Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 409




“Chúng ta chỉ là đi công tác ở tỉnh A thôi mà, cứ xem như là một buổi roadshow thôi đừng lo lắng quá.”

Cũng nhờ câu nói này mà Lộ Dã mới biết chuyến đi này không phải đi đến liên hoan phim.

Cậu ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bảo sao Hồ tổng làm giám khảo mà bây giờ cô lại ở đây được chứ?

“Vậy chúng ta đi đến tỉnh A làm gì vậy?”

Không có gánh nặng về liên hoan phim trong lòng, Lộ Dã đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít, nên trước khi khởi hành cậu ta đã hỏi Hồ Trân Trân.

“Đi làm một chuyện lớn.”

“Ừm” Lộ Dã cũng không hỏi Hồ Trân Trân quá cặn kẽ, cậu ta chỉ mơ hồ đi theo Hồ Trân Trân lên xe mà thôi.

Chuyến đi này sẽ đi bằng máy bay tư nhân.

Lộ Dã cũng không biết máy bay này là của Hồ Trân Trân hay là của người khác.

Nhưng dù sao bà chủ cũng đã đi lên máy bay rồi nên cậu ta cũng lên theo thôi.

Trên máy bay tất cả đều là người của Hồ Trân Trân mang theo.

Ngoại trừ Lộ Dã ra thì Lôi Đào cũng có mặt trên máy bay, cùng một số diễn viên võ thuật quen thuộc với Lộ Dã nữa.

Hiện tại không có quá nhiều diễn viên võ thuật, đặc biệt là những người có thể tung chiêu một cách đẹp mắt thì lại càng hiếm hơn.

Khi nhìn thấy những người này ở đây, phản ứng đầu tiên của Lộ Dã chính là lưu phương thức liên lạc.

Lỡ chừng sau quay phim có nhân vật thích hợp, thì cậu ta có thể trực tiếp liên hệ với những diễn viên này.

Sau khi thêm phương thức liên lạc của bọn họ xong, Lộ Dã mới đi đến gần chỗ Hồ Trân Trân rồi ngồi xuống.

“Hồ tổng, sao hôm nay cô lại dẫn theo nhiều diễn viên như vậy? Rốt cuộc chúng ta tham gia hoạt động gì vậy?”

Hồ Trân Trân nói nhưng không hề ngẩng đầu lên.

“Chúng ta đi tham quan một nơi rồi xem biểu diễn ở đó luôn.”

Sau khi nghe xong thì cuối cùng Lộ Dã cũng biết hôm nay đi tỉnh A để làm gì.

Lúc trước cậu ta ngủ không ngon giấc cho lắm, nên khi máy bay vừa cất cánh cậu ta đã dùng nút bịt tai lại sau đó liền chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh lại một lần nữa đã nghe thấy tiếp viên hàng không nói trên radio đã đến lúc hạ cánh.

“Chúng ta tới rồi sao?”

Lôi Đào ở bên cạnh dùng tay đẩy cậu ta một cái, rồi kéo cậu ta đứng lên.

“Tới rồi, chuẩn bị đi thôi.”

Lộ Dã chớp chớp mắt cũng không biết nên chuẩn bị cái gì nữa.

Cậu ta không mang quá nhiều hành lý, chỉ có một cái ba lô nhỏ. Chờ khi máy bay hạ cánh thì chỉ cần khoác ba lô lên vai rồi đi xuống là được rồi.

“Được, cậu cũng đi chuẩn bị đi.”

Cậu ta thuận miệng đáp lời.

Không ngờ sau khi nghe cậu ta nói xong Lôi Đào thật sự đã đi chuẩn bị.

Lộ Dã nhìn Lôi Đào lấy ra một cái gương nhỏ lập tức trợn tròn mắt:“Không phải đấy chứ lão Lôi chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy rồi, sao đột nhiên cậu lại mang theo một cái gương nhỏ như vậy chứ.”

Lôi Đào cũng không phải là người quá chú trọng đến vẻ bề ngoài.

Lộ Dã sớm đã quen với cái tính cách mọt sách của cậu bạn mình rồi, quần áo cậu ta mặc trong mọi dịp đều rất gọn gàng sạch sẽ, nhìn qua là biết chuẩn bị đầy đủ rồi.

Bây giờ chỉ chuẩn bị xuống máy bay thôi mà, sao người này lại lấy một cái gương nhỏ ra soi làm gì chứ.

Không ngờ bị cậu ta chê cười một câu như vậy, Lôi Đào cũng không có ngượng ngùng mà ngược lại còn đưa gương cho cậu ta để cậu ta tự nhìn một chút.

“Tôi khuyên cậu tốt nhất nên đi soi gương một chút đi, cậu ngủ đến mức tóc sắp dựng lên bầu trời rồi kìa.”

Lộ Dã nghe xong liền nổi da gà mà đẩy cái gương ra.

“Cậu uống lộn thuốc sao? Tôi không soi gương đâu, sao hôm nay cậu lại giống nhóm mấy bà thím ngoài xóm vậy.”

Lôi Đào trợn trắng mắt không thuyết phục được Lộ Dã.

“Được rồi đây là do cậu kiên quyết đấy, đến lúc đó đừng có nói sao tôi không nhắc cậu.”

Lôi Đào lập tức lấy gương lại sau đó cất đi, rồi cầm lấy ba lô đi xuống máy bay.

“Gấp cái gì chứ.”

Lộ Dã lẩm bẩm vài câu nhưng vẫn nghiêng người nhường đường cho Lôi Đào.

Chờ sau khi Lôi Đào và Hồ Trân Trân đi xuống, cậu ta mới chầm chậm lấy balo của mình rồi đi xuống sau cùng.

Giây tiếp theo, Lộ Dã liền cảm thấy hối hận vì không nghe lời Lôi Đào.

Bởi vì khi xuống máy bay đây không phải là một sân bay thông thường.

Mà ở phía dưới có một hàng quân nhân đang mặc quân phục, khi nhìn thấy Hồ Trân Trân còn nghiêm túc chào hỏi nữa.

Lộ Dã lập tức bối rối, cậu ta không nghĩ đến đi tham quan trong miệng của Hồ Trân Trân chính là đi tham qua ở trong quân đội.

Cậu ta vội vàng chính sửa đầu tóc mình hai lần, cố gắng làm cho mớ tóc dựng lên trong lúc ngủ trở về vị trí bình thường.

Đến lúc này Lộ Dã mới hiểu những lời Lôi Đào nói lúc này có ý nghĩa gì.

“Tên nhóc c.h.ế.t tiệt này!”

Tại sao không nói rõ ra cho mình biết luôn chứ!

Lộ Dã còn chưa nói xong nửa câu kia, không phải là do cậu ta không muốn mà là do tầm mắt của Hồ Trân Trân đã đặt lên người cậu ta.

Cậu ta nhìn thấy ngón tay của Hồ tổng đang chỉ về phía mình.

“Đó chính là đạo diễn Lộ nghe nói mọi người ở đây khá thích những bộ phim do anh đạo diễn nên tôi đã đặc biệt dẫn anh đến đây.”

Người lãnh đạo đang trò chuyện của Hồ Trân Trân thì nghe được điều này liền ngẩng đầu lên nhìn kiểu tóc dựng ngược của Lộ Dã.

“Không hổ danh là đạo diễn Lộ, mới nhìn qua đã không giống người thường rồi.”

Hồ Trân Trân không ngờ anh ta sẽ khen một câu như vậy nên có chút bất ngờ: “Quả thật có chút không giống người bình thường chút nào.”

Cô thấy vẻ mặt xấu hổ đến mức sắp khóc đến nơi của Lộ Dã liền giúp cậu ta chuyển đề tài.

“Vì bộ điện ảnh sắp ra rạp nên đạo diễn Lộ khá mệt mỏi nên trên đường đi chỉ lo ngủ bù mà thôi, chỉ là do tính tình của người này quá nghiêm túc mà thôi, tôi nghĩ nếu về sau muốn quay một bộ phim chủ đề quân đội thì phải tìm một đạo diễn nghiêm túc như thế thì mới yên tâm được.”

Lãnh đạo nghe được ý tưởng này của cô, liền trở nên vui vẻ hơn.

“Vậy thì tốt quá rồi, nếu Hồ tổng có dự định gì về việc đó thì cứ liên hệ cho chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để phối hợp.”

Chưa nói đến những chuyện khác chỉ nói đến mấy món bảo vật do Hồ Trân Trân quyên góp thôi, cũng là chủ đề khiến ban lãnh đạo bọn họ vui vẻ cả một tuần rồi.

“Vậy tôi cũng không nói mấy lời khách khí với Hồ tổng nữa, mời cô đi bên này, các đồng chí đã chuẩn bị tốt rồi.”

Lộ Dã đứng cách Hồ Trân Trân ở một nơi xa, khi nghe được lời này, hàm răng cũng có chút run lên vì sợ hãi.

Cậu ta bước đi chậm rãi kéo Lôi Đào lại, dẫn Lôi Đào đi ở phía sau.

“Không phải biểu diễn mà Hồ tổng nói trên máy bay chính là xem biểu diễn ở đây đấy chứ?”

Lôi Đào liếc bạn mình một cái ánh mắt giống như đang nhìn thấy một tên ngốc vậy.

“Cậu là ngốc thật hay là giả vờ ngốc vậy, mấy ngày nay chuyện Hồ tổng quyên góp đồ đã lên cả hotsearch rồi mà, cô ấy đến đây xem cũng là chuyện bình thường thôi mà.”

Khi nói chuyện, tiếng gầm rú đã vang tận mây xanh.

Lộ Dã vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy chiếc máy bay trên bầu trời đã vẽ ra một đường m.á.u sắc rực rỡ: “Mẹ kiếp!”