Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 46




"Được rồi, tôi biết rồi, dù sao cũng liên quan đến thương hiệu. Chuyện này tôi sẽ thông báo cho cấp trên, cậu chỉ cần im lặng chờ đợi là được.”

Hai mắt chủ nhiệm Chu sáng ngời.

Vương Trường Hữu là lãnh đạo cấp trung của nhà máy sữa Ba Con Bò, anh ta muốn thông báo lên trên không phải là người có cấp bậc chủ tịch giải quyết sao?

Một ông chủ lớn như vậy đứng lên đối phó với người mẹ giàu có đúng là dễ dàng hơn nhiều.

Khóe miệng hắn không kìm nén được vui sướng mà nhếch lên.

"Được rồi, anh Vương, vậy tôi sẽ chờ tin tốt của anh."

Chủ nhiệm Chu cúp điện thoại, vẻ mặt thoải mái đi ra khỏi bóng cây xanh mát.

Khi hắn trở về tòa nhà giáo vụ, đúng lúc gặp được hiệu trưởng trở về, hiệu trưởng nhìn thấy biểu cảm vui vẻ nhẹ nhõm trên khuôn mặt hắn thì cười nói: "Đúng vậy, Tiểu Chu, người trẻ tuổi phải cười vui vẻ như vậy, chuyện này cũng vậy, không phải lỗi của cậu, cậu đừng để trong lòng.”

"Hiệu trưởng, ngài nói rất đúng. Có đôi khi để người khác làm việc cũng rất tốt.”

Chủ nhiệm Chu cười thoải mái.

Sau đó, hiệu trưởng yêu cầu hắn mau chóng xử lý sữa cũ, rồi ông yên tâm trở về văn phòng của mình.

Chủ nhiệm Chu vẫn đang đứng tại chỗ đã vì hắn đã được hiệu trưởng gợi ý lên một ý tưởng khác.

Tuy bây giờ ngừng phát sữa cho học sinh, nhưng không phải sữa cũ vẫn còn đó sao?

Để đảm bảo cho học sinh được uống sữa mỗi ngày, nhà trường thường đặt sữa trước một tuần và thống nhất ngày giao hàng đến trường.

Trong kho vẫn còn hàng trăm thùng sữa, đây là một số tiền rất lớn.

Chủ nhiệm Chu nảy ra ý tưởng bán sữa cũ, dù sao những thùng sữa này cũng chưa bị khui nắp, không khác gì sữa trong các cửa hàng bán buôn.

Bây giờ hắn bán cho các cửa hàng bán lẻ với giá rẻ chẳng phải là tốt hơn sao?

Chủ nhiệm Chu vỗ tay một cái, cười ha hả hai tiếng.

Mà số tiền này hắn không phải chia sẻ với bất kỳ ai, có thể trực tiếp bỏ vào trong túi của mình.

Tâm trạng của hắn đột nhiên trở nên tốt hơn, vừa huýt sáo vừa bước đi.

Còn tâm trạng của Vương Trường Hữu không được dễ chịu như vậy.

Là một nhân viên trong công ty, anh ta biết nhiều hơn chủ nhiệm Chu.

Vấn đề về propylene glycol? Nếu chuyện nhỏ có thể dễ dàng phá hủy một doanh nghiệp nhỏ, mất đi vị thế của nhà cung cấp cho trường học. Nếu chuyện lớn thì đó sẽ là một cuộc khủng hoảng thương hiệu.

Vương Trường Hữu không dám bất cẩn khinh thường chuyện này, lập tức liên lạc với thư ký và đi tìm lãnh đạo cấp cao hơn.

Sữa Ba Con Bò là một thương hiệu nổi tiếng trên toàn quốc, có nhiều nhà máy chi nhánh ở nhiều thành phố khác nhau, nhà máy của Vương Trường Hữu là nhà máy lớn thứ hai trong toàn bộ các nhà máy.

Giám đốc nhà máy này năm nay đã hơn 50 tuổi, qua vài năm nữa sẽ về hưu, là độ tuổi không muốn dính vào chuyện phiền phức nhất, bình thường nếu ai kiếm chuyện với ông ta, ông ta nhất định sẽ gây khó khăn ngầm cho người đó.

Nếu không phải tình hình lần này nghiêm trọng, Vương Trường Hữu cũng không muốn đến tìm ông ta.

"Giám đốc, không ổn rồi, có phụ huynh đã báo cáo với trường học về chuyện sữa của chúng ta có vấn đề.”

Giám đốc nhà máy đang ngồi uống trà trên ghế sô pha, vừa nhìn thấy anh ta xông vào một cách hấp tấp, lập tức nhíu mày.

"Bao nhiêu tuổi rồi mà chưa học được cách bình tĩnh? Cũng chính bởi vì điều này mà hạng mục cậu phụ trách xảy ra vấn đề đấy.”

Vừa vào cửa bị mắng một trận, Vương Trường Hữu nghiến răng nghiến lợi kìm nén xuống, không quay đầu rời đi.

“Giám đốc, đây cũng không phải chuyện nhỏ!”

"Tôi biết đây không phải là chuyện nhỏ." Giám đốc nhà máy đặt mạnh cốc xuống mặt bàn, khuôn mặt lộ ra vẻ không vui: "Nói đi, ai báo cáo, sao người đó lại biết trong sữa của chúng ta chứa chất phụ gia? Bây giờ bọn họ đã phơi bày mọi chuyện trên phương tiện truyền thông chưa?”

Vương Trường Hữu đã bước vào phòng hồi lâu mà giám đốc cũng không mời anh ta ngồi xuống. Anh ta cảm thấy không thoải mái lắm, không chờ ông mời anh ta cũng tự giác ngồi xuống ghế sô pha.

"Là một người phụ nữ, nghe nói cô ta rất giàu, còn vừa quyên góp cho trường một tòa thư viện.”

"Giàu? Cô ta làm nghề gì?”

Trước khi đi đến đây Vương Trường Hữu cũng từng điều tra qua, nói: "Trước mắt chỉ biết cô ta mua một tầng lầu ở trung tâm thương mại quảng trường Vạn Phúc. Hình như định xây một công viên cho trẻ em, phần còn lại tôi không biết.”

Biểu hiện của giám đốc nhà máy lạnh lẽo hơn: "Quảng trường Vạn Phúc, nơi đó đúng là không rẻ.”

Trong lòng ông không khỏi có chút buồn bực, lại nhìn thấy hai chân Vương Trường Hữu vểnh lên lại càng thêm khó chịu.

"Bỏ chân xuống, ngồi cũng không biết ngồi, cậu còn là một lãnh đạo nhỏ, ngay cả chút lễ phép này cũng không có?”

Vương Trường Hữu vừa bước vào cửa đã bị mắng một trận đã cáu giận rồi. Bây giờ đến việc vểnh chân lên cũng bị phê bình: "Giám đốc, chúng ta đang nói đến chuyện kia, điều quan trọng không phải là tư thế ngồi của tôi, bây giờ phải giải quyết như thế nào đây?”

Những gì anh ta nói là cũng có lý.

Giám đốc nhà máy miễn cưỡng bỏ qua tư thế ngồi của anh ta, tiếp tục hỏi: "Cô ta đã đến cơ quan chức năng để tố cáo chưa?”

"Cái này thì tôi không biết, nhưng bây giờ chúng ta đã phát hiện nhưng vẫn chưa thấy có tin tức gì trên mạng là tốt rồi.”

Giám đốc nhà máy cau mày: "Anh có thể tìm được người đó để giải quyết không? Bỏ ra bao nhiêu tiền không quan trọng, nhất định phải đè ép mọi chuyện xuống.”