Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 414




Vì thế nên Hồ Trân Trân đã đặc biệt chuẩn bị bù nhìn.

Sau khi thể hiện những động tác cơ bản, thì những vị đại sư sẽ tấn công bù nhìn.

Rơm rạ lại là thứ rất dễ rụng, nên sẽ dễ dàng nhìn thấy trạng thái của hình nộm hơn.

Đại sư Hầu Lượng vừa ra tay, dùng một quyền đ.ấ.m vào trên cánh tay của bù nhìn, những cọng rơm đang vững chắc ở trên hình nộm đã rơi xuống, nên ngay lập tức đã làm cho người xem Ồ lên trong kinh ngạc

Chỉ mới có ba phút biểu diễn ngắn ngủi thôi, mà đại sư đã thi triển hơn trăm quyền.

Hồ Trân Trân và Hướng Vi đang ở cự ly gần đã bị sốc đến mức hoa cả mắt.

Nên cũng chẳng cần nói đến những người đang xem phát sóng trực tiếp.

[Vừa rồi sao ông ấy làm được những điều này vậy? Thật sự không phải là một kỹ năng nào đặc biệt sao?]

[Lực đạo mạnh thật đấy, chỉ dùng một quyền, một quyền thôi đấy mà bù nhìn đã tan tành hết rồi.]

[Không phải là tôi khoác lác đâu, đại sư Hầu Lượng dù có cho tôi một quyền đi chăng nữa, thì vẻ mặt tôi vẫn bất biến như cũ, đương nhiên lúc xe cứu thương tới, các anh em phải nhớ rõ đến cứu giúp tôi đấy!]

Tuy nhiên buổi phát sóng trực tiếp này chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Theo một góc độ khác mà nói cú sốc này chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Sau khi Hồ Trân Trân và Hướng Vi nhìn cũng không thấy được nửa điểm không chuyên nghiệp nào, liền cho vị đại sư tiếp theo lên sân khấu.

Đây là một đại sư sử dụng kiếm giỏi, họ Triệu.

Sức tấn công khi dùng vũ khí sẽ mạnh hơn nên các đại sư dùng giấy thiếc làm kiếm giả một cách đơn giản, không có quá nhiều lực công kích.

Độ cứng của cây đao này lớn hơn cây đao được làm bằng bìa cứng một chút.

Nhưng ở trên tay của đại sư Triệu nó trông giống như một cây đao thật sự vậy.

Kỹ năng di chuyển của ông ấy cũng rất nhanh, khi đao đầu tiên được tung ra, Hồ Trân Trân còn chưa nhìn được nó cắt như thế nào thì rơm đã bay ra tứ tung rồi

“Wow!”

Ngoài âm thanh của đao c.h.é.m vào không khí ra thì chỉ còn lại tiếng kinh ngạc của mọi người xung quanh.

Động tác thoăn thoắt liên tục cùng với sự kinh ngạc của khán giả đã tạo thành một bản giao hưởng đầy náo nhiệt, sau khi đại sư Triệu biểu diễn xong thì mỉm cười ông ấy cảm thấy rất vui vẻ.

“Cảm ơn mọi người vì đã thích phần trình diễn này.”

Khác với đại sư Hầu Lượng, ông ấy nói nhiều hơn mấy câu rồi đi xuống.

Cuối cùng khán giả cũng bình tĩnh lại khi nghe ông ấy nói chuyện.

[Không phải đấy chứ, sao một đại sư dùng kiếm nhanh như vậy lại có thể có một gương mặt hiền từ như thế?]

[Đây có phải là Angry Eye King Kong trong truyền thuyết không?]

[Đột nhiên tôi có cảm giác mình không thể tuỳ tiện nhìn một cụ ông đang mỉm cười hì hì ngồi dưới gốc cây chơi cờ một cách bình thường nữa rồi.]

Buổi phát sóng trực tiếp này thành công hơn Hồ Trân Trân nghĩ.

Ở giữa buổi phát sóng trực tiếp, cuối cùng Trần Khai cũng thấy được nó đang dần trở nên nổi tiếng hơn ở nước ngoài, nên vội vàng lại gần Hồ Trân Trân để thông báo chuyện này.

Chuyện này có chút ngoài dự đoán nên tạm thời bọn họ chỉ có thể chọn một người phiên dịch trong số những nhân viên công tác ở đây mà thôi.

Cũng may đây là một cuộc thi đấu võ thuật, cũng không nói quá nhiều lời, nên nhân viên công tác được đẩy lên sân khấu với tư cách là phiên dịch viên cũng có thể ứng phó được.

Sau khi mười đại sư đã lên sân khấu biểu diễn xong hết và kết thúc phần trình diễn của mình, khi bắt đầu bình chọn trực tuyến thì khán giả có chút c.h.ế.t lặng.

[Cái gì? Tôi thật sự có thể bỏ phiếu sao!]

[Không hiểu thì hỏi ngay, còn việc quán quân của cuộc thi thì làm sao?]

[Mọi người trong nhà, nhanh lên! Mau bầu chọn cho đại sư Hầu nào, tôi nghe nói phần thưởng cho vị trí đứng đầu là 500.000 tệ đấy, cũng đủ để đại sư Hầu phát triển môn phái rồi!]

Rất nhanh sau đó, Hồ Trân Trân đã công bố cách thức bỏ phiếu và phần thưởng cho quán quân, á quân và quý quân.

“Quán quân sẽ giành được 50 vạn tiền thưởng, cùng với với một trung tâm để huấn luyện võ thuật chuyên môn, tiền thưởng của á quân sẽ là 20 vạn và một trung tâm có quy mô nhỏ hơn một chút, tiền thưởng của quý quân sẽ là 10 vạn và có được trung tâm nhỏ nhất.”

Cho dù là quán quân á quân hay quý quân đi chăng nữa, thì họ đều có thể sở hữu được một trung tâm huấn luyện không khác nhau là bao.

Tuy nhiên khi Hồ Trân Trân bắt đầu cho mọi người xem sơ đồ bố trí của ba trung tâm huấn luyện, bọn họ liền hiểu sự khác biệt này lớn đến chừng nào.

Sự khác biệt giữa 500 mét vuông và 100 mét vuông là tương đối lớn rồi, cuối cùng là 50 mét vuông so với hai cửa hàng đầu tiền, thì có chút không dễ nhìn cho lắm.

Nhưng đối với những võ sư mà nói, có thể có một nơi nằm ngay trung tâm thành phố lại còn ở mặt tiền đường phố dùng để huấn luyện võ thuật như vậy, cũng đã là chuyện không thể nào tưởng tượng được.

Dù sao trước đây, bọn họ vẫn luôn sống ở những thành phố nhỏ.

Cho dù có muốn phát huy truyền thống võ thuật đi chăng nữa, thì việc tìm được một vài truyền nhân để kế thừa cũng chẳng phải điều gì dễ dàng rồi.

Bây giờ thì không giống như vậy.

Hồ Trân Trân đã cho bọn họ một cơ hội, làm cho nhân dân cả nước và những người ở ngoài nước biết được bọn họ và sự tồn tại của Kung Fu.

Các bạn trẻ những người yêu thích Kung Fu trên khắp đất nước sẽ đổ về đây.

Và cách tốt nhất để bọn họ tìm được những truyền nhân của mình chính là có những lớp học dạy võ thuật này.

Cố gắng giành được một trong ba vị trí đầu tiên để có được một trung tâm thôi, thì trong khoảng thời gian dài kế tiếp, sẽ có rất nhiều người nguyện ý đến đó để học võ thuật.

Đối với những bậc thầy mà nói, đây chính là chuyện quan trọng nhất.

Mà đối với những cư dân mạng ở nước ngoài mà nói, việc có bầu chọn hay không chính là chuyện quan trọng nhất.

[Này, sao tôi không thấy kênh bình chọn đâu hết nhỉ?]

[Kháng nghị! Chúng tôi cũng là người xem, chúng tôi cũng muốn bỏ phiếu!]

[Không thể đối xử khác biệt như vậy được, đây là kỳ thị!]

[Tôi thật sự rất muốn ủng hộ các đại sư Kung Fu không tóc đó, Hồ, làm ơn, cô nhất định phải mở kênh bình chọn cho nước M.]

Cảm xúc của những người xem nước ngoài rất náo nhiệt, chỉ mới một lát thôi mà đã bình luận đầy màn hình.

Nhân viên phụ trách dịch thuật cũng không phải là người quá chuyên nghiệp, chờ bọn họ bình luận một lúc thì mới biết bọn họ đang nói cái gì, vội vàng nhìn về phía Hồ Trân Trân để xin hướng dẫn.

“Hồ tổng, khán giả xem trực tiếp ở nước ngoài nói rằng họ cũng muốn bình chọn, ngài có muốn mở quyền bình chọn ở nước ngoài luôn không?”

Hồ Trân Trân không ngờ chuyện này sẽ xảy ra.

Dù sao theo kế hoạch lúc trước của cô, cô chưa bao giờ nghĩ rằng buổi phát sóng trực tiếp này sẽ nổi tiếng ở nước ngoài.

“Vậy trước tiên cứ mở một phần đi, mỗi tài khoản được bầu một phiếu.”

Hồ Trân Trân chưa xem tình hình bên nước ngoài, nên cô cũng chẳng hiểu nổi tiếng trong miệng nhân viên là như thế nào.

“Nhớ sắp xếp một người quản lý số phiếu bầu ở nước ngoài, nếu đã bỏ phiếu thì phải thống kê cho mọi người nhìn thấy.”

Khi nói điều này Hồ Trân Trân cũng chưa nghĩ đến tỷ lệ của hai bên.

Lần phát sóng trực tiếp này khá thành công, độ nổi tiếng vẫn luôn ở vị trí thứ ba của nền tảng phát sóng trực tiếp.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên làm loại phát sóng trực tiếp kiểu này, cho nên đối với thành tích này Hồ Trân Trân khá hài lòng.

Nhưng chờ đến lúc Trần Khai đưa số liệu của buổi phát sóng trực tiếp cho cô xem, Hồ Trân Trân mới nhìn thoáng qua một chút nhìn không được mà nhướng mày.

“Anh nói có bao nhiêu người bình chọn trên Internet?”

“Thưa bà chủ, ngài không nghe lầm đâu, là 30 triệu người.”