Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 394




Rốt cuộc ngày hôm qua Hồ Trân Trân cũng đã nhắc nhở công ty anh ta có nội gián, đây cũng xem là một thiện chí đối với anh ta.

Anh ta biết với tình hình thế này không thể cạnh tranh được với Hồ Trân Trân, nếu anh ta tiếp tục hô giá thì cô sẽ tiếp tục đẩy giá lên hình như không tốt cho lắm.

Nghĩ như vậy, tốc độ của Ken chậm hơn nhiều, có chút muốn rút lui.

Anh ta chỉ cảm thấy thích thứ này nên mới muốn mua.

Nhưng nếu không mua được thì chẳng có gì ghê gớm cả.

Khác biệt hoàn toàn với dáng vẻ nếu không mua được món đồ này thì sẽ không bỏ qua của Hồ Trân Trân, Ken cảm thấy mình không quan tâm đến nó như vậy.

Thay vì làm vậy thì bây giờ để Hồ Trân Trân mua món đồ đó rồi kết thúc thôi.

Nghĩ như vậy cuối cùng Ken cũng dừng cạnh tranh.

“Số 9 2.5 tỷ lần thứ nhất! 2.5 tỷ lần thứ hai!”

Tốc độ của cô gái phụ trách đấu giá dần chậm lại, giống như đang muốn châm ngòi cho những người ở đây cạnh tranh tiếp, nhưng mà Ken đã hạ quyết tâm không cạnh tranh rồi, cho dù cô ấy có đọc chậm cỡ nào thì cũng chẳng đợi được tấm bảng nào đưa lên nữa cả

Cuối cùng Hồ Trân Trân đã lấy cái giá 2,5 tỷ, thành công có được quả bóng ma.

Cô có hơi ngạc nhiên.

Vừa rồi nhìn dáng vẻ kia của Ken, không giống như sẽ từ bỏ dễ dàng như vậy.

Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, thì thấy Ken đang mỉm cười với cô để lộ hàm răng trắng.

Hồ Trân Trân không hiểu ý anh ta cho lắm.

Cô chẳng thể hiểu được suy nghĩ của những người ở nước M, không chút do dự cô dời ánh mắt nhìn sang quả bóng ma.

Lần này mục đích tới buổi đấu giá này xem như đã đạt được.

Việc kế tiếp Hồ Trân Trân cần làm là thành công mang món đồ này về nước.

Sau khi thở phào nhẹ nhõm xong, tâm trạng của Hồ Trân Trân cũng không còn căng thẳng như lúc trước nữa ngược lại cô đã đảo mắt để nhìn xung quanh.

Cảm giác mơ hồ về việc có ác ý gì đó nhắm đến khiến Hồ Trân Trân phải nâng cao cảnh giác.

Cô cũng đã dự đoán được tình huống này rồi.

Có lẽ sẽ có một số rắc rối khi lên đường về nước rồi đây.

“Trân Trân!”

Sau khi buổi đấu giá kết thúc, Hồ Trân Trân vốn định rời đi ngay.

Lâm Bắc gọi cô một tiếng: “Để tôi đưa cô trở về đi.”

“Không cần đâu.” Hồ Trân Trân vui vẻ tiếp nhận ý tốt của anh ta.

“Đã có người tới đón tôi rồi.”

Trần Khai và các vệ sĩ cô mang theo đã đứng ngoài địa điểm đấu giá và đang bàn bạc với nhân viên của buổi đấu giá, để lấy được quả bóng ma cho Hồ Trân Trân.

Người của Lâm Bắc cũng đi lấy vòng cổ.

Anh ta bị Hồ Trân Trân từ chối cũng không hề thất vọng: “Được, đi đường cẩn thận.”

Ken cũng mua được một bức họa trong buổi đấu giá, anh ta bước chậm lại nửa bước, nhìn Hồ Trân Trân và Lâm Bắc đang đứng trên hành lang, liền mỉm cười.

“Những người bạn tốt của tôi không ngờ hai người vẫn còn chờ tôi đấy, trước khi rời khỏi Mente thì chúng ta cùng ăn tối một bữa đi!”

Anh ta tự nhiên muốn dơ tay choàng vai của Lâm Băc, nhưng bị Lâm Bắc né tránh mà không để lại dấu vết nào.

“Ken, bức hoạ của anh cần có người chuyên môn nhìn qua càng sớm càng tốt, đừng quên Leonard.”

Leonard rất nổi tiếng trong xã hội thượng lưu ở nước M.

Anh ta đã mua một bức hoạ thời Trung cổ và tổ chức rất nhiều buổi tiệc vui vẻ, nhưng trong một buổi tiệc một nhà giám định đồ cổ đã nhìn ra manh mối.

Đương nhiên Ken cũng biết chuyện này.

So với Lâm Bắc thì anh ta càng rõ hơn, lúc đó Lâm Bắc có bao nhiêu xấu hổ, nhà giám định đồ cổ kia cũng là do có người cố ý thêm vào.

“Yên tâm, hội đấu giá Adam đã tổ chức nhiều năm như vậy, sẽ không xảy ra loại chuyện gạt người như vậy đâu.”

Ken đã nói đến chuyện này nhưng không đề cập đến chuyện bữa tối hôm đó.

Anh ta vội vã đi lên phía trước một bước, Hồ Trân Trân và Lâm Bắc đều hiểu anh ta muốn làm gì.

Sau một hồi cạnh tranh với Ken ở buổi đấu giá, Hồ Trân Trân đã tiêu không ít tiền nên không muốn nói chuyện với anh ta.

Sau khi Ken rời đi, đám người của Trần Khai cũng mang được quả bóng ma lên xe, Hồ Trân Trân cũng chuẩn bị rời đi.

“Vậy tôi đi trước.” Cô gật đầu chào Lâm Bắc một cái nói lời tạm biệt

Dù sao cô cũng mong mua được vòng cổ từ tay của Lâm Bắc, nên Hồ Trân Trân vẫn muốn giữ mối quan hệ tốt với Lâm Bắc.

“Tạm biệt.” Lâm Bắc đang dựa vào vách tường, nghe vậy liền đứng dậy, nghiêm túc tạm biệt Hồ Trân Trân.

Sau khi xe của Hồ Trân Trân rời đi, người của anh ta mới từ trong phòng bước ra.

“Ông chủ, chúng ta có trở về khách sạn không?”

Lâm Bắc đang chuẩn bị trả lời, thì thấy một chiếc xe lướt qua, anh ta vội vàng lên xe.

“Quay lại, quay lại con đường có đài phun nước kia, rồi đi theo xe ở phía trước.”

Những người anh ta mang theo đều là những người có kinh nghiệm chiến đấu nhiều, vừa thấy tình huống này họ cũng đã cảnh giác.

“Vâng, thưa ông chủ.”

Hồ Trân Trân đi trước cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Trần Khai rất cẩn thận, lần này tới đón cô cũng mang theo toàn bộ người.

Ngoại trừ Lưu An đang ở khách sạn ra, thì hắn đều dẫn theo hết những người còn lại.

Tổng cộng phải có đến bốn chiếc xe, mới chở hết người được.

Hồ Trân Trân ngồi ở ghế sau, Trần Khai ngồi bên cạnh cô.

Còn chưa cảm thấy thoải mái được vài giây, thì vệ sĩ ở ghế trước đã quay đầu nói: “Bà chủ, hãy ôm đầu rồi cúi người xuống trốn đi, hình như có chuyện gì đó.”