Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 153: Thế nhưng lại là... Phu nhân...




Thây ma lực lượng cấp tám còn từng bước một "Loảng xoảng...... Loảng xoảng......" đi về phía trước, trên trán mấy người Hải Đông Thanh đã khẩn trương đầy mồ hôi...

"Loảng xoảng...... Loảng xoảng...... Loảng xoảng......" Thây ma từng bước từng bước một đi tới phòng nhỏ chỗ bọn họ đang núp, lúc đám người Hải Đông Thanh nắm chặt tay súng chuẩn bị chờ đợi, thây ma lại đi ngang qua trước mặt bọn họ, mấy người sống sót sau tai nạn thở hắt ra, thấy "loảng xoảng...... loảng xoảng......" thanh âm vừa biến mất, con thây ma cấp tám kia đứng đó yên lặng bất động, một lát sau, đầu thây ma xoay một chút, đôi mắt tối om hướng tới phía bọn họ, trong lòng mấy người lại lộp bộp một tiếng, sau đó thấy thây ma đã đi qua lại kéo cột điện "loảng xoảng... loảng xoảng..." quay trở về, đấm vòng thép bảo vệ một cái, vòng thép bị lõm vào một khoảng.

Diều Hâu thả dị năng ra không ngừng gia cố, Hải Đông Thanh và Chim Ưng cũng lấy ra vũ khí hạng nặng không ngừng bắn vào nó. Phía trước có thép chặn đường, hai bên là vũ khí không ngừng oanh kích rốt cuộc ngăn được bước chân thây ma một chút. Hải Đông Thanh và Chim Ưng thấy dùng vũ khí hữu hiệu, hai người cùng Diều Hâu không ngừng tiếp tục nã đạn vào nó, rốt cuộc thây ma bị công kích luân phiên nghiêng ngửa lảo đảo, mấy người Hải Đông Thanh thấy thây ma rốt cuộc ngã xuống, cả đám thở ra một hơi, hạ vũ khí.

Cho đến lúc này bọn họ mới nhớ tới Thích Thất đã bị họ quên đi, lá gan phu nhân nhỏ như vậy, vẫn không nghe cô ấy lên tiếng, không phải là bị thây ma dọa hết hồn chứ? Mọi người quay đầu muốn an ủi Thích Thất vài câu, thấy cô vẫn đứng không nhúc nhích ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mấy người Hải Đông Thanh nhìn theo hướng đó, nhưng trừ bỏ con thây ma vừa té xuống kia thì không còn gì khác: "Phu nhân..." Diều Hâu muốn an ủi cô vài câu, lại bị Thích Thất ngắt lời: "Thây ma kia... còn chưa chết."

"Cái gì!!" Ba người đồng thanh kêu lên, sau đó đồng thời nhìn lại, quả nhiên cả đám thấy được thây ma bị bọn họ dùng vũ khí nặng tiêu diệt đã ngã xuống, hiện thời một ngón tay nó giật giật, sau đó là toàn bộ cánh tay đều động đậy...

Mấy người khiếp sợ, đây là thây ma kiểu gì? Nhiều đạn dược bắn vào nó như vậy cũng chỉ làm cho nó hôn mê thôi sao? Mấy người nhìn nhau rồi quyết định thật nhanh, bọn họ không thể tiếp tục ở chỗ này nữa, một khi thây ma này tỉnh lại hoặc là nếu có thêm thây ma như thế đến đây, bọn họ sẽ không được may mắn như vậy nữa, rốt cuộc số súng đạn Hàn Triều để lại cho họ đã bị tiêu hao không còn mấy.

Thừa dịp thây ma còn đang nỗ lực bò dậy, mấy người đeo theo súng ống đạn dược lặng lẽ chuồn đi ra ngoài, bọn họ muốn hướng ra ngoài trạm phát điện, nếu có thể ra tới ngoài, họ sẽ không do dự rời khỏi trạm.

Thích Thất trong tay cầm đao đi theo sau lưng mấy người, ảo cảnh của nhân sâm không có tác dụng với thây ma cấp cao nhưng vẫn dùng được tốt đối với thây ma bình thường, thây ma không có thị giác, nhân sâm chỉ cần che lại hơi thở của bọn họ là được, không cần che đi thân ảnh, việc này giảm bớt yêu cầu dị năng mà nhân sâm phải phát ra, ảo cảnh sử dụng cũng càng thêm thuận buồm xuôi gió, cho nên vài người núp trong chỗ kín sẽ phát hiện được một hình ảnh kỳ lạ, đoàn người đi qua dưới mí mắt đại quân thây ma mà đám thây ma căn bản là không phát hiện bọn họ.

Lúc những người đang núp kinh ngạc nhìn theo đoàn người, bất chợt một thanh âm bén nhọn vang lên, vô luận là người sống hay thây ma, tất cả đều che kín lỗ tai, kháng cự lại tinh thần công kích, một ít người sống sót và thây ma cấp thấp vừa ngay khi âm thanh kia truyền đến đã ngã xuống không gượng dậy nổi. Sau một hồi, thanh âm cuối cùng dừng lại, khắp nơi hết thảy khôi phục lại bình thường, nhưng tinh thần lực vừa rồi tựa hồ ảnh hưởng lớn đến nhân sâm, ảo cảnh của nó bị phá, ngay lập tức đại quân thây ma bốn phía phát hiện ra tung tích của bọn họ, gào rống đánh tới, đám người Hải Đông Thanh một bên che chở cho Thích Thất một bên thối lui, nhân sâm sau phút chết lặng cũng nhanh chóng dựng lên ảo cảnh, che đậy lại cho mọi người.

......

Tiếng kêu bén nhọn là do thây ma hệ tinh thần cấp cao bên trong trạm phát điện phát ra, Hàn Triều sau khi rời khỏi Thích Thất, dùng tinh thần lực che dấu thân ảnh đi tới chỗ thây ma, nó ở một tòa núi giả ở trung tâm trạm phát điện, mặt sau là cao ốc văn phòng trạm phát điện, nó ngồi trên hòn giả sơn, trên người mặc bộ đồ tây tinh xảo. Nếu trên mặt không phải rõ ràng là xanh trắng của thây ma, còn có thể tưởng rằng đây là thiếu gia nhà giàu nào đó, thây ma thấy Hàn Triều chậm rãi đi vào, tròng mắt trắng bệch tràn đầy vẻ đánh giá cùng hưng phấn nhìn thấy đối thủ tương xứng.

Lúc thây ma đánh giá Hàn Triều, anh bên này cũng đánh giá nó, hiện giờ thây ma còn chưa phát triển như hai năm sau này, giống y đúc bộ dáng con người, cấp bậc cũng lên tới cấp mười ba, cũng chưa tiến đến cấp bậc ngay cả đạn hạt nhân mức độ nhẹ cũng không giết chết nó được. Thây ma này lưng dựa núi giả, vậy khối ngọc tủy giúp nó thăng tiến cấp bậc hẳn là ở bên trong tòa núi, có thể làm thây ma này trong thời gian ngắn lên đến cấp bậc cao như vậy, có lẽ khối ngọc tủy này lớn hơn rất nhiều so với khối ở trong rừng kia.

Nhận ra Hàn Triều dường như đã biết được bí mật của mình, thây ma rống rống kêu to một tiếng, sau đó nhe răng nanh ra cảnh cáo Hàn Triều, gương mặt thanh tuấn của nó chỉ một giây biến thành thật khủng bố.

Thây ma cảnh cáo làm mày Hàn Triều nhăn lại, anh chặn lại tinh thần lực bắn về phía mình, ánh mắt nó trở nên không kiên nhẫn, anh không muốn động thủ nhưng thây ma đối diện lại không nghĩ như vậy. Ngón tay Hàn Triều giật giật, cũng tốt, anh và con thây ma này đời trước là không chết thì quan hệ không dừng lại, kêu anh buông tha thây ma giết bọn Diều Hâu này, trong lòng Hàn Triều vẫn có chút không thoải mái, mặc dù đời này nó vẫn chưa làm gì, nhưng coi như nó trả nợ cho hành động ở đời trước đi.

Một người một thây ma dâng lên hàn ý dày đặc, nếu người ở bên ngoài nhìn tới, chỉ là hai bên như hai bức tượng đối diện nhau, trên thực tế, mắt thường không nhìn thấy được, hai bên đã chiến không biết mấy trăm hiệp tinh thần lực, rốt cuộc Hàn Triều chiếm được thượng phong, đánh được vào bộ não của nó, thây ma nơi nào chịu cam nguyện bị áp chế, nó tránh thoát khỏi giam cầm của Hàn Triều, kêu lên một tiếng bén nhọn, tinh thần lực hướng từ bốn phương tám hướng ép bức công kích tới Hàn Triều. Hàn Triều vừa thả ra tinh thần che chắn công kích, trong một khắc thây ma dừng lại tiếng hét chói tai, anh ngưng hóa tinh thần lực thành vô số châm nhọn rậm ráp hướng tới bộ não của nó, thây ma không chịu nổi bao nhiêu châm nhọn, nó dần dần thối lui, nhưng châm vẫn rậm rạp đánh tới não của nó, cuối cùng thây ma chống cự không nổi nằm ngửa ra ngã xuống, thây ma hệ tinh thần cao nhất ở mạt thế cuối cùng bị tiêu vong như vậy.

Hàn Triều thu tinh hạch nó vào không gian, thở hắt ra, đánh giá bốn phía một chút, đám thây ma thủ hạ như hổ rình mồi tiến tới hướng này, không có thây ma hệ tinh thần làm kinh sợ, những con thây ma này dựa vào bản năng bắt đầu đi tìm mồi ngon của mình. Không chờ chúng nó tiến tới gần, Hàn Triều dùng tinh thần lực bao vây ngọc tủy trong núi giả, thu vào không gian, thứ này đối với nhân loại là vô dụng nhưng đối với giống loài khác giá trị rất cao, huống hồ anh không muốn thứ này lại bồi dưỡng ra một con thây ma cao cấp khác.

Tinh thần lực cũng nhận ra thây ma vùng phụ cận không ngừng chạy tới, dần dần tiếp cận người các gia tộc, Hàn Triều nhíu mày lại nhìn thây ma nằm trên mặt đất, đánh ra một đạo sấm nhỏ, thây ma lập tức biến mất, chỉ còn lại một đống tro đen.

Hàn Triều quay trở lại hướng mình đã rời đi, tinh thần lực cũng bắn ra tìm kiếm thân ảnh đám người Thích Thất, đáng tiếc mọi thứ quá yên tĩnh làm anh thật lo lắng, vừa rồi anh chăm chú lo đấu với thây ma hệ tinh thần không thể phân ra tinh thần lực chú ý tới bên kia, nguyên bản cho rằng có ảo cảnh của nhân sâm ở đó, lại có năng lực của mấy người Hải Đông Thanh, cả nhóm hẳn là sẽ được an toàn, lại không nghĩ không còn ai ở trong phòng nhỏ. Bước chân Hàn Triều nhanh hơn, tinh thần lực cũng mở rộng phạm vi tìm kiếm, rốt cuộc ở cách cửa lớn trạm phát điện khoảng 200 mét, Hàn Triều tìm được một cửa hàng tiện lợi chỗ đám người Diều Hâu đang ẩn nấp, mấy người rõ ràng an toàn ngồi trên ghế ăn đồ ăn vặt.

Nhìn đến thân ảnh mình tâm tâm niệm niệm, Hàn Triều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng một khắc nhìn đến gương mặt vô cùng quen thuộc kia, trong mắt anh bỗng nhiên lộ vẻ tàn khốc, thần sắc cũng xuất hiện vẻ đáng sợ chưa từng có, cả người toát ra vẻ khủng bố, Hàn Triều chạy nhanh tới chỗ đoàn người.

"Loảng xoảng......", cánh cửa cửa hàng tiện lợi bị người mạnh mẽ đá mở ra, mấy người Diều Hâu theo phản xạ có điều kiện giơ vũ khí lên chĩa vào người đi vào, đến khi thấy rõ người trước mặt là ai, cả đám vui sướng thu hồi vũ khí: "Chủ tử, anh đã trở lại......"

Trong mắt Hải Đông Thanh và Chim Ưng cũng hiện lên vẻ vui sướng, mở miệng định nói cái gì, lại bị sát khí trên mặt Hàn Triều làm hốt hoảng, ánh mắt Hàn Triều lạnh băng nhìn họ, sau đó duỗi tay đoạt súng trong tay Diều Hâu, giơ lên...

"Chủ...... Chủ tử......" Diều Hâu không xác định kêu lên.

Hàn Triều không để ý đến anh, lập tức tiến về phía trước, hướng họng súng làm mấy người Diều Hâu vô cùng khiếp sợ, chủ tử, chủ tử hiện tại lấy súng chỉ vào là... thế nhưng lại là... phu nhân!!