Cô mỉm cười nhiệt tình giao tiếp với các doanh nhân ở đây.
Đã một lúc rồi mà Hồ Trân Trân vẫn chưa được yên nữa.
Không vì lý do nào khác mà bởi vì ở nước M có quá ít những nữ doanh nhân trẻ tuổi giàu có và chưa có gia đình như cô.
Trong một nhóm đàn ông có diện mạo và dáng người bình thường, thì đột nhiên Hồ Trân Trân lại thấy được một người phụ nữ xinh đẹp và giàu có với khí chất rất thu hút giữa những người nhiệt tình muốn làm quen với cô.
Bọn họ còn chưa chắc chắn về việc phát triển mối quan hệ này.
Chỉ là nhìn thấy một bông hoa đỏ ở giữa những chiếc lá màu xanh nên mới bị thu hút đến đây mà thôi.
Hồ Trân Trân cảm thấy phiền khi phải giải quyết những việc này ngay cả Thomas đang đứng cạnh cô cũng cảm thấy giống vậy.
Hiện tại quá bận nên anh ta chẳng thế giúp cô được.
Hồ Trân Trân đang suy nghĩ nên dùng cái cớ gì để thoát thân, thì nghe thấy ngôn ngữ quê hương quen thuộc của mình.
“Là Hồ tổng sao?”
Hồ Trân Trân quay đầu lại thì thấy gương mặt của một người đàn ông có nhiều nét giống người nước Z.
Cô không biết người kia nên đang cố đè nén sự nghi hoặc trong lòng mình.
“Tôi biết anh sao?”
“Hồ tổng không quen biết tôi nhưng tôi nhận ra ngài, ở trong nước tôi thường xuyên nghe thấy tên của ngài.”
Người đàn ông vui vẻ đi tới nhất thời đã đẩy những người đang đứng xung quanh Hồ Trân Trân ra.
Hai người nói cùng một ngôn ngữ nên làm cho người xung quanh không thể chen vào được, nghe được một chút thì cảm thấy không có hứng thú nữa nên đành đi tìm người khác nói chuyện phiếm.
Nhưng ngược lại Hồ Trân Trân đã vì chuyện này mà nói nhiều hơn không kém.
“Anh đã nghe nói qua tôi sao?”
“Đương nhiên.” Người đàn ông mỉm cười rồi vươn tay ra: “Rất vui được làm quen với Hồ tổng, tôi họ Lâm, tên là Lâm Bắc.”
Lâm Bắc?
Ánh mắt của Hồ Trân Trân có chút vi diệu.
Vừa nghe liền biết, người này chắc chắn sinh ra ở một thành phố phía Bắc, bố mẹ cũng chưa đến miền Nam bao giờ.
Nếu không làm sao có thể đặt cho con mình cái tên như vậy được cứ.
Cô cố gắng duy trì biểu cảm của mình, rồi bắt tay với Lâm Bắc: “Xin chào anh, chắc tôi không cần tự giới thiệu đâu ha.”
Loại tình huống này Lâm Bắc đã thấy qua nhiều lần rồi, vừa thấy biểu cảm của Hồ Trân Trân như vậy anh ta cũng biết cô đang suy nghĩ cái gì.
“Nếu Hồ tổng muốn cười thì cứ cười đi, dù sao có cười thì cũng không sao cả.”
Dù sao ngay từ lúc tiểu học các bạn học cũng đã lấy tên của anh ta ra đùa giỡn rồi, nhưng Lâm Bắc cũng không quan tâm vấn đề này cho lắm.
*Lâm Bắc: từ này hình như là đồng âm với từ cha của bạn. Ví dụ: Xin chào mọi người, tôi là Lâm Bắc/ Xin chào mọi người, tao là bố mày.
Anh ta cũng đã từng gặp những người đi quá giới hạn, dùng tên để công kích mình nữa là.
Hồ Trân Trân phản ứng như vậy đã là tôn trọng và thân thiện với anh ta lắm rồi.
“Thật ngại quá.”
Hồ Trân Trân nhấp một ngụm champagne, để giấu đi vẻ mặt của mình.
Cô có biểu hiện như rõ như vậy sao? Thế mà bị nhìn ra rồi à?
“Không sao cả, Hồ tổng không cần vì chuyện nhỏ nhặt này mà xin lỗi tôi đâu, vốn dĩ Lâm Bắc trong tiếng Trung cũng có nghĩa là như vậy mà, tôi không trách cô hiểu lầm đâu.”
Tuy nói rằng không có quan tâm, nhưng ở lông mày Lâm Bắc vẫn cau lại thể hiện sự khó chịu.
“Năm đó khi bố tôi chọn tên ông ấy nói rằng cây cối phương bắc đều rất cao lớn, nếu đặt tên con trai là Bắc thì sau này lớn lên cũng cao to giống vậy, nên mới đặt cái tên này cho tôi.”
“Hiện tại xem ra lời bố tôi nói cũng không sai, khi lớn lên tôi cũng cao lớn.”
Hồ Trân Trân phải ngước mắt lên để nhìn anh ta, ước lượng bằng mắt thì chắc anh ta cao khoảng một mét chín.
“Anh cao bao nhiêu vậy?”
Lần đầu gặp mặt lại trong trường hợp như thế này theo lý mà nói thì không nên hỏi câu hỏi riêng tư như vậy mới đúng.
Nhưng bầu không khí này thực sự khiến Hồ Trân Trân cảm thấy rất thoải mái nên trong vô thức cô đã hỏi câu hỏi này.
“Một mét chín mốt.” Lâm Bắc trả lời rất nhanh.
Con số này cũng quá chính xác rồi đấy, không phải những người đàn ông khác sẽ nói mình cao hơn một chút hay sao?
Hồ Trân Trân có chút bất ngờ, nói: “Đúng thật là không phụ sự kỳ vọng của ba anh mà.”
Thomas ở gần đó cũng đã đối phó xong với mấy người cứ vây quanh mình, nhìn Hồ Trân Trân đang nói chuyện với ai đó anh ta tò mò đi tới.
“Hồ, đây là người bạn cô mới làm quen sao?”
Hồ Trân Trân để ly rượu uống xong vào trong tay anh ta: “Đúng vậy, để tôi giới thiệu với anh vị này là Lâm, cũng đến từ nước Z.”
Ánh mắt của Lâm Bắc cũng di chuyển qua người bên cạnh, nở một nụ cười hiền lành
“Xin chào, cứ gọi tôi là Lâm là được rồi.”
Thomas nhìn anh ta một chút rồi bất ngờ hô lên: “Này người anh em, anh có phải là ca sĩ không?”
Ca sĩ sao?
Hồ Trân Trân nghi hoặc nhìn sang.
Vừa lúc thấy được Lâm Bắc mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, nhưng ở đây không có nhiều người biết tôi.”
“Sao không có ai biết được chứ” Thomas kích động đến mức hận không thể hét lớn lên: “Người anh em cậu nên đến nước F mà nhìn một chút, những người ở đó yêu thích cậu như thế nào đấy.”
“Cảm ơn, nếu có cơ hội tôi sẽ đến nước F.”