Hắn ta cố gắng chống trả, nhưng trước khi nắm đ.ấ.m của hắn ta chạm vào mặt nhân viên bảo vệ thì đã bị quật nằm sấp xuống đất.
Phương Bình đứng ở một bên nhìn mà choáng váng, hồi lâu vẫn chưa nhúc nhích.
Lý Hoa Ân ngã xuống đất gào thét, khi hắn ta tạm thời mất đi năng lực phản kích, nhân viên bảo vệ lúc này nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại.
"Alo, đội trưởng, người mà Hồ tổng lúc trước nói đến bây giờ đang ở trước cửa, có cần bắt anh ta lại không?”
"Được, cậu cứ ở nguyên chỗ đó, tôi ra ngay bây giờ đây."
Phương Bình nghe được hai câu như vậy.
Mấy phút sau cánh cổng sắt của trang trại được mở ra, đội trưởng đội bảo vệ dẫn ba người đàn ông từ bên trong đi ra.
"Đây có phải người các cậu cần tìm không?"
Phương Bình khẽ run run, cô nhận ra một trong ba người này chính là người đã cho vay nặng lãi trước đây.
Nhưng lúc này cả ba người đàn ông cao lớn, vai rộng cường tráng này đều nở nụ cười lịch sự cảm ơn đội trưởng đội bảo vệ.
"Đúng đúng đúng, chính là người này, chúng tôi tìm anh ta đã lâu rồi."
"Là anh ta là được rồi" Đội trưởng đội bảo vệ giơ tay ra hiệu cho nhân viên bảo vệ giao người: "Muốn bắt người thì bắt đi, oan có đầu, nợ có chủ, sau này nếu mấy người lại đến đây gây phiền phức cho bà chủ của chúng tôi, sự tình sẽ không dễ giải quyết như thế này đâu.”
"Anh yên tâm, anh yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ đến nữa."
Những người cho vay nặng lãi lên tiếng bảo đảm.
Lý Hoa Ân giống như con lợn c.h.ế.t bị người khác kéo đi, chẳng bao lâu sau ba người đàn ông rời đi.
Cảnh tượng hoàn toàn khác với những gì Phương Bình tưởng tượng trước đó.
Khi ba kẻ cho vay nặng lãi đi ngang qua cô, họ thậm chí còn cúi đầu không dám nhìn cô, như thể cô là một loài mãnh thú nào đó.
Phương Bình bàng hoàng nhận ra, hình như có cái gì đó khác lạ.
Cô nhìn về phía bảo vệ: "Cảm ơn anh.”
"Không, không, không cần cảm ơn" Nhân viên bảo vệ phụ trách canh cổng hôm nay vội vàng xua tay: "Đây đều là Hồ tổng dặn dò, ngài ấy nói gần đây có thể sẽ có một người như vậy đến, bảo chúng tôi chú ý kỹ.”
Anh chàng bảo vệ xấu hổ cười: "Ngài ấy còn nói, ai bắt được người này sẽ được thưởng 1000 nhân dân tệ.”
“Hồ tổng đã sớm dặn dò rồi sao?” Phương Bình hỏi.
"Đúng vậy" Đội trưởng đội bảo vệ mở miệng nói: "Ngài ấy còn cố ý dặn dò chúng tôi đi thông báo cho mấy tên cho vay nặng lãi, nhưng mà họ không nghe, hết lần này tới lần khác gây rắc rối cho Hồ tổng.”
Đội trưởng đội bảo vệ giọng điệu buôn chuyện: "Giám đốc, cô không biết sao? Nghe nói Hồ tổng trực tiếp gọi điện đến cho công ty vay nặng lãi kia, tổng giám đốc của bọn họ lập tức sợ đến mức muốn gọi người từ trang trại của chúng ta trở về.”
"Vậy sao họ lại từ trong đó đi ra?”
“Ôi, Hồ tổng nói oan có đầu nợ có chủ, ai nợ thì đi mà tìm người đó, ngài ấy còn tốt bụng giúp họ tìm thấy kẻ nợ. Vậy nên mới để ba người này ở đây để chờ cá tự sa vào lưới.”
Phương Bình "Ồ" một tiếng, khuôn mặt ngoài bình thản bước vào cổng.
Hai bảo vệ nhìn theo bóng lưng của cô, nhỏ giọng thảo luận: "Đội trưởng, giám đốc không sao chứ, nhìn qua trông có vẻ không vui?”
"Cậu thì biết cái gì?"Đội trưởng đội bảo vệ từ trong túi lấy ra một nắm hạt dưa: "Cái này gọi là vui mừng cùng buồn bã, trong lúc nhất thời không thể diễn đạt biểu cảm.”
Đội trưởng quay đầu nhìn sang một bên: "Nếu cậu bị người cho vay nặng lãi đeo bám, lại còn thêm một thằng chồng cũ bám theo đòi tiền, cậu có lo lắng không? Đây là do Hồ tổng quan tâm đến nhân viên, ngay cả chuyện này cũng giải quyết giùm, không thì chắc chắn giám đốc nhà máy vẫn còn bị cuốn lấy đó.”
Nói đến Hồ tổng, ánh mắt của anh chàng bảo vệ sáng ngời.
"Đội trưởng, vậy phần thưởng 1000 tệ bao giờ mới phát?”
Đội trưởng ném những vỏ hạt dưa vào thùng rác: "Vội vàng cái gì? Ngày mai ông đây sẽ đưa cho cậu.”
Phương Bình không nghe thấy cuộc thảo luận của bảo vệ, cô chán nản đi về phía trước, đi thẳng vào ký túc xá. Chỉ đến khi nằm xuống giường, trùm chiếc chăn to lên đầu, cô mới dám thở mạnh.
Bộ não dường như là một chiếc máy chiếu phim đang chiếu lại cảnh vừa nãy trong tâm trí cô.
Đó là sự thật, cô thật sự thoát khỏi người đàn ông đó.
Khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, đôi mắt Phương Bình trở nên chua xót, nhưng miệng lại nở nụ cười.
Nước mắt vẫn đang rơi xuống nhưng nụ cười vẫn còn trên khóe môi, sự hèn nhát trước đây cũng theo đó mà biến mất.
Phương Bình lần đầu tiên phát hiện ra sức mạnh của Lý Hoa Ân cũng không lớn như vậy, hắn ta không phải là vô địch, cũng có ngày hắn ta bị kéo đi như một con ch.ó chết.
Cô cũng có thể đánh bại được hắn ta.
Phương Bình nhận ra được điều này, mặc dù lần này cô dựa vào Hồ tổng, nhưng cô đã học được phương pháp đánh bại Lý Hoa Ân.
Cô sẽ liều mạng học tập, liều mạng tạo ra giá trị, trở thành người đứng trên đỉnh cao rồi giẫm lên hắn ta cả đời.
Hắn ta đừng hòng đe dọa cô nữa, cũng sẽ không thể làm xáo trộn cuộc sống của hai mẹ con họ nữa.
Phương Bình lau nước mắt, chui ra khỏi chăn, đi rửa mặt.
Sau khi xong, cô mới trịnh trọng lấy điện thoại di động ra, mở wechat của Hồ Trân Trân, gửi tin nhắn đi.
[Phương Bình: Hồ tổng, chuyện hôm nay cám ơn ngài, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, dùng tốc độ nhanh nhất biến nhà máy sữa Bách Hoa thành nhà máy sữa tốt nhất thành phố S!]