nhà tôi.”

Nhan Như Tinh: “Ừ.”

Lưu Viện không thể hiểu được chữ “Ừ” của cô.

“Lưu Viện: Cô bấm vào mở lên xem đi, đừng để tới lúc đó lại lạc đường.”

“Bấm rồi.”

Lưu Viện: …

Cô ta nhìn hoa văn nguyền rủa trên mu bàn tay, vẫn còn nhiều như vậy là biết cô đang lừa người.

“Reng reng reng.”

Tiếng chuông gọi video trên điện thoại của Nhan Như Tinh vang lên khiến cho tượng gỗ trong phòng chú ý.

Cô đang định từ chối, nhưng tay lại nhấn nhầm qua nhận cuộc gọi.

Ngay sau đó một hàng chữ máu hiện lên trước mắt cô.

“Ai nhìn thấy hình ảnh này, nếu không chuyển cho người khác sẽ bị…bị gặp một ông chồng đẹp trai.”

Đầu Nhan Như Tinh đầy dấu chấm hỏi.

“Đẹp trai tới mức nào?” Nhan Như Tinh hỏi theo bản năng.

“Tuấn tú, lịch sự, khí vũ hiên ngang, dáng vẻ đường đường chính chính, đẹp như Phan An, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn tiêu sái,…”

Nhan Như Tinh:.....