Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 371




[Chỉ có mình tôi chú ý tới hai dự án này sẽ tiến hành chung với nhau sao? Tức là ngoài 40 triệu ra, còn phải chi tiền để kiểm soát sa mạc hóa ở Tây Bắc nữa!]

[Trời ơi tôi có chút choáng váng khi nhìn thấy con số này!]

Không tính thì không biết, tính rồi thì bị dọa đến nhảy dựng.

Sự hào phóng của Hồ Trân Trân là một vấn đề lớn chưa kể đến lĩnh vực công ích, thậm chí khi so sánh với những chủ công ty khác còn hơn nữa ấy chứ.

Nhiều tiền như vậy đều chi cho việc chống sa mạc hóa ở Tây Bắc quyết đoán như vậy, ở trong mắt người khác, đây chính là một cá tính độc đáo hết sức quyến rũ luôn.

[Bỗng nhiên tò mò không biết chị Hồ có bao nhiêu tiền nữa, chị Hồ kiếm được nhiều tiền như vậy, tôi chẳng ghen tị chút nào cả!]

[Để chị Hồ kiếm nhiều tiền hơn nào, kiếm nhiều tiền thì mới có thể làm việc tốt được!]

[Hiện tại tôi mới biết vấn đề môi trường ở quê tôi lại nghiêm trọng như vậy, cảm ơn chị Hồ vì đã quan tâm đến vấn đề này.]

Sau khi tính toán được Hồ Trân Trân sẽ chi hơn trăm triệu cho hai hoạt động này, thái độ của cư dân mạng hoàn toàn thay đổi.

Đương nhiên, cũng có một đám người lo lắng giùm Hồ Trân Trân.

[Cho dù chị Hồ có giàu như vậy đi chăng nữa thì chi tiêu nhiều như vậy cũng hơi quá rồi, đây là bao nhiêu tiền vậy chứ?]

[Thật sự lo rằng chị Hồ sẽ phá sản.]

[Tại sao bảng xếp hạng phú hào còn chưa cập nhật nữa, tôi không tin chị Hồ không có mặt trong danh sách này.]

Có rất nhiều người lo lắng cho Hồ Trân Trân, và việc cô có bao nhiêu tiền đã trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi của cư dân mạng vào lúc này.

[Nếu ai hỏi tôi, thì tôi chắc chắn sẽ nói chị Hồ là nhà giàu số một!]

[Vẫn nên tôn trọng số liệu khách quan thì hơn, Hồ Trân Trân hoàn toàn không có tên trong danh sách phú hào.]

[Có ai còn nhớ rõ nhà chị Hồ là gia tộc đã truyền qua năm đời không! Đối với một gia tộc lâu đời như vậy, cái bảng xếp hạng phú hào đó có thể thống kê được số tài sản đứng tên chị Hồ hay sao?]

[Tôi cũng hoài nghi, rõ ràng chị Hồ vung tay hào phóng hơn nhiều so với những phú hào khác, nói chị Hồ không giàu bằng bọn họ tôi chẳng tin chút nào.]

Đợt bàn tán này trở nên sôi nổi hơn bao giờ hết.

Khi Hồ Trân Trân đang ở hiện trường của chương trình Ca Vương để nghe ca hát, thì giọng nói của Tiểu Kim đột nhiên vang lên.

[Chúc mừng ký chủ, đã hoàn thành giai đoạn thứ tư của nhiệm vụ chính!]

Giai đoạn thứ tư của nhiệm vụ chính kéo dài có hơi lâu nên Hồ Trân Trân đã quên mất chuyện này, không ngờ Tiểu Kim lại xuất hiện rồi mang cho cô một bất ngờ lớn như vậy.

[Chúc mừng ký chủ, tuổi thọ của ký chủ đã tăng thêm ba mươi năm.]

Lúc này Hồ Trân Trân chẳng còn lo lắng chút nào nữa.

Cho dù không hoàn thành nhiệm vụ chính thứ năm thì cô cũng có thể sống đến sáu mươi tuổi vậy là đủ rồi.

[Cảm ơn, Tiểu Kim.]

Hồ Trân Trân cười rất vui vẻ, Giang Thầm ở bên cạnh thấy cô vui vẻ như vậy cũng cười rất vui.

Nụ cười cũng có tính lây lan.

Cốc Linh đang đứng trên sân khấu hát một bài hát khá vui vẻ và yêu đời, trong bầu không khí như thế này, từng khán giả trong hiện trường đều nở nụ cười rất vui.

Ca Vương cũng đã đi được nửa chặng đường của mình.

Đối với những ca sĩ dày dặn kinh nghiệm và nổi tiếng mà nói, có thể trở thành Ca Vương hay không cũng không quan trọng lắm.

Lúc Hồ Trân Trân mời bọn họ đến chương trình này, đã từng đề cập đến chuyện làm công ích.

Trong đó vài người bị chuyện này lay động, nên mới đồng ý tham gia chương trình tạp kỹ này.

Những nghệ sĩ thế hệ trước đã sớm kiếm đủ tiền để dưỡng lão rồi.

Trong lòng họ có nhiều cảm xúc khác biệt hơn so với người trẻ tuổi, nên càng coi trọng những việc làm công ích và bảo vệ môi trường hơn.

Đương nhiên sau khi đứng trên sân khấu và nhận được sự yêu thích và ủng hộ của khán giả như vậy, khát khao chiến thắng trong họ cũng chẳng kém hơn lớp trẻ là bao.

Bọn họ có thực lực, và cũng chuyên nghiệp hơn rất nhiều.

Cạnh tranh với nhau như vậy cũng làm chương trình trở nên thú vị hơn

Đây cũng chính là lý do chương trình Ca Vương ngày càng phát triển hơn, và nhận được nhiều sự yêu thích của khán giả như vậy.

Ban đầu Hồ Trân Trân không nghĩ đến việc đến tận nơi xem.

Nhưng cô lại không kìm lòng được trước nhiều tiết mục xuất sắc như vậy, cô đã cùng Tiểu Thầm ở nhà xem vài tập rồi nhưng thấy không đã ghiền chút nào, nên đã xin nhân viên đài Hoa Sen hai vé rồi đến tận nơi để xem.

Cô mang một cái mắt kính không độ và uốn xoăn tóc.

Ngồi lẫn trong đám người ở bên trong nên không dễ dàng bị phát hiện.

Trong lúc chờ ca sĩ khác lên sân khấu, Hồ Trân Trân đã nghe thấy được những người nghe bên cạnh đang nói chuyện phiếm với nhau.

“Tôi cảm thấy bầu không khí trong giới giải trí này đã khá hơn rất nhiều sau khi Ca Vương lên sóng đấy.”

“Đúng, đúng! Cậu nói tớ mới nhận ra đấy.”

“Đúng vậy, khoảng thời gian trước toàn là mấy tin tức tiêu cực, có nhiều người lừa gạt kiếm tiền rồi tham ô nữa chứ, lúc đó tớ cảm thấy mấy người trong giới giải trí chẳng có ai tốt đẹp cả.”

“Khoảng thời gian đó xem như giúp tớ rửa sạch đôi mắt của mình, tớ cảm thấy gần đây chẳng có ai đáng chê trách cả.”

“Thế là cậu không biết gì sao?”

“Hả? Biết chuyện gì vậy?”

Người xem khác khó hiểu, làm Hồ Trân Trân cũng tò mò nhìn sang.

“Cậu không phát hiện gì sao? Những người nổi tiếng gần đây đều là người của công ty chị Hồ cả! Bọn họ có độ nổi tiếng và cũng chẳng có chuyện xấu gì cả!”

Điều này vừa nói ra Hồ Trân Trân không nhịn được mà bật cười.

Hoá ra trong mắt của khán giả, những nghệ sĩ đến từ Ảnh Thị Giang Hồ và Giang Hồ Tiền Tuyến đều không phải là vai ác.

Xem ra công tác quản lý của công ty không tồi, có thể xem xét thưởng thêm mới được.

Hồ Trân Trân và Giang Thầm tiếp tục nghe hết buổi diễn, rồi sau đó âm thầm rời đi trước khi kết quả công bố.