"Đợi chuyện này hot đến đỉnh điểm thì hãy đăng bằng chứng rồi lợi dụng luôn nhiệt độ PR cho sữa Bách Hoa."
"Vừa vặn tiết kiệm được chi phí quảng cáo cho chúng ta."
Cô vừa nói vừa có chút luyến tiếc.
"Tuy nhiên, cuộc họp phụ huynh phải tạm thời hoãn lại, anh hẹn lại với hiệu trưởng là ba ngày sau. Tôi nghĩ đến lúc đó sữa Bách Hoa sẽ cho ông ấy một câu trả lời thỏa đáng.”
Trần Khai vẫn có chút lo lắng.
"Không cần phải giải thích với bên phụ huynh trước sao?”
"Không cần", Hồ Trân Trân quyết đoán trả lời, bỏ điện thoại sang một bên: "Bây giờ nói nhiều cũng vô dụng.”
"Cứ để cho bọn họ tự mình tìm ra sự thật đi." Khóe miệng cô nhếch lên, an ủi Trần Khai vẫn đang lo lắng: "Không chừng đến lúc đó bọn họ còn đến xin lỗi tôi đấy.”
Vài phút sau, Hồ Trân Trân nhìn thấy Giang Thầm đứng trước cửa phòng, khuôn mặt non nớt đáng thương, nhất thời nổi lên tâm tư giải thích sớm hơn một chút.
Trẻ em ngày nay tiếp xúc với internet rất sớm, Hồ Trân Trân cũng mua cho Giang Thầm một cái điện thoại di động, dùng để liên lạc với các bạn cùng lớp.
Cậu có lẽ nhìn thấy được chuyện trên hot search rồi.
"Tiểu Thầm, con nhìn thấy chuyện trên mạng rồi sao?”
Giang Thầm gật đầu, chủ động đến gần nắm tay Hồ Trân Trân, an ủi cô: "Mẹ đối xử với con rất tốt, con không muốn đi theo bác.”
Dạo gần đây, cậu nói nhiều hơn, nhưng gặp phải loại chuyện này, cũng nhất thời cậu không biết nên nói thế nào.
Hồ Trân Trân xoa đầu cậu: "Mẹ biết. ”
Giang Thầm có chút lo lắng, ngẩng đầu lên nói: "Bọn họ không biết, con sẽ giải thích cho bọn họ!"
Cậu rất lo lắng nên nói làm liền làm luôn, lấy điện thoại di động ra bấm đầu bấm bấm.
Dáng vẻ nghiêm túc này khiến Hồ Trân Trân cảm thấy vô cùng đáng yêu, cô xoa khuôn mặt nhỏ nhắn ngày càng đầy đặn của Giang Thầm.
Giang Thầm lần đầu tiên từ chối sự thân mật của Hồ Trân Trân, trịnh trọng đẩy tay cô ra: "Mẹ, Tiểu Thầm đang làm chính sự đấy!”
Được rồi!
Hồ Trân Trân tiếc nuối buông tay ra, bất đắc dĩ nhìn gương mặt Giang Thầm.
"Vậy thì việc giải thích nhờ Tiểu Thầm rồi.”
Giang Thầm nghiêm túc "Vâng" một tiếng, tràn đầy khí thế trở về phòng.
Hồ Trân Trân nhìn bóng lưng của cậu, không nhịn được cười ra tiếng.
"Hay là mua chút thủy quân đi, nếu không để một mình Tiểu Thầm chiến đấu thì quá vất vả, quá đáng thương.”
Hai ngày nay Vương Trường Hữu rất vui vẻ.
Sau khi tham gia cuộc phỏng vấn với giám đốc nhà máy, anh ta ngẩng đầu cao đầu với các lãnh đạo cấp trung, thậm chí cấp trên còn hứa sẽ thăng chức cho anh ta.
Đến kỳ đánh giá cuối năm, anh ta nhất định có thể thăng chức.
Đây hoàn toàn là niềm vui ngoài ý muốn.
Anh ta không ngờ rằng chỉ cần nói vài câu giúp đỡ giám đốc nhà máy trong buổi phỏng vấn có thể thu được nhiều lợi ích như vậy.
Đột nhiên anh ta cảm thấy ông giám đốc nhà máy lắm lời, kén chọn cũng không đáng ghét lắm.
Giám đốc nhà máy cũng vì điều đó mà thay đổi quan điểm về Vương Trường Hữu. Thỉnh thoảng lại đến tìm anh ta nói chuyện, tìm hiểu về chuyện tố cáo.
Chủ nhiệm Chu không gọi điện thoại lại cho anh ta nữa, Vương Trường Hữu cũng đâu có biết có tình hình gì mới, nên mỗi lần giám đốc nhà máy đến tìm anh ta hỏi chuyện, anh ta sẽ khoe khoang trả lời rằng người tố cáo đã bị dọa sợ hãi rồi.
Trải qua hai ngày yên bình, Vương Trường Hữu dường như đang tự thôi miên chính mình.
Trong tiềm thức cũng cho rằng người tố cáo đã thực sự sợ hãi.
Sau khi cuộc phỏng vấn lên hot search, đêm đó Vương Trường Hữu đã có một giấc mơ đẹp, trong đầu óc anh ta đều nghĩ rằng trụ sở chính phát hiện ra anh ta là một nhân tài, sau đó thăng chức cho anh ta lên làm giám đốc.
"Trưởng phòng Vương, giám đốc nhà máy gọi anh?"
Khi Vường Trường Hữu nghe thấy những lời này, phản ứng đầu tiên của anh ta là mừng thầm.
Chẳng lẽ giấc mơ đẹp đó đã trở thành sự thật sao?
Cấp trên thực sự coi trọng anh ta sao? Hay là chuyện thăng chức sớm?
Anh ta vui vẻ đi bộ đến văn phòng giám đốc nhà máy.
Vừa bước vào cửa, một cái gạt tàn đập xuống vỡ ngay dưới chân.
Tiếng thủy tinh vỡ vang lên, đập nát giấc mơ ngọt ngào của Vương Trường Hữu, trái tim anh ta đập nhanh vì hốt hoảng, sau đó nở một nụ cười gượng, rồi mở miệng hỏi trong trạng thái bất an.
"Giám đốc, chuyện gì thế? Sao ngài lại tức giận như vậy?”
"Cậu còn mặt mũi nhắc đến chuyện này sao? Cậu nói chỉ cần chúng ta chủ động xin lỗi, có thể được dư luận tha thứ, nhưng bây giờ mọi chuyện ồn ào ra như vậy, làm sao có thể thu dọn được nữa?”
Vẻ mặt của giám đốc nhà máy không còn tốt như hai ngày trước, hai tay ông ta run lên vì tức giận, đi đi lại lại trong văn phòng.
Trái tim Vương Trường Hữu đập thình thịch, có dự cảm chẳng lành.
Giám đốc nhà máy không giải thích gì cả, anh ta chỉ có thể nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, lên mạng xem.
Sau khi nhìn thấy tất cả, trái tim anh ta hoàn toàn nguội lạnh.