Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 71




Đã nói đến nước này, chẳng lẽ Ngô An lại không cho một đứa bé tiền sao?

Anh ta gượng cười, vẻ mặt xấu hổ, đảo mắt nhìn xung quanh nhận ra rằng không có ai chú ý tới mình sau đó ngồi xuống im lặng.

Trường tiểu học Bắc Quan vốn là nơi tụ tập của những người giàu có, hầu hết những người có thể được bầu làm người đại diện ban giám sát đều là những người phụ huynh giàu có.

Người có tiền đương nhiên từng bàn bạc những vụ làm ăn lớn, mánh khóe này của Ngô An trong mắt người khác giống như con khỉ nhảy nhót, coi như là một chút hài kịch nhỏ.

Còn về phần một số người đại diện gia cảnh bình thường, họ vì muốn tránh sự hiềm nghi hết sức tránh xa Ngô An, sợ bị coi giống như anh ta.

Cô Hồ Cũng đã nói ở trong nhóm là chỉ thu chi phí đóng gói mà thôi.

Phí đóng gói là hộp giấy, cũng chẳng cần bao tiền.

Gia cảnh bọn họ ở mức trung bình, cũng không đến mức ngay 20 đến 30 tệ một tháng cũng không trả nổi.

Vì chút tiền ít ỏi này mà đắc tội Hồ Trân Trân, trong mắt mọi người đây là điều ngu xuẩn nhất.

Hồ Trân Trân đã tặng thư viện cho trường học, lại vì sữa của học sinh Mà bận rộn một hồi, điều này đã rất rõ ràng là quan tâm đến đứa trẻ chứ không quan tâm đến tiền bạc.

Bây giờ tạo quan hệ tốt với cô Hồ này, biết đâu sau này con cái được hưởng phúc.

Lần này được cấp sữa nguyên chất miễn phí. Có khi lần sau sẽ là một bộ đồng phục miễn phí.

Nghĩ như vậy, mấy người gia cảnh bình thường, tôi nhìn mặt anh, anh nhìn mặt tôi, tự hiểu với nhau cách xa Ngô An một chút.

Trong phòng nếu chỉ có một số người đổi vị trí thì sẽ không lộ liễu.

Nhưng mọi người thật sự quá không ưa Ngô An.

Rõ ràng có rất nhiều phụ huynh di chuyển nên những góc còn lại đã rất chật chội, riêng chỉ có chỗ gần anh ta như bị máy hút bụi quét qua, xung quanh trống vắng.

Ngay cả Đổng Thụ, người nói chuyện với Ngô An lúc đầu cũng thay đổi vị trí duy chuyển sang chỗ khác.

Mặc dù không thích nhưng Hồ Trân Trân có tiền như vậy, lại có nhiều người nịnh hót như vậy, vừa nhìn đã biết là một nhân vật lớn, Đồng Thụ cũng không phải kẻ ngốc.

Vì Ngô An mà đắc tội Hồ Trân Trân, vậy thì cũng quá thiệt thòi.

Ngô An ngồi một mình giữa đám người, mặt đỏ bừng, nhưng mặt dày không rời đi.

Mãi cho đến khi Trần Khai đến gần anh ta, kết bạn wechat rồi nghe thấy những tiếng cười của những người ngồi gần đó, Ngô An không thể chịu được nữa mới rời đi.

Anh ta đột ngột đứng dậy và bước ra ngoài.

Trong một thời gian ngắn thu hút rất nhiều sự chú ý, nhưng sau khi nhìn rõ người rời đi là ai, ánh mắt của họ lại thu lại không quan tâm đến nữa.

Cuộc họp này sao do Hồ Trân Trân đề nghị, đương nhiên trách nhiệm chủ trì của họp đổ lên đầu cô.

"Mục đích của cuộc họp hôm nay có lẽ mọi người đều biết rõ, vậy thì tôi xin phép được nói ngắn gọn.”

Hồ Trân Trân đi lên sân khấu, vươn tay về một phía, mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ, dì Lưu và dì Vương đi lên sân khấu.

Hai người bảo mẫu này là bảo mẫu mới sau khi hai bảo mẫu cũ bị sa thải, Hồ Trân Trân trả gấp ba lần tiền làm thêm giờ, để mời họ đến quán cà phê giúp đỡ một ngày.

Nói là giúp đỡ nhưng mà thật ra chỉ là nấu sữa, chuẩn bị đồ ăn nhẹ mà thôi.

Công việc ở biệt thự cũng không nặng nhọc hơn bao nhiêu, lương lại còn gấp ba, vì vậy hai người càng làm việc nghiêm túc hơn.

Trên tay hai người bọn họ đều cầm chiếc phích nước to đùng.

Phích nước tuy hơi lỗi thời nhưng xét về khả năng giữ nhiệt lẫn dung tích thì quả thật không có gì sánh nổi.

Trước mặt các vị phụ huynh là một dãy bàn chất đầy những chiếc cốc rỗng.

Lúc trước mọi người không biết những chiếc cốc này để làm cái gì, nhưng sau khi dì Lưu và dì Vương xuất hiện, trong nháy mắt đều hiểu.

Hồ Trân Trân đã từng nói rằng đến đây để nếm thử sữa.

Từng cốc sữa được đổ đầy, sau đó đám người Lưu An theo thứ tự chuyển cho các phụ huynh.

Sữa tươi khi đun sôi, bề mặt sẽ cô đặc lại thành một lớp váng sữa dày, có vị ngọt dịu.

Đến lượt Đổng Ngọc, vừa vặn trong cốc sữa có một chút váng sữa.

Đã lâu lắm rồi cô ấy không uống sữa.

Suy nghĩ đầu tiên của cô là hình như có chất lạ trộn lẫn vào trong sữa, trong vô thức mà cau mày.

Chờ đến khi cốc sữa trên tay, cô mới nhận ra đó là cái gì.

Váng sữa.

Gia cảnh của Đổng Ngọc bây giờ cũng khá giả, nhưng khi bé cô sống trong một gia đình nghèo khó, trong nhà nuôi bò bán sữa kiếm sống.

Mẹ cô ấy yêu thương cô nên ngày nào cũng vắt sữa bò dành một phần cho cô uống.

Sữa vừa đun nóng xong rồi thêm một thìa đường chính là thứ ngon nhất trong kí ức tuổi thơ của Đổng Ngọc.

Mỗi lần mẹ sẽ dùng đũa vớt lớp váng sữa lên cho cô ăn.

Váng sữa có màu vàng nhạt, có chút dai, khi vào trong miệng thì tan ngay lập tức mang theo hương vị béo ngậy, đã lâu lắm rồi cô ấy không được ăn.

Hai mắt Đổng Ngọc bỗng nhiên nóng lên, uống hết sữa trong cốc không màng đến hình tượng, ăn luôn cả phần váng sữa dính trên thành cốc.

"Rất tinh khiết."

Ngồi bên cạnh cô sững sờ một chút rồi hỏi: "Cô Đổng, cô đang nói sữa rất tinh khiết sao?”

Đổng Ngọc lúc này mới ý thức được cô ấy hỏi gì, gật đầu, nói: "Hồi nhỏ nhà tôi từng nuôi bò, sữa nguyên chất chính là mùi vị như thế này.”

Một vị phụ huynh bên cạnh đột nhiên cười nói: "Tôi cảm thấy sữa này không tinh khiết lắm, không giống như lần trước tôi đến tận trang trại để uống, sữa đó có mùi hương vị bò.”