Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 99




Ít nhất tính cách của bà chủ này cũng không tệ lắm.

“Chào cô Hồ.” Bà ấy nở nụ cười, khuôn mặt già nua lưu lại dấu vết thời gian, những nếp nhăn xếp chồng lên nhau như một bông hoa nở rộ vẫy chào ánh nắng mặt trời.

"Chào bà, lần đầu gặp mặt, tôi tên là Hồ Trân Trân."

Hồ Trân Trân có chút kinh ngạc, cô không ngờ viện trưởng Lâu dù bị bệnh tật hành hạ vẫn có thể nở nụ cười ấm áp như vậy.

Cô lập tức có ấn tượng mới về bà lão làm nhiều việc thiện trong suốt cuộc đời mình này.

"Nghe nói gần đây cơ thể của bà không được khỏe, tình cờ tôi lại ở gần phố Tây Kinh Môn nên ghé qua thăm bà, hy vọng không quấy rầy bà nghỉ ngơi."

"Dù sao thường ngày chỉ có bà già xấu tính này ở đây một mình. Có người đến thăm, tôi vui mừng còn không kịp."

Đối với những đứa trẻ do chính tay bà ấy nuôi dưỡng, viện trưởng Lâu cư xử tùy ý bà ấy muốn, nhưng đối với Hồ Trân Trân, người làm cho các con bà có cuộc sống tốt đẹp, viện trưởng Lâu lại khách sáo hơn nhiều.

Bà ấy tỏ thái độ chào đón nhất.

"Trần Khai, đừng đứng đờ người ra đó, đi pha một ấm trà."

Bà ấy đẩy Trần Khai sang một bên, tự mình đưa Hồ Trân Trân vào nhà.

Trước đây chỉ có mình bà ấy nên căn bản không bật đèn mà nằm một mình trên giường đợi trời tối.

Bây giờ có khách đến, bà ấy mới bật đèn.

Ánh sáng màu cam không sáng lắm nhưng khi xuất hiện lại vô cùng ấm áp.

Bác sĩ Chu đi theo sau đoàn người, lần đầu nhìn thấy tình trạng của viện trưởng Lâu, ông cảm thấy chắc chắn bà ấy không mắc bệnh ung thư.

Không có gì khác thường, mặc dù bây giờ viện trưởng Lâu đã yếu hơn hẳn, nhưng tinh thần và thể chất của bà ấy mạnh gấp hàng chục lần so với những bệnh nhân ung thư mà ông từng tiếp xúc.

Sau khi mọi người ngồi xuống trò chuyện được mấy câu, ông chủ động bước tới.

"Viện trưởng Lâu, tôi là bác sĩ, tinh thần của bà bây giờ rất tốt, tôi muốn giúp bà kiểm tra lại một chút."

Đột ngột nhắc tới chuyện này, tâm trạng của viện trưởng Lâu liền trầm xuống.

"Tôi biết rõ cơ thể mình ra sao. Bệnh ung thư không thể chữa khỏi. Sống được ngày nào hay ngày đó. Sống được một ngày thì bà già này kiếm thêm một ngày. Ông không cần khám, dù có gặp thêm bao nhiêu bác sĩ đi nữa cũng đều vô ích."

Trần Khai đang rót nước cho mọi người, nghe được lời bà nói hắn bỗng lo lắng.

"Viện trưởng, mẹ đừng nói như vậy. Bác sĩ Chu là bác sĩ riêng của bà chủ con, ông ấy rất giỏi về y học, bằng lòng khám miễn phí cho mẹ, mẹ phải để ông ấy thử."

Viện trưởng Lâu vẫn có chút không vui nổi.

Bác sĩ Chu lùi một bước nói: "Vậy hãy để tôi xem phiếu xét nghiệm trước đây của bà. Tôi giúp bà kê thêm một số loại thuốc cũng được. Tôi biết nhiều người ở nhiều bệnh viện nên rất rẻ."

Viện trưởng Lâu cả đời sống trong cảnh nghèo khó, ngay cả khi ốm đau, bà ấy cũng không muốn lãng phí tiền bạc.

Những lời nói thuốc rẻ của bác sĩ Chu thực sự khiến bà ấy cảm động.

Những thứ bà ấy kiểm tra trước đó khá đầy đủ, phim chụp X-quang và phiếu xét nghiệm đều được xếp chung một chỗ, trong cùng một ngăn.

Trần Khai giúp bà ấy lấy nó ra và đặt trước mặt bác sĩ Chu.

Lần kiểm tra đầu tiên, viện trưởng Lâu đã đến bệnh viện huyện có nhiều trang thiết bị hiện đại, bác sĩ ở đó nghi ngờ có vài loại bệnh khiến viện trưởng Lâu tất bật kiểm tra mọi thứ từ trong ra ngoài..

Nhưng khi bác sĩ chẩn đoán và xác nhận đó là bệnh ung thư, bà ấy không bao giờ đến đó nữa.

Dù là hóa trị hay điều trị bảo tồn thì đối với viện trưởng Lâu cũng không có gì khác biệt, chỉ là chi tiêu ngày càng nhiều lên mà thôi.

Bà ấy đã giúp đỡ rất nhiều người trong nửa cuối cuộc đời và đạt được lý tưởng sống của mình nên bà ấy không hề tiếc nuối về việc mình có thể sống được bao lâu nữa.

Nhưng Trần Khai và những người khác không nghĩ như vậy.

Bác sĩ Chu xem xét xong hơi nhíu mày, Trần Khai gấp gáp hỏi: "Sao rồi? Bác sĩ Chu, có vấn đề gì sao?"

"Viện trưởng Lâu, đây không phải bệnh ung thư."

Trần Khai nghe được lời này liền thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, hắn chưa kịp thở đã nghe thấy nửa sau câu nói của bác sĩ Chu.

“Bà ấy có một khối u."

Tim Trần Khai lại đập nhanh: “Khả năng cao là khối u ác tính sao?”

“Phải đến bệnh viện lớn làm sinh thiết mới biết chắc chắn, nhưng theo kinh nghiệm của tôi thì khả năng u lành tính tương đối cao”.

Viện trưởng Lâu ngồi sang một bên lắng nghe, đôi mắt bà ấy mở to đầy nghi hoặc.

“Nhưng lúc tôi đến bệnh viện, bác sĩ nói đó là bệnh ung thư.”

Hồ Trân Trân mỉm cười hỏi bà ấy: "Trước đây bà từng đến bệnh viện Điền Bồ đúng không?"

"Đúng vậy. Sau khi được bệnh viện huyện chẩn đoán, tôi quay lại bệnh viện Điền Bồ chữa trị. Nếu không phải ung thư, bác sĩ ở đó cũng không kê đơn thuốc trị bệnh ung thư cho tôi."

Sau đó Hồ Trân Trân đã kể với bà ấy về việc bệnh viện Điền Bồ đóng cửa ngày hôm nay.

"Đó là một bệnh viện bất lương, giấy chứng nhận hành nghề bác sĩ đều là giả, không biết có bao nhiêu người bị chẩn đoán sai. Nếu tin họ, bà sẽ gặp chuyện thật đấy."

"Tất cả giấy chứng nhận đều là giả sao?"

Sự việc này thực sự thách thức thế giới quan của viện trưởng Lâu: "Vậy làm sao những người này có thể ra ngoài chữa bệnh cho người khác? Này không phải đang đi hại người sao!"

Khi tức giận, bà ấy sẽ đứng lên đập bàn.