“Hôm nay sở dĩ tôi mời tất cả mọi người đến đây vì một sự ích kỷ nhỏ của tôi, muốn sắp xếp thêm một vài hoạt động nữa bên trong kế hoạch Ốc Đảo Sa Mạc này.”
Nói chung mọi người đều rất không vui khi nghe sẽ có thêm hoạt động ở trong kế hoạch này.
Nhưng đôi khi có nhiều việc vượt quá những gì được sắp xếp trước đồng nghĩa với sự chậm trễ và gây ra không ít rắc rối.
Nhưng khi Hồ Trân Trân nói những lời này, thì không ai ở đây là không muốn tham gia cả.
Không phải bọn họ sợ Hồ Trân Trân hay không muốn làm trái với những gì Hồ Trân Trân nói.
Mà trong lòng bọn họ rất rõ, những việc Hồ Trân Trân làm trước đây đều mang đến lợi nhuận đáng kể, cho nên việc cô sắp làm có lẽ sẽ mang đến rất nhiều lợi ích cho những người ở đây.
Với suy nghĩ đã khắc sâu vào trong tư tưởng của họ thì khi Hồ Trân Trân nói như vậy, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là vui vẻ.
“Hồ tổng, là hoạt động liên quan đến từ thiện sao?”
Hồ Trân Trân còn chưa mở miệng nói thì đã có người ngồi ở dưới không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
“Đúng là có liên quan đến từ thiện, nhưng các vị cứ yên tâm, các vị sẽ không bỏ ra quá nhiều tiền cho hoạt động này đâu.”
Hồ Trân Trân khoanh tay lên bàn rồi mỉm cười.
“Khi nói đến việc bảo vệ và cải tạo nguồn tài nguyên đất, chỉ có vài người chúng ta ý thức được thôi thì cũng vô dụng, tôi muốn chúng ta quảng bá ra ngoài để mọi người chú ý đến vấn đề này hơn trong cuộc sống hằng ngày.”
Hồ Trân Trân vừa mới nói câu mở đầu thôi mà cũng có vài người biết cô định làm gì, nháy mắt họ càng trở nên hứng thú hơn.
Tuyên truyền thì đòi hỏi việc phải lộ mặt.
Cho dù phía đại chúng ít chú ý đến tên tuổi của những doanh nhân như bọn họ, nhưng phía chính phủ cũng sẽ chú ý đến chuyện này.
Ý của Hồ tổng như vậy, rõ ràng là muốn cho bọn họ một cơ hội đây mà!
Có người đã hiểu rõ nhưng có người lại không hiểu nên chuyên chú nghe Hồ Trân Trân nói, nhưng họ vẫn chưa nghĩ ra vì sao mọi người xung quanh lại vui vẻ như vậy.
“Vừa vặn gần đây tôi có tổ chức một hoạt động khen thưởng mang tên người tốt việc tốt, thông qua sự kiện này tôi cũng có thể quảng bá dự án Ốc Đảo Sa Mạc này, và cho mọi người thấy được tình trạng đất gần đây đã thay đổi như thế nào.”
“Tôi sẽ phân bổ một nguồn quỹ đặc biệt để tiến hành tổ chức một hoạt động mới.”
“Gửi đến những người có hứng thú trong việc kiểm soát tình trạng sa mạc hoá của đất, chỉ cần bọn họ có thể kiên trì trong một năm thì chúng ta sẽ trao số tiền thưởng này cho bọn họ.”
Khi nói đến đây người trong phòng họp nghe không hiểu gì nên trực tiếp ngốc luôn.
“Hồ tổng, chúng tôi cần làm gì trong hoạt động này?”
Hồ Trân Trân nhìn về phía ông ta thì phát hiện gương mặt của người này tràn ngập sự nghi ngờ không hề che giấu.
“Đương nhiên, ở phương diện này mọi người cũng phải nỗ lực giám sát rồi thưa Trịnh tổng, nếu xuất hiện quá nhiều bên thừa nước đục thả câu thì hoạt động này không thể thực hiện được.”
“Việc này cần phải công khai với mọi người, thậm chí chúng ta có thể lựa chọn những người chăm chỉ và phù hợp nhất để quay hình một chương trình tạp kỹ chẳng hạn.”
Sau khi nghe Hồ Trân Trân giải thích cuối cùng vị Trịnh tổng này cũng hiểu.
Trên mặt của ông ta bắt đầu xuất hiện sự hưng phấn: “Hồ tổng, xin mời ngài tiếp tục.”
Những gì Hồ Trân Trân muốn nói đều đã nói xong, nên cô chỉ tổng kết lại hai câu.
“Việc này là một công việc lâu dài, còn chương trình tạp kỹ thì sẽ do chúng ta tài trợ và thực hiện.”
Loại chương trình tạp kỹ mang tính tích cực như thế này thì có thể chiếu lên đài CCTV thử xem sao.
Rõ ràng Hồ Trân Trân có thể tự bỏ vốn để đầu tư nhưng cô lại dẫn bọn họ theo rõ ràng là muốn hợp tác cùng bọn họ đây mà.
Trịnh tổng là người cuối cùng hiểu ra nhưng cũng là người phấn khích nhất.
“Hồ tổng ngài cứ yên tâm, chúng tôi tuyệt đối có thể làm tốt chuyện này.”
Sau khi ông ta nói điều này những người khác cũng không bày tỏ lập trường đối lập gì, nên đều lên tiếng.
Nhưng Hồ Trân Trân chỉ nghe được một câu hỏi khá thiết thực cho sự kiện này mà thôi: “Hồ tổng có thể nói cụ thể hơn về việc giám sát như thế nào được không? Ngoài những người được chọn để quay hình tạp kỹ, thì chúng ta nên giám sát những người được cử đi kiểm soát sa mạc như thế nào?”
Vấn đề này Hồ Trân Trân cũng đã nghĩ tới.
“Có thể lập một Weibo để báo cáo ẩn danh.”
“Người bị nghi ngờ làm việc sai trái trong cuộc sống hằng ngày sẽ luôn để lại dấu vết, vì tránh cho loại chuyện này phát sinh và làm giảm lòng tin của công chúng đối với chúng ta, thì vấn đề này phải được xử lý công bằng và minh bạch.”
“Nếu rơi vào tình cảnh như vậy mà có nhiều người xung quanh bao che thì họ cũng sẽ bị xử lý tương tự, tôi sẽ ghi rõ điều này trong hợp đồng, đến lúc đó nếu họ vi phạm sẽ phải rút khỏi kế hoạch ngay lập tức.”
Hồ Trân Trân đã nói rất nghiêm túc.
Suy cho cùng việc làm của mỗi người cũng đại diện cho thái độ và suy nghĩ của họ.
Nếu khi ra quyết định bọn họ không để ý đến cái gọi là công bằng minh bạch và công khai, thì những chuyện này chẳng khác gì một trò đùa cả.
Nếu những người ở đây đều coi trọng việc này thì khi đó những sự việc rắc rối như vậy sẽ không bao giờ xảy ra cả.
“Rút lui khỏi kế hoạch.”
Những lời này đã khắc sâu vào trong đầu của những người ở đây.
Ai cũng rõ những lời này của Hồ Trân Trân là đang có ý gì.
Nếu muốn làm từ thiện và đồng thời uống chung chén canh này với Hồ Trân Trân, thì phải tuân thủ theo quy tắc của trò chơi do cô đề ra.