Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 357




Việc bỏ phiếu không liên quan gì đến tiền bạc, nên đã đơn giản hơn một chút.

Sau khi giới thiệu đơn giản qua quy tắc xong, MC cúi đầu nhìn kịch bản sau đó nói thêm vài lời, trước khi bắt đầu chương trình.

“Trừ cái này ra, bảng hoạt động danh sách người tốt do Hồ tổng Hồ Trân Trân tài trợ cũng đã xuất hiện trên Weibo rồi.”

“Nếu ở ngoài đời mọi người gặp được một người làm chuyện tốt và cảm thấy người đó đáng được khen thưởng, thì xin mời xuống dưới báo cho tổ chuyên môn trên Weibo của chúng tôi biết, sau khi kiểm tra thật hư như nào xong, Hồ Trân Trân sẽ sẽ tài trợ phần thưởng cho tấm gương người tốt việc tốt này.”

Sau một hồi nói hết lời thì chương trình cũng chính thức bắt đầu.

Hạ Hạ, người đang chờ anh Văn lên sân khấu ca hát đã có một ý tưởng mới.

Cô nhìn thoáng qua trong phòng ngủ một chút thì thấy bố cô đang nghe điện thoại ở trong phòng, nên đã lén lấy biểu ngữ mình cất ở trong ngăn kéo.

Tấm biểu ngữ không lớn, gấp hai lần lòng bàn tay của người lớn.

Nhưng đối với gia đình cô ấy mà nói, đây là một điều có ý nghĩa đặc biệt.

Ở trên TV, ca sĩ mà Hạ Hạ yêu thích nhất là Lâm Văn đang hát, nhưng cô ấy lại không có tâm trạng để nghe.

Cô ấy mở tấm biểu ngữ ra và bắt đầu chụp ảnh.

Chờ một hồi lâu sau khi xác nhận bố đã ngủ, cô ấy đã lén vào phòng bố rồi chụp ảnh bàn tay ông ấy một cái.

Chẳng bao lâu sau, tin nhắn Weibo tự động của Hồ Trân Trân đã xuất hiện nên cô ấy liền nhắn lại.

[Thấy chị Hồ đang chuẩn bị khen thưởng cho câu chuyện người tốt việc tốt, tôi quyết định kể câu chuyện về bố của mình.]

[Vào một buổi chiều cách đây ba năm, ba tôi gặp một kẻ bắt cóc cầm d.a.o trên đường, lúc ấy trên đường đang có rất nhiều người đi đường nhưng tên bắt cóc không nói một lời nào mà vung d.a.o c.h.é.m lung tung khắp nơi, kết quả là c.h.é.m bị thương hai người.]

[Ba tôi thấy tình hình như vậy liền vọt lên, đoạt được con d.a.o trong tay kẻ bắt cóc, nhưng cũng từ đó ông ấy đã mất đi ba ngón tay.]

Biểu ngữ mà cô chụp ảnh đính kèm là do thành phố đặc biệt khen thưởng vào thời điểm đó.

Nhưng chuyện này đã xảy ra mấy năm trước rồi, mà thành phố nơi Hạ Hạ sống cũng khá xa xôi và lạc hậu, nên thành phố chỉ cấp cho một 10.000 tệ và một cái cờ thưởng, đây chính là toàn bộ những gì ba Hạ Hạ có được.

Nhưng chỉ riêng tiền thuốc men chữa trị cũng đã vượt qua số tiền thưởng này rồi.

Từng ấy năm qua ông Hạ không oán trách một lời, cũng không hối hận vì đã làm điều này.

Cũng không bao giờ coi điều này là điều đáng khoe khoang và đi nói với người khác.

Ông ấy vẫn là một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường như trong mắt Hạ Hạ mà nói ông ấy chính là một siêu anh hùng.

Việc làm của bố xứng đáng được nhiều người biết đến, xứng đáng được mọi người tán dương.

Ý tưởng của cô ấy cũng rất đơn giản, đến nỗi phần thưởng mà người MC nhắc đến Hạ Hạ còn không biết đó là gì, cũng không có quá nhiều sự chờ mong.

Cho dù có giống phần thưởng của thành phố là 10.000 tệ và cờ thưởng, thì đối với ông Hạ đã là một chuyện tốt rồi.

Ít nhất có thể giúp cho cuộc sống sinh hoạt của cả nhà nhẹ nhàng hơn một chút, và ông ấy có thể làm việc ít hơn vào mùa đông.

Sau khi đăng lên Weibo xong Hạ Hạ cũng không nhìn đến nữa.

Quả thật chương trình rất thú vị, cô ấy nhanh chóng hoà mình vào những tiết mục, say sưa ngân nga theo từng bài hát.

“Hạ Hạ đi siêu thị mua giùm mẹ một chai nước tương đi!”

Chờ khi mẹ thò đâu ra khỏi bếp và kêu cô ra ngoài mua đồ, thì Hạ Hạ mới lưu luyến tắt TV đi.

“Vâng! Mẹ muốn mua nước tương loại nào vậy?”

Hạ Hạ vừa ra khỏi cửa đi được vài bước, thì đụng phải một người mặc đồng phục cảnh sát.

Viên cảnh sát nhìn cô ấy vài giây rồi chủ động chào hỏi: “Xin chào, cho tôi hỏi cô là Hạ Hạ phải không?”

“Là tôi.” Hạ Hạ có chút sợ hãi, thời buổi này chẳng thiếu mấy kẻ lừa đảo với những thủ đoạn tinh vi, cô chưa từng nghe qua việc cảnh sát tới tìm người đâu, đây thật sự là cảnh sát sao?

“Xin chào cô Hạ, chúng tôi đã xem xét qua bài đăng trên mạng của cô, tôi tới đây để chụp lại ảnh biểu ngữ khen thưởng để làm hồ sơ, bây giờ cô có tiện không?”

Lúc này Hạ Hạ mới biết tại sao viên cảnh sát này lại tới tận nhà tìm cô ấy.

Chỉ là làm việc quá nhanh rồi đấy chứ.

Bài đăng của cô ấy đăng lên chưa đến hai giờ, cảnh sát cũng đã thẩm tra xong rồi, thậm chí còn tới tận cửa để làm hồ sơ?

Cũng không trách cô ấy đa nghi được.

Dù sao bố cô ấy cũng từng trải nghiệm qua việc đối đầu với tên bắt cóc, nên đối với chuyện này Hạ Hạ có chút nhạy cảm.

Thấy cô ấy không quá tin tưởng, cảnh sát đành phải đưa ra thẻ chứng nhận danh tính của mình.

“Lúc này hẳn có thể chứng minh tôi thật sự là cảnh sát rồi chứ, thưa cô.”

Cảnh sát bất đắc dĩ cười cười: “Tôi có thể vào chụp cờ thưởng được chứ?”

“Có thể có thể.” Hạ Hạ ngượng ngùng dẫn đường.

Âm thanh mở cửa vang lên, mẹ từ trong phòng bếp thò đầu ra ngoài: “Sao con lại về nhanh như vậy, quên mang tiền sao?”

Sau khi nhìn thấy cảnh sát thì bà ấy hoảng sợ.

“Đây là chuyện gì vậy? Hạ Hạ con đã làm gì sao?”

Vừa nghe lời này, cảnh sát liền biết bà ấy đã hiểu lầm nên vội vàng giải thích.

“Đừng hiểu lầm thưa dì, lần này cháu đến đây vì chuyện tốt.”

“Chuyện tốt? Hạ Hạ làm chuyện gì tốt sao?”